Lão Phu Thiếu Thê

Chương 27


Đọc truyện Lão Phu Thiếu Thê – Chương 27

Tỉnh Tinh đứng ở cửa sân ngoài, nhìn Cung Phàm cùng Tỉnh Phi phía xa xa. Bờ vai rộng rãi của nam nhân kia, khuôn mặt anh tuấn, khí chất thành thục, chính là ái nhân mà người người phụ nữ đều hướng tới. Tỉnh Tinh hơi hơi hoảng thần, đi đến trước mặt hai người bọn họ.

“Đi ăn cơm đi. Khách nhân đều ngồi xuống rồi, chỉ còn thiếu hai người.” Đối mặt với Cung Phàm, Tỉnh Tinh thực mất tự nhiên. Trình độ văn hóa của cô chỉ ở cấp tiểu học, trong tất cả những cô gái vùng núi này, đó chính là trình độ văn hóa phổ biến. Sau khi rời núi, vẫn thường nghe có người nói mọi người đều bình đẳng. Mới đầu, Tỉnh Tinh cũng cho rằng những lời này là đúng. Cô có một giọng nói tràn ngập hương vị địa phương, khiến cho tất cả nhưng cô gái khác vào thành phố làm thuê đều chê cười cô. Nhưng cô vẫn luôn tin rằng, mọi người bình đẳng. Chê cười tôi sao, trên người các ngươi không phải đều có khuyết điểm giống như vậy sao? Khuôn mặt lạnh lùng của cô luôn yên lặng để tìm khuyết điểm của người khác, sau đó chê cười.

Nhưng mà bảy tám năm dốc sức sinh hoạt, cô liền hiểu rõ, người với người kỳ thật không hề bình đẳng, trong rất nhiều năm đó, quan hệ, tiền tài, khí chất… Mỗi một thứ đều khiến cô vô lực chống đỡ, cho nên cô hiểu rõ tầm quan trọng của những thứ kia.

Từ cái nhìn đầu tiên cô đã có thể nhìn ra Cung Phàm là người mà cô có muốn cũng không thể với tới được. Bởi vì không thể với tới, cho nên khi nhìn thấy Tỉnh Phi, bản thân lại vì không chiếm được nên rất không cam lòng, nội tâm đau xót.

Cung Phàm nửa ôm lấy eo Tỉnh Phi, anh thực thích chiếc eo thon nhỏ của Tỉnh Phi, dẻo dai, mềm mại, eo mảnh khảnh, mông đủ kiều đủ mĩ(*vừa cong vừa đẹp), tính cách anh cũng thích.

Tỉnh Tinh đứng khựng một chỗ, tay phải ôm lấy cánh tay trái, tay trái không được tự nhiên che dấu vết bẩn trên váy kia. Tuy rằng biết Cung Phàm đang nhìn về phía căn phòng phía sau chính mình, nhưng vẫn nhịn không được khẩn trương.

Tươi cười trên mặt Cung Phàm có chút lãnh, đến mời khách lại không phải Tỉnh phụ, cũng chẳng phải Tỉnh mẫu, anh cúi đầu nhìn Tỉnh Phi gầy yếu, biểu tình trên mặt Tỉnh Phi thực lạnh nhạt, không phải thất lạc như lúc vừa trở về. Ôm cậu đi theo phía sau Tỉnh Tinh vào nhà. Cung Phàm đi vào phòng, thanh âm huyên náo liền hơi chậm lại, đám hán tử kia nhìn thấy anh tiến vào, ngược lại thở dài nhẹ nhõm, Tỉnh phụ cứng ngắc tiếp đón anh ngồi xuống.

Đám phụ nhân lại rất đơn giản cùng trục tiếp, ánh mắt nhìn Cung Phàm hết sức nhiệt tình! Loại này nhiệt tình này vì sao mà có, dù không nói cũng tự hiểu.

Chỉ còn một vị trí, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi hai người lúc này ngược lại có chút xấu hổ. Cung Phàm từ khi đi vào, bàn tay ôm Tỉnh Phi vẫn không hề buông ra, Tỉnh Phi nửa tựa vào trên người anh, hai người dán lại thân mật khăng khít. Toàn bộ người trong phòng, không ai dám nói một câu thị phi.

Một hán tử trung niên hướng bên cạnh chen chen, vị trí chưa ai ngồi liền rộng ra một chút, một băng ghế dài có thể ngồi được ba người đàn ông trưởng thành. Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi ngồi xuống, Tỉnh Phi nhìn một bàn toàn đàn ông, khiến cho cậu thực không có thói quen. Cậu bất an muốn gắt gao dính vào Cung Phàm. May mà những người đó không mãi nhìn bọn họ. Ở trên bàn, vui chơi nhàn thoại, khói thuốc lượn lờ.


Cung Phàm châm thuốc, hít một ngụm, cúi đầu liếc mắt nhìn Tỉnh Phi. Ghé vào lỗ tai cậu nói,“Đừng sợ.” Anh ôm lấy Tỉnh Phi.

Tỉnh Phi không nói chen vào, nghe đám nam nhân kia nói mấy ngành sản xuất bên ngoài thay đổi, tiền lương thay đổi, quốc gia đại sự, thường thường đem đám trẻ con ra so sánh một chút.

Cung Phàm một tay mang theo thuốc, một bàn tay ôm Tỉnh Phi. Thực bình thản.

“Người anh em, lần đầu tới nơi này làm khách, uống thử rượu đế nơi này chúng ta tự nhưỡng(*).” Nam nhân trung niên bên cạnh nói xong liền rót mời Cung Phàm một ly rượu đế tràn đầy.

(*nhưỡng: ngâm rượu thì phải Vs dụ: Đào hoa nhưỡng nè, Mai hoa nhưỡng nè,…)

Tỉnh Phi ở bên cạnh ngửi thấy liền bị sặc! Cung Phàm nhìn cậu giống hệt như Hamster, mỗi lần có món ăn mới được đặt lên bàn, Tỉnh Phi đều sẽ gắp đồ ăn cho anh trước tiên, sau khi chiếc đũa của người khác động qua, Tỉnh Phi sẽ không động vào món ăn đó nữa. Cung Phàm cười cười, buông Tỉnh Phi ra, giơ lên chén hướng về Tỉnh phụ, “Nói cho cùng, cháu hẳn phải kêu người một tiếng nhạc phụ. Nhạc phụ, cháu kính người.” Biểu tình trên mặt Tỉnh phụ có chút ngốc, lại có chút không biết làm sao, cầm lấy chén rượu che giấu. Tỉnh Luật ngồi ở bên cạnh ông, dưới gầm bàn dùng chân chạm nhẹ vào Tỉnh phụ, Tỉnh phụ xuất ra một nụ cười cứng ngắc: “Uống đi, uống đi.”

Cung Phàm giơ lên chén rượu, một ly uống cạn. Tỉnh Phi nhìn có điểm sợ, có điều không phải sợ anh say, mà là Cung Phàm say rượu có chút khủng bố, rượu này là do các thôn dân dùng ngũ cốc nhưỡng ra, độ cồn lên đến bốn mươi lăm đến năm mươi độ. Tỉnh Phi nhìn anh uống rượu như uống nước, chân liền có chút mềm nhũn. Lần đó Cung Phàm đá một cước ngay cả cửa xe đều bẹp dúm.

Tỉnh Phi có chút muốn ngăn cản anh uống rượu, nhưng là cậu cảm giác lúc này chính mình vẫn là không cần chen vào vẫn hơn. Tỉnh Phi thấp thỏm bất an. Cung Phàm sảng khoái uống cạn chén rượu đế kia, dẫn tới một đám hán tử hô to, tính tình của mọi người đều bị anh đào ra, cũng tận hứng uống rượu, không khí vô cùng high. (-..-)

Tỉnh Phi cắn chiếc đũa, Cung Phàm thừa dịp lúc còn chưa phải tiếp rượu liền cúi đầu nhìn thoáng qua Tỉnh Phi: “Phi Phi ăn cơm đi, đừng ngẩn người.”

Tỉnh Phi ủy khuất nhìn anh, “Em ăn không vô.” Cung Phàm duỗi tay sờ sờ bụng cậu, hơi phồng lên.“Em vừa nãy ăn nhiều đồ ăn vặt.”


Cung Phàm cũng không đi miễn cưỡng bắt cậu ăn cơm. Xoa xoa đầu cậu, lại quay sang ứng phó với những người khác. Tỉnh Luật lúc này rất phối hợp diễn cùng. Một bữa cơm ăn gần hai giờ, bàn nữ khách bên kia cũng đã ăn xong món cuối cùng, thức ăn trên bàn bị chọc đến bừa bãi lộn xộn, nước canh dầu ăn đều bị văng đến khắp bàn, bát đũa cũng mỗi nơi ném một chiếc. Bàn bên nam khách hầu như không có người đụng đũa, đều ngồi nói chuyện, chuyện quốc gia đại sự, chuyện công tác. Có đứa nhỏ ăn chưa đủ no, còn chạy đến bàn của phụ thân đòi ăn thêm uống đủ.

