Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251

Chương 26: Bị bôi đen


Đọc truyện Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251 – Chương 26: Bị bôi đen

Edit: melbournje

🤤

Những chuyện gió mây trên Weibo của Độc Kê Thang thì tạm thời không nói đến, Dư Vũ đã nhận được một vai diễn mới, là vai nam hai.

Đúng, chính là nam hai, tuy rằng không phải là phim gì quan trọng, nhưng được nổi danh là (1) tác phẩm IP, ai biết sau này phim nó có hot hay không?

Hiện tại giá trị con người của Dư Vũ còn thấp, cứ ở mãi trong vòng luẩn quẩn một trăm nghìn fan hâm mộ thì ngay cả cái rắm anh cũng không phải, nhưng xem chừng công ty vẫn tương đối xem trọng anh, hơn nữa kỹ thuật diễn của anh, còn cả biểu cảm trước ống kính, nhân vật này, anh tuyệt đối có thể diễn tốt.

Đối với chuyện này, Dư Gia anh có thể cự tuyệt sao? Đương nhiên không thể!

Hôm nay Dư Vũ đến công ty, hiện tại công ty có yêu cầu rất nghiêm đối với nghệ sĩ của mình, mà anh còn là người mới, có thể bật lên nhưng cũng có thể đi xuống, hiện tại anh đang đi theo thầy dạy nhảy của công ty để học nhảy.

Vừa thay xong quần áo, một người đàn ông chặn anh lại, người này môi hồng răng trắng, mặt dày phấn, thoạt nhìn thì thật đầy bộ dáng của một (2) tiểu sinh.

“Dư Vũ?”

“Ừm?”

“Anh chính là người đã cướp vai của tôi?” Ánh mắt người đàn ông này híp lại, Dư Vũ thì trừng, biểu cảm híp mắt lại này chỉ có Thư Trữ làm là đẹp mắt nhất thôi, còn người này, chẳng ra cái gì cả, không có một chút uy hiếp.

“Công ty sắp xếp cho tôi.”

“Quy tắc ngầm sao? À, chờ xem.”

Nói xong cậu ta bước đi, Dư Vũ trợn trừng mắt, người này muốn làm gì đây, kỳ diệu nhỉ.

Ngày hôm sau, #Dư Vũ quy tắc ngầm# liền leo lên hot search, trong đó, một người tự xưng là nhân viên trong công ty tiết lộ, Dư Vũ vốn chính là một diễn viên quần chúng, fan thì ít, công ty còn đang không biết tính toán như nào, nhưng không biết tại sao lại thế này, thì ra là nhân vật vốn phân cho La Húc lại đột nhiên đổi cho Dư Vũ. Mấy ngày nay Dư Vũ đến công ty, toàn là một bộ mặt vênh váo tự đắc, làm như mình là đại minh tinh vậy, trong công ty rất nhiều người đều không thích anh ta.

Rồi sau đó lại có một người tự xưng là nhân viên ở trong đoàn làm phim, nói là vốn đã chuẩn bị chụp hình cho La Húc rồi, quần áo cũng đã chuẩn bị xong, kết quả lại đổi người, mà thân hình của hai người thì không giống nhau, người này lại còn làm trong tổ chuẩn bị trang phục, trong giọng nói tràn đầy oán giận.

Khi tin này ở hot search một ngày, vị trí còn ở thứ mấy chục, chưa có nhiều người biết.

Chính là do fan của La Húc chạy đến Weibo của anh mà mắng chửi, Dư Vũ mở Weibo của La Húc ra, fan những hai triệu?

Khó trách sức chiến đấu lại mạnh như vậy!

Chuyện này vốn không có bọt nước gì cả, công ty không quản, đoàn làm phim cũng không quản. Dư Vũ lại không có đoàn đội phụ trách mảng quan hệ xã hội, chỉ có thể tự mình tức giận thôi.

“Nè, gần đây anh làm gì mà không nấu cơm vậy?” Thư Trữ tò mò hỏi, người này lại khôi phục bản năng, đi theo cô đi ăn đồ ăn bán ở ngoài rồi.

“Đồ vô tâm…” Anh làm một mặt kiểu sinh ra đã được định sẵn là cô độc.

“Nói ra xem.” Cô rửa sạch hai quả táo, đưa cho anh một quả.


Dư Vũ hung hăng cắn một miếng, “Bị người ta bôi đen.”

“Rất nghiêm trọng?”

Dư Vũ lắc đầu.

