Đọc truyện Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi – Chương 8: Anh ta nghĩ thế nào
Tôi bị anh ta dọa phát hoảng, bản năng muốn rụt tay về.
“Vera…” Vừa thấy là tôi, Bruce lập tức mềm hoá, giọng nói có chút khàn khàn gọi tên tôi, trong đôi mắt mang theo chút mờ mịt, hiển nhiên vừa tỉnh ngủ.
Tôi tính toán tiếp tục rút tay về, anh ta lại nhíu mày nắm thật chặt tay của tôi, tôi vốn hơi cúi người không giữ được tốt cân bằng, khí lực của anh ta lại không nhỏ, kết quả… Tôi cũng rất khoa trương lại giả tạo ngã vào trong lòng anh ta.
Vì thế hai người nhất thời đều ngây ngẩn.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, theo lý thuyết hẳn là phải lập tức nhảy lên giả bộ chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng mà này lồng ngực rộng lớn gần trong gang tấc, gương mặt anh tuấn, giọng nói trầm thấp, hơi thở mùi hương yên thảo, nhất là cơ ngực ấm áp mà hữu lực dưới lớp áo sơmi, còn có xương quai xanh lộ ra dưới hai cái nút áo…
“Vera…” Lúc này giọng nói so với vừa rồi còn khàn khàn hơn, anh ta vươn tay ra, ngón tay vuốt ve gương mặt tôi.
Vì thế…
“Ôi trời ạ Vera em làm sao vậy! Ôi đáng chết sao em lại chảy máu mũi thượng đế!”
…
Rối ren kết thúc.
Tôi ngồi một bên, cúi đầu rất sâu, vì chỉ mới nhìn thấy xương quai xanh thôi mà đã chảy máu mũi rồi, vừa xấu hổ và giận dữ hơn nữa vô cùng đau đớn.
“Khụ, chúng tôi đều hiểu mà Vera, phụ nữ Trung Quốc hàm súc và truyền thống rất nổi tiếng thế giới.” Fox nỗ lực ho khan ngừng cười, gương mặt già nua màu sôcôla cười thành một đóa hoa cúc, “Nhưng mà… Khụ khụ… được rồi, tôi thừa nhận dáng người Bruce quả thật rất không tồi… Phì…” xem ra phương pháp ho khan để nghẹn cười không có hiệu quả gì.
Tôi mạnh ngẩng đầu nghẹn đỏ mặt căm tức nhìn ông ta, kết quả lại bởi vì ngẩng đầu quá mạnh, xoang mũi phun ra không khí, trực tiếp phun cả khăn giấy cầm máu trong lỗ mũi ra ngoài, giống hệt đạn pháo trực tiếp bay lên bàn, còn xoay xoay mấy vòng.
“Ha ha ha ha!” Fox cười càng thêm khoa trương.
“Được rồi Fox, không buồn cười đến thế đâu.” Bruce nhấc khóe môi lên mỉm cười, nhìn ra được tâm tình anh ta không sai, “Em còn cần giấy ăn không, Vera?”
“Không cần, cám ơn.” Tôi rầu rĩ nói, vừa rồi đổ máu một hồi, giờ cái mũi đã không còn đổ nữa.
Khụ, nhưng nói lại thì dáng người Bruce thật là rất tuyệt, tuy rằng buổi sáng đã xem qua nửa thân trần, nhưng nhìn là một chuyện, bổ nhào vào trong lòng sờ ở trong tay lại là chuyện khác. Tuy rằng cách quần áo… Không biết nếu sờ trực tiếp lên thì cảm giác thế nào…
… Trời ạ! Tôi đang nghĩ cái gì thế…
Ngay tại trái tim nhỏ của tôi đang bùm bùm nhảy loạn miên man suy nghĩ, bên kia, Bruce đang nói chuyện nghiêm túc với Fox.
“Tôi cũng không biết là tập đoàn Lưu thị này làm ăn có hợp pháp hay không” Fox nói, “Công ty bọn họ đạt mức tăng trưởng 8% một năm, nhưng phương diện này khẳng định có giả, thậm chí bất hợp pháp.”
Bruce gật đầu: “Được rồi, vậy thì hủy lần hợp tác này vậy.”
“Cậu đã sớm biết?”
“Tôi làm thế vì muốn tiếp cận gần hơn đến sổ sách của họ.”
“Được rồi, vậy còn có chuyện gì cần tôi làm không?”
“À, tôi nghĩ tôi cần một bộ đồ mới…”
Fox lấy ra mấy tờ giấy từ trong túi ra, hai người lại bắt đầu thảo luận. Tôi từ xa nhìn thoáng qua, là mấy bản thiết kế khôi giáp tôi nhìn thấy ở trong văn phòng Bruce ngày hôm qua.
Mấy vấn đề này thì tôi không góp được câu nào, đương nhiên tôi cũng không muốn chen vào nói, chỉ là cảnh tượng này… Thôi, cái cảm giác quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt này, tôi nên sớm quen không phải sao.
Lúc ăn cơm trưa, tôi nói với Bruce ý kiến mà sáng đã tính toán hồi lâu.
“… Nếu tiếp tục để tôi mỗi ngày ăn ở miễn phí, chỉ lấy tiền mà không làm việc” tôi vừa nói vừa vụng trộm quan sát vẻ mặt của anh ta, “Tôi nghĩ… ừm… Cho dù anh bắt cả nước Mĩ không cho tôi công việc, tôi cũng vẫn rất khó tiếp tục như thế này.”
“Vậy Vera có tính toán gì không?” Bruce ung dung cắt bít tết trong đĩa, giống như đã chắc chắn tôi không có khả năng rời Go-them, hoặc là không có khả năng rời anh ta.
Quả thật tôi cũng tạm thời không tính rời nơi này đi, dù sao bây giờ tôi quả thực không có tiền.
“Kỳ thực” tôi tạm dừng một chút, nói ra suy nghĩ đã loanh quanh trong đầu tôi đã lâu, “Tôi muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh.”
“Học nghiên cứu?” Anh ta buông dao nĩa xuống, có chút ngoài ý muốn nhìn tôi, nhưng lập tức liền mỉm cười gật đầu, “Chủ ý thật không tệ. Em muốn đi đại học nào? Chuyên nghiệp gì? Buổi chiều tôi liền phái người gọi điện thoại… “
“Không!” Tôi nhanh chóng đánh gãy lời anh ta, “Ý tôi là tôi muốn tham gia kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh cả nước vào tháng mười năm tới, chẳng phải là tôi cự tuyệt ý tốt của anh, à không, kỳ thực đúng là muốn cự tuyệt, chẳng qua tôi không muốn gây phiền toái cho anh, dù sao anh đã giúp tôi nhiều như vậy…”
“Tôi hiểu, Vera. Vậy thì hết thảy cứ dựa theo ý nguyện của em đi, em tùy thời đều có thể bắt đầu ôn tập.” Bruce mỉm cười đánh gãy lời tôi, sau đó mở ra tay, “Kỳ thực tôi cũng rất muốn tiếp tục ra sức học thạc sĩ, nằm mơ cũng muốn trở lại cuộc sống trường học… Chỉ tiếc tôi còn chưa học xong năm thứ tư đại học, Princeton đã đá tôi ra, chỉ phát cho tôi vài cái tờ chứng minh tốt nghiệp rách nát.”
… Đúng vậy, anh cả ngày ăn chơi đàng điếm như vậy, gây tổn hại cho đại học nhà người ta n lần, trường học nhà ai dám nhận chứ.
“Vậy em có phiền không nếu như em cho tôi biết một chút em muốn học về cái gì?” Có vẻ như anh ta cảm thấy rất hứng thú về vấn đề này, tiếp tục hỏi.
“Địa chất học.” Tôi trả lời.
Anh ta lại lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn lần nữa.
Đúng vậy, địa chất học, đây là khoa chuyên nghiệp của tôi ở Trung Quốc kiếp trước, đó là một ngành học tương đối ít chú ý, mà tôi cũng bởi vì yêu địa chất mới điền nguyện vọng. Sau này bởi vì đủ loại nguyên nhân, tôi không thể tiếp tục học nghiên cứu, mà phải kiếm việc làm khác. Bây giờ đã không còn bị những ràng buộc trước kia, đương nhiên muốn học nghiệp một lần nữa.