Không có bữa tiệc nào kéo dài mãi, đám hán tử kia cũng không dám uống nữa, Cung Phàm một mình uống mấy cân rượu đế, còn ngồi thẳng tắp, đám người kia đã có chút ngã trái ngã phải, có người mặt mũi đỏ bừng, có người sắc mặt trắng bệch. Chỉ có Tỉnh Phi biết, sức nặng trên người Cung Phàm tựa vào cậu càng lúc càng lớn.

Phụ nữ ở bên ngoài lại bắt đầu nói chuyện phiếm, nhìn thấy nam nhân nhà mình ngã trái ngã phải, kêu con nhà mình tiến vào thúc giục họ về nhà, đám hán tử thấy phiềm toái không thôi nhưng cuối cùng đều phải đi về.

Trên bàn chỉ còn lại Cung Phàm, Tỉnh Phi, còn có Tỉnh phụ đã uống say và Tỉnh Luật, Tỉnh Luật vẫn còn có chút thanh tỉnh, mặt hắn đỏ bừng bừng, bên trong mắt cũng có tơ máu. Tỉnh phụ ngay cả một cử động cũng không có, triệt để say ngất.

Tỉnh mẫu đi tới, nhìn nhìn Tỉnh Phi, muốn nói lại thôi, cùng Tỉnh Tinh nâng Tỉnh phụ vào phòng.

“Ca.” Tỉnh Phi đẩy đẩy Cung Phàm, Cung Phàm ánh mắt có chút mê ly, hắn nhìn nhìn Tỉnh Phi.“Làm sao vậy?”

Tỉnh Phi lắc đầu, cậu đứng dậy, chuyển đi ghế dựa, đỡ Cung Phàm, đi về phía phòng cũ của mình, Tỉnh Tinh từ trong phòng đi ra, muốn tiến lên hỗ trợ. Tỉnh Phi bỏ qua động tác của cô,“Chị, chị đừng động vào anh ấy, anh ấy khi uống say rất khủng bố.”

Tỉnh Tinh hơi chút mất hứng, thế nhưng nhìn đến ánh mắt Cung Phàm đỏ ngầu, cũng không dám kiên trì, Tỉnh Phi đỡ Cung Phàm, thất tha thất thểu đi vào trong phòng.

Tỉnh Phi đẩy cửa phòng ra, đập vào mặt chính là mùi hôi cùng khói bụi, Tỉnh Phi bị sặc đến hắt xì, Cung Phàm cũng có chút không thoải mái. Tỉnh Phi nhìn nhìn Cung Phàm. Nghĩ nghĩ vẫn là đem anh nâng vào phòng.“Phi Phi.”

“Dạ?” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm.“Ca, em đi nấu chút canh giải rượu cho anh.”


Cung Phàm lắc đầu,“Không có việc gì. Ca ngủ một chút là tốt rồi.” Tỉnh Phi cũng không kiên trì, đem anh dìu đến bên giường ngồi xuống. Cung Phàm ở trên giường ngồi đúng tư thế của một quân nhân.

Tỉnh Phi,“……”

Tỉnh Phi mở ngăn tủ ra, trong ngăn tủ trống rỗng, còn tản mát ra mùi hôi của gỗ mục, Tỉnh Phi đem ngăn tủ đóng lại, quay đầu xem Cung Phàm, cái giường kia cũng không biết bao lâu rồi không quét tước, tro bụi khẳng định rất nhiều, không thể để Cung Phàm ngủ trên chiếc giường bẩn như vậy.

Tỉnh Phi đi ra phía ngoài phòng, Cung Phàm ánh mắt đỏ lừ,“Đi đâu?”

“Ra ngoài lấy ga giường sạch sẽ hơn.” Tỉnh Phi vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Không được đi.”

“Ga giường không sạch sẽ.” Tỉnh Phi kiên trì, cậu thật sự không muốn Cung Phàm ngủ trên ga giường bẩn như vậy, bản thân cậu có thể chịu được, thế nhưng Cung Phàm thì không thể.

