Đọc truyện Lão Phu Thiếu Thê – Chương 71
Tuy rằng Tỉnh Tiểu Uông mang nhóc Samoyed kia về, mà nhóc Samoyed cũng là một nữ vương rất uy vũ oai hùng, mà theo cảm nhận sâu sắc của Tỉnh Phi, và theo sự quan sát tỉ mỉ của cậu, Samoyed là một nhóc thụ.
Không ngờ bão thực sự đến, gió to liên tục thổi mấy ngày không ngừng. Có lúc đi trên đường, sẽ thấy biển quảng cáo đều bị rơi xuống.
Ba mẹ Cung không quen thời tiết ở đây lắm, Cung Phàm dặn hai người ngoại trừ mua nến, chuẩn bị hộp cấp cứu gia đình, dự trữ thức ăn nước uống thì cố gắng không đi ra ngoài, chỉ sợ không biết lúc nào thì bão đổ bộ. Cung Phàm mấy ngày nay cũng bận rộn chuyện của công ty, sắp xếp xong sớm các hạng mục và vật tư trong công ty, lúc cơn bão đổ bộ liền nghỉ ở nhà.
Tỉnh Phi cũng không có kinh nghiệm gì về bão. Cậu tới đây mới được hai năm, một năm trước, tính cách của cậu vẫn chưa sáng sủa như bây giờ, cậu chỉ hay ở nhà, những ngày bão đến, Cung Phàm ở nhà với cậu, cùng ngồi chơi, tán gẫu, Cung Phàm dùng mền bao lấy cậu, nói cho cậu nghe về sinh hoạt trong thành thị, về sự cảnh giác khi lên mạng… Cậu chỉ nhớ nhất là bầu trời khi đó tối om, sấm sét kêu đùng đoàng.
Tỉnh Tinh mấy ngày nay cũng không tới gây phiền phức. Tỉnh Phi cũng thả lỏng hơn.
Lúc Tỉnh Phi đang ăn vịt nướng ở phố Ẩm thực đột nhiên bị cúp điện. Toàn bộ siêu thị đều chìm vào bóng tối, tầm nhìn không vượt quá năm mét. Tỉnh Phi lấy điện thoại di động ra, đang là năm giờ chiều, nhưng trời cũng tối om rồi. Không ít người cũng giống Tỉnh Phi lấy điện thoại di động ra xem giờ, trong lúc nhất thời siêu thị như một bầu trời sao. Thế nhưng ai cũng không thấy đẹp, mọi người đều căng thẳng. Vào mùa hè, sắc trời buổi tối xuống khá muộn, thế nhưng ngoài trời chưa gì đã tối sầm như vậy, không ít người liền bắt đầu nghi ngờ cơn bão có phải đang tới hay không.
Tỉnh Phi không còn tâm tình thưởng thức mĩ thực nữa, cậu đi ra cửa, cũng chính mắt thấy dấu hiệu bão tới. Có cây bị thổi lung lay, ngay cả cây cổ thụ thân cây rắn chắc cũng đang rung chuyển, phố Ẩm thực không còn một bóng người đi lại, trong cửa hàng đều đốt nến.
Tỉnh Phi nhìn gương mặt sợ hãi của mỗi người, trong lòng cũng trở nên khẩn trương, cậu gọi điện thoại cho Cung Phàm, đầu điện thoại kia vang lên giọng nữ lạnh lẽo, “Thuê bao quý khách vừa gọi đang bận…” Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, thậm chí xen lẫn giọt mưa.
Điện thoại Tỉnh Phi vang lên, là ba Cung gọi điện tới. Ba Cung rất lo lắng, “Ba ba, mọi người đều ở nhà chứ?”
“Đang ở nhà, Phi Phi, con ở đâu? Tìm một chỗ trú đi, tuyệt đối không được đi ra ngoài nhé, nghe bọn họ nói là bão đổ bộ rồi.” Ba Cung nhìn sắc trời bên ngoài, lo lắng xoay quanh. Mẹ Cung ôm Cung Tiểu Uông, đứng ở phía sau, một mặt lo lắng, lại sợ hãi đứa nhỏ xảy ra chuyện, bà đứng ở trong phòng khách trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ.
