Đọc truyện Lâu Rồi Không Gặp – Chương 6
Trong nháy mắt, lỗ tai Trình Dịch Hòa như bị ù đi, chỉ nhìn thấy miệng của Trình Tiến khép mở nhưng không nghe được hắn đang nói cái gì.
Trình Tiến thấy Trình Dịch Hòa đứng ngốc một chỗ, tiến lên đỡ hai vai Trình Dịch Hòa: “Anh hai. Em không biết anh của em năm đó làm cái gì khiến cho hai nhà đứt đoạn thân thích, nhưng anh ấy… Anh ấy đã bị như vậy, anh đừng so đo được không? Anh nói cho em biết, anh đưa anh ấy đi trạm xe nào, lên chiếc xe nào?”
Trình Tiến nói nửa ngày mới phát hiện Trình Dịch Hòa đang trừng trừng nhìn phía sau lưng mình không có nghe hắn nói cái gì.
Trình Tiến dùng sức lay động vai Trình Dịch Hòa, hô: “Anh hai!”
Trình Dịch Hòa hoa cả mắt, rất lâu mới nhìn vào mặt Trình Tiến, nhẹ giọng nói: “Chú nói bậy, Trình Lâm rõ ràng rất khỏe, em ấy đã tìm được địa chỉ công ty của anh, anh mới đi gặp…”
Trình Tiến đột nhiên đánh gãy anh: “Lúc này em lừa anh làm cái gì! Anh ấy chỉ thoạt nhìn bình thường mà thôi, đầu óc sớm không rõ ràng!”
Trình Dịch Hòa ngơ ngác nửa ngày, ngay sau đó những hình ảnh như: dưới ánh đèn đêm Trình Lâm quỳ trên mặt đất dùng tay áo quét nhà bỗng nhiên nhảy ra trước mắt, tối hôm qua lúc ăn cơm, Trình Lâm giữ chặt trong tay sách hướng dẫn hét ra âm thanh sắc bén, cùng với, sáng nay tại khu thương mại, lúc Trình Lâm nhìn thấy người xa lạ thì kinh hoảng bất lực…
Những hình ảnh đó như được chiếu lại trước mắt Trình Dịch Hòa, cuối cùng ầm ầm nổ tung, chỉ còn lại một sự thật tàn khốc,
—— Trình Lâm điên rồi.
Tâm của Trình Dịch Hòa trong nháy mắt nguội lạnh, cả người như bị cưỡng ép ngâm ở trong nước đá, nước chảy ngược vào phổi làm cho anh nghẹt thở. Thật lâu mới có thể lên tiếng: “Tại sao lại như vậy? Lúc chia tay rõ ràng rất tốt sao lại biến thành như vậy…”
Trình Tiến nức nở nói: “Anh hai…”
Lời còn chưa dứt, Trình Dịch Hòa đột nhiên dùng sức tóm chặt cổ áo Trình Tiến, hai mắt đỏ ngầu, trán nổi gân xanh rất đáng sợ, anh như một con sư tử nổi giận, quát lên: “Tại sao! Người đang tốt lành vào trong tay các người sao lại biến thành như vậy! Có phải là mẹ của chú bắt nạt em ấy!? Nói!”
“… Anh… Anh hai …”
Trình Dịch Hòa cao hơn Trình Tiến nửa cái đầu, mặc quần áo rộng rãi ở nhà không thấy được, kỳ thực trên người bắp thịt xốc vác mạnh mẽ, dễ dàng nâng Trình Tiến lên cao, cổ áo bị nắm quá chặt làm cho Trình Tiến thở không nổi, nên không nói ra được nửa chữ.
Vừa thấy anh em trong nhà đánh nhau hai cảnh sát một trước một sau vọt vào, quát lên: “Buông tay! Muốn xảy ra án mạng sao!”
Bọn họ nỗ lực tách hai người ra. Nhưng Trình Dịch Hòa rất mạnh hai cảnh sát liều mạng dùng hết toàn lực mới đẩy anh ra được.
Được thả ra, Trình Tiến nhất thời uể oải nằm xuống đất, ho khan kịch liệt.
Trình Dịch Hòa bị một người cảnh sát đã có tuổi, giữa hai lông mày có mấy phần lệ khí đẩy ngã lên ghế sa lon.
Người cảnh sát đó quát lên: “Đủ chưa! Người nhà đã bị mất tích rồi, các người còn có thời gian đánh nhau!” Cũng không biết có phải do dạy bảo người quen rồi, tiếng nói của người này rất vang chấn động đến sàn nhà cũng muốn run.
Trình Dịch Hòa ngực kịch liệt chập trùng, nghĩ đến mình tự tay đưa Trình Lâm đi, nhất thời hận mình thấu xương. Anh rõ ràng hy vọng Trình Lâm cả đời đều ở lại, vĩnh viễn không bao giờ rời đi, tại sao ở bến xe Trình Lâm khóc thảm như vậy anh vẫn nhẫn tâm cự tuyệt cậu? Một chút tôn nghiêm và mặt mũi, hiện tại đáng giá cái gì?
—— Anh lại để Trình Lâm một mình ra đi.
Sau khi xuống xe cậu có thể tìm được nơi ở sao? Có thể lạc đường không? Có thể bị người xấu lừa gạt đi không?
Một giây sau bỗng nhiên Trình Dịch Hòa đứng lên, anh không thể cứ ở đây nhớ lại chuyện cũ nữa! Ngay sau đó anh cầm lấy áo khoác, nhanh chân đi ra ngoài cửa. Người cảnh sát giọng oang oang quát lên: “Anh đi đâu?”
Trình Dịch Hòa không nghe thấy.
Lúc này Trình Tiến mới bình tĩnh lại, giãy dụa đứng lên vội vàng kéo Trình Dịch Hòa, khàn giọng nói: “Anh hai, anh đi đâu? Chúng ta…”
Trình Dịch Hòa không quay đầu lại, tiếng nói khàn khàn mà thâm trầm: “Tìm em ấy.”
