Lay Động Tiếng Lòng

Chương 20


Bạn đang đọc Lay Động Tiếng Lòng – Chương 20


Sau một tháng, Kha Nhược Sơ lại theo Thịnh Như Ỷ về nhà.

Cô nhớ rõ lần trước khi ở đây, cô hồi hộp xấu hổ muốn chết, trong lòng còn nhận định, sẽ không bao giờ gặp lại Thịnh Như Ỷ.
Cho nên mới nói, kế hoạch không bao giờ đuổi kịp sự biến hoá.
Cửa nhà mở ra.
Phòng khách trước sau như một, vẫn sạch sẽ gọn gàng.
Thân xác to lớn của Điềm Đậu lập tức chạy đến chào đón, dán dán lên người Thịnh Như Ỷ, có chút không vui.
Kha Nhược Sơ đứng ở bên cạnh Thịnh Như Ỷ, vẫn có chút sợ, làm nhớ đến con chó vừa rồi ở trong khu nhà, thật sự đối lập, Điềm Đậu vẫn đáng yêu hơn.
Điềm Đậu thử thăm dò, có chút ngại ngùng, nhưng lại muốn tiếp xúc với Kha Nhược Sơ.
“Hình như Điềm Đậu còn nhớ đến em?” Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ, ngạc nhiên nói.
Thịnh Như Ỷ cong lưng, xoa đầu Điềm Đậu, giống như dỗ đứa trẻ con vậy, “Đúng vậy, Điềm Đậu của chúng ta thông minh nhất.”
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ cúi đầu cười, giống như chỉ cần chơi với chó, Thịnh Như Ỷ sẽ hết sức dịu dàng, sẽ không cho người cảm thấy cái ôn nhu này xa lạ.
“Dám sờ nó sao?” Thịnh Như Ỷ nhớ tới lời Kha Nhược Sơ, cô gái này từng bị chó cắn cho nên vẫn luôn sợ chó.

Đêm nay cũng vậy, một con chó chạy đến đã làm cô gái này bất động.
Kha Nhược Sơ do dự, lần trước đến đây, cô không dám sờ, kích cỡ của Điềm Đậu quá lớn, nếu là loại chó nhỏ, có lẽ cô sẽ chống đỡ mà sờ.
“Thử đi.” Thịnh Như Ỷ đứng thẳng người dậy, chuyển sang nhìn Kha Nhược Sơ, “Nếu sợ hãi gì đó thì thử làm một lần, về sau sẽ tự phát hiện nó không đáng sợ như vậy.”
Kha Nhược Sơ bừng tỉnh với cách nói này, cô càng trốn tránh thì càng mất đi can đảm, mà đã không có can đảm thì sẽ trốn tránh, đúng là một cái vòng tuần hoàn đáng sợ.
Sau đó, ngây ngốc mà đồng ý.
Cô đối với mẹ cô chính là như vậy.
Đêm nay, Kha Nhược Sơ mới ý thức được, cô phải nên từ sớm giải quyết vấn đề mâu thuẫn này với mẹ cô, mà không phải né tránh, có lẽ chuyện phát sinh đêm nay, cũng không có nặng nề như cô nghĩ.
Khoảng cách cũng không xa, Kha Nhược Sơ đưa tay ra, bởi vì có Thịnh Như Ỷ ở bên cạnh, cô có một loại cảm giác an toàn, trong lòng không còn sợ hãi như trước.
Lòng bàn tay chạm vào bộ lông mềm mại.
Lại nhẹ nhàng xoa xoa.
Đừng nhìn kích cỡ Điềm Đậu lớn như vậy, thật ra nó rất hiền lành và đáng yêu, Kha Nhược Sơ sờ sờ đầu nó, nó còn quẩy cái đuôi rồi xoắn người, đi đến làm nũng với Kha Nhược Sơ.
Vừa thấy Điềm Đậu làm nũng, Kha Nhược Sơ thử đến gần nó hơn, càng thêm thân mật.

