Bạn đang đọc Lấp Đầy Khoảng Trống: Chương 28
CHƯƠNG 28.1: CÓ NHỮNG ĐIỀU MÃI MÃI K THỂ QUÊN
Đã gần 9h rồi, mọi thứ càng lúc càng tối hơn nhưng k kém phần náo nhiệt. Những cửa hàng, các con phố ở nơi đây vẫn đông đúc, tấp nập biết bao khách du lịch. Trước khách sạn Clover, nơi bãi cát trắng trải dài cùng hàng dừa rợp bóng trong gió, thân hình cô gái trong chiếc váy trắng đứng đó và im lìm.
Mái tóc đen của cô xõa tung trong gió biển. để mặc cho hương muối mặn nồng quyện vào từng sợi tóc mềm. Gương mặt tựa thiên thần băng lãnh như thể cô là 1 khối băng vô cảm. Gấu váy mềm bay phất phơ khiến cô gái trông càng cô độc hơn. Cô đứng đó, ngạo nghễ và lạnh lẽo nhưng lại lẻ loi. Dường như cô đang đợi 1 ai đó, chờ 1 điều gì đó k thể xảy ra.
Eric bước từng bước trên mặt cát. Anh chắc rằng cô ấy k đến. Ngước mắt nhìn về phía trước, anh giật mình khi nhìn thấy người con gái đang đứng cách mình k xa. Gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ những dãy nhà tít tận phía trong kia khiến cô lung linh như 1 ngôi sao.
Liếc nhìn cách ăn mặc của cô anh hơi nhíu mày. Đến gặp anh đâu nhất thiết phải như thế này. Và hơn nữa chỗ hẹn nhau đâu phải ở đây. Nếu anh k đi dạo thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô ấy k đến mất. Bước chân đang tiến đến gần cô ấy chợt dừng lại khi 1 tên con trai xuất hiện. Hắn ăn mặc cực bảnh, tóc vuốt keo dựng đứng, đi cùng lũ bạn của hắn.
Tên con trai mỉm cười đặt tay lên vai cô ấy, hắn cất tiếng, giọng cợt nhả:
-Cô em sao đứng đây có 1 mình thế. Đi với tụi này làm vai ly cho ấm nào.
Cô vẫn im lặng, ánh mắt vô cảm vẫn ngước nhìn về mặt biển gợn sóng kia. Đám con trai nhìn nhau khẽ cười, 1 thằng khác lên tiếng:
-Làm giá thế em.
Cô vẫn 1 mực im lặng. Cả thân người toát ra khí lạnh ngắt. Lũ con trai đột nhiên thấy gai người, 1 thằng nói:
-Thôi đi tụi bây! Con này chắc bị câm rồi.
Chúng quay người, hất ngã cô xuống cát, cười man rợ:
-Chậc đẹp thế mà câm! Uổng thật!
Eric nheo mắt nhìn chúng bỏ đi và cô gái trước mắt anh vẫn ngồi yên đó k hề có chút động đậy.
Anh bước lại, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ hỏi:
-Em k sao chứ?
Cô vẫn im lặng. Anh quay sang nhìn cô nói:
-Sao k đánh đám người đó? Bình thường em dễ gây chuyện lắm mà?
K thấy cô trả lời, anh nắm lấy vai cô, xoay gương mặt vô cảm kia nhìn thẳng vào mình:
-Diana! Em làm sao vậy hả?
Cô ngước nhìn anh, tròng mắt hổ phách tuyệt nhiên vẫn k để lộ 1 tia cảm xúc y hệt như đôi mắt màu lục của Billy. Giọng nói lành lạnh chậm rãi vang lên:
-Anh k cần biết!
Eric lại hỏi:
-Em đến đây lúc nào? Sao lại đứng đây?
Cô nhìn anh, lại chậm rãi nói:
-Lúc anh đang ôm Ginny Clanne. K nỡ phá hỏng khoảnh khắc của 2 người nên ra đây.
Eric nhìn cô, vuốt mái tóc mềm kia, anh khẽ cười:
-Ghen à?
-K biết!
Hôn nhẹ lên má cô, anh nói:
-Đừng hiểu lầm nhé!
Diana k đáp, ánh mắt cô chỉ nhìn ra mặt biển đen thẳm ngoài kia. 1 giọt nước mắt nhẹ rơi, cô để mặc cho gió lau đi giọt nước mắt mặn đắng ấy. Cô cất tiếng, tựa đầu vào vai anh:
-Em nhớ nó!