“Vậy anh để ý cái rắm gì, những người thành công ai mà chả từng trải qua việc bị bôi đen? Dùng tác phẩm nói chuyện là được.”

Dư Vũ gật đầu, nở nụ cười, “Không thể tưởng được cô còn hiểu cái này đó?”

Thư Trữ liếc mắt, đem vỏ táo ném vào thùng rác, “Được rồi, anh có thể đi rồi, tiện thể đem rác đi đổ hộ tôi đi, tôi muốn ngủ trưa.”

“Ừ…” Dư Vũ không tình nguyện mang theo rác đi đổ, Thư Trữ mở máy tính, bắt đầu gõ gõ.

Nhưng bọn họ đều không nghĩ tới, màn kịch này, chỉ vừa mới bắt đầu.

Tối hôm đó La Húc đăng một bài trên Weibo,

La Tiểu Húc: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi vẫn rất ổn. Chỉ là có chút bất đắc dĩ, khi nào thì vòng luẩn quẩn này mới kết thúc đây, tài năng thì nên được phát huy, hát hay thì hãy được ca hát, nhưng mà toàn chuyện bát nháo gì đâu? Thời gian trước tôi đã chuẩn bị rất nhiều, đã xem đi xem lại kịch bản hai lần, còn vì này nhân vật này mà bắt đầu rèn luyện thể hình để có cơ bắp, nhưng mà chỉ một câu nói, thì mọi thứ đều thành (3) kiếm củi ba năm thiêu một giờ…

Dư Vũ thật ra chả có tài nguyên gì nhiều, fan cũng ít, theo mọi người thì anh chính là (4) nhân viên hàng không, nói không có quy tắc ngầm, ai tin?

La Húc cũng không phải là người nói một cái là có thể lên hot search, nhưng anh ta hô hào thế này, thật sự rất khiến người khác chú ý.

Cho nên khi mọi người lấy lại tinh thần, chuyện này đã bắt đầu hot lên!

Hầu như mọi người đều hô hào bất công, phải chỉnh đốn lại cái vòng luẩn quẩn này, các loại chuyện bát nháo cũng bắt đầu tuôn ra, còn có người tag @Ngành Quốc Gia, muốn để bọn họ xử lý.

Mà đối với Dư Vũ,

Thụ: Ha ha, thật loạn quá đi.

Da da tôm: Quy tắc ngầm sao, đi chết đi!

Bát bát: Từ giờ sẽ không bao giở xem phim của anh nữa.

Cải đỏ: ĐM, tôi *** nhà anh, La Húc nhà tôi khổ sở nỗ lực mãi, lại bị anh đoạt mất vai, nói xem anh ôm cái đùi nào đi?

Nước nấu cá: Đáng ghét, loại đàn ông này chắc chắn là cặp kè bà già nào đó rồi ngủ với bà ta để đổi lấy…

Ha ha đát: Nghe nói là Độc Đại, nếu nói như vậy chả lẽ Độc Đại lớn hơn anh ta mấy chục tuổi sao, haha

Nhìn lại năm tháng tươi đẹp trước đây: Mẹ nó, lầu trên nhắc tới Độc Đại làm chi??!


Đủ loại chửi rủa, khiển trách, Dư Vũ nghĩ mình đã làm gì sai sao?

Về phần nói sau lưng anh là Độc Kê Thang vậy mà có người tin sái cổ, bởi vì Độc Kê Thang có lần bị một minh tinh ở trên mạng châm chọc, nguyên nhân để sinh ra cái việc này thì cư dân mạng không rõ. Chỉ biết Độc Kê Thang nói, một người phế như cậu mà dám ở chỗ này nói bậy nói bạ sao?

Quần chúng ăn dưa thì không rõ chân tướng, không vài ngày sau tin minh tinh kia chơi chất kích thích bị lộ ra, sau này thì không thấy tin gì nữa.

Cho nên không ít người tin tưởng tuyệt đối rằng Độc Đại là nhân vật lợi hại!

Hơn nữa số fan trên Weibo của Độc Kê Thang có thể so với diễn viên tuyến đầu, người người đều có sức chiến đấu nhanh nhẹn dũng mãnh. Lúc này có người nói Độc Đại dùng quy tắc ngầm với Dư Vũ, fan của cô ấy cũng giống như cô ấy vậy, còn ngồi ăn dưa xem kịch.

Chuyện này náo động rất lớn, công ty thì chỉ đăng một bài đính chính cho có, đoàn làm phim cũng thế, đều không đưa ra cách xử lý triệt để.

