Đọc truyện Lấy anh rồi đợi anh yêu em – Chương 20
Có một loại yêu tên là buông tay
Đinh Cừ cầm điếu thuốc trên bàn, rút ra một cây đặt ở miệng.
Không có bật lửa, Lạc Kì dùng điếu đang cháy dở châm, điếu thuốc lại trong tay, hít sâu một ngụm, mới tiếp tục nói tiếp.
“Lạc Kì, gia đình nhà anh, có một ông bố có tiền, tôi không hâm mộ anh về điều đó, tôi tin là tôi có năng lực, sẽ có nhiều hơn.”
“Cho nên tôi đã cố gắng, để thành công một ngày, cũng vì Tương Hân.”
Anh nói tới đây, dừng lại chớp mắt, nhìn thoáng qua Lạc Kì, mới nhẹ xùy một tiếng, rồi tiếp tục.
“Nhưng giờ tôi mới hiểu được, tôi vẫn rất ngây thơ. Thế giới này, căn bản không có cơ hội cho dân thường như tôi!”
“Ở công ty, mọi thứ làm xuất sắc, mọi thứ làm tốt nhất, vẫn không được đề bạt. Tôi hao hết tâm tư tìm phương án, đều phải nhờ vả tên người khác mới có thể trình lên!”
“Tôi vĩnh viễn là người đứng sau, vĩnh viễn chỉ làm tay sai cho người khác! Vì sao! Bởi vì tôi không có gia cảnh tốt, không có một ngọn núi để dựa dẫm! Tôi không cam long, tôi có năng lực, tôi muốn là người đứng trên mọi người!”
“Hiện tại, tôi đã có cơ hội, thiên kim lão tổng coi trọng tôi. Cô ta bị người khác làm lớn bụng, cái tên ngốc kia thế mà lại chạy. Cô ta thầm muốn đứa nhỏ đó, vì thế lựa chọn tôi. Cô ta ký hợp đồng với tôi, chỉ cần hai năm, hai năm sau cô ta sẽ chủ động ly hôn, cô ta bảo tôi sẽ được làm tổng giám đốc. Ly hôn xong, cô ta còn để lại cho tôi hai tỉ! Dùng hai năm đổi một cơ hội thành công, tôi không có đạo lý gì mà không đáp ứng.”
“Đinh Cừ, chỉ vì một vị trí tổng giám đốc và hai tỉ, anh đã thương tổn Tương Hân!”
Lạc Kì hèn mọn nhìn anh ta, đây là Đinh Cừ mà anh biết sao! Đinh Cừ kiêu ngạo đầu chưa từng thấp lấy một chút, sao giờ lại biến thành cái dạng này!
“Lạc Kì, anh có biết không, anh là bạn tốt nhất của tôi, người anh em tốt nhất, tôi từng coi đây là vinh hạnh! Nhưng, hiện tại, tôi hận, tôi hận tôi có người bạn như vậy, người anh em như vậy!”
“Chỉ bởi vì anh có một ông bố có tiền, anh có thể ngồi mát ăn bát vàng, cho dù anh nằm một chỗ không làm gì, tiền cũng ăn đến mấy đời, anh sẽ không biết tới cảm thụ của tôi đâu!”
“Tôi ghen tị với anh, ghen tị với anh điên cuồng! Tương Hân chỉ cần nhìn anh nhiều hơn một chút, yết hầu tôi nơi này sẽ khó chịu!”
“Tôi sợ, sợ cô ấy bối rối, sợ cô ấy hối hận lựa chọn lúc trước! Tôi yêu cô ấy! Không ai có thể yêu cô ấy hơn tôi! Hôn nhân này, tất cả đều là vì cô ấy!”
“Vì cô ấy, Đinh Cừ, con mẹ nó vì cô ấy mà cùng người khác kết hôn, anh đang nói tiếng người đấy à!”
“Tôi muốn cho cô ấy hạnh phúc, nhưng con mẹ nó không có tiền không thể hạnh phúc!”
“Vậy anh có nghĩ tới cô ấy nghĩ gì không! Anh làm gì cho để cô ấy chấp nhận chuyện này đây!”
“Nếu cô ấy yêu tôi, thì chỉ cần tạm thời chịu ủy khuất một chút, có làm sao?”