Trình Tiến nói: “Nếu anh của em ngồi xe khách vậy có thể sẽ giữa đường xuống xe, chúng ta vẫn là…”
Trình Dịch Hòa nhất thời quát: “Vậy thì dọc theo đường đi mà tìm!”
Trình Tiến bị quát câm miệng, vốn hắn có chút sợ Trình Dịch Hòa, chỉ a a không dám nói.
Người cảnh sát có giọng nói oang oang nhìn Trình Dịch Hòa thấy a4giống như một vị thiếu gia kiêu ngạo nên không khách khí chỉ vào anh nói: “Này!” Còn chưa nói hết, bị người cảnh sát trẻ tuổi ở sau lưng kéo lại, người kia còn liều mạng nháy mắt ra hiệu.
Người cảnh sát trẻ đi tới chính giữa Trình Dịch Hòa và Trình Tiến, nói: “Đồng chí, đừng trách tôi nói chuyện không êm tai, hiện giờ người thì mất tích rồi, không phải dễ tìm như thế, như con ruồi không đầu trái lại lãng phí tài nguyên, chúng ta cần phải mở hội nghị phân tích tình hình mới được.”
Trình Dịch Hòa lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Vậy tôi cùng Trình Tiến đi thành phố Đông Lâm trước, anh có thể cùng một vị cảnh sát khác canh giữ ở trạm xe.”
Nói xong, liền nhanh chân đi ra khỏi nhà, cuối cùng còn để lại một câu:”Nhớ đóng cửa.”
Người cảnh sát có giọng oang oang bất mãn lên tiếng: “Cái gì anh dám sai khiến ông à!”
Vị cảnh sát trẻ vốn không vui, nhỏ giọng oán giận nói: “Lão đại, xem đi, quả nhiên vất vả không có kết quả tốt mà.”
Trình Dịch Hòa ba chân bốn cẳng chạy tới thang máy, cuộc đối thoại của hai người cảnh sát anh nghe không rõ ràng lắm. Anh không hi vọng hai người kia có giúp được gì cho nên thái độ của bọn họ không đáng kể.
Lúc nửa đêm không ai đi thang máy, nhưng nhìn con số chầm chậm biến hóa Trình Dịch Hòa vẫn nóng nảy không ngừng ấn nút.
Trình Tiến cẩn thận theo phía sau, sợ Trình Dịch Hòa đột nhiên phát điên đánh hắn, cũng không dám lên tiếng nhắc nhở, trạng thái của Trình Dịch Hòa lúc này cũng gần như bệnh thần kinh.
Mãi đến khi vào thang máy, trạng thái Trình Dịch Hòa mới bình thường trở lại, Trình Tiến thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi hai người mới vừa ngồi trên xe, Trình Tiến chưa kịp đóng cửa xe lại, Trình Dịch Hòa đã nổ máy chạy, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra một tiếng chói tai, xe phóng đi trong nháy mắt.
Trình Tiến sợ đến hồn phi phách tán: “A a a a a, anh hai anh chạy chậm một chút… a a a a!”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới chạy chậm một chút, Trình Tiến vội vã run lập cập cột dây an toàn rồi dùng sức đóng lại cửa xe một lần nữa.
Tim của Trình Tiến nhảy tới cổ họng rốt cục rơi xuống bụng, hắn trộm dò xét nhìn Trình Dịch Hòa, thấy khuôn mặt nghiêng của anh đường nét cứng ngắc, tay anh nắm chặt vô-lăng, xương ngón tay trở nên trắng. Trình Tiến nhìn đồng hồ km trên xe thiếu chút nữa tè ra quần. Trình Dịch Hòa ở nội thành chạy đến 80 cây số giờ!
May là lúc này không có xe cộ, tình cờ mới có thể nhìn thấy một chiếc xe từ bên đường đối diện chạy qua, nhưng nhìn ngoài cửa xe thấy những căn nhà cao ốc vùn vụt lui về phía sau cũng đầy đủ kích thích, làm da đầu Trình Tiến từng trận ngứa ngáy.
Trình Tiến nghĩ đến lúc nãy Trình Dịch Hòa nổi giận chất vấn hắn, có phải là mẹ bắt nạt Trình Lâm hay không.
Trình Tiến suy đoán, đại khái là Trình Dịch Hòa hiểu lầm mẹ mình bắt nạt Trình Lâm cho nên mới tức giận như vậy. Bây giờ Trình Dịch Hòa lại chạy xe bạt mạng nên Trình Tiến rất sợ lấy hết dũng khí giải thích, nói: “Anh hai, mẹ của em…”
Trình Dịch Hòa lạnh lùng nói: “Câm miệng, anh không muốn nghe.”
Tốc độ xe lại nhanh hơn mười km.
Trình Tiến không dám nói tiếp nữa.
Sau khi chạy lên đường cao tốc bóng đêm như bao trùm toàn bộ không gian, bầu trời không trăng không sao, núi non chập trùng, chỉ có ánh đèn xe màu vàng ấm áp giống như một cây kéo xé rách màn đêm.
Trình Dịch Hòa gắt gao tập trung nhìn con đường như không có đích đến, phóng xe chạy như bay.
Rất nhanh phía trước xuất hiện khu phục vụ đầu tiên, vốn nên giảm tốc độ nhưng Trình Dịch Hòa lại tăng tốc chạy vào. Lúc chuyển hướng làm Trình Tiến sợ đến linh hồn xuất khiếu, nhưng hắn vẫn còn có tâm tư hỏi: “Anh hai, đêm nay anh bị phạt bao nhiêu tiền?”
Lời còn chưa dứt, Trình Dịch Hòa đã vững vàng dừng lại, rốt cục cam lòng trả lời một câu: “Bây giờ là lúc tính toán tiền bạc sao?”
