Đọc truyện Lao Tù Ác Ma – Chương 306: Vì em mà thay đổi
“Tôi đối với anh chỉ có cảm…”
“Cảm động?” Phục Luân cười khẽ đáp lấy lời Lăng Nghị, hai mắt mang theo ưu thương nhìn chằm chằm vào Lăng Nghị vẫn cúi gằm đầu, Lăng Nghị trả lời như vậy hắn đã sớm đoán được.
Phục Luân đột nhiên từ trên ghế salong đứng lên đi tới bên cạnh Lăng Nghị, chậm rãi cúi xuống, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Lăng Nghị lên, đối đầu với ánh mắt hỗn loạn phức tạp của Lăng Nghị, Phục Luân cười khẽ thấp giọng nói “Lăng Nghị, em không biết sao, trong tình yêu thứ chiếm nhiều nhất chính là cảm động, đó là thứ tình cảm chân thành nhất, còn vững chắc hơn cả sự ngưỡng mộ mà em dành cho Mạnh Truyền Tân nữa.”
Phục Luân khiến cho Lăng Nghị trong thoáng chốc thất thần, cậu có chút lúng túng không biết nên làm thế nào, liền mở tay Phục Luân ra đứng lên khỏi ghế salông.
Lăng Nghị chán ghét cái cảm giác này, cậu cũng từng đem Mạnh Truyền Tân ra lựa chọn, cũng một phen cân nhắc tình cảm, Lăng Nghị vẫn cảm thấy sự lựa chọn của bản thân mình rất lý tính, cảm động cùng với tình yêu, cậu cũng đã phân nó ra rõ rõ ràng ràng, thế nhưng giờ khắc này mấy câu nói của Phục Luân tựa hồ lật đổ hết những điều mà cậu từng nghĩ là đúng.
“Đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có chuyện, xin phép đi trước…..A…”
Lời Lăng Nghị còn chưa nói hết, Phục Luân đột nhiên nhấn thân thể Lăng Nghị tựa vào ghế salông, hai đầu gối trực tiếp quỳ gối ở hai bên người Lăng Nghị khiến cho Lăng Nghị không cách nào nhúc nhích được.
“Em đang trốn tránh gì vậy?” Thanh âm Phục Luân lớn hơn rất nhiều, kiếm mi hơi lẫm lên tựa hồ rất nôn nóng.
Người hắn yêu nhất đang muốn kết hôn cùng tên đàn ông khác, hắn làm sao có thể không gấp gáp cho được, nếu không phải hắn đã cố thay đổi vì cậu, theo bản tính trước kia hắn đã mạnh mẽ chiếm đoạt cậu về riêng cho một mình hắn rồi.
“Thả tôi ra Phục Luân!” Lăng Nghị quay đầu về một bên, không nhìn vào hai mắt Phục Luân, thanh âm bình tĩnh lạ thường “Tôi sắp kết hôn với Tân ca rồi, không muốn cùng anh dây dưa nữa.”
Câu trả lời hờ hững của Lăng Nghị khiến Phục Luân vô cùng đau đớn, Phục Luân nắm chặt nắm đấm nghiến răng nói “Mạnh Truyền Tân là cái thá gì, hắn có điểm nào so được với tôi, hắn luôn miệng nói yêu em nhưng ở thời điểm em thống khổ nhất không phải là Phục Luân tôi ở bên em à?”
“Nỗi thống khổ của tôi không phải là anh ban cho sao?” Lăng Nghị đột nhiên lớn tiếng nói “Tân ca không cho tôi cái gì, nhưng người tôi thực sự yêu là anh ấy, càng quan trọng hơn chính là Tân ca chưa từng tổn thương tôi bao giờ, còn anh thì sao? Bao nhiêu lần tổn thương tôi, khiến tôi thương tích khắp người, đột nhiên quay lại nói yêu tôi, anh dựa vào cái gì mà muốn tôi vì anh đi phản bội Tân ca?”
Phục Luân sửng sốt, hắn vẫn luôn cho rằng dựa vào những ngày bản thân ở cùng với Lăng Nghị trải qua trên hoang đảo kia, Lăng Nghị nhất định sẽ yêu hắn, thế nên hắn đã quên mất rằng hắn đã từng gây ra bao nhiêu thống khổ cùng nhục nhã cho người con trai kia.
Phần cảm động kia chỉ có thể làm hao mòn đi hận thù vì những thương tổn mà hắn từng gây ra cho cậu, còn những ám muội triền miên ỷ lại lẫn nhau lúc trên hoang đảo kia chẳng qua chỉ là Lăng Nghị ở bên trong cô độc theo bản năng cần sự ấm áp mà thôi.
“Lăng Nghị, cho anh cơ hội đi, Phục Luân anh sẽ vì em mà thay đổi mà.” Phục Luân đem môi nhẹ nhàng mài ép ở bên tai Lăng Nghị, thanh âm trầm thấp như đang cầu xin “Anh đã yêu em đến mức không thể tự kiềm chế lại được nữa rồi, anh không thể không có em, Lăng Nghị, anh cầu xin em đừng kết hôn với hắn ta có được không?”
Hắn rốt cuộc đã biết mình kém Mạnh Truyền Tân ở chỗ nào rồi.
Hắn đối với Lăng Nghị thương tổn thực sự quá sâu, cho dù Lăng Nghị đã không còn hận hắn, nhưng đoạn ký ức này vẫn còn tồn tại.
Hắn kém Mạnh Truyền Tân ở thời điểm khi Lăng Nghị không còn hận hắn, khi hắn rốt cuộc có thể dùng ôn nhu theo đuổi cậu, khiến cho cậu yêu hắn thì tất cả đã trễ mất rồi.
“Không còn cơ hội nào nữa.” Lăng Nghị đẩy Phục Luân ra, từ trên ghế salông đứng lên, chỉnh lại một chút quần áo bị Phục Luân làm loạn, lạnh nhạt nói “Tôi nghĩ lại rồi, tới ngày đó vẫn là anh không nên tới, tôi không muốn trong hôn lễ của tôi xuất hiện cái gì đó… sai lầm.”
Lăng Nghị nói xong liền xoay người đi ra cửa. Đột nhiên Phục Luân kéo cánh tay Lăng Nghị lại, dùng sức lôi kéo, đem Lăng Nghị ôm chặt vào trong lòng, tiếp đó một tay cấp tốc trụ sau gáy Lăng Nghị, đem môi mạnh mẽ phủ kín môi cậu.
“Ưm… thả ra….” Lăng Nghị liều mạnh đánh Phục Luân, thân thể lại bị Phục Luân vững vàng kiềm chế, một giây sau trực tiếp bị Phục Luân đè xuống trên ghế salông.
Phục Luân dùng sức gặm cắn mài miết đôi bờ môi kia, xúc cảm mềm mại khiến cho hắn say mê đến phát điên, Phục Luân làm sao có thể cam tâm được, hắn khó khăn lắm mới tìm được người mà hắn yêu, cùng em ấy trải qua cuộc sống hôn nhân, trải qua sinh tử, nhưng không lâu sau lại bắt hắn phải trơ mắt nhìn em ấy cùng người khác đi vào lễ đường.
Đây là con vật nhỏ của hắn, là tiểu gia hỏa của hắn, là người con trai mà hắn mê luyến hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, ôm ấp hôn môi sủng ái hết mực.
Làm sao có thể liền như vậy để cho kẻ khác cướp mất.
Chát! Một cái bạt tai vang dội hạ xuống trên mặt Phục Luân, mặt hắn bị đánh nghiêng sang một bên, Lăng Nghị ra sức đẩy Phục Luân ra, nhanh chóng đứng lên khỏi ghế salông, ánh mắt phẫn hận nhìn Phục Luân cụt hứng ngã xuống trên ghế salông không ngừng cười khổ.
“Anh khiến tôi quá thất vọng rồi! Phục Luân, tôi hiện tại lấy thân phận quản lý Kim Nghê ra lệnh cho anh, cút!” Lăng Nghị phẫn nộ nói xong, xoay người nhanh chân rời khỏi gian phòng.
Phục Luân từ trên ghế salông ngồi dậy, trên mặt tất cả đều là nụ cười khổ tự giễu, hắn rót cho mình một ly rượu, một hơi uống cạn sạch.
Lăng Nghị chạy ra khỏi gian phòng, cách cửa gian phòng không xa thì dừng lại, một tay chống lên tường, một tay khác nhẹ nhàng xoa xoa viền mắt, buồn khổ khó chịu nơi ngực càng lúc càng dày đặc.
Phục Luân một mình ở bên trong phòng uống rất nhiều rượu, mãi đến tận khi Tả Kiêm Thứ đi vào báo cho Phục Luân biết có người muốn gặp hắn, sắc mặt Phục Luân mới lần nữa khôi phục âm hàn.
“Không nhìn rõ là ai, có điều hắn ta nói là bạn cũ của ngài.”
“Tên bạn cũ đấy đang ở đâu?”
“Hiện tại đang đứng ngay trước cửa phòng.”
“Soát người rồi hãy cho vào.”
“Vâng!”
Tả Kiêm Thứ đi ra ngoài không lâu thì một tên đàn ông cao lớn một thân mang áo khoác gió màu đen đi vào, cổ áo kéo cao che khuất đi nửa khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn vào đôi mắt vẫn có thể thấy ra được ngũ quan anh tuấn của tên đàn ông này, Phục Luân chỉ nhìn một chút liền nhận ra nam nhân trước mắt là ai.
Người đàn ông áo đen cũng không khách khí với Phục Luân, hắn đi tới một cái ghế salông khác, cởi áo khoác vắt lên ghế salông, lộ ra khuôn mặt thật, ở bên trái mặt hắn có một vết sẹo lớn nhìn qua rất dữ tợn buồn nôn, hủy hoại toàn bộ khuôn mặt đẹp đẽ khiến người ta không tưởng tượng nổi hình dáng trước khi hắn bị hủy dung là như thế nào, tên đàn ông rất tùy tiện ngồi xuống, đưa tay tự rót rượu cho chính mình.
(Jian: Ơ, lẽ nào lại là bạn Lạc…. lẽ nào….:(((( ơ đậu má bị hủy dung à:(((((()
“Ở trên mặt tự dán một tấm da che đi dáng vẻ thật sự, hiện tại cuộc sống của cậu cũng thật chật vật a.” Phục Luân thờ ơ nhìn nam nhân trước mắt, trong khẩu khí tất cả đều là trào phúng “Tìm tôi có chuyện gì, hiện tại tôi không có tâm trạng cùng cậu nói chuyện phiếm, phiền cậu nói ngắn gọn.”
(Jian: *quỳ lạy* Phục gia anh minh, nhìn phát biết hóa trang liền, đm tưởng thật tí nữa rớt mẹ nước mắt =)) hủy hoại nhoan sắc troai đẹp là tội ác lớn của loài người đó =))))))
Đối mặt với Phục Luân, người đàn ông kia vẫn không có chút biểu hiện sợ hãi nào, vẫn vẻ mặt hờ hững nhẹ như mây gió.
“Tôi chỉ là muốn trước khi rời khỏi thành phố X tìm chỗ uống rượu thôi.” Nam nhân nói xong, đem rượu trong tay một hơi uống cạn sạch, tiếp đó mệt mỏi dựa vào trên ghế salông, mặt không hề cảm xúc nhìn Phục Luân “Tôi cứ nghĩ chính mình đã đủ đáng thương, không ngờ Phục Luân đại danh đỉnh đỉnh như anh cũng có ngày vì tình mà tự tổn thương mình, khiến tôi nhìn thấy thật thoải mái.”
“Nói như vậy cậu đến đây tìm chỉ để chế nhạo tôi mấy câu thôi sao?” Phục Luân cười lạnh một tiếng “Đáng tiếc tôi không giống như cậu, cậu vì tình gây thương tích cho chính mà là bởi vì cậu vô dụng, thế nên cả đời này cậu cũng không thể có được tên nam nhân kia, lại còn phải sống trốn tránh ở bên trong sự truy bắt của gia tộc, ha ha, còn tôi thì khác, tôi có thực lực, quan trọng hơn chính là tôi còn có cơ hội.”
Sắc mặt người đàn ông thay đổi mất lần, cuối cùng khôi phục lại nguyên dạng, quả thực trong tình yêu hắn là người thất bại, hắn từng tự cho là mình thông minh, đặt bẫy để đoạt lại người yêu, nhưng cuối cùng lại thành phản tác dụng.
“Được rồi, tôi nói không lại anh.” Nam nhân tự giễu nở nụ cười, sắc mặt từ từ nghiêm túc lên tiếp tục nói “Tôi đi thẳng vào vấn đề, tôi định làm một cú lớn, muốn nhờ sự giúp đỡ từ anh.”
“Cậu mở cái nhà hàng đêm kia không phải làm ăn rất được à, mỗi ngày thu vào chắc cũng đến mấy trăm ngàn vạn, lại còn nghĩ đến chuyện muốn chơi lớn, làm sao? Vẫn còn vọng tưởng muốn đấu với Tiếu Tẫn Nghiêm?”
