Lập Quốc Ký III

Chương 21: Tiểu nhân đắc ý


Bạn đang đọc Lập Quốc Ký III – Chương 21: Tiểu nhân đắc ý


Chương 20: Tiểu nhân đắc ý
Cổng hoàng cung mở rộng đón chào đoàn rước của công chúa. Đích thân hoàng thượng cùng bá quan văn võ ra đón chào cũng cho thấy công chúa có đủ cân lượng rồi. Mẫn Chi từ trong xe đi xuống, cũng không giữ quy tắc gì mà chạy nhào vào lòng hoàng thượng.
– Phụ hoàng! – Nàng nũng nịu gọi.
Trên mặt vị hoàng thượng này cũng hiện rõ nụ cười sủng ái. Công chúa ngang ngược, có lẽ cũng do bị hoàng đế này sủng lên đến trời xanh mà ra.
Nhìn vị hoàng đế này, Lạc Thiên hơi bất ngờ. Lão nhân gia tóc bạc da mồi, tuổi ngoài sáu mươi. Là cha già con mọn hèn chi lại yêu quý công chúa đến vậy.
– Phụ hoàng, việc hoàng nhi đã thông tri với phụ hoàng, người rốt cuộc đã có quyết định gì chưa? – Công chúa lại làm nũng.
Ánh mắt hoàng đế chợt loé lên. Ông nhìn khắp xung quanh, rồi cuối cùng phát hiện người thanh niên tuấn tú vẫn đang quỳ phục trước mặt. Thân hình y sam dong dỏng dáng thư sinh, chỉ là một tên văn nhân yếu nhược. Tóc đen suông dài, nước da sáng hơn dân Triệu Đảo, ắt là kẻ ngoại bang. Trán cao sáng láng, biểu hiện người thông minh cơ trí. Chân mày mỏng như tranh vẽ, đôi mắt sâu thăm thẳm là người rất tinh nhanh. Môi hồng nhuận mà mỏng là người xảo ngôn, khoé miệng hơi cong lên là loại ngạo mạn hay mị chúng. Tóm lại công chúa quý giá của ông đã gặp được một thiếu niên tuấn tú đa tài, nhưng có điều tâm cơ hắn sâu quá. Nếu thu lại làm thân tín trung thành thì chẳng khác nào rồng cưỡi mây bay lên cao, nhưng ngược lại nếu hắn có dã tâm thì chẳng khác nào bắt chuột bỏ vào lu gạo.
Công chúa đã viết thư kể lại sự việc hắn đơn độc thủ thành bắt cướp, cứu nguy cho công chúa. Qua lời lẽ trong thư, hoàng thượng biết công chúa đã rất để tâm tới người này. Nàng mong ông phong quan tiến chức để có thể giữ người lại bên cạnh. Nhưng hoàng thượng vốn rất kỹ tính, thường quan tâm đến xem những người tiếp cận với trân bảo dưới gối ông. Lão nhân gia đã dự định khi gặp mặt, sẽ quyết định xem kẻ này có thật xứng đáng để giữ lại không.

Hoàng đế sống lâu năm có chuyện gì mà chưa từng trải, nhìn tướng đoán người không phải là việc khó khăn gì. Chỉ có điều chưa bao giờ ông phân vân đến vậy. Người thanh niên này như vực sâu không thấy đáy, không ai có thể đoán được bản chất của hắn là gì. “Ngươi là trắng hay là đen đây?”
– Hoàng nhi đường xa mệt mỏi, vào cung nghỉ ngơi đi rồi chuyện gì sẽ tính sau.
Hoàng đế cười khà khà rồi dẫn đầu bá quan văn võ quay về cung. Công chúa phụng phịu ra mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Bọn người hầu, thị vệ và Lạc Thiên thì được bố trí ột chỗ nghĩ ngơi khác.
“Chuyện gì tính sau, rốt cuộc là chuyện gì? Bao giờ mới quyết định ban thưởng cho ta hả trời?” Công chúa thì phụng phịu, còn Lạc Thiên cũng thất vọng ra mặt.
^_^
Bọn thị vệ đi cùng công chúa, nên biết vị trí của hắn trong lòng Mẫn Chi thế nào. Rất khách khí bố trí cho Lạc Thiên vào một trang viên đầy hoa khá tốt trong hòang cung . Bản thân Lạc Thiên thì rất tranh thủ, kéo Ngưng Bích vào ở cùng luôn. Nàng danh chính ngôn thuận làm thiếp thân nha hoàn vào ở cùng chủ tử. Dù sao đây cũng là hoàng cung đầy thị phi, hẳn vẫn nên để nàng trong tầm mắt để dễ dàng bảo hộ.
Hắn mệt mỏi nằm dài trên tháp thượng, tuỳ ý để cho Ngưng Bích đấm bóp tay chân. Cưỡi ngựa đi xa như vậy thật mệt chết người, chỉ có bọn võ quân mới có thể chịu được. Trước giờ hắn đi đâu cũng là ngồi xa ngựa á.
Ngược lại với vẻ mệt mỏi tuỳ tiện của Lạc Thiên, Ngưng Bích thì thật là vui vẻ. Trong thời gian qua tình cảm của hai người tốt lên thấy rõ, hắn cũng không còn tương kính khách sáo với nàng như lúc trước. Lúc nào cũng để nàng cận kề ở bên người. Thân làm tiểu thiếp nàng cũng thật nghi ngờ tại sao tướng công chưa từng động tay qua nàng. Ngoài trừ cái lần hội ngộ ở nhà trọ, hắn ôm nàng thật chặt thì không có lần nào hắn chạm vào nàng nữa. Chẳng lẽ hắn ngại bệnh mất trí của nàng. Thật sự ngày nào nàng chưa phục hồi lại, thì hắn cũng sẽ giữa thái độ xa cách đó sao?
Nhìn Lạc Thiên sảng khoái nằm cho nàng đấm bóp, Ngưng Bích cảm thấy đây là khoảng thời gian quý báu để tăng cường tình cảm giữa hai người. Đây mới chân chính là công việc tiểu thiếp làm cho tướng công chứ. Nhìn thân thể mảnh dẻ của hắn ngày ngày vất vả, nàng thật đau lòng nha.

Bất chợt có động tĩnh bên ngoài cửa sổ. Ngưng Bích cảm nhận được có cao thủ đang ẩn thân. Nàng nhanh tay cầm chén trà cạnh bàn ném tới.
“Phu thê người ta đang thân mật, mà người rình rập cái gì?”
Cao thủ lén lút lách người né qua, tách trà bay thẳng đập vào vách tường vỡ nát. Đối phương biết mình đã bị phát hiện, không tiện ẩn thân nữa, bèn nhảy cửa sổ vào thẳng trong phòng. Ngưng Bích thật là bực mình mà, rình rập chưa đủ tên này còn muốn nhảy vào phá đám. Nàng thật muốn cầm ghế ném chết hắn.
– Thuộc hạ là Đặng Đồ Sơn, đường chủ của Thính Phong các tại Triệu Đảo. Bái kiến nhị công tử!
Người kia rõ ràng một thân quan phục của Triệu Đảo lại quỳ phục trước mặt hai người. Lạc Thiên từng có thấy qua đám quan viên trong đám rước công chúa, tên này cũng có mặt trong số đó. Thì ra thân là quan Triệu Đảo, phận thật sự của y lại là mật sứ của Thính Phong các. Mật sứ trước giờ hành tung bí ẩn, chỉ có mình đại ca là nắm rõ đám người này. Trong Thành gia chia ra Lạc Thiên nắm giữ tiền trang, Thính Phong các thì thuộc phạm vi quản lý của đại ca. Hắn trước giờ cũng không biết rõ quy mô của Thính Phong các bao trùm khắp nơi như thế nào.
– Đặng đường chủ đứng lên đi! truyện từ
Lạc Thiên nói chuyện rất khách sáo, nhưng bản thân lại chẳng khách sáo mà nằm bẹp tại chỗ. Hắn hiện tại rất mệt, không muốn nhúc nhích chút nào.
– Ta vừa đến nơi này mà đường chủ đã biết tin đến ngay, quả thật là công phu xuất quỷ nhập thần. – Lạc Thiên vui vẻ nói. Hắn rốt cuộc đã liên lạc được với ‘người nhà’ rồi.
– Nhị công tử mất tích hai tháng, đã khiến trên dưới Thành gia dốc sức tìm kiếm khắp Nam Hải đúng hai tháng rồi. Hôm nay gặp được ngài quả thật là mừng vui khôn xiết.

– Bên đại ca đã tiến hành tới đâu rồi?
Hai tháng hắn mất tích, tình hình Việt quốc đã ra sao rồi? Hắn phải biết để mà phối hợp hành động chứ.
– Đại công tử theo phe Bắc Bình vương nổi dậy, tuyên bố ly khai với triều đình. Quân Bắc Bình thống nhất toàn bộ khu vực Thiên Mẫu sơn. Quân triều đình phái ra ba đại đội lớn là Hoả Châu, Phong Châu, Thuỷ Châu ra ứng chiến. Tình hình vẫn đang giằng co ở khu vực Bạch thành.
– Chưa vượt qua Bắc đô là được. Kế hoạch vẫn còn trong thời hạn.
Lạc Thiên lẩm bẩm tính toán. Đại ca của hắn nói tạo phản là liền tạo phản. Thành Lạc Thiên không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất lại chính là vị đại ca này. Hắn cả đời này cũng không thể nào vượt qua được. Nghĩ tới Thành Lạc Nhân, hắn lại tiếp tục thở dài.
– Đường chủ, ngươi thay ta gửi một cái tin báo bình an về nhà. Nhắn với đại ca công việc vẫn tiến hành trôi chảy, nhất định sẽ y như lời hẹn ước.
– Thuộc hạ tuân lệnh.
Đằng Đồ Sơn nhận lệnh xong dự định bỏ đi, thì Lạc Thiên đột nhiên gọi lại.
– Ở đây ta liên lạc với ngươi như thế nào?
– Thuộc hạ là cận vệ của đại sứ Việt quốc tại Triệu đảo. Có việc cần làm, xin công tử đến sứ quán tìm tại hạ.

– Được rồi ngươi đi đi.
Lạc Thiên vừa nói thì người kia thoắt cái đã không thấy tăm hơi. Mật sứ của Thính Phong các chính là kinh công đều tuyệt đỉnh, độc bộ thiên hạ.
Nhận được tin nhà, Lạc Thiên như trút được gánh nặng. Bây giờ hắn đã có thể thoải mái hành sự được rồi, kế hoạch cũng không trễ hẹn cho lắm.
Lúc Lạc Thiên đăm chiêu suy tính, thì Ngưng Bích hỗn loạn trong lòng. Thật ra thân phận tướng công là gì, hình như không giống lắm như lời hắn từng nói. Hắn có địa vị không nhỏ chứ chẳng phải là hạng thư sinh bình thường, hắn xuất thân Việt quốc chứ chẳng phải là người dân Triệu Đảo, hình như hắn có một trách nhiệm lớn lao nào khác chứ chẳng phải chỉ đơn giản là đi tìm thân nhân.
Nhìn gương mặt ngưng trọng của Ngưng Bích, Lạc Thiên biết hắn cần phải cấp cho nàng một lời giải thích. Vốn đã coi nàng là người của mình, nên hắn không muốn dấu diếm nhiều thêm.
Hắn ngồi dậy, kéo tay ôm Ngưng Bích vào lòng. Bị hành động đột ngột này của hắn doạ, Ngưng Bích giật mình ngẩn ngơ, quên mất trăm mối hỗn loạn nãy giờ trong đầu. Trong lòng nàng bây giờ chỉ còn một mảng ấm áp, cùng trái tim thổn thức đập thình thịch.
– Bích nhi, có lẽ nàng quên mất, nên bây giờ ta phải nói cho nàng biết …
Thành Lạc Thiên kể hết thân phận thật sự của hắn cho nàng nghe. Hắn kể về nhiệm vụ thu mua mỏ sắt cùng hành động tạo phản của đại ca. Trừ bỏ câu chuyện nàng là tiểu thiếp của hắn, thì Lạc Thiên coi như đã thành thật nói ra tất cả. Nếu không có việc nàng bán thân chôn cha, thì hắn lấy cớ gì để giữ nàng lại bên cạnh bây giờ. Chỉ trách rằng Ngưng Bích bị mất trí giống như trang giấy trắng, hắn nói gì nàng đều ghi nhớ trong lòng. Lạc Thiên đã dốc sức tiến hành kế hoạch ‘thê huấn’ của mình, làm nàng hiện nay coi hắn như thần thánh. Bất cứ lời nói nào của hắn nàng cũng coi như chân lý vui vẻ chấp nhận nghe theo.
Hắn không phủ định hắn là người xấu, là gian thương, là tiểu nhân. Ngưng Bích đều vui vẻ gật đầu nghe theo hết. Lạc Thiên cảm thấy rất thoải mái trong lòng. Trước mặt nàng, hắn từ lâu đã không còn đóng kịch nữa, thật sự rất quyến luyến yêu thương nàng. Hắn nhìn đại mãnh hổ hiện nay đã biến thành con mèo nhỏ nằm trong lòng, Lạc Thiên vui sướng cảm nhận mùi vị của thứ gọi là đắc ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.