Trình Tiến trong lòng cảm khái, thế nhưng cũng không có thể không tính toán nha! Hắn vội vàng theo Trình Dịch Hòa xuống xe, khu phục vụ buổi tối có người trực ban, hai người bước nhanh đến hỏi thăm.
Trình Dịch Hòa hai ba bước chạy lên bậc tam cấp, đẩy cửa kính đi về phía quầy phục vụ. Trình Tiến thì buồn bực, chuyện này khó mà đi hỏi người khác, ai sẽ trả lời được. Cũng có thể Trình Lâm đã tới thành phố Đông Lâm rồi. Nhưng Trình Tiến lại nghĩ, dọc theo đường xác nhận, ít nhất có thể biết Trình Lâm có xuống xe nữa chừng hay không nên thu hồi các loại suy nghĩ.
Ngay sau đó, hắn thấy Trình Dịch Hòa lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình, ngón tay thao tác thành thục mở album ảnh nhưng bên trong chỉ có một tấm hình.
—— Đó chính là hình của Trình Lâm!
Trong hình Trình Lâm không khác với Trình Lâm bây giờ, giữa hai lông mày còn lộ rõ nét đẹp thanh xuân phấn chấn của thời niên thiếu, hai mắt sáng, cười mặt mày cong cong, đôi má hồng hào, khóe môi lộ ra lún đồng tiền. Quần áo trên người theo gu thời trang bây giờ trông rất quê mùa, bên trong là áo ngắn tay màu đỏ, bên ngoài khoác áo jacket màu xanh da trời, bởi vì quần áo quá rộng, ống tay áo cuốn lên, hai tay để hai bên má rất đáng yêu.
Trình Tiến trừng lớn hai mắt, đầy mặt khiếp sợ nhìn Trình Dịch Hòa, trong lòng không khỏi kỳ quái, không phải nói hai nhà chấm dứt quan hệ sao? Theo lý thuyết Trình Dịch Hòa không thích Trình Lâm mới đúng, tại sao bức ảnh duy nhất anh giữ là ảnh của Trình Lâm?
Trình Dịch Hòa đưa hình trên điện thoại di động cho một cô gái đứng ở quầy phục vụ xem: “Cho hỏi hôm nay cô có từng thấy người này không? Đây là ảnh lúc em ấy 16 tuổi nhưng bây giờ em ấy thay đổi cũng không nhiều chỉ gầy hơn thôi, vóc dáng cao đến vai tôi, nếu có ấn tượng hãy nói cho tôi biết.”
Tiếng nói của Trình Dịch Hòa thuần hậu, người cũng đẹp trai. Tuy rằng áo khoác hàng hiệu không ăn nhập gì với quần áo mặc ở nhà nhưng vẫn khiến anh toát ra khí chất bất kham, mắt sáng như sao bình tĩnh nhìn làm cô gái kia không có cách nào từ chối, bày ra nụ cười tươi nói: “Xin lỗi, lượng người đi lại thật rất lớn, chúng tôi không thể chú ý từng người được.”
Trình Dịch Hòa tha thiết nhìn cô, nói: “Em ấy đi xe về thành phố Đông Lâm, thân xe là màu tím nhạt, lúc khởi hành ở thủ đô là 12 giờ 10 phút, dựa theo tốc độ xe chạy đi tới nơi này khoảng hai giờ chiều, cô cố gắng nhớ lại một chút?”
Làm người thất vọng chính là, sau khi cô gái kia nghiêm túc suy tư một phen, mới đáp: “Xin lỗi. Thật không có gặp qua.”
Trình Dịch Hòa thu điện thoại di động, miễn cưỡng cười cười: “Quấy rầy, thật không tiện.”
Nói xong liền sải bước đi về phía cửa, Trình Tiến chậm nửa nhịp sửng sốt một giây mới chạy theo.
Trình Dịch Hòa ngồi ở chỗ điều khiển, cũng không lập tức lái xe, rút ra một điếu thuốc đốt, mạnh mẽ hút một hơi, hai ba lần đã hút xong một điếu thuốc.
Đèn đường chiếu vào khoang xe tối tăm, Trình Tiến nhìn thấy hai mắt Trình Dịch Hòa đỏ lên, nói: “Anh hai, anh nghỉ ngơi một chút đi, muộn như vậy lái xe, rất dễ xảy ra chuyện.”
Trình Dịch Hòa trầm mặc không nói, dùng hành động thay thế câu trả lời của mình, đạp cần ga “Roẹt” một tiếng chạy như bay ra ngoài.
Tiếp theo hai người lần lượt hỏi nhân viên khu phục vụ ở hai nơi khác. Tất cả đáp án đều là không biết, sắc mặt Trình Dịch Hòa càng ngày càng lạnh, cả người tản ra một luồng áp suất thấp đáng sợ.
Làm thất lạc Trình Lâm không phải Trình Tiến không gấp, hắn cũng nhiều lần tìm đến đồn cảnh sát, nhưng người ở đó không muốn lập án, bảo tự hắn tìm. Trình Tiến gấp muốn quỳ xuống dập đầu, may mà có một vị cảnh sát nhìn hắn đáng thương, cho hắn lập án, sau đó mang theo hắn và một cấp dưới đi tìm người. Tiếp đó theo chân Trình Tiến tìm tới nhà Trình Dịch Hòa.
Nhưng lúc này cùng Trình Dịch Hòa đơn độc ngồi một mình trong xe, cảm giác sốt ruột của Trình Tiến đã bị doạ không còn, hắn cầu nguyện trong lòng có thể an an ổn ổn mau tìm thấy Trình Lâm là được.
Mắt thấy phía chân trời dần dần hiện ra ánh sáng, rất nhanh phía đỉnh núi phun ra những đám mây màu vàng tía, một đêm cứ như vậy đi qua, nhưng bọn họ lại không có được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.