Cung Tiểu Uông có lẽ là bị bầu không khí nặng nề ảnh hưởng, nằm nhoài trong lồng ngực mẹ Cung không nói lời nào, không khóc không quậy. Mẹ Cung ôm nhóc đi tới đi lui trong phòng khách. Tỉnh Tiểu Uông cùng Tỉnh Uông Uông (Samoyed) ngồi xổm ở một bên ghế sô pha, cũng không kêu, không phá.
“Dạ, con biết rồi ba ba. Anh con về chưa ạ?” Tỉnh Phi có chút bận tâm Cung Phàm. Lúc này chính là giờ tan tầm của Cung Phàm.
“Còn chưa về, con trước tự lo cho chính mình đã, nó sống ở thành phố này cũng chừng mười năm rồi, đều nắm rõ mọi thứ hơn chúng ta.” Ba Cung đem rèm cửa sổ kéo lên. Ở trong phòng khách thắp hai ngọn nến. Cung Tiểu Uông nhìn thấy tia lửa lay động, nhìn chằm chằm đến phát ngốc, ba Cung cũng không có tâm tình trêu nhóc.
“Dạ, con biết rồi.” Tuy rằng được ba Cung an ủi, nhưng cậu vẫn không nhịn được lo lắng. Lo lắng Cung Phàm đường về nhà, không có chỗ tránh mưa tránh gió.
Sau khi cúp điện thoại của ba Cung, Tỉnh Phi lập tức muốn gọi cho Cung Phàm, Tỉnh Phi vừa lật tới số điện thoại của Cung Phàm thì Cung Phàm cũng điện thoại tới rồi. Tỉnh Phi mừng rỡ như điên, “Phi Phi! Em ở đâu?” Âm thanh Cung Phàm mang theo lo lắng.
“Em đang ở phố Ẩm thực. Anh, anh thì sao?” Tỉnh Phi tìm một góc yên tĩnh, nghe được âm thanh Cung Phàm càng rõ ràng.
“Phố Ẩm thực nào? Ngay gần nhà đúng không? Em ở yên đó đừng đi lung tung, anh đi qua tìm em.” Cung Phàm cũng không chờ Tỉnh Phi đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại. Dưới ánh mắt kinh ngạc và lo lắng của bảo vệ lái xe rời công ty.
Bên ngoài vẫn tối om, thế nhưng cũng chưa có mưa, Cung Phàm bật đèn xe, trên đường rất ít xe cộ, Cung Phàm nhấn ga đến tốc độ tối đa. Sắc mặt anh âm u, ánh mắt cũng bất động.
Tỉnh Phi muốn nói anh đừng đến, cậu sẽ ngồi ở đó chờ bão tan, thế nhưng còn chưa kịp nói xong. Sau khi nhận được điện thoại của Cung Phàm cậu cũng không còn sợ hãi như những người xung quanh nữa, Cung Phàm luôn luôn có thể truyền năng lượng cho cậu.
Cung Phàm dừng xe ở bên ngoài cổng vào phố Ẩm thực, cũng không có ai chỉ trích anh. Cung Phàm tiến vào phố Ẩm thực, một mảnh tối om om, mặc dù mọi người đều ngồi cùng một chỗ, có người đang gọi điện thoại, thế nhưng vẫn cho người ta cảm giác rất âm trầm.
Cung Phàm lấy điện thoại di động ra, mới vừa chuẩn bị gọi cho Tỉnh Phi, liền thấy Tỉnh Phi đứng ở trong góc nhỏ, lẳng lặng mà nhìn mình. Cung Phàm cất lại điện thoại vào túi, đi tới bên cạnh Tỉnh Phi.
