Đọc truyện Lão Tướng – Chương 15: Biến cố (hạ)
Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Chiến trường loài người tràn ngập khói lửa, bầu trời bên ngoài vẫn là một màu xanh biếc như tắm rửa.
Thế nhưng toà nhà hình nón nguy nga, hùng vĩ, như cột nâng trời chống đỡ tinh cầu DH33 —— sân đấu Giao Long lại đang trải qua một trận đại nạn lớn. Đứng thẳng thân thể nghiêng về hướng Tây, khoan mũi nhọn gãy, lộ vẻ muốn rơi không rơi, bụi khói trong mấy tầng lầu từ từ bốc lên, giống như một xác thịt bị bệnh độc ăn mòn, ngã xuống chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hai pháo đài bên cạnh nó bị nổ tan tành, bãi cỏ bốn phía xanh um tươi tốt chỉ còn cháy đen, tanh hôi lan xa.
Ở bầu trời xung quanh sân đấu, cơ giáp múa loạn.
Chi đội Bá vương Trương Băng cầm đầu cùng với “Thê tộc” Tống Dục cầm đầu đang điên cuồng đánh nhau.
Tào Hi và Trình Tụ mới từ bên trong đi ra, máy truyền tin đã bị đủ loại gào thét kêu gào tiến công chiếm đóng.
“Vừa rồi ai đánh tao? Mịa mày, quân địch đều ở phía trước, là ai không có mắt ngộ thương quân bạn?! Đánh tao tao không so đo, con mẹ nó mày đem tấm ngăn phía sau lưng trả lại tao đi!”
“Cái nào là Trương Băng? Ai là Trương Băng?”
“Tao là Trương Băng.”
“Mày phát một toạ độ sang đây, tao dễ nhắm bắn hơn nha!”
“…”
“Đừng ngăn ở phía trước tao! Tránh ra tránh ra! Tao phải xuất chiêu rồi! Mịa, ai đem tao đá xuống dưới rồi?!”
“Chú ý một chút! Duy trì đội hình! Quá loạn, mấy người quá loạn! Còn đánh nữa hay không đây? Lại làm bừa như thế tao không đánh nữa!”
Trình Tụ cúi đầu nghiên cứu làm sao đem máy truyền tin chặn lại, phía trước đã xuất hiện cái hố, thiếu chút nữa lọt vào rồi.
Đuôi Quái thú bò sát ngăn ở trước mặt y, như cánh tay cuốn vào trong lòng.
Trình Tụ quay đầu đã đối mặt một đôi mắt to long lanh nước. Tạo hình tổng thể của Quái thú bò sát rất thô, duy nhất được xem là hơi moe, cũng chỉ có đôi mắt “bảo thạch đen như từng ngâm nước vậy” này.
Trình Tụ: “Nhìn cậu, thật giống như nhìn tôi năm đó.”
Khoảng cách hai người quá gần, âm thanh trong máy truyền tin truyền tới cũng vang dội hơn so với người khác.
Trình Tụ rõ ràng nghe được tiếng cười khẽ sung sướng của đối phương, chậm rãi bổ sung: “Soi gương giống nhau thế không thú vị.”
Tào Hi trầm mặc một lát, đáp: “Tôi không phải anh, nhưng tôi nguyện ý làm gương soi của anh.”
“Mãi mãi trái ngược hướng với tôi?”
“Mãi mãi soi theo anh.”
“Thật ra thì tôi không thích soi gương.”
“Chỉ soi bóng lưng cũng có thể.”
“Bọn họ đang nói cái gì?” Tiếng nói đột nhiên nhảy ra, nhiễu loạn bầu không khí hơi sềnh sệch của hai người.
Tào Hi cũng không ngẩng đầu lên, hất đuôi, đem cơ giáp đến gần quăng ra ngoài.
“Cơ giáp nhỏ màu đỏ là Trình Tụ!”
Lại một tiếng thét kinh sợ toả ra, đem hai người lần thứ hai vạch trần ở trước mắt bao người, lại không thể chỉ lo thân mình.
Cơ giáp màu đen dây dưa khó chia lìa với “Vọng thê” rốt cuộc thay đổi mục tiêu, bay về phía Trình Tụ.
“Toàn lực công kích cơ giáp nhỏ màu đỏ!”