Mắt thấy sắp đến nội thành Đông Lâm, Trình Dịch Hòa cảm thấy yên tâm một chút, lòng tràn đầy kỳ vọng có thể xung quanh trạm xe nhìn thấy Trình Lâm.
Nhưng mà lần thứ hai anh lại thất vọng, 5 giờ sáng trạm xe vắng ngắt, dương quang chưa hoàn toàn đánh thức thành phố này, trong không khí vẫn cứ tràn ngập sương mù mỏng manh màu xám tro nhạt, làm cho anh từ hàng rào sắt ở ngoài có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong, không có bất kỳ người nào hết.
Anh không cam lòng lái xe xung quanh khu vực này vài vòng, vẫn như cũ không thu được gì.
Trình Dịch Hòa sắc mặt âm trầm dừng xe ở ven đường, nói: “Chú gọi cho hai người cảnh sát kia nhờ bọn họ điều tra. Chuyến xe xuất phát ngày hôm qua 12 giờ 10 phút.”
Lúc này Trình Tiến đang mơ mơ màng màng ngồi ngủ gật, nghe vậy giật mình bừng tỉnh, lập tức lấy điện thoại di động ra liên hệ lực lượng cảnh sát. Chuông vang lên thật lâu bên kia mới nhận, còn nghe tiếng vừa nói ngáp: “Trạm xe bên này còn chưa có người đi làm, hai người bất cứ lúc nào cũng phải duy trì liên lạc.”
Trình Dịch Hòa giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, 5 giờ rưỡi, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống nóng nảy và bất an trong lòng kiên trì chờ đợi.
Trình Tiến dùng sức vỗ vỗ hai má, thanh tỉnh một ít, nhìn kiến trúc quen thuộc xung quanh, vui vẻ nói: “Anh hai, chúng ta đến rồi!”
Ngay sau đó mới nhớ lại vẫn không có tin tức của Trình Lâm khuôn mặt nhất thời xìu xuống.
Ngón tay Trình Dịch Hòa vô thức gõ lên vô-lăng, nhớ lại những khu phục vụ mình từng hỏi thăm không thể nào suy đoán nơi Trình Lâm có thể đi. Cứ như vậy đợi gần nửa tiếng đồng hồ, điện thoại mới gọi tới.
Trình Tiến để loa ngoài nghe điện thoại, vị cảnh sát nói: “Tài xế và người bán vé đối với tình huống anh của cậu ấn tượng rất sâu, bởi vì đến nửa đường đột nhiên cậu ta khóc lóc kéo lấy người bán vé muốn xuống xe, trên đường cao tốc không thể dừng xe, náo loạn rất lâu, mãi khi đến khu phục vụ ở thành phố D, cậu ấy mới xuống xe cùng với một người đàn ông ngồi chung.”
Hai người vừa nghe xong nhất thời tâm lạnh ngắt.
Trình Dịch Hòa đánh một quyền rất mạnh vào vô-lăng, hai người bọn họ đã từng xuống xe ở khu phục vụ thành phố D hỏi qua, nhưng người trực ban nói chưa từng thấy Trình Lâm.
Sau đó có thể sẽ phát sinh cái gì Trình Dịch Hòa không dám nghĩ, lập tức thay đổi phương hướng, chạy về thành phố D.
Trình Tiến lo lắng cho Trình Lâm, nhất thời không biết làm sao, lẩm bẩm nói: “Vậy… Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Cảnh sát nói: “Trước tiên hai người chạy tới khu phục vụ hỏi thêm một chút tin tức, chúng tôi cũng sẽ lập tức chạy tới.”
Trình Tiến lúc này mới cúp điện thoại, trong buồng xe rất im lặng, chỉ nghe tiếng hô hấp của hai người và tiếng bánh xe ma sát với mặt đất kêu sàn sạt, không khí ngột ngạt mà gấp gáp.
Chạy tới khu phục vụ thành phố D, nơi này cũng lục tục có người bắt đầu đi làm, Trình Dịch Hòa lần lượt hỏi từng người nhưng đều nhận được cái lắc đầu.
Cho đến khi hỏi một người bán bắp ngô luộc, người đó nhìn bức ảnh trên điện thoại di động, gật đầu một cái nói: “Tôi đã thấy.”
Trình Dịch Hòa và Trình Tiến thở phào nhẹ nhõm, không chờ mọi người hỏi, người bán hàng rong đã nói: “Người trẻ tuổi này chạy đến trước mặt của tôi, nói muốn gọi điện thoại, rồi lập tức đem hết tiền trong túi cho tôi. Tôi nhìn giật cả mình, có tới vài ngàn a!”
Người kia nói nửa ngày không có nói đến trọng điểm, Trình Dịch Hòa lòng như lửa đốt, không nhịn được chen miệng nói: “Sau đó thì sao? Em ấy đi đâu vậy?”
Người kia nói: “Tôi nói với cậu ta gọi điện thoại cũng không cần nhiều tiền như vậy, tôi đem điện thoại di động của mình cho cậu ta mượn. Cậu ta bấm nhiều lần một dãy số nhưng không liên lạc được. Lúc này đứng ở đằng xa có một người đàn ông mang khẩu trang đi tới, hắn nói với cậu ta sẽ dẫn cậu ta đi tìm người, sau đó họ nói gì tôi cũng nghe không hiểu lắm, sau đó cậu ta theo người đàn ông kia đi.”
Trình Dịch Hòa nói: “Tôi có thể xem nhật ký trò chuyện trong điện thoại của anh được không?”
Người kia rất sảng khoái lấy điện thoại di động của mình ra, Trình Dịch Hòa nhìn thấy những con số quen thuộc liền đỏ cả vành mắt, ngày hôm nay dãy số Trình Lâm gọi là số điện thoại lúc học đại học anh sử dụng, sau khi anh du học trở về số điện thoại thay đổi không biết bao nhiêu lần, tất nhiên cậu gọi không được.
Trình Dịch Hòa cầm điện thoại di động đầu ngón tay không ngừng run rẩy, anh cắn chặc hàm răng, nhìn nghiêng thấy khuôn mặt anh rất căng thẳng, tay anh run nhìn rất rõ ràng, người bán hàng rong lo lắng cho chi8điện thoại di động của mình, sợ Trình Dịch Hòa làm rơi điện thoại di động của mình nhanh chóng lấy trở về.
Trình Dịch Hòa như vừa tỉnh giấc chiêm bao, giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Hai người trở về xe, Trình Tiến gọi điện thoại nói cho cảnh sát tiến triển bên mình, cuối cùng nhận được kết luận là phải chờ hai người kia lại đây, chỉ có mượn công quyền mới có thể làm cho giúp họ tìm kiếm manh mối.
Trình Tiến nói chuyện điện thoại xong, nhìn Trình Dịch Hòa một tay chống cửa sổ xe, hơn nửa khuôn mặt chôn thật sâu tại trong bàn tay, không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng nửa khuôn mặt lạnh lùng của anh lại làm người nhìn nóng lòng, trong nhất thời Trình Tiến cho là anh đang khóc. Ý nghĩ này làm Trình Tiến sợ hết hồn, nghi vấn đầy bụng càng tụ càng nhiều, nhưng lúc này, hắn không dám lên tiếng quấy rối Trình Dịch Hòa.
Từ sáng sớm đợi đến buổi trưa, chưa bao giờ họ cảm thụ qua thời gian có thể dày vò con người như thế, tinh thần dị thường căng thẳng thậm chí không cảm giác được đói khát. Sau giờ trưa Trình Tiến xuống xe đi mua bánh mì và nước, hai người đơn giản giải quyết cơm trưa.
Vừa ăn xong không tới mười phút, rốt cuộc hai người cảnh sát cũng đến.
Trong điện thoại rất nhiều lời nói không rõ ràng, sau khi gặp thì tỉ mỉ nói qua một lần. Thông qua lần thứ hai gặp mặt Trình Dịch Hòa mới biết được người cảnh sát lớn tuổi tên là Hồng Phương, là đội phó, người cảnh sát trẻ tuổi tên là Dương Lực, năm nay mới vừa ra trường.
Vì cần xác thực chứng cứ, tình huống, nên cảnh sát yêu cầu nhân viên khu phục vụ cho xem camera của hôm qua, Trình Lâm quả nhiên bị một người đàn ông mang khẩu trang dẫn đi.
Hai người ngồi trên ghế dài của khu phục vụ gần một tiếng đồng hồ, sau đó có một chiếc xe ô tô màu trắng bạc xe lái vào khu phục vụ, ngay sau đó hai người lên xe chạy đi.
Lần này cuối cùng cũng có manh mối, bọn họ lập tức chạy đến đồn cảnh sát khu cao tốc, sắp xếp kiểm tra máy camera dọc theo đường. Nhưng kỳ quái là, sau lần đó không còn thấy tung tích chiếc xe kia. Sau khi xem lại, mới phát hiện kẻ tình nghi đã từ thành phố D xuống cao tốc.
Hồng Phương và Dương Lực cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt dần dần âm trầm, bởi vì sự kiện đã từ mất tích diễn biến thành có dụ dỗ người bệnh tâm thần, tính chất đã trở nên nghiêm trọng hoàn toàn vượt qua đánh giá lúc trước của bọn họ.
Hiện tại bọn buôn người có chuyện gì cũng có thể làm được. Trình Lâm lại có vấn đề về tâm thần nên rất khó bảo đảm an toàn của mình. Tình huống ngoài ý muốn rất lớn.
Lúc này Hồng Phương phải nhờ cảnh sát địa phương giúp đỡ, có bọn họ trợ lực rất nhanh đã xác nhận đường đi của chiếc xe bị tình nghi, nhưng đáng tiếc kẻ tình nghi rất quen thuộc nơi này di chuyển vào đường tắt đường hẹp nên sau đó hoàn toàn mất tin tức của bọn họ.
Ngược lại khi điều tra chủ chiếc xe hiềm nghi, người đăng ký lại dùng thông tin giả mạo. Hồng Phương thực sự tức giận, không thể làm gì khác là phải sắp xếp kiểm tra camera lại từ đầu. Trước máy vi tính nhịn gần tới bốn tiếng đồng hồ, rốt cục có thể khoanh vùng phạm vi nơi chiếc xe hiềm nghi có thể đến.
Đó là một nơi gọi là Lưu trại, khu đó người qua lại như mắc cửi, người nhập cư cũng nhiều, phòng cho thuê giá rẻ cũng vô số, điều tra tìm người vô cùng khó khăn.
Trình Dịch Hòa có gấp cũng vô dụng, vì không muốn đánh rắn động cỏ, cảnh sát địa phương chỉ có thể tiến hành sắp xếp kiểm tra theo kiểu cuốn chiếu. Trình Dịch Hòa khăng khăng đòi đi theo nhưng bị Hồng Phương dùng lý do gây trở ngại công vụ từ chối thẳng thắn.
Trình Dịch Hòa và Trình Tiến không thể làm gì chỉ biết ngồi chờ ở đồn cảnh sát.
May mắn đêm đó cảnh sát bắt một người ở trần về đồn, Trình Dịch Hòa vừa nhìn liền nhận ra là người đàn ông mang khẩu trang. Lúc này anh liều mạng muốn đánh người, ngay sau đó mới ý thức không có thân ảnh Trình Lâm.
Trình Dịch Hòa hồi hộp nhìn về phía Hồng Phương, gã lắc đầu một cái, nói: “Chúng tôi còn phải điều tra, cứ chờ tin tức của chúng tôi đi.”
Trình Dịch Hòa gằn từng chữ: “Cứ phải ở đây chờ mãi sao?.”
Hồng Phương cũng hết cách rồi, mang theo kẻ tình nghi đi đến phòng thẩm vấn.
Kẻ tình nghi là một tên trộm cướp lừa gạt chuyên nghiệp, vừa bắt đầu có chết cũng không thừa nhận ngày hôm nay dụ dỗ Trình Lâm, mãi đến khi đem cho hắn xem đoạn băng ghi hình theo dõi ở khu phục vụ mới khai hết toàn bộ.
Thì ra hắn đã bán Trình Lâm cho một người khác, hắn nói chuyện rất hàm hồ, Hồng Phương quát hỏi nhiều lần, hắn mới không xác định nói là bán cho một người chuyên kinh doanh bộ phận cơ thể người.
Hồng Phương nghe đến đó gân xanh trên trán nổi thình thịch kinh hoàng, không nghĩ chuyện này càng tiến triển càng thêm ác liệt. Lại nghĩ tới hai anh em kia đang chờ ngoài cửa, quả thực khó có thể bàn giao.
Hỏi cung kết thúc, Hồng Phương cùng lực lượng cảnh sát địa phương thảo luận các bước kế hoạch, Dương Lực thì đi gặp người nhà nạn nhân.
Hắn đi tới xe của Trình Dịch Hòa nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe, ngay sau đó cửa sổ xe liền mở ra.
Trình Dịch Hòa vừa nãy dành thời gian chợp mắt một chốc, nhưng thần kinh anh rất căng thẳng, nghe âm thanh lập tức mở hai mắt ra.
Lúc này Trình Tiến cũng tỉnh lại, nhoài người qua hỏi: “Anh của tôi sao rồi? Đã tìm được chưa?”
Dương Lực nói: “Đã có manh mối, vừa báo cáo với cấp trên, tăng cường cảnh lực tìm kiếm.”
Tâm Trình Dịch Hòa chìm xuống, nói: “Tình huống không lạc quan?”
Dương Lực bình tĩnh nhìn Trình Dịch Hòa rồi mới nói: “Tiến độ phá án không thể nói với người khác nhưng hai người đã rất cực khổ rồi, chuyện này…”
Trình Dịch Hòa ngắt lời nói: “Anh cần gì cứ nói thẳng.”
Dương Lực dừng một chút, nói: “Nghi phạm đem người bị hại lừa bán.”
Sắc mặt Trình Dịch Hòa tái xanh: “Sau đó thì sao?”
Dương Lực suy nghĩ một chút, tạm thời che giấu: “Chúng tôi vẫn còn đang họp thảo luận kế hoạch.”
Trình Dịch Hòa gật đầu, không nói gì. Dương Lực cũng đi.
Suốt đêm thẩm tra, còn phải lập kế hoạch nên mãi đến khi trời sáng mới đề ra phương án cuối cùng.
Trình Dịch Hòa một đêm không ngủ, thấy mười hai, mười ba tên cảnh sát nhảy lên ba chiếc xe, gào thét chạy ra khỏi đồn cảnh sát. Lần này Trình Dịch Hòa không thể ở đây chờ đợi, lái xe đi theo.
Theo khẩu cung của kẻ tình nghi, bọn buôn người tập trung trong một huyện nhỏ ở Đông Lâm.
Khi đến nơi mây đen đã giăng kín bầu trời, phương xa nơi chân trời truyền đến vài tiếng sấm rền, làm bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Dương Lực ngồi ở chỗ kế bên tài xế từ gương chiếu hậu nhìn thấy xe của Trình Dịch Hòa, có chút bận tâm, nói với Hồng Phương: “Lão đại, bọn họ đã tới đây, làm sao bây giờ?”
Hồng Phương nói: “Tôi hết cách rồi, đến lúc hành động cậu đi cản người, tránh cho họ cho tâm tình kích động tổn thương kẻ tình nghi.”
Dương Lực đành phải gật đầu.
Xe vào nội thành, quẹo bảy tám lần cuối cùng chạy vào trong một hẻm nhỏ, cuối hẻm là một tòa nhà ba tầng màu đỏ rất bắt mắt. Cảnh sát chấp hành nhiệm vụ xác nhận nhiệm vụ của mình lần cuối, mọi người chuẩn bị hành động. Lúc này Dương Lực thở phào nhẹ nhõm, vì xe của Trình Dịch Hòa không có tới gần mà yên lặng ngừng ở phía xa, điều này làm cho hắn bớt áp lực.
Người cảnh sát phụ trách đánh tiên phong đi lên gõ vang cửa sắt, rất lâu bên trong mới có người lên tiếng, “Ai? Chuyện gì?”
Lực lượng cảnh sát dùng tiếng địa phương trả lời: “Điều tra khí thiên nhiên!”
Người kia không nghi ngờ, chỉ nghe tiếng dép lê lạch cạch lạch cạch dần dần tới gần. Khi cửa sắt cọt kẹt mở ra một cái khe, không đợi người kia mở hết cửa, cảnh sát đã đẩy mạnh cửa ra, ngay sau đó cảnh sát đá một cái làm người mở cửa ngã nhào xuống đất.
Cảnh sát phân bố hai bên được lệnh tiến vào, quát chói tai: “Cảnh sát! Ôm đầu ngồi xổm xuống! Ngồi xổm xuống!”
Trong hoảng loạn có người còn nỗ lực leo mái nhà đào tẩu, nhưng tất cả đều bị cảnh sát mai phục xung quanh bắt gọn.
Không đầy hai phút cảnh sát đã khống chế được hiện trường.
Một phòng bốn nam hai nữ, toàn bộ ngoan ngoãn ngồi chồm hổm ôm đầu.
Hồng Phương lục tung cả ba tầng lầu nhưng không có phát hiện ra Trình Lâm, nghĩ thầm, lần này có thể hỏng bét.
Tính khí của gã vốn không tốt liên tục đá đạp tên tội phạm hỏi: “Nói! Người hôm qua tụi mày mua ở đâu!?”
