Lay Động Tiếng Lòng

Chương 86


Bạn đang đọc Lay Động Tiếng Lòng – Chương 86


“Chú ý trường hợp.”
Vừa mới hôn rồi sờ, bây giờ còn nói chú ý trường hợp, Kha Nhược Sơ cho rằng Thịnh Như Ỷ đang muốn ăn miếng trả miếng.
Nhưng mà Thịnh Như Ỷ nói vậy, cô vẫn nên kiềm chế lại, suy cho cùng vẫn còn đang ở nhà, mẹ cô còn ở phòng kế bên, làm sao dám náo loạn như mọi lần.
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ nghẹn, vẻ mặt bất mãn, cô vuốt mặt Kha Nhược Sơ, dùng đầu ngón tay chơi đùa với cánh môi hồng, “Sao lại bĩu môi?”
Trong lòng Kha Nhược Sơ vẫn có chút xao động, nhưng mà ý chí tự chủ của cô rất cao, cô hôn đầu ngón tay Thịnh Như Ỷ, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng bởi vì đêm nay thật sự quá hạnh phúc, cho nên ngủ không được.

Kha Nhược Sơ nằm một lát, cô xoay người nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, phát hiện Thịnh Như Ỷ cũng chưa ngủ cũng đang nhìn cô mỉm cười.
Thịnh Như Ỷ nhìn gương mặt mộc trắng nõn của Kha Nhược Sơ, cô rất thích Kha Nhược Sơ cười như thế này, “Đã tâm sự với mẹ xong rồi à?”
“Vâng.” Kha Nhược Sơ nhích người đến gần, gối cùng một cái gối với Thịnh Như Ỷ.
Ngay khi Kha Nhược Sơ nhích người đến gần, Thịnh Như Ỷ theo thói quen ôm cô vào trong lòng.
“Chị đoán xem mẹ nói gì với em?” Kha Nhược Sơ chơi trò đoán.
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy biểu cảm đắc ý của Kha Nhược Sơ, cô chắc chắn hai người đã nói chuyện vui vẻ với nhau, vấn đề giữa hai mẹ con nhà này coi như cũng đã giải quyết được rồi, “Mẹ em nói gì?”
“Mẹ bảo em phải biết quan tâm chăm sóc chị.” Thật ra, Kha Nhược Sơ cũng bất ngờ khi Viên Lộ Chi nói thế.
“Mẹ em tốt với chị vậy sao?”
Kha Nhược Sơ gật đầu như gà mổ thóc, “Đúng vậy, mẹ em thích chị lắm đó.

Mặc dù có đôi khi mẹ em rất nghiêm khắc, nhưng mà một khi đã tốt rồi sẽ cực kỳ tốt.”
“Chị cũng đã đến ra mắt nhà em rồi, vậy em có nên có gì đó với chị không?”
“Sao ạ?”
“Tết năm nay, về nhà với chị nhé.” Chuyện này, Thịnh Như Ỷ vẫn luôn muốn tìm thời cơ thích hợp, mặc dù gia đình cô cũng chẳng quản chuyện của cô, nhưng mà cũng phải ra mắt gia đình cho tử tế.
Kha Nhược Sơ đột nhiên không phòng bị, “Nhanh vậy sao ạ?”

Thịnh Như Ỷ cảnh cáo cô, “Em đừng có nghĩ đến chuyện quỵt nợ.”
“Vâng, em sẽ về cùng chị.” Kha Nhược Sơ đồng ý, dù sao thì cũng phải gặp thôi.
Sau khi gặp gia đình hai bên, xem như chuyện kết hôn tiến gần thêm một bước.