Lời người xưa nói: Bắt giặc phải bắt vua trước.
Ở chỗ này cũng vậy, làm anh thì bắt em trai nhỏ.
Trọng tâm chiến trường lệch đi, Trình Tụ thành chuột chạy qua đường, Trương Băng mang theo bọn tiểu đệ chen nhau mà lên, ba chân bốn cẳng chạy không còn kịp, cùng với Tào Hi cố gắng bảo vệ y đồng thời rơi vào hỗn chiến.
Mỗi khi đến loại thời điểm này, thì y vô cùng nhung nhớ Thiên sứ Trời sao, nhất là khi MINI – xe đua kim cương phát ra cảnh báo nguồn chỉ còn lại có 15%, thứ tình cảm này đã càng mãnh liệt hơn nữa.
“Vệ thiên sứ của cậu đâu?” Trình Tụ không thể nhịn hỏi được nữa.
Tào Hi: “Vệ thiên sứ của tôi, tôi chính là Vệ thiên sứ.”
Trình Tụ: “Thà rằng bị bọn họ đánh chết, tôi cũng phải đánh chết cậu trước!”
“… Ở trên Tinh hạm.” [1]
“Tinh hạm ở chỗ nào?”
Trong lúc hai người âm mưu rời khỏi, ở hướng mặt trời mọc, một máy cơ giáp màu bạc như anh hùng mang theo một đám đội hữu ngay ngắn có hàng lóng lánh lên trận. Nếu không phải máy truyền tin quá loạn, một đám người Trương Băng đang thảo luận từ trong miệng bọn họ nghe được chỉ vài chữ vụn vặt, Trình Tụ thật muốn gọi một tiếng anh trai tình chân ý thiết*.
[Tình cảm chân thành muốn thân thiết]
Quân đội Tống Dục dưới ánh mặt trời như một dòng chảy xanh mát, dễ dàng tách ra bao vây của Trương Băng.
Trình Tụ đang muốn giơ hai tay chào đón, chợt nghe Tống Dục nói cực nhanh sát qua bên người: “Hành động!”
Máy truyền tin quá lộn xộn, hai chữ lại đặc biệt dễ bị xem nhẹ, Tống Dục cũng mặc kệ y nghe hay không nghe thấy, vén tay áo trực tiếp cầm vũ khí lên.
Đám người Trương Băng vốn đã dọn xong tư thế, chuẩn bị làm một trận lớn, cánh tay còn chưa vươn ra, đã phát hiện bản thân bị không để ý tới.
… Mặc dù không biết Tống Dục phát điên cái gì, nhưng mình tuyệt đối không thể điên theo.
Trương Băng xác định mục tiêu rõ ràng, nhìn chòng chọc Trình Tụ không buông tha!
Trình Tụ trơ mắt nhìn Tống Dục mang theo vầng sáng từ trên trời giáng xuống, lại trơ mắt nhìn bọn họ “vỗ cánh” chạy về phía nơi xa, tát vào miệng hơi đau xót.
Trương Băng lần thứ hai vây công Trình Tụ lạc đàn.
Trình Tụ khẽ nguyền rủa một tiếng, mông lắc một cái, bước nhỏ lộn xộn đạp đuổi theo đội ngũ Tống Dục. Phía trước y, Tào Hi cũng cố gắng né tránh công kích của Tống Dục, muốn đột phá bao vây cùng đi với y.
Mặc dù, lúc này trốn chạy hơi mất trí, thế nhưng Trình Tụ thực sự không nhịn được muốn cười.
Còn nhớ lúc y chọn môn học truyền thuyết Trung quốc, đã từng xem phim truyền hình tên là “Tân Bạch nương tử truyền kỳ*”, bạch xà tinh và thư sinh bên trong đó, cũng là ở dưới sự ngăn cản của một đám người, cố gắng chạy về phía đối phương, đáng tiếc kết quả ——
[Tân Bạch nương tử truyền kỳ là một bộ phim của Đài Loan sản xuất năm 1992, phim này được phòng theo bản Bạch xà toàn truyện của Mộng hoa quán chủ (tên thật là Giang Âm Hương) viết vào cuối đời Thanh. Tóm lại rất nhiều phiên bản cũng sản xuất rất nhiều phim, ai muốn tìm hiểu thêm thì có thể vào]
Y thở dài, cúi đầu, thắt lưng đã bị một cái đuôi to quấn lấy.
Trình Tụ: “…”
Quái thú bò sát quấn lấy y sau đó lập tức giấu phía sau, chống đỡ đôi phần áp lực đột phá vòng vây.
Trương Băng và Tống Dục hai nhánh Quân đội đụng vào nhau, ban đầu đều tự công kích, nhưng khoảng cách quá gần, khó tránh khỏi ngộ thương, sau khi hùng hùng hổ hổ mấy lần, lửa đạn lại dời đi.
Tào Hi và Trình Tụ ở kẽ hở cầu sinh, cuối cùng từ trong nguy cấp tìm được đường sống, đang muốn lặng yên không một tiếng động rút lui khỏi chiến trường, giết đến “Vọng thê”. Đạn pháo của Tống Dục như một trận mưa vội vàng, bao lại Quái thú bò sát rậm rạp chằng chịt.
Trình Tụ thừa dịp Tào Hi né tránh không phòng bị, dùng sức đá ra một đạp. Nhìn Quái thú bò sát từ giữa không trung đạp rớt xuống, y lập tức quay đầu bay về phía Tống Dục.
Tống Dục mở rộng hai cánh tay bảo vệ y: “Đây là cơ hội của chúng ta, nhất định phải bắt sống.”
Chữ “Bắt” còn trong miệng, cabin đã bị Trình Tụ rút súng nổ ra một lỗ lớn.
Gió từ trong cửa lỗ thổi vào, vén lên mái tóc của Tống Dục, lộ ra một đôi mắt không thể tin. Cậu yên lặng nhìn thân cơ giáp bị mình chê cười là “màu đỏ của mẹ dì”, khuôn mặt khiếp sợ chuyển thành phẫn nộ cùng không cam lòng.
Máy truyền tin ầm ĩ, các tiểu đệ của Trương Băng đang hân hoan vui mừng vì anh em bọn họ cãi nhau.
Tiếng của Tống Dục kẹt ở trong đó, u ám đau buồn phẫn nộ: “Vậy mà anh tin hắn ta?”
Cậu hiển nhiên cho rằng Tào Hi nói gì đó, mới khiến Trình Tụ “phản bội”.
Trình Tụ lắc mình tránh thoát công kích của những người khác, sử dụng nguồn điện 4%, đá ra ba đạp liên tục, đá rơi Tống Dục, sau đó đạp bụng “Vọng thê”, khom người xuống.
Tống Dục muốn từ cabin bò ra ngoài, bị chân đỏ chặn cửa ra.
Trình Tụ mở cabin, trên cao nhìn xuống cậu.
Huynh hữu đệ cung* đều là trò đùa, chịu đựng đến cuối cùng xé bỏ da mặt.
[Anh em hoà mục thân ái tôn kính lẫn nhau]
Trình Tụ đã sớm đoán được rốt cuộc ngày hôm nay, ngay cả cảnh tượng cũng từng bổ não, tâm tình rất bình tĩnh: “Tôi không tin hắn ta, lại càng không tin cậu.”
Tống Dục mặt đen: “Tôi cứu anh hai lần.”
Trình Tụ: “”Đồng đội” của cậu cũng đã chết từ lâu, nếu là thành viên của Hai mươi bốn tập đoàn tổ tinh anh, sẽ không nhìn ra à?” Lúc từ căn cứ trốn ra, Tống Dục cố ý cứu đồng đội. Lúc khoang duy sinh mở ra, y nhảy tới liếc nhìn thi thể, còn đưa tay sờ một cái, có thể xác định, những người này tuyệt đối không phải là bởi vì khoang duy sinh bị cúp điện mới chết.
Tống Dục khẽ mím môi: “Lo lắng sẽ bị loạn, lúc đó tôi vốn không cách nào tịnh lòng xuống được.”
Trình Tụ vẫn nói: “Tôi mới vừa tỉnh lại, cũng không chuẩn bị gì, là có thể tìm đến kho xe chiến, thiếu chút nữa đi ra ngoài. Lấy năng lực của cậu, nhiều năm như vậy còn dừng lại ở trạng thái chuẩn bị chạy trốn? Đây chẳng lẽ không phải là lưu luyến quên về à?”
Tống Dục: “Đó là bởi vì căn cứ đang thay đổi. Lúc tôi mới vừa vào căn cứ, việc canh phòng về sau nghiêm ngặt hơn gấp trăm ngàn lần.”
“Quan trọng nhất là…” Trình Tụ hạ giọng, “Nếu như Tào Nhiếp mang đi Chương Tân Khoa và tài liệu, lại tìm đủ mọi cách tìm kiếm tung tích của tôi, như vậy khả năng chỉ có một, phòng thí nghiệm phục sinh có chuyện.”
Tống Dục khiếp sợ. Cậu hiển nhiên thật không ngờ đối thủ đấu cả đời của Lâm Doanh, vậy mà sẽ ôm tín nhiệm như vậy.
Thời điểm Trình Tụ và Tống Dục đối chất, tình hình trên sân lần thứ hai xảy ra biến hóa. Trương Băng như trước khí thế bức người, tiểu đệ bên người cũng đã còn lại không bao nhiêu, Tào Hi và Tống Dục nội chiến vì y tranh thủ kéo dài hơi tàn, nhưng cục diện hòa nhau hy vọng xa vời.
Quả nhiên, cùng với Vương Chấn chỉ huy đấu thủ cơ giáp của sân đấu Car Home tham gia triển lãm, binh bại như núi đổ, mang theo bảy tám tiểu đệ hốt hoảng trốn đi. Các tiểu đệ Tống Dục vốn còn muốn nhảy tới, Tào Hi mang ra Phó Thần Hi, biểu thị mọi người đều là người một nhà.
Quả thực, cơ giáp của sân đấu Car Home có thể sử dụng vũ lực nóng, chứng minh đã chọn đứng bên nào. Bọn họ lại đem Trương Băng đánh cho hoa rơi nước chảy, trong lòng hướng về ai, rất rõ ràng như vạch trần.
Tiểu đệ theo Tống Dục yên lòng, lập tức yêu cầu Tào Hi thả người.
Tào Hi vẻ mặt đành chịu: “Chuyện anh em hai người bọn họ, người ngoài tham gia không được.”
Các tiểu đệ lòng đầy căm phẫn bị một lời của hắn nhắc nhở, mới nhớ tới bên kia nằm dưới và đạp lên, là hai anh em. Hai anh em đánh cãi nhau là có, không thể nào gây ra tai nạn chết người.
Vì vậy, bọn họ yên lòng nhìn Trình Tụ giơ súng lên, nhắm ngay cabin Tống Dục.
Khoảnh khắc này, Trình Tụ thật sự có ý định giết người.
Rất rõ ràng, Tống Dục tìm đủ mọi cách dẫn y chạy ra căn cứ, lại hao tổn tâm cơ ở lại bên cạnh y, cũng vì dẫn ra Tào Hi, hoặc là nói Tào Nhiếp.
Biểu hiện vừa rồi của Tống Dục chính là chứng cứ rõ ràng.
Trước khi Tào Hi xuất hiện, cậu ta đối với mình bảo vệ đủ cách, rất sợ y đi đời nhà ma; Sau khi Tào Hi xuất hiện, mình giống như nhặt được trong thùng rác, cũng không đáng giá nữa rồi.
Về phần nguyên nhân…
Y cũng không có hứng thú.
Lòng hiếu kỳ quá nặng, rất dễ rơi vào xoắn xuýt, sau đó giết người cũng giết không dễ dàng, thiếu thoải mái.
Cho dù y biết, Tào Hi và Tống Dục cũng không phải là thứ tốt gì, vậy là đủ rồi.
Ngón tay Trình Tụ bóp cò…
Một máy cơ giáp từ trong đất nghiêng chui ra, không muốn sống đánh về phía họng súng trong tay y. Tay Trình Tụ hơi nâng lên, nhắm ngay người vừa tới một súng, cũng trong lúc đó, Tống Dục điều khiểu “Vọng thê” dùng sức động thân, ném đi Trình Tụ, đứng dậy thật nhanh.
Trình Tụ nháy mắt một cái, “Vọng thê” đã tự bạo rồi.
———
[1] Tinh hạm: tàu vũ trụ
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –