Đọc truyện Lau Súng Cướp Cò – Chương 75: Khắc cốt ghi tâm
Người đàn ông bị Ace chỉ đích danh trên tấm ảnh đúng là người ở cạnh A kia mà Thi Dạ Triêu và 72 gặp ở sân bay lần đó.
Mà A, cũng là người phụ nữ mà Ace nhắc tới.
Trên ảnh, tư thế cúi đầu kề tai của hai người khiến Thi Thác Thần sôi gan.
Lời Ace như một quả bom khiến hai ngài Thi trầm mặc tới mức không khí ở
đây khiến người ta nghẹt thở.
72 dẫn Ace ra khỏi phòng, còn ngoài dự kiến mà tiễn anh một đoạn. Dọc đường, Ace đều suy nghĩ về đầu mối
mới này, xem có cần phải báo cáo một chút với Từ Ngao không. Bọn họ cần
đổi cách suy nghĩ lại.
Xe từ từ dừng lại, Ace vẫn đang
đắm chìm trong suy nghĩ nên chưa phát hiện. 72 nắm vô – lăng, trầm ngâm
một lát rồi nhìn anh bằng ánh mắt sáng như đuốc. “Anh nói có thật
không?”
Ace hoàn hồn: “Câu nào?”
“Anh vừa nói lời đó trước mặt ngài Thi, có nghĩ tới sẽ có hậu quả gì không?”
“Đây không phải chuyện tôi cần quan tâm. Nhiệm vụ của tôi là tìm Cố Lạc về.” Giọng Ace lạnh nhạt hơn giọng trầm trọng của cô. “Anh em bọn họ trong
lúc đó thế nào không liên quan. Tôi chỉ nói thật.”
72 quay sang nhìn anh, “Anh ở Athena bao lâu rồi? Còn người thân không?”
Ace cười híp mắt, đồng tử màu lam trong vắt. “Nói cho tôi biết tên cô thì
tôi sẽ nói chuyện về tôi mà cô muốn biết. Rất công bằng nhỉ?”
72
làm như không nghe thấy lời của anh, đuổi thẳng anh xuống xe. Ace quấn
lấy cửa xe phía bên cô, hơi khom người, hỏi cô: “Cô sẽ làm gì vị Trình
tiểu thư kia? Sẽ không để lại để làm ấm giường cho Thi Dạ Triêu chứ?”
Anh đã chuẩn bị bị 72 kinh bỉ hoặc không thèm đếm xỉa nhưng lại không ngờ
rằng 72 lại thừa nhận lời ah: “Đúng vậy. Anh trở về thì nói cho Cố Doãn
là được rồi.”
Ace bày ra vẻ mặt khó coi, nhìn xe cô đi xa, xoa
cằm theo thói quen: Cô nàng này không thích mặc đồ lót, không biết cảm
giác khi sờ lên thế nào?
***
Thi Dạ Triêu trở lại Vancouver thì đã là buổi tối. Lục Già Việt đang ăn khuya, càng muốn anh qua ăn cùng.
“Chú có rảnh không?” Lục Già Việt nuốt một đũa mì xào: “Nhan Hạ đang tìm chú.”
Trên cổ tay cậu quấn băng, Thi Dạ Triêu cúi người xuống hỏi: “Tay sao vậy?”
Mặt Lục Già Việt lập tức ảo não: “Luyện quyền bị thương.” Như để chứng minh mình không yếu, cậu lập tức buông đũa xuống, chơi mấy quyền. Nhưng cậu
đánh rất nghiêm túc, từng quyền sinh gió, vẻ mặt ngưng trọng.
Nhưng Thi Dạ Triêu không nhìn cậu, ăn xong thứ gì đó rồi dặn một câu
“Ngủ sớm đi.” rồi đi lên lầu.
Chờ anh ra khỏi thư phòng thì thấy
Lục Già Việt đang ôm sách tiếng Nga chờ anh trong phòng, đi tới mới phát hiện bên cạnh cậu bé là cái lọ nuôi rắn của anh. Con rắn nhỏ màu nâu
cuộn mình đầy nhu thuận bên cạnh cậu.
Thi Dạ Triêu hơi ngạc nhiên, “Con lấy Cooper ra làm gì?”
“Cooper?” Lục Già Việt cúi đầu nhìn nhìn con rắn nhỏ: “Thì ra tên nó là Cooper.”
Nghĩ rằng Thi Dạ Triêu mất hứng, Lục Già Việt vội thả con rắn vào lọ, ôm trở về vị trí cũ. “Chú thường không ở nhà, một mình con rất buồn.”
“Con không sợ nó?”
“Mẹ nói rắn không công kích người ta dễ dàng, chỉ có dưới tình huống cảm
thấy nguy hiểm mới có thể trở nên hung dữ. Đây là cách bọn nó bảo vệ bản thân.” Lục Già Việt nhìn con rắn nhỏ qua lớp kính, “Con có thể ngủ với
chú không?”
“Tùy con, đừng ép tới nó.”
Lục Già Việt quay lại, nháy mắt: “Con không nói tới Cooper.”
Động tác của Thi Dạ Triêu dừng lại, “Chú không phải mẹ con, sẽ không đọc
truyện cổ tích cho con, sẽ không đắp chăn dỗ con ngủ đâu.
“Con không phải trẻ con, không cần những thứ này.”
Lục Già Việt lập tức cãi lại, đã thấy Thi Dạ Triêu vung tay lên cắt ngang
lời cậu: “Con biết ý chú là gì. Lục Già Việt, có chuyện chúng ta nói rõ
ràng thì tốt hơn. Chú không thích người có tính ỷ lại quá mạnh mẽ.”
“Nếu đổi thành mẹ con thì sao?” Lục Già Việt bĩu môi, “Chỉ có mẹ mới có thể ngủ với chú? Chỉ có mẹ mới có thể ỷ lại chú?”
Thi Dạ Triêu nở nụ cười khổ: “Cô ấy không ỷ lại chú, là cần chú.”
Sao Lục Già Việt có thể hiểu được sự khác nhau ở đây.
*
Buổi sáng, Nhan Hạ tới công ty thì trợ lý báo có một người đàn ông tìm cô,
không xưng tên, chỉ để lại thời gian và địa điểm. Nhan Hạ dựa theo thời
gian mà bên kia để lại, đi tới một nhà hàng kiểu Nhật, vừa vào cửa liền
có người dẫn đường, đưa thẳng cô tới một phòng bí mật nhất.
Người chờ cô bên trong là Thi Dạ Triêu. “Gặp anh một lần thật không dễ, y như đặc công trong phim vậy.”
Không cần nói Thi Dạ Triêu cũng biết mục đích chuyến này của cô là gì. Nhưng
lúc cô xuất hiện thì trên hàng mày anh không khỏi nhiễm lên một tầng
sương.
“Thật ra tôi đoán các anh sẽ không nói cho tôi biết, không rõ vì sao các anh lại thế, xảy ra chuyện thì cả đám đều biến thành hũ
nút, không chịu lộ ra một chữ.” Nhan Hạ mang theo chút buồn bực, uống
một ngụm rượu. Thi Dạ Triêu mỉm cười, “Biết càng ít thì càng tốt cho
cô.”
“Chỉ có tôi tốt thì làm được gì! Cố Lạc là chị em tốt nhất
của tôi!” Nhan Hạ đặt mạnh cái ly xuống bàn, đỏ mắt trừng anh: “Chẳng
phải không gì anh không làm được à? Vậy mà người phụ nữ của mình cũng
không bảo vệ được!”
“Câm miệng!”
Chưa dứt lời thì một giọng đàn ông quát khẽ vang lên, ngay sau đó cánh cửa dán giấy được kéo ra, Từ Ngao bước vào.
Nhan Hạ sửng sốt, “Sao anh biết em ở đây?”
Từ Ngao cũng không quan tâm tới Nhan Hạ, công khai ngồi đối diện với Thi
Dạ Triêu, “Ace đã nói với tôi rồi.” Anh ta lấy ra một tấm hình từ trong
ngực, đẩy tới trước mặt anh.
Thi Dạ Triêu cũng không ngoài ý muốn, liếc người phụ nữ trên ảnh. “Anh chắc chắn là cô ta?”
Từ Ngao gật đầu: “Đây xem như là nợ phong lưu của anh nhỉ?”
Thi Dạ Triêu không đáp, hỏi ngược lại, “Còn biết thêm gì không?”
“Về ai? Người phụ nữ trước của anh, hay là em trai của anh?”
Từ Ngao mỉa mai rất thẳng thắn,Nhan Hạ cái hiểu cái không, hít một hơi.
“Từ từ! Từ Ngao, anh nói tới ai vậy?” Từ Ngao làm như không nhìn thấy
cô, cô không thể không quay sang hỏi Thi Dạ Triêu: “Anh…Anh có mấy em
trai? Chỉ có một?”
Thi Dạ Triêu hờ hững liếc Nhan Hạ đang mặt trắng bệch không còn chút máu. Một em trai anh đã chịu đủ rồi.
Thái độ của hai người đều là ngầm thừa nhận. Nhan Hạ trợn mắt, không muốn
tin: “Chắc chắn là các anh nhầm rồi. Không thể là Thi Dạ Diễm được.”
Rốt cuộc Từ Ngao cho cô một cái nhìn thẳng, cũng hơi có mùi chua chua: “Sao? Em rất hiểu anh ta?”
“Không, nhưng em hiểu Cố Lạc. Em tin người cô ấy tin.”
Hai người đàn ông không hẹn mà cùng khẽ lộ ra sự chế giễu. Từ Ngao đuổi cô
sang một bên rồi mới nói khẽ với Thi Dạ Triêu: “Sau chuyện này, Cố Doãn
âm thầm gặp mặt Eric.”
Đó là ba tháng trước, sau khi Thi Dạ Diễm
biết được Thi Dạ Triêu và Cố Lạc gặp chuyện không may thì đi tìm anh.
Thi Dạ Triêu còn chưa thoát khỏi nguy hiểm nên Thi Thác Thần
không cho bất kỳ ai gặp anh. Tuy lúc đó nghi ngờ là do Cố Doãn gây nen
nhưng trước khi Thi Dạ Triêu tỉnh thì 72 im lặng không nhắc gì tới
chuyện này.
Thi Dạ Diễm hiểu ý cô, “Nghi ngờ tôi?”
Dưới tình huống sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ, 72 chỉ mong Thi Dạ Triêu có thể mở mắt ra.
“Từ nhỏ tới lớn, đã nhiều năm như thế, đây là lần thứ hai tôi thấy anh ấy
nằm trong đó.” Thi Dạ Diễm nhìn Thi Dạ Triêu đang nằm qua lớp kính cửa
sổ, nhớ lại một màn mấy năm trước. Người đó từng Chử Dư Tịch gây thương
tích, mà bây giờ thì là vì Cố Lạc mà bị thương.
Thi Dạ Triêu là
một người vô cùng tiếc mạng. Bởi vì chỉ có thể sống mới có thể biến dục
vọng thành hiện thực, mới có thể hoàn thành dã tâm của anh. Lúc tuổi bọn họ chưa lớn, Thi Dạ Triêu từng nói một câu với anh ta: “Anh không biết
cái gì là anh em, chỉ biết là người thắng làm vua.”
Thi Dạ Triêu
làm tất cả chỉ là vì bốn chữ “Người thắng làm vua” này. Cho dù là đối
mặt với đối thủ cạnh tranh hay là anh ta. Anh ta không muốn nhắc lại Chử Dư Tịch, nhưng từ lúc đó anh ta bắt đầu dao động. Nếu Thi Dạ Triêu và
Cố Lạc ở bên nhau là có mục đích thì đến bây giờ, phải chăng cái giá
phải trả cho mục đích đó quá lớn?
Về việc này, Thi Dạ Diễm muốn tới nhà họ Cố hỏi cho rõ ràng nhưng Cố Doãn lại tìm tới anh ta trước.
Cố Doãn rất ít khi chủ động hẹn anh ta. Hai nhà trở mặt, vốn tưởng rằng sẽ chạm mặt nhau một lần lành ít dữ nhiều nhưng thái độ của Cố Doãn lại
khiến người ta đoán không ra. Thi Dạ Diễm không nhìn thấy quá nhiều cảm
xúc từ trên mặt anh ta, chỉ chủ yếu nói chuyện xưa, cũng không nhắc
nhiều về Cố Lạc. Cuối cùng mới vòng trở lại điểm quan trọng. Rốt cuộc
ánh mắt Cố Doãn từ từ thay đổi. Thi Dạ Diễm biết rốt cuộc anh ta quyết
định nói ra mục đích chuyến này.
“Chắc chắn anh không biết lần đầu tiên tôi biết anh từ chỗ Cố Lạc trong tình huống nào.” Cố Doãn nói.
Thi Dạ Diễm cũng không thấy lạ, chỉ cảm thấy trong ánh mắt nhìn mình lúc
này của Cố Doãn có mang theo chút khó hiểu. “Anh có tin tức của Cố Lạc
không?”
Cố Doãn nhắm mắt, day day đầu đang âm ỉ đau. “Nếu có thì tôi ngồi đây nói chuyện với anh làm gì?”
Thi Dạ Diễm không nói, chớp mắt rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cố Doãn đứng dậy, đi tới trước cửa sổ để tránh ánh mắt của anh ta, một lúc lâu sau
mới nặng nề nói: “Eric, tôi biết anh muốn gì.”
Thi Dạ Diễm nhíu mày chờ anh ta nói tiếp. Cố Doãn đốt thuốc: “Nếu anh muốn, tôi có thể giúp. Anh hiểu ý của tôi.”
Chỉ trong nháy mắt đó, bỗng có rất nhiều thứ hiện lên trong đầu Thi Dạ
Diễm. Nhưng nó chỉ lướt qua chứ không để anh nắm rõ đó là thứ gì. “Tôi
nghĩ anh đang ở cạnh Evan.”
“Tôi chỉ có một em gái là Cố Lạc.” Cố Doãn cắn điếu thuốc, thong thả nói: “Vả lại cô ấy không chỉ là em của tôi.”
Dường như những lời này đã là đáp án như Thi Dạ Diễm cũng không cho rằng là
như thế. Anh cười mỉa mai: “Rốt cuộc là Evan đắc tội ai, cũng là anh đắc tội ai? Nếu anh nghĩ vậy thật thì có lẽ Cố Lạc sẽ không xảy ra
chuyện.”
Không sai. Thi Dạ Diễm chưa bao giờ nghĩ lời Cố Doãn là
thật. Giống như mối quan hệ giữa Cố Doãn và Thi Dạ Triêu chẳng qua chỉ
là thành lập trên cơ sở đôi bên cùng có lợi chứ không phải là bạn bè như họ nói.
Người như bọn họ rất ít tin ai đó thật sự. Bọn họ chỉ
tin vào mình, mục đích cuối cùng chẳng qua là quyền thế và lợi ích. Thi
Dạ Triêu như thế, Cố Doãn càng hơn thế.
Trước khi đi, Cố Doãn để lại một câu: “Eric, mong anh đừng quên tất cả mọi thứ bây giờ của anh là ai cho.”
Những lời này không chỉ nói tới một người.