Đọc truyện Lấy Chồng Tây – Chương 20
Buổi trưa hôm ấy mẹ chồng Hạnh vào phòng, ngay sau lưng bà là Andrew, thấy chồng Hạnh có thoáng chút giật mình. Hít một hơi sâu để chuận bị tinh thần nghe anh ta cằn nhằn, nhưng mà lạ thay anh ta không nói gì. Chỉ tiến đến giường nhìn cô đang cho Julie ăn mà hỏi:
– Gái bố ăn gì đấy, bố xem gái còn đau không nào, thương quá.
Con bé nghe tiếng bố thì cũng nhoẻn miệng cười, nhưng vì Hạnh chưa cho ăn xong nên anh ta chỉ ngồi bên cạnh chứ không bế con bé.
Hạnh cứ vừa cho con ăn vừa lén nhìn chồng để thăm dò, từ khuôn mặt, ánh mắt đến thái độ của anh ta không có bất kỳ biểu hiện nào là đang giận cô cả. Mới lúc sáng sớm anh ta còn nói chuyện với cô cộc cằn lắm cơ mà. Lý do nào khiến anh ta thay đổi nhanh như một cơn gió thế được nhỉ?
Thắc mắc nhưng Hạnh cũng chỉ giữ trong lòng chứ không nói ra, cho con ăn xong thì phía ngoài cửa có tiếng bố chồng Hạnh vọng vào:
– Gái giống của ông đâu rồi, ông vào thăm gái đây.
Chỉ chờ có thế là Julie hét lên sung sướng, cảm giác con bé gặp ông nội còn sung sướng hơn 10 phần gặp bố. Đưa hộp cơm cho Hạnh ông bảo:
– Ăn đi con, bố vừa mua còn nóng đấy, tranh tủ mà ăn đi.
Rồi chẳng cần chờ Hạnh trả lời ông đã nhào đến mà bế Julie từ tay Andrew, con bé tất nhiên là theo ông nội hơn, nên mặt Andrew có hơi chút sượng sùng.
Đưa hộp cơm còn lại cho mẹ chồng cô nói:
– Mẹ, mẹ con mình ăn thôi.
– Uk tranh thủ ông cháu nó đang nô, mẹ con mình ăn nào.
Vẫn là những hộp cơm được mua sẵn, nhưng hôm nay Hạnh lại cảm thấy nó ngon hơn hôm qua.
Ngồi chơi một lát thì mọi người cũng ra về, bà Funny có vẻ không yên tâm nên dặn dò Hạnh kỹ lắm. Hạnh biết tính mẹ chồng nên cũng vâng dạ mà gật đầu cho bà yên tâm.
Cuối cùng 3 ngày ở viện cũng trôi qua, Julie được các bác sĩ khám tổng quát lại lần cuối, nhận thấy mọi thứ đều ổn nên cũng ký giấy cho mẹ con hạnh xuất viện. Cái cảm giác mình sắp được về nhà khiến Hạnh cứ nôn nao mãi.
Buổi chiều lúc mẹ con Hạnh xuất viện cũng có mặt bố mẹ chồng và Andrew. Hôm nay cũng giống như buổi trưa hôm trước, chồng Hạnh không có biểu hiện gì là đang giận vợ cả.
Hanh cũng chẳng bận tâm, vì sau mỗi lần cãi nhau anh ta đều tỏ ra không có chuyện gì như thế. Hạnh không hề biết buổi sáng hôm đó chính mẹ chồng đã minh oan cho cô, nên chồng cô mới thay đổi thái độ như vậy.
Khi ấy bà Funny đang ngồi ở ghế đá dưới sảnh thì thấy Andrew ở phía trước bà cất tiếng gọi:
– Andrew.
Andrew nghe thấy tiếng mẹ cũng nhanh chóng mà tiến tới, thấy bà ngồi một mình anh ta hỏi:
– Sao mẹ lại ngồi đây.
