Đọc truyện Lau Súng Cướp Cò – Chương 52
Hai người nếu là mang theo mục đích riêng ở chung một chỗ, có lẽ hạnh phúc sẽ cách bọn họ càng ngày càng xa.
Ngày trước Cố Lạc không cách nào tưởng tượng mình cũng sẽ có một ngày để Thi Dạ Triêu ở trong lòng, nhưng từ sau khi anh lấy tư thái cường thế lại
dịu dàng đi vào trong lòng cô, Cố Lạc mỗi một phần một giây đều là không thể tùy ý lãng phí.
“Có nhớ anh hay không?”
Giọng anh
trầm thấp gõ vào tim của cô, vô hạn lưu luyến triền miên khiến Cố Lạc
trái tim ê ẩm. Cô buông lỏng mình, ôm chặt hông của anh vùi ở trong ngực anh, dùng miệng nhàn nhạt mổ hôn cổ của anh.”Evan, em có chút mệt mỏi.”
Khó có được từ trong miệng cô nghe được chữ mấu chốt đó, Thi Dạ Triêu vẫn
cho rằng cô là một nữ siêu nhân không biết mệt mỏi, trừ lúc hoan ái chưa từng nghe qua cô kêu mệt.
Thi Dạ Triêu bồng cô lên trở lại trên
lầu, hai người ngầm hiểu lẫn nhau đem những thù hận kia tạm thời để
xuống, mâu thuẫn giữa bọn họ không phải mấy câu nói là có thể dàn xếp
thông suốt, cần có thời gian, càng cần có. . . . . . tâm.
Thi Dạ
Triêu không để cho cô tiếp tục vì hôn lễ bận rộn, Cố Lạc chỉ nói: “Có lẽ em chỉ có thể kết hôn lần này, không muốn về sau tiếc nuối.”
Thi Dạ Triêu ghen ghét, “Nếu không em nghĩ kết hôn mấy lần? Anh chưa nói gì là anh muốn trả lại hàng, ngoài anh ra còn có người khác chịu muốn em
sao?”
“Giá thị trường của em kém vậy sao?” Cố Lạc cũng không đồng ý, “Anh có thể đừng chủ nghĩa đại nam tử như vậy hay không, làm phiền
anh suy nghĩ đến cảm thụ của em một chút, vốn chính là em bị buộc gả cho anh?”
Thi Dạ Triêu vẫn thật nghiêm túc quan sát cô, Cố Lạc nhìn
thấy hài hước cùng chất vấn ở đáy mắt anh, bất mãn nhảy dựng lên.”Em
muốn ngực có ngực, muốn cái mông có mông, eo nhỏ chân dài, anh là ánh
mắt gì, rất thiệt thòi anh sao?”
“Tắt đèn, phụ nữ đều là giống nhau.”
Thi Dạ Triêu một câu nói chọc đến Cố Lạc, cô lật người làm bộ sẽ xuống
giường. Thi Dạ Triêu dĩ nhiên không thể thả cô đi, lần nữa kéo về trong
ngực.”Anh phát hiện em thế sao càng ngày càng nói giỡn không ngừng?
Trước kia cũng không thế này, em là lực sĩ kim cang sao?”
“Bị anh phá!”
Cố Lạc tức giận sặc trở về, Thi Dạ Triêu hôn cô một cái.”So với cái này, anh càng muốn phá hỏng nơi nữ tính của em.”
Hai người hôn đến không khí thay đổi, tiểu biệt thắng tân hôn nam nữ không
chịu nổi dụ hoặc quá lớn, thân thiết rất nhanh tăng lên một tầng. Thi Dạ Triêu kéo ra y phục của cô, chui trước ngực khiêu khích hai hạt tiểu
anh đào của cô, bàn tay thăm dò vào dưới váy. Cố Lạc rất nhạy cảm, rên
rỉ đứt quãng ngâm ra ngoài, chân dài cọ hông của anh, câu linh hồn nhỏ
bé của anh.
“Đừng làm Evan, đợi buổi tối. . . . . .”
