Bạn đang đọc Lập Hạ FULL – Chương 32: Không Thể Chạm Tới
Phục vụ dẫn hai người vào phòng bao, cửa vừa mở, mọi người ngồi ở bàn tròn đều đồng loạt nhìn qua.
“Hạt Dẻ!”
Sự nhiệt tình của bọn họ cũng khiến Ngụy Lật thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác quen thuộc cứ như vậy mà ập tới, 4 năm học Đại học, cùng nhau học nhóm, cùng nhau trốn học, cùng nhau dạo công viên, tình cảm gắn bó sớm chiều như vậy, có lẽ dù 30 năm, 40 năm hay 50 năm nữa cũng chẳng thể nào làm những nụ cười kia phai nhạt.
Ngụy Lật chào hỏi từng người rồi mới ngồi vào ghế của mình, Tần Dạng ngồi ở bên cạnh cô, lớp trưởng Lục Bằng ngồi ở bên cạnh Tần Dạng, cậu ta rót cho hai người hai ly nước: “Hạt Dẻ, cậu về đây từ khi nào mà không nói sớm.”
“Cũng mới gần đây thôi, tại vội tìm việc với dọn nhà quá.”
Lục Bằng có chút ngạc nhiên: “Định về đây lập nghiệp?”
Ngụy Lật gật đầu, nói giỡn với cậu ta: “Còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều đấy.”
“Bọn mình là ai mà còn phải nói mấy lời khách khí như thế.”
Tần Dạng bị kẹp giữa hai người, bĩu môi nói lẫy: “Có muốn mình lui ra cho hai cậu tỉ tê không, không biết để ý đến cảm xúc của ‘người thứ 3’ chút nào cả.”
Lục Bằng xuýt xoa một tiếng: “Đấy, tính tình vẫn cứ như xưa.”
Hồi học Đại học, ba người bọn họ thân thiết với nhau nhất, Lục Bằng là lớp trưởng, Ngụy Lật là bí thư chi Đoàn, Tần Dạng đã quen thân với Ngụy Lật từ trước, lúc nào cũng đi cùng nhau, khi đó Giảng viên thường hay thay đổi xoành xoạch, lần nào cũng giao hạn bài tập sát nút, bọn họ hẹn nhau cùng đi học nhóm, cùng lục tìm tài liệu, vừa ăn kem vừa bất bình.
Mọi chuyện giống như mới chỉ hôm qua, nhưng chớp mắt một cái đã đến lúc mỗi đứa một nơi.
Trong phòng có gần chục người, đến lúc đi KTV thì ít đi một nửa, Lục Bằng cầm micro nghêu ngao dẫn đầu, Ngụy Lật và Tần Dạng ngồi một bên nhìn cậu ta mèo khen mèo dài đuôi, cả phòng vui cười ầm ĩ.
Đến lượt Tần Dạng trổ tài, Ngụy Lật bị mấy bạn bè còn lại đẩy lên song ca, nhưng cô lấy lý do đau họng để từ chối, vừa mở điện thoại ra thì đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Phó Thời Cạnh.
Ngụy Lật cầm điện thoại ra ngoài phòng, gọi lại cho anh.
Bên kia bắt máy rất nhanh, dường như đã chờ đợi cô từ lâu, nhưng lại không lên tiếng, có lẽ là đợi cô lên tiếng.
Hai người đều trầm mặc một lát, cuối cùng Ngụy Lật là người buông giọng thỏa hiệp: “Anh gọi em nhiều như vậy, sao bây giờ gọi lại thì im re thế?”
Tâm tư bị cô vạch trần nhưng anh cũng không giận, chỉ nhẹ giọng nói: “Muốn nghe giọng em.”
“Anh về tới nhà chưa?”
Phó Thời Cạnh rót một ly nước ấm, “ừm” một tiếng xem như trả lời.
“Anh nghỉ ngơi đi, em chưa biết bao giờ mới về được nữa.”
Phó Thời Cạnh xem như đã hiểu được cảnh tịch mịch phòng không gối chiếc, trong giọng nói nghe chừng buồn bã thiếu vắng lắm: “Khi nào em mới về?”
Ngụy Lật nhịn cười, làm bộ làm tịch: “Chắc phải thêm dăm ba tăng nữa.”
Dăm ba tăng nữa? Phó Thời Cạnh nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 10 giờ, chẳng lẽ Ngụy Lật muốn đi đến sáng mới về?
“Muốn chơi đến khuya như vậy?”
“Ừm, giờ em vừa mới vào KTV thôi, lát nữa còn đi ăn khuya.”
Phó Thời Cạnh không nói gì, mãi một lúc lâu sau mới đáp: “Lúc sắp về thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
Anh tủi thân tắt máy, nào biết được Ngụy Lật bên kia đã cười đến tít cả mắt.
Tần Dạng và Lục Bằng thấy cô về thì quay ra hóng hớt: “Sao rồi, Phó tổng giục cậu về hả?”
“Không có, anh ấy chỉ hỏi khi nào mình về thôi.”
Lục Bằng chậc lưỡi: “Không phải là anh ấy đang giục khéo hay sao.”
Ngụy Lật chỉ cười cười, nhưng sau đó cứ đôi ba phút lại mở điện thoại ra nhìn một lần.
Tần Dạng thấy thế thì trêu ghẹo: “Nhớ người ta đến thế cơ hả?”
“Anh ấy cuối tuần mới dành chút thời gian đến đây, chỉ sợ mình không về thì anh ấy cũng không chịu đi nghỉ ngơi.” Ngụy Lật hơi hối hận: “Mình còn đùa là đến rạng sáng mới về, thế mà anh ấy vẫn bảo lúc đó sẽ tới đón mình.”
Tần Dạng nghe mà ê cả răng: “Hai người quả là trời sinh một đôi, cả hai đều nhớ thương nhau mà sao không sớm làm lành đi?”
Ngụy Lật cúi đầu, dường như hơi nhụt chí: “Bọn mình quay lại rồi, nhưng vẫn chưa biết nên đối mặt mẹ mình như thế nào.”
Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Cũng không dám đối mặt với mẹ anh ấy.”
Tần Dạng xoa đầu cô, trong lòng cũng xuống tinh thần, cầm điện thoại nhét vào tay cô: “Mau gọi anh ấy tới đón đi, chừng anh ấy đợi đến mệt nhọc.”
“Nhưng tiệc còn chưa—”
Tần Dạng khoát tay: “Có phải đi gặp mặt sếp lớn đâu mà sợ, cậu nhắn cho anh ấy đi, lát nữa mình với Lục Bằng đưa cậu xuống.”
Ngụy Lật như được cổ vũ, bèn nhanh chóng thông báo cho anh, không biết bên kia đáp lại cái gì, chỉ thấy sau khi tắt màn hình điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm hẳn.
Thấy Tần Dạng vẫn còn mong chờ nhìn mình, cô có chút ngượng ngùng mà cười.
Lại nói đến cô bạn này, hồi trước hai người họ quen nhau vốn không phải từ mục đích kết giao, mà là vì người Tần Dạng yêu thầm lại thích Ngụy Lật, cô ấy tò mò tiếp cận Ngụy Lật.
Càng tiếp xúc lâu, cô ấy lại càng hiểu rõ một chuyện, người con gái dịu dàng bình tĩnh nhưng sống chân thành tha thiết luôn xứng đáng được người mến mộ, mà Ngụy Lật chính là người như vậy.