Lao Tù Tuyệt Vọng

Chương 3


Đọc truyện Lao Tù Tuyệt Vọng – Chương 3

Y Mạn không ngừng muốn thử mở cửa ra, nhưng làm đủ mọi cách mà vẫn không làm sao khiến nó mở ra được. Hàn khí lạnh thấu xương càng lúc càng đậm, lúc này y mới nhận ra trên người mình chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng manh.

Cơn rét lạnh khiến y không nhịn được phải run rẩy. Nỗi sợ hãi choán đầy trong đầu. Y gần như tuyệt vọng đi về phía cửa sổ bị đóng chặt ở đằng trước, chậm rãi quỳ gối xuống mặt đất. Hai tay nắm chặt hạt tràng trước ngực, bắt đầu thầm cầu nguyện.

Trong nháy mắt, Y Mạn lại hồi tưởng đủ mọi chuyện cũ, từ khoảnh khắc y được sinh ra đời cho đến nay. Cuộc sống của y rất bình thường, nếu không muốn nói là tẻ nhạt. Cuộc đời y, trừ bỏ thuận theo thì cũng chỉ có thuận theo. Còn tưởng rằng mình đã thoát được khỏi cái nhà giam gọi là “nhà” kia, nhưng nơi này cũng có khác gì một cái nhà giam khác đâu?

Đôi mắt màu lục lại càng đậm ý buồn, Y Mạn cảm tưởng như mình đã bị cả thế giới này vứt bỏ. Ngày ngày đêm đêm cầu nguyện, cuối cùng lại chẳng khác nào trò cười. Nhưng y vẫn cứ không ngừng cầu nguyện, vì đây là cách duy nhất giúp y tìm lại được sự yên bình trong tâm hồn.

Không biết là do việc cầu nguyện có tác dụng hay là do y cam chịu số phận, Y Mạn không còn cảm thấy sợ hãi nữa, chầm chậm nhắm mắt lại, như đang trốn tránh, cũng lại như đang cự tuyệt tất cả mọi thứ của nơi này.

Đột nhiên một đôi tay lạnh như băng khẽ xoa lên gương mặt tuấn tú của Y Mạn, như đang phác họa ngũ quan của y.

Y Mạn run rẩy, lông mi dài che đi con ngươi màu xanh lục hơi rung rung, qua hồi lâu, y mới chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn người đang vuốt ve mặt mình.

Đập vào mắt là một đôi mắt có màu hoa Lan tử la (*), khiến người ta mơ màng không rõ đây là thực hay mộng, làn da người đó cũng tái nhợt giống Amelia và Philistines, nhưng gương mặt lại đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt đi được. Thật quá giống…thiên sứ…

(*) Hoa Lan tử la ((Tên tiếng Anh: Matthiola incana) là loài cây đẹp nổi bật nhất trong tất cả các loài hoa cảnh trong nhà, cánh hoa mềm mượt như nhung, nhiều màu sắc rực rỡ: tím, đỏ thẫm, đỏ đậm, đỏ tía, hồng, hồng nhạt, trắng…; hoa là biểu tượng cho tình cảm lứa đôi nồng nàn, bền lâu.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

“Người tên là gì?” Giọng thiên sứ hơi trầm thấp.

“Y Mạn.” Y Mạn sực tỉnh, cúi đầu xuống, không dám nhìn người thiếu niên giống thiên sứ kia nữa.

Thiếu niên nỉ non nhắc lại, “Y Mạn…Y Mạn…”

Đương lúc Y Mạn còn chưa kịp phản ứng lại, thiếu niên bỗng nhiên áp sát vào phía sau người y, hơi cúi người xuống nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi của y. Mái tóc vàng chói mắt như thác nước kia rủ xuống mặt y, chạm vào hai má y, tỏa ra mùi hương hoa Tử la lan nhàn nhạt, khiến y thất thần, chỉ có thể mặc nhiên nhìn người thiếu niên như mê luyến mà không ngừng vân vê môi mình.