“Không chờ được.” Thi Dạ Triêu cởi ra áo của mình, đè cô vào nệm, nặng nề hôn, lục lọi, dò vào.”Lạc, rốt cuộc có nhớ anh hay không?”
“. . . . . .”
Cô không nói, Thi Dạ Triêu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô,
dũng cảm nói lời ân ái.”Anh rất nhớ em, nơi này muốn nhất.” Dứt lời,
thẳng eo đâm vào cô. Cố Lạc trả thù cắn anh một cái, Thi Dạ Triêu mặc
kệ, thân mật cọ xát da của cô, kéo ra khóa quần thả ra tiểu Triêu Triêu, chậm rãi thẳng vào.
Cố Lạc cắn răng chịu đựng anh, không nhịn
được đưa tay ngăn ở trên hông anh, giảm xóc anh cường hãn công kích. Thị Dạ Triêu tựa như đối nghịch với cô lấy ra tay của cô, buộc cô càng thêm tiếp nạp mình.
“Anh như vậy. . . . . . Khiến em hoài nghi anh rốt cuộc là cấm dục bao lâu. . . . . .”
Cố Lạc kháng nghị không được, Thi Dạ Triêu đẩy cô cong gối, cắn môi của cô thẳng thắn: “Lần đầu tiên chơi gái trước đây của anh, quả thật đã mấy
năm.”
Mấy năm trước Chử Dư Tịch trở lại bên người thái tử, 72 bắt đầu thay công việc của A, Thi Dạ Triêu cơ hồ phong bế tình cảm của
mình.
Cố Lạc nhớ đoạn thời gian đó của Thi Dạ Triêu, dưới biểu
tượng vinh quang, trên người luôn là mất cái gì đó. Nếu như. . . . . .
Nếu như mình có thể làm cho anh trở nên không giống vậy, có thể làm cho
anh rút người ra khỏi trạng thái cái xác không hồn, như vậy cô có thể
hay không cho là bây giờ bởi vì anh động lòng với cô?
Hai người ở trong phòng giày vò, hoàn toàn quên Lục Kya Việt đang ở hậu viện chờ
bái sư học nghệ. Cậu hưng phấn chờ cả ngày cũng không thấy Thi Dạ Triêu
hiện thân, không thể làm gì khác hơn là chạy đi về, tìm một vòng không
tìm được người, cuối cùng đi đến cửa phòng phòng ngủ chính khép chặt.
Trước khi gõ cửa cậu để ý, lỗ tai lại gần dính vào trên ván cửa cẩn thận
nghe, một lát sau mân mê cái miệng nhỏ nhắn, quay người tránh ra. Nhưng
đi chưa được mấy bước lại cảm thấy không cam lòng, lộn trở lại tới siết
quả đấm nhỏ gõ cửa. Không ai đi mở cửa, cậu liền tăng sức hơn, kiên trì
không ngừng cuối cùng ầm ĩ đến người ở bên trong cực kỳ phiền não tới mở cửa.
“Mẹ cháu trở lại?” Lục Kya Việt ngửa đầu hỏi.
Thi Dạ Triêu áo sơ mi mở rộng, sắc mặt khó coi nhìn cậu chằm chằm.”Ta không
phải nói cháu ở phía sau chờ ta? Chút lòng kiên trì ấy cũng không có?”
Lục Kya Việt rên một tiếng, từ trong khe cửa hở trượt một cái chui vào.”Mẹ.”
Cố Lạc mới vừa kéo xong váy, vội vuốt vuốt tóc bước tới cho Lục Kya Việt một cái ôm.”Kya Kya, nhớ mẹ không?”
“Mẹ nhớ Kya Kya không?”
“Dĩ nhiên nhớ, a, đúng rồi, mẹ mua quà cho con.” Cố Lạc xoay người đi lật rương hành lý.
Bị cắt đứt chuyện tốt Thi Dạ Triêu cực kỳ khó chịu, lại không muốn để cho
đứa nhỏ này nhìn ra mình khó chịu, định tựa vào một bên hút thuốc lá, nỗ lực đè xuống dục vọng.