“Ca nói không được đi!” Cung Phàm quát, có chút táo bạo, tiếng của Cung Phàm khá lớn, hiệu quả cách âm trong phòng lại  không tốt, phỏng chừng toàn bộ mọi người trong nhà đều nghe được. Tỉnh Phi lại tuyệt không có cảm giác lo lắng bọn họ sẽ có điều gì bất mãn, xấu hổ gì đó cậu cũng không quan tâm.

Cậu ủy khuất nhìn Cung Phàm, Cung Phàm mặt xanh mét, nhìn thấy bộ dáng này của Tỉnh Phi liều không chịu được: “Lại đây.”

“Nga.” Tỉnh Phi chậm rãi đi về phía anh.

Cậu vừa đi qua, liền bị một cánh tay của Cung Phàm khoát lên trên vai, “Không cần đi, đến đó cũng phải chịu ủy khuất. Chỉ một đêm mà thôi.” Tỉnh Phi gật gật đầu. Ghé vào trong lòng anh.


“Phi Phi đừng khóc. Ca uống rượu tính tình có điểm lớn, không phải tức giận với em.” Cung Phàm thở phì phò, Tỉnh Phi gật đầu.

“Ca, em đi chuẩn bị cho anh chút nước rửa mặt.” Điều kiện trên núi không tốt, không có phòng tắm. Chỉ có bồn tắm bằng thùng gỗ, nhưng mà Cung Phàm lại say, Tỉnh Phi chỉ có thể đi ra giếng lấy nước, lại đến phòng bếp nấu chút nước ấm cho anh lau người.

“Ừm.” Cung Phàm xoa xoa đầu cậu, ngón tay thô ráp ma sát trên mặt Tỉnh Phi, có hơi đau, thế nhưng Tỉnh Phi lại cảm thấy thực hạnh phúc.

Tỉnh Phi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, cửa lại từ bên ngoài kéo ra. Tỉnh mẫu ôm chăn đệm cùng ga giường sạch sẽ đi vào. Tỉnh Phi có chút kinh ngạc, cậu quay đầu nhìn nhìn Cung Phàm, Cung Phàm sắc mặt vẫn là khó coi.

“Cầm lấy.” Tỉnh mẫu đi đến bên người Tỉnh Phi, nhìn Cung Phàm, giống như muốn xác định có phải anh uống say hay không, cuối cùng là không đoán ra được, nói: “Trải xong tới tìm ta.” Bà đem ga giường cùng vỏ chăn đưa cho Tỉnh Phi.

Tỉnh Phi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bà, tiếp nhận đồ, đóng cửa lại: “Ca, anh đứng lên một chút. Em đổi ga giường cùng vỏ chăn.”

Cung Phàm phối hợp đứng lên, ngồi ở trên mặt bàn. Sắc mặt âm trầm.

Tỉnh Phi trải giường xong, Cung Phàm liền nằm ở trên giường nheo mắt, Tỉnh Phi ở bên cạnh nhìn anh, cúi đầu xuồng, ở trên trán của anh hôn một cái, Cung Phàm mở to mắt nhìn cậu. Tỉnh Phi bưng chậu đi ra ngoài. Một lát sau cậu liền bưng một cái chậu nước vẫn còn đang bốc khói đồng thời xách một đôi dép lê đi vào.

“Ca?” Tỉnh Phi đẩy đẩy Cung Phàm. Cung Phàm mở to mắt nhìn cậu, lại nhắm mắt lại. Tỉnh Phi tháo giầy choa anh, đem chân của anh ngâm vào trong nước ấm. Chân Cung Phàm rất lớn, Tỉnh Phi ước lượng, cảm thấy có vẻ dài đến một bàn tay rưỡi so với bàn tay cậu. Tỉnh Phi nghịch ngợm cào nhẹ lòng bàn chân của anh, Cung Phàm mở to mắt, thân thủ vỗ một phát lên sau ót của cậu, Tỉnh Phi lập tức liền ngoan ngoãn.

“Ca, em vừa ở bên ngoài múc nước, bọn họ nói tam nguyệt sơ tam sắp đến. Ca, tam nguyệt sơ tam theo truyền thuyết nơi này là thời gian của quỷ, mùng ba tháng ba, quỷ xuống núi.”

“Ừm. Phi Phi sợ quỷ sao?” thanh âm Cung Phàm mang chút lười biếng, thực thích ý.

“Nơi này chúng ta thường xuyên nhìn thấy ma trơi.” Tỉnh Phi đáp phi sở vấn. Cung Phàm khóe mắt hơi nâng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.