Lạc Kì vo vụn điếu thuốc, đứng lên, một đấm vào mặt trái Đinh Cừ, Đinh Cừ rút lui mấy bước mới đứng vững. (Hai ông này điên rồi, bạn tốt cái giề)
“Anh là thằng đàn ông ư! Cô ấy yêu anh, mà phải chịu anh khó dễ như thế! Cô ấy yêu anh, thì phải chịu ủy khuất cho anh ư! Cô ấy yêu anh thì có gì sai! Cô ấy làm sai cái gì!”
Lạc Kì ánh mắt sung huyết đỏ hằn, anh nói lời này, trước mắt vẫn không ngừng thoáng hiện hình ảnh khuôn mặt Tề Phàm mang theo tươi cười, đẹp động lòng người, mà làm người ta đau lòng, lời này là muốn mắng tỉnh Đinh Cừ, hình như cũng là nói cho tự mình nghe.
Xông lên phía trước, đấm không ngừng lên người, trên mặt Đinh Cừ, hôm nay, trong lòng trong đầu có rất nhiều chuyện ép làm anh thở không nổi!
Đinh Cừ đứng chỗ đó mặc anh đánh, không đánh lại, mãi cho đến khi anh ta bất động , song song té trên mặt đất.
Đinh Cừ vẫn cười, cười lớn tiếng, cười đến nước mắt ngừng không được, từ khóe mắt rơi xuống.
Lạc Kì kịch liệt thở gấp, anh dùng sức đánh, da ở mu bàn tay cũng phá ra.
Lâu sau, Đinh Cừ mở miệng.
“Lạc Kì, giúp tôi chăm sóc Tương Hân, nếu là anh, tôi yên tâm.”
Lạc Kì đứng lên, trên cao nhìn xuống Đinh Cừ đang tím tím xanh xanh.
“Đinh Cừ, có một người còn yêu Tương Hân hơn anh, tôi yêu cô ấy, cho nên hy vọng cô ấy hạnh phúc,.”
Đinh Cừ nhắm mắt lại, chua sót ngoéo một cái khóe miệng.
======
Lạc Kì lái xe, tìm khu xung quanh nhà Đinh Cừ, anh không biết Tương Hân sẽ đi đâu, anh không biết cô có người bạn nào, anh đối với cô biết ít đến đáng thương.
Trong giây lát nghĩ đến một chỗ, đảo ngược đầu xe, tăng hết tốc độ đi.
Đi tới quán bar tận cùng phố, đi nhìn chung quanh một chút, mới đi tới quầy bar.
Vừa ngồi xuống, một chén rượu đã xuất hiện trước mặt anh.
“Tìm người?”
Đại Tả cũng rót một ly cho mình, cụng ly với anh, cùng anh uống hết.
Mỗi lần Lạc Kì đến, anh ta đều uống cùng anh uống một chén, nhưng chỉ uống một ly.
“Cô ấy có tới đây không?”
Không cần hỏi, anh ta cũng biết cô ấy trong miệng Lạc Kì này là chỉ ai. Anh ta là người lớn tuổi nhất trong ba người, Lạc Kì tin anh ta, chuyện gì cũng không giấu giếm anh.
“Ha, góc khuất nhất bên kia, tôi cũng vừa phát hiện ra cô ấy, đang muốn gọi cho anh. Nếu không phải cô ấy liên tục gọi rượu, tôi cũng không biết cô ấy đến đây.”
Buông ly xuống, Lạc Kì đi đến chỗ cô, từng bước tim đập cũng nhanh hơn một nhịp.
“Hân?”
Anh đứng đối diện cô, không dám tới gần. Mặt đầy nước mắt của cô, ánh mắt mũi đều hồng hồng, cô tựa như búp bê thủy tinh ngồi chỗ đó, như thể chạm vào sẽ phá nát.
“Hân, là tôi, Lạc Kì.”
Cô vẫn không nhìn anh, như thể nghe không nghe được lời anh nói, máy móc đổ rượu vào miệng.
Lạc Kì cảm thấy cô không phải đang uống rượu, là đang đánh vào lòng anh!
Anh xông lên đoạt chai rượu và ly rượu trong tay cô, khuôn mặt trở nên phức tạp.
Tiếng vỡ vụn chói tai, đáng sợ tới mức làm cô chấn động, cô rốt cục ngẩng đầu nhìn Lạc Kì, lệ như hồng thủy, cứ rơi, cứ rơi.
“Lạc Kì!”
Nhào vào lòng anh, mặt vùi vào ngực anh, nháy mắt nơi đó một mảnh ẩm ướt. Ôm sát cô, lời nói đều tắc ở trong yết hầu, quá mức chật chội, phát không ra một tiếng thanh.