– Chưa đến giờ thăm bệnh, không ngồi đây thì ngồi đâu, con cũng ngồi xuống đi, 30 phút nữa mới được vào trong ấy.
Andrew ngồi xuống bực dọc nói:
– Cô ta ngồi trong đó nhàn nhã bắt mẹ ra ngoài này ngồi vạ vật, mẹ chiều quá nên cô ta mới lấn lướt đấy.
Bà Funny nghe xong câu nói của con trai thì bực mình gắt:
– Đi chăm con mà mày bảo nó nhàn hạ, con bé nó còn chưa dứt sữa mẹ, thế cái Hạnh nó ra đây, lúc Julie nó khát sữa mẹ tao lấy gì cho nó ti. Mày cũng vừa phải thôi con ạ, mẹ là mẹ thấy mày càng ngày càng quá đáng rồi đấy. Mẹ đẻ ra mày còn không chấp nhận nổi đây này.
– Mẹ đừng có bênh cô ta nữa, cô ta có coi con là chồng đâu, đụng chuyện 1 cái là lúc nào cũng Nacer, Nacer, bực hết cả mình.
Biết con trai vẫn còn giận vợ chuyện lần trước, nên tiện đây bà cũng giải thích giúp con dâu luôn:
– Andrew này, mẹ nói con đừng cười mẹ, nhưng quả thật mới đầu nghe con nói mẹ cũng nghi ngờ cái Hạnh. Nhưng mà lúc nó đi tắm mẹ có kiểm tra rồi, đúng là nó có gọi cho mày trước, gọi 2 cuộc, sau đó nó mới gọi cho thằng Nacer. Nó không hề biết mẹ lén kiểm tra điện thoại, nên sẽ chẳng có việc xoá cuộc gọi đi đâu.
– Vậy tại sao trong máy con thằng Nacer lại gọi nhỡ trước?
– Cái này mẹ nghĩ con nên hỏi Nacer, có thể em nó có việc gì định goị cho con, chứ không phải vì việc Julie bị ngã.
– Được rồi, cứ cho mẹ nói đúng đi, vậy tại sao hôm đó cô ta lại không giải thích rõ ràng mà lại đ.. à không lại bỏ chạy?
Bà funny nhìn thẳng vào mắt con trai nghiêm túc hỏi:
– Con có thật sự cho con bé cơ hội giải thích hay không?
Andrew sựng lại, nhất thời không biết trả lời thế nào, nghĩ lại ngày hôm đó bản thân đang bị cơn ghen làm mờ mắt. Mất kiểm soát đến nỗi con gái đau đớn trước mặt mà chẳng hỏi thăm con bé câu nào. Còn bóp cổ vợ mình, nếu cô ấy không phản kháng lại, chỉ e là… Mà khi đó Hạnh cũng có nói với Andrew cần thì lên kiểm tra điện thoại, mà anh lại gạt đi, cố chấp không chịu nghe vợ nói. CHỉ một mực bắt ép vợ phải nhận tôi.
Hôm ấy không phải Andrew bận rộn gì cả, mà chỉ chở giúp cô nàng hàng xóm đi lấy hoa. Vội vàng thế nào mà lại bỏ quên điện thoại ở cửa hàng, thành ra mọi người có gọi bao nhiêu cuộc anh ta cũng chẳng hề hay biết.
Cũng có chút nóng ruột nhưng nhìn cô nàng xinh đẹp trước mắt đang cẩn thận lựa từng chút, từng chút một lại không nỡ giục. Thành ra sau đó mới kéo theo biết bao nhiều là hiểu lầm.
Bà Funny hiểu tính con trai mình, thấy nó im lặng bà biết nó đã nhận ra lỗi của bản thân. Chỉ có điều bà vẫn phải góp ý thêm với nó:
– Andrew này, mẹ cũng là một người vợ, nên mẹ phần nào hiểu được suy nghĩ của cái Hạnh. Mẹ thấy con bé tội nghiệp lắm, chẳng phải mẹ chê con, nhưng nếu đem so sánh 2 đứa với nhau, cả về tuổi tác lẫn ngoại hình, con bé đều nhỉnh hơn con. Vậy nhưng hình như con lại không biết trân trọng nó, người phụ nữ ấy mà đôi khi chỉ cần một câu quan tâm từ chồng, một hành động chăm sóc nho nhỏ cũng đủ khiến họ mỉm cười hạnh phúc rồi con ạ.
– Thế mẹ thấy con chưa đủ chiều cô ta hay sao, có phải làm gì đâu, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà chăm con với ba cái việc lặt vặt. Một mình con bươn chải kiếm tiền, nào có bắt cô ta làm công to việc lớn gì. Sướng thế còn đòi hỏi gì nữa.
– Với con như thế là yêu chiều, con đã từng trông con gái mình 1 tiếng chưa, chăm một đứa trẻ vô cùng vất vả. Chưa kể việc nhà nhìn thì đơn giản đấy, nhưng bắt tay vào làm rồi mới thấy vô vàn việc không tên. Con nhìn mẹ đi, hàng ngày mẹ cùng bố đi làm vườn, chỉ có mưa nghỉ chứ nắng hay rét vẫn phải đi. Con nhìn sẽ thấy vất vả, nhưng với mẹ mẹ lại không thấy vậy. Lúc nào mẹ cũng có bố con cạnh bên, cùng làm, cùng trò truyện. Thấy mẹ mệt, ông ấy rót giúp mẹ cốc nước. Chỉ vậy thôi, nhưng mẹ lại cảm thấy bao mệt mỏi tan biết hết. Còn con bé Hạnh, con có thấy vợ mình ít cười hay không? Con bé xa quê, đến một nơi hoàn toàn xa lại để sinh sống. Dù nhà mình có tốt đến đâu cũng không thể nào không có những phút chạnh lòng nhớ quê được. Đã bao giờ con san sẻ nỗi nhớ với con bé hay chưa. Mẹ chỉ thấy con trách vợ tại sao luôn đi tâm sự với người khác mà không nói với chồng. Nhưng con đã lần nào thật sự tỏ ra là mình lắng nghe con bé nói hay chưa? Mẹ không cần con phải trả lời những câu hỏi này của mẹ, chỉ mong con thật sự suy nghĩ về chúng để biết điều chỉnh lại bản thân.
Andrew thở dài:
– Được rồi, con biết rồi.
– Hạnh phúc gia đình chẳng phải thứ gì to tát, cao sang, nó giống như 1 cái cây, sẽ lớn lên chỉ bằng việc con tưới cho nó chút nước mỗi ngày. Và phụ nữ thời nào cũng thế, rất cần từ chồng những quan tâm ngọt ngào. Nếu con vẫn cứ mãi không thay đổi, thì chính con mới là người đẩy vợ mình ra xa mình hơn. Và nếu hôn nhân của con tan vỡ, mẹ nghĩ lỗi lớn là vì con. Ngay cả việc một ngày nào đó vợ con chót say nắng 1 ai đó, cũng là do thường ngày con chưa đủ quan tâm cô ấy. Khiến cho cô ấy thiếu thốn tình cảm nên mới phải tìm kiếm ở 1 người đàn ông khác, người đàn ông không phải chồng mình.
Nghe bà Funny nhấn mạnh mấy chữ: “người đàn ông không phải chồng mình” Chỉ nghe đến đấy, không cần biết đấy chỉ là những giả thuyết mà bà Funny đặt ra, Andrew đã sừng cồ lên nói:
– Cô ta dám, cô ta mà cắm sừng lên đầu con xem, chắc chắn con sẽ khiến cô ta sống khổ, sống sở.
Bà Funny lắc đầu nhìn con trai, ngán ngẩm nói:
– Mẹ chỉ là nhắc nhở con, chứ mẹ dám đảm bảo cho đến thời điểm hiện tại, con bé chưa làm gì có lỗi với con cả. Con nên nhớ vợ chồng con lấy nhau khi chưa có tình cảm. Nếu không chịu khó vun đắp thì sẽ chẳng bao giờ có tình yêu. Hôn nhân mà không có tình yêu thì tan vỡ chỉ là điều sớm hay muộn thôi con ạ. Con đừng nói gì cả, mẹ biết con định nói gì, nhưng thôi cửa mở rồi, chúng ta vào với Julie đã nhé.
Nghe mẹ nói thế, Andrew cũng đứng dậy, cúi đầu đi theo bà, vừa đi vừa ngẫm nghĩ những lời bà vừa nói. Mẹ anh nói không hề sai, bản thân Andrew cũng nhận thấy điều ấy, nhưng mà cũng chỉ vì Hạnh hơn chồng về mọi mặt nên mới khiến Andrew thiếu tự tin mỗi lần đứng trước vợ. Khi trong lòng không đủ tự tin, Andrew lại dùng cách quát nạt vợ đã che lấp đi nhưng nỗi lo trong lòng mình.
– À, còn điều này nữa, phụ nữ là sinh vật dễ tính nhất trên đời. Dù cho lỗi lần của con lớn đến đâu, chỉ cần một câu xin lỗi chân thành họ cũng sẽ sẵn sàng bao dung.
Andrew biết mẹ mình đang muốn nói điều gì, Andrew cũng nhận ra sự việc hôm trước bản thân mình sai. Nhưng để mở lời xin lỗi vợ với anh ta là một cái gì đó vô cùng khó khăn. Một lần nữa anh ta lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, và chính cái thái độ ấy lại đẩy Hạnh ra xa cuộc hôn nhân giữa 2 người hơn.
– —-*—–*—–
Trở về nhà Hạnh chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe chồng chất vấn, bởi vậy khi cô vào phòng mới không đóng cửa. Cô cứ ngỡ ở dưới nhà có bố mẹ nên chồng cô không đả động gì đến chuyện cũ. Còn khi cô lên đây rồi, chắc chắn anh ta sẽ theo lên, chuyện Hạnh gọi cho Nacer trước có thể anh ta bỏ qua, nhưng còn chuyện Hạnh lên gối với anh ta, Hạnh không nghĩ chồng mình có thể quên.
Mà Hạnh lại mong anh ta bới lại chuyện cũ, để cô có cớ mà thanh minh, đáng tiếc là mọi thứ anh ta làm đều hoàn toàn trái ngược với suy luận của Hạnh. Vừa ấm ức vì không thể giải oan, vừa khó hiểu vì hành động của chồng, thành ra cả mấy ngày sau đó khuôn mặt Hạnh lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ.
Còn Andrew thì không chỉ không trách cứ, mà còn không hề nói nặng lời nửa câu với Hạnh. Hàng ngày anh ta cũng về sớm hơn, chịu khó chơi với con nhiều hơn.
Tối ấy vô tình thấy vợ mình đang xem bức ảnh về biển, anh ta có chút thương cảm, nên hỏi:
– Nhớ nhà lắm hả?
– Rất nhớ.
– Vậy sao Hàng ngày không gọi về nhà mà nói chuyện cho đỡ nhớ, cứ nằm ngắm mấy cái ảnh quê hương này chỉ càng thêm buồn hơn thôi.
Lời nói ấy như chạm vào đúng cảm xúc của Hạnh, cô nấc nở trả lời:
– Gọi cũng chỉ nhìn thấy mẹ qua màn hình… đâu thể ôm mẹ vào lòng đâu. Ông nội còn đang ốm nữa, chẳng biết còn cơ hội gặp ông không?
Andrew trầm ngâm như đang tinh toán điều gì, khi mà Hạnh cứ nghĩ anh ta rồi cũng sẽ lại mau chóng say giấc, chẳng bận tâm đến lời nói của Hạnh thì bất ngờ anh ta cất tiếng:
– Bên ấy ăn tết theo lịch khác bên này phải không?
– Uk, ăn theo lịch âm.
– Nếu theo cái lịch âm đấy thì tết bên ấy vào ngày bao nhiêu bên này.
Hạnh vội vàng mở điện thoại sau đó trả lời:
– Vào khoảng cuối tháng 2 dương bên này.
Sau đó mới sực nhớ ra không biết hôm nay chồng mình ăn phải cái gì mà lại quan tâm đến vợ đột xuất như thế. Quay qua đăm chiêu nhìn chồng, thấy anh ta cứ gật gù rồi lầm bẩm cái gì đó Hạnh ngạc nhiên hỏi:
– Mà anh hỏi thế làm gì, sao nay tự nhiên lại quan tâm đến mấy việc nay, hay là lại có vẫn đề gì, hay ăn nhầm cái gì hả?
– Người ta quan tâm thì hỏi, không thích thì thôi lần sau không thèm hỏi, lúc ấy đừng trách người khác vô tâm nhé.
Hạnh thoáng bất ngờ, sau đó lí nhí nói:
– Không, thích chứ, hôm nay thấy anh quan tâm đến em như thế, em vui lắm, giá mà…
Andrew biết vợ mình định nói gì, nên nhanh chóng nắm lấy tay Hạnh khiến cô bỏ dở câu nói. Có điều cái ánh mắt kia của anh ta Hạnh dám chắc, nó không bình thường chút nào, vì nó đang dán chặt vào bộ ngực căng sữa của Hạnh.
Anh ta khẽ thì thầm vào tai cô:
– Có muốn thích hơn chút nữa không?
Dù cho trong đầu hiện lên cái suy nghĩ” hoá ra anh ta tử tế là vì muốn đòi hỏi mình phục vụ”. Nhưng lần đầu tiên được chồng mơn trớn khắp cơ thể, lần đầu tiên được chồng thì thầm vào tai những câu nói đầy ẩn ý. Quả thật khiến cơ thể Hạnh có chút gì đó rạo rực.
Và rồi, lần đầu tiền kể từ khi lấy chồng, Hạnh có cảm xúc khi gần gũi với chồng. Chồng Hạnh có lẽ cũng thấy cơ thể vợ mình khác mọi lần nên tỏ ra kích thích tột cùng. Cứ thế hăng hái mà ra vào phía dưới hạ thân vợ không biết bao nhiêu lần.
Đến khi cơ thể thấm mệt mới phóng thích trong cơ thể Hạnh rồi nằm xuống bên cạnh mà thì thầm:
– Nếu từ giờ đến cuối năm làm ăn được, thì đến cái tết của Việt Nam sẽ cho 2 mẹ con về quê ăn tết.
Hai năm qua, đây là lần đầu tiên hạnh khóc trong Hạnh phúc, chồng hạnh nói sẽ cho cô về quê ăn tết. Cô sẽ được về quê, được gặp bố mẹ, được trò truyện với mọi người, được tự tay chăm sóc ông nội, và được hít hà cái mùi vị của biển cả.
Ôi, sao mà cô vui đến thế, vui đến mức Hạnh quên mất cả việc cơ thể mình đang không có gì che chắn mà ngồi phắt dậy, nhìn chồng đầy cảm động nói:
– Thật hả, em cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm, hôm nay em thật sự rất hạnh phúc, cảm ơn anh, chồng của em.
Thấy vợ vui vẻ, Andrew cũng vô thức mà mỉm cười, định nói Hạnh nằm xuống thì nghe có tiếng chuông tin nhắn đến. Tiện tay Andrew cầm điện thoại của Hạnh lên xem. Trên màn hình khoá hiện lên dòng tin nhắn từ Nacer:
– Chị đang làm gì đấy, em bảo này, em nhớ…