Đọc truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ – Chương 66: Rạch mở vết sẹo
Giang Nhung không muốn dính dáng gì tới tên này nữa, cô vẫn ngồi im bất động: “Nhưng tôi không muốn nghe.”
“Em có tin hôm nay anh sẽ khiến Trần Việt phải bò ra ngoài không?” Cù Mạnh Chiến cười lạnh nói rồi quay người bỏ đi.
“Anh!” Lời uy hiếp của Cù Mạnh Chiến làm dũng khí vừa rồi của Giang Nhung tan biến, lại nghĩ đến tính cách nói được làm được của hắn, cô không dám tưởng tượng Cù Mạnh Chiến sẽ làm ra chuyện gì để đối phó với Trần Việt. Cô không dám đem Trần Việt ra để mạo hiểm, chỉ đành đi theo hắn.
Sảnh tiệc ở tầng hai, bên cạnh khu nghỉ ngơi có một ban công khá tối. Cù Mạnh Chiến đã sớm nhắm chỗ này rồi, thế nên hắn đưa Giang Nhung qua đó.
Giang Nhung nhìn xung quanh, tuy ánh đèn ở ban công tương đối tối nhưng bên ngoài thường xuyên có người qua lại, có lẽ Cù Mạnh Chiến không dám làm gì, nghĩ vậy cô bèn đi theo.
Cù Mạnh Chiến quay đầu nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Nhung, em xinh đẹp hơn trước kia nhiều đấy.”
Hắn tự cho đó là lời tán tỉnh cảm động, nhưng Giang Nhung nghe xong chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô rất muốn quay người bỏ đi, nhưng lại lo lắng Cù Mạnh Chiến thật sự làm gì đó với Trần Việt, nên chỉ đành cư xử lạnh lùng, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thấy Giang Nhung lạnh lùng như vậy, cơn giận trong lòng Cù Mạnh Chiến lại bốc lên, hắn cười lạnh: “Trần Việt chỉ là tổng giám đốc một công ty Sang Tân nho nhỏ thôi, rất nhiều người có thể giẫm nát hắn. Cô đừng khờ dại cho rằng hắn có thể đưa cô đến tham gia buổi tiệc này thì chính là người của tầng lớp thượng lưu.”
Giang Nhung nghĩ tầng lớp thượng lưu chẳng có gì hay, cô chỉ muốn một cuộc sống bình yên cùng Trần Việt, rời xa những mưu mô tính toán, rời xa sự phản bội, rời xa hết thảy những hồi ức đau khổ.
Thấy Giang Nhung không phản bác, Cù Mạnh Chiến cho là đã khiến cô dao động, bèn ra sức cảnh cáo: “Cô nên biết, từ khi nhà họ Cù tuyên bố không hợp tác với Sang Tân nữa, rất nhiều công ty cũng rút lui. Đó là vì cái gì? Bởi vì Sang Tân vĩnh viễn không sánh được với nhà họ Cù, Trần Việt cũng chỉ có thể bị tôi chà đạp mà thôi!”
Giang Nhung không quan tâm Trần Việt có thân phận gì, bất kể ở bên ngoài anh có thân phận gì, cô chỉ biết Trần Việt là chồng của cô.
Cho dù Cù Mạnh Chiến nói đúng, quả thực là tài lực của Sang Tân kém xa Cù thị vạn dặm, nhưng thế thì sao? Trong lòng cô, nhân phẩm và học thức của Trần Việt không chỉ hơn Cù Mạnh Chiến vạn dặm đâu.
Giang Nhung không đáp lời, Cù Mạnh Chiến cũng nhận ra không phải cô dao động mà là căn bản không thèm để ý đến hắn. Hắn không khỏi siết chặt nắm tay, cười lạnh: “Cô có biết chị cô đã đến Giang Bắc rồi không? Bố cô bảo cô ấy đến.”
Nghe thấy người mình luôn cố gắng quên đi kia, trong lòng Giang Nhung vẫn nhoi nhói, vừa đau lòng vừa xót xa, quá khứ cứ hiện lên trong đầu không thể khống chế.
Cô còn nhớ rõ ngày đó, chị ta khóc sướt mướt quỳ xuống xin cô tha thứ, nói chị ta không nên xảy ra quan hệ với Cù Mạnh Chiến, càng không nên để cha mẹ hai bên phát hiện ra.
Bố mẹ Cù Mạnh Chiến và bố mẹ cô không nhìn thấy nỗi đau trong lòng Giang Nhung cô, chỉ một mực che chở cho chị ta.
Giang Nhung đã không còn nhớ rõ bọn họ từng nói những gì, cô chỉ nhớ bà Cù đã nói một câu: “Hân Hân, con đang mang thai, cho dù không để ý đến sức khỏe của bản thân cũng phải lo cho đứa bé chứ.”
