Lấp Đầy Khoảng Trống

Chương 5


Bạn đang đọc Lấp Đầy Khoảng Trống: Chương 5

CHƯƠNG 5.1: FAREWELL
-Xin lỗi!-Diana bình thản nói khi cả 2 cùng bước về phía lớp của cô.
-Về chuyện gì?
-Về việc nói bạn gái cũ của anh là Gumiho.
Eric dừng bước. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt ngập đầy sự ngạc nhiên. Nhìn anh, cô mỉm cười, chân bước thẳng vào lớp. Vừa vào tới nơi cảnh tượng Ryan tay băng bó trắng muốt đang chống cằm nhìn Violet đã đập vào mắt cô. Nhếch mép cười nhạt, cô bước đến:
-Ông anh! Làm gì chống cằm suy tư thế này?
Ryan mỉm cười nói:
-Đang suy tư xem có cách nào để mời cô bạn đáng iu của em ngồi chung với tụi anh vào h ăn trưa hay k đây!
Nhét chiếc túi xách vào ngăn bàn, cô tựa người vào chiếc bàn bên cạnh đáp trả:
-Ô chuyện đó quá đơn giản. Em đây rất sẵn lòng giúp anh.
Violet ngẩng đầu, ánh mắt lạnh pha chút chán ghét nhìn Diana hỏi:
-Cậu đi đâu mà giờ mới vào thế?
Diana trầm ngâm 1 chút rồi nói:
-Tớ… đi thăm bạn.

Violet nhìn Eric đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hỏi:
-Vậy sao anh ta lại ở đây?
Eric k đáp, ánh mắt màu lục thẫn thờ nhìn ra ngoài bầu trời kia. Diana chỉ khẽ cười, k đáp. Tiếng chuông vào lớp khiến 4 người giật mình. Mỉm cười nói:
-Vi tớ cúp tiết này nhé! Đừng báo với thầy hiệu trưởng.
K đợi Violet phản ứng, Diana cầm tay Eric lôi đi để lại Ryan với ánh mắt sững sờ và Violet với ánh nhìn khó hiểu.
……………………………………………………
Cánh cửa phòng nhạc cũ đc đẩy ra, Diana đẩy anh tới gần cây piano. Ngồi xuống mở nắp bàn phím, cô hỏi anh:
-Anh biết chơi thứ này chứ?
Eric nhìn cô khẽ gật đầu. Mỉm cười dịu dàng, ngón tay thon dài của Diana lướt nhẹ qua những phím đàn. Cô khẽ hỏi:
-Anh iu Ginny Clanne lắm đúng k?
Eric giật mình hỏi:
-Làm sao em biết?
K quay lại nhìn anh, cô khẽ cười:

-Ánh mắt của anh bộc lộ rõ nhất điều đó.
-Em…. có thể nhìn thấy đc sao?
Diana vẫn cười nhưng đó lại là 1 nụ cười buồn. Cô ngước mắt nhìn sắc trời đang chuyển màu, báo hiệu 1 cơn mưa chuẩn bị đến.
-Em đã từng thấy ánh mắt giống như anh rất nhìu lần rồi. Nhưng ánh mắt của nó k buồn như anh mà lúc nào cũng ngập đầy niềm vui.
Eric bật cười, trong tiếng cười của anh đầy chua xót. Anh ngồi xuống kế Diana, bàn tay anh đặt lên phím đàn.
-Em là người duy nhất nhìn thấy rõ tâm trạng của anh. Anh cứ ngỡ mình đã che giấu rất kỹ k ngờ lại bị em nhìn thấy.
Ấn 1 nốt trên phím đàn, Diana khẽ nói:
-Em biết, anh đang cảm thấy như thế nào. Có lẽ em sẽ k thể cảm nhận hết nỗi đau trong anh, nhưng em cũng có thể hiểu đc phần nào tình cảm của anh dành cho chị ta.
Eric im lặng. Gió đã bắt đầu nổi lên, tiếng lá xào xạc đập vào nhau. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói đượm buồn vang lên:
-Em…. có lẽ sẽ k thể hiều hết đc đâu. Chưa từng có 1 ai thấu hiểu anh cả.
Bàn tay lạnh của Diana nẳm lấy đôi tay ấm áp của anh, cô mỉm cười nói:
-Em đúng là sẽ k thể hiều đc hết. Nhưng em tin, em có thể chia sẽ câu chuyện đó với anh. K phải với tư cách là 1 cô gái xa lạ mà với tư cách là 1 người bạn. Có đc k?
Eric bật cười. Anh k nói!