“Tôi chuẩn bị thi học bổng để gánh đỡ học phí, về khoảng thời gian trước lúc nhập học… vẫn phải phiền toái anh.” Tôi có chút ngượng ngùng, nhưng trước mắt, đây là biện pháp duy nhất, “Tôi sẽ viết giấy nợ cho anh! Về sau nhất định sẽ trả đủ cho anh!”
Dù tôi có phải mất trí nhớ hay không, dù trước kia tôi và anh ta có qua lại gì… ngay cả anh em ruột thịt còn phải tính rõ, tôi tuyệt đối không có khả năng mặt dày tiêu tiền của anh ta, cho dù đối với anh mà nói chẳng hề đáng kể.
Mời ăn vài bữa cơm, tặng di động… đều có thể quên đi, nhưng tôi tuyệt đối không có khả năng bắt anh ta gánh cuộc sống về sau của tôi – một người không thân cũng chẳng quen.
… đương nhiên, nếu quan hệ giữa tôi và anh ta là do anh ta nợ tôi một khoản lớn, thì tôi đây có thể yên tâm ăn uống của hắn. Nhưng tôi cảm thấy suy đoán này không quá khả năng.
Chân mày Bruce cau lại, anh ta có chút phiền chán xoa nhẹ hoa văn trên thìa, khẽ mân miệng nói với tôi: “Em nói như vậy, khiến tôi rất khổ sở, Vera. Tôi tưởng ít nhất chúng ta đã là bạn.”
“Xin lỗi, Bruce.” Tôi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói, “Tôi coi anh là bạn, nhưng đây là nguyên tắc của tôi.”
Bruce nhìn tôi rất chăm chú, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên giống như nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt thoải mái trở lại, mỉm cười, “Thôi được rồi, tiểu thư nguyên tắc.”
Tôi và Bruce cũng không ở công ty lâu, ăn cơm xong trở về nhà. Tôi ngốc ở trong phòng bắt đầu lên mạng tìm kiếm một ít bộ sách chuyên nghiệp về địa chất và đề ôn tập, đương nhiên không thể thiếu tài liệu ôn tập tiếng Hán bản GRE, phí chuyển phát qua hải ngoại thật cao.
Đương nhiên, tất cả phí dụng… tạm thời vẫn mượn của giám đốc trước đã.
Buổi chiều, tôi nhận được một phong thư rất lớn, bên trong là một vài quyển sách vở, hộ chiếu cũng có, hơn nữa lúc trước Michael giúp tôi làm chúng, mấy tờ giấy tờ tùy thân cơ bản đều đầy đủ hết.
Mà khiến tôi kinh ngạc là trong đó còn có một cái thẻ xanh, ghi rõ nghề nghiệp của tôi là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Wayne.
… thậm chí còn có một quyển bằng lái! Nhưng mà tôi ngay cả cách khởi động xe cũng không biết!
… Quả nhiên có tiền là có thể bắt quỷ đẩy cối xay sao.
Bruce ngủ chiều hơn ba giờ, sau đó liền đi ra cửa, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, ước chừng gần tám giờ mới trở về, gọi điện thoại nói với tôi xe dừng ở dưới tầng, bảo tôi thay quần áo đi ra ngoài cùng nhau ăn cơm tối.
Tôi vẫn mặc bộ đồ công sở, trong ví có điện thoại và khăn giấy linh tinh, đi xuống tầng. Một chiếc xe thể thao Ferrari màu lửa đỏ phong cách đến cực điểm đậu ở đó, Bruce đứng ở bên cạnh xe mỉm cười với tôi, tôi không khỏi hoài nghi có phải anh ta một năm 365 ngày, mỗi ngày đều có mỗi loại xe khác nhau hay không.
Nhưng khi tôi nhìn thấy trong xe có một vị mỹ nữ tóc vàng cao gầy đang ngồi, tôi lập tức hiểu chiều nay tên khổng tước này đi làm ‘chuyện tốt’ gì.
Mỹ nữ mặc bộ váy nhỏ màu đen lộ vai, lúc nhìn thấy tôi rõ ràng có chút mất hứng, nhưng vẫn cố gượng cười, gật gật đầu với tôi.
