Bạn đang đọc Lâu Lan Giai Nhân – Chương 64
Lâu lan giai nhân_C10.1
Tác giả: Điển Tâm
Edit:Qu33njc3
Phủ tướng quân Lâu Lan ngày gần đây luôn luôn quanh quẩn tiếng gào của các cô gái trẻ tuổi, bọn người hầu lo lắng,lắng nghe, cũng không dám nói nhiều thêm điều gì. Đây là bí mật mọi người đều biết, Hàn Chấn Dạ đem Băng Nhi nhốt ở trong phòng ngủ, không cho bất luận kẻ nào đến gần.
“Thả ta đi ra ngoài! Hàn Chấn Dạ, ngươi không có có quyền lợi giam giữ ta, ngươi đã đáp ứng thả ta rời đi!”Băng Nhi dùng sức đẩy cửa, cho đến khi hai tay đánh đến cảm thấy thấy đau. Nàng tựa ở trên cửa, mệt mỏi mà thở, tạm thời nghỉ ngơi.
Tức giận ở trong lòng sôi trào, nàng càngnghĩ càngtức, cũng không thể ra sức. Thân thể xinh xắn từ từ trượt xuống, ngã ngồi ở trên nệm mềm mại.
Mấy ngày trước lúc đêm khuya, Hàn Chấn Dạ đem nàng từ Nguy Tu mang về Lâu Lan, khóa vào trong phòng ngủ phủ tướng quân. Nàng không cách nào quên,khi hắn đem nàng đẩy ngã ở trên nệm, bên trong đôi mắt đen nhìn chăm chú nàng có một chút tia quang mang tuyệt vọng.
Đêm hôm đó Hàn Chấn Dạ hôn môi đỏ mọng của nàng, ngăn lại tất cả tiếng mắng chửi cùng gào thét, bá đạo đem nàng ép vào trong thảm, bàn bàn tay to ngăm đen rút đi sa mỏng, môi của hắn hôn khắp toàn thân của nàng, dùng thủ đoạn kịch liệt nhất nhưng cũng ôn nhu nhất hành hạ nàng, chứng minh thứ đã mất mà được lại sẽ mừng như điên thế nào, muốn nàng một lần lại một lần, làm cho nàng khóc la, thậm chí khẩn cầu hắn, mãi cho đến sắc trời sáng trưng, nàng bởi vì hoan ái cực độ mà mệt mỏi, dán ở hắn trên lồng ngực rộng rãi của hắn trầm trầm tiến vào giấc ngủ.
Chờ Băng Nhi tỉnh lại, trên đệm xốc xếch chỉ còn lại có một mình nàng. Nàng phát hiện ra cửa bị khóa ở ngoài, phẫn nộ trong lòng nhanh chóng thiêu đốt.
Cái tên nam nhân tà ác đáng giận kia,thật sự là hắn định tính toánnhốt nàng cả đời sao?
Nàng tức giận mãnh liệt đập cửa, di chuyển bất kỳ đồ nào ở trong phòng có thể di chuyển được dùng hết sức đập vào cửa. Cửa đá nhưng vẫn cứ bình yên vô sự, trên cửa này có một cái xích khóa bằng bạc, rất chắc chắn làm cho nàng hoài nghi cái khóa cửa này cùng xiềng xích trên cổ nàng có cùng một cái xuất xứ.
Nước cùng thức ăn đúng giờ được đưa đến, thậm chí còn có nước tắm rửa dùng là nước nóng, thùng gỗ còn được khác hoa tỉ mỉ. Nàng được hầu hạ như là một ái thiếp, mà không phải đầy tớ. Chẳng qua những thứ đãi ngộ này không cách nào thỏa mãn nàng, nàng vội vàng địa muốn chạy khỏi nơi này, thoát khỏi Hàn Chấn Dạ. Nàng không rõ, hắn đến tột cùng tính toánxử trí nàng như thế nào?
Trên cửa đá có động tĩnh, có người tranh chấp ở ngoài cửa.
Băng Nhi ngẩngđầu lên, cẩn thận nhìn chằm chằm qua khe cửa. Hô hấp của nàng bởi vì khẩn trương mà dừng lại, không biết người tiến vào phòng ngủ sẽ là ai.
“Sương nhi cô nương, Hàn tướng quân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.”Ngoài cửa, người hầu sợ hãi nói.
“Mở cửa ra, ta có ý chỉ nữ vương, người nào nếu không nghe, có thể đi gặpngười.”Người hầu kinh hãi thở gấp một tiếng, chỉ có thể thối lui. Cửa đá bị đẩy ra, một thiếu nữ tinh tế ôn nhu nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.”Băng Nhi tỷ tỷ?”Sương nhi ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy Băng Nhi, trong mắt nhanh chóng rơi ra nước mắt vui mừng.
Tảng đá lớn trong ngực mất đi, Băng Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngu ngơ nhìn muội muội mừng rỡ chạy ôm vào ngực mình. khẩn trương trong lòng nàng biến mất, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, giống như là sự chờ đợi nào đó không đến, có sự thất vọng nhàn nhạt. Nàng là đang mong đợi nhìn thấy ai đó? Chẳng lẽ là Hàn Chấn Dạ?
Ỏ trên má phấn hiện lên màu đỏ nhạt, nàng dùng sứclắc đầu, đem đôi mặt làm trao đảo đầu óc của mình ra khỏi đầu.
Sương nhi nước mắt tuôn rơi nhìn Băng Nhi, muốn xác định nàng vẫn còn mạnh khỏe.”Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Ta nghe Hàn tướng quân nói ngươi bị mang đến Nguy Tu, là hắn đã cứu ngươi đưa về, trong lòng ta thật gấp gáp, nhưng mà Hàn tướng quân lại không có nói tiếp cái gì. Hắn mấy ngày gần đây nhất vẻ mặt cũng rất dọa người, ta không dám hỏi nhiều, chỉ có thể âm thầm lo lắng.”
Trong lòng có đau đớn quen thuộc, Băng Nhi miễn cưỡng cười vui, tránh tầm mắt ra xa.”Ta không sao, chẳng qua là thân thể không tốt, có chút mệt mỏi.”Nàng buông ra hai tay, xoay người sang chỗ khác.
Hàn Chấn Dạ bởi vì chuyện của hắn mà thần sắc dọa người, kinh hãi Sương nhi sao? Hắn không phải là rất thương Sương nhi sao? Làm sao lại có thểhù dọa nàng?
Cảm xúc chua xót ở trong ngực lên men, nàng nắm chặt hai tay, cảm thấy thẹn khi phát giác, chính mình đang ghen tỵ với Sương nhi. Trời ạ! Nàng làm sao có thể như thế, vì cái nam nhân tà ác kia mà ghen tỵ với muội muội của mình?
“Tỷ tỷ, nghe nói ngươi náo loạn chừng mấy ngày, tại sao không nghỉ ngơi thật tốt chứ? Hàn tướng quân rất lo lắng cho ngươi! Mấy ngày nay hắn bận việc.. Quân tình, nhưng vẫn trở về đây nhìn xem tình hình của ngươi.”Sương nhi lo lắng nói, giật nhẹ quần áo của tỷ tỷ.
Mấy ngày nay Hàn Chấn Dạ có chút trầm mặc đứng ở trước cửa đá, thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm vào cửa đá, mà bên trong cửa Băng Nhi vì giận dữ mà kêu gọi không ngừng. Trong phủ tướng quân người hầu ngay cả một câu nói cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ bị Hàn Chấn Dạ một kiếm chém chết.
“Hắn lo lắng, cho dù hắn không buông tha cho ta rời đi, ta cũng sẽ thừa cơ thoát khỏi hắn. Sương nhi, ta sẽ không ngăn cản hạnh phúc của ngươi.”Băng Nhi chậm chạp nói, nắm chặc vòng bạc trên cổ tay. Cái vòng bạc kia, chính tay của hắn đã khóa lên gông xiềng. Thật ra thì, gông xiềng không chỉ là ở trên cổ nàng, mà ở cả trong trái tim của nàng.
Trong mắt có chút ấm áp, nhưng nàng không cho nước mắt chảy ra. Tại sao đã quyết định muốn quên hắn, nàng vẫn cứ khổ sở quyến luyến hán? Cho dù thật có thể rời đi, hình ảnh của hắn ở trong lòng nàng cũng sẽ dây dưa đến mấy năm nữa?
Mấy ngày qua, ban đêm nàng không thấy hắn, vốn cho là hắn đi tới phòng ngủ Sương nhi. Đêm khuya vắng lặng, nhớ tới hắn đối vớiSương nhi vẻ mặt ôn nhu, lồng ngực của nàng lại nổi lên đau nhói.
Sương nhi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại cười ra một tiếng.”Tỷ tỷ, ngươi đang ở đây suy nghĩ lung tung những thứ gì? Hàn tướng quân chỉ nhận ta làm muội muội, chúng ta ở một chỗ, hắn ngay cả đầu ngón tay của muội cũng chưa từng đụng qua.”Nàng khẽ cười, cảm thấy hứng thú nhìn tỷ tỷ.
Băng Nhi hồ nghi quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm muội muội cười tươi như hoa này.”Nhưng là… Hắn ban đêm không phải là qua đêm ở chỗ ngươi sao, bọn người hầu nói hắn đối với ngươi yêu thích không buông tay, chốc lát cũng không muốn rời đi ngươi.”Nhớ tới những lời đồn đãi kia lời, mắt của nàng càng thêm lo lắng.