Diana cũng k ép. Cô hiểu, khi nào sẵn sàng, anh sẽ kể câu chuyện của chính anh cho cô. Mỗi người đều muốn giữ cho riêng mình những nỗi buồn, những cảm xúc dâng lên trong tim. Và cũng chính những điều đó sẽ trở thành những sợi chỉ, buộc chặt trái tim của họ. Khi ấy, k phải là lời nói đc dùng để sẻ chia mà sẽ là 1 cái nắm chặt tay, 1 cái ôm nhẹ nhàng hay 1 bản nhạc êm dịu.
Diana sẽ k nắm chặt tay anh, cũng sẽ k ôm anh vì cô hoàn toàn k phải là người có thể làm đc điều đó khi chính cô cũng cần 1 sự chia sẻ. Anh ấy từng nói với cô hãy để những nốt nhạc thay cho những lời mà ta muốn nói. Ngón tay dài của Diana nhẹ lướt trên bàn phím. 1 chuỗi những âm thanh trầm buồn, thanh thoát vang lên.
Bản nhạc Farewell bắt đầu cho 1 buổi chiều mưa! CHƯƠNG 5.2:
Tiếng nhạc buồn vang lên, ngân nga giữa 1 khoảng k gian đầy gió. Từng chiếc là cây khô vàng theo lối cửa sổ bay vào rơi đầy trên sàn phòng. Những giọt mưa trong suốt như thủy tinh đã bắt đầu rơi. Như giọt nước mắt của biết bao người mang trong mình 1 nỗi đau, mưa trút xuống như cách người ta đã trút những giọt nước mắt của bản thân. Lạnh đó, ướt đó nhưng có như thế con người ta mới cảm thấy đc sự an ủi.
Eric chợt nói, giọng nói xa xăm của anh hòa vào giữa những nốt nhạc và tiếng mưa.
-Cô ấy đến với anh vào 1 buổi chiều mưa…………..
Mưa đã bắt rơi trên cái thành phố đầy xa hoa này. Anh, lặng lẽ bước dưới cơn mưa đang mỗi lúc 1 lớn. Màn mưa trắng xoa, che đi tất cả mọi thứ. khung cảnh trên đường cũng trở nên mờ ảo hơn bao giờ hết. Đôi tay anh buốt lạnh. Những giọt nước mắt nhẹ lăn từ mắt anh hòa vào vị mát lạnh của mưa. Đã đc 1 tuần kể từ đám tang của Richard. Anh vẫn còn nhớ như in hình ảnh ở buổi tang lễ. Cô đơn và hiu quạnh. Ngay cả cha mẹ còn k đến dự lễ tang của con mình thì còn ai đến kia chứ.
Nhưng Eric k cần họ. Họ đã vô tâm vứt bỏ anh em anh trên đất nước xa lạ này để tìm đến 1 nơi khác để mở rộng công ty của họ. Từ nhỏ, người duy nhất ở bên anh, cho anh 1 chỗ dựa chính là Richard. Richard là người thân duy nhất mà anh có, anh ấy vừa là 1 người bạn, vừa là 1 người anh và cũng là 1 người cha. Anh ấy dạy anh cách sống mạnh mẽ, tự lập để tồn tại. Mặc kệ bất kỳ đứa bạn nào chê cười, chỉ cần Richard ở bên, anh k quan tâm bất cứ thứ gì.
Năm 18 tuổi, độ tuổi đẹp biết bao vậy mà anh vẫn chưa kịp tận hưởng đã phải nhận lấy 1 cú shock. Thử hỏi có ai vừa về đến nhà chuẩn bị đón sinh nhật cùng anh trai thì thứ anh nhận đc là 1 lá thư màu đó như máu với câu nói :” 1 mạng trả 1 mạng” cùng chiếc nhẫn anh trai mình hay đeo mà k bàng hoàng cơ chứ? Anh cũng vậy! Anh điên cuồng chạy đi tìm kiếm theo địa chỉ trên phong thư. Khoảnh khắc cửa nhà kho bật mở, thế giới xung quanh anh như sụp đổ.
Người anh trai mà anh vô cùng iu quí đang nằm trước mắt anh. Anh vội vàng lao tới bên cạnh anh ấy mà k cần quan tâm. Richard đã mỉm cười, trên người anh ấy có vô số vết thương hở miệng k ngừng chảy máu. Gương mặt quen thuộc đã biến dạng đến mức k thể nhận ra với vô số vết rạch. 1 huy hiệu hình 2 giọt nước gắn với 1 mắc xích dài nối tới 2 chiếc lông vũ đc in trên bộ ngực trần của anh ấy. Dấu nung vẫn còn mới, khiến những mảng thịt cháy lộ rõ củng mùi tanh của máu.
Những giọt nước mắt lại chảy dài hơn khi Eric nhớ lại câu nói cuối cùng của anh trai
“Sống tốt em nhé!”
Anh gục ngã bên vệ đường, 2 tay ôm chặt lấy người để mặc cho nước mắt k ngừng tuôn. Anh gào lên:
-Làm sao em sống tốt đc khi k có anh? Anh nói đi làm sao em có thể sống tốt đc nữa?
Đúng! Làm sao còn có thể sống tốt khi thế giới trước mắt chỉ còn 1 màu xám. Làm sao có thể sống tốt khi người duy nhất iu thương mình đã ra đi mãi mãi. Bạn sẽ cảm thấy thế nào khi bạn tỉnh giấc sau 1 giấc mơ dài và nhận ra xung quanh mình k còn 1 ai?

Ngày tháng tươi đẹp bên cạnh anh trai giờ chỉ còn là dĩ vãng đối với anh. Lúc này đây, anh k biết chỉ bản thân mình cần gì. Anh chỉ muốn mình chìm mãi trong những giấc mơ kia, vì ở đấy, vẫn còn màu xanh của hy vọng và màu hồng của tình iu. Anh k muốn phải mở mắt nhìn thấy bầu trời chỉ còn là 1 màu xám xịt, u tối. Đúng lúc ấy, 1 chiếc ô đưa ra. Những giọt mưa ngừng rơi trên người anh.
Ginny xuất hiện như 1 thiên thần đem đến cho anh ánh sáng. Đôi mắt nâu long lanh cùng nụ cười dịu dàng như nắng ấm hiện ra trước mắt anh. Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt anh. Bàn tay ấy đã nắm chặt lấy tay anh như truyền thêm sức mạnh, kéo anh thoát khỏi những dằn vặt và kỉ niệm.
-Nắm lấy tay em nhé! Em sẽ xoa dịu trái tim anh!
……………………………………………..
Có 1 hôm đang đi ngoài mưa trên phố vắng
Đôi tay lạnh run anh rất buồn , chỉ anh mà thôi
Bỗng từ đâu em trong làn mưa như cố gắng
Lay anh vào trong nơi bớt lạnh
Dùng bàn tay kia cùng lệ rơi
[…..]
Mỗi khi anh ngồi cạnh bên
Như 1 vài tia nắng khiên cho con tim lâu nay thôi ngừng buốt
Làm xóa đi bao nhiêu đau thương từ khi xưa
[…..]
Nụ cười ấy xoa dịu trái tim se lạnh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.