“Vera, đây là Natasha, diễn viên múa ballet ưu tú nhất trên thế giới.” Bruce vừa lái xe vừa cười với chúng tôi qua gương chiếu hậu, tôi nhíu mày, Natasha nhanh chóng nhìn về phía gương chiếu hậu, lộ ra tươi cười duyên dáng với anh ta.
… Quả nhiên suy đoán của tôi hôm trước là chính xác.
Bruce vừa lái xe vừa cùng Natasha nói chuyện câu được câu không, tôi rất tự nhiên tiếp tục làm bố cảnh. Nói đến cùng, tôi không rõ lắm tột cùng thì Bruce nghĩ như thế nào, ở trước mặt tôi biểu hiện một mặt “Tôi và em có JQ” “Em đã quên những kí ức ngọt ngào của chúng ta”, thậm chí còn chính miệng nói qua cái gì mà “Tôi hi vọng em nhớ ra hơn bất cứ ai”, nhưng mà quay đầu liền kéo tôi cùng một vị mỹ nữ khác đi ra ngoài cùng ăn bữa tối…
Được rồi, tôi biết anh ta đối với cô Natasha này hẳn cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, người thực sự có thể khiến anh ta luống cuống, hẳn là chỉ có… Rachel đi.
… Nhưng mấy chuyện đó thì có quan hệ gì với tôi? Thật sự một chút quan hệ với tôi cũng không có.
Tôi dời mắt khỏi tươi cười Bruce trong gương chiếu hậu, quay đầu nhìn cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ xe, thầm nói với mình như vậy.
Chúng tôi đi đến một nhà hàng thoạt nhìn rất xa hoa, Bruce vừa giao xe cho bảo vệ, Natasha lập tức xông lên khoác chặt lên cánh tay trái anh ta.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, ý bảo tôi khoác cánh tay phải của mình. Tôi quyết đoán lắc đầu, yên lặng lui ra sau nửa bước, thà làm người hầu cũng không muốn trở thành bối cảnh tô điểm cho cái danh ‘công tử đào hoa’ của anh ta.
Bruce thu lại cánh tay, ngọn đèn ở cửa nhà hàng rất sáng nhưng không chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ nhìn thấy anh ta cười với tôi, rồi mang Natasha dẫn đầu đi vào.
Tôi vội vã đuổi kịp.
Tuy rằng là nơi xa hoa, nhưng bên trong rất nhiều người, có thể nhìn ra được làm ăn rất có lời. Tôi còn đang tìm kiếm chỗ nào có bàn trống, Bruce đã lập tức bước về một phía, đại khái đi được hơn mười thước, mới treo lên vẻ mặt ‘thật khéo’ lớn tiếng nói: “A, Rachel, em cũng ở đây à!”
Người ngồi ở bàn đó đúng là mỹ nhân Rachel trong bộ váy trễ màu đỏ, còn có một thanh niên tóc vàng cao lớn, Rachel có vẻ rất cao hứng, lộ ra tươi cười xinh đẹp nhìn Bruce đến gần, lúc ánh mắt đảo qua Natasha liền tập quán hiện lên khinh miệt.
Tôi tiếp tục làm bố cảnh yên lặng đi ở phía sau hai người, phỏng chừng là người ta trực tiếp không phát hiện thấy tôi.
Tôi cảm thấy gương mặt vốn liền không có biểu cảm gì của tôi giờ càng thêm không biểu cảm.
“A, cô Lee cũng ở đây.” Rachel cười chào hỏi với tôi, tôi gượng kéo ra một cái tươi cười.
Bruce giới thiệu Natasha và tôi, Rachel cũng giới thiệu bạn trai của cô ấy – Harvey Dent, sau đó Bruce tỏ vẻ nhìn thấy bọn họ rất cao hứng, cho nên muốn muốn ghép bàn lại.
“… Tôi không biết bồi bàn có đồng ý hay không …” Dent hiển nhiên rất không đồng ý ba cái bóng đèn này đến quấy rầy thế giới hai người của anh ta và bạn gái, nhất là trong đó có tên khổng tước nổi tiếng đào hoa.
“À, bọn họ phải đồng ý, bởi vì nhà hàng này là tôi mở.” Bruce rất tự nhiên nói, sau đó vẫy tay gọi một bồi bàn đến dọn bàn.
