Đọc truyện Lão Gia Có Hỉ – Chương 87: Phiên ngoại Kiều Tứ: Màn kịch cuối cùng
Đào tạo người kế vị vô cùng quan trọng, những kẻ nhàn rỗi trong nhà bọn ta đều chủ trương phân công hợp tác.
Kiều Tứ phụ trách chăm sóc Đậu Đậu, Đường Tam phụ trách bày trò chơi với Đậu Đậu, ta phụ trách ghẹo Đậu Đậu…
Dưới sự truyền bá ”vua khỏe nước mới mạnh” của Yến Ngũ, lúc tám tháng tuổi, một đứa bé sinh non như Đậu Đậu còn bụ bẫm khỏe mạnh hơn những hài tử cùng trang lứa, ta thường bị nàng vung tay múa chân đá đến tím mặt, trong cơn tức giận thả nàng xuống đất, nhìn nàng bò qua bò lại như một con tiểu vương bát.
Vương bát không phải là rùa đen, rùa đen bò rất chậm, vương bát bò nhanh như kẻ trộm.
Yến Ngũ giễu cợt: “Nếu Đậu Đậu là tiểu vương bát, vậy còn nàng là cái gì?”
Lúc Đậu Đậu được tám tháng, công phu bò của nàng nhất hạng, khi ta phê tấu chương nàng một mình loạn chuyển khắp bốn phía, bầy cung nữ và hoạn quan theo phía sau thi nhau gọi nàng ”tiểu tổ tông… tiểu tổ tông”, ta đau đầu xoa bóp ấn đường, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, rồi quay đầu lại nói với Kiều Tứ: “Chàng đập cho nàng xỉu rồi mang về phòng ngủ một giấc đi.”
Kiều Tứ thản nhiên nói: “Vận động nhiều có lợi cho sức khỏe.”
Trong mấy cha của nàng, Kiều Tứ xứng với chức này nhất. Vị cha này kiên nhẫn, yêu thương, có thể cả ngày theo sau Đậu Đậu, cùng nàng leo từ Đông cung đến Tây cung, từ Nam viện đến Bắc viện, một lần ta bắt gặp, thuận miệng bảo: “Xỏ thêm sợi dây xích nữa có khác nào dắt chó đi dạo.”
Kết quả là lần đầu tiên trong đời Kiều Tứ trừng ta một cái…
Đậu Đậu thích chơi với Đường Tam, nhưng lại tương đối thân thiết với Kiều Tứ. Tuy khuôn mặt của Kiều Tứ trông tựa hồ khá nghiêm khắc, nhưng Đậu Đậu không sợ hắn, cũng lạ là Kiều Tứ đối với hai mẫu nữ bọn ta như núi băng bị tan chảy, từ chân mày đến khóe mắt đều không thể che hết nét dịu dàng. Vốn là người xuống tay có chừng có mực nhất nhà, hắn ôm hài tử vững hơn bất kỳ ai, Đậu Đậu cũng thích được Kiều Tứ ôm ru ngủ hơn sơ với những người khác.
Cho nên…
Ta và Kiều Tứ rất ít có không gian cá nhân.
Nữ nhi giành Tứ cha của nàng với ta a!
Vào đêm, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu phộng, gió rít từng cơn lạnh buốt.
Ta núp xa xa ở góc giường, u oán nhìn phụ từ nữ nhạc trước mắt.
Đêm nay vốn là đêm Kiều Tứ ngủ với ta, kết quả nửa đêm Đậu Đậu khóc, cung nhân dỗ không được, đành phải tới gõ cửa tìm Tứ gia.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu nhăn lại, chỉ có Kiều Tứ ôm nàng mới yên tâm, cố trề môi thổi bong bóng nước miếng, bàn tay nhỏ nắm chặt cổ áo của Tứ cha nàng, miệng ê ê a a lầm bầm nói gì đó, Kiều Tứ ôm nàng đong đưa nhẹ, chậm rãi vuốt lưng cho nàng, cúi đầu chăm chú nhìn nàng. Còn ta thì hoàn toàn bị vứt sang một bên.
Không cam lòng bị hất hủi, ta mon men lại gần, vươn tay chọt chọt hai gò má phúng phính của nàng, lộ ra một nụ cười tươi tắn lấy lòng. “Đậu Đậu…”
Nha đầu bập bẹ miệng, đôi mắt đen lay láy quét một vòng ngang mặt ta rồi lại quay về nhìn chằm chằm Tứ cha của nàng.
Mới bây lớn mà đã hoa si như vậy, lớn lên không biết sẽ ra sao đây chứ?
Ta bi phẫn cấu véo gương mặt nàng, kết quả là nha đầu hít một hơi, miệng mếu máo, hốc mắt từ từ đỏ lên, nước mắt bắt đầu ngập tràn hốc mắt, chỉ nghe một tiếng ầm vang như sấm giật, môi hồng đào đột nhiên há to ra…
“Oa —— “
Ta bắt lấy mền che kín lên đầu, run lẩy bẩy nói: “Ta không có làm gì hết nha, ta không biết gì hết nha! Mau bảo nàng đừng khóc nữa!”
Cổ họng của cô nương này có nội lực thâm hậu mười phần, ngay cả Nhị cha nàng năm nào ở Bạch Hồng sơn trang rống ta dưới chân núi cũng không lớn tiếng được như vậy. Sau này chắc tống nàng lên Thiếu Lâm tự học Sư tử hống không cần tìm pháp hiệu nữa – đã có sẵn Giới Sắc, Giới Sắc…
Tiếng quỷ khóc sói gào như thế mà Kiều Tứ nghe được lại chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó khe khẽ dùng âm mũi dỗ Đậu Đậu, cơn mưa như trút nước trong tiếng ru như thôi miên cứ thế dần dần nhỏ lại, biến thành cơn mưa tí tách.
“Nàng cứ thích chọc cho Đậu Đậu khóc vậy!” thấy ta lặng lẽ thò đầu ra, Kiều Tứ vừa than phiền vừa lắc lắc đầu bất đắc dĩ.
“Chàng không thấy chơi như vậy vui lắm sao?” Ta thấy tiếng mưa rơi nhỏ lại mới nấp sau lưng Kiều Tứ nhìn lén nàng.
Đôi mắt Đậu Đậu tròn vo, chẳng giống bất cứ người cha nào của nàng, cũng không hề giống ta, người già trong cung bảo rằng hài tử lớn lên sẽ thay đổi. Khuôn mặt trẻ con trắng noãn hồng hào, lúc ngủ tỏa sáng như trân châu, bọn cung nhân đều nói nàng là Long nữ canh gác chỗ tọa thiền của Quan Âm bồ tát chuyển thế, vì được bọc trong nhụy hoa sen nên cơ thể tỏa ra hương hoa nhè nhẹ.
Nghe nói thế, ta chỉ có thể bi ai đỡ trán nhìn mông lung xa vời, trong lòng thầm nhủ: “Mang thai trong miếu hòa thượng đẻ ra yêu nghiệt a…”
Cuộc đời này của ta tự cho là không có địch thủ, ai mà ngờ thiên địch lại ở trong bụng mình, ăn dấm chua của hài tử, kẻ làm nương như ta thật quá uất ức rồi.
“Đậu Đậu, ngủ đi…” Ta đẩy nhẹ vai Kiều Tứ, thấp giọng dỗ dành.
Thật ra tình cảm giữa ta và Đậu Đậu vẫn rất tốt, nhưng không biết vì sao mỗi lần ta đụng đến nàng là nàng hay khóc nhè. Kiều Tứ nói, ta không nên chọc nàng, cầm đồ chơi liệng ra thật xa rồi gọi “Đậu Đậu tới đây lấy nè”, đợi nàng bò đến ta lại giật lấy đồ chơi liệng đi chỗ khác…
Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc nàng không tin ta nữa…
Có đôi khi Đậu Đậu giống một con mèo nhỏ ngốc nghếch, ta cầm bút lông chọc nàng, nàng liền nhảy dựng lên rượt theo, ta rụt về, nàng chộp hụt bèn dẩu môi trừng ta, ta hài lòng thỏa dạ vui mừng khôn xiết giả làm mặt quỷ: “Ngốc quá…”
Sau đó nàng khóc, ta liền bị mấy vị cha của nàng liên hiệp lại phê bình…
Hiếm khi nàng an phận để ta ôm vào lòng phê duyệt tấu chương, chỉ một chốc lại bắt đầu không yên bò lên bàn, mò mẫm một hồi bàn tay dính đầy mực, đến nỗi khắp mỗi bản tấu chương đều đầy dấu tay bé nhỏ…
Sư phó vui mừng nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã có ý thức tự mình chấp chính, Đại Trần ta có hy vọng rồi.”
Như thế bảo quả nhân ta làm sao mà chịu nổi a!
Thậm chí còn vào giờ này khắc này.
Đậu Đậu khóc một trận, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa trông càng trong trẻo hơn, sau khi nấc cục càng sáng ngời hữu thần hơn.
“Tứ nhi…” Ta thổi một ngụm khí vào lỗ tai hắn, thấp giọng bảo “Làm sao bây giờ, nàng không chịu ngủ thì hai ta còn làm được cái gì.”
Nàng đeo Kiều Tứ đến chết cũng không nhả, thật là phiền phức a.
Lỗ tai Kiều Tứ ửng đỏ, nói: “Để dỗ nàng ngủ đã…”
Ta trốn sau lưng Kiều Tứ, thở dài, muốn nổi điên mà, gãi gãi lưng hắn, ngón trỏ lướt dọc từ sau gáy hắn xuống tận đốt sống cùng. Sống lưng hắn đột nhiên cứng đờ và thẳng băng.
“Chàng cứ dỗ nàng đi, để ta làm bước khởi động trước.” Ta nói một cách vô sỉ.
Kiều Tứ không biết nói gì ngoài bật thốt ra một tiếng “Nàng…”.
Hai tay hắn đều mắc ôm Đậu Đậu, không còn cách nào chống lại sự quấy nhiễu của ta.
Trước khi Đậu Đậu đến, hai ta đang tiến hành đến bước quan trọng, sau đó bị cắt ngang nên đành phải vội vàng khoác thêm áo ngoài, giờ cởi ra cũng dễ, bất quá sợ Đậu Đậu chứng kiến cảnh trẻ con không nên xem, tay ta xoay quanh thắt lưng của hắn vài vòng, rốt cuộc vẫn bỏ qua, lại lần mò vào thăm dò dưới lớp áo, xoa xoa cơ bụng rắn chắc đang căng thẳng vì hồi hộp của hắn.
“Ê ê… a…a…” bắp chân Đậu Đậu đá bậy hai cái, ta nhìn không rõ sắc mặt của Kiều Tứ nhưng chắc hẳn lúc này đã đỏ lên – thật ra da mặt của hắn rất mỏng a.
Ngón trỏ của ta vẽ vòng tròn trên bụng hắn, thấp giọng hỏi: “Chàng muốn tiếp theo lên trên hay xuống dưới?”
Tất nhiên là hắn không trả lời ta.
Thế là ta nói: “Im lặng chính là muốn xuống dưới.”
Hắn vội ho khan một tiếng.
Ta nhịn không nổi đập đầu vào lưng hắn, nín cười thật khổ a. “Tứ nhi chàng thật là khả ái! Vậy được rồi, tay trái lên trên tay phải xuống dưới đi!”
Ngón tay lần mò bò bò lên ngực hắn, làn da dưới tay ta không được láng mấy, mơ hồ có thể sờ thấy mấy vết sẹo, ta nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, lập tức cảm giác được cơ thể hắn càng căng cứng hơn, sau gáy bắt đầu đổ mồ hôi. Ngón trỏ ta dạo qua một vòng tại lồng ngực trái của hắn, sau đó tại tâm vòng tròn nhấn một cái, vò nhẹ.
Tay phải… Ta không thèm kể…
Kiều Tứ gia vốn có thể chịu đựng nghiêm hình tra khảo mà không hé môi, giờ bật rên lên một tiếng.
Ta cắn nhẹ lên phần gáy trần trụi lộ ra ngoài của hắn, chợt nghe hắn khàn giọng bật hô lên tên ta, trong nháy mắt cổ họng ta khô đi, không còn tâm tư trêu ghẹo hắn nữa, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, vùi mặt lên lưng hắn, dồn dập thở gấp.
“Ném tiểu ma tinh này ra ngoài đi!” Ta nghiến răng nghiến lợi. Ta và Tứ cha của nàng đã rất lâu rồi không vận động, lần nào cũng đều bị nàng quấy rầy…
Lúc này là lúc nào mà nàng còn trưng ra vẻ mặt thuần khiết đạp đạp hai cái bắp chân nhỏ, ê ê a a – nàng không muốn có đệ đệ, muội muội sao!?
Bị ta đụng chạm một hồi, rốt cuộc Kiều Tứ cũng chịu hết xiết, vớ lấy chiếc áo dài nằm vất vưởng kế bên cuộn lại thành một bó, tung ra móc lấy cái nôi đặt cách đó không xa, đặt Đậu Đậu vào trong nôi – còn y phục đang bị nàng nắm chặt lấy thì làm sao?
Kiều Tứ cắn răng, dứt khoát bỏ luôn áo ngoài, lộ ra bờ vai rộng và chiếc eo nhỏ đầy gợi cảm. Áo ngoài tung lên, che luôn cái nôi lại, ngăn tầm mắt của Đậu Đậu, ta còn chưa kịp thán phục động tác mau lẹ của hắn đã bị hắn quay lại đè xuống. Hai chân ta vòng quanh eo hắn, thấp giọng cười đáp lại nụ hôn của hắn. “Chúng ta phải nhỏ tiếng một chút… Nếu không sẽ bị nàng nghe thấy …”
Mắt Kiều Tứ hiện lên ý cười, nhưng ý cười này chỉ chợt lóe lên rồi tức thì biến mất.
“Ô ô…” Trong nôi truyền đến tiếng khóc.
Kiều Tứ vung chiếc áo dài ra, buộc chặt lấy một đầu nôi, đầu còn lại nhét vào trong tay ta, nhỏ giọng bảo: “Tới phiên nàng.”
Vật nóng rực cứng ngắc ma sát bên trong bắp đùi ta, ta cắn răng thấp giọng cười nói: “Tứ nhi, chàng cũng rất sáng tạo a… A…”
Chưa kịp cởi áo là hắn đã xông vào. Ta gắt gao cắn chặt đầu vai hắn, cố nén tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng, tay phải còn lại kéo áo đưa nôi.
Ê…a
Ừm…à
Ê…a
Ừm…à
Tiếng thở hổn hển của ta nhỏ lại, thanh âm ê a trong nôi cũng chậm dần lại, cuối cùng vang lên mấy tiếng chẹp chẹp chách chách, sau đó là tiếng hít thở đều đều khiến cả thiên hạ thái bình …
Ta vứt luôn chiếc áo dài, hai tay gắt gao ôm chặt quanh vai hắn, trong va chạm càng lúc càng gấp rút dồn dập hận không thể hòa tan vào cơ thể lẫn nhau.
Sau hai hiệp, ta ghé vào ngực hắn vô lực thở gấp.
“Chàng nói xem, sinh thêm một đứa cho bọn chúng chơi với nhau không …”
Một đứa đã khó như vậy rồi, nếu sinh thêm một đứa nữa chắc chết quá? Tốt nhất là lấy độc trị độc, để hai đứa nó chơi với nhau.
“Một mình Đậu Đậu sợ là hơi cô đơn.” Kiều Tứ khẽ vuốt lưng ta, nói.
“Theo chàng, muội muội tốt hơn hay là đệ đệ tốt hơn?”
Trong sáu người bọn ta, Kiều Tứ là người khát vọng tình thân, tình bạn, tình yêu nhất. Trong Ám môn quá cô đơn chắc?
“Đệ đệ, có thể bảo vệ tỷ tỷ.”
Ta cũng nghĩ vậy…
Nhưng còn tật xấu di truyền luyến tỷ của Lưu gia chúng ta thì biết làm sao?
Ừ…
Ta nhắm mắt lại chậm rãi tính toán, trong lòng thầm vạch sẵn một kế hoạch.
Đợi Đậu Đậu lớn hơn một chút rồi sinh thêm cho nàng một đệ đệ hay muội muội gì đó đi. Nếu là muội muội thì tốt, còn nếu là đệ đệ, tuổi tác chênh lệch quá nhiều sẽ không sợ bị chứng luyến tỷ nữa.
Tuy nói nữ tử cập kê lúc mười lăm tuổi, nhưng mười ba tuổi đã gần được xem là thành niên rồi.
Đậu Đậu mười ba tuổi kế vị, ta lên chức làm Thái thượng hoàng, giờ nên xây thêm hành cung, và hoàng lăng nữa.
Lúc đó ta ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, các nam nhân của ta cũng vừa mới qua tuổi tứ tuần, chính là thời kỳ hoàng kim nhất. Tất nhiên ta vẫn còn đi được chạy được, hàng năm sẽ dành ra ba tháng đi du lãm giang hồ cùng Tam nhi, tốt nhất là vào mùa xuân, tiết trời ấm áp, thời điểm đó thích hợp đi du ngoạn nhất. Khi nào đến mùa nóng sẽ về hành cung nghỉ mát. Yến Ngũ cũng là người có nhà có cửa có cha có nương, Bất Ngốc này… kêu công công hay là kêu nhạc phụ, trưởng bối đây, ta còn chưa chính thức làm lễ ra mắt lão. Ừ, cũng phải đi một chuyến.
Đào Nhị tiếp tục làm nghề gian thương của hắn, ta làm bà chủ là được rồi – thật ra Lạc thành không tệ, nếu không phải vì cách đế đô quá xa, muốn gặp Đậu Đậu không tiện, ta thật muốn về lại nơi đó.
Sợ là sư phó không yên lòng để mặc Đậu Đậu xử lý triều chính, Kiều Tứ cũng là một vị cha tuyệt thế, có lẽ còn phải giúp đỡ Đậu Đậu mấy năm nữa. Chờ đến khi Đậu Đậu có phượng quân của chính mình, bọn ta cũng đều già hết, không đi không chạy gì được nữa, sẽ tìm một nơi xuân về hoa nở, trời xanh mây trắng, chậm rãi sống bên nhau nốt quãng đời còn lại.
Ta định là sau khi chết sẽ táng trong Hoàng lăng, không biết bọn hắn có nguyện ý chôn cùng huyệt với ta hay không.
Hoặc chôn xuống đất, hoặc rắc xuống sông, chết là hết, sau khi chết mọi sự đều là hình thức mà thôi.
Cả đời này có năm người bọn hắn bên cạnh, nương tựa tương trợ lẫn nhau, đảo mắt qua trăm năm, dù ai đi trước cũng vậy, những người còn lại đều có thể mỉm cười tiễn biệt.
Lúc nhắm mắt ta vẫn có thể thở dài cảm thán một câu: cuộc đời này của ta thế là đủ rồi …
———-oOo———-