Lao Tù Ác Ma

Chương 302: Nước mắt của Lăng Nghị


Đọc truyện Lao Tù Ác Ma – Chương 302: Nước mắt của Lăng Nghị

Lăng Nghị tìm được một cái sơn động nhỏ, tuy rằng bên trong không mấy rộng rãi, nhưng miễn cưỡng thì cũng có thể tránh mưa tránh gió, Lăng Nghị ngồi xuống một tảng đáng lớn trước cửa động, sức lực qua một đêm bị sóng biển xô dập hiện tại chẳng còn lại bao nhiêu để đi tìm kiếm thức ăn, cậu chỉ có thể nghỉ ngơi để hồi phục lại thể lực.

Suốt một ngày không ăn uống gì, Lăng Nghị sớm đã bụng đói cồn cào, cậu nhìn cái túi trong tay, khẽ cắn răng, nhịn xuống quyết không mở cái túi ra, cậu phải nhịn đến tận khi không thể nhịn được nữa mới được động vào cái túi, có như vậy cậu mới có thể kéo dài thời gian được lâu hơn một chút.

Nghỉ ngơi gần đủ rồi, Lăng Nghị một lần nữa đi dến cạnh biển, hy vọng có thể ở bên trong xác du thuyền tìm được một vài thứ có giá trị, nhưng tìm đến gần nửa tiếng đồng hồ cũng chỉ tìm được vài cái túi nilon màu đen, Lăng Nghị lấy một cái dùng để đựng nước ngọt mang về hang núi, mang theo một cái túi khác đi tìm thử xem trên đảo có thực vật gì có thể ăn được không.

Trên hòn đảo nhỏ này nhìn qua khá là tiêu điều, ngẫu nhiên có thể tìm được một ít cỏ dại khô, nhưng căn bản không thể làm đồ ăn, Lăng Nghị tìm thấy ở khe đá có một loài cỏ màu xanh, nhưng chỉ mới dùng đầu lưỡi nếm thử một chút thì Lăng Nghị suýt chút nữa bị vị cay đắng của loại cỏ này bức phun ra, vị đắng kia đến mật đắng cũng chẳng so sánh được.

Loài cỏ dại này cho dù có sắp chết đói người ta cũng nuốt không trôi nổi.

Nhưng cả hòn đảo này dường như chỉ có duy nhất mỗi loài cỏ này mọc được.

Lăng Nghị xoắn xuýt rất lâu mới ngồi xổm người xuống, bắt đầu nhổ những cây cỏ xanh này, thức ăn Phục Luân đưa cho cậu nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ được mười ngày, sau đó nếu như không có gì để ăn thì chẳng mấy chốc liền sẽ chết đói, so với việc phải nếm vị cay đắng dày đặc của loài cỏ kia thì chẳng đáng kể chút nào.

Đang tìm kiếm, Lăng Nghị tình cờ nhìn thấy Phục Luân cũng đang tìm kiếm thức ăn trên đảo giống cậu, hình như hắn cũng đang thu thập loại cỏ dại kia, nhìn cái túi phình ra tràn đầy, liền biết Phục Luân thu thập rất nhiều.

“Không phải em có lượng thức ăn hơn 10 ngày à? Sao còn đi thu thập loại cỏ dại này?” Phục Luân cau mày thờ ơ nhìn Lăng Nghị nói.

“Vậy còn anh?” Lăng Nghị không chút khách khí phản bác lại trào phúng nói “Đồ ăn bên trong cái túi lớn kia của anh hẳn phải đến tận bốn mươi, năm mươi ngày luôn cơ mà, sao anh còn đi tìm loại cỏ này làm gì? Lại nói, tôi thực sự khó có thể tưởng tượng nổi bạo quân Đông Nam Á mỗi ngày đều sơn hào hải vị có thể nuốt trôi được loại cỏ dại đắng nghét này đấy.”

