Đọc truyện Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết – Chương 6
Làm thiếu gia nhà họ Giang, sinh nhật năm mười tám tuổi của Phó Tư có thể nói là hoành tráng, những nhân vật chiếm một nửa giang sơn trong thời đại mới gần như xuật hiện hết. Vị thiếu gia này như cá gặp nước trong một đám quyền quý, ứng phó như thường, khiến rất nhiều thiếu nữ thầm thương trộm nhớ.
Từ bề ngoài mà nói, thiếu gia đẹp trai lại cao to tuấn mãnh, ngũ quan và vóc người đều cực kỳ xuất sắc, gặp người thì luôn giữ ba phần cười, nói chuyện cũng khiến người ta yêu thích. Mà từ tuổi tác, cậu đúng là độ tuổi rất thích hợp để yêu đương lâu dài.
Một người đẹp nhiệt tình và lớn mật hiểu rõ những điều đấy, cô không trực tiếp tới đến gần mà chọn đi đường vòng, trong một góc nào đó ở tiệc rượu, tìm được cha của Phó Tư.
Mệnh lệnh của cha mẹ, rất quan trọng.
Cô nhấc làn váy, cố gắng phô bày những mặt tốt nhất của bản thân, đi qua trước mắt Giang tiên sinh, vốn định giả vờ lơ đãng quay đầu mở lời, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy anh, cô đã trực tiếp mất hồn.
Giang Vô Ngôn là bang chủ bang Hoa Diệu, trong lứa tuổi của cha mẹ cô luôn mang hung danh, nghe nói anh từng bình định nội loạn chỉ trong một đêm, bắt được kẻ phản bội rồi xử quyết ngày trước mặt mọi người, giết người thì chưa bao giờ thay đổi sắc mặt, cho dù gặp phải tình cảnh nguy hiểm đi chăng nữa, tư thái của anh cũng chưa từng thay đổi. Có thể nói là thiết huyết vô tình, không ai dám trêu chọc.
Người dũng mãnh như vậy, sao có thể là vị trước mắt này?
Cô tiểu thư vốn định bắt chuyện bắt đầu cảm giác trái tim của mình sắp ngừng đập, cô không nhịn được nghĩ: Nếu người trước mắt có giết mình, vậy chắc chắn đó là vinh hạnh của mình. Anh có giết người thì có sao? Liệu khi đó, trong mắt anh sẽ có mình hay không?
Bảo tiêu đứng nghiêm xung quanh thấy tiểu thư không bình thường này, khom lưng xin chỉ thị từ Giang tiên sinh, hắn mới nói được một nửa, đột nhiên nhìn thấy nhân vật chính của tiệc rượu đang lại gần, liền lập tức đứng thẳng người.
Hai năm qua, bằng năng lực học tập xuất sắc của Phó Tư cộng thêm sự đề bạt từ Giang tiên sinh, địa vị của Phó Tư trong Hắc Diệu bang đã trở nên hết sức quan trọng, không dám ai dám coi khinh cậu. Trong một tương lai không xa, khi cậu đã kế thừa vị trí bang chủ từ Giang tiên sinh, chắc chắn sẽ trở thành một người lãnh đạo xuất sắc.
“Nhanh thế, mọi việc đã xong hết rồi?” Giang Vô Ngôn thấy cậu đến, dịch người sang bên cạnh nhường chỗ cho cậu.
Phó Tư cảm kích ngồi ở bên cạnh anh, tự nhiên bưng rượu trên bàn thủy uống một hớp, “Để những chuyện đó sang một bên, con chỉ muốn tới xem tiên sinh một chút.”
“Mỗi ngày đều nhìn, có gì đáng xem?” Con trai lấy mất đồ uống của mình, Giang Vô Ngôn ra hiệu, bảo tiêu lại đi lấy một ly lại đây.
Phó Tư nói, “Mỗi ngày con đều nhìn, nhưng mỗi ngày cũng nhìn không đủ. Nơi này hôm nay nhiều người như vậy, con sợ tiên sinh bị người khác cướp đi, nên muốn đến xem thêm vài lần, coi trừng cho cẩn thận.”
Giang Vô Ngôn buồn cười, “Để con học lòng rồi.”
Phó Tư, “Đều là điều nên làm ạ.” Cậu quay đầu, thấy vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh đang nhìn chằm chằm cha mình, cực kỳ khó chịu đứng dậy ngăn tầm mắt của đối phương lại, nhắc anh phải về nhà.
Tiệc rượu tiến hành tới đây cũng coi như sắp xong, Giang Vô Ngôn tin tưởng Phó Tư có chừng mực, bản thân anh vốn cũng không muốn ở lâu thêm nữa, nên yên tâm rời đi cùng cậu.
Để kịp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Phó Tư, Giang Vô Ngôn đã có một quãng thời gian không nghỉ ngơi đủ giấc, cộng thêm uống nhiều rượu trong bữa tiệc, nên vừa lên xe anh đã dựa vào ghế mơ màng ngủ mất.
Tài xế giảm tốc độ xuống, cố gắng để Giang tiên sinh ngủ thoải mái hơn, mà Phó Tư thì đặt thêm một chiếc gối nhỏ lên vai mình, dời đầu tiên sinh lên gối.
“Ngủ như này thoải mái hơn.” Cậu giải thích với tài xế.
Tài xế điều chỉnh kính chiếu hậu, trong lòng lại cảm thán một câu đã cảm thán suốt hai năm liền, tình cảm hai cha con nhà này tốt thật đấy.
Về đến nhà, Phó Tư vẫn không đành lòng đánh thức Giang Vô Ngôn, bèn ôm anh về thẳng phòng ngủ, còn tri kỷ đổi áo ngủ cho anh.
Cậu làm tất cả những thứ này đã quen tay nên làm rất nhanh, như thể đã tập qua vô số lần. Cuối cùng, cậu giúp tiên sinh tắt đèn bàn, đắp chăn. Trong gian phòng tối tăm, Phó Tư hít sâu, đột nhiên kéo một góc chấn lên, chui vào.
Từ ngày cùng tiên sinh ngắm mặt trời mọc vào năm mười sáu tuổi, đã rất lâu rồi cậu chưa từng được nằm cùng với Giang Vô Ngôn nữa. Hiện tại, dựa vào sự táo bạo nhờ uống rượu ở tiệc tối, khi tiếp xúc được người này, Phó Tư cảm giác tất cả mọi nơi trên thân thể của mình đều đang hưng phấn đến run rẩy.
Không nhịn được, thân thể thiếu niên nông nổi rất dễ dàng có phản ứng, được tiếp xúc gần như thế này, toàn thân đều là mùi hương của tiên sinh.
Ỷ vào người đang ngủ say, Phó Tư từ từ tiếp cận anh, rồi dần dần ôm lấy anh từ sau lưng.
Chỉ mới tiếp xúc qua làn da đã khiến cậu thở dốc không ngớt. Dưới tác động của cơ thể, tính cảm nông bỏng mạnh liệt trong lòng kia như muốn trào ra, thật sự không nhịn được, vừa sợ sẽ đánh thức người, cằm của cậu đè lên xương quai xanh của Giang Vô Ngôn, hít một hơi nhằm khắc chế bản thân, khàn khàn nói, “Tiên sinh, con yêu người.”
Đây chính là tính cảm mà mỗi thời mỗi khắc đang dằn vặt cậu, trước đây chỉ dám lén lút ảo tưởng trong lòng. Mà ngày hôm nay, có lẽ là bởi vì lễ thành nhân khiến cậu cảm giác mình rốt cục cũng đã trưởng thành, mới có dũng khí nhỏ giọng nói nó ra trong đêm khuya yên tính này.
Phó Tư cho rằng sẽ không được đáp lại, mà tốt nhất đừng có đáp lại. Nhưng cậu không ngờ, ngày khi cậu vừa nói xong, người trong lòng lại nghiêng đầu, ngữ khí có vẻ cực kì kinh ngạc, “Con….”
Liên tiếp chịu kích thích, cuối cùng, Phó Tư không khống chế được dục vọng của mình, cậu lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân muốn che dấu, trong đầu trống rỗng, cũng không biết chính mình nói cái gì, rối loạn chạy mất.
Lưu lại một Giang Vô Ngôn nội tâm phức tạp.
[ hệ thống: Chúc mừng, con trai lớn rồi. ]
[ Giang Vô Ngôn: Vâng, đúng là lớn rồi, nhưng hình như ngoài lớn ra còn hơi cong? ]
[ hệ thống: Con cái mà, ai mà chẳng có chút quan tâm đến cha mình, điều này rất bình thường, có thể hiểu được. ]
[ Giang Vô Ngôn:… Bình thường chỗ nào. ]
Ở chung hai năm, Giang Vô Ngôn đã vô cảm với sự trêu chọc của hệ thống, có lúc còn hùa với nó như một trò giải trí, nhưng hiện tại không giống những lúc đó, có vấn đề càng quan trọng cần anh phải giải quyết.
Giang Vô Ngôn bật đèn trong phòng ngủ rồi xuống lầu tìm một vòng. Quả nhiên, không thấy Phó Tư.
[ hệ thống: Xem ra là ngượng quá nên chạy rồi, Giang tiên sinh, làm sao bây giờ? ]
[ Giang Vô Ngôn: Tìm được người rồi bàn tiếp. ]
[ hệ thống: Tìm được rồi thì sao đây? Anh định dùng cách gì để đối mặt với mối quan hệ này? ]
[ Giang Vô Ngôn:… ]
[ Giang Vô Ngôn: Dù gì thì nó cũng là con trai con trai của tôi. ]
Hơn nửa đêm, Giang Vô Ngôn lấy một chiếc xe thể thao từ gara rồi tự mình lái đi. Có hệ thống giúp đỡ, anh đi thẳng đến quán bar mà Phó Tư đang trốn. Mới vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy con trai mình một giờ trước còn chạy trối chết, giờ bên người đang vây quanh một đám nam nữ, mua say trên ghế dài.
Các loại rượu rực rỡ muôn màu chất đầy mặt bàn, bất kể ai đến chức rượu cậu cũng đều uống hết, không bỏ một ai.
Âm thanh khen hay liên tục vang kên, Giang Vô Ngôn tức giận vào trong, bước nhanh tới gần, tát Phó Tư một cái.
Bầu không khí náo nhiệt bỗng im bặt, một tát này khiến Phó Tư bối rối, cũng đánh tỉnh cậu. Cậu nhìn người đàn ông trước mắt, sững sờ nói một câu “Tiên sinh.”
Một thiếu nữ nhìn quen quen cũng ngồi trên ghế dài giật nhẹ tay áo Giang Vô Ngôn, ngại ngùng gọi một tiếng “Chào chú”, nhờ tiếng chào hỏi này mà bầu không khí lúng túng mới chậm rãi qua.
Giang Vô Ngôn nhận ra bọn họ đều là bạn học của Phó Tư, hỏi, “Sao các cháu lại ở chỗ này.”
Thiếu nữ nọ là người đầu tiên tiếp lời, “Phó Tư gọi chúng cháu đến, cậu ấy nói là cậu ấy muốn uống rượu, hỏi có có người nào muốn đi cùng không, vừa khéo hôm nay là sinh nhật cậu ấy, chúng cháu về khá trễ, chỗ này cũng gần, nên cùng nhau đến đây hết.”
“Rất tốt, ” Giang Vô Ngôn biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhìn Phó Tư, “Vậy ta không quấy rầy nữa, con cẩn thận chơi đi.” Dứt lời, anh quay đầu rời đi.
Vô duyên vô cớ tát con trai minh một cái, sau đó phủi mông rời đi? Cảnh tượng này khiến mọi người không thể hiểu nổi, lại nhìn sang một nhân vật chính khác, Phó Tư sửng khi thấy Giang tiên sinh đi rồi, lập tức liều mạng đi theo.
“Chú Giang đang cãi nhau với Phó Tư à?” Thiếu nữ bị bỏ lại suy đoán.
Một bạn học trai khác cảnh cáo cô, “Chớ đoán mò, chúng ta tiếp tục uống.”
Bọn họ ăn uống linh đình, tiếp tục không say không về.
Ngay trước khi Giang Vô Ngôn lái xe rời đi, Phó Tư nhanh chóng kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ. Cậu vẫn còn say, nhưng bản năng của thân thể lại hết sức tỉnh táo, cậu tự nói với mình, không thể để người này rời đi một mình.
Thái độ của Giang Vô Ngôn với cậu không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì, lái xe về nhà.
Phó Tư đã nhận ra bầu không khí khó hiểu giữa hai người, lại thêm cảm giác say, gọi hai tiếng tiên sinh, liều mạng muốn tới gần Giang Vô Ngôn, “Con thực sự thích người, tiên sinh.”
Cậu còn nói một lần, “Con rất yêu người.”
Giang Vô Ngôn im lặng cả một đường, cố gắng đi xe chạm lại để không bị cậu ảnh hưởng, nhưng hệ thống trong đầu lại không chịu buông tha cho anh đơn giản như thế.
[ hệ thống: Giang tiên sinh, con trai của ngài đang tỏ tình với ngài kìa, ý tưởng của ngài là gì? ]
[ hệ thống: Giang tiên sinh, người con không ruột thịt nhưng thân thiết hơn cả con ruột thịt mà ngài nuôi hai năm tỏ tình với ngài, ngài có ý tưởng gì không? ]
[ hệ thống: Giang tiên sinh… ]
[ Giang Vô Ngôn: Câm miệng, hỏi nữa tự sát. ]
Hệ thống đàng hoàng câm miệng.
Mãi đến khi đỗ xe trước cửa nhà, Phó Tư vẫn là muốn cọ lại gần anh, khiến Giang Vô Ngôn nhìn mà nổi nóng. Anh mở cửa xe muốn bỏ cậu đi trước, quay đầu lại thì phát hiện vạt áo đã bị người ta tóm lấy, Phó Tư tội nghiệp kéo áo anh, dùng ánh mắt nói chuyện.
Thực sự là không có cách nào với người say mà, Giang Vô Ngôn kéo tay cậu, đỡ cậu từ ghế phụ ra ngoài.
Trong hai năm, Phó Tư trưởng thành trở nên cao lớn hơn nhiều, cánh tay cũng trở nên dài hơn, khi đi qua những khoảng cách hẹp khó tranh khỏi bị đụng phải, nhưng cậu cũng không chê Giang tiên sinh thô bạo, đi ra rồi thì đàng hoàng đi theo anh, tay chân đều cố gắng nhẹ nhàng, không lên tiếng.
Có lẽ Giang Vô Ngôn cũng biết cậu say rượu chưa tỉnh, giờ anh có nói gì thì cậu chưa chắc đã nghe vào, bởi vậy anh cũng không nói một lời, dẫn cậu về thẳng phòng ngủ của anh.
Lúc trước về nhà, Phó Tư trực tiếp vào phòng ngủ chung với Giang Vô Ngôn, sau khi chạy trốn cũng không quay lại xem kĩ, Giang Vô Ngôn đã sớm chuẩn bị một bất ngờ cho cậu. Anh vốn định giả vờ ngủ, khi cậu trở về phòng mình thì dọa cậu một cái, không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, nhân vật chính không trúng chiêu, bản thân mình lại bị cậu dọa không nhẹ.
Mở cửa ra, ghế sô pha trước bàn có đặt một chiếc bánh gatô nhỏ, cả gian phòng đều là ánh đèn màu sáng lấp lánh. Ánh đèn soi sáng khuôn mặt của Giang Vô Ngôn, cũng chiếu tỉnh trái tim không muốn đối mặt hiện thực của Phó Tư.
“Tiên sinh…” Cậu không hề mừng rỡ, thay vào đó chính là cảm giác tội lỗi. Trò khối hài của đêm nay, tất cả đều là vì tư niệm của bản thân cậu, là bởi vì cậu sinh ra tham dục với cha nuôi của mình.
“Giang tiên sinh…” Cậu càng cảm thấy áy náy hơn. Phó Tư quỳ xuống rồi ôm lấy eo của Giang Vô Ngôn, “Con không dám nữa, đừng rời bỏ con, tiên sinh.” Nếu như mất cả ngài nữa, cuộc đời của con còn có ý nghĩa gì đây?
Giang Vô Ngôn xoa đầu cậu, cuối cùng hóa thành thở dài, “Trên đất lạnh, đứng dậy ăn bánh gatô đi.”