Mười năm, anh yêu cô gái này mười năm!
Thế mà trong một thập kỉ, tuổi thanh xuân, anh lại không kịp nói ra một câu thích.
Giờ, anh trơ mắt nhìn người anh yêu mười năm trong long anh, vì một người đàn ông khác mà rơi nước mắt.
Nhắm mắt lại, trí nhớ trở lại mười năm trước, buổi tối khi anh mới gặp Tương Hân.
Đó là buổi tiệc chào mừng người mới ở trường, đêm đó, cô kéo một đoạn nhạc bằng đàn violon – chào mừng.
Chiếc váy liền mang đai đeo tất cả đều màu trắng, làm cho người vốn đã như chân châu cô lại càng thêm động lòng người. Tóc dài tùy ý vương trên vai, phấn hồng làm cho sắc mặt cô thêm sinh động.
Cô lẳng lặng đứng nơi đó, mỗi động tác đều tuyệt đẹp. Trước mắt anh như cho hai cánh bướm đang chơi đùa vờn nhau, như màn khiêu vũ.
Cô tựa như một tinh linh, rơi vào thế giới của anh.
======
Sau một lần hoạt động sinh viên, anh lại gặp cô.
Cô luôn im lặng, lại làm cho người ta không thể xem nhẹ tồn tại của cô, ánh mắt Lạc Kì như là dính trên người cô, vứt thế nào cũng không ra.
Cảm thấy anh nhìn chăm chú, đầu cô cúi xuống, anh thấy được lỗ tai cô phiếm hồng, anh dọa đến cô .
Vì thế, anh không dám quá mức hành động, hy vọng cô sẽ có thói quen với sự tồn tại của anh.
Anh thích cô, không muốn dọa cô.
Bọn họ trở thành bạn bè, cô chậm rãi khẳng định mối quan hệ, anh thích cô, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt.
Mà khi anh rốt cục cảm thấy cô chuẩn bị tốt, muốn thổ lộ với cô, cô lại nói cho anh, cô đã có người trong lòng .
Kiêu ngạo như anh, không thể nhận bị cự tuyệt trực tiếp như thế, nâng mặt cô lên, môi áp môi cô!
Nhưng đó căn bản không tính là hôn, chính là môi cùng răng nanh va chạm! Nhưng đây xác thực là nụ hôn đầu tiên của anh.
Cô sợ tới mức khóc, anh thấy lệ phát mặn đành buông cô ra. Sau đó, mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều coi như người xa lạ, đi qua người anh.
Anh rất khó chịu, chờ trên đường cô về nhà muốn xin lỗi, hy vọng có thể cùng cô lại làm bạn. Lại không nghĩ rằng, anh nhìn thấy Đinh Cừ nắm tay cô, đưa cô về nhà.
Một khắc đó, anh cảm thấy thế giới trước mặt anh nháy mắt sụp đổ!
Khi Đinh Cừ muốn đem bạn gái giới thiệu cho anh cùng Đại Tả, anh khổ tâm đến kinh người.
Trong mắt cô cũng là kinh ngạc hoảng sợ, tổn thương anh.
Cô sợ anh!
Anh giương môi cười không ra cười, coi như không có chuyện gì chào hỏi cô.
Mặt cô mới thoáng có huyết sắc.
Anh không nghĩ tới, cô lại tự tìm đến mình xin lỗi!
Cô nói, không biết anh là bạn Đinh Cừ, cũng không muốn thương tổn đến anh, hy vọng anh không tức giận với cô. Cô biết anh là người bạn Đinh Cừ rất coi trọng, cô rất rất thích Đinh Cừ, cũng hy vọng được bạn Đinh Cừ tán thành.
Lạc Kì dấu cảm giác mất mát trong nội tâm, híp mắt cười.
“Chị dâu, chị suy nghĩ nhiều quá, Lạc Kì tôi không phải thế, phàm là nữ sinh xinh đẹp trong trường em đều thích! Bà chị thân mến, em thích nhất là lắm chuyện! Trước đây có chút mạo phạm, xin bỏ qua cho!”
Anh một tiếng chị dâu lòng chua xót, nhưng Tương Hân lại nghe thấy vui sướng.
“Đừng khách khí, gọi tôi Tương Hân là được rồi.”
Mặt cô đỏ hồng, khi nhìn thấy Lạc Kì quan tâm.
“Vậy tôi gọi là Hân được không?”
Lại giống kiểu si đó, nhưng lần này Tương Hân biết tính anh, nghĩ đây là kĩ xảo anh đối phó với các cô gái khác, cũng không khách khí, chấp nhận anh.
Lạc Kì không biết ông trời có phải đùa giỡn anh không, người anh em với mình lại cùng thích một cô gái, tình tiết có trong tiểu thuyết lại phát sinh với anh!
Nhưng, muốn anh buông, làm gì dễ dàng vậy!
Yên lặng không nói gì
Bọn họ cùng Lạc Kì nói đùa, chỉ có Đinh Cừ là có bạn gái, đi ra ngoài, anh ta cũng không bao giờ mang theo Tương Hân.
Một lần cùng Đinh Cừ cùng nhau ăn cơm, anh lơ đãng nói đến Tương Hân, trách anh ta đi chơi với bạn nhiều hơn cô, có chút không vui.
Anh âm thầm ghi tạc trong lòng, hôm sau, chỉ cần đi chơi, anh liền ôm theo một cô gái, có vẻ thân mật.
Anh mang cô gái luôn hỏi Đinh Cừ, vì sao không thấy bạn gái anh ta.
Thời gian lâu, cùng nhau đi chơi, Đinh Cừ sẽ gọi tên Tương Hân, làm bạn gái anh.
Lạc Kì thấy cô vui vẻ, mình cũng cao hứng, giúp cô, cũng thành toàn cho mình.
Có thể như ý nguyện, có thể thường xuyên nhìn thấy cô.
Tương Hân cũng dần dần buông phòng bị với anh, còn thân cận thêm với anh.
Bạn gái anh nói chuyện rất hợp với cô,tâm sự với cô, thu thập được một chút cảm xúc của cô, anh luôn có phương pháp dỗ cô vui vẻ. Nghe thấy cô oán giận Đinh Cừ, anh sẽ ám chỉ Đinh Cừ làm gì đó để cô vui vẻ.
Anh cứ như vậy, càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được.
Phụ nữ bên người anh, như thay quần áo, Đinh Cừ bọn họ thường cười anh phong lưu, lại ý xấu nhắc nhở anh cẩn thận bệnh hoa liễu.
Bọn họ không biết, không phải anh hám của lạ, chỉ là không có người nào lại tình nguyện đứng bên người đàn ông đã yêu người khác.
Sau cấp ba, Đinh Cừ và cô thuê cùng một nhà trọ gần trường học.
Vì thế, trong nửa năm, đêm mất ngủ nhiều vô kể, anh đều đứng ở dưới lầu cô, dựa vào một gốc cây cổ thụ.
Đôi khi, xuất thần nhìn lên cửa sổ nhà cô, khi đèn tắt, lại nhìn không tới, từ cửa sổ chiếu ra một đôi bóng người, không chịu rời đi. (đọc đoạn này nhớ This Love của Gdragon)
Khi đó thứ cùng anh, chỉ trời cao, trăng sáng, dưới chân một đống tàn thuốc.
Anh chỉ có thể thu nước mắt vào trong lòng, đụng tới miệng vết thương chưa liền sẹo, tim của đau đớn dọa người.
Tình nguyện thong báo với mọi người, Tương Hân quyết định cùng với Đinh Cừ tới đại học phía nam, mà anh rốt cuộc tìm không thấy lý do đi theo, có lẽ, nên buông tay.
Năm năm, anh nghĩ đến cảm tình với cô sẽ từ từ phai nhạt, anh nghĩ anh có thể thản nhiên đối mặt.
Nhưng khi gặp lại, anh mới biết, anh lầm rồi.
Thời gian năm năm, cũng không thể xóa mờ tình cảm của anh với cô, nó chỉ lẳng lặng, ngủ yên ở trong lòng anh, động đến nó nó sẽ đánh lại, còn mãnh liệt hơn trước khó kiềm chế được!
Có thể anh không quên, là vì anh tham gia lễ đính hôn của cô.
Cô,chọn người anh em của anh, Đinh Cừ.
Anh lại giống như trước, chu toàn các cô gái xung quanh, phóng túng mình, lừa gạt mình, thôi miên mình, không ngừng nói cho mình, đây mới chính là mình.
Quá sức chịu đựng khi edit cái chương này, dài một tí còn hơn để nó lằng nhằng sang chương khác. Khó chịu quá