“Y Mạn…Ngươi là nhân loại đầu tiên khiến ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Người thiếu niên cúi đầu hôn lên vành tai Y Mạn, hai cánh tay nhìn qua không hề cường tráng nhưng lại rất có lực ôm siết y vào trong lòng.

Y Mạn vô lực nằm gọn trong lòng người thiếu niên. Mỗi câu nói của người thiếu niên như có ma lực, cứ vang vọng trong đầu y không ngừng, cánh tay đang ôm y rõ ràng lạnh như thế, nhưng đôi môi đang dán lên tai y lại nóng như hỏa thiêu. Mồ hôi toát ra đầy người, Y Mạn không phân biệt nổi đây là do quá nóng hay là do quá sợ hãi mà thành nữa.


Người thiếu niên tựa như đang giày vò y, đôi môi mềm mại không ngừng di chuyển trên gương mặt của Y Mạn, cuối cùng dừng lại trên môi y, nhẹ nhàng mút lấy.

Y Mạn vừa thống khổ vừa sung sướng mà thở hắt một hơi, lưỡi người thiếu niên lập tức đẩy vào trong miệng y, không ngừng khuấy đảo, cuốn mút, nhẹ nhàng chơi đùa bên trong miệng y. Y Mạn có cảm giác mình sắp không thở nổi nữa rồi. Đây là lần đầu tiên y được nếm trải loại tư vị này. Người thiếu niên như đã chơi đùa đủ rồi, khóe môi cong lên thành một hình cung xinh đẹp, nhẹ hôn một cái lên mặt Y Mạn, “Môi của ngươi thật ngọt! Khiến ta không nỡ giết ngươi…”

Y Mạn không hiểu những lời thiếu niên nói. Nụ hôn vừa rồi đã làm cho Y Mạn mất đi ý thức, trong mơ màng, y chỉ thấy được đôi môi phấn nộn kia đang động đậy, còn có cả ngón tay thon dài của người thiếu niên đang nhẹ nhàng lướt trên cổ y, lạnh lẽo khiến y run rẩy.

“Nhớ kỹ lấy Y Mạn…Ta là Arx..Là chủ nhân sẽ quyết định sinh mệnh trong tương lai của ngươi…Cuộc đời ngươi chỉ có thể có một mình ta…Người ngươi có thể dựa vào…cũng chỉ có ta…” Arx nhẹ nâng đầu Y Mạn lên, cánh môi như hoa dán xuống cổ của Y Mạn, đưa lưỡi khẽ liếm lên.

“A!” Y Mạn đang cố gắng nhớ lại những gì Arx vừa nói, nhưng cơn đau trên cổ cùng với mùi máu tanh đã khiến y cảm thấy hoa mắt, tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng, y chỉ còn nhớ rõ được đôi mắt có màu của hoa Lan tử la và mái tóc màu vàng mỹ lệ…

——-

Lúc Y Mạn tỉnh lại, trời đã sáng, căn phòng y đang ở không còn là căn phòng âm trầm như tối qua nữa. Căn phòng này thậm chí còn lớn hơn, hoa lệ hơn phòng cũ của y.

Y bỏ chăn ra, ngồi dậy. Chân bỗng đụng phải cái gì đó. Vừa cúi đầu liền nhìn thấy vali của y.

Y Mạn lại ngồi trên giường một lúc, tay không nhịn được xoa lên bên cổ hơi đau, nhưng y không cảm nhận được có cái gì khác thường. Đó là mộng phải không? Tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua…đều là mộng?

Nghĩ như vậy, Y Mạn có hơi mất mác, người thiếu niên tựa như thiên sứ kia, hóa ra đều là do y hư cấu mà ra. Có lẽ trong lòng y vẫn luôn mong muốn có người nào đó có thể đối xử dịu dàng với mình như vậy.

Khẽ thở dài, Y Mạn đứng lên định ra khỏi phòng hít thở không khí, nhưng vừa mới đứng dậy, một trận hoa mắt chóng mặt lại ập tới, cả người lắc lư một chút, sau đó vô lực nằm úp sấp trên mặt đất. Sao…sao lại thế này? Sao cơ thể lại suy yếu như thế chứ? Đầu cũng rất đau. Y Mạn thở phì phò, chống tay lên tường từ từ đứng lên. Y đi ra mở cửa nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa. Y bất đắc dĩ tới ngồi bên cái bàn đang bày đủ loại đồ ăn phong phú. Nhìn một hồi lâu, Y Mạn mới chậm rãi cầm dĩa ăn bữa sáng. Dùng xong bữa sáng, Y Mạn lại mệt mỏi quay lại nằm lên giường. Rõ ràng hôm nay còn chưa động vào việc gì vất vả, thế mà cả người đã mệt đến thế này. Tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên người y. Hai mắt Y Mạn dần nhắm lại. Trong đầu hình như đã nhớ ra tên của thiên sứ kia, Arx…

——–

Đêm xuống, mọi thứ yên tĩnh đến dọa người. Y Mạn đang ngủ say, bị gió lạnh thổi qua cửa sổ tràn vào phòng làm cho tỉnh lại. Y Mạn chớp chớp hai mắt, ngồi dậy nhìn phòng tối om.

Cẩn thận lắng nghe, y nghe thấy có tiếng nhạc vang lên ngoài cửa. Y Mạn lắc đầu, muốn làm mình thanh tỉnh một chút. Y đứng lên, hít một hơi thật sâu, định châm đèn lên thì lại nhìn thấy Philistines đang đứng bên cạnh cửa. Y phải sững người mất một lúc mới hoàn hồn lại được, “Có việc gì không?”

“Công tước muốn gặp ngươi.” Philistines vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt vô tình. Nếu hôm qua gã vẫn còn chưa có cảm giác gì với Y Mạn thì hôm nay, gã đã bắt đầu sinh lòng đố kị với Y Mạn.

Y Mạn không hiểu giọng điệu và thái độ kia của Philistines, nhưng cứ nhớ đến chuyện tối qua, chính gã là người đã nhốt mình lại trong căn phòng có quan tài kia, trong lòng Y Mạn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

“Còn không mau đi!?” Philistines hiển nhiên bị động tác lề mề của Y Mạn chọc giận, gã rống lên, vô tình lại làm lộ ra răng nanh không giống với người thường của mình.


“Anh!” Y Mạn còn chưa kịp giật mình thì nháy mắt Philistines đã xuất hiện ngay trước mặt y. Cánh tay với sức lực rất lớn bắt lấy cổ tay Y Mạn, khiến Y Mạn đau không chịu nổi. Hắn lại chẳng hề quan tâm mà kéo Y Mạn rời khỏi phòng.

Y Mạn căn bản không thể phản kháng. Y trăm triệu lần không ngờ được, Philistines thoạt nhìn còn gầy hơn mình lại có được sức lực lớn đến thế. Cổ tay bị nắm của y gần như sắp đứt đến nơi rồi.

Philistines kéo Y Mạn tới đại sảnh, còn chưa kịp bẩm báo thì đã nhận ngay một cái tát khiến gã bay cả người ra ngoài.

“Ta bảo ngươi mời người đến đây, chứ không phải là lôi kéo như vậy.” Âm thanh lạnh lùng trầm thấp vang lên trong đại sảnh, sự phẫn nộ trong giọng nói như ẩn như hiện.

Y Mạn co người lại trên mặt đất, nắm chặt lấy cổ tay bị trật khớp của mình. Y cảm nhận được có người đang ngồi xổm trước mặt mình, còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì đã bị bàn tay lạnh như băng giống đêm hôm qua vây lấy người.

Philistines thấy cảnh này, cũng chỉ có thể áp chế nội tâm đố kị. Gã tiến lại gần ôm lấy chân người nọ, khẩn cầu nói, “Chủ nhân…Ta không dám như thế nữa, xin hãy tha thứ cho ta!”

“Lui xuống! Hôm nay ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Ngữ khí người nọ kiên quyết.

