Đọc truyện Lão Tướng – Chương 51: Phát uy (hạ)
Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Làm lỡ cái gì cũng được nhưng không thể làm lỡ việc của trẻ nhỏ, Viên Kha mua khoang hạng nhất một cách quyết đoán vì hai người.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trình Tụ và Tào Hi ăn điểm tâm xong rồi mới đi xuống lầu, đã thấy Viên Kha xách ba cái va li quà biếu chờ ở trước sảnh.
Trình Tụ hỏi: “Chú sẽ không định đem chúng tôi đóng vào trong vali rồi dùng Khoái Đệ* đóng gói đi chứ?”
[Là một trang web chuyên vận chuyển của TQ]
Viên Kha: “Khó có dịp đi xa một chuyến, đem chút quà biểu mang về cho bạn bè, đều là đặc sản của sao Đồng Tệ cả, tặng bạn học tặng giáo viên cũng được.”
Nhìn ba cái vali lớn như vậy, gương mặt Trình Tụ ra vẻ từ chối: “Thực ra nhân duyên chúng tôi không tốt.”
Viên Kha biểu thị đã hiểu: “Cho nên mới phải bù đắp thêm.”
Trình Tụ: “…”
Ba người đi nhà hàng ăn điểm tâm, ăn được phân nửa, phụ tá Viên Kha bước tới, ghé vào lỗ tai hắn ta nhỏ giọng thầm thì vài câu, Viên Kha gật đầu một cái, đáp: “Tôi tiễn bọn họ đi bến cảng trước rồi sẽ đi ngay.”
Phụ tá đi rồi, hắn ta chủ động giải thích: “Ông chủ đã đem Thường Cung tố giác rồi.”
Trình Tụ kinh ngạc: “Chuyện gã bỏ thuốc?” Chuyện này thu gom chứng cứ có hơi khó, “Chúng tôi ở lại làm nhân chứng cho chú.”
Viên Kha lắc đầu: “Không phải, là tố cáo hắn tội tổ chức, lãnh đạo có mang tính chất xã hội đen. Tên trộm các cậu gặp được ở bến cảng là thủ hạ của hắn, không chỉ bến cảng mà còn nhà ga, khu thương mại, khu du lịch… Những nơi đông người đều là địa bàn của hắn ta.”
Cho nên, sau khi chuyện mất hành lý xảy ra, ông chủ của vương quốc Hắc Sắc lập tức tìm tới Thường Cung. Không bao giờ nghĩ ra được là Thường Cung sẽ lại mượn cơ hội ám toán Viên Kha. Động tới Viên Kha chính là động tới túi tiền của vương quốc Hắc Sắc, giọng điệu này ông chủ nuốt không trôi nổi, với thái độ trước đó của ông ta còn khiến trong lòng Viên Kha sinh ra vướng mắc, càng phải mượn cơ hội bù đắp lại phần ấn tượng của mình. Vì Viên Kha lấy lại công bằng là chuyện nên làm.
Trình Tụ: “Chuyện này chúng tôi cũng có thể làm nhân chứng.”
“Không cần các cậu.” Viên Kha đáp, “Thường Cung đắc tội nhiều người rồi, dù không có hận thù ở trên phần kia, khiến người ta dẫn đầu trị tội gã. Giờ còn nhiều người bỏ đá xuống giếng nữa kìa, nhóc đừng lo.”
Nếu hắn ta nói như thế, Trình Tụ cũng không kiên trì nữa, chỉ dặn dò hắn ta, chuyện về sau có phát triển thế nào, mặc kệ tốt xấu, đều phải thông báo y một tiếng.
Chuyện của Thường Cung, Trình Tụ và Tào Hi đều là người bị hại, Viên Kha đương nhiên đồng ý thẳng thừng.
Ngồi trên phi thuyền, nhìn sao Đồng Tệ chậm rãi biến thành quả cầu, lại từ từ biến thành chấm nhỏ rồi biến mất ở đường nhìn, ngày nghỉ này rốt cuộc chính thức kết thúc. Trước khi đi sao Đồng Tệ, Trình Tụ đã nói thật chuyện mình và đội trưởng lén lút đạt thành hiệp nghị, Tào Hi sẽ không ra sân thi đấu cơ giáp liên minh toàn Đại học ở một trận sau. Tào Hi vốn chính là nhìn ở trên phần mới dự thi của Trình Tụ, nhìn y săn sóc quan tâm mình, đương nhiên lòng tràn đầy vui mừng. Ý nghĩ của hắn và Trình Tụ giống nhau, trước mặt cần phải đánh cho bền chắc, trận này dù có thua cũng sẽ không rơi vào thế thua trận, thế nhưng, ngoài ý muốn luôn luôn có.
