Đọc truyện Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết – Chương 4
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Phó Tư, vừa lên cao nhất, đã khiến người ta mở rộng tầm mắt. Ngoại hình và khí chất của cậu đã có sự chuyển biến rất lớn, may mà có thể chắc chắn danh sách và thẻ học sinh là hàng thật, các đồng học sơ trung của cậu gần như không thể nhận ra cậu, có vài thầy cô biết chuyện những không muốn lắm miệng, vì thế nên dù mọi người xôn xao hỏi nhau cũng không nhận được đáp án chuẩn xác.
Lòng hiếu kỳ một khi lên men khiến người rất khó chịu. Vào giờ nghỉ trưa, có một nữ bạn học bị đẩy ra hỏi, nhưng hỏi tới hỏi lui thì câu trả lời của Phó Tư đều vô cùng ba phải, mà không muốn nói nữa thì thẳng thắn im lặng mỉm cười.
Mất cả buổi trưa cũng không hỏi ra nguyên nhân, các bạn học đương nhiên ảo não. Có vài người quen biết cậu thương lượng buổi chiều tan học sẽ ngăn người lại trên đường về nhà rồi ép hỏi, nhưng vừa tan học, mới ra cửa trường đã thấy Phó Tư được một xe màu đen đón đi luôn.
Có người suy đoán gần đây nhà cậu có lẽ đã gặp được người giàu có, mà những bạn học nhận ra được biển số xe hơi thì nhìn chăm chú phương hướng mà ô tô đi, đến nửa ngày cũng không phát ra được thanh âm nào.
[ hệ thống: Anh làm như thế liệu có quá kiêu căng không? ]
[ Giang Vô Ngôn: Chuyện sớm hay muộn, mi muốn nhìn tương lai khi cậu ta thừa kế nghiệp cha, mỗi ngày lén lút né tránh người khác? ]
[ hệ thống: Hai chuyện khác nhau, anh phải biết là ra tay ở trường học sẽ dễ dàng hơn khi ở bên cạnh anh nhiều, nhỡ như bị… ]
[ Giang Vô Ngôn: Vậy mi trùng sinh lại lần nữa, sợ cái gì. ]
[ hệ thống:…. ] Quên mất, tên này là người không có chút ham muốn sống nào, mỗi ngày chỉ muốn đầu thai.
Cuộc đối thoại trong đầu của hai người kết thúc, Giang Vô Ngôn chỉ huy tài xế đến một nhà hàng tiếng tăm lừng lẫy, cũng hỏi cảm xúc của Phó Tư trong khai giảng, gần nhất có thấy biến hóa nào không.
Phó Tư không dấu diếm Giang Vô Ngôn mà nói rõ toàn bộ, cũng vì sự quan tâm của Giang tiên sinh mà mừng rỡ không ngớt.
Giang Vô Ngôn nói, “Có gì muốn nói với ta thì cứ nói, đừng để ý quá nhiều.”
Phó Tư gật đầu, “Con biết rồi, tiên sinh.” Mấy năm trước, khi gặp được Giang Vô Ngôn, mỗi ngày trao đổi qua độ, từng cú đấm thấu thịt, tự mình cảm giác cũng đều trải qua không tệ lắm, bây giờ đối với cậu mà nói, không phải sắp chết thì chỉ là chuyện nhỏ, cuộc sống luôn còn có hi vọng.
“Đến, xuống xe đi.” Chờ xe dừng lại, Giang Vô Ngôn đưa người vào khách sạn, dẫn vào phòng riêng.
Bóng bay và pháo giấy đã được chuẩn bị kỹ càng, khi mở cửa, vô số kim tuyến màu sắc sặc sỡ trôi nổi trước mắt Phó Tư.
Giang Vô Ngôn đi vào trước một bước mở hộp bánh gatô trên bàn, sau đó vẫy tay với thiếu niên, ” Sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ, đến đây, ăn cơm.”
Phó Tư đứng tại chỗ không nhúc nhích, đến khi anh gọi đến tiếng thứ ba, cậu mới ngồi xổm hẳn xuống, vui sướng bật khóc.
Sinh nhật năm mười sáu tuổi là sinh nhật tuyệt vời nhất của Phó Tư, cậu cảm thấy những chuyện tốt đẹp của cả đời mình hầu như đều dồn hết vào trong tháng này. Ăn bánh gatô xong, Giang Vô Ngôn bảo tài xế về trước, mình lái xe cùng Phó Tư về nhà.
Lúc trên xe, anh lại lần nữa hỏi những chuyện trong trường học của thiếu niên, những lời nhận được đều rất tốt, không có bất kỳ oán giận nào. Điều này là rất không bình thường, cuối cùng, Giang Vô Ngôn thăm dò hỏi cậu, “Ta định đổi trường học cho con, con cảm thấy thế nào?”
Phó Tư cười ngây ngô, “Tiên sinh cảm thấy phải thay đổi thì đổi ạ, con gì cũng được, con nghe tiên sinh.”
