Lấp Đầy Khoảng Trống

Chương 10


Bạn đang đọc Lấp Đầy Khoảng Trống: Chương 10

CHƯƠNG 10.1: CUỘC SỐNG LÀ 1 VỞ DIỄN MÀ THÔI!
[Secret Bar]
Herra nhìn cô em gái mặt hằm hằm như mún ăn tươi nuốt sống người khác đang uống rượu, cô nheo mắt hỏi:
-Em sao thế? Có chuyện gì à?
Diana k nói, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào người vừa đến. Harry vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế nệm màu tím thẫm. Anh mỉm cười rạng rỡ nói:
-Sao mọi người tập trung đông đủ thế này.
Diana nhạt nhẽo lên tiếng, cắt ngang lời nói của Harry:
-Ông anh iu dấu! Chị Ginny nhà anh đâu rồi?
Harry cười tười như hoa, phẩy tay nói:
-Cô ta đâu làm sao anh biết. Sao thế em?
Diana đặt ly rượu xuống bàn. Âm thanh “canh” vang lên, giọng nói lạnh lẽo cất lên:
-Chia tay con khốn đó đi!
Cả 5 người cùng nhìn cô. Harry nheo mắt hỏi:
-Tại sao thế?
Đôi tay cầm ly rượu nhanh như cắt ném thẳng vào bức tường phía đối diện, cô đứng dậy nói:
-Em k mún bất kỳ ai trong số mọi người dính dáng đến con nhỏ đó. 1 người chết là đủ rồi.
Cô bỏ đi, để lại những ánh mắt ngơ ngẩn cùng 1 sự lặng ngắt trong quán. Herra cùng Ina vội vàng lôi mày tính điều tra thông tin về Ginny Clanne mặc cho 3 tên con trai còn lại truyền tai nhau về nhân vật Ginny kia.
-Khỉ thật! Hóa ra là con nhỏ hay bám theo Prince sao?
Harry giật mình nhìn Herra, bọn họ xúm nhau vào chiếc máy tính nhỏ. Những dòng chữ đên hiện trên màn hình. 1 lúc sau, Taylor ngả lưng vào ghế uống cạn ly rượu rồi nói:
-Hóa ra là bà chị bị Diana đá lần trước ấy à. Thảo nào cậu ấy lại điên lên như thế.
Vỗ vai Harry đang ngơ ngơ, Mars thương cảm nói:
-Mày bỏ con nhỏ đó đi là vừa. K con bé đó giết mày chết đấy.
Chợt Ina mỉm cười gian xảo nói:
-Bỏ dễ vậy sao? Ít nhất cũng phải đùa 1 chút cho vui chứ nhỉ.Thế mới đá đc chứ!
…………………………………
Diana choàng tay qua cổ cô bạn thân, mỉm cười hỏi:
-Thế nào, đi chơi vui chứ? 2 người đi những đâu?
Violet bực tức nói:
-Cậu thừa biết tớ k ưa anh ta mà. Sao cậu cứ để anh ta bám theo tớ vậy.

Diana nháy mắt cười hối lỗi:
-Tớ biết cậu k ưa anh ta. Nhưng anh ta thích cậu. Biết sao anh ta băng bó tay k? Tớ làm đấy.
Violet trợn mắt nhìn cô bạn đang nói chuyện thản nhiên trước mặt mình, cau mày nói:
-Vậy ra, cậu làm anh ta bị thương còn tớ là người chăm sóc anh ta để chuộc lỗi cho cậu à?
Cô đột nhiên thôi cười, Diana nhìn thẳng vào mắt bạn, cô nhẹ nói:
-Vi! Đã 3 năm rồi đấy. Cậu nên học cách quên nó đi. Cậu phải tìm ình 1 tình iu khác chứ.
Violet đứng thẳng người đối diện với cô, cứng rắn đáp:
-Tớ k mún quên. Tớ sẽ mãi mãi nhớ đến anh ấy.
Diana cười bùn, cô lại nói:
-Vi! Tớ biết cậu rất iu nó, và nó cũng vậy. Nhưng cậu phải chấp nhận việc nó k còn bên cậu nữa. Cậu phải tự ình 1 cô hội để có đc hạnh phúc chứ.
-Tớ k cần cơ hội. Hạnh phúc của tớ chỉ có 1 mình anh ấy mà thôi.
Diana đứng thẳng dậy, cô nhìn trực típ bạn mình, giọng nói trở nên vô cùng lạnh giá:
-Tớ k quan tâm! Tớ sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Giọng nói của Violet đột nhiên trở nên run run, cô ngẹn ngào:
-Lời hứa? Tớ hạnh phúc khi nhớ về anh ấy, thế là đủ. Vậy là cậu đã hoàn thành lời hứa rồi đấy.
Đám học sinh trong lớp bắt đầu nhìu chuyện túm tụm lại xem 2 cô hoa khôi của khối đang nói gì. Lần đâu tiên họ thấy Violet yếu đuối đến như thế. Diana quay sang nhìn mọi người có mặt trong lớp trầm giọng nói:
-Ra ngoài!
Chỉ 2 từ, tất cả học sinh có mặt trong lớp vội vã xô nhau ra cửa. Lúc này, cô mới nắm lấy vai Violet mà nói:
-Cậu nói như thế này là hạnh phúc đối với cậu ư? Cậu đừng tưởng tớ k biết. Đêm nào cậu cũng khóc, hằng tháng cậu đều đem hoa tới chỗ nó rồi lại ngồi đấy khóc. Cậu tưởng như vậy là hạnh phúc sao? Cậu lúc trước đâu có lạnh lùng như vậy. Tại sao lại tự đeo ình1 chiếc mặt nạ như thế? Cậu k thấy mệt à?
Diana hét lớn:
-Tớ hỏi cậu k thấy mệt à?
Violet khóc. Từng giọt nước mắt mặn đắng như những viên pha lê lăn dài trên gương mặt kia. Cô run run nói:
-Mệt ư? Cậu hỏi tớ có mệt k ư?
-Phải!
Violet đột nhiên hét lớn:
-Tớ k quan tâm!
Đôi chân khẽ khụy xuống, cô nức nở:
-Tớ k quan tâm là có mệt hay k. Tớ k quan tâm chiếc mặt nạ tớ phải đeo. Bởi vì tớ đau lắm. Tớ vẫn k thế quên đc nụ cười của anh ấy. K thế nào quên đc gương mặt đó.
Chợt cô ngước lên, nhìn Diana:

-Tớ cũng giống cậu mà thôi.
Diana im lặng. Cô khẽ tựa người vào thành bạn, bật cười. Tiếng cười run run đầy chua xót:
-Phải chúng ta đều giống nhau. Cậu iu nó và tớ cũng iu nó. Chỉ khác là tình iu của chúng ta ở 2 phương diện khác nhau mà thôi.
1 lần nữa, Diana đứng thẳng dậy, cô cao ngạo, mạnh mẽ nói:
-Chính vì thế, tớ sẽ làm tất cả để cho cậu đc hạnh phúc. Tớ sẽ mạnh mẽ, và sống tốt quãng đời còn lại thay nó.
Mặc kệ Violet quỳ trên sàn nhà mà khóc, Diana chỉ đứng nhìn.
Có tiếng bước chân, Ryan cùng Eric ngạc nhiên nhìn 2 cô gái trong lớp. 1 người cao ngạo đứng nhìn 1 người đang quỳ dưới chân mình mà khóc. Ryan vội chạy tới:
-Violet! Em làm sao thế?
Đôi tay anh đưa lên, mún gạt đi những giọt nước mắt kia. Nhưng cô phũ phàng hất rơi bàn tay ấy, giọng nói lạnh nhạt vang lên như nhát dao cứa sâu vào tim anh:
-Tôi k cần anh!
Bàn tay của Ryan buông thõng. Anh nhìn cô khẽ nói:
-Em ghét anh lắm sao?
Violet vẫn khóc:
-Phải tôi ghét anh! Anh k phải là người có thể lau đi những giọt nước mắt này của tôi.
Ryan vẫn nhìn cô, đôi mắt trầm buồn:
-Nhưng anh k thể đứng nhìn em khóc.
Đến lúc này, đột nhiên Diana lên tiếng, giọng nói cô vô cảm, trống rỗng và lạnh toát:
-Người từng lau nước mắt cho cậu chết rồi. Cậu phải chấp nhận điều đó. Tớ sẽ k đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cậu nữa đâu.
Eric quay sang nhìn cô, im lặng.Anh nhìn thấy ánh mắt cô dường như thoáng qua 1 tia đau xót.
Violet lại nói:
-Nếu vậy, tớ sẽ để mặt cho nước mắt rơi đến khi nó tự dừng lại.
Ryan lên tiếng:
-Nhưng anh sẽ k để điều đó xảy ra. Anh sẽ mãi chờ em cho anh lau đi giọt nước mắt trên mi em.
Diana nhìn anh ta. Cô biết anh ta thật sự muốn quan tâm đến Violet. Nhưng cô k cho đó là tình yêu. Bởi như thế là quá nhanh để bắt đầu 1 tình iu. Đưa tay ra, Diana lại nói:
-Nắm lấy tay tớ. Tớ sẽ thay nó làm chỗ dựa cho cậu. Đến khi cậu chấp nhận 1 tình iu mới.
Violet ngước nhìn người bạn thân. Gương mặt của cậu ấy thật giống với anh. Ánh mắt màu hổ phách trong suốt kia chính là niềm an ủi lớn nhất cho cô. Nhìn Diana cô lại cảm thấy như đc gần anh hơn bao giờ hết. CHƯƠNG 10.2:
Violet nắm lấy cánh tay kia, cô khẽ cười.
1 cánh tay chìa ra trước mắt 1 cô bé 8 tuổi. Con nhỏ ngước đôi mắt đầy nước nhìn lên. Danniel mỉm cười:

-Nào nắm lấy tay mình nhé! Mình sẽ xóa đi nỗi buồn của cậu.
Violet đã k ngầng ngại nắm lấy bàn tay kia. Cậu ấy vẫn vậy, vẫn lun ở bên cô lúc cần nhất. Cậu ấy vẫn là người tìm ra cô và lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi của cô. Violet mỉm cười rạng rỡ. Con nhỏ hỏi:
-Cậu sẽ mãi nắm tay mình như thế này nhé?
Danniel lại cười, cậu đưa tay vuốt mái tóc của con bé:
-Tất nhiên! Cậu sẽ k cô đơn đâu. Vì mình sẽ lun ở bên cạnh cậu
…………………………
.
Cô choàng tay qua cổ anh, tinh nghịch hỏi:
-Anh sẽ k bao giờ bỏ rơi em phải k?
Anh kéo cô vào người mình, đôi tay ôm lấy cô, anh thì thầm:
-Anh sẽ k bao giờ để em cô đơn.
Cô chu môi, nhăn mặt nói:
-Vậy cái cô gái hay đi theo anh thì sao? Em đã nghe Diana kể rồi.
Anh bật cười, nụ cười dịu dàng như cơn gió mùa xuân mát lành thổi vào tim cô:
-Ngốc! Em nghe lời chị ấy à? Ginny chỉ là bạn của anh thôi.
Cô quay mặt giận dỗi nói:
-Xí! Em k tin.
Anh hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói:
-Thế phải làm sao em mới tin anh đây?
Cô quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:
-Danniel! Anh phải hứa với em.
Anh nheo mắt hỏi:
-Em muốn anh hứa gì?
-Hứa là sẽ k bao giờ rời xa em. Hứa phải lun nắm tay em nè. Và hứa là chỉ iu mình em thôi. Có đc k?
Anh bật cười. Vuốt nhẹ mái tóc vàng óng của cô:
-Anh hứa! Đc chưa.
Cô mỉm cười rạng rỡ vùi đầu vào lòng anh. Trong vòng tay anh, bao giờ cô cũng cảm thấy hạnh phúc và yên bình. Lắng nghe bên tay lời nói của anh, cô cảm thấy thật ngọt ngào:
-Anh sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc cho em. Sẽ mãi mãi tìm ra em cho dù em có ở nơi nào đi chăng nữa. Hứa với anh, đừng bao giờ quên anh nhé!
Cô gật đầu, khẽ hỏi:
-Nếu lỡ có 1 ngày anh rời xa em thì sao?
Đôi tay anh lại đều vuốt mái tóc dài của cô:
-Lúc đó hả? Anh sẽ nhờ Snow chăm sóc em, thay anh cho em 1 vòng tay vững chắc để em dựa vào.
Vòng tay ôm chặt lấy anh, cô lại hỏi:

-Anh nghĩ cậu ấy chịu ở bên cạnh em như anh sao?
Danniel mỉm cười:
-Anh tin chị ấy!
“Danniel à! Anh nói đúng. Cô ấy sẽ là người thay anh ở bên cạnh em. Anh yên tâm, em sẽ mạnh mẽ lên. Em sẽ k bao giờ quên anh!”
……………………………………………..
-Anh có chuyện gì muốn hỏi em sao?
Diana lặng lẽ hỏi khi họ bước đi bên nhau. Cô biết anh đang thắc mắc về cậu chuyện giữa cô và Violet.
-Người mà em và Violet nói đến?
Cô bật cười. Nhẹ đáp:
-Violet…. từng rất iu 1 người. Iu sâu sắc suốt 8 năm trời. Người đó là em trai song sinh của em.
Eric ngạc nhiên. Anh dừng bước dưới bóng cây nhìn về phía hồ nước sau trường. Anh hỏi:
-Em có 1 người em trai?
Cô k nhìn anh. Ánh mắt ngước nhìn về phía mặt hồ im lặng k chút gợn sóng, bình tĩnh nói:
-Phải! Nhưng nó chết rồi.
Eric cuối đầu, anh nắm lấy tay cô khẽ nói:
-Anh xin lỗi!
Cô lắc đầu, cười buồn:
-K sao!
Cả 2 ngồi xuống bãi cỏ. Cô dựa vào vai anh, nhìn về phía bầu trời xanh nhẹ nói:
-Cho em mượn bờ vai của anh nhé!
Eric im lặng. Tay anh khẽ choàng qua vai của cô.
Diana nói:
-Nó giống em lắm. Tên của nó là Danniel. Nó hay cười, lun vui vẻ, lạc quan và biết quan tâm đến người khác giống như Ryan vậy. Hồi còn đi học, rất nhìu đứa con gái tỏ tình với nó. Mỗi lần như thế nó lại tìm em, nhờ em giúp nó dẹp cái đám con gái ấy đi. Nhìn vẻ mặt của nó lúc ấy rất đáng iu. Nó và em gặp Violet lúc tụi em còn học lớp 1. Violet của ngày ấy rất yếu đuối. Ánh có biết lúc em gặp, cậu ấy như thế nào k?
Eric khẽ nói:
-Cô ấy đang khóc à?
Diana bật cười. Cô lại kể:
-Phải! Cậu ấy đang khóc. Cậu ấy bị đám trẻ cùng lớp đánh. Từ ngày đó, nó nói với em rằng nó mún bảo vệ cậu ấy. Em đã chọc nó rằng bản thân nó còn lo k xong thì lấy gì bảo vệ cậu ấy. Thế là nó bắt đầu học võ nè, bắt đầu học đàn, làm đủ mọi thứ để có thể chứng mình cho em thấy nó có đủ khả năng để bảo vệ Violet. Nó lun tìm thấy Violet mỗi lần cậu ấy khóc. Lun đến bên Violet lúc cậu ấy cần nhất. Thằng nhóc đó và cậu ấy dần trở nên gần nhau hơn. Lúc nào cũng bên nhau. Mẹ em còn đùa sẽ cho nó lấy Violet làm vợ.
Cô lại cười. Những hồi tưởng về những ngày còn ngây thơ chợt ùa về trong cô
-Tuy rất iu Violet nhưng k có nghĩa nó quên mất em đâu nhá. Nó cũng rất quan tâm đến em. Lun biết cách làm em cười và quan trọng nhất là nó lun lun tin tưởng em. Vậy mà mùa đông năm ấy, nó mất.
Giọng nói Diana vẫn bình tĩnh. Bờ vai cô run run nhưng tuyệt nhiên k hề có 1 giọt nước mắt. Nước mắt đã rơi ra quá nhìu. Cô đã cạn nước mắt và cô sẽ k để nước mắt làm mình trở nên yếu đuối.
-Em đã khóc rất nhìu anh biết k? Em chỉ hận tại sao người nằm đó k phải là em. Nhìn nó trong vòng tay em giữa 1 nền tuyết thấm đẫm máu, em cảm giác như chính mình đang nằm đó vậy. Nó và em đều mang cùng 1 gương mặt, vậy mà người chết lại là nó. Từ khi ấy, trái tim em tự hình thành 1 khoảng trống. 1 phần linh hồn của em đường như bị đánh mất. Rồi người mà em rất iu cũng rời xa em. Nhưng em sẽ k gục ngã. Em sẽ đứng lên để chờ anh ấy quay về bên em. Em sẽ mạnh mẽ sống để bước tiếp quãng đời còn lại thay cho Danniel. Em sẽ sống thay cho nó.
Chợt cô dừng lại. Nhìn vào anh, cô khẽ nói:
-Anh biết k, vì đời là 1 vở diễn mà trong đó chúng ta chính là những diễn viên. Em sẽ diễn thật tốt vai diễn của mình!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.