“Hàn tướng quân qua đêm ở ta chỗ, chẳng qua là dụ ta nói ra một số vấn đề, nhưng mỗi câu nói từ trong miệng hắn, tất cả đều là quay xung quanh ngươi. Tỷ tỷ, ngươi không biết ta có bao nhiêu cực khổ, ban đêm đều phải nói chuyện liên quan đến ngươi, bất kể là chuyện ngươi khi còn bé, hay là chuyện sau đó, hắn cũng muốn ta từng chút từng chút nói cho hắn nghe, hơn nữa hắn dường như luôn là nghe không biết chán, dụ dỗ ta nói một lần lại vừa một lần.”Sương nhi mở to hai mắt, cho tới bây giờ mới biết được, bản thân lại trở thành bức tường mỏng giữa hai người
Sự thống khổ trong lòng, theo lời giải thích của Sương nhi từng giọt từng giọt hòa tan. Hắn coi trọng nàng như vậy, có phải muốn nói rằng hắn có quan tâm nàng một chút? Cảm xúc mừng rỡ hòa tan vào máu, toàn thân nàng run rẩy, khó có thể chống đỡ thân thể, mềm nhũn ngã ở bên cạnh giường thêu, lẵng lặng nghe Sương nhi nói tiếp.
“Trời ạ! Làm sao ngươi đến bây giờ còn không biết tâm ý Hàn tướng quân? Hắn đã thả tất cả thân nhân của chúng ta ra, còn an trí cho mọi người rất thích đáng, bởi vì cha mẹ thân thể suy yếu, mới đưa ta lưu ở bên cạnh hắn.”Sương nhi ở ngồi cạnh tỷ tỷ, nhẹ vỗ về má phấn tỷ tỷ, khóe miệng hàm chứa nụ cười.
Băng Nhi quay đầu nhìn Sương nhi. Toàn thân của nàng cũng đang run rẩy, rất sợ giờ phút này chẳng qua là đang nằm mơ.”Hắn lưu lại ngươi, không phải là muốn ngươi thị tẩm?”Hàn Chấn Dạ cố ý ở trước mặt nàng hướng về phía Sương nhi thân mật, những thứ lời nói tàn khốc kia, cố ý muốn chọc giận nàng sao?
“Tỷ tỷ, ngươi luôn luôn thông minh, làm sao lúc này ngược lại trở nên ngu muội rồi? Nhớ lúc ngươi uống rượu độc, bộ dáng Hàn tướng quân lo lắng ra sao? Nếu như hắn hận ngươi, đã để ngươi chết đi, nơi nào còn có thể nổi cơn điên còn nghĩ cứu ngươi? Hắn thậm chí còn vì ngươi, đêm khuya xông vào tẩm cung Nguy Tu Vương. Bây giờ toàn bộ người Lâu Lan cũng biết hắn yêu ngươi, cũng chỉ có ngươi không rõ thôi.”Sương nhi điểm một cáitrên cái trán tỷ tỷ, đở toàn thân trống rỗng mềm oặc của tỷ tỷ dậy, lấy ra cây lược gỗ, chải sơ mái tóc đen dài mềm mại.
Có thật không? Đây hết thảy có thật không?
Băng Nhi môi đỏ mọng run rẩy, tầm mắt nhìn cửa đá, đã khẩn cấp, không cách nào lẳng lặng đứng lại. Nàng dường như nhìn thấy hắn, muốn tự mình hướng hắn hỏi thăm rõ ràng! Hai tay của nàng run rẩy, tim đập được thật là nhanh, muốn nói cho hắn biết, nàng thật ra thì yêu hắn thật sâu, nàng không muốn rời đi, cả đời cũng không muốn rời đi…
“Hắn ở nơi đâu? Ta muốn đi tìm hắn.”Băng Nhi vội vàng nói nói, hướngbên ngoài cửa đi tới.
Nàng thì ra đã làm mọi việc trở nên thái quá, hai người cũng đều là người kiêu ngạo, đều ở một chỗthử dò xét lẫn nhau, vì bảo vệ mình, còn dùng những lời tàn độc kia tra tấn lẫn nhau.
Sương nhi khẽ cười đem Băng Nhi ở lại trên ghế, tiếp tục chải lấy mái tóc dài của nàng, cẩn thận chỉnh lại trang phục.”Ngươi đừng nóng lòng a, trước hết để cho muội đem tỷ tỷ ngươi trang điểm thậttốt, đợi lát nữa lại đi ra. Nữ vương phái kiệu mềm tớiđây! Chúng ta lập tức vào Vương Cung đi.”Nàng cũng là theo ý chỉ của nữ vương, mới có thể vào phủ tướng quân.
“Nữ vương muốn gặp ta?”Băng Nhi nghi hoặc địa nhìn Sương nhi. Chuyện Thương Nguyệt đem nàng biếu tặng cho sứ giả, vẫn làm cho lòng nàng rất còn sợ hãi, lần này tìm nàng lại vừa có chuyện gì phát sinh đây? Thương Nguyệt là chuẩn bị ngăn cản nàng cùng Hàn Chấn Dạ bên nhau sao?
Sương nhi tiếp tục vì nàng trang điểm, nàng vẫn đang lo lắng,thấp thỏm, không có chú ý tới trên môi muội muội, có mộtnụ cười nghịch ngợm.