Cố Lạc cúi người lấy ra từng món một ở
trong rương hành lý, khoảng tối giữa hai chân dưới váy dụ người dễ dàng
lại vén lên hỏa của Thi Dạ Triêu, anh hắng giọng, kêu: “Cố Lạc, nhanh
một chút .”
Lục Kya Việt không hiểu hàm nghĩa trong lời nói,
nhưng Cố Lạc hiểu, lườm anh một cái, tiếp tục không nhanh không chậm dọn dẹp. Lục Kya Việt mặc dù còn nhỏ, chuyện giữa nam nữ cũng không phải
hoàn toàn không hiểu, nhưng mơ hồ biết Thi Dạ Triêu đang vội, cũng biết
anh đang ngại mình chướng mắt. Vừa nghĩ tới Cố Lạc trở về ngay cả mình
trước mặt cũng không thấy liền cùng người đàn ông này lăn cùng một nơi,
Lục Kya Việt vô cùng mất hứng, trong lòng lại đối với Thi Dạ Triêu căm
thù hơn, hết sức không phục.
“Chút lòng kiên trì ấy cũng không có hả?”
Cố Lạc lúc này liền cười, Thi Dạ Triêu mặt đen, tiểu tử thúi này cùng anh
thân quen sau ngược lại càng ngày càng lớn mật.”Cháu đây là thái độ cầu
người làm việc?”
Lục Kya Việt bĩu môi, cảm giác sư phụ có thể tìm thêm, nhưng là mẹ chỉ có một, há có thể bị người dễ dàng đoạt đi như vậy?
Cậu có lòng quấy rối, mấy ngày kế tiếp cũng nương nhờ bên cạnh Cố Lạc, hoặc là vào thời điểm mấu chốt quấy rầy hai người thân thiết, hoặc là dứt
khoát để cho anh ngay cả bóng dáng Cố Lạc cũng sờ không được. Ngại vì Cố Lạc, Thi Dạ Triêu lại không thể đem cậu trực tiếp ném ra ngoài, phiền
não một mực hút thuốc lá, cuối cùng đảo ngược bị Cố Lạc xua đuổi.
72 đang rửa xe, thấy ông chủ rảnh rang lắc lư ra ngoài buồn cười lại không dám cười. Thi Dạ Triêu đứng bên cạnh nhìn một lát, duỗi tay ra cầm lấy
cái ống, đè ép vòi phun gia tăng lực nước hướng sườn xe phun bọt nước.
“Evan?”
“Ừ.” Thi Dạ Triêu khóe miệng ngậm lấy điếu thuốc xa cách.
“Có cần tôi tìm phụ nữ tới cho anh hay không?” 72 thật sự nhịn không được, liều chết hỏi.”Như vậy đối với thân thể không tốt.”
Thi Dạ Triêu lạnh lùng liếc nhìn cô, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, cố ý đem vòi phun lệch hướng, bọt nước lập tức tung tóe lên người 72. Quần áo ướt dán sát ở trên người cô, đường cong bại lộ hoàn
toàn, Thi Dạ Triêu nhả ra ngụm khói.”Không cần phiền phức như vậy, cô là được rồi.”
72 nhếch nhác vẫy vẫy nước trên người, dở khóc dở cười.”Anh tha cho tôi đi, ngộ nhỡ Cố tiểu thư ghen, tôi chống đỡ không được.”
Ghen?
Tâm tình Thi Dạ Triêu không giải thích được chuyển tốt một chút, thuận tay
ném cái khăn lông lớn qua. 72 khoác khăn lông lớn lau tóc, “Qua vài ngày liền đến cuộc sống đó.”
Thi Dạ Triêu nhàn nhạt đáp một tiếng, 72 liếc nhìn phương hướng trên lầu.”Lần này cần mang Cố tiểu thư cùng đi sao?”
“Không mang theo.” Thi Dạ Triêu trả lời gọn gàng linh hoạt.”Đều chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong.” Chợt một hồi gió lạnh thổi qua, 72 liên tục hắt hơi hai cái.
Thi Dạ Triêu tắt vòi nước, “Trở về thay quần áo khác, đừng để cảm.”
