Lập Quốc Ký III

Chương 33: Chợt nhớ chuyện xưa ... chỉ muốn quên


Bạn đang đọc Lập Quốc Ký III – Chương 33: Chợt nhớ chuyện xưa … chỉ muốn quên


Chương 32: Chợt nhớ chuyện xưa … chỉ muốn quên

Hai ngày liên tiếp Lạc Thiên đều say rượu lảo đảo đi về, khiến cho Ngưng Bích vô cùng lo lắng. Trong căn nhà trọ tồi tàn, hắn ngồi dựa vào tường, hai tay ôm chặt nàng rồi trầm ngâm suy nghĩ. Không biết từ lúc nào, hắn lại có thói quen mỗi lần suy tư đều ôm nàng thật chặt. Ngưng Bích sợ hắn bị phân tâm, vì vậy ngay cả chút nhút nhích nhẹ cũng không dám. Nàng tựa vào người hắn, cảm nhận sự ấm áp và an toàn.

Lạc Thiên giống như con thiên nga giữa hồ, nhìn bề ngoài có vẻ nhàn nhã, nhưng dưới nước hắn đều phải kịch liệt quẫy đạp. Hắn không hẳn là một thần đồng kỳ tài, mọi sự thành công đến với hắn cho đến bây giờ đều là khổ tâm, cố gắng hơn người mới đạt được. Hắn kiêu ngạo, coi thường người khác, bởi vì chỉ có bản thân hắn biết, hắn đã phải nỗ lực làm việc hơn những người khác gấp trăm lần. Mỗi lần hắn gặp khó khăn bế tắc, đều là tự mình vùng vẫy không để cho bất kỳ người nào nhìn thấy. Những người bên ngoài, vĩnh viễn chỉ biết đến một Lạc Thiên anh tuấn khí phách, hành sự quyết đoán, tài giỏi hơn người. Chứ không ai có thể nhìn thấy một Lạc Thiên suy tư, âm trầm và cũng đau khổ với muôn vàn phiền não trên đời này.

Cuộc sống hiện nay của hắn thật không dễ dàng gì. Mất đi chỗ dựa thế lực của gia tộc, thân cô lưu lạc nơi xa lạ, bị triều đình truy kích, mang theo một nữ nhân đang bị trọng thương, gánh nặng nhiệm vụ chưa hoàn thành, bị vướng vào một cuộc chơi mà người khác sắp xếp … Lạc Thiên thở dài.

“Không biết ngày mai Khinh Trần sẽ ra tiếp đề thi gì. Con người này cổ quái, hành sự khiến người khác khó mà đoán được.”

Không hiểu sao mỗi lần uống rượu, hắn ngược lại cảm thấy thanh tỉnh vô cùng, không cách nào ngừng được suy tính. Người khác rượu vào liền say mềm đi ngủ, mỗi lần hắn uống rượu vào đều là cả đêm suy tư mất ngủ. Trước giờ nếu không phải tình huống vạn phần bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn cùng người ta giao chén bao giờ. Khinh Trần là một tên tửu quỷ, muốn làm ăn với y thì không thể hạn chế uống rượu được.

Gương mặt của Lạc Thiên khi mỉm cười tự nhiên sẽ làm cho người ta hảo cảm, khi cười cợt sẽ khiến nữ nhân mê ly. Nhưng theo Ngưng Bích thấy, mỗi lần hắn nhíu mày nghiêm túc suy tư thì mới chân chính hấp dẫn lạ kỳ. Giống như lúc này đây, hắn không có chút gì của một thiếu niên ngây thơ vừa tròn đôi mươi. Cả người toát ra nét lôi cuốn của một gã đàn ông chính chắn, khiến nữ nhân cam tâm tình nguyện cho hắn che chở cả đời.

Ngưng Bích không tự chủ được, đưa tay sờ sờ một chút lên gương mặt hắn. Nét mặt thanh nhã, nhưng vẫn cương nghị toát ra nét quyến rũ nam tính. Mấy sợi tóc rơi ra, rủ xuống trán làm hắn trở nên phong trần, tuấn lãng nhiều hơn. Nếu như trước đây, hắn có vẻ rất hời hợt, chỉ có một cái điệu bộ thư sinh yếu nhược, không ngờ lúc này lại trở nên trầm mặc, sâu xa hơn rất nhiều.


Bàn tay hắn gác trên vai Ngưng Bích, mấy ngón tay giống như vô thức mân mê làn da nàng.

-Vết thương vẫn còn đau không? – Giọng hắn trong đêm vắng tự nhiên trở nên khàn khàn hơn. Không biết là do rượu hay vì lý do nào khác.
-Không, không còn đau nữa.