Phục Luân giơ lên cái túi trong tay, khẽ cười nói “Đây là tề tang thảo, so với mật còn đắng hơn, làm sao tôi có thể đáng thương đến mức dùng nó lót dạ, tôi chỉ là đang thu thập để trải ra làm giường ngủ thôi.”

Lăng Nghị hừ một tiếng lạnh lùng trừng mắt nhìn Phục Luân một chút, tiếp tục đi về phía trước, nghĩ đến Phục Luân có một túi đồ ăn lớn như vậy mà còn đi tìm tới cỏ dại ăn, sợ tới lúc cậu có gầy trơ xương thì chưa chắc hẳn đã ăn xong túi đồ ăn kia.

“Đừng ăn quá nhiều tề tang thảo, nếu không dạ dày sẽ rất khó chịu.” Phục Luân đột nhiên mở miệng nói.


Lăng Nghị dừng chân lại, xoay người lành lạnh nhìn Phục Luân trào phúng cười lên một tiếng “Anh đang quan tâm tôi đó à?”

Phục Luân nhẹ như mây gió thản nhiên cười “Tôi chỉ là một một lần làm tròn trách nhiệm làm chồng với em thôi, nếu em cứ như vậy mà chết đói trước thì tôi vẫn phải thản nhiên tiếp tục ăn túi thức ăn của tôi thôi.”

Lăng Nghị phẫn nộ tức tối mắng “Anh yên tâm Phục Luân, tôi tuyệt đối sẽ không chết đói trước anh đâu, còn nữa, anh cứ lo mà canh chừng cái túi đồ ăn kia của anh đi, tôi mà bị đói bụng đến phát điên là tôi tuyệt đối sẽ đi cướp nó.”

“Vậy em cứ cố mà nghĩ ra biện pháp kiên trì đi, tôi cho em biết Lăng Nghị, nếu như em thật sự bị chết đói, có thể tôi sẽ ăn thịt em để tiếp tục sống đấy.” (Jian: Anh mạnh mồm như vậy để làm cái gì hả:((()

Phục Luân khiến cho Lăng Nghị nhất thời sững sờ, cậu vô cùng thất vọng nhìn Phục Luân trước mắt, không nói thêm một lời nào nữa, xoay người rời đi.

Cậu tuyệt đối phải sống, bằng mọi giá phải chống đỡ cho đến khi có tàu thuyền đi ngang qua, tuyệt đối không thể để cho tên khốn Phục Luân kia xem thường cậu.

……………………..

Làm người ta hao mòn tinh thần nhất không gì bằng thời gian, sự chờ đợi kéo dài trong mòn mỏi cộng với cơn đói dày vò mỗi một giây đều khiến cho người ta cực kỳ khổ sở.

Lăng Nghị ở bên trong sơn động đào một cái hố nhỏ, mỗi một ngày trôi qua, cậu liền thả vào bên trong hố một hòn đá nhỏ, dùng để tính toán xem thời gian mà cậu đã trải qua trên hòn đảo này, bây giờ cái hố nhỏ đã sắp đầy rồi.

Lăng Nghị không biết làm sao cậu có thể vượt qua được suốt mười mấy ngày nay, chuyện này quả thật giống như đã hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài vậy, chẳng có ai cùng nói chuyện, không thể nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào, dường như cả thế giới đều hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch.

Đói bụng đã rất đáng sợ, thế nhưng cô độc tĩnh lặng vô thanh vô tức lại càng thêm ăn mòn con người, nếu như có thể được nhìn thấy một hai con vật nhỏ nào đó ít nhất cũng có thể khiến cho Lăng Nghị cảm thấy hòn đảo này không phải chỉ có duy nhất mình cậu đang sống, nhưng thực sự là cái gì cũng chẳng có, ban đêm, bốn bề yên lặng, giống như Địa ngục vậy, thỉnh thoảng từ ngoài mặt biển dậy lên tiếng hú khủng bố, mang đến cho người ta cảm giác cô đơn càng thêm mãnh liệt, loại cảm giác đó giống như một mình mình đang phiêu bạt cô đơn trên biển vậy.