Ôm cô trong vòng tay của mình, Eric cảm thấy ấm áp. Như thể khoảng trống lạnh lẽo trong anh k còn nữa. Diana lại tiếp tục nói:
-Nó thường hay cùng em ngồi đây hàng giờ chỉ để ngắm sóng biển vỗ vào bờ hay chỉ là để đếm xem có bao nhiu ngôi sao.
Dừng lại 1 chút, cô khẽ cười.
-Nó thường nắm tay em bước trên cát. Thậm chí có lần nó bỏ mặc em ở đây để đi với đứa con gái khác. Lúc đó em giận nó vô cùng. Ngồi 1 mình ngắm sóng biển đột nhiên nó lại đến bên cạnh em. Nó cũng hôn nhẹ lên má em và bảo “Đừng hiểu lầm!”. Nó bảo em đừng hiểu lầm là nó bỏ rơi em. Nó chỉ giúp cô gái kia thôi. Rồi nó lại cười, lại năn nỉ em. Bao giờ cũng thế, em k thể giận nó lâu đc.
Eric im lặng. Anh k nói bởi anh biết lắng nghe đôi khi là cách an ủi tốt nhất. Siết chặt vòng tay đang ôm cô, anh nhẹ nhàng nói:
-Thằng nhóc ấy chắc chắn cũng đang nhớ em đấy!
Cô bật cười rồi đột nhiên nói:
-Xin lỗi!
Anh lại hỏi:
-Tại sao lại xin lỗi anh?
Cô im lặng. Bởi lời xin lỗi này là cho chính sự ích kỷ của cô. Chắc hẳn anh ấy cũng nhớ về Richard như cô. Lúc đó chỉ vì muốn trả thù cho nhóc Shin mà cô k hề quan tâm đến việc anh ta có người thân nào hay k. Việc điều tra ấy là do Queen phụ trách, lúc đó cô cũng chẳng quan tâm. Chỉ muốn anh ta phải chết trong đau đớn mà thôi.
1 giọng nói vang lên:
-Cô chủ!
Cả 2 người quay lại. Chàng thanh niên trong bộ vest đen đang đứng nhìn họ. Diana khẽ nói:
-Có chuyện gì?
Anh ta lại kính cẩn đáp:
-Ông bà chủ và các cậu chủ mời cô về ạ.
Eric nhìn cô, anh như muốn hỏi về sự xưng hô kia. Diana nhẹ nói:
-Em sẽ kể cho anh nghe về em khi nào em cảm thấy thích hợp.
Chống vai anh, cô đứng dậy. Vết thương ở lòng bàn chân khẽ nhói lên khiến cô hơi nhăn mặt. Anh vệ sĩ vội tiến tới bên cạnh, đỡ lấy cô:
-Cô k sao chứ?
Diana lắc đầu. Eric nắm lấy chân cô nhấc lên. 1 vết thương k sâu lắm đã khô máu hiện ra trước mắt anh. Nhìn cô, anh lạnh giọng:
-Tại sao em lại bị thương thế này?
Cô mỉm cười rất nhẹ:
-Đạp phải vỏ sò bể khi chạy ra đây gặp anh.
Nhăn mặt, anh bế bổng cô lên nhẹ mắng:
-Đồ ngốc! Sao k nói sớm hả?
Anh vệ sĩ nhìn anh ú ớ. Diana nhẹ nói:
-Anh về bảo mọi người tôi có chút việc. Tí sẽ về sau. Kêu Tara lên phòng tôi.
Anh ta quay người đi. Diana lại nói:
-Anh đưa em về phòng đi.
Eric nhìn cô, anh cất bước.
……………………………………………….
Ryan đứng ngoài ban công của dãy hành lang trải thảm đỏ kia, ngước nhìn trời khẽ lẩm bẩm:
-Prince D ư? K giống cho lắm. Liệu cô ta có nhận nhầm người k đây.
Đột nhiên 1 tiếng nói vang lên sau lưng khiến anh giật mình:
-Anh đang làm gì ở đây thế?
Xoay người lại, anh mỉm cười:
-Ngắm cảnh thôi. Em k đi với Diana à?
Violet bước tới cạnh anh, cô tựa lưng vào thành ban công đáp:
-K! Câu ấy có chút việc rồi.
Cả 2 im lặng bởi lẽ k ai biết phải nói với ai điều gì.
1 tiếng nói vang lên khiến 2 người cùng ngước nhìn:
-Violet!