Tôi tinh tường nhìn thấy vùng khăn trải bàn phía Harvey Dent bị nhăn nhúm một chút.
Bữa cơm này cũng không tính là vui vẻ, ít nhất theo tôi là như thế.
Ngài Harvey Dent liên tục phát biểu diễn thuyết về chuyện anh ta vừa nhậm chức công tố viên thành phố Go-them, cũng hạ quyết tâm đả kích phần tử phạm tội trái pháp luật trong thành phố này; Rachel kiên định cho rằng thành phố này cần công chính công bằng chấp pháp mà không phải là một kẻ trong bóng đêm tự gọi là sứ giả chính nghĩa lấy bạo chế bạo; Bruce thì liên tục mang thái độ của một nhà giàu mới nổi mà tỏ vẻ ủng hộ lời nói chính kiến của Harvey, tuổi già cũng không cần lo áo cơm; liền ngay cả Natasha cũng dùng tiếng Anh giọng Russia thỉnh thoảng nói chen vào.
Tôi chuyên tâm tấn công món Sườn Cừu Tiêu Đen trên bàn, ăn cực kỳ ngon nghẻ.
Tuy rằng đối thoại của bọn họ luôn cho tôi cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không có từ mấu chốt nào có thể khiến tôi nhớ được.
“Thành phố Go-them đề cử một người bịt mặt làm thần bảo vệ cho bọn họ?” Natasha ngạo mạn mỉm cười, “Đúng là buồn cười lại hoang đường.”
Người bịt mặt? Rất quen… Nhưng mà vẫn không nghĩ ra được… Tôi vừa ăn thịt vừa rối rắm.
“Go-them có anh hùng của mình, đây là một chuyện đáng giá kiêu ngạo.” Harvey nói.
“Một thành phố cần người lãnh đạo do dân chúng tuyển cử ra, ví dụ như anh, ” Natasha nói.
“Mà không phải là kẻ không màng vương pháp.” Rachel tiếp lời, “Tôi đồng ý.”
“Nhưng mà Người…” Harvey lập tức phản bác, tôi dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, có cảm giác anh ta lập tức sẽ nói ra mấy từ mấu chốt, nhưng anh ta vừa mới nói một từ ‘Người’, lúc này, Bruce ngồi ở tôi bên cạnh đột nhiên nghiêng người đến gần, vươn tay chạm vào mặt tôi.
Tôi liền phát hoảng, “Anh làm gì vậy?”
“Chỗ này, ” anh ta quyệt một ngón tay, quyệt đi mẩu bánh mì bên môi tôi, sau đó mỉm cười liếm ăn luôn, “Trên mặt em bị dính nó.”
“… = =” tôi bị lời nói và động tác khoa trương lại giả tạo của anh ta làm cho ngây ngẩn, đồng thời lại cảm thấy mặt nóng lên không ngừng. Ba người bên cạnh cũng quên nói chuyện, đều nhìn chúng tôi. Harvey lộ ra tươi cười ái muội, Natasha trừng tôi một cái, Rachel thì có chút miễn cưỡng, muốn cười không cười được.
Tôi mở miệng tươi cười với bọn họ, bàn tay lại không nhịn được dùng sức véo đùi khổng tước dưới mặt bàn một cái, a ôi, thịt ở bắp chân càng véo càng khoái!
Bruce tiếp tục lạnh nhạt ăn canh, tay kia thì lại cầm lấy tay của tôi dưới bàn, ngón tay liên tục vuốt nhẹ vào lòng bàn tay tôi, khiến tôi rất ngứa, thẳng đến khi tôi bắt đầu giờ chân đá anh ta, anh ta mới buông ra.
Bởi vì Bruce ngắt ngang, tôi cũng không cẩn thận nghe cuộc trò chuyện của ba người khác, có cái từ mấu chốt gì phỏng chừng cũng bỏ lỡ mất. Nhưng lúc Bruce nắm tay của tôi, Rachel có liếc tôi một cái, tươi cười bên khóe miệng mang ý tứ nào đó không rõ.
Bồi bàn mang một đĩa cá tuyết lên, tôi nhìn con cá kia, cắt một góc nhỏ bỏ vào miệng, ủa, vị này…
… Đây là tay nghề của Mike! Tuyệt đối không sai được!