Cuối cùng nửa miếng bánh mì bị nuốt xuống, Lăng Nghị liều mạng uống nước, nhưng dạ dày vẫn giống như bị hỏa thiêu, cực kỳ khó chịu.


Dùng thức ăn mà Phục Luân cho có thể chống đỡ được mười mấy ngày qua đã là cực hạn, Lăng Nghị khó có thể tưởng tượng nổi mỗi một ngày qua đi, cậu phải lấy cái gì bỏ bụng đây, nếu như không có thuyền đi qua, cậu có thể thực sự sẽ phải chết đói.

Lăng Nghị cũng không đi hái tề tang thảo lót dạ, bởi vì nó thực sự rất khó nuốt, cho dù có đói bụng tới mức nào đi chăng nữa thì tề tang thảo vừa mới đưa vào miệng, Lăng Nghị liền kích động muốn nôn ra, không phải cậu kén chọn gì mà là mùi vị của tề tang thảo căn bản không phải là mùi vị mà người thường có thể chịu đựng được, cái kia không còn dừng lại ở việc đối với dạ dày có tốt hay không, mà là vị cay đắng kia căn bản đã vượt qua giới hạn con người có thể chịu được.

Lăng Nghị dùng thử cách đập nát tề tang thảo, sau đó tách đầu lưỡi ra trực tiếp dùng ngón tay nhét tề tang thảo vào bên trong yết hầu nuốt xuống để khỏi phải nếm mùi vị đắng nghét ấy, thế nhưng vừa mới tiến vào dạ dày một chút, Lăng Nghị lập tức nôn ra suýt chút nữa quặn đau bởi mùi vị cay đắng của tề tang thảo kích thích dạ dày rất mạnh, nếu như không có cách nào nhịn được thì căn bản không thể duy trì ở trong dạ dày quá lâu.

Biển cả xanh biếc mênh mông, nhưng ở trong mắt Lăng Nghị lại là một tấm màn u tối, Lăng Nghị không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa, chung quanh đây căn bản sẽ chẳng có chiếc thuyền nào đi ngang qua, nhiều ngày như vậy, cho dù có tiếp tục kiên trì thì cũng chỉ phí hoài công, chi bằng tự mình nằm xuống chờ chết còn hơn là tiếp tục vọng tưởng đến cái gọi là hy vọng.

Lăng Nghị giống như một tên ăn mày, quần áo dơ bẩn, tóc tai rối bù, hai mắt vô thần ngồi ở trên một tảng đá nhìn về phía biển xa, trong đầu một mảnh hỗn độn, thậm chí ngay cả chính bản thân Lăng Nghị cũng không biết mình đang nhìn cái gì, vào giờ phút này dáng vẻ Lăng Nghị thực sự chẳng khác gì so với một bệnh nhân tâm thần.

Bỗng nhiên Lăng Nghị nhớ tới cái tên Phục Luân khốn nạn cậu đã mười mấy ngày nay không nhìn thấy, hay là bây giờ cậu thử đi xem thử xem bởi vì có thể hắn sẽ là người cuối cùng mà cậu nhìn thấy trước khi chế.

Lăng Nghị mấy ngày nay gần như sắp quên mất Phục Luân, sau ngày hôm đó hai người tách ra, vì tự chính mình nỗ lực sống sót mà không chia sẻ cho nhau bất kỳ thứ gì chỉ vì bản thân mình.

Sơn động của Phục Luân cách Lăng Nghị cũng không xa, Lăng Nghị rất nhanh liền đi đến tới trước cửa hang động.

Động cũng không sâu, đứng ở cửa động liền có thể nhìn thấy Phục Luân, Phục Luân quay lưng về phía cửa động, nằm ở trên mặt đất trải đầy tề tang thảo đã héo khô, không nhúc nhích, tựa như đang nghỉ ngơi.

