Lão Phu Thiếu Thê

Chương 17


Đọc truyện Lão Phu Thiếu Thê – Chương 17

Tỉnh Phi một tay giữ chặt gối ôm trên đầu, một tay sờ soạng chỗ ngồi của Cung Phàm trên sô pha, trống không, trên tay chỉ còn lại cảm giác mềm mại của sô pha.

“Không còn gì che chắn, ca à, lúc anh động thủ thì nhẹ tay một chút nha.” Tỉnh Phi thấy chết không sờn, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng. Cung Phàm thân thủ tại trên mặt cậu hung hăng niết mạnh một cái, Tỉnh Phi đau kêu oa oa, nước mắt nước mũi toàn bộ đều chảy ra, còn không bằng xuống tay vào mông, chỗ đó thịt nhiều, lại có thể đàn hồi.

“Ca, hết giận chưa?” Tỉnh Phi đem gối ôm trên đầu bỏ xuống che che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn đen bóng, đáng thương hề hề nhìn Cung Phàm. Khóe mắt thoáng nhìn đến hai chiếc gối ôm tại bên kia của sô pha. Tỉnh Phi đột nhiên nhớ ra, mấy cái gối đó là do cậu đặt vào.

“Lăn qua một bên, đừng làm phiền ca xem TV.”


Tỉnh Phi muốn lăn, thế nhưng bị chân của Cung Phàm kẹp lại, lăn ra ngoài không được. Xấu hổ ghé vào trên đùi Cung Phàm, Cung Phàm giống như không phát hiện.

Tỉnh Phi bình tĩnh trở lại, liền có thời gian tự hỏi xem vì sao bản thân lại bị bại lộ, nhìn nhìn sắc mặt Cung Phàm, nhìn không ra anh đã nguôi giận hay chưa, cũng bởi vì không nhìn ra anh có tức giận hay không.

Tỉnh Phi thật cẩn thận hỏi,“Ca, anh sao lại biết em ăn cái kia?”

Cung Phàm buông mắt nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi lập tức đem đầu chôn ở giữa hai chân anh, tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu nhìn ánh mắt Cung Phàm, quá khủng bố!!! Vừa rồi đúng là tự tìm chết mà, ánh mắt tối như mực không một chút giao động, thế nhưng từng đợt sát khí xuyên thẳng vào tâm.

“Đây cũng không phải bao cát, đó là hạ bộ của ca.” Cung Phàm buông chân ra. Lạnh lùng nói, thanh âm mang ngữ khí thản nhiên. Tỉnh Phi thản nhiên xấu hổ, từ giữa hai chân Cung Phàm đứng lên, Tỉnh Phi ngồi vào bên người anh.

Cung Phàm tựa lưng vào sô pha, gối đầu lên cánh tay chính mình, một tay tùy ý đặt ở trên sô pha. Tỉnh Phi nhìn tay kia, bàn tay rộng lớn, ngón tay thon dài.

Vừa thoát khỏi tử nạn, Tỉnh Phi liền bị dụ dỗ động sắc tâm. Tỉnh Phi vụng trộm ngắm Cung Phàm, nắm một chút hẳn là sẽ không có việc gì đi? Chắc sẽ không đánh mình đâu nhỉ? Thân thủ cầm lấy bàn tay rộng lớn kia, Tỉnh Phi mặt không đổi sắc nhìn TV. Cung Phàm quay đầu liếc mắt nhìn Tỉnh Phi. Rút cánh tay ra, đem Tỉnh Phi ôm đến trên đùi, cánh tay khoát lên trên thắt lưng cậu. Tỉnh Phi thấy mình hết sức thỏa mãn, dù chết cũng không có gì để hối tiếc.


Tỉnh Phi cảm thấy chính mình rất hạnh phúc, độ ấm thân thể đang tăng lên, lỗ tai cũng chuyển sang màu phấn hồng, tựa vào trên người Cung Phàm, cách một tầng vải dệt mỏng manh, thậm chí có một loại ảo giác, cậu cảm nhận được nhịp tim của Cung Phàm, có thể nhận thấy được cơ thịt kia dao động có chút mỏng manh. Không có cái gì so với điều này càng khiến con người ta thỏa mãn.

Tỉnh Phi quay đầu, nhìn Cung Phàm, ánh mắt đảo qua ngũ quan của anh, dừng lại ở trên môi, mấy tháng trước, cậu vẫn tự ti nhát gan, là thiếu niên ngây ngô, mấy tháng sau, cậu vẫn  tự ti nhát gan thế nhưng cậu sẽ có chút khát vọng sâu đắm đối với một nam nhân. Điều đen tối mà không muốn để cho ai biết chôn sâu trong nội tâm đang nhanh chóng sinh sản, từ bỏ xấu hổ cùng tự tôn, tăng trưởng càng điên cuồng.

“Ca.” Tỉnh Phi liếm môi, thanh âm có chút khàn khàn, khóe mắt cũng hồng hồng, tần suất hô hấp có chút mau.

Cung Phàm buông mắt nhìn Tỉnh Phi, ngón tay gõ gõ trên cổ cậu, bị Cung Phàm nhìn như vậy, Tỉnh Phi có loại cảm giác sẽ bị anh bóp chết, thế nhưng loại cảm giác này cũng sẽ không khiến cho cậu kinh hoảng, mà là một loại hưng phấn khó tả. Tỉnh Phi xấu hổ dời ánh mắt.

Cung Phàm cúi đầu mút lấy đôi môi đỏ mọng kia, khí tức hai người dung hợp với nhau, tần suất hô hấp lúc nhanh lúc chậm, Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, hai tay ôm lấy cổ anh, vô thức mát xa cổ của anh. Cung Phàm ẩn nhẫn nhìn cậu, mở ra hàm răng cản trở kia, công thành đoạt đất, Tỉnh Phi theo không kịp, chỉ có thể tận lực đi đón ý hùa của anh. Hai người như dã thú đấu tranh một hồi, muốn hợp lại ngươi chết ta sống. Lợi cùng khoang miệng bị đầu lưỡi Cung Phàm đảo qua, ngứa ngứa, Tỉnh Phi vô thức khép lại răng nanh, cắn đầu lưỡi Cung Phàm, nhẹ nhàng, không giống như đang công kích cùng phòng vệ, mà giống như khiêu khích cùng uy hiếp, động tác vô thức của Tỉnh Phi kích phát dã tính của Cung Phàm, anh giữ chặt cằm dưới của Tỉnh Phi, khống chế được động tác đón ý hùa với mình của Tỉnh Phi, tần suất, cường độ cùng tiếp xúc.


Tỉnh Phi cảm giác bản thân như là con mồi trong miệng sư tử, không dám có bất cứ phản kháng nào, chỉ có thể nhìn Cung Phàm khẩn cầu, hi vọng anh có thể bỏ qua cho mình một mạng, thế nhưng nhận được lại là hiệu quả tương phản, sư tử càng yêu thích trêu đùa con mồi. Tỉnh Phi thiếu khí, cả người như nhũn ra khẽ run tại trên người Cung Phàm.

Cung Phàm buông cậu ra, ánh mắt tinh hồng nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của Tỉnh Phi, đồng tử Tỉnh Phi khuếch tán, không có tiêu điểm, Cung Phàm vuốt ve hai má cậu, cảm giác làn da non nớt căng mịn khiến anh yêu thích không thể buông tay.

Cung Phàm rút về bàn tay đang ở trong quần áo cậu, có chút lưu luyến không rời tại trên thắt lưng cậu xoa nắn, Tỉnh Phi cúi thân mình tựa vào trên người anh.“Ca, em… em muốn đi tắm.” Tỉnh Phi thanh âm có chút thẹn thùng. Thiếu niên mười tám tuổi, thân thể lần đầu tiên có phản ứng, không giống Cung Phàm trấn định như vậy. Cung Phàm bàn tay lướt qua trên đùi cậu, vỗ vỗ lên mông cậu, thanh âm trầm thấp,“Đi đi.”

Tỉnh Phi từ trên người anh đứng lên, cước bộ lảo đảo chạy vào phòng, theo bản năng đi tìm nước lạnh bình ổn xúc động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.