Khi đó Giang Nhung mới vỡ lẽ, thì ra chị gái và chồng tương lai của cô đã có con với nhau rồi.
Cô không tự chủ siết chặt bản thiết kế váy cưới vừa hoàn thành không lâu trong tay. Cô vốn định cho Cù Mạnh Chiến một niềm vui bất ngờ, không ngờ bọn họ lại cho cô một “niềm vui” lớn như vậy.
Sau đó không biết vì sao cô lại trở thành đứa con gái trơ trẽn cướp chồng tương lai của chị gái mình, bị đưa lên mạng để người đời mắng chửi, còn bị truy lùng, không dám ra khỏi cửa.
“Tôi biết cô không muốn gặp cô ấy, nhưng hai người là chị em ruột máu mủ tình thâm, cô cũng không thể trốn tránh cô ấy cả đời được.” Biết rõ đó là nỗi đau trong lòng Giang Nhung, Cù Mạnh Chiến lại một lần nữa độc ác rạch mở vết sẹo của cô.
“Chị à? Chị của tôi đã chết từ ba năm trước rồi.” Bọn họ có thể phản bội cô làm ra chuyện như vậy, về sau còn hãm hại cô đến thế, đối với cô mà nói, những người đó đã không còn bất cứ quan hệ gì với Giang Nhung cô rồi.
Chị ta không coi cô là em gái, việc gì cô phải gọi chị ta là chị chứ?
“Trong lòng cô, chị cô đã chết à?” Cù Mạnh Chiến nhìn Giang Nhung rồi cười lạnh: “Vậy mẹ cô thì sao? Có phải cũng giống như chị cô không?”
Hắn nói vô cùng chậm rãi, mỗi câu mỗi chữ đều như tiêm thuốc kịch độc vậy. Giang Nhung chỉ cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng chẳng thể thốt nổi một tiếng.
Cù Mạnh Chiến lại nói: “Sau khi cô đi, mẹ cô rất buồn, bị bệnh nằm liền ba năm.”
Bỗng nhiên nghe nói mẹ mình nằm liệt giường ba năm, lại nhớ đến lúc nhỏ mẹ cô luôn xoa đầu cô nói: “Nhung của chúng ta ngoan nhất, từ nhỏ đã là tri kỉ của mẹ rồi, về sau lớn lên chắc chắn sẽ càng biết săn sóc.”
Giang Nhung vẫn nhớ dáng vẻ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ của mẹ khoảng thời gian cô bị hãm hại ba năm trước.
Mẹ cô thật lòng yêu thương cô, thế nhưng người mẹ yếu đuối nhu nhược ấy chẳng có cách nào, chỉ biết thức trắng đêm khóc lóc.
Mẹ từng cầu xin bố đừng ép cô nữa, mẹ cũng từng cầu xin Cù Mạnh Chiến tha cho chị em cô, cầu xin người nhà họ Cù tha cho Giang Nhung cô…
Nhưng cho dù mẹ cô có khóc sưng hai mắt, cầu khàn cả giọng, cũng không ai giúp bà.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên ứng dụng mê tình truyện
Cuối cùng Giang Nhung vẫn phải cao chạy xa bay khỏi nơi Kinh Đô hỗn loạn ấy.
Có lẽ mẹ bị bệnh chính là vì cảm thấy ngay cả con gái mình bà cũng không bảo vệ được, cảm thấy bản thân vô dụng nên mới mắc bệnh.
Giang Nhung không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Đó là mẹ cô, là người mẹ yêu thương cô nhất. Cho dù năm đó bà không thể ngăn cản được gì, nhưng Giang Nhung vẫn không thể trách bà.
“Cô cũng biết bản chất nhà họ Giang các người rồi đấy. Mẹ cô nằm viện ba năm, nếu không có nhà họ Cù đứng sau giúp đỡ thì nhà họ Giang các người có thể chi trả nổi sao?” Cù Mạnh Chiến vẫn tiếp tục nói, mỗi chữ như con dao sắc nhọn đâm vào lòng Giang Nhung.
Ba năm nay cô cố tình không quan tâm chuyện hai nhà Giang Cù, gần như cắt đứt tất cả liên lạc với Kinh Đô, vì vậy ngay cả chuyện mẹ bị bệnh cũng không biết.
Giang Nhung có thể trách người cha vô tình, cũng có thể trách Giang Hân, nhưng không thể nhẫn tâm trách cứ mẹ mình được.
Giang Nhung cố gắng nén nước mắt, cơ thể hơi run rẩy, Cù Mạnh Chiến thuận thế kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Nhung, đừng đau lòng, không phải vẫn còn có anh sao? Cho dù thế nào anh cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc của em.”
Đột nhiên bị Cù Mạnh Chiến ôm, Giang Nhung giãy giụa đẩy hắn ra, song hắn lại càng ôm chặt hơn, miệng thì uy hiếp: “Nhung, nếu em không nghe lời thì dì phải làm sao?”