Lao Tù Ác Ma

Chương 320: Cẩn thận súng hỏa!


Đọc truyện Lao Tù Ác Ma – Chương 320: Cẩn thận súng hỏa!

“Cảm ơn ba đã giúp đỡ.”

Cuộc họp kết thúc, rời khỏi tổng bộ công ty Lạc gia tộc, Lạc Tần Thiên không quên đứng trước xe Lạc Bắc Mâu, ngỏ ý cảm ơn Lạc Bắc Mâu khi ông đang bước lên xe.

Có lẽ là đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lạc Tần Thiên cảm ơn cha mình xuất phát từ nội tâm.

“Ngươi không cần cảm ơn ta!” Lạc Bắc Mâu ngữ khí âm trầm, không nhìn đứa con đang đứng ngoài xe “Đây cũng là ý của Lạc thúc ngươi, nếu ngươi đã vô cảm không muốn cống hiến vì Lạc gia tộc, có để ngươi ở lại cũng chỉ là phiền toái cho Lạc gia tộc.”

“Nếu như ba có thể thấy rõ điểm này thì cha con ta cũng đã không cần phải chiến tranh lạnh tới hôm nay.”

“Đừng có lên mặt dạy bảo ta, cho dù ngươi có rời khỏi Lạc gia tộc, ngươi vĩnh viễn cũng vẫn là con trai của Lạc Bắc Mâu ta, thế nên có ở bên ngoài lăn lộn thế nào cũng giữ cho ta chút thể diện, ngươi đừng để lão tử ta phải mất mặt!”

“Nhất định!” Lạc Tần Thiên kiên định đáp, thời khắc này hắn đột nhiên phát hiện, cha của hắn, kỳ thực cũng không quá đáng trách, ông làm nhiều chuyện máu lạnh như vậy, chung quy đều chỉ là vì gia tộc, bây giờ rốt cuộc có thể trút bỏ hết gánh nặng trách nhiệm để cùng người mình yêu thư thái đến cuối đời, liền cũng bắt đầu khôi phục lại tình cảm cha con máu mủ ruột rà.

Xe khởi động, Lạc Bắc Mâu đột nhiên lạnh lùng nói “Nhà hàng Thiên Mạc của ngươi ở thành phố Y giờ lại thuộc về riêng ngươi, thế nên ngươi cũng không cần thiết phải dốc sức bán mạng làm gì nữa, trở lại thành phố Y, tiếp tục làm ông chủ của ngươi, có thể khi nào đó, ta sẽ dẫn Lạc thúc của ngươi đến đấy xem một chút.” Chung quy Lạc Bắc Mâu vẫn là lo lắng cho đứa con trai này của mình sau khi rời khỏi Lạc gia tộc sẽ phải vất vả làm việc, cho nên mới trước đấy đem Thiên Mạc tách ra khỏi Lạc gia tộc, trả lại cho Lạc Tần Thiên.

Lạc Tần Thiên kích động không thôi “Cảm ơn ba, con sẽ ở đấy lúc nào cũng chờ đợi ba cùng Lạc thúc đến.”

Xe phóng nhanh đi, Lạc Tần Thiên đứng tại chỗ nắm tay giơ lên kích động không thôi nói mấy câu yeah! Sau đó hưng phấn gọi điện cho mấy tên bằng hữu buổi tối đến khách sạn liên hoan, dù sao trước khi hắn rời khỏi đây, thế nào cũng phải cùng bọn họ hảo hảo tụ tập một bữa ra trò.

Chuyện Lạc Tần Thiên sắp rời khỏi Lạc gia tộc, không tới hai tiếng, trong ngoài Lạc gia tộc đều sôi sùng sục, Lạc Tần Thiên lẽ ra là nhân vật quan trọng của Lạc gia tộc, cao tầng Lạc gia tộc lại đồng ý để Lạc Tần Thiên rời đi, chuyện như vậy, quả thực chưa từng nghe thấy!

Lạc Tần Thiên đã chuẩn bị sẵn lời nói áp chế lại, nhân tài Lạc gia tộc nhiều như vậy, những chỗ trống khi hắn rời đi rất nhanh bọn họ có thể lấp đầy được, lại nói, chỉ cần hắn thả Lạc Hướng ra, lấy năng lực của cậu ta, chuyện bình ổn rung chuyển ở Lạc gia tộc là chuyện rất dễ dàng!


Lạc Tần Thiên cũng không định lúc này thả Lạc Hướng ra, bởi vì hắn thực sự đang lo lắng trước ngày hắn rời đi Lạc Hướng sẽ giở âm mưu quỷ kế gì! Lấy năng lực của Lạc Hướng, Lạc Tần Thiên thực sự không dám đánh giá thấp! Nhất là đêm đó, dù cậu ta bản thân vô lực, nhưng lại rất kiên định nở nụ cười khó đoán nói với hắn rằng, anh không thể thắng nổi em đâu! Điều này khiến Lạc Tần Thiên có chút bất an, luôn cảm thấy Lạc Hướng thực sự có gian kế xoay chuyển được càn khôn!

Thế nên, phải chờ đến ngày mai khi chính mình lên máy bay trở về thành phố X, sẽ để Nanh Bang đem Lạc Hướng không bị tổn hại đến một cọng tóc trở về!

Đáy lòng Lạc Tần Thiên kích động không nói ra thành lời, chính mình chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng thực sự được tự do, cái tên Lạc gia tộc này, không còn ràng buộc bản thân hắn nữa!

“Rượu ngày hôm nay Lạc Tần Thiên tôi mời, các huynh đệ cứ thoải mái ăn uống! Không đủ thì gọi tiếp!” Lạc Tần Thiên nâng ly lên, cùng đám bằng hữu của mình hào sảng nói, giống như người bị nhốt trong lao mấy chục năm đột nhiên được thả ra vậy.

“Tần Thiên, mày nói mày đang yên đang lành lại tự nhiên đi đoạn tuyệt quan hệ với Lạc gia tộc làm gì? Tao mà ngồi vào vị trí của mày, đánh chết tao cũng không đi!”

“Đừng nói là vì không phục Lạc đổng (Lạc Hướng) a, dù sao mày mới là người thừa kế chính thức mà!”

“Được rồi được rồi, chuyện này đừng thảo luận nữa, ngày mai tôi đi rồi, bữa này xem như mọi người tiễn biệt tôi, nghĩ thông một chút, cái đề tài này ngưng lại cho tôi a!”

………………

Tiệc rượu tiến hành được một nửa, cửa gian phòng đột nhiên bị chậm rãi đẩy ra, vị trí ngồi của Lạc Tần Thiên quay lưng về phía cánh cửa, thế nên hắn không lập tức nhìn ra ngay người đi vào là ai, tiếp tục cao hứng cười nói.

“Các người lo lắng cái gì?” Lạc Tần Thiên vừa uống rượu vừa nghi hoặc nhìn mấy tên bằng hữu trước mắt đột nhiên đứng lên, sắc mặt ngơ ngác, nói đùa “Kỳ quái? Sao lại sợ như vậy?”

“Lạc đổng…..” Mấy người không nghe thấy tiếng cười nói đùa của Lạc Tần Thiên, tầm mắt không hẹn nhau mà cùng nhìn tập trung về phía cửa, trên mặt hiện lên hoảng loạn rõ ràng, một người đàn ông khó nhọc nở nụ cười, cung kính nói “Ngài đến sao không thông báo một tiếng, nếu không chúng tôi đã ra ngoài cửa cung nghênh ngài đến a.”


Lạc Tần Thiên đã uống vào không ít rượu, nhưng từ “Lạc đổng” từ trong miệng bằng hữu kia, vẫn khiến cho hắn trong nháy mắt tỉnh táo, cảm giác say rượu trong phút chốc như bị rút đi, một giây sau, Lạc Tần Thiên vội vàng quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa gian phòng, kinh ngạc nhìn bóng người gầy gò đang đi về phía mình, nửa khuôn miệng thật lâu không khép lại được!

“Không ngại có thêm một phần ăn nữa chứ?” Lạc Hướng mặt không hề cảm xúc, thanh âm bình tĩnh trầm thấp, mắt nhìn thẳng đi tới ngồi bên cạnh Lạc Tần Thiên, thủ hạ sau lưng kéo ghế ra cho Lạc Hướng, Lạc Hướng tao nhã ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng tinh tế vung lên, ra hiệu cho thủ hạ lập tức rời khỏi phòng khách, thuận tiện đóng cửa lại, không khí trong gian phòng từ đầu đến cuối đều vô cùng yên tĩnh căng thẳng.

“Mọi người ngồi xuống đi!” Lạc Hướng cười nhạt nhìn đám người trước mắt, nụ cười kia không giống như đối với Lạc Tần Thiên, bởi vì nó tràn ngập lạnh lẽo cùng xem thường!

Mấy người rét rét ngồi xuống, nhưng không biết nên làm sao, chỉ có Lạc Tần Thiên nắm tay đặt bên dưới bàn siết lại vang lên thanh âm kẽo kẹt, nhíu mặt lông mày nhìn chằm chằm Lạc Hướng, hận không thể nhìn thấy người trước mắt.

“Làm sao cậu có thể đi ra được?” Thanh âm Lạc Tần Thiên ngột ngạt “Tôi không tin đám cẩu của cậu có thể cứu được cậu ra!”

Lạc Hướng rất bình tĩnh rót rượu cho chính mình, cuối cùng còn không quên rót đầy rượu cho Lạc Tần Thiên, nhẹ nhàng nhấp một chút, mới chậm rãi quay đầu, khóe môi câu lên nụ cười nhẹ nhàng “Là do ca coi thường em quá, cho nên mới tự cho là mình làm đúng.”

Coi thường? Nếu hắn coi thường cậu ta thì đã không dùng số tiền lớn như vậy để nhờ Nanh Bang ra tay giúp!

“Không phải là cậu dùng nhiều tiền hơn để mê hoặc bọn họ, nên bọn họ mới thả cậu đi chứ?” Lạc Tần Thiên nghiến răng nói.

“Nanh Bang là bang phái rất có uy tín, cầm tiền làm việc, sẽ không bị bất kỳ ngoại lực nào cản trở.” Lạc Hướng vừa gắp thức ăn vừa lạnh nhạt nói.

“Thật không ngờ cậu lại nói tốt cho hắc bang đã bắt giữ mình, sao hả? Bị dọa sợ?”

Chuyện Lạc Hướng đột nhiên xuất hiện khiến cho Lạc Tần Thiên cảm thấy rất thất bại, hắn cảm giác được Lạc Hướng trước mắt như đang xoay hắn xung quanh vậy!


“Ca thật thích nói đùa.” Lạc Hướng nở nụ cười, híp mắt, không nhìn ra đáy mắt đang ẩn giấu điều gì “Nếu như em nói cho ca biết, ngay đêm hôm đó sau khi ca vừa rời đi thì em liền tự do, ca có cảm thấy bất ngờ hơn không?”

Lạc Tần Thiên vẻ mặt cứng lại, trong mũi hừ lạnh một tiếng “Vậy tôi thực sự rất hiếu kỳ, tại sao buổi sáng hôm nay cậu lại không xuất hiện trong cuộc họp, mà lại chọn đến bây giờ?!”

“Bởi vì em muốn ca cao hứng một ngày a.” Nụ cười của Lạc Hướng càng xán lạn, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng trượt vào bên trong đùi của Lạc Tần Thiên, thấp giọng cười nói “Lúc ca lên giường với em cũng không hưng phấn đến như thế.”

Lạc Tần Thiên nắm cổ tay Lạc Hướng bỏ ra, cười lạnh nói “Đừng dùng cái tay không sạch sẽ kia của cậu chạm vào tôi! Lạc Tần Thiên tôi hiện tại đã không còn là thành viên của Lạc gia tộc, thế nên trong bữa tiệc riêng của tôi, tôi có quyền khiến cậu cút!!”

Đám bằng hữu của Lạc Tần Thiên ban đầu còn nghe không hiểu nội dung nói chuyện của Lạc Tần Thiên cùng Lạc Hướng, nhưng câu này của Lạc Tần Thiên muốn Lạc Hướng rời đi, bọn họ hiểu rõ rõ ràng ràng, nhất thời sắc mặt cũng hoảng loạn, chức vị của bọn họ dù sao cũng thuộc về công ty dưới trướng sự quản lý của Lạc gia tộc, nếu như hiện tại Lạc Tần Thiên làm cho Lạc Hướng tức giận như vậy, Lạc Hướng trút giận lên bọn họ, vậy bọn họ chẳng phải sẽ đột nhiên bị mất việc cả đám hay sao?!

“Lạc đổng, Tần Thiên đêm nay uống có hơi nhiều, cho nên mới ăn nói linh tinh như vậy, ngài tuyệt đối đừng….”

“Ta đang nói với ngươi sao?” Lạc Hướng đột nhiên lạnh giọng ngắt lời người đàn ông kia, nụ cười trên mắt nhất thời biến mất, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một đám người trước mặt, đột nhiên lại nguy hiểm nở nụ cười “Tôi có vài lời muốn nói với ca của tôi, phiền các vị có thể tránh đi một chút được không?”

“Vâng…. đương nhiên là được.” Đám người rét rét cười trả lời, dồn dập đứng dậy đi về phía cửa phòng, vừa mới đi đến cửa, Lạc Hướng không quay đầu nhìn, thanh âm lạnh nhạt nói “Tôi nói với ca mấy câu rồi sẽ đi ngay, thế nên phiền các vị đứng ngoài cửa chờ một chút!”

Tất cả mọi người không hiểu ý mệnh lệnh này của Lạc Hướng, nhưng mà cũng không ai dám dị nghị gì, dồn dập nói “Vâng” rồi cấp tốc rời khỏi phòng khách.

Phòng khách rốt cuộc chỉ còn dư lại hai người Lạc Hướng và Lạc Tần Thiên, Lạc Hướng lộ ra nụ cười mỉm cực kỳ ôn nhu, cánh tay ôm lấy cánh tay Lạc Tần Thiên, như con mèo nhỏ dán vào thân thể Lạc Tần Thiên, cười nói “Ca thật là xấu, cứ như vậy mà vứt bỏ Lạc Hướng, ca biết rõ Lạc Hướng không thể sống thiếu ca mà.”

Lạc Tần Thiên không nói gì, không chút ôn nhu đẩy người Lạc Hướng ra, đứng dậy chỉnh lại trang phục, kéo ghế ra chuẩn bị đứng lên rời đi.

“Ca thực sự chán ghét em đến vậy sao? Ngay cả nói một câu với em cũng không muốn?” Lạc Hướng kéo tay Lạc Tần Thiên lại, vẻ mặt không còn dịu ngoan như lúc nãy nữa.

“Buông tay!” Lạc Tần Thiên muốn gỡ tay Lạc Hướng ra, lại bị Lạc Hướng tiến đến một bước ôm lấy thân thể.


“Ca, cao hứng đủ rồi, cùng em trở về đi thôi, đừng suy nghĩ đến chuyện rời đi nữa, chúng ta vĩnh vĩnh viễn viễn ở cùng nhau.” Thanh âm Lạc Hướng rất thấp, giống như đang bi thương nói ra một mong ước nào đó.

Lạc Tần Thiên cười lạnh một tiếng “Tôi không biết làm sao cậu lại trốn ra được, nhưng tôi cho cậu biết Lạc Hướng, chuyện tôi rời khỏi Lạc gia tộc đã được sự cho phép của cao tầng Lạc gia tộc, cho dù cậu có là chủ nhân Lạc gia tộc đi chăng nữa, hiện tại cũng đã không có quyền quyết định hướng đi của tôi!”

“Ca, thủ tục sáng sớm mai mới làm được, thế nên hiện tại ca vẫn là người của Lạc gia tộc.” Lạc Hướng đột nhiên nói.

“Vậy cũng chỉ là vấn đề thời gian! Cậu, sẽ không cản được tôi!”

“Ca, tại sao anh cứ phải ép em vậy?” Lạc Hướng cúi đầu, thanh âm rất nhẹ, cậu buông Lạc Tần Thiên ra, đứng tại chỗ, đột nhiên có thâm ý khác nở nụ cười “Nếu ca đã quyết không muốn em, vậy sẽ đến lượt em chinh phục ca, hay có lẽ một ngày nào đó, ca thích tư vị bị người khác chinh phục.”

Lạc Tần Thiên khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra cửa, không quên phất tay về phía sau “Tôi đến khách sạn của người huynh đệ tôi ở!”

Lạc tần Thiên vừa mới nói xong, liền nghe được từ phía sua truyền đến thanh âm kéo cò súng! Bước chân, nhất thời dừng lại!

“Ha! Lá gan không nhỏ! Lại dám giương súng với tôi?!” Lạc tần Thiên xoay người, nhìn Lạc Hướng đang cầm súng chĩa vào mình, tiếp tục cười lạnh nói “Trong nội quy Lạc gia tộc, sát hại đồng bào là điều tối kỵ, cho dù có chức cao đến đâu cũng sẽ bị gia tộc xử giam giữ chung thân! Ha ha, nếu muốn giết tôi, vị trí của cậu cũng sẽ bị thay thế, bên ngoài có nhiều người của gia tộc như vậy, cậu không sợ…”

“Ca nói đùa! Lạc Hướng làm sao cam lòng làm tổn thương ca!” Lạc Hướng nhẹ nhàng nở nụ cười, thả khẩu súng trong tay xuống, nhấc chân chậm rãi đi về phía Lạc Tần Thiên “Cây súng này là em sai người làm dành riêng cho ca, ca muốn một mình rời đi lang bạt, không có súng phòng thân sao được?”

Lạc Hướng nắm tay Lạc Tần Thiên lên, nhẹ nhàng đặt khẩu súng lên tay Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên hơi nhướng mày, đây, quả thực là một khẩu súng lục tinh xảo, mà hình thức bên ngoài, cũng đúng là phong cách hắn yêu thích!

“Vậy thì tôi nhận lấy, xem như thù lao tôi thỏa mãn cậu nhiều đêm như vậy!”

Lạc Tần Thiên định cất súng ở bên hông, nhưng tay vẫn bị Lạc Hướng chăm chú nắm lấy, thân thể hai người kề cận nhau trong lúc ấy, Lạc Hướng khẽ tựa đầu vào trên lồng ngực Lạc Tần Thiên, đột nhiên cực kỳ quỷ dị thấp giọng cười nói “Ca, cẩn thận súng hỏa!”

Lạc Hướng vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng súng nổ tung, vang vọng khắp gian phòng!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.