Ngưng bích nũng nịu nói dối. Kỳ thực nàng chỉ mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm, sức lực còn chưa bình phục. Vì vậy ba ngày liền đều không thể bước ra ngoài. Mà bản thân Lạc Thiên cũng không muốn nàng xuất đầu lộ diện. Vật dụng, đồ ăn … thứ gì cần thiết, hắn sẽ tự đi ra ngoài mua mang về. Kể từ ngày hắn ôm nàng tiến vào nhà trọ, ông chủ cũng chưa từng gặp lại vị nữ nhân này. Bề ngoài Lạc Thiên bởi vì để nàng dưỡng thương và trách tai mắt của triều đình, nhưng kỳ thật trong tiềm thức hắn là muốn giấu nàng thật kỹ. Kho báu trong lòng hắn, không muốn bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nữa. Thật là tính chiếm hữu quá cao, là bản chất độc tài không cần hỏi.

-Ngày mai không biết tên Khinh Trần kia còn bày ra trò gì nữa? Quả nhiên thật cổ quái! Ta đã trực tiếp đề nghị sẽ hậu tạ nhưng hắn vẫn phớt lờ, nằng nặc đòi thách đấu mới chịu.

Hắn tự nhiên nói sang vấn đề chính. Trước giờ hắn chưa từng có thói quen nói ra suy nghĩ của mình, chứ đừng nói chi cùng người khác bàn bạc thảo luận.

-Nếu đấu võ, thiếp có thể giúp được.

Ngưng Bích muốn nhỏm dậy, đối mặt với hắn nói chuyện, thế nhưng Lạc Thiên vẫn bá đạo ôm nàng lại, nằm xuống như cũ.

-Hắn đã biết ta không có võ công, chắc chắn sẽ không đưa ra đề tài này làm khó. Cái hắn cần là những trò vui thật sự. Nếu thắng bại quá rõ ràng, thì thật nhàm chán.

-Tướng công hiểu rõ con người này?
-Không phải hiểu rõ mà là ta nhận thức được hắn một chút. Bậc trí giả nhưng lại bất đắc chí với đời. Trong lòng hắn buồn chán nên thường cùng người ta so tài, đưa ra thử thách này nọ.
-Nếu có thể dùng tiền để mua chuộc hắn thì thật tốt. – Ngưng Bích lâu ngày đã bị thói nghiêm trọng hoá đồng tiền của Lạc Thiên lây nhiễm.
-Vấn đề nếu có thể dùng tiền để giải quyết, thì không còn gọi là ‘vấn đề’ nữa rồi. – Lạc Thiên đưa ra học thuyết ‘đại gia’ của hắn. – Tuy nhiên, tình hình này cũng chưa chắc là không tốt. Triều đình bên ngoài vẫn đang truy lùng nàng, chúng ta muốn tiến hành kế hoạch thì cũng phải chờ một thời gian nữa. Nàng cứ ở đây dưỡng thương, ta rãnh rỗi sẽ đi theo Khinh Trần chơi vài trò để giết thời gian vậy.

Nhìn thấy Lạc Thiên mỉm cười tự tin, lòng Ngưng Bích cũng thấy nhẹ nhõm đi đôi chút. Sự việc ra như vầy là do Ngưng Bích bất tài thất thủ. Ngày đó sau khi lấy được bản đồ trong Trường Hành cung, trên đường rút lui Ngưng bích lại để cho thủ vệ binh phát hiện. Quân thủ vệ trong triều đình, hẳn nhiên đều là cao thủ nhất lưu. Ngưng Bích một mình chống với mấy chục người, vừa tháo chạy vừa phải bảo vệ danh tính. Nàng là do Lạc Thiên dắt vào, nếu có bất kỳ sơ sót gì cũng đều làm liên luỵ hắn.

Trường quyết đấu diễn ra kịch liệt, Ngưng Bích bị đâm một nhát trên vai, lại còn chạy lạc trong cung. Nàng vừa dùng khinh công, vừa dùng thuật ẩn thân của mật sứ. Thế nhưng vết máu lưu lại khiến hành tung của nàng bị phát hiện ra nhanh chóng. Không ngờ trong lúc nàng chạy loạn, liền gặp Mẫn Chi đang được đoàn cung nữ đưa về phòng. Ngưng Bích lúc này thể lực đã cạn kiệt, mắt hoa, cả người hết sức nên đành bắt công chuá làm con tin. Nàng biết giá trị của Mẫn Chi không nhỏ, đây là phương án thoát thân cuối cùng.

Bị người ta dồn vào đường cùng, thân thể trọng thương; Ngưng Bích dường như đối với loại tình huống này vô cùng quen thuộc. nguồn

“Sau này mạng của ngươi đã không còn nữa, muốn sống hay chết phải tuỳ ý cung chủ!” Một giọng nói xa xăm trong tiềm thức vang lên.

Ngưng Bích chợt như mù mịt, tay dần lạnh, trời như tối hơn. “Mạng ta vốn đã mất từ lâu rồi!” Trong tim nàng, bỗng dưng nỗi sợ hoàn toàn biến mất. Một người đã chết thì làm sao lại sợ chết một lần nữa. Ngưng Bích quét đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn thủ vệ binh xung quanh.

“Hoàn thành nhiệm vụ là trên hết. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì ít nhất lấy tính mạng của mình ra mà báo đáp cung chủ đi.”


Nàng cầm gươm chắc hơn, đến bước cuối cùng thì ‘ngọc đá cùng tan’ vậy.

“Mau thả công chúa ra, ta thay nàng làm con tin!” Có người nào thét vang, khiến trong lòng Ngưng Bích chấn động. Trong đám đông ồn ào xung quanh, có người nào chạy tới. Mất máu nhiều khiến tầm nhìn của nàng không còn rõ ràng lắm, nhưng thân ảnh của hắn vẫn hiện ra rõ mồn một. Đôi mắt thâm tình nhìn nàng, giọng nói run rẫy sợ hãi.

“Tướng công tới để cứu Ngưng Bích sao?” Nàng vui vẻ, nàng hạnh phúc, nàng cảm thấy dù thế gian này có biến mất đi hết thì nàng cũng không sợ. Nàng chỉ cần duy nhất một người này thôi. Vì hắn, cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu nàng cũng không ngại.

Ngưng Bích thô bạo xô công chúa ra xa chỗ khác. Tướng công của nàng đã đến bên cạnh nàng. Hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cả người hắn đều toát ra vẻ an toàn tin cậy. Ngưng Bích mệt mỏi dựa vào người hắn. Nàng cảm thấy hạnh phúc khi hắn choàng tay qua thắt lưng nàng. Lời hắn run rẩy thì thầm bên tai nàng, “Chúng ta đi!”

“Ừ thì đi!” Nàng mệt mỏi quá. Trên lưng gánh nặng một mối thù, cả cuộc đời nàng chỉ toàn là mệt mỏi thôi. Chuyện trước đó chỉ toàn là bi thương, nàng không muốn nhớ lại gì hết. Nàng nghỉ ngơi, nằm yên trong vòng tay an toàn của hắn. Tại sao phải sống có trách nhiệm? Nàng muốn ích kỷ một lần, ích kỷ quên đi mọi thứ, bỏ lại hết tất cả sau lưng.

“Tỷ tỷ, thật xin lỗi!” Một giọt nước mắt lấp lánh rơi ra từ khoé mắt của nàng.

^_^

Ngưng Bích giật mình thức dậy. Dường như nàng vừa có một giấc mơ nào đó bi thương lắm. Ngưng Bích đưa tay quẹt, nước mắt vẫn còn đọng trên mi. Nàng nhìn quanh căn phòng xa lạ, nàng đang cô đơn ở chốn nào đây? Vết thương trên vai rất đau, cả đầu cũng nàng cũng đang đau nhức như búa bổ. Ngưng Bích cảm thấy hoang mang lo sợ. Ai đó, bất cứ ai hãy mau đến đây cứu nàng với.

Có tiếng cửa kẻo kẹt vang lên, vừa có người bước vào phòng. Hắn vẫn mặt bộ lam y quen thuộc, hoà nhã mỉm cười với nàng.


-Chào buổi sáng!

Tóc suông dài cột cao, trên mặt luôn mang theo nét tự tin bất diệt. Hắn luôn xuất hiện cực kỳ chỉnh chu hoàn hảo, trên người vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện bất cứ tỳ vết nào. Bên hông Lạc Thiên giắt thêm bội kiếm, tăng thêm một chút ngạo thế, phong trần như nhân sĩ giang hồ.

-Chào buổi sáng! – Nàng mỉm cười ấm áp.

Hắn chính là tướng công của nàng. Là mặt trời ấm áp ngày đông, là tinh tú đẹp nhất trên trời đêm lấp lánh. Là Thái Sơn vững chắc cho nàng nương tựa. Là thần, là thánh duy nhất trong lòng nàng. Lạc Thiên chính là cả một bầu trời trong lòng Ngưng Bích. Cho dù thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn; ở bên cạnh Lạc Thiên, Ngưng Bích không còn lo sợ gì nữa.

“…Đường hoa dìu dặt bước đông phong
Nghĩ kẻ tìm thơm cũng có công,
Lạ mặt dám quen cùng gió nước,
Nặng lòng nên nhẹ đến non sông.
Da trời nắng nhuộm tươi màu biếc,
Phòng gấm trăng in dãi thức hồng.
Ai nhớ lấy cho lòng ấy nhỉ,
Trước năm trăm hẳn nợ chi không?”

(Trích ‘Ngụ ý Tốn phong, ký nhị thủ’, Hồ Xuân Hương)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.