“Ai rỗi hơi đi đấu với Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ cần hắn đối xử tốt với Mạc Mạc, tôi sẽ không cùng hắn giao chiến nữa, hiện tại tôi chỉ muốn có thể chống lại được thế lực của gia tộc, như vậy tôi cũng không cần phải sống lén lút như bây giờ nữa.”
“Về vốn tôi có thể cấp cho cậu, nhưng cậu định ăn chia thế nào đây?”
“Sẽ không để anh chịu thiệt.”
“Vậy thì tốt, tôi sẽ bàn giao cho thủ hạ liên hệ với cậu.”
Phục Luân đứng lên rời khỏi phòng, vừa đi tới cửa lại đột nhiên ngừng lại, không quay đầu, mở miệng nói “Người ta yêu vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về ta, ta vì em ấy mà thay đổi, cả đời này của em ấy cũng chỉ có thể mình ta phụ trách.”
Nói rồi Phục Luân nhanh chân rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại một mình người đàn ông tiếp tục bi thương uống rượu.
…………………….
“Tân à, em cầu xin anh đó, cho em cơ hội đi mà, em theo đuổi anh lâu như vậy, anh không thể nói vứt bỏ em là liền vứt bỏ nha!”
Huyền Phong ôm chặt lấy cánh tay Mạnh Truyền Tân khóc lớn liên tục, kêu la ỉ ôi đến mức khiến người đi đường không ngừng ngoái đầu nhìn theo.
“Huyền Phong, cậu đừng có quậy nữa, trời tối rồi mau về nhà ngủ đi” Mạnh Truyền Tân muốn đẩy tay Huyền Phong ra, một giây sau eo trực tiếp bị Huyền Phong ôm chặt lấy không buông.
“Em vì anh ở thành phố X hơn hai tháng rồi không có về nhà, cái hồi anh tưởng Lăng Nghị chết rồi đó, ngày nào em cũng chạy tới an ủi anh, Tân à, lẽ nào anh không có xíu xiu cảm động nào hết hả?” Huyền Phong ngẩng đầu lên mặt đầy oan ức nhìn Mạnh Truyền Tân “Từ lúc Lăng Nghị trở về, Tân cứ khuyên em về nhà, chẳng lẽ ở trong mắt Tân thật sự chỉ có duy nhất một mình Lăng Nghị thôi sao? Bất luận em có cố gắng cách mấy cũng không thể có được một vị trí trong lòng Tân?” (Jian: chồi ôi thương em tui quá, về đây chị cưng:((()
“Huyền Phong, cậu không còn nhỏ nữa, đừng có khóc sướt mướt giống con gái như vậy, sẽ bị người ta chê cười đấy.” Mạnh Truyền Tân một bên giúp Huyền Phong lau nước mắt, một bên nhíu mày bất đắc dĩ nói.
“Em đã quyết định nằm dưới Tân rồi, đã sớm không để ý chính mình là nam hay nữ, chỉ cần Tân thích, em lập tức sẽ biến thành một người giống như Lăng Nghị luôn.” Nói rồi Huyền Phong dùng cánh tay cấp tốc lau lau nước mắt, một giây sau lại chôn ở trong ngực Mạnh Truyền Tân, vô cùng đáng thương nhỏ giọng nói “Tân không phải đã nói, lần say rượu đó sẽ ….. chịu trách nhiệm với em sao? Cái gọi là chịu trách nhiệm chẳng lẽ không phải là ở cùng một chỗ à?”
“Huyền Phong, tôi đã có Lăng Nghị, trừ em ấy ra tôi sẽ không động tâm đối với bất kỳ ai.”
Nếu như không phải bởi vì Mạnh Truyền Tân trong lòng đã sớm có Lăng Nghị thì Huyền Phong đã công chiếm được trái tim Mạnh Truyền Tân rồi, đối với tình cảm mãnh liệt đơn thuần ngây ngô kia thực sự rất khó chống đỡ, nhất là Huyền Phong luôn bám chặt lấy anh, huống gì một lần say rượu kia đã thất đức đem Huyền Phong đặt dưới thân…
Huyền Phong thấy Mạnh Truyền Tân vẫn không có ý định hủy bỏ hôn lễ, ánh mắt càng trở nên đáng thương “Vậy em làm tình nhân của Tân được không?”
“………”