Lão Gia Có Hỉ

Chương 7


Đọc truyện Lão Gia Có Hỉ – Chương 7

Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Một tiếng cười khẽ phảng phất trong lồng ngực truyền đến khiến
lòng ta rung động. Hắn xoay người ngăn ta lại, bắt lấy bàn tay đang lan
man thám hiểm của ta, dùng thanh âm khàn khàn nồng đượm dục vọng nhỏ
giọng nói: “Ngọc nhi, đừng náo loạn.”

“Sư phó, ta muốn làm việc không bằng cầm thú với ngài…” giọng ta nỉ non giữa môi và răng của hắn.

“Aizz…” Sư phó than thở “Đợi thân thể của nàng khỏe hơn rồi hẵng nói.”

Ta buồn bực nói: “Thân thể ta đã khỏe hơn nhiều rồi…”

Nghe có vẻ như ta rất háo sắc, có phải không?

“Yến Ngũ nói khỏe mới được.” Bình thường ta làm nũng, chuyện gì sư
phó cũng đồng ý, nhưng hễ liên quan đến sức khỏe thân thể ta, hắn liền
một bước cũng không nhượng bộ. Hắn nguyên tắc như vậy để làm gì chứ?
Đương nhiên, ta cũng là người có nguyên tắc, nguyên tắc của ta chính là
không nói đến nguyên tắc.

“Yến Ngũ hắn là ghen tị chúng ta, cố ý không cho ta hòa hợp cùng sư
phó.” Hai chữ “hòa hợp” này ta dùng thật tinh túy biết bao nhiêu a.

Sư phó bất đắc dĩ cười cười, ánh nến mờ mờ tỏ tỏ càng khiến ta mất hồn, ta vươn cổ mổ lên môi hắn.

Ngươi nói đi, để ta ở cạnh sư phó là thử thách ta hay là thử thách sư phó đây?

Đột nhiên ta chợt hiểu rõ nỗi dụng tâm hiểm ác của Đào Nhị. Hắn không tin tưởng sự tự chủ của Đường Tam, giao ta cho Kiều Tứ thì Đường Tam
lại làm ầm ĩ lên, giao cho Yến Ngũ thì sợ hai người kia không phục, mà
chính bản thân hắn thì lại bận theo tiếp đãi Phương tiểu Hầu gia, chỉ có mỗi một mình sư phó là vừa khiến hắn tin tưởng, vừa khiến những người
khác phục tùng. Quan trọng nhất là… hắn biết rõ ta đã nhịn rất lâu rồi,

còn cố ý đày đọa ta như vậy, làm bọn ta chỉ được nhìn nhau mà không được xơ múi gì nhau, Đào Nhị rõ ràng cũng đang ghen tức ta cùng sư phó a!
Đào Nhị a Đào Nhị, ta hận chết ngươi!

“Ngọc nhi ngoan…” Sư phó thấp giọng dỗ dành, ta vừa nghe được ba chữ
đó, xương cốt liền tê dại, không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể
lười nhác dựa vào lòng hắn. Ta biết, ba chữ kia là ma chú của ta.

Không cam tâm nhìn hắn một lần nữa “Một cái nữa được không?”

Sư phó bật cười nhìn ta, thấy hắn không phản đối, ta vội vàng nhào
lên môi hắn, vừa hôn vừa cắn, sao lại có người có đôi môi mềm dẻo ngọt
lịm như thế này chứ?

Ta thở càng lúc càng dồn dập lên, lại bị sư phó nhẹ nhàng đẩy ra.

“Được rồi.” Hai gò má sư phó nhuộm hồng, hắn kiêng khem dục vọng lâu
như vậy, một khi đỏ mặt, thật khiến người khác không thể rời mắt ra
được. Nghe giọng của hắn, chắc hẳn hắn nhịn còn khổ cực hơn ta nữa.

Ta si ngốc nhìn hắn, căm phẫn nói: “Ta bị thương ở tim, cũng không phải ở phía dưới, tại sao không thể làm?”

“Chuyện gì quá kích thích đối với tim đều không thể làm.” Sư phó nhéo chóp mũi của ta, khiến ta bật cười một cách ngớ ngẩn.

“Đã hơn nửa năm rồi…” Ta ôm eo của hắn, cong người dính sát trước ngực của hắn, nói.

Sư phó khẽ thò tay vạch ngực áo ta ra, bên phía trái, chỗ trái tim,
một vết sẹo cỡ mấy tấc trông thật khủng bố dữ tợn, là vết tích ta đã
từng bị người ta một đao đâm xuyên thấu vào, nhờ có Yến Ngũ ta mới có
thể sống sót đến ngày hôm nay.


Đầu ngón tay sư phó nhẹ nhàng vuốt ve trên vết sẹo, khe khẽ thở dài.

Ngón chân ta cuộn tròn lên, ư ử một tiếng, nỉ non nói: “Sư phó, chàng đừng sờ loạn a, nếu không lát nữa đồ nhi thú tính đại phát, sợ không
kềm được chính mình a.”

Sư phó khẽ cười, tâm tình bi thương tan biến mất, rút tay lại, giúp ta buộc lại y phục.

Ta thật rất tiếc a, nếu không phải sợ sư phó khổ sở, ta nghĩ cả đời
này ta cứ không lên tiếng, để hắn mò cả đời cũng được… nghĩ đi nghĩ lại
thấy thật không công bằng, tại sao hắn mò ngực ta mà tâm tư vẫn có thể
thuần khiết, trong khi đó ta chỉ cần liếc hắn một cái đã cảm thấy dục
hỏa đốt người, là hắn quá thành công hay là ta quá thất bại?

Sư phó vỗ vỗ lưng ta, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngủ đi.”

Ta chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát sau, ta lại mở to mắt ra.

“Sư phó, phía dưới của chàng nhịn khổ cực quá đi, hay là để ta dùng tay giúp chàng giải quyết…”

Sư phó: “…”

Trên đầu bị gõ một cái, ta u oán cúi đầu vẽ vòng tròn, cố nén không
thò tay đến sờ sờ ôm ôm thân hình băng cơ ngọc cốt kia nữa… Ta nhắm mắt
lại ngủ không yên, trong đầu lại một lần nữa hiển hiện vẻ mặt lúc mê ly
của sư phó, vẻ mặt như thế ta chỉ được gặp qua một lần, đó là lúc ta quá chén, còn hắn thì say đến nỗi đôi mắt lờ đờ mờ mịt, khiến người ta muốn ngừng mà cũng không ngừng được, lúc đó trên người hắn còn mặc một bộ
triều phục màu đen có tay áo dài, sự trang trọng tương phản với sự mãnh
liệt như thế khiến ta nhịn không được phải nổi máu…cầm thú lên …


Ta thừa nhận, lần đó là chủ ý của ta, hơn nữa là ta âm mưu đã lâu, bí mật nghiên cứu không ít Xuân cung đồ, khuê trung bí tịch, sau khi chuẩn bị đầy đủ, tự tin rồi mới ra tay, sau đó mới chứng thực được câu nói
thường ngày của sư phó: đọc sách phải đọc đến tận cùng mới học được cái
hay của nó, muốn biết chuyện gì phải tự mình thực hành mới khám phá ra
cái tinh túy…

Sách bất lương dẫn dắt thiếu nữ thuần khiết lầm đường lỡ bước, rốt cuộc trót lỡ gây ra chuyện đó!

Lúc ấy hắn say rượu, còn ta say tình. Nam nhân không giống như nữ
nhân, lúc nữ nhân động tình, cho dù sức lực mạnh cỡ nào cũng không sử
dụng nổi, chỉ có thể hóa thành một ao xuân thủy, còn nam nhân, cho dù
thường ngày văn vẻ nho nhã như sư phó, cũng trở nên mạnh mẽ bá đạo vô
cùng.

Hai người đều chưa từng có kinh nghiệm thực hành qua chuyện đó, hắn
thở dồn dập hỗn loạn, khổ thân ta chịu không nổi nghiến răng nghiến lợi, trong ánh nến nửa sáng nửa tối, tự cởi bỏ y phục:

Xuân quang diễm cảnh mãn thất

Quỳnh tương ngọc dịch hoành lưu

Uyên ương tú bị phiên hồng lãng

Trướng để ngâm nga ý du du…

(Dịch ý: Cả phòng tràn ngập cảnh xuân tươi đẹp, quỳnh tương ngọc dịch tràn lan, chăn uyên ương đỏ thẫm như sóng lượn, màn trướng thong thả
tiếng ngâm nga… )

(Sư phó phát khóc, câu thơ đứng đắn thì làm không xong, còn mấy thứ như vầy thì lại nhớ thật kỹ… )

Chuyện cũ không dám nhớ lại, chỉ có thể nói là vừa đau đớn vừa khoái
lạc, hơn nữa lại có thể chứng thực một câu nói của người xưa: tự làm bậy không thể sống…

Sau khi tỉnh lại, tự cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn ân sư, ta
mang thân thể đau đớn đầy vết xanh xanh tím tím, nhân lúc trời còn chưa

sáng bèn thừa cơ rời khỏi phủ Thừa Tướng, chỉ để lại cho sư phó một vệt
đỏ sậm trên giường đầy ám muội…

Aizz, sớm biết trong lòng chàng cũng có ta, cần gì ta phải tự mình
chuốc lấy cực khổ? Chỉ cần cùng nhau nghiên cứu, hạnh phúc là chuyện của cả hai người, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, ta tội gì phải chủ
động ép chàng hoan ái như vậy?

Rốt cuộc là vì da mặt sư phó quá mỏng, nuôi một tiểu sói cái không
biết ngượng mười năm mà không biết, để bị sói con cắn trước một ngụm.

Ta đột nhiên nhớ lại hai con sói con ta đã từng nuôi, nói ta còn sói
hơn cả sói cũng không phải không có đạo lý, đại khái ta chính là một
người có thuộc tính của loài sói, nhưng phải thêm một chữ nữa, đó là sắc lang, một con sắc lang đói khát…

Nghĩ đến đây bỗng nhiên ta chợt nảy sinh thắc mắc, kéo áo sư phó,
ngửa đầu hỏi sư phó đang mơ mơ màng màng: “Sư phó a, năm đó chàng nhặt
ta, có phải đã có dự định xem ta là nàng dâu nuôi từ tấm bé hay không
a?”

Sư phó ngái ngủ, khóe miệng khẽ nhếch lên trả lời một câu: “Ta tưởng nàng là bé trai…”

Sấm sét giữa trời quang!

Đợi đã…

Ta nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười ngớ ngẩn…

Thật ra cũng có thể giải thích như thế này, sư phó vốn có tiềm chất
đoạn tụ, lại bị một thiếu nữ mỹ mạo thiên chân khả ái là ta kéo về chính đạo, tuy rằng không phải nhất kiến chung tình, nhưng dù sao cũng là lâu ngày sinh tình – nhớ lại thuở ban đầu gặp nhau, muốn nhất kiến chung
tình đối với ta quả thật hơi khó.

Ta nằm bên dưới hắn, cố ý xoay tới xoay lui trêu chọc dục vọng của
hắn, ta thích nhất là xem vị sư phó băng ngọc mỹ nhân này của ta hóa
thành một hồ xuân thủy, nhưng hết lần này đến lần khác hắn kiên cường tự chủ khiến ta phải toát cả mồ hôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.