Cũng chẳng khó hiểu, đồ ăn khan hiếm ở trên hòn đảo không người như vậy, ngủ càng nhiều để giảm thiểu nhu cầu ăn uống, như vậy có thể cầm cự sự sống được lâu hơn một chút.

Đột nhiên Lăng Nghị nhìn thấy bên cạnh Phục Luân, cách đó không xa là túi đồ ăn, điều làm cậu kinh ngạc chính là thể tích của chiếc túi kia dường như vẫn không hề thay đổi một chút nào, ngày đó chiếc túi Phục Luân mang đi rất lớn, hiển nhiên đồ ăn bên trong Phục Luân không hề động đến hoặc có động đến cũng không nhiều.

Lăng Nghị tuy không hiểu tại sao Phục Luân lại ăn ít như vậy, nhưng hiện tại cậu đã đói đến mức cực hạn, trước mắt lại phát hiện ra đồ ăn như vậy chính là chuyện cực kỳ kinh hỉ.


Lăng Nghị nhìn Phục Luân nằm trên thảm cỏ quay lưng về phía cậu, đáy lòng bỗng nhiên bốc lên sự hận thù, tên súc sinh này rõ ràng có nhiều đồ ăn như vậy, tại sao lại không chịu chia cho cậu một chút chứ, trước đây liên tục nói bên tai cậu những lời buồn nôn, nhưng ngay tại bước ngoặt sinh tử thì mọi bản tinh ác liệt tham lam liền lộ ra hết.

Con người vì mưu cầu sống sót mà làm ra một chút chuyện đê hèn là việc rất bình thường, Lăng Nghị đột nhiên không muốn lại tiếp tục sĩ diện với Phục Luân nữa, cậu quyết định vì bản thân mình là tranh thủ một hồi.

Lăng Nghị từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, đó là thứ cậu tìm được trong những ngày tìm kiếm bên trong xác thuyền, hiện tại vừa vặn phát huy được tác dụng giúp cậu giết chết Phục Luân.

Đối với tên Phục Luân khốn nạn không có nhân tính này thì chẳng cần phải hạ thủ lưu tình, hắn luôn miệng nói yêu cậu, nhưng lại hại cậu thảm đến như vậy, thấy cậu đói đến mức sắp bên bờ tử vong, nhưng lại một mình chiếm hết túi đồ ăn lớn thờ ơ không động lòng.

Ngược lại bản thân cậu cũng chẳng có tình cảm gì với hắn, chỉ cần đơn giản một nhát đâm chết hắn thôi.

Chỉ cần hắn chết rồi, túi đồ ăn kia là của cậu, cậu có thể chống đỡ được hơn một tháng nữa, nói không chừng khi ấy sẽ có tàu thuyền qua lại.

Chỉ cần sống sót được, cậu liền có thể trở về, lại được nhìn thấy Tân ca của cậu, cùng người cậu yêu nhất kết hôn, trải qua cuộc sống cậu vẫn luôn mơ ước đến.

Lăng Nghị lo là sẽ đánh thức Phục Luân, thế nên bước chân cậu rất nhẹ nhàng, hiện tại cậu rất yếu ớt, nếu Phục Luân đột nhiên tỉnh lại, cậu tuyệt đối không phải đối thủ của Phục Luân, nói không chừng còn bị Phục Luân giết chết, đến lúc đó có thể cậu thật sự trở thành thức ăn của Phục Luân luôn.

Lăng Nghị đi tới phía sau Phục Luân, mắt lộ ra sát khí, đột nhiên giương thanh chủy thủ lên, nhưng lại dừng lại ở trên không trung, thanh chủy thủ run rẩy, Lăng Nghị cắn răng, chậm chạp không ra tay.

Lăng Nghị không biết rốt cuộc là điều gì đã ngăn cả cậu ra tay với Phục Luân, cậu lẽ ra nên không chút do dự đâm dao vào người hắn, không nên hạ thủ lưu tình với hắn mới phải.

Đáng ghét!