Ban đầu khi Thịnh Như Ỷ nhắc đến chuyện kết hôn, Kha Nhược Sơ còn cho rằng chỉ là thuận miệng nói.
Kha Nhược Sơ bắt đầu suy nghĩ đủ thứ, Thịnh Như Ỷ mặc váy cưới, chắc chắn sẽ rất đẹp, đẹp đến lay động lòng người.
Người này lại bắt đầu lạc vào cõi thần tiên, Thịnh Như Ỷ cho rằng cô còn đang lo lắng chuyện gặp phụ huynh, “Lại suy nghĩ gì đó?”
Kha Nhược Sơ trả lời, “Nghĩ đến cảnh chị mặc váy cưới.”
“Biết rồi nha, có người muốn gả cho chị.” Thịnh Như Ỷ nói thẳng ra.
Kha Nhược Sơ cười đến thẹn thùng, trong lòng đã có đáp án rồi.
Đêm khuya, nằm trong chăn nói chuyện phiếm, nói nhỏ cười khẽ, hết sức ngọt ngào.
“Chị.”
Thịnh Như Ỷ tưởng đâu Kha Nhược Sơ muốn nói gì.
“Em yêu chị.” Kha Nhược Sơ nghiêm túc nói ra ba chữ này với Thịnh Như Ỷ, đêm khuya không nhịn được mà nói ra lời đường mật, cũng là lời chân thành từ trái tim.
Một câu em yêu chị qua đi, cô chống đỡ cơ thể, hôn lên khoé môi Thịnh Như Ỷ.
Hôn nhẹ hai cái, Kha Nhược Sơ không đành lòng buông Thịnh Như Ỷ ra, nụ hôn dần dần sâu hơn, cho dù phải kiềm chế không làm chuyện khác, nhưng hôn nhau cũng không sao.
Kha Nhược Sơ không thể chống đỡ lại sự chủ động của Thịnh Như Ỷ, mà Thịnh Như Ỷ càng không thể kháng cự được Kha Nhược Sơ, bởi vì tính tự chủ của cô không tốt bằng Kha Nhược Sơ.
“Em bôi sữa dưỡng thể à, sao mà thơm quá.” Thịnh Như Ỷ câu lấy cổ Kha Nhược Sơ, không cho đôi môi của cô dời đi, từ hành động cho đến lời nói đều ám chỉ nên tiếp tục.
Dần dần không còn thuần khiết nữa.
Kha Nhược Sơ quay mặt đi, gục đầu vào gối, cười khanh khách, bởi vì Thịnh Như Ỷ vừa cởi quần áo của cô, còn cào ngứa nữa.
“Thôi mà, em buồn ngủ.” Bả vai đã lộ ra, Kha Nhược Sơ vất vả mới nói ra được một câu như vậy.
Thịnh Như Ỷ vuốt ve gương mặt đỏ ửng của Kha Nhược Sơ, cô hôn từ trán rồi đến môi, dùng giọng nói ra lệnh, “Vận động xong rồi ngủ, chịu đựng đối với cơ thể không tốt.”
Hay cho một cái gọi là vận động.

Mỗi lần, Thịnh Như Ỷ ở trên giường nói chuyện, làm cho Kha Nhược Sơ cạn lời, nhưng mà cơ thể thì rất thành thật.
Hai người quấn quít nhau ở trên giường, đôi vừa tách ra rồi lại chạm vào nhau thật sâu, tiếng hôn môi đi kèm tiếng thở ái muội, đúng là chất xúc tác câu dẫn lẫn nhau.
“Em khoá cửa chưa?” Thịnh Như Ỷ hỏi.
Kha Nhược Sơ trả lời khó khăn, “Khoá rồi….”
“Vậy ngoan ngoãn nằm xuống để chị khi dễ.” Thịnh Như Ỷ rất thích trêu Kha Nhược Sơ thế này, trêu mãi không chán.
“Không cần.” Kha Nhược Sơ dùng sức trở mình, nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ vài giây, mới khẽ nói, “Em muốn khi dễ chị.”
Động tác thì rất mạnh nhưng giọng nói thì mềm mại, Thịnh Như Ỷ cười không ngừng, “Khi dễ chị sao, còn có chuyện này à?”
“Có!” Kha Nhược Sơ đã bắt nạt Thịnh Như Ỷ bằng một nụ cười gian manh.
Một năm qua, cả ngày lẫn đêm, không biết đã bao nhiêu lần tháo bỏ hết vướng bận, cái dáng vẻ yêu kiều của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cũng đã xem qua không biết bao nhiêu lần.

