Đọc truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ – Chương 37: Yêu tinh gây chuyện trần tiểu bích
“Leo, tại sao anh không nói gì? Gặp em không vui sao?” Vừa nói, cô gái vừa ấm ức chu mỏ một cái. “Lâu như vậy không gặp em, anh cũng không nhớ em. Em quyết định sau này sẽ không thích anh nữa, sẽ vứt bỏ anh.”
Nói tới đây, cô gái lại vui cười hớn hở: “Leo, nếu ngay cả em cũng không thích anh nữa, anh nói anh phải làm sao bây giờ? Đoán chừng cả đời này cũng chỉ có thể độc thân rồi, bởi vì không có cô gái nào bằng lòng ở bên anh lạnh lùng như khối băng vậy đâu.”
Nói xong, cô còn cười ha ha mấy tiếng, thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với anh.
Bước chân Trần Việt càng vững chãi, ôm cô gái đi vào thang máy, vẫn không để ý tới cô.
Cô gái tiếp tục nói: “Năm nay anh cũng đã hai mươi tám tuổi rồi? Sao còn chưa tìm một người bạn gái về quản anh đi, chẳng lẽ anh muốn Nhà họ Trần đoạn hậu sao? Hay là anh thật sự muốn lời nghe ông nội cưới em?”
“Im miệng!” Trần Việt phun từ trong kẽ răng ra hai chữ, thật muốn nhét ngược trở lại mấy lời này vào miệng cô. Mặc dù Trần Việt bị cô chọc giận đến răng cũng ngứa, nhưng lực đạo ôm cô vẫn vừa phải, còn kéo áo khoác trên người cô một cái, đề phòng cảnh xuân của cô lộ ra ngoài.
“Leo, anh bỏ em xuống, em có thể tự đi.” Ra khỏi Mị Sắc, cô gái lại làm loạn trong ngực Trần Việt, muốn thoát ra khỏi lồng ngực anh.
Trần Việt cúi đầu nhìn cô một cái, cảnh cáo nói: “Thử làm loạn thêm chút nữa xem.”
Cô gái coi thường cảnh cáo của anh, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, trề cái miệng nhỏ nhắn: “Lại đây, hôn một cái.”
Trần Việt cau mày, tay buông lỏng một chút làm bộ sắp ném cô đi.
Cô gái vội vàng đưa tay ôm cổ anh: “Leo, nếu anh không hôn em, em sẽ lập tức đi tìm người đàn ông khác, em phải làm chuyện nam nữ với bọn họ, anh cứ đợi mà xem.”
Trần Việt cau mày.
Cô gái tiếp tục khiêu khích nói: “Anh lúc này bắt em về, có bản lĩnh thì trói em lại, nếu không em cũng sẽ tìm được cơ hội trốn ra ngoài. Đến lúc đó em sẽ làm ra chuyện gì, đến em cũng không biết được đâu.”
Đang lúc nói chuyện, mắt phượng của cô gái xinh đẹp liếc phía trái một cái, thấy xa xa có bóng người đang cầm máy quay phim, môi khẽ nhếch một cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Trần Việt ôm cô hơi tăng thêm lực đạo, ánh mắt ẩn nhẫn, nếu không phải lo lắng thân thể mẹ không chịu nổi kích thích, anh thế nào cũng phải tống nha đầu này về lại nước Mỹ.
Hơn nữa anh còn biết rất rõ, nha đầu không sợ trời không sợ đất này, lời nói là đúng hỗn trướng, nhưng cô thật sự đều có thể làm được.
Anh không thể nào lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh cô, vạn nhất cô thừa dịp anh không có ở đây, thật sự…
“Anh không hôn phải không?” Cô gái cuốn lấy anh, thừa dịp anh không chú ý ngửa đầu hôn lên mặt anh một cái, rồi sau đó lại liếc bên trái, thấy bên kia làm một cái động tác OK, lúc này mới an tâm.
Cô biết, qua bàn tay sắp đặt của cô, tin tức trên trang nhất tờ báo ngày mai sẽ là nữ minh tinh Polaris vừa mới thành danh ở bên đàn ông sẽ có tư thế như thế nào, muốn bao nhiêu khó nghe sẽ có bấy nhiêu khó nghe.
Cô chính là muốn tạo ra một ít scandal, xem người kia có phản ứng như thế nào?
Hôm nay sau khi diễn xong một màn như vậy, cô gái liền trở nên đàng hoàng hơn rất nhiều, tựa vào ngực Trần Việt chốc lát liền ngủ say.
Đặt cô gái vào trong xe, Trần Việt ngay sau đó cũng lên xe, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh mới vừa ngồi vững vàng cô gái lại chui vào trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái nằm yên trong ngực anh, lệ thuộc vào anh giống như khi còn bé.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm như con mèo của cô, Trần Việt lặng lẽ thở dài một tiếng, ánh mắt lúc nhìn cô đã nhu hòa đi rất nhiều: “Thật là một nha đầu không thể khiến người ta ngừng lo lắng.”
Lão Ngụy tài xế lặng lẽ nhìn từ kính chiếu hậu, trong lòng suy nghĩ cũng chỉ có vị tiểu thư này mới có thể khiến đại thiếu gia Nhà họ Trần luôn luôn điềm tĩnh này phải luống cuống tay chân.
Tài xế hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu đây?”
Trần Việt nói: “Trở về Vịnh ngự cảnh ở Thịnh Thiên.”
Đại bản doanh Nhà họ Trần không nằm ở Giang Bắc, Trần Việt ở Giang Bắc cũng không có chỗ ở cố định.
Ngôi nhà mà Trần Việt và Giang Nhung hiện tại đang ở, là lúc trước anh tới Giang Bắc mua, chỉ để ở tạm thời.
Vịnh ngự cảnh là khu biệt thự cao cấp Thịnh Thiên khai thác ở Giang Bắc, khu bờ biển của thành phố Giang Bắc, kề biển mà xây.
Bởi vì địa chỉ này thuộc về khu vực hoàng kim cùng với quang cảnh rất ưu mỹ, vào lúc mới bắt đầu khởi công những tòa biệt thự ở đây đã có giá trên trời, vậy nhưng rất nhiều người chen bẹp đầu cũng muốn mua.
Nhưng muốn mua chưa chắc đã có thể mua được, hạng mục khai thác dưới cờ Thịnh Thiên trước nay đều không thiếu khách hàng, do bọn họ chọn lựa khách hàng mới đúng. Chỉ có tiền thôi chưa chắc đã mua được, gia thế cũng phải có bối cảnh tốt đẹp mới được.
Trong Vịnh ngự cảnh có một tòa biệt thự thần bí nhất, được gọi là Nặc Viên. Nặc Viên sở dĩ thần bí là bởi vì do Trần Việt đích thân thiết kế.
Tòa Nặc Viên, một năm rưỡi trước bắt đầu được xây dựng, qua xấp xỉ gần một năm mới lắp đặt xong, bây giờ người đã có thể vào ở.
Trần Việt vốn định qua mấy hôm nữa sẽ cùng Giang Nhung dọn vào đây ở, không nghĩ tới bây giờ dẫn đến lại là tiểu nha đầu suốt ngày gây chuyện này.
Sau khi đến biệt thự ở Vịnh ngự cảnh, mấy người giúp việc cười tươi tắn ra nghênh đón: “Thiếu gia, tiểu thư…”
“Mau chuẩn bị quần áo sạch sẽ, dọn dẹp phòng cho cô ấy một chút, nhớ chuẩn bị thêm chăn ấm.” Trần Việt bỏ lại mấy lời căn dặn, ôm cô gái trong ngực sải bước về phía hồ bơi trong phòng.
Anh đứng ở bên cạnh hồ bơi, ném cô gái trong ngực xuống.
Bùm một tiếng!
“Cứu mạng! help!” Cô gái đang ngủ say vừa vùng vẫy vừa hô cứu mạng, một lúc lâu vùng vẫy được đến nơi nước cạn liền đứng lên.
Cô ngẩng đầu, mắt phượng giận trừng trừng: “Anh muốn hại chết người hay sao?”
Trần Việt ở bên cạnh ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, ưu nhã vắt hai chân: “Em nhìn lại một chút dáng vẻ của mình đi. Người không giống người, quỷ không giống quỷ, náo loạn cả ngày lẫn đêm còn chưa đủ hay sao?”
Cô gái không để ý tới anh, kéo tay vịn cầu thang muốn đi lên.
Trần Việt trầm giọng nói: “Đứng ngay ngắn. Ai cho em đi lên?”
Cô gái giật giật khóe miệng, bộ dạng như sắp khóc: “Em đã đủ mười tám tuổi rồi, anh dựa vào đâu mà quản em?”
Trần Việt nhìn chằm chằm trên dưới cô một lúc: “Em đủ mười tám tuổi? Chính là người lớn rồi sao? Liền có thể ăn mặc như vậy lêu lổng ở bên ngoài?”
Cô gái mặc dù không vừa ý, cũng không dám ương ngạnh leo lên, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng ngay ngắn trong hồ: “Em lạnh.”
“Mặc như vậy còn biết lạnh hay sao?”
“Anh… ”
“Em còn biết anh là anh em sao? Anh cho rằng em cũng quên mình mang họ Trần rồi.” Nhắc tới cô em gái này, đầu Trần Việt giống như muốn phình lên.
“Anh…” cô gái giơ tay lên dụi mắt, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, nước mắt trong khóe mắt to như hạt đậu trực rơi. “Em lạnh lắm.”
Trần Việt cứng rắn nói: “Em trước tiên nói cho anh biết, đã biết lỗi hay chưa?”
Cô gái cúi đầu, cắn môi không muốn nhận sai.
Trần Việt nhướng mi, nghiêm nghị nói: “Lễ nghi học lúc bé đều quên hết rồi sao? Nói chuyện với người lớn sao dám không trả lời?”