72 xoa xoa lỗ mũi, kinh ngạc nhìn anh.”Ngài đây là quan tâm tôi sao?”
“Cô nghĩ hơi nhiều, tôi chỉ là không muốn cô đem cảm lây cho đứa bé.” Như
vậy Cố Lạc lại phải lo lắng, nói không chừng lại muốn lấy cớ vì chăm sóc con trai không cùng anh cùng giường. Nghĩ đến đây, Thi Dạ Triêu âm
thanh nguyền rủa thật thấp.”Tiểu tử kia thật sự là phiền toái.”
“Vậy, tôi giúp anh xử lý?”
72″Thân thiết” đề nghị, vì ông chủ chia sẻ giải nạn là việc nằm trong phận sự
của cô, không ngờ Thi Dạ Triêu lại thật suy tư chốc lát, cuối cùng lắc
đầu.”Vẫn là quên đi, nếu như Cố Lạc nổi giận, tôi sợ chống đỡ không
được.”
Đối với chuyện kia của Thi Dạ Diễm, Cố Lạc không cách nào
thờ ơ lạnh nhạt, lấy tính tình Thi Dạ Triêu sẽ không cam chịu bị vây ở
thế bị động, lại một lần nữa bắt gặp Thi Dạ Triêu cùng 72 và thuộc hạ
khác nói đến chuyện này, Cố Lạc cũng nhịn không được nữa ra mặt can
thiệp.
“Er¬ic là hạng người gì em hiểu biết rõ, không thể nào là
anh ấy!” Cô không tin ở chứng cớ trước mặt chỉ làm cho Thi Dạ Triêu cảm
thấy là mù quáng, nói trắng ra là thiên vị, là tình cảm quấy phá. Bởi vì 72 cầm đầu cả đám thuộc hạ không ai vì Thi Dạ Diễm nói chuyện, lựa chọn trầm mặc.
Thi Dạ Triêu không ngừng trầm mặc, đổi lại cười lạnh
đáp lễ, Cố Lạc nhắm lại mắt, “Anh không phải là nói qua tin tưởng em
sao? Như vậy chính là tin tưởng?”
Kết quả tan rã trong không vui, lúc trước bị bọn họ cố ý che giấu không nói tới bây giờ mâu thuẫn không cách nào che giấu nữa, ngay cả Lục Kya Việt cũng cảm nhận được bầu
không khí ngột ngạt giữa bọn họ.
Nửa đêm, Lục Kya Việt rời giường đi vệ sinh, cảm thấy đói bụng liền chạy tới lầu dưới tìm cái gì ăn,
không ngờ phát hiện Thi Dạ Triêu ở quầy rượu nhỏ tự rót tự uống. Lục Kya Việt bưng cái mâm cùng một ly sữa nóng leo lên ghế chân cao ngồi vào
đối diện anh, gặm sandwich đơn giản, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên nhìn
anh.”Sao chú không ngủ được? Bởi vì mẹ ngủ cùng cháu không có cùng chú,
chú liền không ngủ được rồi hả?”
Thi Dạ Triêu nhàn nhạt liếc cậu một cái, “Ăn đồ của cháu đi, bớt nói một chút.”
Lục Kya Việt nhún nhún vai, cầm sữa tươi thay thế rượu đụng một cái với cái ly của anh, cho anh một ánh mắt khích lệ, tiếp tục chiến đấu hăng hái
cùng sandwich.”Trừ Er¬ic chú còn có những anh chị em khác sao?”
Thi Dạ Triêu ngoảnh mặt làm ngơ, coi cậu là không khí. Lục Kya Việt cũng
không quan tâm, tiếp tục nói: “Nói cho chú một bí mật, cháu cũng muốn có một em trai hoặc là em gái, chỉ là không phải tiểu Trà Diệp, cháu không xem cô ấy làm em gái.” Lục Kya Việt lại uống một hớp sữa tươi lớn.”Cháu còn có một bí mật.”
Cậu cứ lải nhải không dứt, Thi Dạ Triêu không nhịn được để ly xuống.”Cháu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lục Kya Việt đem gì đó ở trong miệng nhai xong, nói: “Chờ cháu trưởng thành muốn kết hôn với tiểu Trà Diệp.”
