Đọc truyện Lau Súng Cướp Cò – Chương 112: Người đẹp và thú hoang (6)
Thi Dạ Triêu bắt tay
với Thi Dạ Diễm hao tốn hơn hai năm để hồi sinh Amy, mà 72 thì như hình
với bóng cùng Thi Dạ Triêu, gần như tám phần tinh lực đều dùng ở trên
người nhà họ Thi, còn dư lại hai phần dùng để chống cự thế tiến công đầy mạnh mẽ của Ngải Tư.
Mặc dù giữa bọn họ chưa bao giờ đề cập tới
bất kỳ một từ nào liên quan đến tình yêu, nhưng Ngải Tư luôn khiến cô có một loại ảo giác, chỉ là cô không dám đi thừa nhận cái gọi là tình yêu.
Ở chung chỗ với một người đàn ông đã một thời gian dài, là một điều rất
khủng khiếp, vì nó sẽ vô tình hình thành rất nhiều thói quen làm cùng
anh ta.
Hôm nào không có Ngải Tư, 72 càng cảm thấy trống rỗng,
thậm chí là cô đơn. Cô bắt đầu hiểu tâm tình buồn bực của Thi Dạ Triêu
trước lúc Cố Lạc không có ở bên cạnh. Cho đến khi buột miệng nói ra tên
Ngải Tư lúc tán gẫu với bạn bè, 72 mới giật mình trước sực nặng của
người đàn ông này trong lòng mình.
“Ngải Tư? Ai vậy?” Joy hỏi, ánh mắt 72 né tránh cũng không đáp lại, khiến bạn bè hiếu kỳ mãnh liệt.
Dưới sự tra hỏi không ngừng, Joy rốt cuộc nghe ra chút vấn đề, sau khi tất cả mọi người đã để cô ấy một mình.
“Có phải là người đó không?”
Joy luôn luôn thẳng thắn, thẳng vào trọng điểm. 72 giả ngu: “Người nào?”
Joy lấy ra một xấp hình, mà người trong hình vừa vặn chính là Ngải Tư và
cô. 72 khẽ động ánh mắt, ngước nhìn thẳng cô bạn: “Cậu có ý gì?”
“Đừng mất hứng, không phải là mình cố ý điều tra anh ta, là phu nhân cảm thấy cậu thần thần bí bí. Truyện được đăng tải tại diễn đàn lê quý đôn chấm
cơm. Cậu biết sau sự việc lần trước, bà ấy không muốn Evan có bất kỳ sơ
xuất gì. Không phải không tin tưởng cậu, chỉ là muốn cẩn thận hơn.” Joy
thổ lộ.
72 cầm lấy hình, dùng cái bật lửa đốt từng tờ từng tờ thành tro bụi: “Những thứ này… phu nhân đã xem rồi?”
Joy nhún vai cam chịu: “Hết cách, không thể qua mặt bà ấy.”
72 đóng bật lửa: “Bà ấy muốn cậu làm gì?”
Joy lắc đầu, tay phải đang kẹp điếu thuốc nhướng mày, phong tình vạn chủng nhìn lại 72 ẩn chứa ánh mắt sắc bén.
Hai người phụ nữ giằng co không tiếng động, bầu không khí hơi căng thẳng.
Cho đến khi Joy hút xong điếu thuốc kia, dụi vào gạt tàn, mới chợt cười
cầu hòa: “Cái tên Ngải Tư đó thật đúng là làm loạn tim cậu rồi. Nếu phu
nhân muốn làm gì thì đã sớm động thủ, bà ấy cũng là lo lắng cho cậu, sợ
cậu vì đi thăm dò tung tích Cố Lạc mà uất ức bản thân bị tên dã thú đó
chiếm tiện nghi. Cũng sợ người nhà họ Cố lợi dụng cậu làm chuyện xấu gì
nữa.”
72 thu hồi ánh mắt: “Không có.”
“Hả?”
“Mình không có uất ức bản thân.”
Joy nghe ra ẩn ý trong lời nói, lắc đầu thở dài: “Mình quan sát các cậu lâu như vậy, đại khái cũng hiểu đôi chút. 72 à, cậu yêu anh ta đúng không?”
72 sững sờ, bởi vì lời nói này mà đáy mắt cô lóe lên tia sợ hãi.
Hôm đó 72 rất khuya mới về nhà, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, thì Ngải Tư đột nhiên từ trên trời rớt xuống.
Anh ta chắc mới hoàn thành nhiệm vụ trở lại, trên người còn có mấy chỗ vết
thương xử lý qua loa. 72 làm cho anh thức ăn khuya, nhìn anh ăn sạch sẽ. Sau đó khi bị anh mò vào trong ngực hôn hít, cô rốt cuộc nói một câu.
“Sau này đừng tới tìm tôi nữa.”
“…” Ngải Tư không quan tâm, thoải mái hôn mới muộn màng hỏi ngược lại: “Thế nào, sau này em đến tìm tôi?”
72 chặn lại nụ hôn của anh: “Tôi không muốn gặp lại anh, không muốn nữa.”
Ngải Tư nhíu mày, con ngươi màu xanh dương tà khí nhìn cô: “Tôi chỉ đi làm
nhiệm vụ một tháng không có liên lạc với em mà thôi, như vậy liền thay
lòng?”
“Ngải Tư, tôi nghiêm túc!” 72 cường điệu, đè lại bàn tay không an phận của anh: “Chúng ta… dừng ở đây thôi.”
Thật là lâu, Ngải Tư đều trầm mặc, nhìn trong đôi mắt thành thạo kia của cô, trầm mặc trở nên càng ngoan lệ.
Bỗng dưng, anh ôm 72 đứng dậy, một tay thô lỗ ném cô lên giường, hung ác cường hôn…
Lần này anh làm đặc biệt thô bạo, mặc kệ cô có chịu nổi hay không. Anh tiếp nhận tất cả phản kháng của 72, thậm chí cô bị buộc khuất phục lúc anh
mang tới khoái cảm không cách nào tự kềm chế, anh cũng không chịu buông
nhẹ động tác.
. . . . . .
. . . . . .
Xong chuyện,
Ngải Tư lật lại 72 đang hơi thở mong manh đối mặt với mình: “Tôi hẳn nên bóp chết cái người phụ nữ không có lương tâm này.”
“Anh bắt đầu, tôi kết thúc, rất công bằng.” 72 yếu đuối chống đỡ bàn tay kìm kẹp của
anh. Nếu đây không phải diendan.com, nghĩa là trang bạn đang xem đã lấy trộm không xin phép.
“Công bằng? Con mẹ nó! Tôi vô ích
ngủ với em hai năm, em nói kết thúc liền kết thúc? Cho tới bây giờ tôi
vẫn chưa biết tên em, nhưng lại cho em biết tất cả chuyện của tôi, đây
là công bằng? Tôi muốn em… Em lại muốn đến đây chấm dứt với tôi, đây
là công bằng?”
“Anh cũng có thể muốn người đàn bà khác.” 72 không dám nhìn thẳng đôi mắt xanh chất chứa tức giận của anh: “Nhớ trước kia
tôi đã nói qua, ghét anh không sạch.”
“Con mẹ nó! Ông đây đã lâu không tìm những đàng bà khác rồi! Chỉ có em! Chỉ! Có! Em! Em biết ba chữ này nghĩa gì không?”
72 bị anh gào lên đến đau cả màng nhĩ: “Chẳng qua là anh nhất thời có hứng thú với tôi, sao tôi lại phải ở chung một chỗ với loại người như anh?”
“Loại người như tôi!?” Ngải Tư nhăn mặt: “Tôi là loại người như vậy? Tôi có
thể bảo vệ em, có thể cho em lên đỉnh, cho dù em không làm thuộc hạ của
Thi Dạ Triêu nữa, tôi cũng có thể cho em no đủ!”
“Cho tôi no đủ?” 72 vẻ mặt chán ghét, giơ lên mấy ngón tay: “Tôi hoài nghi tiền gửi ngân hàng của anh không có nhiêu đây dãy số. Căn nhà đơn sơ kia của anh á,
tôi tới một lần cũng không muốn đến lần thứ hai.”
Ngải Tư bị tức
chết rồi, nhớ danh hiệu của anh cũng là cực kỳ có cân nặng, thế mà lại
bị xem thường như vậy: “Cái địa phương tồi tàn đó chỉ là nơi cư trú,
không phải nhà.”
“Vậy nhà anh đâu? Trông nó như thế nào?”
“Trước khi gặp em, tôi không có nhà.” Ngải Tư mím mím môi: “Hiện tại, nhà của tôi ở đây.”
Ngón tay anh điểm lên vị trí trái tim cô, 72 lúc này lại kích động muốn
khóc: “Anh chẳng qua là khoái cảm muốn chinh phục tôi, chúng ta… chỉ
là theo nhu cầu.”
. . . . . .
Ngải Tư nhắm mắt lại, buông cô ra, lăn một bên, thở ra một hơi thật dài, lần đầu tiên biết cái gì gọi là thất bại ở phụ nữ.
“Dù là theo nhu cầu, mặc kệ ở đây em nghĩ tôi là gì, tôi ‘cần’ trước nay cũng chỉ là em.”
Nhưng anh biết, 72 không tin, cô cho tới bây giờ cũng không chịu dành cho anh sự tin tưởng.
Ngải Tư vốn là kẻ đa tình, rốt cuộc cũng vướng vào một chữ tình. Nhưng theo
tính cách của anh sẽ không vì vậy mà buông xuôi, khó có được chủ động
gọi điện cho người phụ nữ nào đó, hẹn cô ta ra ngoài.
Người phụ
nữ đã là người có chồng, hơi phát tướng, nhưng dung mạo vẫn như thuở
xưa: “Thật ngạc nhiên khi cậu lại có thể biết chủ động tìm tôi.”
Ngải Tư cười khổ, cái gì cũng không nói, chỉ uống rượu.
Người phụ nữ khéo hiểu lòng người, cái gì cũng không hỏi, chỉ chờ anh uống xong rượu mới từ từ kể toàn bộ câu chuyện.
“Tôi đã sớm đoán được.” Người phụ nữ hết sức vui mừng.
“Đoán cái gì?” Tẩy chay mọi hành vi ăn cắp truyện dịch không xin phép.
“Tôi hiểu cảm nhận của cô ấy, hiểu cô ấy đang sợ cái gì, đấy cũng là nguyên
nhân lúc đầu tôi rời khỏi cậu.” Người phụ nữ thu lại ý cười, nhưng ánh
mắt vẫn mang chút hả hê: “Nếu quả thật chỉ là theo nhu cầu, cậu là một
đối tượng rất tốt. Nhưng muốn yêu cậu, người phụ nữ đó phải bỏ ra dũng
khí thật lớn.”
“Tôi cũng không phải là quái vật ăn thịt người!”
Ngải Tư bất mãn phản bác, cô vỗ vỗ vai anh trấn an: “Cái này rất bình
thường, chỉ có bản thân cậu không hiểu thôi. Không có người phụ nữ nào
chịu tin một người đàn ông có thói quen lưu tình khắp nơi sẽ nghiêm túc
với một người phụ nữ.”
“Đấy là lời gì, tôi chỉ là ——”
“Hãy nghe tôi nói hết —— chẳng qua tôi có thể khẳng định là cô ấy đã yêu
cậu, nếu không cô ấy sẽ không sợ như thế, sợ cậu sẽ ảnh hưởng càng sâu
hơn trong thế giới của cô ấy, sợ cậu sẽ rời đi. . . . . .”
“Khoan đã…!” Ngải Tư giơ tay lên cắt đứt, đáy mắt lộ ra tinh quang: “Cô nói là, cô ấy yêu tôi?”
Người phụ nữ nhún vai, Ngải Tư sảng khoái mắng một câu: “Thật con mẹ nó!”
Sau đó liền câu tạm biệt cũng không thèm nói, móc ra mấy tờ tiền lớn vỗ lên bàn, đứng dậy bỏ đi.
Người phụ nữ cất giọng nói: “Tôi còn chưa nói xong!”
“Đủ rồi!”
#Mèo: Ngải Tư (Ace) đã biết được tình cảm của 72, nên đổi cách xưng hô của Ngải Tư thành “anh-em” cho mùi mẫn nhé.
Ngải Tư cũng không quay đầu lại chào một cái, dùng tốc độ nhanh nhất bay trở về Vancouver tìm 72, nhưng lấy được tin cô đã cùng Thi Dạ Triêu bay đến nước Z, lại ngựa không ngừng vó câu đuổi theo.
Lúc ấy 72 mới vừa đến nước Z, căn bản bận quá không có thời gian cho anh.
“Anh có thể chờ, chỉ cần ở nước Z chờ em hết bận, đợi bao lâu cũng được,
nhưng lần này anh nhất định phải gặp em!” Đây là trang diễn đàn của lê
quý đôn.
Chỉ nghe giọng nói của anh, 72 cũng đã có chút khắc chế
không được nỗi nhớ nhung anh kích động: “Không phải tôi đã nói kết thúc
với anh rồi?”
Ngải Tư ở bên kia không giận, lại cười nói: “Cô
gái, đừng ép anh đến trước mặt Thi Dạ Triêu cướp em đi. Anh thì không
sao, chỉ sợ em mất mặt thôi.”
“Anh dám!”
“Em đoán xem anh có dám hay không?”
“Vô sỉ!”
“Em cũng không phải là ngày đầu biết anh!” Ngãi Tư mi gió cô một cái:
“Ngoan, em chủ động tới tìm anh, hoặc là anh đi tìm em, tự em lựa chọn.”