Người phụ nữ trung niên trong chiếc váy màu mận chính đầy sang trọng và quí phái đang đứng trước mặt họ. Violet lạnh lùng nhìn bà ta k đáp. Người phụ nữ lại lên tiếng:
-Con lớn quá! Ta xém chút k nhận ra con mất rồi. CHƯƠNG 28.1: CÓ NHỮNG ĐIỀU MÃI MÃI K THỂ QUÊN
Đã gần 9h rồi, mọi thứ càng lúc càng tối hơn nhưng k kém phần náo nhiệt. Những cửa hàng, các con phố ở nơi đây vẫn đông đúc, tấp nập biết bao khách du lịch. Trước khách sạn Clover, nơi bãi cát trắng trải dài cùng hàng dừa rợp bóng trong gió, thân hình cô gái trong chiếc váy trắng đứng đó và im lìm.
Mái tóc đen của cô xõa tung trong gió biển. để mặc cho hương muối mặn nồng quyện vào từng sợi tóc mềm. Gương mặt tựa thiên thần băng lãnh như thể cô là 1 khối băng vô cảm. Gấu váy mềm bay phất phơ khiến cô gái trông càng cô độc hơn. Cô đứng đó, ngạo nghễ và lạnh lẽo nhưng lại lẻ loi. Dường như cô đang đợi 1 ai đó, chờ 1 điều gì đó k thể xảy ra.
Eric bước từng bước trên mặt cát. Anh chắc rằng cô ấy k đến. Ngước mắt nhìn về phía trước, anh giật mình khi nhìn thấy người con gái đang đứng cách mình k xa. Gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ những dãy nhà tít tận phía trong kia khiến cô lung linh như 1 ngôi sao.
Liếc nhìn cách ăn mặc của cô anh hơi nhíu mày. Đến gặp anh đâu nhất thiết phải như thế này. Và hơn nữa chỗ hẹn nhau đâu phải ở đây. Nếu anh k đi dạo thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô ấy k đến mất. Bước chân đang tiến đến gần cô ấy chợt dừng lại khi 1 tên con trai xuất hiện. Hắn ăn mặc cực bảnh, tóc vuốt keo dựng đứng, đi cùng lũ bạn của hắn.
Tên con trai mỉm cười đặt tay lên vai cô ấy, hắn cất tiếng, giọng cợt nhả:
-Cô em sao đứng đây có 1 mình thế. Đi với tụi này làm vai ly cho ấm nào.
Cô vẫn im lặng, ánh mắt vô cảm vẫn ngước nhìn về mặt biển gợn sóng kia. Đám con trai nhìn nhau khẽ cười, 1 thằng khác lên tiếng:
-Làm giá thế em.
Cô vẫn 1 mực im lặng. Cả thân người toát ra khí lạnh ngắt. Lũ con trai đột nhiên thấy gai người, 1 thằng nói:
-Thôi đi tụi bây! Con này chắc bị câm rồi.
Chúng quay người, hất ngã cô xuống cát, cười man rợ:
-Chậc đẹp thế mà câm! Uổng thật!
Eric nheo mắt nhìn chúng bỏ đi và cô gái trước mắt anh vẫn ngồi yên đó k hề có chút động đậy.
Anh bước lại, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ hỏi:
-Em k sao chứ?
Cô vẫn im lặng. Anh quay sang nhìn cô nói:
-Sao k đánh đám người đó? Bình thường em dễ gây chuyện lắm mà?
K thấy cô trả lời, anh nắm lấy vai cô, xoay gương mặt vô cảm kia nhìn thẳng vào mình:
-Diana! Em làm sao vậy hả?
Cô ngước nhìn anh, tròng mắt hổ phách tuyệt nhiên vẫn k để lộ 1 tia cảm xúc y hệt như đôi mắt màu lục của Billy. Giọng nói lành lạnh chậm rãi vang lên:
-Anh k cần biết!
Eric lại hỏi:
-Em đến đây lúc nào? Sao lại đứng đây?
Cô nhìn anh, lại chậm rãi nói:
-Lúc anh đang ôm Ginny Clanne. K nỡ phá hỏng khoảnh khắc của 2 người nên ra đây.
Eric nhìn cô, vuốt mái tóc mềm kia, anh khẽ cười:
-Ghen à?
-K biết!
Hôn nhẹ lên má cô, anh nói:
-Đừng hiểu lầm nhé!
Diana k đáp, ánh mắt cô chỉ nhìn ra mặt biển đen thẳm ngoài kia. 1 giọt nước mắt nhẹ rơi, cô để mặc cho gió lau đi giọt nước mắt mặn đắng ấy. Cô cất tiếng, tựa đầu vào vai anh:
-Em nhớ nó!
Ôm cô trong vòng tay của mình, Eric cảm thấy ấm áp. Như thể khoảng trống lạnh lẽo trong anh k còn nữa. Diana lại tiếp tục nói:
-Nó thường hay cùng em ngồi đây hàng giờ chỉ để ngắm sóng biển vỗ vào bờ hay chỉ là để đếm xem có bao nhiu ngôi sao.
Dừng lại 1 chút, cô khẽ cười.
-Nó thường nắm tay em bước trên cát. Thậm chí có lần nó bỏ mặc em ở đây để đi với đứa con gái khác. Lúc đó em giận nó vô cùng. Ngồi 1 mình ngắm sóng biển đột nhiên nó lại đến bên cạnh em. Nó cũng hôn nhẹ lên má em và bảo “Đừng hiểu lầm!”. Nó bảo em đừng hiểu lầm là nó bỏ rơi em. Nó chỉ giúp cô gái kia thôi. Rồi nó lại cười, lại năn nỉ em. Bao giờ cũng thế, em k thể giận nó lâu đc.
Eric im lặng. Anh k nói bởi anh biết lắng nghe đôi khi là cách an ủi tốt nhất. Siết chặt vòng tay đang ôm cô, anh nhẹ nhàng nói:
-Thằng nhóc ấy chắc chắn cũng đang nhớ em đấy!
Cô bật cười rồi đột nhiên nói:
-Xin lỗi!
Anh lại hỏi:
-Tại sao lại xin lỗi anh?
Cô im lặng. Bởi lời xin lỗi này là cho chính sự ích kỷ của cô. Chắc hẳn anh ấy cũng nhớ về Richard như cô. Lúc đó chỉ vì muốn trả thù cho nhóc Shin mà cô k hề quan tâm đến việc anh ta có người thân nào hay k. Việc điều tra ấy là do Queen phụ trách, lúc đó cô cũng chẳng quan tâm. Chỉ muốn anh ta phải chết trong đau đớn mà thôi.
1 giọng nói vang lên:
-Cô chủ!
Cả 2 người quay lại. Chàng thanh niên trong bộ vest đen đang đứng nhìn họ. Diana khẽ nói:
-Có chuyện gì?
Anh ta lại kính cẩn đáp:
-Ông bà chủ và các cậu chủ mời cô về ạ.
Eric nhìn cô, anh như muốn hỏi về sự xưng hô kia. Diana nhẹ nói:
-Em sẽ kể cho anh nghe về em khi nào em cảm thấy thích hợp.
Chống vai anh, cô đứng dậy. Vết thương ở lòng bàn chân khẽ nhói lên khiến cô hơi nhăn mặt. Anh vệ sĩ vội tiến tới bên cạnh, đỡ lấy cô:
-Cô k sao chứ?
Diana lắc đầu. Eric nắm lấy chân cô nhấc lên. 1 vết thương k sâu lắm đã khô máu hiện ra trước mắt anh. Nhìn cô, anh lạnh giọng:
-Tại sao em lại bị thương thế này?
Cô mỉm cười rất nhẹ:
-Đạp phải vỏ sò bể khi chạy ra đây gặp anh.
Nhăn mặt, anh bế bổng cô lên nhẹ mắng:
-Đồ ngốc! Sao k nói sớm hả?
Anh vệ sĩ nhìn anh ú ớ. Diana nhẹ nói:
-Anh về bảo mọi người tôi có chút việc. Tí sẽ về sau. Kêu Tara lên phòng tôi.
Anh ta quay người đi. Diana lại nói:
-Anh đưa em về phòng đi.
Eric nhìn cô, anh cất bước.
……………………………………………….
Ryan đứng ngoài ban công của dãy hành lang trải thảm đỏ kia, ngước nhìn trời khẽ lẩm bẩm:
-Prince D ư? K giống cho lắm. Liệu cô ta có nhận nhầm người k đây.
Đột nhiên 1 tiếng nói vang lên sau lưng khiến anh giật mình:
-Anh đang làm gì ở đây thế?
Xoay người lại, anh mỉm cười:
-Ngắm cảnh thôi. Em k đi với Diana à?
Violet bước tới cạnh anh, cô tựa lưng vào thành ban công đáp:
-K! Câu ấy có chút việc rồi.
Cả 2 im lặng bởi lẽ k ai biết phải nói với ai điều gì.
1 tiếng nói vang lên khiến 2 người cùng ngước nhìn:
-Violet!
Người phụ nữ trung niên trong chiếc váy màu mận chính đầy sang trọng và quí phái đang đứng trước mặt họ. Violet lạnh lùng nhìn bà ta k đáp. Người phụ nữ lại lên tiếng:
-Con lớn quá! Ta xém chút k nhận ra con mất rồi.