Thi Dạ Triêu cười nhạo, “Vậy mà cũng là bí mật?”
“Cháu cưới tiểu Trà Diệp, mẹ có thể là người một nhà với Eric, như vậy mẹ
cũng không cô đơn rồi.” Lục Kya Việt dừng một chút, hỏi anh: “Chú biết
mẹ cháu thích Er¬ic nhiều năm rồi sao?”
Thi Dạ Triêu không nói,
sắc mặt âm trầm. Anh như vậy khiến Lục Kya Việt có chút kiêng kỵ, nhưng
cuối cùng vẫn là rất nghiêm túc nói: “Chú biết mẹ cháu có lúc sẽ gặp cơn ác mộng không?”
Anh gật đầu một cái, Lục Kya Việt đem chút sữa
tươi cuối cùng uống sạch.”Mới vừa cô lại gặp ác mộng, cháu nghe được cô
đang gọi tên của một người.”
Thi Dạ Triêu sắc mặt trầm hơn, lại đổ chút rượu.”Cút đi lên ngủ, nếu không ta sẽ ném cháu đi ra ngoài.”
“Oh.” Lục Kya Việt nhảy xuống ghế chân cao chạy ra, nhưng chỉ chốc lát sau
lại bưng một ly sữa nóng trở lại, đẩy nó tới trước mặt Thi Dạ Triêu, thu lại ly rượu.”Lúc cháu không ngủ được mẹ bảo cháu uống sữa nóng, chú
cũng thử một chút.”
“Lục Kya Việt, cháu rất phiền.”
Lục
Kya Việt không vui mím lại cái miệng nhỏ nhắn, “Cháu còn không thích còn chú, nếu không phải là mẹ bảo cháu đối với chú tốt một chút, cháu mới
không cần để ý đến chú.”
Thi Dạ Triêu tức giận cười, “Ta hiểu rõ
cháu tại sao không thích ta.” Anh rất xấu xa vạch trần Lục Kya Việt nhỏ
mọn.”Có tin tương lai nếu ta phản đối tiểu Trà Diệp gả cho cháu, cháu
nhất định sẽ không lấy được nó hay không.”
Lục Kya Việt hai má
lập tức phồng lên tức giận, nặng nề khẽ hừ.”Vốn là cháu muốn nói cho chú biết mẹ gặp cơn ác mộng đang kêu tên của chú, nhưng là hiện tại cháu
không muốn nói nữa!” Cậu lấy lại ly sữa bò kia, ừng ực ừng ực tự mình
uống sạch, đem cái ly nặng nề đặt lên trên quầy bar một cái.”Muộn rồi,
ngủ ngon!”
Cậu nói xong cũng chạy lên trên lầu, lưu lại một mình Thi Dạ Triêu đờ đẫn nhìn về phía ly sữa tươi trống không.
Cố Lạc một đêm gặp ác mộng, trời sắp sáng mới ngủ được một chút, rời
giường so bình thường cũng muộn, sắc mặt vô cùng khó coi. Thi Dạ Triêu
hôm nay phải ra khỏi cửa, cô trang điểm đơn giản một chút, vẫn bị một
cái nhìn ra mắt quầng thâm.
Thi Dạ Triêu rất muốn hiểu rõ cô là
như thế nào ở trong cơn ác mộng mới có thể nằm mơ thấy anh, nhưng cuối
cùng là hỏi không được.”Em sao lại cố chấp tin tưởng không phải Er¬ic
như vậy, chỉ bằng giao tình với cậu ta hay là đối với tình cảm của cậu
ta?” Cố Lạc không thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận, Thi Dạ Triêu
cười lạnh.”Anh cùng cậu ta làm anh em gần ba mươi năm, điểm này em cũng
đừng có quên, cậu ta là hạng người gì anh so với em còn rõ ràng hơn.”