Cũng tại vì đều là xuất phát từ lợi ích, chuyện của Dư Vũ và La Húc càng náo động, thì việc PR cho phim càng tốt hơn. Ban đầu đây vốn cũng không phải phim gì nhất định có thể hot, chưa chắc khi chiếu phim sẽ có động tĩnh gì lớn, nhưng hiện tại thì tốt rồi, chưa chiếu đã hot!

Công ty càng không cần nói, một người đứng vị trí kẻ yếu bị người ta làm đau lòng, xem như thu không ít sự thương cảm màu hồng của người qua lại, một người thì bị bôi đen, nhưng thật ra cũng là màu hồng cả thôi! Sau này nếu Dư Vũ phát triển tốt, thì tẩy trắng sau cũng được, đây là biện pháp xử lý tốt nhất đối với cả hai nghệ sĩ rồi, dù sao, đều là người chung một công ty.

Về phần người đại diện, à, chỉ khuyên bảo anh nhẫn nhịn một chút thôi.

Dư Vũ đem gối ôm ném tới hướng ghế sofa, từ khi nào mà Dư Gia anh phải chịu loại uỷ khuất như thế này chứ?!

“Đại Ngư, sao lại thế này?”

“Không có chuyện gì, một chút phiền toái nhỏ thôi.” Dư Vũ xoa xoa mi tâm, nghe vài người anh em bạn bè ở đầu bên kia điện thoại nói giúp anh, cười cười.

“Không cần, tôi đã đi ra ngoài trải nghiệm rồi, thì gặp chuyện này tôi tự giải quyết.”

“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao Đại Ngư, ngoan ngoãn trở về đi, ăn chút khổ đau không cần thiết này làm gì chứ?” Trang Minh nói lời thấm thía khuyên nhủ anh.

Dư Vũ nghĩ nghĩ, nói, “Lão Trang, tôi muốn trở thành ảnh đế!” Để nuôi sống lầu dưới ngu ngốc kia.

Trang Minh cùng mấy người thấy anh đã quyết tâm, cũng không nói gì nữa, chỉ phải âm thầm quan sát, đợi lúc anh cần, thì giúp một tay.

Dư Vũ buông tay, nghĩ nghĩ, đứng dậy, đi ra ngoài.

Buổi tối anh cầm theo túi này túi nọ trở về, Thư Trữ tựa vào cửa, “Đi đâu vậy?”

Khóe miệng Dư Vũ cười cười, thoạt nhìn thì có gì đó khác so với thường ngày, “Hả? Nhớ tôi sao?”


Vẫn là kiểu cảm vô lại kia, Thư Trữ xem thường, cô suy nghĩ nhiều rồi, người này đâu có tâm tư gì lớn đâu. Việc trên mạng thì cô cũng đã biết hết rồi, dù sao nó cũng khác so với những chuyện còn lại một chút, bởi vì lần này cô là “nhân vật chính”.

“Anh tính xử lý như thế nào?”

Dư Vũ lại cười cười, “Haha, đang muốn cô giúp đây!”

Thư Trữ cầm đồ trang điểm, hóa trang cho Dư Vũ, vai nam hai anh diễn là một người ôn nhu, vây thì dễ dàng hơn rồi. Vậy cho nên La Húc mới để ý như vậy.

Ngũ quan Dư Vũ không sắc bén, chính là vì do ngày thường anh hay đùa, nhảy lên nhảy xuống, còn hay nói lời thô bạo, có vẻ vô lại không ít.

Khi trang điểm chỉ cần ôn nhu hóa mặt của anh một chút, đem lông mi lộn xộn sửa soạn lại và làm hơi cong xíu, rồi thả tóc xuống, thoạt nhìn thật là ôn nhu thêm không ít.

“Sau đó?”

Thư Trữ buông đồ trang điểm nhìn về phía anh, Dư Vũ chau chau mày, “Đẹp trai không?”

Anh nói đùa, Thư Trữ đánh một cái lên tay anh, “Đứng đắn một chút! Đang diễn một người đàn ông nhu tình đấy!”

Dư Vũ đứng lên, đem máy quay căn góc sao cho chuẩn, “Đến đây đi, đã chuẩn bị xong rồi.”

“Gì cơ? Chuẩn bị xong?”

“Đúng, cứ để máy quay thế này xong rồi quay thôi, cô đứng sau máy quay đi…”

Thư Trữ đứng vững sau máy quay, cũng không nói chuyện, Dư Vũ nhắm mắt hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, Thư Trữ liền ngây ngẩn cả người.

Hoàn toàn biến thành một người khác!

Trong mắt anh cất giấu tình cảm nồng nhiệt, cả người giống như tản ra ánh mặt trời ấm áp, ôn nhu như ngọc.

“Điền Điền, anh…”

Anh chỉ nói ba chữ, Thư Trữ lại thấy được trong ánh mắt anh có vô số lời nói.

Có tình ý thắm thiết, “Anh thích em”.

Có một chút khát vọng rất yếu đuối, “Em có thích anh không?.

Có nhiều điểm tuyệt vọng, “Hay em chỉ coi anh là bạn?”.

Đột nhiên anh nở nụ cười, nhẹ nhàng nhìn cô một chút, ánh mắt lại thay đổi, nhìn mắt anh, bạn liền có thể biết anh rõ ràng đang có ý chúc phúc…

“Chúc em hạnh phúc!” Anh cười lộ ra cái răng nanh, giống mặt trời mọc lúc mùa đông, xóa tan tất cả các lớp tuyết phủ trên mặt đất.

“Tốt lắm!”

Thư Trữ còn có chút ngây người, Dư Vũ lắc lắc cô, “Phá Thư, tôi diễn xong rồi! Cô sẽ không bị tôi mê đảo chứ?!”


Anh nhẹ tay đem tóc hất về sau, vẻ mặt chỉ viết mấy chữ: Đáng đánh đòn!

“Cút!!!”

Ăn qua cơm Dư Vũ làm xong mới trở về, Thư Trữ chơi với Hoàng Mao một lát, Dư Vũ cuối cùng đã đăng một bài lên Weibo

Đại Ngư: Hai ngày này có rất nhiều người chất vấn và chửi rủa tôi, tôi cũng không nói nhiều, là một diễn viên, tôi dùng tác phẩm để nói chuyện.

Phía dưới anh để một video, đã qua chút xử lý, lại nhìn nó giống như nhìn thấy Thư Trữ vậy, anh cười nhẹ, lầu dưới ngu ngốc này cũng không hẳn là tốn cơm lắm!

Những bình luận đầu tiên đều là chửi rủa, một lát sau liền bắt đầu có những ý kiến trái chiều.

Người khiêm tốn: A a a! Tôi mặc kệ người khác, tôi chỉ biết đây là chồng tôi thôi!

Xuân thủy: Thật là rung động, tôi nể phục rồi!

Khổ ngày: Mẹ nó, anh ấy là của tôi!!!

Lưu Trình: Mặc kệ người khác, tôi chỉ cần xem anh ấy diễn!

Khả kha khắc: A a a! Thích

Mới đầu chỉ là fan nguyên tác lên tiếng, vẫn còn những lời chửi rủa, rồi sau đó đoàn làm phim cũng chia sẻ lại, nói,

「 Người khiêm tốn, Đại Ngư / đáng yêu 」

Một câu nói không hề logic, không hiểu sao lại khiến rất nhiều fan nguyên tác chú ý, rồi sau đó liền đều chạy đến Weibo của Dư Vũ để thổ lộ, khai chiến với những người bôi đen anh.

Người qua đường cùng rất nhiều lập trường không kiên định, dần dần cũng gia nhập trong đó, cùng khai chiến với đám người bôi đen, long trời lở đất, anh có cách nói của anh, tôi có cách nói của tôi.

Thư Trữ ngồi ăn hạt dưa xem kịch, tầm khoảng tám giờ thì.

“Phụt phụt phụt, lại ăn quá tay rồi!”

Rồi sau đó cô cất hạt dưa, đăng Weibo,

Độc Đại: Nghe nói tôi dùng quy tắc ngầm? Bản thân tôi còn không biết, mấy người lại biết à? Chuẩn bị một đám thủy quân để bôi xấu ông đây, Lão Độc muốn tra rõ để nhìn xem, là cái người lão làng nào dám thuê để bôi đen tôi / Sớm hay muộn cũng như nhau

➸➶➴➶➴➸➶➴➶➸➶➴➸➶➴➸➶

(1) Tác phẩm IP: Kiểu như chuyển thể từ truyện á.

(2) Tiểu sinh: Nam nghệ sĩ theo hình tượng trẻ trung, dễ hút fan nữ. (Theo GG)

(3) Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: Chỉ một chút việc mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm, đại ý là vậy. (Theo GG)

(4) Nhân viên hàng không: Ý bảo Dư Vũ lái máy bay bà già để kiếm vai diễn các thứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.