Kha Nhược Sơ không ngờ bản thân còn dám chơi với chó, rồi còn thấy nó đáng yêu.
“Tại sao nó gọi là Điềm Đậu, rõ ràng là lớn thế này.” Kha Nhược Sơ vẫn tò mò về cái tên, vừa nghe Điềm Đậu, đa số mọi người sẽ nghĩ là một con chó nhỏ đáng yêu.
Bởi vì cười lên sẽ rất vui tươi, giống như con người của cô gái này, so với người khác rất trong sáng, Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ, từ từ nói, “Bởi vì cười lên rất ngọt.”
“Nó còn cười sao?” Kha Nhược Sơ bán tin bán nghi, còn nghiêm túc hỏi.
“Có chứ.” Thịnh Như Ỷ còn nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ, “Trêu một chút sẽ đỏ mặt.”
Sẽ đỏ mặt…
Kha Nhược Sơ phản ứng chậm một nhịp, biết bản thân lại bị Thịnh Như Ỷ ghẹo.

Kha Nhược Sơ không nói lời nào, chỉ nhìn Thịnh Như Ỷ rồi cười.
“Em ngủ ở phòng của Bạch Mông đi, bây giờ con bé còn không thèm đến đây ở nữa.”
Thịnh Như Ỷ rất hy vọng Bạch Mông có thể ở bên đây nhiều, thêm một người ở chung sẽ có người nói chuyện, nhưng mà con nhỏ kia sau khi có bạn trai, liền quên mất người chị này rồi, vứt lên tới chín tầng mây.
Kha Nhược Sơ gật đầu, xưa nay ý kiến cô không nhiều lắm.
Tắm xong, tắt đèn không bao lâu.
Kha Nhược Sơ ở trên giường lăn qua lộn lại, cũng không ngủ được, cũng không phải vì lạ giường, mà chỉ là tâm trạng có chút phiền, nhắm mắt lại thì nghĩ rất nhiều chuyện.
Đèn ở đầu giường bị cô hết tắt rồi mở.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn bật đèn lên.
Trong ngực Kha Nhược Sơ ôm một cái gối đầu, dựa vào giường rồi lại phát ngốc, vén chăn lên đi xuống giường, cô đến cửa sổ, kéo rèm ra.
Phòng ở tầng hai vừa vặn hướng ra sân thượng.
Dù sao cũng không ngủ được, Kha Nhược Sơ đẩy cửa ban công ra muốn đi ra hóng gió.
Kha Nhược Sơ phát hiện đèn sân thượng sáng lên.
Cô nhìn kỹ thì thấy Thịnh Như Ỷ mặc váy ngủ ngồi trên cái bàn dài, trên bàn còn có máy tính, một cái gạt tàn thuốc, hai tay đặt trên bàn.

Đương nhiên, trong tay còn có một điếu thuốc, sắp hút xong.
Sân thượng ở trên lầu hai là thiết kế theo yêu cầu của Thịnh Như Ỷ, mục đích ban đầu là mở tiệc ở đây, cô thích náo nhiệt không thích ở một mình.
Nghe được tiếng bước chân nhỏ.
Mắt Thịnh Như Ỷ dời từ màn hình máy tình nhìn ra phía sau, áo ngủ trên người Kha Nhược Sơ là áo ngủ của cô, một đầu tóc rồi tung, nhìn như vậy, nhưng thật ra trông trưởng thành hơn nhiều.
Nhìn nhìn, Thịnh Như Ỷ vựa vặn quay đầu lại, hỏi, “Sao giờ này còn chưa ngủ?”
Kha Nhược Sơ đã muốn chạy đến trước mặt Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ mắt nhìn hồ sơ trong máy tính lại hỏi, “Không ngủ được à”
“Vâng.” Kha Nhược Sơ trả lời.
Thịnh Như Ỷ dập điếu thuốc trong tay, quay đầu lần thứ hai nhìn Kha Nhược Sơ, “Đứng ngốc ở đó làm gì.

Ngồi đi.”
Kha Nhược Sơ ngồi ở bên cạnh Thịnh Như Ỷ, chú ý trên gạt tàn có vài điếu thuốc đã hút xong, ánh mắt đảo qua màn hình máy tính, chắc là hồ sơ công việc.
Đã giờ này rồi, mà cô ấy còn tăng ca.
Trong lòng Kha Nhược Sơ lại áy náy, vội vã xin lỗi Thịnh Như Ỷ, “Thật xin lỗi.

Hôm nay, đã làm chậm trễ công tác của chị.”
“Không, ngủ không được, cho nên tìm chuyện để làm thôi.” Bởi vì mất ngủ, cho nên tìm việc để làm để thời gian trôi qua đi, bình thường cô cũng vậy.
Trong lòng Kha Nhược Sơ mới đỡ hơn một chút, cô nhìn chằm chằm vào đầu thuốc lá, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn được, mà nhẹ nhàng hỏi, “Sao chị hút nhiều vậy?”
Thịnh Như Ỷ, “Chỉ hút một điếu.”
Kha Nhược Sơ tích cực nhắc nhở, “Ban nãy chị đã hút một điếu rồi.”
Nhìn đôi mắt long lanh kia, Thịnh Như Ỷ cũng nghẹn lời, không biết nói cái gì, một lúc sau mới nói, “Vậy hôm nay không hút nữa.”
Hai người mất ngủ ngồi ở trên sân thượng mà hóng gió.
Lúc đầu, Kha Nhược Sơ còn ngẩng đầu ngắm sao, còn thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, rất bận rộn.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy cô ngồi bên cạnh thật vướng bận.
Thịnh Như Ỷ không cảm thấy vướng bận, ngược lại thích có người ngồi bên cạnh, so với một mình vẫn tốt hơn, “Còn chưa muốn ngủ à?”
Thấy cảm xúc của Kha Nhược Sơ hạ xuống, Thịnh Như Ỷ khép máy tính lại, nhớ tới cái gì đó, cô đứng dậy nói, “Đi với chị.”
Kha Nhược Sơ không hiểu chuyện gì cũng đi theo.
Thịnh Như Ỷ mang Kha Nhược Sơ đến thư phòng lầu hai.

Cửa sổ sát đất, có thể nhìn ra bờ hồ, tầm nhìn thật tốt.
Đi vào, đập vào mắt Kha Nhược Sơ chính là cây đàn piano, “Chị cũng đàn piano sao?”
“Ngẫu nhiên.” Đầu ngón tay Thịnh Như Ỷ tuỳ ý mà đàn trên phím đàn, một chuỗi tiếng nhạc vang lên, nhớ đến đêm nay bị cô gái này làm cho kinh ngạc, nếu hai người đều mất ngủ, vậy thì…!”Nếu không ngủ được, hay là đàn cho chị nghe đi.”
“Được a.” Kha Nhược Sơ lập tức đồng ý.
Hơn nữa, có lẽ đây là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ tích cực đánh đàn như vậy.
Kha Nhược Sơ ngồi cố định trước cây đàn, sau đó ngoái đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, “Chị muốn nghe bài gì?”
Thịnh Như Ỷ ngồi vào sô pha, “Em chọn đi.”
Kha Nhược Sơ cũng tiện tay mà đàn một khúc, nhớ cái gì thì đàn cái đó, bởi vì cô cũng không có một khúc nhạc yêu thích nào cả, rốt cuộc đối với chuyện đàn piano, cô cũng còn mâu thuẫn.
Giai điệu nhạc cứ thế vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khúc nhạc dạo nhẹ nhàng.
Thịnh Như Ỷ thoải mái dựa vào sô pha, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nghe, cô còn cho rằng Kha Nhược Sơ sẽ tấu một vui vẻ, nhưng không phải vậy, nghe trong khúc nhạc này giống như cất giấu một tâm sự.
Khúc nhạc kết thúc.
“Sao lại đi học đàn?” Thịnh Như Ỷ hỏi.
Kha Nhược Sơ lại đàn theo nhạc phổ trên cây đàn, dường như thất thần mà nói, “Mẹ em thích, bà ấy muốn học nhưng lại không có cơ hội, vì vậy để em học.”
Dừng một chút….
“Khi còn nhỏ, lúc tâm trạng mẹ em không tốt, sẽ bảo em đánh đàn cho bà ấy nghe.

Nhưng mà nếu em đàn không tốt, bà ấy sẽ càng tức giận.

Về sau nghĩ không muốn chọc bà ấy tức giận, cho nên mỗi ngày đều luyện.” Kha Nhược Sơ một bên đàn một bên nói.


Không biết vì lý do gì, mà đêm nay cô thật sự cần nói chuyện với một ai đó, rõ ràng Thịnh Như Ỷ không hỏi nhiều mà cô lại nói nhiều hơn vậy.
Lời nói này, Kha Nhược Sơ vừa cười vừa nói, bên tai lại là giai điệu vui vẻ tương xứng, nhưng Thịnh Như Ỷ lại nghe ra ý khác, hơn nữa lúc nhắc đến mẹ, cảm xúc của Kha Nhược Sơ hạ xuống rất nhiều.
Thời thơ ấu, có những chuyện xảy ra, về sau sẽ ghi nhớ rất khó xoá nhoà.
“Ngay từ đầu, em không thích học y, nhưng mẹ em đã lên kế hoạch hết rồi, cho nên cứ đi học….” Kha Nhược Sơ nói rồi dừng lại, cảm thấy chủ đề đi hơi xa, cô nói mấy lời này với Thịnh Như Ỷ làm gì.
Lại cúi đầu, yên lặng đánh đàn.
Thịnh Như Ỷ đi đến bên cạnh Kha Nhược Sơ, ngồi xuống, cô liếc nhìn Kha Nhược Sơ hỏi, “Vậy bản thân em thích gì?”
“Em không biết….” Vấn đề này, thế nhưng Kha Nhược Sơ lại không biết trả lời thế nào, nhất thời thất thần đến tiết tấu cũng loạn, cô nhìn Thịnh Như Ỷ cười hỏi, “Chị, có phải chị cảm thấy em sống mà không có chủ kiến…!vô dụng lắm đúng không?”
Tự coi nhẹ bản thân.
Bởi vì cô luôn nghĩ vậy, đến bản thân thích cái gì cũng không biết, giống như vì người khác mà sống qua ngày.
Thịnh Như Ỷ nhìn cô một lát, lại nhẹ giọng nói, “Không thích đàn thì đừng đàn, không cần cứ như vậy ôm ấm ức vào người.”
Kha Nhược Sơ nhìn cô, tiếng đàn du dương dừng lại.

Sao mỗi một câu nói đều chạm đến tâm cô vậy?
Thịnh Như Ỷ rũ mắt, gõ trên phím đàn hai cái, phát ra tiếng réo rắt, “Sống ích kỷ một chút, mới vui vẻ.”
Ích kỷ mới vui vẻ, lần đầu tiên có người dạy Kha Nhược Sơ làm người phải ích kỷ, quả nhiên con người này thật đặc biệt.
Thịnh Như Ỷ giơ tay, tuỳ ý lật vài khúc nhạc, nói, “Để chị đàn, đàn không tốt thì em dạy chị.”
“Em….” Mặc dù, Kha Nhược Sơ đàn nhiều năm rồi, cũng không dám đứng ra dạy người ta.

Tính cách của cô nói dễ nghe là khiêm tốn, nói khó nghe là tự ti.
Đã bắt đầu đàn, Kha Nhược Sơ muốn nói thì cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng, lập tức yên lặng.
Một đôi tay mảnh khảnh nhấn những phím đàn trắng đen, trông càng xinh đẹp hơn, rất thuần thục còn ưu nhã, cơ hồ không tìm ra được chỗ nào tì vết, Kha Nhược Sơ muốn nói là Thịnh Như Ỷ quá khiêm tốn rồi, có chỗ nào cần cô dạy chứ.
Kha Nhược Sơ yên lặng nhìn chằm chằm ngón tay Thịnh Như Ỷ.

Đáy lòng cảm thán, đến tay mà cũng đẹp nữa, cho dù là hút thuốc hay đánh đàn đều đẹp cả.
Giai điệu nhẹ nhàng, tâm tình của Kha Nhược Sơ cũng bĩnh tình, giống như có thể nghe Thịnh Như Ỷ đàn cả đêm.
Khúc nhạc còn có hợp tấu 4 tay, hai người không ai nói gì, hai người rất ăn ý, hai đôi tay đồng thời đặt lên phím đàn.
Thịnh Như Ỷ quay đầu hỏi, “Bắt đầu chứ?”
Kha Nhược Sơ tập trung, “Vâng.”
Thịnh Như Ỷ đàn trước, Kha Nhược Sơ nối gót theo sau.
Là giai điệu quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.
Kha Nhược Sơ nghiêm túc đánh đàn, tiết tấu ngày càng nhanh, ngón út hai người lơ đãng sẽ chạm vào nhau.

Mỗi làm chạm phải, Kha Nhược Sơ lại ngượng ngùng.

Dần dần, trên gương mặt cô lại xuất hiện một nụ cười nhẹ, vẫn không tan đi
Rõ ràng là luyện đàn từ nhỏ nhưng đêm nay đàn lên…!cư nhiên cô có cảm giác rất đặc biệt, thậm chí còn muốn đàn nhiều hơn.
Có lẽ, về cơ bản cô không ghét đàn dương cầm, mà là chán ghét mẹ cô sắp đặt cho cô không sót thứ gì, càng ghét bản thân không thể thay đổi cái gì.
Trước mắt, Kha Nhược Sơ lựa chọn không nghĩ nữa, chỉ đơn thuần đàn mà thôi.
Chưa từng đàn vui vẻ như vậy.
Mười ngón tay hai người ăn ý mà đảo trên phím đàn trắng đen, giai điệu vui tươi quanh quẩn bên tai.

Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu cười, bên miệng còn có lúm đồng tiền.

Bất giác, cô cũng cúi đầu, vừa đánh đàn vừa cười.

Đêm nay, khó có một đêm không nhàm chán.
Bất tri bất giác, đêm đã khuya.
Nếu không phải chỗ này là biệt thự đơn lập, hai người hơn nửa đêm khí thế bừng bừng đàn inh ỏi, sớm đã bị cư dân báo ban quản lý rồi.
Sau khi kết thúc, Thịnh Như Ỷ trêu chọc, “Lần sau đi biểu diễn, nhớ mang chị theo nha, chúng ta phối hợp rất ăn ý.”
“Được a.” Kha Nhược Sơ liên tục đồng ý, nhưng sau lập tức phát hiện người này lại mới đùa cô.
Thịnh Như Ỷ sờ sờ cổ, có chút ngứa, “Khuya rồi, ngủ thôi.”
Kha Nhược Sơ nhìn thấy mấy vết muối cắn trên cổ Thịnh Như Ỷ, thấy Thịnh Như Ỷ đã sờ lâu rồi, bởi vì làn da trắng cho nên nốt đỏ rất hấp dẫn lực chú ý.
“Chị chờ em một chút.” Nói xong, Kha Nhược Sơ vội vàng đứng dậy, chạy về phòng ngủ, ở trong túi luống cuống tay chân tìm cái gì đó.
Một phút sau, Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ đã trở lại, trên tay còn cầm thuốc mỡ.
“Em cũng hay bị muỗi cắn, chỉ cần bôi cái này lên sẽ đỡ hơn nhiều.” Kha Nhược Sơ lấy thuốc mỡ lên đầu ngón tay, đầu tiên cúi đầu bôi lên cánh tay Thịnh Như Ỷ.
Kha Nhược Sơ rất tập trung, động tác vừa nhẹ vừa cẩn thận, bôi không sót chỗ nào.
Trong phút chốc, Thịnh Như Ỷ cũng nhìn rất nghiêm túc, cảm nhận được người khác ân cần chăm sóc, cô cư nhiên lại có thể tìm được ở trên người của một cô gái nhỏ hơn cô 10 tuổi….
Cổ, sau cổ cũng có.
Kha Nhược Sơ chuẩn bị vén mái tóc dài của đối phương qua một bên, cô ngước mắt nhìn Thịnh Như Ỷ, tay treo trên không trung, định rụt tay lại.
Ý thức được hành động này quá thân mật.
Do dư một hai giây, Kha Nhược Sơ vẫn dùng tay vén mái tóc dài của Thịnh Như Ỷ qua một bên.
Làm xong động tác này, Kha Nhược Sơ phát giác cái thân mật này so với cô nghĩ còn thân mật hơn, thật xấu hổ, cô lập tức cúi đầu lấy ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, dời đi lực chú ý.
Thịnh Như Ỷ không nói chuyện, nhìn chằm chằm gương mặt Kha Nhược Sơ, ánh mắt cũng không dời đi.

Có chút thất thần.
“Chỗ này cũng có….” Kha Nhược Sơ không chú ý là bản thân vẫn bị người ta nhìn chằm chằm, nếu không lại xấu hổ tiếp cho mà xem, cô chuyên tâm lấy thuốc mỡ, tiếp tục nhẹ nhàng bôi lên cổ Thịnh Như Ỷ.
Cần cổ lành lạnh, một chút vị bạc hà và hương hoa hồng.
Rất dễ ngửi.
Chỉ là xương quai xanh và cô đều là chỗ mẫn cảm của Thịnh Như Ỷ, vừa vặn cổ tay Kha Nhược Sơ cọ qua xương quai xanh của cô, ngón tay lại bôi thuốc mỡ lên cổ…!vuốt ve….
Nếu còn để Kha Nhược Sơ tiếp tục chạm.
Cổ thì không ngứa, nhưng mà….
Trong chốc lát.
Thịnh Như Ỷ lấy thuốc mỡ từ trong tay Kha Nhược Sơ, không cho đối phương chạm vào, “Để chị tự làm.”
“Vâng.” Kha Nhược Sơ ngẩng đầu lên, giống y chang cái người gỗ, điển hình như việc bản thân đang câu dẫn người khác mà không biết, còn làm vẻ mặt ngây thơ cười hỏi Thịnh Như Ỷ, “Chị cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi, em đi ngủ đi.”
“Chị cũng ngủ sớm đi nha.”
Sau khi chờ Kha Nhược Sơ đi về phòng, Thịnh Như Ỷ sờ sờ cái cổ của mình, ngồi trong thư phòng một lát, rồi cũng đứng dậy đi về phòng của cô.
….
Kha Nhược Sơ thức dậy rất sớm, cô cũng có cái gọi là đồng hồ sinh học, cho nên không ngủ nướng được, huống chi vẫn đang ở nhờ nhà người ta.
Thịnh Như Ỷ cũng dậy sớm, sau khi cô thay đồ xong đi xuống lầu, thì nhìn thấy Kha Nhược Sơ đang ở phòng khách chơi với Điềm Đậu.

Ngày hôm qua, cô gái này còn sợ nó, mà bây giờ lại chơi đùa rất thân quen.
Thịnh Như Ỷ đi đến sau lưng Kha Nhược Sơ, đưa cho cô một món đồ, “Cầm đi.”
Kha Nhược Sơ nhận ra, đó chính là cái sợi dây chuyền mà cô đánh rơi, vốn dĩ cô đã nhờ Thịnh Như Ỷ xử lý dùm rồi mà.
“Cái này vẫn để em tự xử lý thì tốt hơn.”
Kha Nhược Sơ cầm lấy, “Vâng.”
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Điềm Đầu vẫn còn chơi đùa với Kha Nhược Sơ, liền nói, “Chị mang Điềm Đậu ra ngoài đi dạo, em đi cùng không?”
“Được a~”
Ra cửa, đi chưa được mấy bước đã đến ven bờ hồ, ở bên hồ có lan can ngăn cách, hai người chậm rãi đi dạo.
Đúng lúc nhìn thấy mặt trời mọc, rất đẹp.
Nhưng mà, Kha Nhược Sơ cảm thấy người ở bên cạnh càng đẹp hơn, từ nãy đến giờ đi dạo, cô vẫn luôn nhìn lén mấy lần.
Hôm nay là cuối tuần, Thịnh Như Ỷ không đi làm, cô ăn mặc tuỳ ý, bỏ qua những bộ đồ bó sát khoe đường cong hấp dẫn, thì hôm nay lại mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái, lộ ra đôi chân dài cùng với eo thon, vóc dáng thực sự rất hoàn hảo.
“Chị, mỗi ngày chị đều mang Điềm Đậu đến đây đi dạo sao?”
Thịnh Như Ỷ vén mái tóc đang bị gió thổi tung, “Cuối tuần thì tự dắt nó đi dạo, ngày thường thì giao cho người khác.”
Kha Nhược Sơ cẩn thẩn nghĩ lại cũng đúng, nghe Bạch Mông nói, chị họ cô ấy điều hành cả một công ty, chắc chắn rất bận, làm sao mà có thời gian dắt chó đi dạo.
Trời ngày càng nắng, ánh mặt trời làm cho chói mắt.
Đứng một lát, Kha Nhược Sơ từ trong túi lấy sợi dây chuyền ra, nhìn nhìn rồi dứt khoát ném sợi dây vào trong hồ nước.

Mặt hồ nước long lanh, không chút gợn sóng, cứ như vậy không còn thấy bóng dáng sợi dây chuyền.
Đã vứt, coi như từ bỏ nó thật rồi.
“Có thể từ bỏ được cô ấy sao?” Thịnh Như Ỷ nhìn thấy hành động dứt khoát không hề lưu luyến của Kha Nhược Sơ.


Lần đó cô nghe Kha Nhược Sơ nói, cái sợi dây chuyền này là để tặng cho người cô gái này yêu thầm.
Lần đầu tiên, Kha Nhược Sơ sảng khoái ngẩng cao đầu mà nói, “Không thích cô ấy nữa.”
“Phải như vậy chứ.” Thịnh Như Ỷ dựa vào lan can, yên lặng nhìn một bên mặt Kha Nhược Sơ, khoé môi cô gái này còn cong cong lên, dưới ánh nắng buổi sớm mai, nụ cười này rất có tinh thần.

Cô cảm thấy đứa ngốc này là một bảo bối, đáng giá gặp được một người toàn tâm toàn ý thích cô ấy, chân chính đối xử tốt với cô ấy, chứ không phải ở cái độ tuổi đẹp thế này, lưu lại những ký ức không vui.
“Chị.” Kha Nhược Sơ nhớ lại đêm các cô ở Dạ Sắc tán gẫu, cô đột nhiên quay đầu hỏi Thịnh Như Ỷ, “Chị cũng từng yêu thầm sao?”
Thịnh Như Ỷ yên lặng một lát rồi nói, “Có chứ.”
Nói ra rất nhẹ nhàng không một chút để bụng.
Kha Nhược Sơ có chút không tin, cô cho rằng người khác yêu thầm người phụ nữ này thì đúng hơn, hơn nữa người này lại quyến rũ đầy cám dỗ…!làm sao mà có thể yêu thầm được chứ?
“Sao, nhìn chị không giống à?” Thịnh Như Ỷ hỏi lại Kha Nhược Sơ, giống như đọc hiểu được suy nghĩ của cô.
Kha Nhược Sơ còn muốn biết thêm một số việc, nhưng mà Thịnh Như Ỷ lại không nói nhiều, chỉ nói nắng gắt quá về thôi.
……..
Tháng 9, cuối hè.
Trường học khai giảng.
Kha Nhược Sơ cũng được như ý nguyện được dọn về ký túc xá ở, nhưng mà cuộc sống của cô vẫn tệ như trước.
Cô và mẹ cô hay rơi vào trạng thái cãi vả, nguyên nhân là cô bắt đầu phản bác lại những chuyện mà mẹ cô sắp xếp.
Viên Lộ Chi rất tức giận nói cô càng lớn càng không hiểu chuyện.
Việc học ngày càng bận rộn.
Hơn nữa, Kha Nhược Sơ sắp chuyển đến chỗ được gọi là “luyện ngục trần gian” – khoa cấp cứu.

Ngoại trừ làm việc và học tập thì cô dường như không có thời gian cho chính mình, áp lực rất lớn.
Cuối tuần, tan ca.
Mặt trời dần lặng về phía tây, màn đêm buông xuống.
Kha Nhược Sơ một mình đi dạo ở bên bờ hồ, theo thói quen, đôi mắt quan sát khắp nơi, vẫn không nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
Cũng đã hơn nửa tháng.
Mỗi khi đến cuối tuần, Kha Nhược Sơ sẽ đi tàu điện ngầm từ trường đến hồ nước, nói là giải sầu, nhưng thật ra thì cũng ôm một chút tâm tư may mắn, hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp được người kia.
Thịnh Như Ỷ đã nói trước đó, cuối tuần cô ấy sẽ đến đây để dắt Điềm Đậu đi dạo.
Dựa vào lan can, Kha Nhược Sơ lẳng lặng nhìn gió thổi trên mặt hồ.
Sau đêm kia, Kha Nhược Sơ bắt đầu lại có cảm xúc không rõ ràng với Thịnh Như Ỷ, cảm thấy ở chung với người này, thì có thể thoát khỏi được cuộc sống thường ngày của cô, sẽ thoải mái hơn một chút.
Cho nên, Kha Nhược Sơ hay đến bên hồ tản bộ.
Lỡ đâu tình cờ gặp được thì sao?
Người ta đâu phải là chị gái có máu mủ gì với cô, sao có thể tuỳ tiện mà hẹn gặp được.

Kha Nhược Sơ không ít lần mắng bản thân cô, cô đột nhiên hâm mộ Bạch Mông, có một người chị như vậy.
Kha Nhược Sơ là một người cực kỳ không thích chủ động.
Nói cách khác thì là nhàm chán và nhút nhát.

Nói như vậy thì nếu người ta không nói chuyện với cô thì cô cũng sẽ không chủ động tìm người khác nói chuyện, miễn bàn đến việc chủ động hẹn họ.
Đối với Thịnh Như Ỷ, cũng như vậy.
Lần trước, cô gọi điện thoại cho Thịnh Như Ỷ, chỉ đơn giản là muốn mời người ta bữa cơm mà thôi.
Mặc dù không chủ động liên hệ Thịnh Như Ỷ, nhưng mà trong lòng cô lại chủ động nghĩ đến việc nhận điện thoại từ đối phương, muốn nghe Thịnh Như Ỷ dùng giọng điệu trêu chọc nói, “Nhớ chị sao? Có muốn đi ăn không?”
Suy nghĩ lại bắt đầu có chút….
Kha Nhược Sơ hoàn hồn, phát hiện đã 9 giờ rồi.
Trong bụng trống rỗng, giờ mới nhớ cô bận rộn quên mất ăn tối, xoay người chuẩn bị đi về, nào ngờ lúc qua đường lại không cẩn thận nhìn đường, ngay ngã rẽ bị một chiếc xe điện đụng vào.
Bị xe qua quẹt một cái.
Ngã ở trên đường.
Tay chống ở trên mặt đất, lòng bàn tay vừa tê tê vừa đau, Kha Nhược Sơ mở lòng bàn tay nhìn, quả nhiên đã bị rách một mảng da lớn, máu cũng chảy ra, còn có chút cát bụi trong đó.
Quả nhiên, qua đường không thể chủ quan được.
Kha Nhược Sơ thổi thổi lòng bàn tay, chuẩn bị đứng dậy thì nghe được tiếng thở của con chó.
Cô quay đầu nhìn xem.
Ấy vậy mà nhìn thấy Điềm Đậu.
Điềm Đậu há miệng, giống như đang cười vậy.
“Nghĩ cái gì mà đi không nhìn đường vậy?” Giọng nói cùng với ngữ điệu quen thuộc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.