Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251

Chương 18: Thổ lộ


Đọc truyện Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251 – Chương 18: Thổ lộ

Edit: melbournje

🤤

Nói đi là đi, Thư Trữ xách túi đi ra ngoài, trừ mua thịt ra thì cô còn dừng bước trước 2 tiệm quần áo, đều là phụ nữ thôi mà, cũng ham mê chứ. 

Đi đến cửa hàng quen, chọn hai bộ quần áo rồi mới đi, mua sắm thật sự là chuyện khiến tâm tình người ta thoải mái! 

“Thư Thư!” 

Một âm thanh quen thuộc, Thư Trữ sửng sốt, xoay qua chỗ khác. 

“Thư Thư…” 

Trình Đoạn Dịch chậm rãi đi tới, đôi mắt thâm thúy nhìn cô rồi cau mày. 

“Trình tiên sinh.” 

“Em muốn lạnh nhạt với anh như vậy mãi sao?” 

Anh lại nhìn nhìn bốn phía, “Anh ta để em đi dạo phố một mình sao?” 

Thư Trữ hít sâu một hơi, “Cái đó có liên quan gì tới anh sao?” 

“Thư Thư, em không thể cho anh một cơ hội nữa à? Còn có ai hiểu chúng ta hơn chính chúng ta sao?” 

“Trình tiên sinh, tôi đã nói rồi, chúng ta không có khả năng nữa đâu, tình cảm của tôi cùng bạn trai tốt lắm, không mượn anh phải lo lắng!” 

“Thư Thư, em gạt anh, em cùng anh ta không có quan hệ gì, anh ta không biết tính em đâu! Em cũng không phải nhân nhượng ai, không có khả năng nào em quen người khác nhanh thế được.” 

Trình Đoạn Dịch đến gần một bước, nghiêm cẩn nhìn cô, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt cô, kích động vươn tay. 

Thư Trữ trốn đi, “Vì sao lại nói anh ấy không hiểu tính tôi? Chẳng lẽ tôi không thể có người yêu sao? Tôi nên thích loại cặn bã bắt cá hai tay như anh à?” 


Trình Đoạn Dịch há miệng thở dốc, “Chuyện của Liễu Nhứ Ngôn anh biết anh nói không rõ ràng, nhưng anh có thể cam đoan, sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện này nữa! Chẳng lẽ em đã quên chuyện chúng ta của trước kia sao? Đã quên lần đầu tiên tỏ tình? Lúc ấy…” 

“Trình Đoạn Dịch! Đủ rồi! Tôi thật sự không muốn nghe, anh không muốn tôi ghê tởm anh, vậy thì cách tôi xa ra một chút, đừng đem mấy chuyện tình cảm lúc trước lôi ra nữa, thật ghê tởm!”  Trình Đoạn Dịch cứng ngắc nhìn cô, Thư Trữ xoay người đi, anh ta bèn giữ tay cô. 

“Anh… Chờ em tha thứ cho anh…” 

Thư Trữ tránh khỏi tay anh, tiếp tục đi, hốc mắt đột nhiên liền đỏ ửng, hai giọt nước mắt lăn xuống. 

Làm sao có thể quên chứ? Lúc ấy cô vừa học đại học, không có tiền trả học phí nên phải khất nợ, mỗi ngày phải đi làm thêm, trong lớp có chuyện gì cũng không thèm để ý. 

Đại học năm nhất có nhiều việc, cô luôn nhờ Kim Du xin phép nghỉ hộ, ngẫu nhiên còn cúp học, nhưng mà có biện pháp nào khác nữa đâu? Nếu phải đi vay cô nhi viện, nghĩ tới cái chỗ đó, cô liền không muốn quay về nữa. 

Cô có một việc bắt buộc phải đi, Thư Trữ nhờ Kim Du giúp mình điểm danh, cô muốn phỏng vấn để tìm việc, là một người mẫu thời gian ngắn, tiền lương cao. 

Kết quả hôm đó trở về, Kim Du liền nói cho cô biết, “Thư Thư, lớp trưởng hôm nay có nhắc cậu…” 

“Hả?” 

“Nếu một học kỳ nghỉ nhiều quá sẽ ảnh hưởng.” 

Đối với chuyện của Thư Trữ, Kim Du biết rõ cho nên rất thông cảm. 

Thư Trữ cau mày, đối với Trình Đoạn Dịch có chút phản cảm. 

Rồi sau đó Thư Trữ cúp học một lần, Trình Đoạn Dịch nhờ Kim Du chuyển lời cho cô, nói nếu cô bùng học nữa sẽ thông báo phê bình, trừ cả tiền thưởng cuối năm. 

Ngày hôm sau Thư Trữ đi lên lớp, liền hỏi, “Ai nói trừ thưởng cuối năm?” 

“Bạn này, cậu thiếu tiết nhiều lắm!” 

Thư Trữ cau mày nhìn anh, Kim Du nói thầy giáo không điểm danh, ghi nhớ lại rồi báo cho giáo viên chỉ có thể là cậu ta. 

Cô cực kỳ phản cảm với anh, biết với chức trách của anh thì phải có đạo đức nhưng về mặt tình cảm thì cô lại không tiếp thu được. 


Cũng chính là khi đó bắt đầu cùng đường, Thư Trữ bèn viết tiểu thuyết, kiểu đang bí thì lại tìm được lối ra khác. 

Ở lớp học, anh nói gì cô làm trái lại, anh đề cử ý kiến gì, cô phủ định lại, cố tình nói có lí, anh cũng không phản bác gì. 

Đối với các loại soi mói của cô, Trình Đoạn Dịch thủy chung lấy mỉm cười để đối phó, Thư Trữ cho là anh cười nham hiểm. 

Thẳng đến khi lớn hơn một chút, thời gian dài lâu, sáng tác truyện cũng tốt lên, cô liền toàn tâm toàn ý sáng tác, ở lớp học trầm tĩnh hẳn. 

Trình Đoạn Dịch người này thật vĩ đại, cái gì mà con ngoan trò giỏi, Thư Trữ nghe một chút cũng muốn vượt qua, nhưng một ít hạng mục cùng giải thưởng anh cũng không tha cho cô. Anh cũng là người duy nhất mà cô cạnh tranh. 

Mãi cho tới một ngày, học thêm buổi tối xong, lúc Thư Trữ về ký túc xá,  “Thư Trữ ~” 

“Trình Đoạn Dịch?” 

Thư Trữ kinh ngạc một chút. Chỉ thấy anh cười cười đi tới, “Thế nào, chịu để ý tớ rồi sao?” 

“Làm gì không để ý cậu bao giờ đâu chứ~” 

Thư Trữ cũng khách sáo hàn huyên, giả bộ thân thiện. 

Trình Đoạn Dịch ôn nhu cười, nhẹ nhàng đi tới, xoa xoa đỉnh đầu cô.  Thư Trữ sửng sốt. 

… 

Thẳng đến khi sau này bọn họ yêu nhau, Thư Trữ mới biết được, anh chưa từng xui giáo viên cô bùng học, cũng không trừ thưởng cuối năm của cô, chỉ là anh thấy cô không đến lớp nên mới dọa vậy để cô đi học đều đặn hơn. Trình Đoạn Dịch thì ra là người như vậy. 

“Thư Thư, em chẳng lẽ chưa hề nghĩ tới, vì sao một phòng học to như thế, hơn trăm người mà anh chỉ để ý em có đến lớp hay không sao?” 

Anh nói ngày đó ở triển lãm xe gặp được cô, cô mặc chiếc váy màu đỏ, giơ biển quảng cáo.

Tuy rằng nhận lời làm người mẫu xe tương đối cu li, không cần phải tiếp đãi nhiều khách. Nhưng cái khó là có nhiều người đưa mắt nhìn hướng cô, điều này cũng chính là nguyên nhân Trình Đoạn Dịch uy hiếp cô, thật không nghĩ tới cô lại làm việc này. 


Học phí của Thư Trữ luôn luôn nộp muộn, Trình Đoạn Dịch biết, nhưng lúc ấy ấn tượng của cô đối với anh rất không tốt, không thể trực tiếp trợ giúp được. Anh thường giúp cô xin nộp tiền muộn, cô luôn nộp học phí đầy đủ, lại không để ai thúc giục. 

Anh tìm người, thông qua trường học cấp các loại tiền thưởng cho học sinh có cố gắng, Thư Trữ tham gia không ít, đều lấy được thưởng. 

Thẳng đến sau này Kim Du nói cho anh biết, Thư Trữ đã có năng lực tự kiếm tiền, Trình Đoạn Dịch mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải vắt óc tìm mưu kế giúp cô nộp tiền học nữa. 

… 

Cô lắc đầu, đem nước mắt lau khô, anh ta đã từng tốt lắm, bọn họ cũng đã từng tốt lắm, sở dĩ tình yêu động lòng người, thời gian trôi qua sẽ có tàn phai đi một chút, rồi sau đó chia tay không phải cũng tốt sao? 

Anh cùng người khác có quan hệ, anh nói anh phạm sai lầm, cầu xin cô tha thứ. Nhưng Thư Trữ không muốn tha thứ cho anh, tha thứ một người, có đôi khi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì… 

Trở về nhà, cô đem đồ ném ở trên sofa, sửng sốt thật lâu, thẳng đến khi có một tin nhắn gửi tới. 

「 Lầu trên là đồ ngốc: Tôi đói bụng rồi… Khi nào thì ăn cơm? 」

Thư Trữ nhắn lại một chữ: Đi. 

… 

“Nè nè! Cô đừng uống nữa!” 

Thư Trữ nhìn anh một cái rồi tiếp tục uống. 

“Hôm nay cô làm sao vậy?” Dư Vũ dè dặt cẩn trọng hỏi. 

Không ai trả lời, người đối diện cứ từng ly từng ly uống mãi không ngừng. 

Dư Vũ bắt lấy tay cô, “Tôi nói cô đừng uống nữa! Đến cùng là làm sao?!” 

Anh phát điên mất, cô gái này gì cũng không nói, từ lúc ngồi ở nơi này đã không ngừng uống, gặp phải chuyện thương tâm sao? 

Không hiểu sao anh có chút sốt ruột. 

Thư Trữ nhìn về phía anh, ho khan một tiếng, đặc biệt nghiêm cẩn nói,  “Là vì tôi thích anh!” 

Dư Vũ mắt trừng to như mắt cá vàng.  “Cô nói cái gì?!” 

“Thực ra tôi quen anh lâu vậy, có khi từ lúc nào cũng đã chầm chậm thích anh rồi…” 


Dư Vũ trừng càng ngày càng lớn, thì ra bình thường cô hay chí chóe với mình là vì thích mình? 

Tim anh đột nhiên đập mạnh, máu trong ngực vọt lên tới mặt, một trận nóng bừng. 

“Khụ khụ khụ” anh không nhịn được ho khan hai tiếng, ánh mắt luôn luôn không rời khỏi mặt cô. 

“Anh tốt như vậy, người phụ nữ nào có thể không động tình chứ…” 

Khụ khụ, trời ~ Phá Thư này đừng nhìn bình thường như đàn ông, cái gì cũng không đặt ở trong mắt, nhưng vẫn bị mị lực của ông đây thuyết phục đó thôi! 

Thư Trữ chậm rãi ghé vào trên bàn, Dư Vũ sửng sốt một hồi lâu. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Cái kia, tuy rằng cô thật sự thích tôi, nhưng mà, khụ khụ, tính cách chúng ta vẫn còn cần tìm hiểu thêm một chút, khụ khụ, tôi tạm thời còn chưa thể đáp ứng cô được.” 

Thấy người đối diện không có động tĩnh, “Thư Trữ?” 

Ách… Đang ngủ à. 

“Quên đi, nhìn cô thích tôi như vậy, đến nỗi phải nhờ rượu để thổ lộ, tôi đây liền cố mà cõng cô về!” 

Rồi sau đó anh dè dặt cẩn trọng đem cô cõng lên lưng, đi ra ngoài. 

Thư Trữ yên tĩnh ghé vào trên lưng anh, trong lòng Dư Vũ không ngừng nhảy nhót, chính anh cũng không phát hiện ra anh đang nhếch miệng cười giống như thằng ngốc. 

Về tới tiểu khu, gặp hai vợ chồng ở lầu hai đang tản bộ, Dư Vũ cười tiếp đón, “Chú, dì, buổi tối vui vẻ! Bên ngoài hơi lạnh, nhớ về sớm nha!” 

Sau đó anh tiếp tục đi, hai người kia sửng sốt, “Sao hôm nay khác vậy?” 

“Người này không là luôn luôn rất lạ sao?” 

“À, hình như là…” 

… 

Họa sĩ lầu ba đang ở ngồi vẽ hoàng hôn, Dư Vũ đi bên cạnh anh ta, cười nói, “Vẽ rất đẹp!” 

Họa sĩ dừng một chút, trên giấy nguệch ra một nét mực, hủy cả bức vẽ. 

Dư Vũ vừa hát, cõng trên lưng cô gái lầu 4, họa sĩ kinh ngạc nhìn bóng lưng họ, tên đàn ông độc miệng này sao hôm nay tâm tình tốt như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.