Đọc truyện Lật Mở Thiên Thư – Chương 61: Kết thúc
Lưu Siêu chỉ vào tôi, mỉm cười: “Tôi biết anh định hỏi gì rồi. Trước hết, tại sao tôi được mời tham gia chuyến đi vào sơn động, và, sơn động này thực ra là thế nào, phải không?”
Tôi ra sức gật đầu, rồi kéo Lưu Siêu sang một bên, mời anh ta hút thuốc. Lưu Siêu châm thuốc xong, thấy mấy người chúng tôi đều rất chăm chú nhìn mình, bèn cười ha hả rồi nói: “Không đến nỗi phải thế. Chúng ta đã là anh em thân thiết rồi thì tôi cũng chẳng giấu làm gì. Tôi sẽ kể hết mọi chuyện với các anh, nhưng chuyện quá dài, tôi chỉ nói những điểm then chốt mà thôi.”
Người bạn của Lưu Siêu được Vương Cường nhờ làm giả cuốn Thiên thư, là chuyện có thật; Lưu Siêu được tập đoàn Mục Lâm mời tham gia chuyến đi, cũng là thật. Trong đó, không có tình tiết nào là do Lưu Siêu tự sắp đặt từ trước, tất cả chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Sau khi Lưu Siêu biết Thiên thư đang nằm trong tay người bạn (trong này còn có một tình tiết: Trương Ái Dân cầm bản phô-tô đi tìm anh, cũng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng Lưu Siêu suy đoán rằng Thạch Bình Nhi dẫn Trương Ái Dân đến tìm anh với mục đích gì thì đương nhiên có thể đoán ra), Lưu Siêu bèn cảnh giác ngay, anh vốn định liên lạc với những người khác của Thiên Nhai – trước đó, cách liên lạc là ở một địa điểm được định sẵn, ví dụ phía đông nam của một khu vực X, sẽ phóng quả pháo hoa lên trời để cho người trung gian sẽ liên lạc với những người bảo vệ xung quanh đó (đây là quy định của Thiên Nhai: nếu nhất thiết phải liên hệ thì buộc phải thông qua người trung gian, người trung gian này không phụ trách canh giữ địa điểm, họ chỉ làm mỗi một việc là nhớ kỹ tín hiệu liên lạc và các vị trí tương đối của những người bảo vệ trong phạm vi một trăm dặm. Những người bảo vệ đều thông qua liên lạc viên này để liên hệ với người khác, chứ họ không được biết địa điểm cụ thể để gặp những người ấy). Cách thức bắn pháo hoa này, cha của Lưu Siêu đã từng dạy lại cho anh, vật liệu cũng dễ kiếm, nhưng việc bắn pháo hoa lại bị thành phố J cấm tuyệt đối; Lưu Siêu nói, pháo hoa bắn lên sẽ là loại pháo lớn và phải bắn liên tục 15-20 phút, nếu cứ liều bắn lên, sẽ bị thành phố phạt tiền và còn bị tạm giam 15 ngày nữa.
Nghe đến đây, tôi thầm nghĩ: một bọn ngớ ngẩn! Chỉ bằng gửi E-mail hoặc chat QQ, hay MSN gì đó, kể cả dùng bồ câu đưa thư cũng được… Đã sang thế kỷ 21 rồi mà còn phải bắn pháo hoa! Lưu Siêu lắc đầu, nói: “Liên lạc bằng QQ hoặc MSN không đáng tin, mật mã sẽ bị đánh cắp đã đành, nhưng ai có thể bảo đảm thông tin không bị kẻ khác nẫng mất? Nếu bị lộ tẩy thì tôi cũng chết dở. Còn việc dùng bồ câu đưa thư, thì các vị lão tổ tông đã thử dùng từ lâu rồi, không ổn định: các thợ săn rất sẵn, thời trước dùng cung tên, về sau dùng súng săn, hoặc bắn chết bồ câu, hoặc dù bắn trượt thì cũng khiến bồ câu sợ quá nên tạm thời mất trí nhớ rồi quên đường bay, nó sẽ vượt đại dương rồi bay sang Mỹ cũng nên.”
Lưu Siêu nói đến đây, chúng tôi bật cười vui vẻ. Chờ chúng tôi cười xong, anh lại nói tiếp: “Không liên lạc được với người trung gian, tôi đang nghĩ cách thông báo cho những người khác thì bỗng dưng lại nhận được tờ thư mời, bảo tôi cùng tham gia tìm báu vật. Thấy đề là động Tỵ Vân, tôi lại lo sợ, bèn tra cứu xem sao, thấy rằng bên ngoài không ai biết rằng có cái hoạt động này, nên tôi cho rằng chuyện này có liên quan đến những gã phản bội Thiên Nhai ngày trước chưa bị tiêu diệt hết, thế là tôi chạy đến tham gia.”
“Các sự việc tiếp theo, thì mọi người đều biết cả rồi. À, chắc Đường Tiểu Bạch chưa biết chuyện xảy ra trước khi chúng ta vào sơn động, tôi sẽ kể cho anh nghe.”
Lưu Siêu dúi mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn, rỏ mấy giọt nước vào đó, rồi nói tiếp: “Hai vị đi vào con đường nhỏ đó, và bảo chúng tôi quay về, tôi bèn bảo mọi người đứng nguyên tại chỗ. Trong tình hình đó, ai cũng rất hoang mang, tuy thấy tôi vẫn bình tĩnh và tôi cũng không nghĩ ra cách gì, họ đành nghe theo tôi vậy.”
Lưu Siêu nói vậy, Mông Nhân và mọi người đều gật đầu.
Lưu Siêu nhìn Mông Nhân, rồi lại nói tiếp: “Chúng tôi chờ cho đến lúc bọn sát thủ kia xuất hiện ở con đường nhỏ ấy với bộ dạng sắp ra tay tàn sát, tôi đành chủ động tấn công trước, hạ luôn tên thứ nhất ló mặt ra, những tên còn lại bị kẹt đường nên không tiến lên được, chúng đành nổ súng về phía bọn tôi. Tôi bảo các vị này tránh sang bên, cho chúng tiến lại, rồi tôi tiêu diệt từng tên. Chúng có súng nhưng không thể phát huy ở cự ly gần, tôi vẫn nhanh hơn chúng.”
Nếu là mọi ngày thấy ai nói thế này tôi sẽ không tin, nhưng tôi đã chứng kiến thân thủ của Lưu Siêu rồi, tôi phải tin; Mông Nhân và mọi người cũng đang gật đầu công nhận là đúng.
Tôi hỏi: “Chúng từ con đường hẹp đi ra chứ không xuất hiện từ sớm ở phía sau các anh, tại sao lại thế? Khi chúng vào, các anh không phát hiện ra à?”
Lưu Siêu lắc đầu: “Có lẽ tại Thạch Bình Nhi nói với anh chưa thật rõ ràng. Cái sơn động này vốn dĩ luôn biến đổi và lặp lại, các khu vực đều không ngừng biến hóa, cho nên có lẽ cái cửa vào động mà họ cho phá nổ không trùng với nơi mà chúng ta đứng; nói cách khác, lúc đó chúng ta và bọn họ không ở cùng một không gian.”
Anh ta nói đến đây thì lão Phó tuôn ra một tràng, giọng có vẻ không vui: “Anh Siêu à, suốt một tuần cậu Bạch bị ngất, anh toàn kể với chúng tôi những chuyện chẳng đâu vào đâu, ngoài ra, lại bắt chúng tôi ký kết này nọ, và không hé lộ tí gì về cái động ấy; nay cậu Bạch đã tỉnh lại thì anh mới nói ra, anh quá thiên vị thì phải?”
Mông Nhân ngồi bên nói ngay: “Không phải anh ấy thiên vị, mà là… chưa tế nhị, thiếu ý tứ!”
Lưu Siêu mỉm cười: “Nếu tôi đã kể một lần, bây giờ Đường Tiểu Bạch tỉnh lại, tôi kể lại lần nữa thì mọi người nghe sẽ kém hấp dẫn, đúng không?”
Tôi xua tay với Mông Nhân và lão Phó, nói: “Đừng nói chen vào, các cậu im đi cho! Có thắc mắc gì để sau hãy hay.”
“Nói về nguồn cơn của cái động này, chuyện sẽ rất dài, tôi nói tóm tắt thôi vậy. Việc phát hiện ra cái động, cũng là nhờ có một tấm bản đồ giấu của, từ một cuốn sách kinh điển được truyền lại từ người sáng lập ra Thiên Nhai mà phát hiện ra bản đồ ấy. Khi xưa, người sáng lập cũng không nghĩ gì sâu xa, nhưng sau này tổ chức được thành lập, có vị cao nhân nói: bản đồ ấy chỉ địa điểm của kho báu. Hồi đó họ đã lên đường đi tìm, tìm suốt mấy năm mới thấy. Khi vào động, cả thảy mất gần nửa năm để tổ chức cho 15 người vào, chỉ còn 5 người còn sống mà ra được, trong số 5 người này có 2 người về sau phản bội. Tại sao tập đoàn Mục Lâm biết địa điểm cụ thể của động, là vì thế. Các vị lão tổ tông nhận ra rằng khởi nguồn của sơn động này có từ rất sớm, hẳn phải là từ các triều đại sớm nhất. Đường Tiểu Bạch đã đến chỗ thạch môn thì anh đã thấy cả rồi.”
Tôi gật đầu. Đúng thế, Thạch Bình Nhi đã nói với tôi khi chúng tôi nhìn thấy thạch môn.
“Về sau, khi họ đi ra rồi, họ ghi chép lại tất cả những điều mắt thấy tai nghe trong sơn động, tất nhiên cũng ghi chép cả cách thức vào động ra động nhưng không thật đầy đủ. Cách thức ra vào ngày nay là kết quả của vô số lần tập đoàn Mục Lâm thử nghiệm mà có được. Tuy nhiên, chỉ có một phương pháp để vào và ra động, là thuốc nổ, ngoài ra không có cách nào khác, căn bản không có chuyện cửa động cứ sau vài chục năm lại tự động mở một lần, nói vậy là trò lừa bịp người ta. Năm xưa Bạch Liên giáo khởi nghĩa, họ nói là vì trăm họ, nhưng rồi họ lại tàn sát dân lành, biến thành một thứ tà giáo thật sự, và họ còn nhắm vào Thiên Nhai nữa. Người của Thiên Nhai bí quá đành đưa ra một kế là dẫn họ vào sơn động để tìm châu báu, sau đó bịt cửa động, nhốt cả người dẫn đường và bọn Bạch Liên giáo trong động.”
Tôi nghĩ đến khung cảnh Thạch Bình Nhi lần đầu vào động nhìn thấy những cảnh tượng kia, bây giờ kết hợp tất cả lại, thấy rằng khi đó họ nhìn thấy các tín đồ Bạch Liên giáo khuân hòm xiểng, thực ra là họ đem hòm vào để chứa châu báu chứ không phải là cất chúng vào động.
Nghe kể chuyện quá lâu, tôi rất sốt ruột bèn hỏi: “Bây giờ tôi chỉ muốn biết cái sơn động ấy thực ra là thế nào?”
Lưu Siêu lắc đầu: “Chúng tôi đoán, sơn động ấy dùng làm nơi tế lễ, nhưng tác dụng thật sự của nó là để làm gì, là động thiên nhiên hay động nhân tạo, thì chịu không biết. Và, trọng điểm của sơn động này là cây thạch trụ bên trong: phải đứng gần thạch trụ thì mới nhìn thấy những người thời cổ và người đời sau đã vào động, cùng những sự việc xảy ra trong đó. Cho nên nó mới có tên là động ký ức, còn chúng tôi gọi nó là động tiên tri hoặc gọi là tiên động cho dễ hiểu.”
Tôi hừ một tiếng. Nghe chán chê, rốt cuộc người của Thiên Nhai cũng không biết cái động này là thế nào.
Lưu Siêu đứng lên rót cho chúng tôi mỗi người một ly trà, rồi anh lại ngồi xuống, nói: “Tôi từng nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày nào đó, chuyển toàn bộ các tư liệu về sơn động này cho nhà nước cho xong. Nhà chúng tôi mấy thế hệ canh giữ ở vùng này đã quá mệt mỏi, mệt lắm rồi. Chúng tôi không đủ nhân lực vật lực, không thể có cách gì đi sâu khám phá nổi những bí mật về nó.”
Nói rồi Lưu Siêu đứng dậy đi vào bếp, lúc bước đến cửa bếp, anh lại hỏi chúng tôi: “Các anh muốn ăn món gì nào? Tối nay tôi làm cơm, bà xã tôi vẫn đang ngồi trông hàng ở nội thành.”
Tôi nêu ra một vấn đề cuối cùng: tại sao Lưu Siêu lại tha cho Thạch Bình Nhi? Về lý mà nói, Thạch Bình Nhi là người đối lập với Lưu Siêu, xưa nay Thiên Nhai vẫn thanh trừng những kẻ phản bội họ kia mà?
Lưu Siêu trả lời rằng, anh ta không biết rõ danh phận của Thạch Bình Nhi, quan sát mọi hành động của Thạch Bình Nhi, thì cô ta không hẳn là người của tập đoàn Mục Lâm; rất có thể cô ta là người của một tổ chức thứ ba nào đó. Cô ta tốt hay xấu ra sao, trực giác mách bảo Lưu Siêu rằng Thạch Bình Nhi đã giúp đỡ mấy người chúng tôi, đã cứu chúng tôi khi gặp nguy hiểm, thì anh ta không có lý do gì để ra tay với Thạch Bình Nhi cả.
Tôi bước ra ban công, lúc này mới nhận ra rằng ngôi nhà này ở rất gần Thuyền Sơn. Đứng ở ban công này có thể nhìn thấy rất rõ đập nước ở Thuyền Sơn và núi Thuyền Sơn cao ngất. Tôi châm điếu thuốc hút, ngắm nhìn ruộng nương xung quanh và những bóng người đang chầm chậm đi trên con đường nhỏ, tôi rất muốn hú vang một tiếng để giải tỏa tâm lý bức xúc. Lúc sờ túi tìm bật lửa, tôi lại thấy chiếc bút ghi âm mà Thạch Bình Nhi để lại, chú gấu xinh xắn bằn sứ buộc ở cây bút phản xạ ánh mặt trời chói chang khiến mắt tôi xanh lè.
Việc chỉnh lý của tôi đối với “Thiên Nhai ký”
Truyền thuyết về động Tỵ Vân là có thật. Sau lần đầu tiên nghe nói về truyền thuyết này, tôi đã nghĩ phải dành thì giờ để đi tìm các tư liệu tường tận về sơn động này, xem xem có thể tìm ra vị trí chính xác của nó không. Nhưng sau khi trải qua các sự việc vừa rồi, tôi cảm thấy lúc đó tôi không làm như dự định là đúng đắn. Nếu tôi thực hiện thật thì sẽ gánh đủ hậu quả: hoặc bị tập đoàn Mục Lâm diệt khẩu, hoặc tôi sẽ phải nuối tiếc suốt đời.
Chuyến đi vừa rồi đã để lại cho tôi quá nhiều điều nghi vấn, nhưng tôi chỉ liệt kê ra đây mấy điểm quan trọng nhất:
Một là, động Tỵ Vân thực chất là thứ gì vậy?
Sở dĩ tôi nói là thứ gì, vì với trực giác của mình, tôi không cho rằng nó là một sơn động, thậm chí nó là một cơ thể sống, tuy trực giác của tôi không thể đưa ra những chứng cứ xác đáng, cách nói của tôi có vẻ hoang tưởng, nhưng trực giác của tôi cũng có độ chính xác đến năm phần mười. Một sơn động có thể đổi các vị trí thậm chí có thể tự điều chỉnh thời gian, thì nó là thứ gì vậy? Chỉ là một cái động đơn thuần ư? Lưu Siêu nói anh ta đã tra ra cái động này dùng để tế lễ, nhưng nó xuất hiện từ thời đại nào thì ngay tổ chức Thiên Nhai cũng không biết. Trong thâm tâm tôi, tôi dành cho sơn động này một chỗ đứng, và tôi đánh một dấu hỏi đỏ chót trên nó. Dấu hỏi này, tôi nhất định phải tìm ra câu trả lời.
Hai là, tập đoàn Mục Lâm là một tổ chức như thế nào?
Về sau tôi đã tra cứu các tư liệu về tập đoàn Mục Lâm nhưng tôi không dám nhờ bạn bè đi nghe ngóng về nội bộ của họ, vì nếu làm thế thì họ sẽ nhanh chóng truy tìm ra tôi ngay. Như Lưu Siêu nói, lần này họ có thể vì được Thiên Nhai che chở cho, nên đối phương không dám tìm đến “hỏi tội”, nhưng nếu chúng tôi cứ tiếp tục tìm hiểu về các chuyện khác của tập đoàn Mục Lâm thì rất có thể Mục Lâm sẽ ra tay trừ khử chúng tôi ngay. Với thực lực của mình, họ có thể bày đặt ra vài vụ tai nạn nào đó, là có thể tiêu diệt tất cả chúng tôi. Tôi từng nghĩ xem có nên kể tất cả mọi chuyện về tập đoàn Mục Lâm với anh Trần Trọng hay không, vì nói cho cùng, họ là bọn người phạm pháp, nhưng nếu kể với Trần Trọng về tập đoàn Mục Lâm thì không thể không nhắc đến tổ chức Thiên Nhai, tôi thì đã ký tên vào tờ đơn xin được che chở… và dù chưa ký đi nữa thì tôi cũng nên ngậm miệng vì rất nể người bạn Lưu Siêu này mà phải giữ kín mọi bí mật về Thiên Nhai.
Nhưng điều mà tôi không ngờ là, chẳng bao lâu sau tập đoàn Mục Lâm đã bị một tập đoàn của Mỹ mua lại, tuy chuyện mua lại công ty là việc rất hay xảy ra trên thương trường, nhưng những người nhà nghề thì nói rằng trước đó họ không hề biết tin về chuyện Mục Lâm sắp bị mua lại. Hai bên mua bán quá nhanh gọn khiến người ta phải ngạc nhiên. Sau đó tập đoàn Mục Lâm bắt đầu cắt giảm nhân viên trong nước, trong thời gian này, giới truyền thông đều biết rõ cả. Tôi không hiểu, đó có phải vì sự kiện động Tỵ Vân đã khiến cho lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Mục Lâm phải đưa ra quyết định gì đó? Hay là vì nguyên nhân thương mại mà tập đoàn bị thâu tóm thật? Tôi đương nhiên rất muốn tin ở lý do thứ nhất.
Ba là, về Thạch Bình Nhi?
Cô gái này đáng để đặt rất nhiều dấu hỏi. Ngay từ ban đầu với danh nghĩa nhân viên công tác của một công ty thám tử cho đến sau này là người của tập đoàn Mục Lâm, rồi hiện giờ cô ta chẳng là gì cả, trong băng ghi âm, Thạch Bình Nhi còn nói mình bị tập đoàn Mục Lâm truy sát… tôi quả thật không hiểu cô ta thực ra làm gì. Nhưng từ sau khi “ra đi”, Thạch Bình Nhi vẫn không ngừng liên lạc với tôi. Bấy lâu nay cô vẫn e-mail với tôi nhưng lần nào cũng thay đổi địa chỉ hòm thư, lúc thì nói toàn chuyện vu vơ, lúc thì kể về một số chuyện ly kỳ mà cô gặp phải (ở đây tôi không tiện thuật lại. Trong các phần ghi chép khác sau này tôi sẽ chỉnh lý riêng về những chuyện của Thạch Bình Nhi). Trong thư tín, Thạch Bình Nhi không hề đả động rằng hiện giờ cô đang ở đâu, và còn nói cô sẽ không gọi điện cho tôi. Tôi từng đề nghị hai bên sẽ dùng webcam để trò chuyện nhưng Thạch Bình Nhi từ chối, nói là làm thế sẽ dễ bị người ta điều tra ra. Sau đó cô chỉ gửi cho tôi một bức ảnh, trong ảnh, Thạch Bình Nhi đang ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính, sau lưng là bức tường trắng, ngoài ra không nhìn thấy gì khác. Tôi không hỏi lý do, vì biết Thạch Bình Nhi sẽ trả lời rằng phải đề phòng bị người ta dễ dàng truy ra.
Bốn là, quá khứ và hiện tại của Thiên Nhai.
Về quá khứ của Thiên Nhai, thì rải rác trong các phần ghi chép phía trên tôi đã nhắc đến không ít, tôi tạm gác lại sang một bên đã, sau này rỗi rãi sẽ viết riêng về Thiên Nhai tỉ mỉ hơn, thành một bài bút ký độc lập. Điều này tôi đã trưng cầu ý kiến của Lưu Siêu rồi, anh ta nhất trí những phần tôi sẽ viết về anh; và còn nói: mình anh không thể quyết định nổi về Thiên Nhai, nếu có dịp anh sẽ đi hỏi ý kiến một số nhân vật khác xem họ có đồng ý công bố quá khứ của Thiên Nhai ra hay không. Vì anh cũng cho rằng những sự việc đó sớm muộn gì cũng nên công bố cho người đời biết, nếu cứ để chôn vùi dưới lớp bụi thời gian thì cũng không công bằng với Thiên Nhai.
Thiên Nhai ngày nay còn lại bao nhiêu người? Với tư cách “phóng viên”, tôi đã phỏng vấn Lưu Siêu. Lưu Siêu lắc đầu nói anh cũng không biết hiện nay còn lại bao nhiêu người, nhưng anh rất rõ điều này: ở khắp mọi nơi trên toàn quốc đều có người của Thiên Nhai. Nghe nói thế tôi không thể không trầm trồ thán phục về quy mô to lớn của tổ chức này. Lưu Siêu còn nói: sở dĩ Thiên Nhai không công khai với xã hội là vì sợ bị hiểu lầm; tuy nhiên, dù hiện nay còn bao nhiêu người thì ai ai cũng mãi mãi ghi nhớ tôn chỉ của Thiên Nhai. Tôi lắc đầu nói, tuy Thạch Bình Nhi đã cho tôi biết một phần về Thiên Nhai nhưng mới chỉ nói sơ sơ không thật rõ. Lưu Siêu đứng lên khẽ nện chân xuống sàn nhà, nói ngắn gọn khái quát rằng, tất cả chỉ là vì muốn bảo vệ đất nước này của người Trung Quốc, bảo vệ di sản văn hóa Trung Quốc còn sót lại chưa bị ai cướp đi mất, mà thôi.
(Hết “Thiên Nhai ký”)