Lão Gia Có Hỉ

Chương 83: End


Đọc truyện Lão Gia Có Hỉ – Chương 83: End

Từ lúc ta quyết định lập thái tử, quốc sư cứ ba ngày hai bữa là tới
giục ta lập phượng quân, nói cái gì mà định danh vị rồi hậu cung sẽ yên
ổn – thật là quá coi thường bọn hắn đi, dù danh vị có định thì bọn hắn
cũng có thể náo loạn đến mức gà bay trứng vỡ thôi!

Quốc sư lại nói, âm dương phải điều hòa, thiên địa mới có thứ tự, nước không thể một ngày không có phượng quân.

Thật ra ta cũng nhìn thấu lão rồi, lão chỉ là muốn hỏi ta – trên ngọc điệp nên viết như thế nào, cha ruột Tương Tư là ai.

Vấn đề này có trời mới biết, hài tử rắm này chẳng thấy giống người
cha nào cả, mà sử sách cũng không thấy có ghi lại ba cái chuyện lạc thú
này, nếu không giải thích rõ không chừng sẽ cho là ta hoang dâm vô độ,
ngự nam không biết cơ man nào mà kể. Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc ta nghĩ
ra được một cách.

Hôm đó đúng lúc là Tết Trùng Dương, Đậu Đậu đầy năm, trở thành Trưởng công chúa, tất nhiên là phải thơm thảo khao thưởng bốn bề, sau khi mở
tiệc chiêu đãi quần thần cùng nhau tận hứng, ta ôm cục bột Đậu Đậu sắc
mặt nghiêm nghị quay về tẩm cung.

Năm nam nhân đã sớm đợi sẵn, sư phó và Yến Ly đang giao lưu thuật
dưỡng sinh, Đường Tư và Kiều Vũ đang so nước bọt, Đào Thanh lật giở sổ
sách không biết đang tính toán cái gì…

Ta ho nhẹ một tiếng, năm nam nhân đồng loạt quay đầu lại nhìn ta.

Ta vừa chà đạp khuôn mặt của Đậu Đậu vừa nặng nề nói: “Có chuyện này
ta đã nghĩ rất lâu, hôm nay là ngày cuối cùng phải quyết định.”

Yến Ly nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười. “Phải nghĩ cho kỹ a.”

Đường Tư xì một tiếng “Phải quyết định thì cứ quyết định, tốc chiến tốc thắng!”

Kiều Vũ trầm mặc trong khoảnh khắc, nói: “Đồng ý”

Đường Tư kinh ngạc ngó lại hắn “Hiếm khi thấy ngươi tán thành ý kiến của ta?”

Kiều Vũ chỉ Yến Ly. “Ta đồng ý với hắn.”

Yến Ly cười nhạo “Tự mình đa tình rồi.”


Mày kiếm Đường Tư xếch lên, mắt thấy sắp sửa có đánh nhau, Đào Thanh ho nhẹ một tiếng “Im lặng!”

Thế là yên tĩnh lại…

Ta thầm hộc máu trong lòng, từ khi nào mình muốn quyết định chuyện gì phải nghĩ đi nghĩ lại mà còn phải bày mưu đặt kế nữa chứ…

Sư phó mỉm cười nói: “Ngọc nhi, có chuyện gì nói đi.”

Ta rụt rụt cần cổ, cúi đầu nhìn thoáng qua nắm cơm nếp nhân đậu đỏ
đang lăn qua lăn lại trong lòng ta, tựa hồ nàng đang nổi giận vì bị ta
chà đạp …

“Là như vầy …” Ta nuốt nước miếng, chậm rãi nói “Văn võ bá quan đều
bức ta lập phượng quân, ấn theo quy củ là nên lập cha ruột của Đậu Đậu,
nhưng vấn đề này a, hắc hắc…” Ta cười gượng vài tiếng, nói tiếp “Ta cảm
thấy vấn đề này không ở chỗ ta, mà là ở chỗ nàng.” Ta giơ Đậu Đậu lên,
nha đầu này đá hậu một cú lên mặt ta …

“Nghĩa là sao?” Yến Ly không hiểu nên hỏi.

“Vầy nè, không phải dân gian có tập tục chọn đồ vật đoán tương lai
hay sao, chúng ta cũng bắt chước theo, để Đậu Đậu tự mình quyết định xem ai làm phượng quân, nàng bắt trúng ai thì người đó chính là cha ruột
của nàng, mấy chàng thấy vậy có được không?” Ta sợ hãi trình bày.

Đường Tư khinh bỉ nói: “Chưa thấy ai trốn tránh trách nhiệm như nàng vậy.”