Hồng Phương không giống một cảnh sát, nếu để cho gã đứng chung với một đám kẻ tình nghi trông gã càng giống người xấu hơn, bộ mặt hung thần ác sát làm cho đám lưu manh sợ vãi tè run lẩy bẩy không nói ra được nửa chữ.
Hồng Phương la lên một tiếng, đưa tấm hình Trình Lâm in ra từ điện thoại của Trình Dịch Hòa hỏi: “Tụi mày làm cái gì tự mình biết, sớm khai ra tao sẽ xin giảm án cho tụi mày.”
Bọn lưu manh biết lần này muốn giả ngu cũng không được, gập ghềnh trắc trở khai ra hết toàn bộ.
Thì ra có một vị nhà giàu thần bí cần mua thận, ra giá đặc biệt cao, sau khi nhận được tin tức bọn họ liền có ý đồ xấu, muốn tìm người bán thận nhận tiền lời. Vừa vặn, có người nói có thể bán cho bọn họ, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, sảng khoái cùng tên lừa người nhanh chóng thoả thuận xong, kết quả khi đem người mang về mới phát hiện tinh thần không bình thường.
Bọn họ nghĩ mua thì cũng đã mua, các loại thiết bị cũng chuẩn bị xong, không làm không được. Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này, mới vừa cắt vào người Trình Lâm một đường liền bị máu phun đầy mặt, lúc này chân hắn mềm nhũn, trong lòng hoảng loạn, tiền cũng không dám kiếm, lấy chiếu cuốn người lại ném phía sau núi.
Cuối cùng chuyện này cũng coi như rõ ràng, rất nhanh cảnh sát đem sáu người trói thành một xâu kéo đi.
Vừa ra cửa liền nhìn thấy Trình Tiến mặt đưa đám chờ ở nơi đó, vừa thấy Dương Lực liền nói: “Tiểu Dương cảnh sát làm ơn cho tôi đi nhờ xe của các anh, chúng tôi đứng ở cửa, nghe được anh của tôi bị… Bị…” Nửa ngày không nói ra được câu ‘bị quăng thi thể’, Trình Tiến nói tiếp: “Anh họ tôi như bị điên, lái xe lao đi!”
Dương Lực nhìn xung quanh quả nhiên thấy xe của Trình Dịch Hòa đã biến mất, nói: “Phải nhanh lên. Anh ta đến sau núi? Vạn nhất hiện trường bị phá hỏng, chúng ta sẽ không tìm được chứng cứ”
Vội vàng lên xe, đuổi theo Trình Dịch Hòa.
Dương Lực cơ hồ đạp gảy cần số mới truy cản được xe của Trình Dịch Hòa, hai chiếc xe chạy song song, Dương Lực hô: “Này! Anh đừng kích động, không thể phá hỏng hiện trường! Nếu không chứng cứ sẽ bị mất!”
Trình Dịch Hòa mắt điếc tai ngơ, đầy đầu đều là hình ảnh Trình Lâm lẻ loi thê thảm ở trong núi, khoang ngực như bị vô số mảnh thủy tinh sắc bén cào nát, mỗi một lần hô hấp cũng làm cho anh đau thấu tim gan. Dương Lực nhắc nhở anh hiểu, nhưng anh đã hoàn toàn không có cách nào nghĩ đến hậu quả, chỉ muốn mau chóng tìm được Trình Lâm.
Dương Lực vì ổn định Trình Dịch Hòa, đành phải hô: “Này! Cần phải biết rõ địa điểm kẻ tình nghi chỉ ra và xác nhận! Anh chạy loạn cái gì!”
Cuối cùng Trình Dịch Hòa cũng coi như nghe vào, tốc độ xe chậm lại, cùng xe Dương Lực chạy song song.
Rất nhanh đã đến con đường dẫn lên núi, lúc này các xe khác mới theo tới, mấy người lục tục xuống xe, hai cảnh sát đè một tên lưu manh đi trước dẫn đường, theo sát phía sau là một đội cảnh sát cứu hộ.
Lúc này bầu trời mây đen cuồn cuộn, trong trời đất mờ mịt bắt đầu có những cơn mưa nhỏ, những giọt mưa như dệt thành một chiếc võng chụp xuống, tất cả quần áo tóc tai của mọi người rất nhanh đã bị nước mưa thấm ướt.
Cây cối trên núi trong mưa gió mông lung hôn hôn trầm trầm cho người ta có cảm giác hoang đường không thật, càng đi vào trong núi càng hoang vu, gồ ghề lầy lội, cơ hồ không có cách nào đặt chân. Nước mắt Trình Tiến không ngừng rơi, nhưng dưới mưa đường nét gương mặt của Trình Dịch Hòa lại lạnh lùng sắc bén như tượng băng không mang theo một chút sinh khí.
Đột nhiên, tên lưu manh dừng bước, run run rẩy rẩy chỉ về phía trước, nơi đó có một rừng cỏ dại cao hơn một người đàn ông trưởng thành nói: “Là.. Là ở chỗ đó…”
Người kia lời còn chưa dứt, Trình Dịch Hòa đã chạy đi về phía bụi cỏ, anh đẩy ra nhìn, trong hỗn độn cây cỏ lộ ra một đôi chân. Đôi giày kia Trình Dịch Hòa nhận ra, đây là đôi giày của Trình Lâm, trước khi đi ra bến xe Trình Dịch Hòa mua cho cậu.
Trình Dịch Hòa đầu óc trống rỗng, cả người trong nháy mắt như bị móc rỗng, ngay sau đó các cảnh sát cũng vây quanh, một người đẩy Trình Dịch Hòa, chụp ảnh hiện trường. Âm thanh ‘răng rắc răng rắc’ như tiếng sấm rền vang ở đầu Trình Dịch Hòa khiến óc của anh như nổ tung đau đớn, cảnh tượng trước mắt hỗn loạn giống như một cơn ác mộng làm anh đảo đà lảo đảo.
Chụp ảnh xong, hai, ba người tiến lên nhấc chiếu trong bụi cỏ ra, khi di chuyển một cánh tay của Trình Lâm mềm mại buông xuống, tình cảnh này như cây kim sâu sắc đâm vào tim Trình Dịch Hòa, đột nhiên anh quát lên một tiếng lớn: “Buông tay! Đừng đụng em ấy!”
Tất cả mọi người bị sợ hết hồn, động tác ngừng lại nhìn về phía Trình Dịch Hòa.
Mắt Trình Dịch Hòa kéo đầy tơ máu, mặc dù thường thấy những tên côn đồ cùng hung cực ác nhưng những cảnh sát cũng bị anh khủng bố sợ đến lui về sau một bước dài.
Trình Tiến vừa chảy nước mắt vừa chạy tới, cũng bị dọa đến sững sờ đứng tại chỗ: “Anh hai…”
Trình Dịch Hòa mắt điếc tai ngơ, anh muốn đi đến chỗ chiếc chiếu cói kia nhưng hai đầu gối lại mềm nhũn, phù phù một tiếng anh quỳ gối trên mặt đất đầy bùn gian nan bò tới, hai tay run rẩy xốc chiếu cói lên.
Một vị cảnh sát muốn ngăn cản, nhưng bị ánh mắt của Hồng Phương ngăn lại.
Trình Dịch Hòa nhẹ nhàng hất chiếc chiếu lên, thân thể Trình Lâm hiện ra ở trong mắt tất cả mọi người.
Mặt Trình Lâm nghiên về phía trong, y phục trên người toàn bộ ướt đẫm, phía dưới bụng có một vết máu, thời gian quá dài đã biến thành màu đen, quần áo nhăn nhúm, lộ ra phía sau lưng trắng nõn có những vết máu uốn lượn.
Trình Dịch Hòa rớt nước mắt anh muốn sờ thân thể Trình Lâm, nhưng đầu ngón tay run rẩy quá mức lợi hại, giống như sợ làm đau Trình Lâm, anh không biết đến nên để tay để ở nơi đâu, cuối cùng run rẩy xoa mái tóc Trình Lâm, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lâm Lâm?”
Nhưng Trình Lâm không có phản ứng, mưa càng ngày càng nặng hạt hơn rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Mặt của Trình Dịch Hòa cũng bị ướt đẫm, căn bản không nhận rõ rốt cuộc là nước mưa hay là nước mắt của anh.
Anh muốn lớn tiếng gào thét phát tiết đau đớn thấu xương trong lồng ngực nhưng lại không ngừng tự nói với mình, Trình Lâm còn nằm trên đất, sao có thể để cho cậu nằm ở nơi lạnh như vậy?
Trình Dịch Hòa thở hổn hển mấy cái, cật lực ổn định chính mình, lúc này mới bế Trình Lâm lên, Trình Lâm không có ý thức nằm trong khuỷu tay Trình Dịch Hòa sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, càng làm nổi bật hàng lông mi đen dày, chắc có lẽ bị đối xử bạo lực nên trán có một khối u xanh tím, khóe môi cũng bị nứt ra.
Mênh mông trong màn mưa, đầu ngón tay Trình Dịch Hòa nhẹ vỗ về đôi má lạnh lẽo của Trình Lâm, lẩm bẩm nói: “Lâm Lâm… Lâm Lâm…”
Giọt mưa không ngừng đánh vào mặt Trình Lâm, Trình Dịch Hòa ôm Trình Lâm chặt hơn muốn nhờ vào động tác này có thể che mưa chắn gió cho cậu. Nhưng mưa to gió lớn tất cả những gì anh làm đều phí công.
Trình Tiến từ lâu không nhìn nổi, ngồi xổm một bên bụm mặt gào khóc.
Vẫn là Hồng Phương khuyên nhủ: “Để cậu ta xuống đi, thu thập chứng cứ xong, sau đó chúng ta sẽ cho cậu ta một công đạo.”
Trình Dịch Hòa kề sát trán của Trình Lâm, không nghe Hồng Phương nói ngoảnh mặt làm ngơ.
Đến khi Hồng Phương cho là Trình Dịch Hòa sẽ bảo trì tư thế này mãi thì sắc mặt Trình Dịch Hòa trở nên đột biến, giọng đã khàn nhưng vẫn quát: “Em ấy không có chết! Em ấy còn sống!”
Tất cả mọi người sững sờ, theo bản năng cho là Trình Dịch Hòa bị kích thích quá lớn xuất hiện ảo giác.
Ngay sau đó Trình Dịch Hòa đưa ngón tay run rẩy đặt ở dưới mũi Trình Lâm một lần nữa cảm nhận được hơi thở yếu ớt.
Trình Dịch Hòa như nhìn thấy mây đen nứt ra chiếu xuống một luồng ánh sáng thánh khiết, chưa bao giờ anh thành kính tin tưởng trên thế giới thật sự có Thượng Đế tồn tại như lúc này.
Hồng Phương là người phản ứng trước tiên, một bước chạy tới bên cạnh Trình Lâm, đẩy tay Trình Dịch Hòa ra, tự tay mình đi thử một chút, xác thực còn hơi thở. Bị thương nặng mà còn bị vất ở một nơi như thế này, tất cả mọi người đều cho rằng Trình Lâm nhất định không sống nổi, nhìn thấy người nằm ở nơi đó, tự nhiên cho rằng đó là một bộ thi thể.
Hiện tại Hồng Phương cũng tin tưởng, Trình Lâm được Thượng Đế quan tâm, nếu không sao có thể sống nổi?
Nhưng vẫn không dám khinh thường, Hồng Phương nói: “Nhanh gọi 120!”
Những người khác lúc này mới tin tưởng Trình Lâm chưa có chết, bên dưới ngọn núi yên tĩnh nhất thời sôi sùng sục.
Sau mười phút, xe cứu thương đã chạy đến. Trình Lâm được hoả tốc đưa đi bệnh viện.