Lăng Nghị thả thanh chủy thủ xuống, xoay người đi lấy túi đồ ăn kia, muốn ăn trộm nó, muốn để cho Phục Luân phải chết vì đói.

Lăng Nghị đói bụng cực kỳ, cậu cẩn thận nhấc chiếc túi kia lên, rón ra rón rén mang ra bên ngoài động, không thể chờ đợi được nữa mở chiếc túi kia ra lấy đồ ăn, có chút kích động.

Cậu rốt cuộc cũng có thức ăn, rốt cuộc không phải bị chết đói nữa.

Phục Luân muốn một mình đều giữ hết sao, không có cửa đâu, tất cả những thức ăn này đều là của một mình Lăng Nghị cậu.


Thân thể vô cùng đói bụng, đột nhiên lại có được đồ ăn, cảm giác phấn chấn mừng rỡ khiến Lăng Nghị gần như muốn phát điên lên, cậu cười ha hả sung sướng mang theo túi đến một góc, đem toàn bộ đồ trong túi đổ hết ra mặt đất.

Lăng Nghị ném túi không trong tay xuống, đi xem mỹ vị đồ ăn gì đó trên mặt đất, vào giờ phút này cho dù là mẩu bánh mì khô đối với Lăng Nghị mà nói cũng đều là cực phẩm nhân gian.

Thấy rõ đồ vật trên mặt đất, nụ cười trên mặt Lăng Nghị trong nháy mắt đông cứng lại, trong giây lát này, Lăng Nghị cảm thấy như huyết dịch toàn thân đều đình chỉ lưu động, cậu không thể tin nổi nhìn đồ vật ở trong chiếc túi kia đổ đầy trên mặt đất, đầu óc như đột nhiên nổ tung ra.

Tại sao? Tại sao tất cả đều là đá tảng?!!

Tại sao chiếc túi đựng thức ăn ngày ấy Phục Luân vác đi, bên trong chỉ toàn là đá tảng như vậy?!!

Lăng Nghị ôm đầu, há miệng, trong não nháy mắt trống rỗng, ở giây tiếp theo đột nhiên tỉnh táo, hiểu rõ ra tất cả, một tia nước mắt giống như vỡ đê từ bên viền mắt mãnh liệt tuôn trào ra.

Hóa ra là như vậy! Cái tên khốn kiếp kia, tại sao…

Lại làm như thế?

“Phục Luân…. Phục Luân….” Lăng Nghị bừng tỉnh, thầm thì ở trong miệng vài tiếng rồi đột nhiên xoay người, giống như phát điên chạy về phía Phục Luân đang nằm trong sơn động kia.

Lăng Nghị nằm nhoài trên người Phục Luân, xoay người Phục Luân về phía cậu, hai mắt kinh ngạc nghiễm nhiên trừng lớn.

Phục Luân hai mắt nhắm nghiền, ngũ quan tiều tụy đáng sợ, khuôn mặt từng anh tuấn tiêu sái giờ khắc này gầy trơ cả xương trắng bệch ra, môi khô nứt cả, khuôn mặt nhìn qua cực kỳ gầy guộc, hô hấp yếu ớt bạc nhược, giống như bất kỳ lúc này cũng sẽ đứt rời đi.

Ở trong tay Phục Luân còn sót lại một ít tề tang thảo còn tươi đã bị ăn một nửa, xung quanh có không ít tề tang thảo đã héo, chỉ còn dư lại rễ cây, rất hiển nhiên những ngày qua Phục Luân chính là đã dựa vào số tề tang thảo này mà vượt qua.

Lăng Nghị đã khóc đến nói không nên lời, cậu chăm chú ôm Phục Luân đang hôn mê vào trong lồng ngực, khóc không ngừng, tâm cậu cực kỳ đau đớn….

P/s: qua vụ Robinson trên đảo hoang này là em nó bắt đầu mềm lòng hơn dồi, Phục gia, khổ nhục kế của ngài lần này được lắm *bật ngón cái* nguyện hy sinh để lấy được tâm mỹ nhơn =)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.