Tào Hi và Trình Tụ ngủ được một nửa, đã bị Vương Long lén đi theo sau nhẹ nhàng gọi tỉnh.
“Phi thuyền bị người theo dõi.”
Tào Hi mơ mơ màng màng mà nhíu mày một cái, Trình Tụ thì ngược lại giật mình một cái rồi tỉnh táo lại ngay: “Tinh tặc?”
Vương Long đáp: “Giờ vẫn còn chưa quá rõ lắm, đối phương dùng cáp sáng định vị.”
Cáp sáng định vị là công cụ dùng để đuổi bắt tội phạm của cảnh sát, đứng ở lập trường của cảnh sát thì đây là thứ dùng tốt cực kỳ, ngược lại thì cũng không coi như tuyệt vời gì mấy. Trình Tụ nhớ lại, sau khi mình sống lại thoát khỏi căn cứ vô danh thì gặp được một lần, không nghĩ rằng qua hai năm lại gặp lần nữa, đúng là gắn bó như keo sơn.
Vương Long đáp: “Chúng ta đã ký gửi vận chuyển vài máy cơ giáp ở trên phi thuyền, các cậu đừng lo.”
Tào Hi đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, suy nghĩ một lần nữa vận hành trở lại: “Ở đây gần tinh hệ nào nhất?”
Vương Long: “Gần đây chính là tinh hệ New Maha, chúng ta cách tinh cầu gần nhất của nó còn có hơn ba trăm sau mươi vạn năm ánh sáng. Tuy thuyền trưởng phát ra tín hiệu cầu cứu với bọn họ rồi, nhưng chạy tới đây thì không biết phải mất bao lâu.”
Nghe được “Maha”, Tào Hi không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Trình Tụ.
Tay Trình Tụ đặt ở trên tay vịn, khẽ gõ theo nhịp, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tào Hi gật đầu với Vương Long, chờ sau khi gã rời khỏi rồi, mới nắm lấy tay của Trình Tụ.
Ngón tay Trình Tụ khẽ búng hắn một cái: “Bọn họ cũng không phải tới vì tôi…”
Dừng một hồi, “Chắc không phải vì tôi mà tới chứ?”
Tào Hi nhìn thẳng y một cái, đồng thời trong đầu hiện ra tên của “Tống Dục”.
Trình Tụ lắc đầu: “Chúng ta nên đối tốt với Tống Dục hơn, không thể lần nào gặp chuyện không may cũng đổ ở trên đầu của cậu ta. Ít ra chúng ta phải suy nghĩ xem, lúc nghĩ không ra ai ghê tởm hơn nữa, lại chửi cậu ta.”
Tào Hi: “Tinh hệ New Maha xây dựng rất tốt, trị an vẫn rất tốt, tinh tặc xuất hiện ở gần nó, đúng là rất khiến người ta hoài nghi.”
Chẳng qua, bọn họ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, chỉ có thể ngồi chờ.
Sau một lát, phi thuyền dừng lại, cứ lẳng lặng dừng ở trong bầu trời đen như mực, những hành khách khác cảm thấy không thích hợp, xuất hiện rối loạn trong phạm vi nhỏ. Thuyền trưởng lập tức dùng phát thanh trấn an hành khách, biểu thị chỉ là máy móc của phi thuyền xuất hiện trục trặc nhỏ đang trong điều chỉnh.
Lấy cớ này là vì tìm không ra ý nào tốt hơn nữa, tâm tình lo âu vẫn lan tràn bên trong khoang thuyền. Tào Hi và Trình Tụ ngồi ở khoang hạng nhất cũng có thể cảm nhận tiếng kháng nghị của những buồng khác.
“Nhìn nơi này.” Chẳng biết ai kêu lên một tiếng, người bên trong khoang thuyền đều nhìn về cửa sổ mạn tàu, bao gồm nhân viên công tác.
Nơi đó, một chiếc phi thuyền to lớn đang chậm rãi tới gần.
“Là tinh tặc hả?”
Cũng không biết ai hô một câu, trong một phút đồng hồ ngắn ngủi truyền khắp cả phi thuyền, gõ một hồi chuông: Phi thuyền gặp phải đánh cướp của tinh tặc.
Lần này, hành khách rối loạn toàn bộ, khóc lên run trời, mất hồn mất vía, liều mạng yêu cầu gặp thuyền trưởng. Nhân viên phục vụ không thể không đóng tất cả lối đi của buồng nhỏ trên tàu, Vương Long ở trước khi cửa khoang hạng nhất đóng lại đã chui sang đây.
Nhân viên phục vụ muốn đuổi gã ra ngoài, thế nhưng đầu bên kia của cửa khoang, còn càng có nhiều hành khách cho rằng khoang hạng nhất an toàn hơn nên muốn xông qua đây, cân nhắc lợi và hại, cô ta chỉ có thể mặc cho Vương Long mặt dày ngồi xuống phía sau Tào Hi và Trình Tụ.
Chờ cô ta vừa đi, Vương Long đã lại gần, nhỏ giọng nói: “Cảnh sát tuần tra tới, Dưỡng Hối đã đi ra ngoài giúp đỡ rồi.”
“Nhanh như vậy?” Tào Hi và Trình Tụ đều biết Tinh quốc lớn thế nào, mặc dù có nhiều cảnh sát tuần tra đi nữa nhưng lấy vũ trụ vô biên vô tận mà nói, vẫn quá quá ít. Bọn họ tới nhanh như vậy, quả thực ngoài ý muốn
Vương Long thẳng thắn: “Từ lần bị tập kích trước, mỗi lần các cậu ra ngoài, Phụ tá trưởng Bàng đều sẽ dặn chúng tôi giữ liên lạc với cảnh sát tuần tra, cố gắng bảo đảm an toàn. Vừa rồi tôi chưa xác định được bọn họ còn cách xa bao nhiêu nên không nói.”
Đã có cảnh sát tuần tra ở đây, bọn họ có thể đem lòng thả lại trong bụng rồi.
Tào Hi và Trình Tụ nằm xuống ngủ tiếp thêm lần nữa.
Vương Long: “…” Tuổi còn trẻ thật tốt, lòng thật lớn mà.
Không bao lâu sau, chiếc phi thuyền to lớn ấy đã chạy đi mất rồi, phi thuyền cũng xuất phát lần nữa. Nhưng bởi vì nửa đường bọn họ báo cảnh sát, dựa theo trình tự, phải đi bến cảng gần nhất để tới Cục hàng không Trung Ương trình bày báo cáo.
Đến khi phi thuyền thay đổi tuyến đường, bay về phía tinh hệ New Maha.
Trình Tụ có hơi phiền não,
Tào Hi: “Sau này mua phi thuyền tư nhân.”
Trình Tụ: “Không kịp thi đấu với Đại học Xuân Dân rồi.” Y ngắt thời gian để đặt vé cho kịp giờ quay về vừa đúng có thể còn kịp thi đấu của ngày thứ hai, nếu như tới tinh hệ New Maha, một đi một về, chắc chắn sẽ trễ mất.
Tào Hi sờ sờ đầu của y: “Không sao, cho dù hai trận đều thua, còn có một trận thi đấu với Vọng Tân, tôi sẽ cướp về lại.”
Trình Tụ: “Hy vọng đội trưởng có thể quyết chiến đến cùng.”
Đến sao Kỳ Tích vùng ven gần nhất của tinh hệ New Maha, hành khách phi thuyền được sắp xếp vào ở khách sạn của địa phương làm nghỉ ngơi tạm thời.
Vương Long đã hiểu nguyên nhân hậu quả, giải thích với Tào Hi: “Một trận sợ bóng sợ gió. Chiếc phi thuyền to lớn ấy chỉ là một siêu thị vũ trụ.”
Tào Hi hỏi: “Chắc chắn chứ?”
“Đã kiểm business license và business permit.”
[Ở đây mình phải để bằng tiếng anh, vì 2 từ gốc đều dịch ra là giấy phép kinh doanh hết, nhưng nghĩa gốc của 2 từ này lại khác nhau hoàn toàn.
营业执照: Giấy phép kinh doanh là giấy chứng nhận do cơ quan quản lý công nghiệp và thương mại cấp cho một doanh nghiệp công nghiệp và thương mại hoặc một nhà điều hành doanh nghiệp cá nhân để tham gia vào một hoạt động sản xuất và hoạt động nhất định. Các định dạng được quy định thống nhất bởi Cục Quản lý Nhà nước về Công thương.
经营许: Giấy phép kinh doanh là giấy chứng nhận cho doanh nghiệp giấy phép phải được sự chấp thuận của các cơ quan có thẩm quyền trong một số ngành công nghiệp, như giấy phép độc quyền thuốc lá, giấy phép kinh doanh dược phẩm và giấy phép kinh doanh hóa chất nguy hiểm.