Có thể nói, cô còn hiểu biết cơ thể của Thịnh Như Ỷ hơn cả cơ thể cô nữa.
Lúc mới ở bên nhau, Kha Nhược Sơ đối với việc này còn thẹn thùng, khó mở miệng ra nói, nhưng mà càng về sau, thật sự không thể cưỡng lại được, dần dần chìm đắm trong đó, là minh chứng tốt nhất cho tình yêu của các cô.
“Bảo bối.”
“Hửm….”
“Ngày càng lưu manh.”
“Chị nhỏ giọng chút.” Kha Nhược Sơ chột dạ, nói xong lập tức hôn lấy hôn để lên môi Thịnh Như Ỷ, cướp lấy những tiếng rên rỉ cất nó vào trong môi và lưỡi, rồi biến nó thành những hơi thở gấp.

Vừa khắc chế vừa phóng túng, làm cho người ta nhạy cảm hơn.
Đêm càng khuya, hai người cũng dần mệt mỏi, nằm nghỉ ngơi hơn mười phút, mới uể oải dậy đi tắm, phòng của Kha Nhược Sơ là phòng nhỏ cho nên không có nhà tắm ở bên trong, chỉ có thể tắm ở bên ngoài.
Viên Lộ Chi dựa người vào đầu giường, vẫn chưa ngủ được.
Kha Tri Hạm thấy bà mất ngủ nên tán gẫu với bà, mấy ngày hôm nay tâm trạng của Viên Lộ Chi không tốt, cho nên cô ở lại đây với bà.

Nghe tiếng động nhỏ ở bên ngoài phòng khách, Viên Lộ Chi nhạy cảm, “Có phải quên đóng vòi nước không nhỉ? Để tôi đi xem.”
Kha Tri Hạm ngồi ở trên giường cười bất đắc dĩ, đã nhiều năm rồi mà vẫn thế, có chứng cưỡng bách, làm gì cũng cẩn thận.
Viên Lộ Chi mở cửa, phát hiện đèn trong phòng khách đã tắt, nhưng đèn trong nhà tắm lại sáng, tiếng nước ào ào không ngừng, đoán là Kha Nhược Sơ đang tắm, bà đi đến gần, “Kha Nhược Sơ?”
Đột nhiên, nghe tiếng gọi của Viên Lộ Chi, trái tim nhỏ của Kha Nhược Sơ đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài, tắm thôi mà không cần căng thẳng nhưng điều làm cô căng thẳng chính là Thịnh Như Ỷ cũng tắm chung.
“Mẹ…!sao vậy ạ?” Kha Nhược Sơ căng da đầu hỏi, sau đó đưa ngón tay trở lên môi, ý bảo Thịnh Như Ỷ im lặng.
Thịnh Như Ỷ cười, từ phía sau ôm lấy Kha Nhược Sơ, dán lên lưng Kha Nhược Sơ, một tay vòng qua eo, một cái tay khác tiếp tục giúp cô rửa sạch, xoa nhẹ.

Kha Nhược Sơ giật mình, bắt lấy cái tay Thịnh Như Ỷ, cô quay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, vừa muốn hung hăng khi dễ người kia nhưng lại vừa lo lắng.
Thịnh Như Ỷ cười mỉm tha cho cô, chỉ yên lặng ôm, rất bình tĩnh.
“Sao tắm trễ vậy hả? Còn chưa ngủ nữa.” Viên Lộ Chi nhắc nhở, bà vẫn như cũ, quản từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Ngày thường chưa đến 11 giờ Kha Nhược Sơ không chịu đi ngủ, cho nên bà mới cằng nhằng.
“A, con có chút việc, tắm xong con đi ngủ ngay.” Chỉ mới mười mấy giây trôi qua, mà Kha Nhược Sơ tưởng đâu như cả thế kỷ.
Chờ Viên Lộ Chi đi vào phòng, Kha Nhược Sơ quay đầu nói với Thịnh Như Ỷ, “Bây giờ em mới biết chị trẻ con đến vậy?”
“Trẻ con thế nào?”
“Mới vừa rồi.” Kha Nhược Sơ không biết nên nói sao, chỉ nói một câu, “Thích khi dễ em.”
Thịnh Như Ỷ ngược lại cười quyến rũ hỏi, “Em không cảm thấy kích thích à?”
“….” Kha Nhược Sơ lúc này mới nhớ đến một việc, “Mẹ em sẽ không nghe được chứ?”
“Biết đâu được.”
“A….” Kha Nhược Sơ vùi đầu vào cổ Thịnh Như Ỷ mà cọ, u oán một tiếng, càng nghĩ càng thấy thẹn.
Thịnh Như Ỷ bật cười vì phản ứng này của Kha Nhược Sơ, “Được rồi, tắm mau rồi đi ngủ.”
Viên Lộ Chi về phòng.
Trong miệng còn lẩm bẩm, “Bây giờ mới tắm, đã mấy giờ rồi.”
“Chị cũng đâu có ngủ.” Kha Tri Hạm nhắc nhở, “Sau này, chị đừng có theo thói quen, cái gì cũng muốn quản.

Chị thấy rồi đó, bây giờ con bé không còn là đứa trẻ nữa.”

Không còn là đứa trẻ, Viên Lộ Chi vẫn chưa thích ứng được, ở trong mắt bà, Kha Nhược Sơ luôn là người sống theo khuôn khổ, nhát gan rụt rè, ai nào ngờ không nói một tiếng đã biết yêu đương rồi.
Con gái yêu đương một cái thì mẹ liền mất ngủ, Kha Tri Hạm không nhịn được mà nói, “Con bé mới chỉ yêu đương thôi, mà chị đã thế này rồi sao? Đến lúc kết hôn phải làm sao bây giờ?”
Viên Lộ Chi đi lên giường, ảm đạm nói, “Sớm hay muộn cũng phải gả ra ngoài.”
“Không sao còn có em đây, chị yên tâm đi, em không để chị cô đơn đâu.” Lời này dường như là câu cửa miệng của Kha Tri Hạm đối với Viên Lộ Chi.
“Em thật sự không định kết hôn à?” Nhiều năm vậy rồi, Kha Tri Hạm không nhắc đến chuyện kết hôn, Viên Lộ Chi cũng chưa thấy đối tượng ái muội nào của cô.
Lại là vấn đề này.
“Em thấy như bây giờ cũng khá tốt.” Kha Tri Hạm cẩn trọng nói, “Công việc cũng ổn định, chị và Nhược Sơ cũng ở đây….”
“Thật ra.” Viên Lộ Chi phản bác lại, từ từ nói, “Em không cần đối xử với tôi và Nhược Sơ tốt như vậy.”
Kha Tri Hạm nhìn chằm chằm mấy cái hoa văn đủ màu sắc trên chăn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bầu không khí vốn dĩ đang hài hoà bỗng nhiên có chỗ không đúng.
“Chị nói vậy là sao? Quan hệ của chúng ta, cần xa lạ đến thế sao?”
Viên Lộ Chi cũng phát hiện đột nhiên nói vậy cũng kỳ quái, lúc bà cô đơn yếu đuối nhất, người cổ vũ giúp đỡ bà, chỉ có Kha Tri Hạm.

Mười mấy năm qua đi, Kha Tri Hạm luôn ở bên cạnh bà.
Quan hệ giữa hai người so với người thân còn thân hơn.

Nói như bây giờ đúng là không đúng.
“Nhưng mà tôi cảm thấy, cuộc sống của em luôn xoay quanh tôi và Nhược Sơ, tôi cảm thấy không ổn….” Viên Lộ Chi quay đầu, nhìn Kha Tri Hạm, “Em cũng có cuộc sống riêng của em….”
“Hai người chính là một phần cuộc sống của em.” Kha Tri Hạm thốt lên, cố gắng để nó trở nên nhẹ nhàng nhất.
Nghe thì có vẻ như là lời nói đùa, nhưng Viên Lộ Chi biết Kha Tri Hạm nghiêm túc, nếu không mười mấy năm qua sẽ không như vậy.
“Chị đừng nghĩ nhiều quá, trễ rồi, ngủ đi.” Kha Tri Hạm chuẩn bị đi xuống giường.
“Tri Hạm.”
Kha Tri Hạm hỏi, “Vẫn không ngủ được à?”
“Hay là.” Viên Lộ Chi từ từ nói, “Em ngủ chỗ này đi.”
Kha Tri Hạm đơ người nhìn Viên Lộ Chi.
Viên Lộ Chi giải thích, “Ở bên này cũng ấm áp hơn, em về lại chỗ bên đó sẽ lạnh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.