Cố Lạc chất vấn: “Anh ấy là hạng người gì? Ít nhất anh ấy không có lấy
người phụ nữ của anh cùng đứa bé uy hiếp anh, ít nhất anh ấy không có
bắn một viên đạn vào cơ thể anh! Coi như lúc trước anh ấy bất chấp tất
cả đấu với anh, nhưng là người sẽ thay đổi, nhất là người đàn ông có gia đình có đứa bé, nếu không phải như vậy, anh căn bản sẽ không có khả
năng thành công dùng Du Nguyệt Như cùng tiểu Trà Diệp uy hiếp anh ấy.
Anh không cần quên, anh cho rằng đó chính là ‘nhược điểm’ của anh ấy
nhưng đó lại là nguyên nhân duy nhất làm cho anh ấy nhanh chóng trở nên
mạnh mẽ, đây là điểm anh ấy khác anh!”
Thi Dạ Triêu tại thời điểm này, ánh mắt trầm trầm, cuối cùng hóa thành đông lạnh.”Hôm nay không cần em đi theo.”
Cố Lạc biết lời nói của mình kích thích anh, cô là cố ý nói như vậy, nếu
như Thi Dạ Diễm là người có tính tình tàn bạo như vậy đều có thể vì bà
xã và con gái thu lại tính tình, buông tha quyền thế tranh đoạt, như
vậy. . . . . . Thi Dạ Triêu thì sao? Cô đang ép anh biết được một điểm
này, buộc anh đem cô cùng Lục Kya Việt bỏ vào trong cuộc sống sau này
của anh.
Thi Dạ Triêu ba ngày không lộ mặt, Cố Lạc không biết anh đi nơi nào, cũng không liên lạc được với 72, hỏi những trợ lý khác của
anh cũng không thể biết. Không phải bọn họ không biết, chỉ là không muốn nói cho cô biết, thật may là trong đó có một người có tiếp xúc qua với
Cố Lạc một chút, mặt lộ vẻ khó khăn kéo cô đến gần rỉ tai mấy câu: thì
ra là hôm nay là ngày giỗ của đứa bé kia con của Thi Dạ Triêu cùng Chử
Dư Tịch.
Cố Lạc chợt rất hối hận mình ngày đó đã nói như vậy,
trằn trọc trở mình, cuối cùng một mình lái xe đến mộ địa, quả nhiên ở
trước mộ bia vô danh thấy dấu vết có người đã tới.
Cố Lạc sờ sờ
khối mộ bia kia, không khỏi suy nghĩ, nếu như tương lai cô chết rồi, anh cũng sẽ đối với mình như vậy hay không. Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, không cách nào tưởng tượng bộ dạng Thi Dạ Triêu một mình đứng ở trước
mộ cô.
Vĩnh viễn không thể tưởng tượng.
Cho nên tình nguyện ngoại trừ tử vong có thể dùng bất kỳ phương thức nào để rời khỏi anh.
Cố Lạc không hiểu, nếu như có những người nhất định không có biện pháp ở
chung một chỗ, tại sao số mạng muốn cho bọn họ gặp nhau.
. . . . . .
Trước khi đi Cố Lạc liếc mắt nhìn khối mộ bia kia một lần cuối, chợt đặc biệt muốn sinh cho anh một đứa bé.
Trở lại trong xe, Cố Lạc không tự chủ xoa bụng của mình, đầu vùi ở tay lái giống như người không nơi nương tựa.
Cố Doãn chợt gọi điện thoại tới đây, Cố Lạc nhắm mắt lại tiếp nhận.
“Lúc nào thì trở lại một chuyến, ba gần đây thân thể không tốt lắm, nhớ em.”
Cố Doãn ở bên kia điện thoại dáng vẻ rất mệt mỏi, Cố Lạc sửa sang lại tâm tình, “Ba bây giờ đang ở nơi đó?”
“San Francisco, điều dưỡng ở chỗ này.”
“Được, em biết rồi.”
Trước khi cắt đứt, lại nghe Cố Doãn nói: “Er¬ic vừa vặn cũng ở đây.”
Cố Lạc hơi động lòng, chợt nghĩ đến một màn tám năm trước ở San Francisco, có một số việc, sớm muộn phải hiểu rõ.