Y Mạn nén đau, quay đầu nhìn thì đụng phải ánh mắt đầy oán hận của Philistines đang trừng mình, sau đó gã mới không cam tâm rời đi.

Âm nhạc ở đại sảnh vẫn tiếp tục vang lên. Người nọ ôm lấy Y Mạn, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến ghê sofa rồi ngồi xuống.

“Anh là ai?” Y Mạn nhìn người thiếu niên mà mình đã gặp tối qua, bình tĩnh hỏi.

Nghe vậy, Arx nhướn một bên mày lên, “Ngươi rõ ràng đã biết ta là ai rồi, không phải sao?” Hắn mỉm cười, cầm lấy cổ tay bị trật khớp của Y Mạn, cũng không quan tâm xem y có đau hay không, dùng sức nắn bẻ cổ tay Y Mạn trở lại nguyên dạng.

Y Mạn kêu thảm một tiếng, sắc mặt tái nhợt, y nắm lấy cổ tay của mình, cúi gập người xuống, đau đến không nói nên lời.

“Đau không?” Ax khẽ cười ha hả, lùa tay vào mái tóc đen của Y Mạn, đưa tới bên môi mình.

Hắn không phải là thiên sứ! Thiên sứ sẽ không như thế, có thể cười vui trước nỗi thống khổ của người khác, cũng sẽ không thô bạo như vậy. Lẽ ra y phải nhìn ra điều này từ sớm chứ! Người thiếu niên đang cười ngây thơ trước mặt mình, căn bản không phải người!

Y Mạn quay đầu nhìn Arx đang cười vui vẻ, thở phì phò, khẽ chửi, “Đồ ác ma!”

Nghe lời chửi bới của Y Mạn, Arx lại càng cười vui hơn. Hắn nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt có màu hoa Lan tử la nồng đậm ý cười, “Ngốc quá, là do ngươi ngay từ đầu đã nghĩ ta là thiên sứ đấy chứ. Ta chưa bao giờ tự nói mình là thiên sứ cả!”


Y Mạn nghe xong, hàn ý tràn ngập trong lòng. Hắn biết mình nghĩ gì? Hay đó chỉ là sự trùng hợp?

“Không phải trùng hợp. Trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết tất. Chỉ cần ta muốn biết, ngươi tuyệt đối không giấu được!” Arx nâng cằm Y Mạn lên, thổi nhẹ một hơi.

Y Mạn vội vàng xoay mặt, tránh động tác thân mật của hắn.

“Được rồi Y Mạn, đừng cáu kỉnh nữa. Gọi tên ta một tiếng xem nào.” Arx cười yêu chiều, ôm chặt Y Mạn vào trong lòng, rồi lại giống như đêm qua, đem môi dán lên tai y, mê hoặc đưa ra yêu cầu.

“Không!” Y Mạn hoảng hốt đẩy Arx ra. Y nhớ rõ chuyện xảy ra đêm hôm qua, mình đã bị tên ác ma này hôn như thế nào, chuyện sai lầm như thế, y tuyệt đối sẽ không tái phạm lần nữa!

Arx vẫn không tỏ vẻ tức giận, lại tiếp tục giữ chặt Y Mạn, mê hoặc nói, “Y Mạn…Ta muốn nghe ngươi dùng dùng giọng nói trầm thấp kia gọi tên của ta…”

Giãy không ra, trốn không thoát, Y Mạn chỉ có thể dùng hai tay bịt chặt hai tai, giống như chỉ cần làm như thế là y sẽ không phải nghe âm thanh mê hoặc lòng người kia nữa.

Y Mạn thành công chặn lại tiếng nói của Arx, nhưng đồng thời cũng chọc hắn tức giận. Đôi mắt kia trong nháy mắt lạnh xuống, hắn mím môi lại, tay nắm chặt tóc Y Mạn, bắt y ngửa mặt lên nhìn thẳng mình.

“Ngươi thật không ngoan! Còn chưa đắc sủng mà đã kiêu ngạo rồi! Đừng quên ngươi chỉ là một tên nhân loại, giết ngươi còn dễ hơn cả bóp chết một con kiến nữa!”

Từng câu từng chữ đánh thẳng vào lòng Y Mạn. Hắn tựa như ác ma thật sự, tàn nhẫn đến mức khiến người ta lạnh đến thấu tim.

Giống như đọc được tất cả mọi ý nghĩ của Y Mạn, Arx hừ cười một tiếng, buông tay ra để Y Mạn ngã xuống mặt đất, dùng chân giẫm mạnh lên cổ tay vừa mới được nắn lại của Y Mạn, “Ác ma! Hừ! Ác ma không phải cũng là từ người mà biến thành sao?! Nếu nói ta là ác ma, vậy tất cả đám người sống trên đời này cũng đều là ác ma!”

“A!” Y Mạn mơ hồ nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn. Không biết là vì những lời Arx nói hay là do cổ tay quá đau đớn, nước mắt của Y Mạn không kiềm được chảy xuống. Y vội đưa tay lên che hai mắt, không thể để người khác thấy được bộ dạng lúc khóc của y được.

Arx trầm tĩnh nhìn nước mắt chảy ra từ bàn tay của Y Mạn, không nhịn được ôm y lên, vỗ về y như đang dỗ dành một đứa bé yếu ớt.

“Ngươi mà ngoan một chút thì sẽ không phải chịu đau đớn nữa.”

“Đừng hòng! Tôi có chết cũng không nghe lời anh.” Y Mạn hung hăng lau khô nước mắt của mình, không chịu thua mà hét lên.

Arx thật sự tức giận, hắn thô bạo tát Y Mạn một cái, dùng lực rất mạnh, khiến nửa bên mặt của Y Mạn lập tức sưng lên!

Không dừng lại ở đó, hắn còn kéo xệch Y Mạn lại gần mình, không lưu tình cắn xuống cổ Y Mạn, hút từng ngụm máu của y vào miệng.

Cơn hoa mắt chóng mặt lại ập đến, Y Mạn tưởng rằng mình sẽ chết. Nhưng đúng lúc y nghĩ thế, Arx lại buông y ra. Dùng tư thế cao cao tại thượng khinh bỉ nhìn Y Mạn đang suy yếu.

“Ta sẽ không để ngươi chết đâu Y Mạn…Ta muốn ngươi ăn ngon mặc đẹp, để bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp máu tươi ngon cho ta.” Arx tựa hồ vẫn còn thèm, hắn liếm liếm đôi môi dính đầy máu của mình, lạnh lùng cười nói.


Y Mạn đã không còn nghĩ được gì nữa, y quá suy yếu rồi…Không muốn lại phải nhìn thấy giương mặt như thiên sứ kia, không muốn nghe mấy lời độc ác phát ra từ đôi môi phấn nộn kia, cũng không muốn biết kết cục của mình, không muốn…thất vọng thêm lần nữa…

“Thật đáng thương…Ngươi thế này là đang trốn tránh hiện thực đấy, biết không?”

Lúc còn đang nửa tỉnh nửa mê, Y Mạn mơ hồ nghe thấy Arx nói vậy với mình. Vậy là hắn thật sự có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Y Mạn dần lâm vào hôn mê.

Lần thứ hai tỉnh tại, Y Mạn lại nằm trong căn phòng giam giữ mình lúc đầu, cổ tay bị thương vẫn còn đau, thân thể cũng rất yếu, nhưng y vẫn còn sống, vẫn còn sống…

Quay đầu nhìn cảnh ngoài trời. Sắp sáng rồi, y gắng gượng nâng thân mình lên để ngồi dậy. Rồi lại chậm rãi đi đến ngồi bên bàn.

Nhìn một bàn đầy đồ ăn phong phú, Y Mạn không mở miệng, cũng không phẫn nộ gạt đồ ăn trên bàn xuống đất, chỉ lẳng lặng cầm dĩa lên, bắt đầu ăn.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, y lại nghĩ đến Arx, cũng nghĩ đến Amelia. Amelia…Người phụ nữ dịu dàng. Đêm qua y cũng không thấy cô đâu cả. Không biết cô có phải cũng giống như Arx, là yêu quái chuyên đi hút máu người để duy trì sự sống. Nhưng có một điều y biết rõ, Amelia có lòng từ bi mà đám yêu quái kia không có. Y dần hiểu được những lời đêm hôm đó Amelia đã nói với mình. Vẻ mặt bi thương kia, có lẽ là vì mình. Y Mạn buồn sầu, buông dĩa ăn ra. Run rẩy xoa bóp cổ tay. Mới chạm nhẹ một cái mà đã khiến y đau đến hít khí. Nhìn quần áo bẩn trên người mình, y đứng lên ra chỗ để vali, sau đó lấy một bộ quần áo đã cũ ra thay.

Y Mạn bị nhốt trong này, không đi được chỗ nào khác. Y tuyệt vọng, gần như phát khóc lên, câu cuối cùng kia của Arx rất đúng, y chính là đang trốn tránh hiện thực.

Không muốn thừa nhận cũng không muốn biết. Thế giới này thật tàn nhẫn. Tại sao lại là y chứ? Vì sao lại chọn y? Vì vẻ ngoài của y sao? Hay là vì sự tồn tại của y trên cõi đời này có cũng được mà không có cũng chẳng sao?

Vì sao y lại gặp phải chuyện này? Trong nháy mắt, Y Mạn cảm thấy rất hận, y hận thượng đế, hận người mẹ đã đẻ ra mình, hận người cha không có chút từ ái nào của mình. Cũng hận cả Amelia và Philistines đã chọn y.

Y chỉ là một con người bình thường. Y chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Thà chịu đựng những ngày bị người ta phỉ nhổ, khinh bỉ, trở thành đồ ăn cho người ta xâu xé, còn hơn là bị mất đi tự do như thế này.

Đáng buồn thay, bất luận y có hận đến thế nào, có ghét đến thế nào thì cũng sẽ không có ai chịu đưa tay ra giúp y cả. Ở đây, y chỉ là một nhân loại, chỉ là thức ăn, chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của thượng đế. Việc duy nhất mà y có thể làm cũng chỉ là không ngừng cầu nguyện mà thôi.

Cho nên Y Mạn lại quỳ gối xuống trước cửa sổ như trước, hai tay nắm chặt vào nhau, bắt đầu cầu nguyện.

Tia nắng ấm áp chiếu lên người y, dần xua đi sự lạnh giá tuyệt vọng trong y. Giờ khắc này, sự yên tĩnh này, làm cho y nhớ lại nhà thờ cổ xưa ở Milano, không ai đến quấy nhiễu y, không ai đến tổn thương y, chỉ có một mình y yên lặng cầu nguyện.

Ý hận vừa nãy dần biến mất, tâm hồn như được an ủi. Trên đời này chẳng còn gì phải sợ hãi nữa, ít nhất trong thời khắc này y đã nghĩ như vậy. Y Mạn mở hai mắt, nhìn lên trời xanh, hỏi, “Thượng đế! Có phải sự xuất hiện của hắn chính là khảo nghiệm của người dành cho con? Có phải nếu con thỏa hiệp thì sẽ không vực dậy nổi có phải không? Nếu thế…rốt cuộc con nên làm gì bây giờ?”

——-

Nhá chương 3:

“Tôi sẽ không thỏa hiệp! Tôi sẽ rời khỏi nơi này! Nhất định!” Y Mạn dùng giọng điệu cương quyết mà trước kia y chưa bao giờ dùng để nói chuyện.

“Chàng trai…Chuyện này là không thể…” Amelia dù không muốn dập tắt hi vọng của Y Mạn, nhưng vẫn phải nói, “Arx…Chàng rất mạnh, mạnh đến nỗi cậu sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu. Huống chi cậu chỉ là một nhân loại, từ bỏ đi…Có thể mới ít phải chịu khổ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.