Rơi lệ mà… Ta chỉ là không còn cách nào khác thôi…

“Bắt trúng ai là người đó, không chơi lại, một lần quyết định thắng
thua!” Ta bất chấp tất cả nêu lên quy định, dù sao kết quả là do Đậu Đậu chọn, bọn hắn cũng không thể đổ lên đầu ta, không được chọn là vì bản
thân bọn hắn không đủ mị lực, không liên quan gì đến ta!

Đào Thanh suy nghĩ một lát, cười nói: “Cũng không phải không thể được, nghe có vẻ rất thú vị!”

Yến Ly cau mày nói: “Nhị ca, ngươi toàn ở bên ngoài suốt cả năm, chỉ sợ lạ mặt đối với Đậu Đậu, cách này bất lợi đối với ngươi.”

Đào Thanh khoát tay cắt ngang lời hắn, hờ hững cười nói: “Không sao,

chỉ là trò chơi mà thôi.” Lúc hắn nhìn Đậu Đậu, ánh mắt nhu hòa đi bảy
phần, chỉ ngập tràn ý cười.

Nhị ca, chàng thật độ lượng…

Sư phó tỏ vẻ không có ý kiến gì, Kiều Vũ cũng vậy, Đường Tư nghĩ nghĩ, đến bên cạnh ta. “Thôi ta không tham gia đâu.”

“Không được!” Hai tay ta mắc ôm Đậu Đậu, chỉ còn có thể duỗi thẳng
đùi móc hắn lại “Cạnh tranh công bằng, Đậu Đậu rất thân với chàng, ta
thấy chàng có triển vọng lắm nha!”

Đường Tư nhìn Đậu Đậu nửa buổi, xem ra hắn cũng ngứa ngáy muốn chứng
minh mị lực của bản thân mình, còn phượng quân gì đó đương nhiên là hắn
không thèm để ý.

Không cho hắn cự tuyệt, ta bảo năm nam nhân ngồi thành một hàng, quy
định là không được nói chuyện, không được làm gì đó dụ dỗ Đậu Đậu ảnh
hưởng đến tính cạnh tranh công bằng.

“E hèm, chúng ta nói trước nha!” Ta nhìn từng người, nghiêm túc nói
“Đậu Đậu chọn ai chính là người đó, không cho đổi ý! Ai đổi ý, có sư phó làm chứng, Nhị ca chấp pháp, sẽ bị phạt thê thảm đó!”

Đường Tư bực mình nhíu mày. “Dài dòng, mau đi!”

Xem đi, sốt ruột chưa kìa …

Ta thả Đậu Đậu lên mặt đất, sờ soạng đầu của nàng, nắn bóp khuôn mặt
non mềm như nước của nàng, thành khẩn nói: “Đậu Đậu a, chuyện này ảnh
hưởng đến hạnh phúc cả đời của con và nương a, quyết định cẩn thận nha…”

Nàng nửa hiểu nửa không – à…nhất định là không hiểu rồi, nhưng cũng
nghe lời ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, sau đó nhìn nhìn mấy vị phụ thân của nàng rồi nghiêm túc cúi đầu ra vẻ khó xử.

Ta buông tay, vỗ lên mông nàng một cái. “Đi đi, đi tìm cha của con đi!”

Đậu Đậu quay đầu lại nhìn ta một cái, tiểu hài một tuổi vừa mới biết

đi lung la lung lay chập chững xoay hai cái đùi tròn u bước đi, lục lạc
mang trên cổ tay rung lên đinh đang. Đi không được mấy bước bèn ngồi
xuống đất bò bò, cái mũi nhỏ khụt khịt, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cúi
đầu bò bò tiếp…

Sư phó cười rất vân đạm phong khinh, đáng tiếc nước trong chén trà hắn cầm chao nhẹ bán đứng tâm tình của hắn.

Đào Thanh xếp quạt nắm lại, ngón tay trắng bệch, mất bình tĩnh đây!

Đường Tư không thèm che đậy vẻ thấp thỏm của mình, tính hắn cũng
giống hài tử, chơi với Đậu Đậu là hợp nhất, tính ra phần thắng của hắn
là lớn nhất…

Kiều Vũ mặt không chút thay đổi, chỉ có ngón trỏ run nhẹ trong vô thức.

Yến Ly ngoài mặt tỏ vẻ như xem thường, nhưng thật ra con người này
trong ngoài không giống nhau, cứ phân tích theo hướng ngược lại là biết
trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Chỉ một khoảng cách bò ngắn ngủi này thôi mà khiến sáu người kinh hồn táng đảm.

Đậu Đậu bò về phía – Yến Ly!

Từ khi Yến Ly trở về, cứ hai ngày ba bữa là ôm Đậu Đậu chơi, cho nàng ăn cái nọ cái kia, còn mang nàng đi tập thể dục, người ta nói có sữa
chính là nương, chẳng lẽ Đậu Đậu cứ như vậy dễ dàng bị mua chuộc sao?

Yến Ly không kềm được, đuôi mày khóe miệng đều cong lên, biểu lộ chút đắc ý, nhưng hắn đắc ý chưa được bao lâu, Đậu Đậu đã bò ngang qua trước mặt hắn đi về phía Kiều Vũ. Vị lang quân này của ta dù có chứng diện
liệt cũng nhịn không được mà nhộn nhạo, cứ nhìn ánh mắt của hắn là biết
hắn vui vẻ nhẹ nhõm cỡ nào.

Lúc không có ta và Đường Tư, đều do Kiều Vũ chăm sóc cho Đậu Đậu. Vị
Tứ cha này tuy kiệm lời ít nói, nhưng chăm sóc vô cùng tỉ mỉ chu đáo,
Đậu Đậu chọn hắn cũng có lý.

Thế nhưng…

Đậu Đậu lại bò ngang qua mặt Kiều Vũ, Đường Tư mừng quá, nhịn không được duỗi tay ra muốn ôm lấy, đôi tay hắn run run…

Từ cái nôi, xe đẩy, bàn đu dây, đồ chơi nào của Đậu Đậu cũng đều được làm ra từ bàn tay khéo léo của Đường Tư, mỗi lần Đường Tư cho nàng một
món đồ chơi là được đổi lấy một cái thơm môi, hơn nữa, cách Đường Tư ôm
nàng càng biểu hiện sự ưu ái của nàng đối với hắn: đó là cảm giác kinh
tâm động phách khi ngồi trên thuyền hải tặc khiến nàng lần nào cũng như
lần nấy cười không ngừng.


Hơn nữa, nàng còn nếm qua ti của Đường Tư… Tuy là không có sữa…

Nếu là Đường Tư… làm phượng quân thì không thích hợp lắm, nội cái
chức Tổng quản đại nội hắn đã không đảm đương nổi, ngoại trừ quản ta,
hắn chả thèm quản gì hết. Làm phượng quân còn phải tế thiên tế tổ nhiều
nghi thức lễ nghĩa như vậy, chắc chắn là hắn không chịu nổi trói buộc.
Nhưng làm cha ruột của Đậu Đậu thật khiến người ta vui mừng – vậy đi,
Đường Tư thì Đường Tư, cùng lắm về sau bỏ bớt quy củ cho hắn.

Đậu Đậu nhìn không chớp mắt tiếp tục bò qua…

Thôi chết! Chỉ còn lại Nhị ca và sư phó! Hai người này người nào làm phượng quân ta cũng đều bị mệt!

Nhị ca hai mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng khẽ nhếch, từ từ mở ra cây quạt xếp, khí định thần nhàn rung rung lắc lắc cây quạt, gió thổi man
mát làm Hồng Đậu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người đối diện
nhìn nhau nửa buổi.

Mỹ nam kế! Tuyệt đối đây là mỹ nam kế!

Đậu Đậu con tránh ra đi, để lão nương tự đến!

Đậu Đậu như mơ hồ nghe thấy tiếng lòng của ta gào thét, yên lặng tránh ra – Nụ cười tươi của Nhị ca sượng lại nơi khóe miệng.

Sư phó cười …

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sóng mắt lưu chuyển, tiếu ý dạt dào.

Đậu Đậu dừng lại trước người sư phó, tay phải gãi gãi tay trái, sau đó khụt khịt cái mũi nhỏ, tiếp tục bò đến dưới chân sư phó.

Sư phó… kết quả vẫn là sư phó làm phượng quân sao…

Như vậy những người khác chắc sẽ hết dị nghị thôi. Đây là Đậu Đậu
chọn chứ không phải ta chọn nha! Muốn trách thì trách Đậu Đậu đi…

Sư phó mỉm cười vươn tay ra đón Đậu Đậu, đúng vào lúc này, Đậu Đậu
cũng không ngẩng đầu lên lướt qua đôi tay hắn, tiếp tục bò về phía
trước, băng ngang chân sư phó, bò bò đến chiếc bàn thấp bên kia, bắp
chân khẽ đạp đứng dậy, đôi tay bổ nhào về phía trước, ôm lấy một vật vào trong lòng, nhất thời mặt mày hớn hở, há miệng ra….không có răng!

Chỉ thấy vật đó vàng óng, tròn vành vạnh, nóng hừng hực, thơm ngào
ngạt, ngây ngất, vừa đẹp vừa rẻ, hai mươi văn tiền một con, thêm một
đồng tiền nữa gói kỹ mang đi!

Ta vừa thấy nhất thời cả trăm cảm xúc lẫn lộn, lệ rơi đầy mặt, vỗ bàn quát: “Nương nó, ai thả gà nướng ở đây vậy chứ!”…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.