Lay Động Tiếng Lòng

Chương 75


Bạn đang đọc Lay Động Tiếng Lòng – Chương 75


Kha Nhược Sơ tò mò, “Đi đâu?”
Thịnh Như Ỷ nghĩ nghĩ, cười thần bí, “Đi gặp một người bạn.”
“Bạn sao? Em có biết không?” Bất thình lình như vậy, Kha Nhược Sơ không kịp chuẩn bị.
“Gặp mặt rồi thì biết.”
Nghĩ đến phải đi gặp một người xa lạ, Kha Nhược Sơ có chút căng thẳng, cánh tay cô vẫn câu lấy cổ Thịnh Như Ỷ, quấn lấy tiếp tục hỏi, “Chị nói cho em biết là bạn thế nào đi, em chưa chuẩn bị gì hết.”
Thịnh Như Ỷ: “Không cần chuẩn bị gì cả.”
Có chút rối rắm.
Kha Nhược Sơ mím môi, thương lượng với Thịnh Như Ỷ, “Đêm nay, nhất định phải gặp sao?”
Thịnh Như Ỷ đã sớm biết được tâm tư của Kha Nhược Sơ, chỉ cười nói, “Chị đảm bảo với em, sau khi gặp được rồi, em sẽ rất vui.”
Kha Nhược Sơ không còn lời gì để nói, gặp rồi sẽ vui vẻ sao? Thịnh Như Ỷ nói như vậy, đột nhiên cô cảm thấy, càng không đơn giản….
Chiếc xe băng băng trên đường, ngược hướng về nhà Thịnh Như Ỷ.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ có chút quen thuộc, là con đường ở cửa bắc của trường đại học.

Con đường này hơn 6 năm qua, Kha Nhược Sơ đi muốn mòn dép.

Qua vài phút sau, Thịnh Như Ỷ giảm tốc độ, rẽ vào một khu dân cư cao cấp gần trường học, dừng xe ở bãi đỗ xe dưới hầm.
“Đến nơi rồi.”
Thịnh Như Ỷ xách túi lớn nhỏ, chuẩn bị xuống xe.
“Không để đồ lại trong xe sao?”
“Cầm giúp chị đi.”
Thang máy từ tầng hầm lên đến tầng cao nhất.
Tâm trạng Kha Nhược Sơ thấp thoảng, lúc thấy Thịnh Như Ỷ trực tiếp nhập mật khẩu mà không phải gõ cửa, trong lòng cô hoảng hốt, không phải đi gặp phụ huynh đó chứ?
Cửa vừa mở, trong nhà cực kỳ an tĩnh, đèn sáng lên, ánh đèn vàng ấm áp.
“Đây là….” Kha Nhược Sơ còn chưa phản ứng, thẩn thờ đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
Thịnh Như Ỷ nhịn không được mà bật cười, nắm tay Kha Nhược Sơ kéo vào trong nhà, thuận tay đóng cửa lại.
Đi vào trong nhà, Kha Nhược Sơ lập tức ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, là mùi cam ngọt cô thích.
Trên tủ giày đặt hai đôi dép trong nhà, vẫn là loại dép tình nhân.


Ánh mắt Kha Nhược Sơ đảo quanh phòng khách rộng lớn, nhìn như vừa mới được trang trí, bên cạnh chiếc ghế sô pha rộng là một khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khung cảnh bên ngoài chỉ cần đứng ở đó là đã nhìn thấy hết.
Khi Kha Nhược Sơ nhìn thấy hoa hồng được trang trí trong nhà….
Cuối cùng mới phản ứng lại.
Một tràn tiếng động vang lên, Kha Nhược Sơ quay đầu lại.
Không biết Điềm Đậu từ đâu chui ra, chạy lon ton đến cửa chào đón, thè lưỡi cùng với quẩy đuôi vui vẻ.
“Điềm Đậu….” Kha Nhược Sơ như người lọt vào trong sương mù, phía sau lưng có hơi ấm, Thịnh Như Ỷ ôm lấy cô từ phía sau.
Thịnh Như Ỷ áp mặt lên má Kha Nhược Sơ, hơi nghiêng đầu, môi chạm nhẹ lên khoé miệng cô, giờ mới ra một câu, “Lễ tình nhân vui vẻ.”
Kha Nhược Sơ xoay người, bây giờ mới biết bản thân bị lừa, Thịnh Như Ỷ làm sao mà không nhớ ngày hôm nay chứ, không chỉ có nhớ rõ, mà còn chuẩn bị kỹ càng.
“Không phải nói dẫn em đến gặp bạn sao?” Kha Nhược Sơ hỏi lại Thịnh Như Ỷ, những lời Thịnh Như Ỷ nói vừa rồi như thật, làm cho cô trên đường đến đây thật lo lắng, tưởng đâu còn phải gặp ai nữa.
Thịnh Như Ỷ lại nói, “Đúng vậy, em nhắm mắt lại đi, chị gọi bạn nhỏ ra.”
“A?” Kha Nhược Sơ ngây ngốc.
“Nhắm mắt lại đi.”
“Gì chứ….”
Dưới lần sự hối thúc lần nữa của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ vẫn nhắm mắt lại.
Trước mắt đều tối đen, một phút một giây đều cảm thấy dài.

Kha Nhược Sơ tò mò muốn chết, rốt cuộc tình huống là thế nào đây, chắc có lẽ Thịnh Như Ỷ sẽ mang đến một ngạc nhiên cho cô.
Cảm giác đã qua lâu, Kha Nhược Sơ nghe được tiếng bước chân dần dần tới gần, cô gấp chờ không nổi, “Em có thể mở mắt ra được chưa?”
Thịnh Như Ỷ đi đến trước mặt Kha Nhược Sơ rồi nói, “Em mở đi.”
Vừa mới mở mắt, Kha Nhược Sơ vui vẻ đến mức nói không nên lời.
Thịnh Như Ỷ đang ôm một cái lông xù xù, mũm mĩm, là một con mèo con đáng yêu, mắt xoe tròn nhìn khắp nơi, tràn ngập tò mò, lại có vài phần rụt rè.
“Mèo nhà Lâm Nghiên sinh con, năm ngoái chị nói cô ấy để lại cho chúng ta một con, bây giờ nó đã gần ba tháng.” Thịnh Như Ỷ cười hỏi, “Sao, có thích bé con đáng yêu này không?”
“Thích! Nó đáng yêu quá~” Kha Nhược Sơ nói năng lộn xộn, đầu ngón tay vuốt nhẹ đầu bé con, thảo nào vừa rồi Thịnh Như Ỷ lại tự tin nói khi cô gặp được rồi sẽ rất vui.
Mỗi lần nhìn thấy mèo là mê mẩn thôi rồi, Thịnh Như Ỷ biết ngay là như thế, “Em bế nó đi.”
Kha Nhược Sơ cười rạng rỡ, ước nguyện được nuôi mèo bao lâu nay cuối cùng cũng đã thực hiện được, cô cẩn thận bế mèo con, cúi đầu nhìn bé mèo con, trái tim cô như muốn tan chảy.
Nhìn thấy Kha Nhược Sơ vui vẻ cười không khép miệng lại, tâm trạng Thịnh Như Ỷ cũng vui theo, cô vuốt cằm mèo con, “Chị chọn đi chọn lại rất lâu, nhìn thấy bạn nhỏ này ngoan ngoãn dính người.

Rất giống em.”

Kha Nhược Sơ ngẩng đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, giờ khắc này, trong lòng thực sự rất cảm động, Thịnh Như Ỷ rất biết cách làm cô vui vẻ.
Năm ngoái, cô không có đề cập đến chuyện nuôi mèo với Thịnh Như Ỷ, có phải Thịnh Như Ỷ luôn đoán được cô muốn gì không?”
“Chị…!cảm ơn chị.”
“Còn nói cảm ơn với chị nữa à.”
Kha Nhược Sơ cười ngây ngô, “Bạn nhỏ này đặt tên là gì đây?”
“Chị đợi em đặt tên cho nó đó, em đặt cho nó đi.”
Kha Nhược Sơ nhìn Điềm Đậu đang cọ cọ làm nũng bên chân cô, “Gọi là Dưa Lê được không?”
“Được nha, vậy gọi là Dưa Lê đi.” Thịnh Như Ỷ nói với Kha Nhược Sơ, “Sau này, chị với Điềm Đậu và Dưa Lê sẽ ở đây.”
“Sao lại đột nhiên….” Kha Nhược Sơ muốn nói sao lại đột nhiên chuyển nhà.
Thịnh Như Ỷ hỏi, “Vậy, khi nào thì em dọn đến đây ở cùng bọn chị?”
Chuyện đến quá nhanh, lại lần nữa làm cho Kha Nhược Sơ không hề phòng bị.
Năm ngoái nói sống chung với nhau, Thịnh Như Ỷ cũng không phải nói chơi.
Người ta nói khoảng cách sẽ tạo một tình yêu đẹp, Thịnh Như Ỷ cũng đã từng tán đồng với cách nói đó.

Nhưng bây giờ, cô lại muốn Kha Nhược Sơ có thể ở bên cạnh cô mỗi ngày.
Lúc Kha Nhược Sơ ở bên, trong nhà sẽ không lạnh lẽo, có loại cảm giác đây mới chính là nhà.
Cô thích cái cảm giác này.
Có người thích hợp để yêu, có người thích hợp gia nhập chung cuộc sống.

Có lẽ không phải có lý.
Thịnh Như Ỷ cảm thấy cô thật may mắn khi có thể gặp được một cô gái thế này, lúc ở bên cạnh người này, không chỉ được tận hưởng sự ngọt ngào cùng với tình cảm mãnh liệt mà còn có sự ấm áp dịu dàng từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Cô thuê căn hộ này ở gần trường học của Kha Nhược Sơ, mục đích chính là để cho Kha Nhược Sơ tiện đi làm và đi học.
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ không lập tức trả lời, cô véo má Kha Nhược Sơ hỏi, “Chẳng phải năm ngoái đã đồng ý ở chung với chị rồi sao, bây giờ em muốn đổi ý à?”
Kha Nhược Sơ chẳng qua là quá kích động.
Cô rất muốn ở chung với Thịnh Như Ỷ nhưng mà da mặt mỏng không dám nói, bây giờ Thịnh Như Ỷ chủ động nói ra, cô đương nhiên là vui vẻ rồi, “Sau khi khai giảng em sẽ đến đây.”
“Nơi này đều gần bệnh viện và trường học, buổi sáng em có thể ngủ nhiều hơn một chút.

Đi thôi, chị mang em đi tham quan.”

Hoá ra chuyển nhà cũng bởi vì cô, Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn đi theo sau Thịnh Như Ỷ.
Căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng ngủ chính, một phòng dùng làm phòng làm việc, phòng còn lại là để nuôi Điềm Đậu và Dưa Lê.

Căn hộ này so với căn nhà trước kia của Thịnh Như Ỷ nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng rất ấm áp.
Trong nhà cái gì cũng chuẩn bị hai phần, người này chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, ngay cả ở trên giường cũng có hai cái gối ôm hình thú bông, đều là kiểu mà Kha Nhược Sơ thích.
Bên trong phòng ngủ có một cái phòng chứa quần áo rất lớn.
“Chị bắt đầu từ lúc nào thì chuẩn bị?”
“Mấy ngày nay đó, đây cũng xem như là một món quà cho ngày lễ.”
Kha Nhược Sơ nhớ tới, thảo nào mấy hôm nay Thịnh Như Ỷ luôn nói cần phải tăng ca.
Là muốn chuẩn bị món quá đặc biệt nhất.
Nghĩ đến sau này mỗi ngày thức giấc đều có thể được nhìn thấy Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cười, lúc này thực sự không còn bình tĩnh được nữa.
Thịnh Như Ỷ ôm Kha Nhược Sơ, vừa nói vừa cười, “Đừng nói là em thực sự nghĩ chị sẽ quên mất ngày này chứ? Ngày quan trọng thế này, chị làm sao mà quên được.”
Đúng vậy, người này làm sao mà quên được.
Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân thật dễ bị lừa, chẳng phải Thịnh Như Ỷ lúc nào cũng đặt cô lên hàng đầu sao, hôm nay vẫn là ngày lễ tình nhân đầu tiên các cô ở bên nhau.
Nhìn thấy Thịnh Như Ỷ vì cô mà chuẩn bị những thứ này, Kha Nhược Sơ ấm lòng đến mức mũi cay cay.
Được một người ôn nhu thế này quan tâm, thật sự quá hạnh phúc.
“Hôm nay, vui vẻ không?”
“Cực kỳ vui vẻ.” Nụ cười trên mặt Kha Nhược Sơ đã nói hết tất cả.
“Đứa ngốc.” Thịnh Như Ỷ xoa xoa đầu Kha Nhược Sơ, “Có lẽ trước kia em chưa đủ hạnh phúc, nhưng sau này, em phải nhớ làm những chuyện bản thân muốn làm, sống một cuộc sống mà bản thân thích, đừng khiến bản thân chịu ấm ức.

Bây giờ, em đã có chị, cho dù có như thế nào, chị sẽ đều ở bên em ủng hộ em.