Giang Vô Ngôn nói, “Ở trường học mới không ai sẽ bắt nạt con, có ta ở đây, con có thể tùy ý kết bạn.”
Phó Tư hỏi, “Nếu đến trường học mới, tiên sinh còn tới đón con không?”
Giang Vô Ngôn, “Xem thời gian, nếu rảnh sẽ đi đón con, trường học mới cách nhà khá gần.”
“Vâng, vậy thì đổi đi.” Phó Tư gật đầu, “Chỉ cần có thể ở cạnh tiên sinh, tới chỗ nào đều được.”
Đổi trường học được giải quyết dứt khoát, Giang Vô Ngôn làm việc hoả tốc, trong vòng ba ngày, Phó Tư đã có học tích trong trường học tư nhân nổi danh nhất kinh thành.
Bởi vì có Giang Vô Ngôn làm chỗ dựa, không ai dám gây chuyện với Phó Tư, người muốn nịnh bợ cậu thì như cá diếc sang sông, thao thao không dứt.
Phó Tư hiểu rất rõ vì sao lại thế này, Giang tiên sinh thực sự nuôi dưỡng cậu như là người thừa kế, vì có thể xứng với thân phận này, trong nửa học kỳ cậu quyết chí tự cường, tiết bộ vượt bậc ở mọi phương diện, cũng khiến cho Giang Vô Ngôn lần đầu cảm nhận được cảm giác thành công khi làm cha làm mẹ.
[ hệ thống: Anh rất có thiên phú nuôi con đó, không cần tốn quá nhiều tâm tư. ]
[ Giang Vô Ngôn: Cậu ta vốn cũng có thiên phú, tôi chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. ]
Hệ thống không thể phủ nhận, thậm chí cực kỳ tán thành.
Giang Vô Ngôn làm đúng như những gì mình đã hứa hẹn, một khi có thời gian là đi đón Phó Tư từ trường về nhà, anh rất biết điều, không hề xuống xe, nhưng người thường nhìn thấy biển số xe của anh đều sẽ nhường chín mươi dặm đường, chỉ có trẻ con là hưng phấn.
Suốt hai tuần không có thời gian rảnh, lúc gặp nhau ở trên xe, Phó Tư nói, “Tiên sinh, con rất nhớ ngài.”
Giang Vô Ngôn, “Biết rồi, ngày hôm nay trải qua thế nào?”
Phó Tư, “Đều rất tốt, ngày hôm nay lại có người muốn mời con ăn cơm, nhưng con muốn đi ăn với ngài, nên đã từ chối.”
Giang Vô Ngôn, “Ta không nhất định mỗi ngày đều về nhà dùng cơm, con cũng có thể không cần mỗi ngày đều về nhà ăn.”
“Nhưng mà con muốn chờ ngài.” Phó Tư, “Chờ ngài về nhà chính là thời khắc mà con vui vẻ nhất.”
[ Giang Vô Ngôn:… Đứa nhỏ này, hình như hơi ỷ lại tôi quá mức? ]
[ hệ thống: Chắc là khuyết thiếu tinh yêu của cha, đừng lo. ]
[ Giang Vô Ngôn: Nếu là khuyết thiếu tình yêu của ba, sao cậu ta không gọi tôi là ba? Hoặc gọi bố cho thân mật hơn? ]
[ hệ thống: Tôi không biết, đừng hỏi tôi, có thể là tuổi anh còn trẻ, trông lại non, không gọi bố nổi. ]
[ Giang Vô Ngôn: Vậy gọi là gì? ]
[ hệ thống: Ba ba chứ gì. ]
[ Giang Vô Ngôn: Ừ, con trai ngoan ]
[ hệ thống:…. ]
Tâm tình Giang Vô Ngôn rất tốt, nên thái độ đối với Phó Tư cũng càng tốt hơn, “Tuần sau con có buổi họp phụ huynh, ta sẽ tìm thời gian tham gia.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, ” Phó Tư được sủng mà sợ “Ngài có thể tới đón con là tốt lắm rồi, không cần lãng phí thời gian vào việc này đâu.”
“Quá khách khí.” Giang Vô Ngôn đưa tay búng trán của cậu, “Ta là cha của con, những điều này là nên làm.”
Phó Tư che bị vùng trán bị búng, không tiền đồ đỏ mặt.
Vào ngày họp phụ huynh, Giang Vô Ngôn từ chối đi tất cả hành trình, lái xe đến sớm nửa giờ để chờ đợi.
Thường thì các cuộc họp phụ huynh trong trường quý tộc như này, rất ít cha mẹ ruột sẽ tới tham gia, cũng không biết ai đã tiết lộ tin tức, biết Giang tiên sinh sẽ tự mình tới họp, kết quả chữa lợn lành thành lợn què, một cuộc họp phụ huynh bình thường lại buổi xã giao, thậm chí sau đó còn có người muốn giới thiệu đối tượng cho anh, mỹ danh viết: Con cũng có rồi, có vợ còn xa sao?
Người quyền quý nói chuyện, thầy giáo không khống chế được tình cảnh, mãi sau đó Giang tiên sinh tự mình lên tiếng, hi vọng mọi chuyện nên tán gẫu sau cuộc họp phụ huynh kết thúc, tiếng nói chuyện mới dần dần yếu bớt.
[ Giang Vô Ngôn: Là ai? Ai để lộ ra tôi muốn đến? ]
[ hệ thống: Thật sự muốn biết? ]
[ Giang Vô Ngôn: Nói đi, tôi lăng trì hắn. ]
[ hệ thống: Con trai của anh. ]
[ Giang Vô Ngôn:….. ]
[ hệ thống: Con trai tầm tuổi này mà, đều có chút lòng hư vinh, có lẽ cậu ấy quá vui thôi. ]
[ Giang Vô Ngôn:…. ]
[ hệ thống: Anh còn muốn lăng trì cậu ấy không? Trọng sinh lại một lần cũng không phải là không thể nha. ]
Nói thì nói vậy, cả anh và nó đều chẳng muốn trọng sinh lại thật. Giang Vô Ngôn xoa xoa mi tâm, thở dài trong lòng.
Anh không biết rằng Phó Tư vẫn đang canh giữ ở cửa sổ nhìn anh, thấy hắn khó chịu, trong lòng cậu chẳng biết vì sao cũng loạn thành một cục, có một cô gái đứng bên cạnh đánh gãy tâm tư của cậu, là hoa khôi của trường ở lớp bên cạnh.
“Có chuyện gì?” Phó Tư thu lại tâm tính, cố gắng để mình nhìn qua không quá táo bạo.
Hoa khôi của trường ngượng ngùng nhìn cậu nói, “Tớ muốn… Biết phương thức liên lạc của chú Giang, cậu có thể nói cho tớ không?”
“Cậu muốn làm mẹ kế của tôi?” Sau nửa học kỳ lại cao thêm mấy centimet, Phó Tư cúi đầu đến nhìn cô nữ sinh này, một lúc lâu, mặt cậu không hề cảm xúc phun ra hai chữ, “Nằm mơ.”
Sau khi kết thúc họp phụ huynh, Giang Vô Ngôn chọn bừa một lý do để rời đi, bởi vì đã bị bại lộ thân phận, thời gian kết thúc muộn hơn dự đoạn hẳn hai tiếng, vì không muốn Phó Tư mấy thời gian, trước khi bắt đầu anh đã dặn tài xế đưa cậu về trước, nhưng khi anh ngồi trên xe lại phát hiện Phó Tư không đi, hiển nhiên một mực chờ đợi anh.
Giang Vô Ngôn cảm thấy mình cần phải giải thích một chút, “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên ra muộn.”
Phó Tư xấu hổ cúi đầu nhận sai, “Tiên sinh, là do con nói với người khác là ngài sẽ đi họp phụ huynh, nếu như không phải do con, ngày hôm nay ngài sẽ không….”
Vẻ mặt của cậu quá đáng thương, thanh âm nghe như sắp khóc đến nơi, Giang Vô Ngôn sờ sờ đầu của cậu, “Con quá khách khí, chút chuyện nhỏ này, không liên quan.”
“Nhưng mà….” Phó Tư còn muốn nói gì đó, lại bị Giang Vô Ngôn đè xuống, “Ta đã nói rồi, ta là ba của con, một người ba có thể khiến con mình cảm thấy kiêu ngạo, đối với ta mà nói cũng là một cái việc đáng tự hào, không cần phải tự trách.”
Nhắc tới vấn đề này, Phó Tư vẫn còn một vấn để khiến cậu khó chịu trong lòng, cậu cúi đầu không nói, lại đột nhiên nhắc đến một chuyện, “Giang tiên sinh, ngài sẽ tìm cho cho con một người mẹ sao?”
Giang Vô Ngôn cảm thấy kỳ quái, “Không phải con có mẹ rồi à?”
“Không, con không phải ý này, ” Phó Tư nói, “Con đang hỏi, sau này… ngài liệu có kết hôn không? Còn đồng thời sinh sống với người khác không?”
Giang Vô Ngôn khẳng định nói, “Sẽ không, ta nuôi con là đủ rồi.”
[ hệ thống: Nói là nói như vậy, nếu như thật sự có duyên với một người, anh chẳng phải vẫn sống với người đó à. ]
[ Giang Vô Ngôn: Sau đó thì hoàn thành nhiệm vụ rồi khiến đối phương cả đời làm quả phụ? ]
[ hệ thống: Đừng nghiêm túc như vậy, tôi đùa một chút thôi, đàn ông mà. ]
[ Giang Vô Ngôn: Tôi là một người nghiêm túc trong chuyện này, đối với tôi mà nói, có cảm tình mới nảy sinh quan hệ, có quan hệ thì cần phụ trách. ]
[ hệ thống:… ]
Dù nói thế nào, câu trả lời này vẫn khiến Phó Tư hài lòng.