Lần này, bọn họ không để ý ánh mắt của mọi người mà ôm nhau thật chặt.”Anh, chúng ta về nhà không?”
“Không, chúng ta chờ bão qua rồi trở về. Bão rất lớn, khả năng phá hoại cũng mạnh.” Cung Phàm kéo một cái ghế tựa qua, để Tỉnh Phi ngồi ở trên đùi của anh.
“Anh sợ trái tim của anh bị bão cuốn đi.” Âm thanh Cung Phàm có chút cứng ngắc, thế nhưng Tỉnh Phi thật cao hứng. Cung Phàm chưa bao giờ giải thích cho hành động của mình, nhưng lúc anh giải thích cũng rất ôn nhu. Cung Phàm đem đầu tựa lên trên bả vai của cậu, “Có sợ hay không?”
“Không sợ lắm, chỉ là chưa từng thấy qua.” Năm ngoái lúc bão đổ bộ, Cung Pham đã giấu cậu trong nhà.
Cung Phàm cười cười, lấy di động ra gọi về nhà, điện thoại vừa vang liền được kết nối.
Ba mẹ Cung biết hai người đang ở cùng nhau, cũng rất an toàn liền yên tâm.
“Muốn nói với Cung Tiểu Uông vài lời không?” Cung Phàm hôn nhẹ lên má Tỉnh Phi.
“Để con gâu gâu hai tiếng có được không?” Tỉnh Phi đá đá bình nước bên chân. Cung Phàm cười không nói, mẹ Cung bên kia nghe thấy hai người nói chuyện, dụ dỗ Cung Tiểu Uông gọi ba ba trên điện thoại. Cung Tiểu Uông thực sự rất ngoan, kêu mấy tiếng ba ba, lại gọi Phi Phi. Cung Phàm cùng Tỉnh Phi đều nở nụ cười.
Bảy giờ tối, gió đã ngừng, cơn bão này có vẻ chỉ ra oai một chút, cũng không đổ bộ thật sự, cho dù là như vậy cũng khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
Dù đang mất điện thế nhưng ở trong bóng tối vẫn vang lên tiếng cười, có người trực tiếp đi ra ngoài, có người gọi điện thoại nhờ người trong nhà tới đón. Có người thì thân nhân đã chờ ở ngoài cửa, lo lắng nhìn vào bên trong Phố Ẩm thực.
Cung Phàm xoa xoa gáy Tỉnh Phi, “Về nhà thôi.”
Tỉnh Phi gật đầu, nắm tay anh đi ra ngoài, khi thiên tai ập đến ai cũng sẽ không để ý bọn họ. Hai người lên xe, Cung Phàm vừa khởi động ô tô, điện thoại di động liền vang lên. Tỉnh Phi lấy điện thoại từ trong túi quần anh ra.
Mẹ Cung sau khi nghe được hai người vẫn an toàn liền thở phào nhẹ nhõm, âm thanh có chút suy yếu như người bệnh mới khỏi. Lộ trình cũng không xa, mười phút liền đến nhà.
Trong nhà cửa không khóa, mẹ Cung ôm Cung Tiểu Uông đứng chờ ở cửa.
Cung Tiểu Uông mở cánh tay muốn ôm một cái, nhìn nhóc có vẻ như mới vừa tỉnh ngủ. Tỉnh Phi đón lấy nhóc, nhấn nhấn nhẹ lên mũi nhóc, “Buổi tối còn không ngủ, lại tính quậy đây.”
Về đến nhà, cảm giác thật chân thực lại ấm áp cực kỳ.
Mới vừa đi vào, Samoyed liền ngậm một đôi dép đặt trước chân hai người, quay người lại ngậm thêm một đôi dép nữa. Tỉnh Phi chưa từng nghĩ đến việc được mấy con cún phục vụ, trong lúc nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhìn lại Tỉnh Tiểu Uông một chút, cái con ngáo kia còn đang xum xoe chỗ ba Cung làm cơm.
