Lão Gia Có Hỉ

Chương 29


Đọc truyện Lão Gia Có Hỉ – Chương 29

Ta giật mình, chợt choàng tỉnh mở to mắt.

Đầu giường có đến mấy người vây quanh.

Sư phó, Đường Tam, Kiều Tứ, Yến Ngũ… Đào Nhị! Chàng lại vắng mặt nữa rồi.

“Làm gì vậy?” Ta giơ tay lên lau trán, lại là mồ hôi đầy đầu.

Yến Ngũ thu kim châm lại, thản nhiên nói: “Dậy ăn cơm trưa đi.”

Ta chán nản xoay người ngồi dậy. “Ăn cơm thì ăn cơm, chàng cứ kêu là được rồi, có cần thiết phải dùng kim châm ta hay không?”

Đường Tam, Kiều Tứ dáng vẻ như muốn nói lại thôi, Yến Ngũ cười hừ hai tiếng, sư phó liếc nhìn bọn họ một cái, thở dài nói: “Ngọc nhi ngoan,
đến đây rửa mặt đi.”

Liên nhi gọi hạ nhân dọn cơm tại Kiều viên, mấy người bọn hắn tạm lui ra trước, sư phó vắt khăn lau mặt cho ta, ta cười gượng nói: “Lúc này
thời tiết bắt đầu ấm lại, ta ngủ mà mồ hôi chảy cả người, ngày mai nên
đổi chăn mỏng hơn.”

Sư phó cúi đầu nhìn ta, không cười cũng không đáp lại, xoa xoa khăn
mặt lên cổ ta, sau đó vắt khăn lên giá, bảo hạ nhân rút lui ra ngoài
hết. Ta đang rửa tay trong nước ấm, đột nhiên thân hình căng thẳng, bị
sư phó ôm vào lòng. Sư phó ôm ta từ sau lưng, cầm hai bàn tay ta nhúng
vào trong nước ấm, lòng bàn tay kề sát lưng bàn tay, nhẹ nhàng cọ sát.
“Ngọc nhi, trước mặt chúng ta, không cần giả bộ.”

Tim ta khẽ thắt lại, cười gượng tiếp “Ha ha… Ta đâu có giả bộ…”

Sư phó thở dài, hơi thở phất bên tai ta khiến ta khẽ run rẩy, xoay
đầu hôn trộm một cái tại khóe môi của hắn, lập tức vui vẻ cười chạy ra
ngoài.

Nhìn trời, cũng đã giữa trưa. Trên chiếc bàn tròn, canh và các món
mặn đều được dọn lên đầy đủ, mọi người đều ngồi xuống, ta nâng đũa lên
xoay một vòng, không vui nói: “Lại không có gà nướng.”

Yến Ngũ cười nhạo một tiếng. “Mơ ước của nàng cũng chỉ có vậy thôi
hả?” Nói rồi múc cho ta một chén canh gà “Uống cái này trước cho ấm dạ.”

Thôi được rồi, nể tình hắn còn quan tâm đến lão gia ta nên ta sẽ không so đo chuyện hắn vũ nhục gà nướng của ta.

Một chén canh lót bụng, ta lại mút mút vài cọng đông trùng hạ thảo,
thấy chiếc ghế bên cạnh trống không, cau mày nói: “Đầu năm khai trương

tương đối bận, nhưng cũng chỉ một thời gian thôi chứ. Đào Nhị năm lần
bảy lượt vắng mặt như vậy, thật là làm mất không khí hòa thuận trong gia đình.” Ngẩng đầu nhìn Đường Tam. “Tam nhi, chàng thường thân cận với
Đào Nhị, gần đây rốt cuộc là hắn bận chuyện gì vậy?”

Như nhà người ta mà xuất hiện tình huống này, hơn phân nửa là hồng
hạnh vượt tường rồi, nhưng ta tin tưởng Đào Nhị, cho dù hắn có muốn trèo tường cũng sẽ trèo một cách oanh oanh liệt liệt, nhất định sẽ không
giấu ta.

Đường Tam nghe ta hỏi vậy, ngừng đũa nói: “Tự nàng đi hỏi Nhị ca đi.”

Coi, đây là thái độ gì vậy, oai phong của chủ một gia đình như ta ở đâu chứ!

“Được thôi…” Ta nói…

Đường Tam xưa nay kính sợ đối với Đào Nhị, tuy quan hệ thông gia là
trực tiếp với Đào Yên, thế mà hễ Đào Nhị có công việc gì cũng hay cùng
Đường Tam xử lý, nhưng khi Đường Tam nói về Đào Nhị, hơn phân nửa vẫn
dùng giọng điệu kính nể mà xa cách. Trái lại, Yến Ngũ tuy không tham dự
vào công việc của Đào Nhị, nhưng bởi vì đã nhiều năm chung sống với
nhau, tình cảm lại tương đối hòa hợp hơn, tâm tư đều hướng về Đào Nhị.
Ngươi nói xem, Đào Nhị và Yến Ngũ là một đôi, sư phó và Kiều Tứ là một
đôi, lão gia ta và Đường Tam cô độc lẻ loi, nói như thế nào cũng nên
đồng bệnh tương liên ráp lại thành một đôi, cớ sao hắn vẫn đứng bên phía Đào Nhị, cho đến nay cũng không cùng ta kết thành một mặt trận thống
nhất chứ?

Liên nhi lại tiến đến lên tiếng. “Lão gia, Nhị công tử nói hôm nay
Phương tiểu hầu gia muốn dọn ra ngoài, cho nên hắn ra đưa tiễn.”

Ôi chao? Ôi chao!

Ta kinh ngạc, vui vẻ nói: “Phương tiểu hầu gia dọn đi? Hồi nào? Dọn đi đâu?”

“Sáng nay mới quyết định dọn đi, dọn đến một tòa nhà ở con hẻm nhỏ phía sau.”

Tòa nhà ở con hẻm nhỏ phía sau… Ta xoa cằm suy nghĩ “Chẳng lẽ… nhà Mặc Duy ở phía đối diện?”

Liên nhi cười nói: “Đúng vậy.”

Không đúng… Ta còn chưa kịp cao hứng đã thắc mắc trước.

“Phương tiểu hầu gia này cuối cùng là muốn làm cái gì vậy? Hắn thật
muốn bám rễ ở Lạc thành này hay sao? Không phải nói hắn là một tên phong lưu lãng tử sao?”


“Ai mà biết.” Liên nhi bĩu môi nói.

“Vậy từ nay về sau ta cũng không cần mang mặt nạ dịch dung, không cần tránh né hắn nữa chứ?” Ta quay đầu lại hỏi sư phó.

Sư phó cười nhạt. “Không cần.”

Uất khí kềm nén nhiều ngày cuối cùng cũng được xả ra, dùng cơm xong,
ta để Yến Ngũ cởi bỏ mặt nạ dịch dung cho ta. Thích ý ngửa mặt dựa vào
trên ghế, ta híp híp mắt, nghiêng đầu xem Yến Ngũ rửa tay, bọt nước phản chiếu dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng trượt dài theo mười ngón tay
trắng nõn thon dài, không thể không nói, luận về bàn tay, vẫn là bàn tay của Yến Ngũ và sư phó xinh đẹp nhất, mà Yến Ngũ thuộc dạng bảnh bao,
hắn càng để ý bảo dưỡng, từng móng tay sáng bóng lấp lánh như ngà voi,
mười ngón linh hoạt, quả là diệu vật. Đào Nhị, Đường Tam, Kiều Tứ; tay
ngón nào ngón nấy từng khớp xương đều rõ ràng, gọi là dày rộng nở nang,
còn lão gia ta… chính là một đôi tay đầy thịt…

Mấy ngón tay của Yến Ngũ vò nhẹ trên mặt, từ ấn đường đến huyệt Thái
Dương, từ gò má đến cằm, lực đạo vừa phải, thư thái đến mức ta chỉ muốn
thở dài.

Quả thật là một người thần diệu a… Không biết Đào Nhị có được hưởng thụ qua loại phục vụ này hay chưa…

“Nàng đang nghĩ gì mà cười dâm tiện đến thế?” Giọng Yến Ngũ truyền
đến từ đỉnh đầu, người này, không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng đã khiến người ta mất hết hảo cảm.

Ta bĩu môi, vẫn nhắm mắt lại như cũ. “Ta cười dâm tiện như vậy là vì ta nghĩ đến chàng a…”

Tay hắn ngừng lại một lát, rồi lại cấu véo trên mặt ta một hồi, hừ
lạnh nói: “Nàng thật sự là ngứa da hả?” Cuối cùng mới giúp ta lau mặt
sạch sẽ.

Ta ngồi dậy, vân vê gò má soi gương “Quả nhiên vẫn là khuôn mặt này
nhìn thuận mắt hơn, đeo tấm mặt nạ đó thật quá giống người đi đường Giáp a.” Thế là ngửa đầu nhìn Yến Ngũ “Chàng nói có phải không?”

Ta thật không nên hỏi một câu như vậy. Yến Ngũ duỗi tay bóp mũi ta,
khóe miệng nhếch lên cười nói: “Không có gì khác biệt, hiện tại là người đi đường Ất.”

Làm tổn thương lòng tự tôn của người ta, đang muốn rơi lệ đi tìm mấy
vị công tử khác tìm kiếm sự an ủi, lại bị Yến Ngũ nắm cổ áo lại “Chẩn
mạch cái đã!”


Thế là ta lại thành thật ngồi xuống. Năm ngón tay của Yến Ngũ nhẹ
nhàng đặt lên mạch đập của ta, rũ mí mắt xuống tựa hồ như đang suy nghĩ
chuyện gì.

“Yến Ngũ, thân thể này của ta còn phải điều dưỡng bao lâu nữa a? Ta cảm thấy đã khỏe lên rất nhiều rồi.” Ta chân thành nói.

Yến Ngũ ngẩng đầu lườm ta một cái “Rốt cuộc ai là đại phu?”

“Là chàng, là chàng…” Ta rụt rụt cần cổ, tên gia hỏa này không thể dễ dàng đắc tội được trước khi đạt được mục đích.

Yến Ngũ thu lại bàn tay đã đặt trên cổ tay ta, quay đầu lại tập kích
lỗ mũi ta một lần nữa, cấu véo một hồi rồi cười nói: “Lão gia, tửu sắc
hại thân, nàng thận trọng một chút là tốt rồi.”

Ta vô tội nói: “Ta chỉ là hi vọng chàng bớt lại chút thuốc thôi, ít
ra cũng bỏ Hoàng Liên đi…” Tuy rằng, ta thừa nhận trước đây mình đối với hắn rất không phải, nếu có người đối với ta như vậy, ta có lẽ sẽ không
bỏ Hoàng Liên trong thuốc của hắn, nương hắn, ta sẽ chỉ tuyệt đối cho
hắn uống Hoàng Liên không thôi… Nhưng mà, chuyện quá khứ đã qua lâu như
vậy, nam nhân là phải có lòng dạ rộng rãi, hắn cũng không nên thù dai
như vậy a.

Ta điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, rồi lại bị hắn trừng mắt một cái, lập lại: “Ta là đại phu hay nàng là đại phu?”

“Là chàng…” Nhân quyền trong Lý phủ này rất có vấn đề…

Yến Ngũ cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Thân thể nàng điều dưỡng
được như vậy cũng không tệ, bị thương thành ra như thế mà còn có thể
sống lại là do bản sự của ta và tạo hóa của nàng, có thể khôi phục được
nhanh như vậy là do công chăm sóc của ta và thể chất của nàng. Thể chất
gì mạnh còn hơn gấu nữa.”

Ta lờ đi cách dùng chữ vũ nhục của hắn, kinh hỉ nói: “Vậy về sau…”

“Chuyện phòng the đơn giản có thể được, nhưng chỉ có thể năm sáu ngày một lần thôi. Thuốc thang có thể giảm phân nửa, phân lượng ta tự định,
nàng cứ đúng hạn mà uống là được.”

Ta hoan hô một tiếng nhào về phía Yến Ngũ, ôm đầu của hắn hôn mạnh
một cái. “Yến Ngũ, Yến Ngũ, Yến tiểu Ngũ, ta thật là yêu chàng chết
mất!”

Yến Ngũ lùi ra một bước, trên gương mặt trắng nõn thoáng qua một tia
đỏ ửng, tuy rằng hắn vẫn không được tự nhiên dùng hết sức đẩy ta ra.

“Nhưng mà…” Hắn cắt ngang nụ hôn kiểu sói của ta “Mấy ngày hôm nay
nàng ngủ không đủ giấc, hư nhược, nóng nảy hơn bình thường, ta sẽ khai
mấy thang dược, nàng phải uống đúng hạn, ngoài ra không được nghi thần
nghi quỷ nữa, Diêm La vương còn thu không được nàng, nàng còn sợ cái
quái gì?” Hắn trợn mắt nhìn ta một cách xem thường, nghe đến dược, tim
ta như bị đâm một châm, bực bội dâng lên nhất thời kềm không được, bật ”hừ” một tiếng ra.


Hắn viết phương thuốc, ta leo đến sau lưng hắn, hai bàn tay câu cổ
hắn xuống, chà chà lấy lòng. “Yến Ngũ, thật ra ta ngủ rất đủ, ban ngày
ta đều ngủ…” Có thể không uống thuốc hay không…

Yến Ngũ không hề nhúc nhích. “Ngủ ngày không giống như ngủ đêm.”

Ta không phục .”Có cái gì không giống chứ, không phải đều là ngủ sao?”

Yến Ngũ dứt khoát buông bút, xoay người lại đối mặt với ta: “Nàng nói như vậy là hiện tại muốn ta ngủ cùng nàng sao?” Hắn kề sát lại gần, mặt chạm mặt, khí tức ám muội phất qua gò má ta, đôi tay cũng siết chặt lấy eo ta “Lão gia, phải chăng nàng nghe nói có thể sinh hoạt phu thê, liền khẩn cấp vội vã tới đây dụ dỗ ta?”

Ta nuốt mạnh xuống một ngụm nước miếng, lui về sau. “Ta chỉ là hi vọng chàng đừng ép ta uống thuốc thôi…”

Yến Ngũ hừ một tiếng, lui người lại “Ta tự có chừng mực.” Lập tức thu dọn hòm thuốc chuẩn bị rời khỏi.

Ta do dự trong khoảnh khắc, hỏi tiếp: “Mới vừa rồi… ta lại gặp ác mộng nữa hả…”

Động tác của Yến Ngũ khẽ ngừng lại. “Có gặp ác mộng hay không, chính nàng cũng không biết sao?”

“Không khẳng định được thôi… Tại sao chàng lại cầm kim châm ta?”

“Bởi vì nàng nợ mấy châm.”

“Yến Ly.” Ta cúi đầu bẻ ngón tay, ấp úng hỏi “Có phải ta đã quên cái gì rồi hay không?”

Đây đại khái chính là cách bọn ta sống chung, ngày thường hi hi ha ha giả ngây giả dại, người gọi là lão gia, người gọi là Đại, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, trong lòng mỗi người tự biết đó chỉ là lời nói đùa, một khi có
người mở miệng gọi tên đối phương, tức là đã tiến vào “Hình thức nghiêm
túc”.

Nhưng lần này, Yến Ngũ dường như không có ý phối hợp với ta.

“Từ góc độ y thuật mà nói, nàng chẳng có bất kỳ vấn đề gì.” Hắn tránh né không đáp.

Con hồ ly này a… Hắn như vậy đại khái chính là ngầm thừa nhận rồi, lão gia ta quả thật là đã mất đi một đoạn ký ức.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn đang rời đi, ta nỗ lực cố gắng muốn nhớ lại, rốt cuộc là ta đã quên cái gì…

Nghĩa phụ từ trần, ta gặp sư phó. Mười năm ở đế đô, ta ra đi không từ giã. Bạch Hồng sơn trang, ta bị Đào Thanh cám dỗ. Thục trung Đường môn, ta và Đường Tư nảy sinh gian tình. Đuổi bắt ngàn dặm, duyên phận giữa
ta và Kiều Vũ đã sớm định…

Sau đó về đế đô, tự cứu mình, cứu người… Đúng, Yến Ly đâu? Ta vẫn cảm thấy mình và hắn trời sinh không hợp nhau, hoặc có thể nói là khắc tinh của nhau, tự hiểu là đối xử với hắn rất không phải, nhưng nghiêm túc
suy nghĩ lại, vẫn không nhớ là đã không phải với hắn ở chỗ nào…

Chẳng lẽ… Hắn giận ta đã quên hắn? Giận ta quên mất chính mình đã từng có lỗi với hắn?

Ta vẫn tưởng rằng Yến Ly đành phải ủy khuất ở lại Lý phủ làm tiểu Ngũ chỉ là vì Đào Thanh nhờ vả, hoặc có lẽ hắn cũng có một chút hảo cảm đối với ta, thật ra quan hệ giữa hai ta chỉ tồn tại qua hôn hít nhẹ nhàng,
sờ soạng ôm ấp…thế thôi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ…

Tại ta không biết hay là đã quên mất lúc nào đó ta đã từng nếm qua hắn?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.