Đọc truyện Lấy Chồng Điên – Chương 18: Đáng chết
– Anh rể, em có bầu rồi!
Từng câu từng chữ như mũi dao rạch nát vào tim Tít, nó trơ mắt đứng nhìn con Thảo ôm lấy Định. Nếu như đây là một người phụ nữ khác nó đã xông vào đánh chết ả ta ra rồi, nhưng làm sao đây, đây là em gái ruột cùng mẹ cùng cha chảy cùng dòng máu với nó, nó không thể làm khác được…
Định chưa kịp đẩy con Thảo ra đã bị bà Tám từ sau chạy đến lôi anh ra. Bà điên tiết xô con Thảo ra ngoài, nó té bịch xuống đất, bà quát:
– Mày đi đi, 200 triệu mày lấy của tao chưa đủ xài hả con quỷ? Giờ mày còn về đây phá chị mày nữa, mày đi đi, đi đi..
Con Thảo khóc lóc bò đến ôm lấy chân Định, nó như rao lên:
– Anh rể, em có bầu rồi, là con anh đó, anh Định…
Tít hai tay nắm chặt mà Định gương mặt giờ đây đã xanh tái đến ghê người. Cũng may đây là khu chung cư cao cấp, tầng của Định ở là khu an ninh cao cấp nên xung quanh không có nhiều hộ nhà.
Định nắm lấy tay Tít, anh gật đầu, ý như bảo rằng: Em yên tâm đi, anh không làm gì sai.
Tít nó giờ đây đau đớn lắm, không biết là con Thảo giả vờ hay là sự thật. Dù là cái nào đi chăng nữa thì giờ đây sự việc ngày hôm nay cũng đã nằm trong tâm trí nó, sau này có muốn quên đi cũng sẽ là một vấn đề!
Đinh siết chặt tay, anh nhìn xuống dưới chân, con Thảo vẫn ôm chặt lấy không buông:
– Có bầu à?
Thảo gật đầu lia lịa:
– Dạ anh ơi, hôm bữa đó, mới chút em đã… anh ơi… anh rể ơi..
Bên ngoài hai tên thanh niên nhìn cũng lịch sự nhanh tay vừa quay phim vừa chụp chụp không ngừng. Định quét mắt qua bọn nó, bọn nó còn vênh mặt lại với anh.
Sẳn chân anh đá con Thảo văng ra ngoài mặc cho con Thảo bị đá lưng trúng cạnh cửa kêu rống lên anh vẫn không quan tâm. Trực tiếp đi đến chỗ hai thanh niên, hai tay giật lấy 2 cái điện thoại ném toang vào tường vỡ tan tành từng mảnh.
– Này sao anh đập điện thoại tôi. anh điên hả?
Định hai tay nhét vào túi quần, giọng anh trầm mà quá mức lạnh lẽo:
– Mày muốn điện thoại vỡ tan hay đầu mày vỡ tan nát như cái điện thoại kia?
Hai tên nuốt nước miếng nhìn nhau, câu hù dọa đó bọn nó không sợ cho lắm nhưng cái đáng sợ là thần thái lạnh lẽo khi Định nói ra câu đó.
Bọn nó lui lui về sau, liền bị Định lôi lại xô vào trong nhà. Anh nhìn qua con Thảo đang nằm dưới đất:
– Vào nhà đi.
Thảo còn định nói gì thêm thì nghe tiếng quát lớn:
– Đi vào ngay!
Tiếng hét làm bé Cua đang ăn bánh mì cùng cu Ốc cũng phải giật mình mà khóc lên. Tít đi đến ôm lấy con gái sau lại xoa đầu cu Ốc đưa hai đứa nhỏ vào trong phòng.
Cu Ốc lanh trí nói:
– Mẹ dì út khó ưa quá.
Tít nhìn con trai trong lòng nó lại càng phiền não hơn nữa. Nó chỉ mong cho Định đừng ra tay quá ác, nếu sự thật đó là con anh nó sẽ để con Thảo đẻ ra nó sẽ nuôi….
Nghĩ thôi mà tim cũng thấy nhói nhưng chịu rồi bây giờ nó không còn cách nào khác!
Giao hai đứa nhỏ cho dì giúp việc, bước ra ngoài liền thấy con Thảo đang ôm lấy Định khóc rưng rức còn Định gương mặt lại lạnh tanh.
Tít đi đến vỗ nhẹ vào lưng con Thảo, con Thảo quay lại nhìn thấy Tít nó liền lấy ta che bụng ra vẻ như sợ hãi lắm:
– Chị đùng giết con tôi, đây là con tôi, tôi biết chị ghét nó nhưng nó là con anh Định, anh ấy không cho chị giết nó đâu. Đồ đàn bà ác độc!
Tít giận đến tím mặt, nó co tay lại,rất muốn tiến đến tát vào mặt đứa em gái ngu si điên khùng kia. Nhưng lại nhìn xuống cái bụng con nhỏ, bao nhiêu uất nghẹn nó đành phải nhẹm xuống..
– Chị chỉ muốn hỏi em thôi..
Con Thảo lại rống lên:
– Chị không cần giả bộ, tôi không để chị gạt đâu. Chị làm vợ nhiêu đó đủ rồi nhường tôi đi chứ, tôi với chị là chị em mà.
Nhịn hết nổi Tít đi đến định vố cho con Thảo một bạt tay liền bị Định kéo lại, anh lôi Tít đứng ra sau lưng anh khiến Tít tròn xoe mắt không hiểu gì.
Con Thảo khoái chí cười ha hả:
– Thấy chưa, tôi…
Chưa kịp nói hết câu, con Thảo đã bị Định tát thật mạnh vào má hai cái khiến nó đau đến mức té mạnh xuống đất. Máu từ miệng chảy ra hai bên, cả gương mặt ửng đỏ.
Định nhìn con Thảo, anh chầm chậm nói:
– Cái thai của tôi à? Được rồi xét nghiệm ADN đi rồi nói tiếp.
Xét nghiệm ADN ngay thời điểm này?
Tít nó giật mình nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của chồng nó, cái thai chưa được 5 tháng nếu bây giờ chọc ói xét nghiệm huyết thống chắc chắn con Thảo sẽ sảy thai.
Hai tay nó co lại, đây dù sao cũng là con Định, nếu làm như thế…
– Không được.
Định nhìn Tít, anh nheo mắt hỏi:
– Sao không được?
Tít cố gắng nói từng câu từng chữ:
– Con Thảo… dù sao cũng là con..anh…
Định cười lạnh lẽo:
– Con anh? Em nghĩ nó có con với anh à? Em bị gì vậy Tít, em nghĩ cái gì vậy?
– Không có gì là không thể cả.
Định buồn bực:
– Em không tin anh? Anh đã nói không có làm là không có làm!
Tít không biết nên nói gì thêm nữa, anh nói anh chưa làm gì với con Thảo ngoài việc con Thảo dùng miệng làm chỗ ấy cho anh. Chứ giữa anh và con Thảo chưa có quan hệ tình dục trực tiếp…nếu nói con Thảo có bầu là không thể nào nhưng bây giờ con Thảo lại vác xác đến khóc lóc đòi anh chịu trách nhiệm…Quan trọng nhất nó còn là đứa em gái ruột từ nhỏ luôn quấn lấy nó..
Định nhìn Tít, trong mắt anh có chút đau buồn:
– Em gái em vẫn quan trọng hơn chồng em đúng không?
Tít nhìn anh, câu hỏi anh hỏi nó còn đau hơn nhiều lần so với việc con Thảo có thai..
Anh quan trọng hơn, tất nhiên anh vẫn quan trọng hơn rất nhiều nhưng nó không thể để yên để anh làm thế…
Tít không trả lời, trong mắt Định lại càng thêm khổ sở:
– Tít, anh thất vọng về em quá!
Con Thảo nhân lúc anh đang nói chuyện với Tít thì bỏ chạy nhưng rất nhanh đã bị bà Tám lôi lại.
Bà Tám vừa đánh vừa chửi:
– Mày là đứa mất dạy, chị mày thương mày như vậy mà mày còn hại chị mày. Mất dạy, tao đánh cho mày chừa..
Con Thảo la oai oái:
– Bà buông tôi ra, buông ra, đau..đau..
