Đọc truyện Lão Tử Muốn Từ Chức – Chương 5
“Đi thôi, đến phòng cậu hay là đến phòng tôi.” Không thể không nói đề nghị của Tống Liêm rất khủng bố.
Hiểu Diệp đi từ từ về phía sau vài bước cười gượng nói: “Ngay tại phòng khách đi.”
Tống Liêm nhìn xung quanh phòng khách một chút, bất đắc dĩ nói với Hiểu Diệp: “Tôi cũng rất muốn ở phòng khách, tiếc là không có nơi thích hợp, với lại cũng sẽ không được thoải mái. Vì vậy cứ trở về phòng đi.”
Hiểu Diệp trợn tròn mắt, xoay người bỏ chạy. Nhưng lại bị Tống Liêm dễ dàng bắt được, nắm cổ kéo về hướng phòng Tống Liêm.
“Ah, mau buông lão tử ra, lão tử không đi, anh biến thái, cứu mạng.” Hiểu Diệp một bên giãy dụa một bên la hét, phỏng chừng nếu Tống gia này không phải biệt thự có sân riêng, thì đã sớm bị mấy chú cảnh sát gô cổ mang đi vì tội quấy nhiễu dân chúng rồi.
Tống Liêm mở cửa lôi Hiểu Diệp tới trước mặt bàn rồi ấn ngồi vào ghế, lấy một tờ giấy viết thư cùng một cây bút máy ra đập trước mặt Hiểu Diệp, lớn tiếng nói: “Viết.”
“Viết, viết cái gì?” Hiểu Diệp chớp chớp mắt giống như mèo nhìn Tống Liêm, Tống Liêm nhìn thấy lại càng muốn khi dễ cậu hơn. Trước khi gặp Hiểu Diệp bản thân hắn chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với việc làm người xấu, nhưng khi có hứng thú thì người khiến hắn muốn gây tội ác lại là một thanh niên hai mươi hai tuổi.
“Kiểm điểm.” Tống Liêm nói ra hai chữ này rất mạnh mẽ khí phách, đập vào mặt Hiểu Diệp khiến cậu choáng váng.
Thì ra ở phòng khách không có nơi thích hợp để viết kiểm điểm, thật sự làm mình sợ muốn chết, Hiểu Diệp sáng tỏ âm thầm thở ra một hơi.
“Kiểm điểm? Thao, anh nghĩ tôi bây giờ lớp mấy, lại bắt. . . . . .” Lão tử viết kiểm điểm.
Dưới ánh mắt kiểu “Cậu không viết thì đừng hòng đi” của Tống Liêm, Hiểu Diệp đành từ bỏ việc phản kháng, ngoan ngoãn cầm bút, ngay hàng thẳng lối đề trên giấy viết thư hai chữ kiểm điểm, sau dó bắt đầu ngây người. Mình rốt cuộc đã làm gì mà phải viết kiểm điểm. . . . . .
Tống Liêm rất có kiên nhẫn ngồi chờ Hiểu Diệp viết kiểm điểm, thấy Hiểu Diệp không viết cũng không hối. Chỉ yên lặng ngồi bên cạnh đọc sách, là sách về vật nuôi , thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn Hiểu Diệp, ánh mắt trông rất phức tạp, có một chút suy ngẫm, cũng có một chút thất vọng. Thấy vậy Hiểu Diệp hoảng sợ cả người run lên, nhanh chóng cầm bút vội vội vàng vàng viết lên giấy.
Viết xong kiểm điểm Hiểu Diệp lại bị bắt đọc to lên: “Tôi sai rồi, thật sự biết mình đã sai rồi.” Tôi sai cái gì chứ hả. Đương nhiên một câu cuối cùng cậu chỉ dám nói trong lòng, cậu còn chưa có cái gan lớn như vậy để nói thẳng ra.
“Cậu sai chỗ nào.” Tống Liêm nhìn sách nói, ngay cả đầu cũng không thèm nâng.
“Tôi, tôi không nên uống rượu.”
Tống Liêm ném sách lên giường, xé tờ kiểm điểm mà Hiểu Diệp đã viết rồi vo thành cục ném vào thùng rác, lấy bút nhét vào tay Hiểu Diệp nói: “Tôi nói, cậu viết.”
Hiểu Diệp dưới uy quyền của Tống Liêm buộc phải cầm bút bắt đầu viết.
“Kiểm điểm, tôi Thái Hiểu Diệp không nên nửa đêm không về, không nên uống rượu say, không nên nói lời thô tục…..” Tống Liêm giọng điệu lãnh đạm nói xong nội dung kiểm điểm, nhưng mỗi từ đều khiến Hiểu Diệp có cảm giác muốn bùng nổ.
.
Buổi trưa Tống Liêm làm cơm, bởi khi đó Hiểu Diệp còn đang bận chép bản kiểm điểm thêm một lần nữa vì tội viết qua loa. Tống Liêm kêu Hiểu Diệp ăn cơm, Hiểu Diệp liền reo lên chạy ra ngoài, Tống Liêm cười cười, cầm tờ kiểm điểm trên bàn lên, một tờ giấy chiếc bên trong bay ra rớt xuống mặt đất. Trên giấy vẽ một con ác quỷ lợn thật dài, bị một tiểu nhân mặt mũi đáng yêu dùng bảo kiếm đâm vào tim, bên cạnh tiểu nhân còn viết một khung lời thoại: “Đại ma đầu Tống Liêm, xem sức mạnh của ta.”
Tống Liêm đem bức tranh cùng bản kiểm điểm bỏ vào ngăn tủ, rồi mới đến phòng ăn tìm Hiểu Diệp. Hiểu Diệp này tuy tục tằn thô lỗ, nhưng lịch sự cơ bản vẫn hiểu rõ, ngay ngắn ngồi bên bàn ăn chờ Tống Liêm. Quên đi, Tống Liêm nghĩ có lẽ hôm nay không cần khi dễ cậu.
Hiếm thấy hai người không nảy sinh xung đột, sau khi cơm nước xong cùng nhau ngồi trong phòng xem phim trong phòng chiếu đa phương tiện, xem phim chán lại cùng ôm nhau mà ngủ.
Mang một thân quân trang, Tống Nghị biểu tình nghiêm túc lãnh khốc đứng ở cửa, nhìn thấy chính là tràng cành như thế này. Tống Liêm ôm Hiểu Diệp nằm ngủ trên sofa, bởi vì diện tích sofa khá hạn hẹp, nên Hiểu Diệp vùi đầu vào ngực Tống Liêm, thân thể dính sát trên người Tống Liêm, cặp cảnh tượng này thật sự muốn bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám.
Một nhà Tống Nghị không nằm trong vùng thành phố H, nên ít khi về nhà, lần này đến thành phố H công tác, dự định sẽ về nhà ở một đêm. Đương nhiên hắn không biết lão gia tử mới vừa đổi y tá thành nam, nhìn hai người nằm trong phòng chiếu đa phương tiện, còn tưởng rằng Tống Liêm đem MM y tá săn sóc lão gia tử mang lên giường.
Hiểu Diệp mơ màng trở mình lăn qua, Tống Liêm không ôm lại, liền lăn luôn xuống thảm, lá gan của Hiểu Diệp trong cơn mơ màng biến lớn lên, giơ chân giẫm lên trên bụng Tống Liêm, miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: “Anh nha, muốn gì, ngã chết lão tử.”
Tống Liêm cũng đang mơ màng lại trông thấy Tống Nghị, vội vàng từ sofa ngồi dậy: “Anh hai, anh trở về khi nào, sao không gọi điện thoại?”
Con mắt Tống Nghị nhìn chằm chằm vào Hiểu Diệp đang ngây người ngồi dưới chân Tống Liêm, suy nghĩ chạy trong đầu trăm ngàn lần mới quay trở về, cũng không trả lời câu hỏi của Tống Liêm. Không ngờ cô gái mà mình cảm thấy cao quá mức kia lại là một thằng đàn ông, mà đàn ông lại càng không được, sống với phụ nữ thì cùng lắm là không kiềm chế được sinh hoạt riêng tư, nhưng. . . . . .
Đến lúc Tống Nghị lấy lại tinh thần mới xoay người rời đi, trước khi đi Tống Nghị lo lắng dặn bảo một câu: “Tuổi em không còn nhỏ nữa, tìm một cô gái thích hợp rồi mau mau kết hôn đi.” Đương nhiên Tống Nghị còn cẩn thận nhấn mạnh từ “cô gái”.
Tống Nghị trở về quả thực làm lão gia tử kinh hỉ không nhỏ, trên bàn cơm, lão gia tử cao hứng tự mình chạy tới phòng bếp lấy ly, chuẩn bị rót rượu, uống vài ly với đứa con thứ hai giống mình y như đúc này. Kết quả là tay còn chưa chạm tới bình rượu đã bị Hiểu Diệp lấy đi: “Bác Tống, bác sĩ đặc biệt dặn dò, ngài, không, được, uống, rượu.”
Lão gia tử hậm hực ngồi xuống, nói: “Vậy ta uống gì đây.”
Hiểu Diệp vểnh mông tìm đi tìm lại trước tủ lạnh hồi lâu, miệng còn lẩm bẩm: “Nước trái cây? Không được, hàm lượng đường rất cao. Coca? Không được, đồ uống chứa ga rất có hại. Bia? Không được không được, cái này có tên gì thì cũng là rượu. Rượu nho? Không được, lão gia tử không thích đồ nước ngoài. A, chính là nó.”
Hiểu Diệp lấy ra một chai nước suối, hài lòng nói: “Cái này được, bác Tống, cái này hàm lượng đường không cao, tốt cho sức khỏe, thật sự là một loại thức uống cao cấp hiếm có, nhưng mà điều quan trọng nhất bác biết là gì không?”
“Là gì?” Trên đầu lão gia tử treo đầy hắc tuyến, ông cảm thấy Hiểu Diệp nhất định là vì chuyện hôm nay ra ngoài không mang theo cậu nên trả thù.
“Hừm, bác Tống nha, bởi vì màu của nó giống với rượu, bác có thể giả vờ nó là rượu. Ngài đến từng nhà cũng làm giống vậy mà, chính là giả vờ như thế đó.” Hiểu Diệp còn rót nước giống như rót rượu đổ vào cái ly nhỏ bác Tống mang đi chuẩn bị uống rượu.
“Bác xem, ly của bác với ly của Nghị ca giống nhau như đúc.” Hiểu Diệp còn thật sự dùng giọng điệu dỗ dành con nít giống y như mấy bà dì trong nhà trẻ không khác tí nào, càng dỗ mặt lão gia tử càng đen.
Lão gia tử cũng không phát cáu, chỉ hung dữ liếc mắt nhìn những người khác đang ngồi: “Cười cái gì mà cười, ăn cơm ăn cơm.”
Bữa cơm này, lão gia tử ăn trong căm tức, những người khác thì vất vả kìm nén, chỉ có duy nhất một người vui vẻ ăn cơm là Hiểu Diệp.