Lời của bạn Sam: mình ko hiểu về lĩnh vực kinh doanh lắm, nên ai có thông tin gì thêm thì hú mình tiếng nhé.]
Trình Tụ đột nhiên hỏi: “Đối phương tên gọi là gì?”
“Từ Kính.” Vương Long đi vào mạch lưới nội bộ của Cơ quan tình báo, điều tra ra hồ sơ cá nhân của Từ Kính, đích thật là một thương nhân siêu thị vũ trụ hợp pháp.
Trình Tụ đem máy tính đưa cho Tào Hi: “Cậu thấy thế nào?”
Tào Hi gật đầu.
Vương Long không biết hai người làm bí hiểm gì: “Hắn ta có gì không đúng à?”
Trình Tụ: “Không có gì không đúng cả, chỉ cảm khái hiện giờ làm ăn khó khăn, siêu thị vũ trụ cũng phải tìm phi thuyền đang đi để lôi kéo làm ăn thôi.”
Vương Long: “Từ Kính nói gặp phải phi thuyền chỉ do ngoài ý muốn, là thấy chúng ta đột nhiên dừng lại, cho rằng cần bổ sung nguồn tài nguyên, mới đi tới gần.”
Tào Hi: “Tôi nhớ anh đã nói, phi thuyền bị cáp sáng khóa lại?”
Vương Long: “Tôi thấy được ánh sáng, cũng cảm giác được tốc độ của thuyền giảm xuống, cho nên mới cho là như vậy… Có thể là phán đoán sai rồi chăng, thuyền trưởng đã phủ nhận rồi.”
Tào Hi mỉm cười đáp: “May mắn chỉ là một trận sợ bóng sợ gió.”
Vương Long đi rồi, Tào Hi và Trình Tụ đều là thu lại nụ cười.
Trình Tụ thở dài: “Tống Dục lúc nào cũng không khiến người ta thất vọng mà.”
Từ Kính chính là lão đầu giúp đỡ Tống Dục ở sân đấu Giao Long năm đó. Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp chứng minh hai người có liên quan, nhưng vừa khớp nhiều như vậy, thực sự khiến người ta phải liên tưởng đến kế mưu tính trước. Nếu như không phải cảnh sát tuần tra vừa lúc đi theo phía sau bọn họ, chiếc siêu thị vũ trụ ấy sẽ biến thành cái gì đây, còn thật khó đoán trước được.
Tào Hi: “Có lẽ Từ Kính là một cửa đột phá.”
Tống Dục giỏi về ẩn giấu, thật khó để lộ ra cái đuôi được gọi là Từ Kính, nếu như không nhân cơ hội này bắt lại, lần sau gặp lại, thì không biết là lúc nào.
Trình Tụ: “Cậu rảnh?”
“Hửm?”
Trình Tụ bẻ ngón tay đếm: “Đọc sách, tranh cử, làm công, biện luận, hội học sinh, giải thi đấu cơ giáp… Cậu còn có thời gian quan tâm Tống Dục?”
Tào Hi: “Không phải là tôi không rảnh, là cậu ta rảnh rỗi.” Quả thực âm hồn không tiêu tan mà.
Trình Tụ: “Nếu như Từ Kính là người của Tống Dục, mục đích của cậu ta là gì? Vẫn là bắt cóc cậu? Rốt cuộc các người có ân oán tình cừu gì đây?”
Tào Hi lắc đầu đáp: “Ngoại trừ nước phục sinh, tôi nghĩ không ra lý do thứ hai.”
“Nếu như cậu ta muốn người sống lại là Tào Nịnh, đó là cháu gái của cậu, hỏi rõ thì được rồi. Nếu như cậu có nước phục sinh, không thể nào không đưa cho cậu ta dùng, vì sao nhất định phải làm nhiều âm mưu quỷ kế như vậy?” Trình Tụ vỗ tay, “Trừ phi người cậu ta muốn cứu không phải Tào Nịnh! Cậu ta, trật, đường, rồi. Việc này giải thích thông rồi, cậu thân là trưởng bối của Tào Nịnh, làm sao có thể phục sinh tình địch của cô ta. Mệt Tống Dục khi đó một mực gọi vợ đầy thấm thiết, quan hệ chưa từng có chứng nhận của hôn nhân, tính là vợ gì chứ, đàn ông cặn bã!”
Tào Hi nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Trình Tụ đá hắn: “Cậu cười cái gì?”
Tào Hi: “Anh rất giống trưởng bối bao che khuyết điểm.”
“Tôi vốn là thế.”
“Anh đương nhiên là thế.”