Định đi đến lôi con Thảo ra khỏi tay bà Tám, tay anh bóp lấy cổ nó, hai mắt đỏ rực, lạnh lẽo như thần chết hỏi:
– Mày có thai là con ai? Nói?
Con Thảo ôm lấy tay Định, mặt nó bắt đâu
tím tái:
– Buông ra, buông ra..
Hai tên thanh niên kia nhìn con Thảo bị bóp cổ cũng chạy đến đỡ tay Định ra nhưng sức cả hai thằng đều không bằng với Định. Anh vừa siết chặt thêm chút nữa vừa hỏi con Thảo:
– Tao hỏi lại, cái thai của ai?
Con Thảo gần như nín thở, đầu nó lắc lắc, tay chân quơ quàng khắp nơi, mặt mày xanh tím gần như không còn giọt máu.
Bà Tám cũng sợ hãi, kêu lớn:
– Định đừng mà con, đừng mà…
Tít nhìn thấy Định trong mắt không còn tia lương thiện nào, nó hốt hoảng chạy đến kéo tay Định ra khỏi cỏ con Thảo. Nó hét:
– Anh buông ra đi, chết nó, sẽ chết nó.
Định hằn giọng:
– Nó đáng chết, em không cần lo.
Tít tháo từng ngón tay Định ra, Định vị sợ làm Tít đau nên anh cũng không dám bóp quá chặt. Con Thảo được thông thoáng một chút, nó hét:
– Tôi giả…bộ.. tôi…không..không…có…thai..
Tít nghe em gái mình nói, nó giật mình giận dữ nhưng trước hết cứu nó ra đã rồi tính tiếp.
– Định anh buông ra chưa, anh sẽ giết người đó, buông ra..
Định siết càng mạnh:
– Mày nói dối tao, mày đáng chết lắm..
Định dường như muốn dùng sức bóp chết con Thảo, gân tay anh nổi lên từng dòng xanh méc một màu.
Tít hoảng quá, nó hét:
– Buông ra chưa nếu không buông tôi ly dị với anh, buông ra.
Định buông tay khỏi cổ con Thảo, con Thảo liền được hai thằng kia lôi ra ngoài trốn mất dạng mãi sau gần một năm mới dám mò về.
Mà ở đây Định lại giận dữ nhìn Tít:
– Em nói cái gì?
Tít giật mình vì câu nói của nó, thật sự khi ấy nó chỉ dọa anh một chút thôi chứ nó không có ý gì khác.
– Em..em..
Định nắm lấy tay nó, siết chặt:
– Ly dị vì con Thảo? Vì em ruột em? Vì nó muốn phá hạnh phúc của anh? Hả Tít?
Tít hốt hoảng nhìn anh, nó thấy trong mắt anh hoàn toàn là tia lửa giận hình như lại có thêm chút đau lòng..
– Không…em chỉ…
Định ép sát nó vào thành tường, anh nói thật chậm:
– Tít tim anh cũng đau đấy em, vì nó là em ruột em cho nên anh để nó yên ổn sống đến bây giờ. Trên đời này ngoài em ra thì không ai đủ quyền uy hiếp đến cuộc sống của anh. Nhưng sao em lại không vì anh? Sao em lại muốn chia tay anh? Vì anh muốn giết người phá hạnh phúc của anh và em mà ly dị với anh à?
Anh im lặng một hồi lâu, lại buông ra một câu:
– Tít, em có còn thương anh không?
Tít không nói gì, nó chỉ biết im lặng nhìn anh đâm đâm. Không phải nó không yêu anh, không thương anh mà ngay lúc này nó xót xa quá khi nghe những lời anh nói. Tim anh đau, tim nó cũng đau lắm, nhìn anh khổ sở nó cũng muôn vàn đau thương..
Đến khi lời từ miệng muốn phát ra thì anh lại vì chờ quá lâu mà lạnh lùng quay đi.
Anh thoáng nhìn qua nó, lại nhìn hai đứa nhỏ đang đứng nép ngay gốc cửa:
– Em không cần tìm anh.
Nói rồi anh đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Đóng lại luôn cả những lời chưa kịp nói của Tít, đóng luôn cả những sự tổn thương của anh…
Rất nhiều năm sau đó khi nghĩ lại anh của ngày hôm nay nó nhiều lần phải lạnh sóng lưng vì lo sợ!