“Anh, em muốn nâng Tỉnh Uông Uông lên chính cung, đem Tỉnh Tiểu Uông đá vào lãnh cung!” Tỉnh Phi nhìn con ngáo mà nghiến răng nghiến lợi. Cung Phàm cười cũng không để ý tới.
Giờ ăn tối, Cung Phàm liền nói kế hoạch mấy ngày sắp tới, chuẩn bị hai ngày nữa liền cho công ty nghỉ hè, bản thân cũng nghỉ ở nhà cùng cha mẹ, cùng vợ con. Người một nhà đều rất thích thú.
Cơm nước xong, Cung Phàm ôm con trai đi tắm “phụ tử”, Tỉnh Phi một mình ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, Tỉnh Tiểu Uông cùng Tỉnh Uông Uông đều nhảy lên ghế sô pha, Tỉnh Phi ôm Samoyed trong lồng ngực vô cùng yêu thương. Còn con Ngáo kia, nằm một bên hối lỗi đi.
Samoyed rất dịu ngoan, Tỉnh Phi nhìn đôi mắt long lanh của nó, thật không hiểu nó tại sao lại nhìn trúng tên Husky ngoài chơi thì chỉ biết ngáo kia, nuôi lâu như vậy cũng không phát hiện nó ngoại trừ đáng yêu còn có ưu điểm khác. Trước đây còn có một danh sách mười loại chó khó có thể kiếm bạn đời, dòng Husky này thật hãnh diện chiếm vị trí đầu tiên.
Tỉnh Phi sờ sờ chân sau của nó, có một cục xương lồi hẳn ra, là do sau khi gãy xương không được chữa trị kịp thời. Tỉnh Phi có chút yêu thích chú chó này, đương nhiên không hi vọng có người sẽ tìm nó, nếu có người tìm, đồ Ngáo kia không chỉ thất tình mà ngay cả vợ cũng mất.
Bên ngoài gió lại nổi lên rồi, thổi vù vù, Tỉnh Phi có một loại cảm thụ kì quái, giống như là đã từng sinh hoạt ở đâu đó, trời đông giá rét gió mạnh thổi lên cửa sổ, cảm giác cửa sổ cũng bị cuốn đi. Tỉnh Phi đem hai con cún về ổ của tụi nó, bản thân thì đi về phòng. Cung Phàm vừa vặn tắm xong, Cung Phàm phía dưới vây quanh một cái khăn tắm, Cung Tiểu Uông toàn thân trơn nhẵn, trắng trẻo mũm mĩm, da dẻ mịn màng. Cung Phàm đem nhóc đặt lên giường, anh thì đi tìm áo ngủ. Cung Tiểu Uông từ trên giường ngọ nguậy ngồi lên, bò về phía Cung Phàm, Cung Phàm thỉnh thoảng quay đầu lại xem nhóc.
Tỉnh Phi vù một cái nhảy lên trên giường, chịu lực ảnh hưởng, Cung Tiểu Uông trọng tâm không ổn, ngã chổng vó trên giường, Tỉnh Phi không có lương tâm mà cười ha ha. Cung Phàm thẳng thắn không muốn nhìn hai người.
Tỉnh Phi ôm lại Cung Tiểu Uông, “Con trai, vóc dáng ba con thật tốt, đúng không ~ “
Tỉnh Phi xoay mặt Cung Tiểu Uông, làm cho nhóc nhìn chằm chằm vào eo mông Cung Phàm. Cung Phàm quay đầu lại đem khăn tắm ném lên đỉnh đầu hai người, Tỉnh Phi cùng Cung Tiểu Uông không biết vì sao lại bắt đầu cười ha ha. Cung Phàm mặc quần áo tử tế, đem hai cha con đang ở trên giường cười lăn lộn ôm lấy.
Cung Phàm nhấc nhấc tay, “Thật nặng.”
Tỉnh Phi mặt không đỏ, tim không loạn, “Con trai anh lại lớn lên đó…”
Hết chương 71.
Ngáo và Samoyed =3=
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –