Bạn đang đọc Lập Hạ FULL – Chương 9: Ký Ức Cho Ngày Mai
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Ngụy Lật và Phó Thời Cạnh tiện đường dạo qua một vòng chợ truyền thống, mua ít cá vàng và một bó hoa.
Căn chung cư của anh ở tầng 23, là một căn hộ Duplex, thiết kế tuy sang trọng nhưng vì không thường xuyên ở nên bố trí rất đơn giản.
Phó Thời Cạnh thả cá vào bể, Ngụy Lật mở giấy báo, ngồi quỳ ở trước bàn trà cắm hoa.
Cô mua một bó hoa hồng trắng, mấy nụ hoa đã he hé bung nở, cô tỉ mỉ cắm từng đóa từng đóa, nhìn từ xa tựa như chiếc váy cưới bồng bềnh.
“Đẹp không?”
Ngụy Lật quay đầu hỏi anh.
Phó Thời Cạnh nhìn qua: “Đẹp.”
Chỉ thế cũng đã đủ khiến cô vừa lòng, đứng dậy bưng bình hoa đến nhà ăn.
Sáng thứ Hai, Ngụy Lật quấn quýt bên anh một hồi rồi mới lái xe đi làm.
Trong lúc chờ đèn đỏ, cô hạ cửa kính xe xuống một lát cho thông thoáng, nhưng gió thoảng vào chưa được 5 giây, xe bên cạnh cũng chậm rãi hạ cửa sổ xuống, lộ ra gương mặt Cố Trạch, tuy điển trai nhưng trên môi lại treo nụ cười ngả ngớn mãi chẳng bỏ.
“Ngụy tiểu thư, buổi sáng tốt lành nhé.”
Ngụy Lật câm nín, ném cho anh ta chút tươi cười gượng gập: “Chào buổi sáng.”
“Chúng ta có duyên thật đấy, dừng đèn đỏ mà cũng gặp được nhau.”
Là có duyên hay là ngọn gió độc không biết?
Ngụy Lật nắm vô lăng, trong đầu nhẩm đếm từng giây của đèn tín hiệu, lúc còn 7, 8 giây đã không chờ nổi mà quay mặt qua cười cười: “Đèn xanh rồi, chào Cố tổng.”
Liền hấp tấp đóng cửa sổ, khởi động chân ga, chậm rãi hòa vào làn xe.
Cô vốn chỉ nghĩ hôm nay mình sẽ xui xẻo đến cỡ đó là cùng, ai ngờ buổi chiều lại gặp được Cố Trạch ở công ty.
Trưởng phòng đi cùng anh ta đến phòng họp, trên đường đi đụng phải Ngụy Lật, Cố Trạch không kiêng dè ai mà nháy nháy mắt, khiến trong lòng Ngụy Lật thầm run rẩy.
Quả nhiên, không quá 5 phút sau, Trưởng phòng mở cửa phòng hội nghị, gọi Ngụy Lật lại: “Cô Ngụy mang tài liệu qua đây.”
Cô nhanh chóng cầm tài liệu vào phòng họp, Cố Trạch trước tiên là hết lời khen ngợi bản thiết kế, lời ngon tiếng ngọt đến nỗi khiến Trưởng phòng vui mừng đầy mặt, sau đó mới nói tiếp: “Nhưng mà vẫn còn một chi tiết nhỏ tôi chưa hài lòng lắm, không biết có thể trao đổi riêng với người thiết kế bản thảo lần này được không?”
Trưởng phòng cũng là tay già đời, lập tức cười lấy lòng: “Được được, có chỗ nào không hài lòng thì ngài cứ trực tiếp trao đổi với Tiểu Ngụy.”
Trước khi đi còn không quên dặn dò Ngụy Lật: “Ngụy Lật, chiêu đãi Cố tổng cho tốt.”
Ngụy Lật siết cây bút bi trong tay, hít một hơi thật sâu, treo trên môi nụ cười đúng mực: “Cố tổng, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?”
Cố Trạch nhìn cô cười, khó có được một lần thu liễm bớt thái độ tùy tiện, trưng ra chân thành: “Tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ cần là cô thiết kế thì tôi đều thấy ổn, nhất định sẽ bỏ ra số tiền lớn để hợp tác lâu dài.”
“Lời này ngài nên nói với Trưởng phòng của chúng tôi, ông ấy nhất định sẽ vui mừng cảm động rơi nước mắt.” Ngụy Lật nhịn không được mà châm chọc anh ta vài câu.
Cố Trạch hoàn toàn không thèm để ý, chỉ một lòng tấn công: “Cô Ngụy, tôi thật sự không có ý xấu, sự cố giao thông hôm đó là chuyện ngoài ý muốn, sau này hợp tác với quý công ty và gặp được cô cũng là ngoài dự đoán của tôi.
Tôi tin tưởng năng lực của cô, cũng thật lòng thưởng thức thẩm mỹ tiên tiến của cô Ngụy đây.”
Lại càng thưởng thức vẻ đẹp của em.
Ngụy Lật không ngại ngần mà xoáy sâu vào ánh mắt của anh ta, sau đó buông lời lẽ cứng nhắc, không có chút gì lan man ngoài lề: “Tôi sẽ mau chóng hoàn thiện bản thảo để gửi sản phẩm đến quý công ty.”
Cố Trạch vẫn một mực tươi cười nhìn cô, hiển nhiên không để ý lắm chuyện làm ăn lần này.
Anh ta ngậm thìa vàng mà sinh ra, lại ở trong xa hoa phú quý mà lớn lên, nhận đủ mọi cưng chiều dung túng, đã thích thứ gì là phải gióng trống khua chiêng muốn có cho bằng được, giống như sợ không có người biết.
Cứ thường xuyên như thế, trong công ty cũng dần truyền ra chút tin đồn nhảm nhí.
Vốn Ngụy Lật còn trẻ, nhưng mỗi ngày lại chạy siêu xe đi làm, quần áo trên người cũng chẳng phải của rẻ của ôi gì, thái độ của Cố Trạch còn thẳng thắn như vậy, khó tránh khỏi có vài lời ra tiếng vào không xuôi tai.
“Mình nói cho cậu nghe, chắc chắn là mấy thư ký nhàn rỗi nói xấu sau lưng, đám người bọn họ không ai là đèn cạn dầu, thấy cậu trẻ tuổi xinh đẹp nên ganh ghét từ lâu, nay được đà thổi gió muốn dìm cậu đấy.”
Lý Nhiễm tức giận bất bình, nhưng Ngụy Lật lại không quá để ý, chỉ yên lặng dùng nĩa cuốn mì vào miệng, trên môi còn mang ý cười.
Lý Nhiễm thấy vậy lại thở dài: “Cậu nữa, nếu đổi lại là người khác hẳn đã tức nghẹn luôn rồi.”
Tính tình Ngụy Lật cũng không phải hiền hòa đến độ mặc cho người ta đè đầu cưỡi cổ, chỉ là cô không thích so đo cùng đám người miệng lưỡi lắt léo đó.
Vả lại, bọn họ nói cũng chẳng sai, cô đúng là có ‘kim chủ’ sau lưng, chỉ là không phải vị Cố Trạch kia, mà là ‘bạn trai kim chủ’.
Đến bây giờ thì ăn ở đi lại của cô hơn phân nửa là do Phó Thời Cạnh lo liệu chu toàn, bạn trai chăm sóc chu đáo như vậy, chẳng có lý gì bắt cô phải kiêng dè hay che giấu.
Nhưng chỉ có trong lòng Ngụy Lật mới biết, điều cô khát vọng nhất không nằm ở những thứ đồ xa xỉ mà người ngoài bàn tán.
Với Ngụy Lật mà nói, thứ quý giá nhất cô trân trọng và mong muốn ở Phó Thời Cạnh không phải là tiền bạc xe sang.