Chị muốn bảo bối nhỏ của chị mỗi ngày đều hạnh phúc.”
“Chị….” Bởi vì những lời này của Thịnh Như Ỷ, làm cho Kha Nhược Sơ cảm động không ngừng cũng không biết nên nói lại gì, im lặng ôm lấy người kia.
Góc nhỏ trái tim bao lâu nay cần chút an ủi, bây giờ đã có người lấp đầy nó.
Thịnh Như Ỷ gác cằm lên vai Kha Nhược Sơ, cũng ôm chặt lấy.
Nhớ đến mấy lời Kha Nhược Sơ nói với cô ở Nhật Bản khiến cô cảm động, cô cảm thấy cô gái này là người thấu hiểu lòng người, đến mức làm cho người ta đau lòng.
Ôm một lát, Thịnh Như Ỷ cười gian xảo, biết Kha Nhược Sơ không thể uống rượu, chỉ nói vu vơ, “Đêm nay, uống chút rượu với chị nha.”
“Uống rượu sao?”
“Chỉ uống một chút thôi.”
Điềm Đậu và Dưa Lê còn đang ở trong phòng khách chơi đùa với nhau, đã ở chung với nhau một thời gian, đừng nhìn chó lớn và mèo con nhưng chúng lại rất hoà hợp còn thương yêu nhau.
Chơi một lúc mệt mỏi, nằm bên cửa sổ ngủ mất, thật sự rất hoà hợp.

Buổi tối, Kha Nhược Sơ muốn trải qua thế giới hai người, trong phòng khách có một máy nghe nhạc đĩa than, tạo ra âm thanh du dương, làm cho tâm trí người ta thả lỏng.
Thịnh Như Ỷ rót hai ly rượu vang đỏ.
Không nhiều rượu cho lắm.
Dựa người trên ghế sô pha, căn hộ nằm trên tầng cao nhất, cho dù nhìn cảnh thành phố bên ngoài hay nhìn bầu trời đầy sao, đều rất thích hợp.

Thịnh Như Ỷ lấy hộp quà Kha Nhược Sơ tặng cho cô, hỏi, “Tặng cho chị cái gì vậy?”
“Chị mở ra nhìn đi.”
Thịnh Như Ỷ từ từ mở cái hộp ra, là một hột socola handmade, hình dáng cư nhiên là con thỏ, “Đáng yêu thế này, chị không nỡ ăn.”
“Là em tự làm đó, không phải chị thích hình dáng con thỏ sao?” Kha Nhược Sơ uống rượu xong, mặt đỏ ửng, hơi lâng lâng.
“Em có biết tại sao chị thích thỏ không?” Thịnh Như Ỷ đem mặt đến gần mặt Kha Nhược Sơ, hơi thở ái muội.
Kha Nhược Sơ mang theo chút men say hỏi, “Tại sao?”
“Bởi vì lần đầu tiên chị nhìn thấy em, cảm thấy cô gái này thật ngây thơ đáng yêu giống thỏ con vậy?”
Cô đưa tay sờ sờ mặt dây chuyền con thỏ trên cổ Kha Nhược Sơ, cuối cùng Kha Nhược Sơ đã hiểu tại sao Thịnh Như Ỷ lại tặng cho cô cái này.
“Chị….” Kha Nhược Sơ ôm vòng eo Thịnh Như Ỷ, ánh mắt mơ hồ, khẽ gọi chị một tiếng, sau đó mặt dày mà cọ lên cổ Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ phát hiện tình cảnh này rất giống lần các cô ở quán bar quen biết nhau.

Chẳng qua đêm nay chỉ có hơn chứ không có kém.
“Uống say rồi à?”
“Không….” Kha Nhược Sơ hừ một tiếng, cái cọ cọ dần biến thành cái hôn.

Hôn từ cổ lên cằm, lại từ từ tiến đến môi.
Thịnh Như Ỷ bị Kha Nhược Sơ đè trên sô pha, đầu tóc dài uốn xoăn mềm mại xoã ra như thác nước, trên mặt đầy ý cười, cô thật sự rất thích Kha Nhược Sơ chủ động.
Hôn đến tâm ngứa, hơi thở Thịnh Như Ỷ ngày càng nặng, nâng môi lên, đáp lại nhiệt tình.
Vừa hôn vừa ôm nhau thật chặt.
Vừa uống rượu vừa nghe nhạc quả thật gia tăng thêm nhiều cảm giác, cho nên chỉ vừa hôn nhau thôi, cũng đã khơi gợi nhiều cảm xúc.
Nụ hôn triền miên mang theo hơi rượu.
Nụ hôn thật sâu.
Vừa mới bắt đầu động tình, có muốn dừng cũng không dừng lại được.
“Sao vậy em?” Thịnh Như Ỷ thực sự yêu chết cái dáng vẻ vô ưu vô lo này của Kha Nhược Sơ.

Đúng như cô nghĩ, cô gái ngày thường cư xử đứng đắn, uống rượu vào thì bắt đầu chơi trò lưu manh.
“Muốn chị….” Môi Kha Nhược Sơ chạm vào vành tai Thịnh Như Ỷ, hơi thở còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, giọng nói thì mềm như bông, đầy mê hoặc, không mang theo rụt rè nào..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.