Đọc truyện Lão Phu Lão Khi – Chương 15
Vu Lạc đặc biệt yêu thích quả táo Adam của Lục Diệp.
Hầu kết hơi nhô ra, hình dáng đẹp mắt, mồ hôi hoặc mưa bụi lướt qua, chiếc cổ thon và xương đòn hình thành sự tương phản sáng tối rõ nét.
Thật là gợi cảm quyến rũ làm người ta nghẹt thở.
Lần đầu cậu tiếp xúc gần gũi với Lục Diệp chính là kỳ thi thử lớp mười hai.
Ánh sáng tù mù, trời đổ mưa to.
Nhiệt độ cuối thu chợt giảm, Vu thiếu gia đứng cuối mái hiên quán trà sữa trước cổng trường, chờ tài xế nhà mình tới.
Thiếu niên xinh đẹp mặc sơ mi trắng với quần dài màu đen, đứng run trong gió lạnh thành một loại phong cảnh.
Lục Diệp đi trực đêm, che dù cầm theo bánh nướng đến mua trà sữa.
Kẻ thù chạm mặt đỏ cả mắt, Vu thiếu gia muốn duy trì phong thái mỹ thiếu niên giữa dòng người tấp nập trước sân trường, không muốn ra tay đánh nhau làm vỡ hình tượng, vì vậy chỉ có thể hừ lạnh khinh thường: “Bánh nướng với trà sữa, nhà quê.”
Cục trưởng Lục không để ý cậu, tay điểm điểm gọi món.
Vu thiếu gia ló đầu nhìn, trà sữa hương vani, hừ tiếp: “Đàn ông con trai uống hương vani, ẻo lả.”
Cục trưởng Lục cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn mù lòa trước khối phong cảnh này.
truyện kiếm hiệp hay
Vu thiếu gia hết sức quạu quọ, run dữ dội hơn.
“Chào anh, trà sữa của anh.” Ông chủ hô lên.
Lục Diệp xách trà sữa, đưa cho Vu thiếu gia.
Vu thiếu gia bị cóng tới đông cứng cả óc, ngơ ngác nhận trà sữa, nhiệt độ ở tay lập tức gọi thần trí cậu tỉnh táo, cậu bỗng dưng hất đầu, thiếu chút nữa ném trà sữa lên mặt Lục Diệp, “Anh anh anh vầy là ý gì?”
Đệt.
Sao anh ta biết ông đây thích trà sữa hương vani! Tâm hồn thiếu nữ sâu bên trong Vu thiếu gia hò hét.
Lục Diệp vẫn không phản ứng cậu như cũ, cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc mỗi sơ mi, cổ để mở.
Áo khoác đáp xuống bả vai Vu thiếu gia thật tự nhiên, cứu cả người cậu khỏi gió rét.
Lục Diệp bung dù, kéo cậu về phía trước, lôi cậu đi vào màn mưa.
Gần trong gang tấc.
Chiều cao vừa đủ để Vu thiếu gia nhìn đăm đăm cổ Lục Diệp đến xuất thần.
Thật lâu sau, cậu mới hồi hồn, bình tĩnh nói: “Bao nhiêu tiền anh mới bằng lòng thả tôi?”
Hai người tới một giao lộ, Lục Diệp liếc cậu như liếc kẻ ngốc, rốt cục mở miệng: “Con đường này đang sửa, trời mưa thì kẹt, tài xế nhà cậu không qua được.” Vừa cất tiếng, âm thanh khàn khàn và đứt quãng liền vang.
Vu thiếu gia sợ hết hồn, “Anh cảm hả?” Nói đoạn, cậu vội vàng gỡ áo khoác trên mình xuống, phủ lên người Lục Diệp.
“Aizzz,” Lục Diệp nắm cổ tay cậu, nhéo nhéo, cười bảo, “Cái thây nhỏ bé của cậu mà so với tôi sao? Mặc đi.”
Tay Vu thiếu gia run rẩy, như lên cơn động kinh.
Cổ tay nóng còn muốn hơn cả nhiệt độ trà sữa cậu đang cầm.
Hai người đi qua giao lộ, quả nhiên thấy chuỗi xe hơi dài đang bị chận, trong đó có một chiếc nhá đèn, chính là xe đặc biệt dành riêng cho Vu thiếu gia.
Lục Diệp vừa thấy xe kia, cực độ lạnh lùng vô tình lấy lại áo khác, tịch thu trà sữa, sập dù, để Vu thiếu gia lại dưới hiên, dứt khoác rời khỏi, “Tới đón cậu rồi kìa.”
Vu thiếu gia cơ bản chưa kịp phản ứng, sửng sốt chốc lát.
Mãi tới khi xe đã đậu trước mặt, tài xế che dù bước xuống đón cậu, Vu Lạc mới hậu tri hậu giác hé miệng: “Đệt!”
Hình tượng thiếu niên xinh đẹp hotboy trường vỡ đến thương tích đầy mình.
Vào xe, Vu thiếu gia hếch cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc thấy một nhà thuốc, đột nhiên lên tiếng: “Dừng lại.”
Mấy phút sau, Vu thiếu gia mua một đống lung ta lung tung không biết có thuốc chết Lục Diệp hay chăng, kéo mở cửa xe, rồi lại thêm mấy phút nữa, đã ở cục cảnh sát.
Vu thiếu gia bọc áo mưa từ đầu tới chân biến bản thân thành Spiderman âm thầm làm việc tốt, sau đó nhét túi thuốc lớn vào phòng thường trực, rồi cắm đầu chuồn mất.
Người tại phòng thường trực bấm số khẩn cấp, cấp báo có người đặt bom cục cảnh sát.
Đồng chí cảnh sát trực đêm Lục Diệp đã tới hiện trường trước tiên, cũng thuận lợi “tháo bom”.
Không cần xem camera giám sát cũng biết đây là tác phẩm của Vu tiểu thiếu gia.
Nhớ về chuyện cũ, Vu thiếu gia thực sự thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Bây giờ nghĩ lại, cái gì trả lễ rồi cảm ơn báo ân, bản thân mình lúc đó chắc chắn đã bị tên yêu tinh cục trưởng Lục mê hoặc.
Trong mưa ngắm chiếc cổ kia không chớp mắt, đầy đầu ảo tưởng nhào tới ôm lấy, liếm láp từ trên xuống dưới, mỗi một tấc da thịt, từ chỗ lõm đến nơi nhô ra, đều phải liếm thật tỉ mỉ dịu dàng, lưu lại vết đỏ loang lổ.
A, Vu thiếu gia ão não kêu khẽ, đoạn lau mũi, chưa đổ máu.
“Thất thần?” Sau ót bị nhéo.
Vu thiếu gia lập tức tỉnh táo, như con mèo nhỏ bị thuần phục, cạ cạ mặt vào cổ cục trưởng Lục.
Cục trưởng Lục cúi đầu cắn gáy Vu thiếu gia, gập hai chân cậu áp trước ngực, cánh tay vòng qua eo, ôm cả người cậu vào lòng.
Áo tắm trượt khỏi bả vai, tựa con bướm gấp đôi cánh lại.
Cục trưởng Lục ngồi xuống, để Vu thiếu gia lên người mình rồi mới từ từ nhấn xuống.
…
Sau mấy hiệp.
Cục trưởng Lục triệt để chiến bại, mở cổng thành thả hổ.
Vu thiếu gia tự nếm ác quả, không khép chân nổi.
Đợi đến khi hoàn toàn xong việc, Vu thiếu gia đã mơ hồ thần trí.
Cục trưởng Lục ôm siết anh chàng cứ khiến người ta đau lòng này, hai thân thể ẩm ướt mồ hôi cùng chen vào nhà tắm, cục trưởng Lục cầm vòi sen xả nước, chờ nhiệt độ vừa phải mới trở ra đỡ Vu thiếu gia vào.
Cục trưởng Lục định xử lý mặt sau cho Vu thiếu gia.
Không ngờ Vu thiếu gia đã thiếp đi uốn eo một cái, tránh thoát, “Không muốn….”
Cục trưởng Lục thấp giọng dỗ dành: “Ngoan, không làm, rửa sạch cho em thôi, để đó sinh bệnh.”
Vu thiếu gia mơ mơ màng màng, ôm eo Lục Diệp không buông, “Anh….
Anh gạt em….
Không… Không lấy ra….
Em muốn ….
Em muốn giữ lại….
Sinh cục cưng cho Lục Diệp…”
Cục trưởng Lục dở khóc dở cười, hôn Vu thiếu gia mấy cái thật mạnh, nhỏ giọng nói: “Lục Diệp không cần cục cưng khác, có một Vu Tiểu Lạc là đủ rồi.”
“Hí hí hí…” Vu thiếu gia cúi đầu cười khúc khích, rồi chìm vào giấc ngủ.
Cục trưởng Lục bất lực, tắm rửa giúp cậu xong, liền kiểm ra mặt sau, mới đỡ người lên giường.
Nằm xuống sau hồi bận rộn, cục trưởng Lục ngắm gương mặt khi ngủ của Vu thiếu gia, sâu sắc cảm giác sớm muộn gì mình cũng bị vắt kiệt, không khỏi sinh lòng lo lắng.
Vì vậy, anh yên lặng trở mình, móc điện thoại ra, mở baidu, nhập một hàng chữ: “Đàn ông ăn gì bổ thận tráng dương nhất?”.