Đọc truyện Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi – Chương 30: Hoàn Thế Giới 3
Editor: Nha Đam
Ôn Thành là một tên đại lừa đảo!
Cố Sanh rầu rĩ nghĩ.
Cô kéo chăn bông mỏng đắp lên người, chờ đến nửa tiếng sau Ôn Thành từ phòng tắm đi ra.
Ôn Thành từ phía sau ôm lấy cô, để lại dấu ấn trên bờ vai tròn trịa của cô, trầm giọng nói: “Đừng chơi với nam sinh khác được không?Anh sẽ không chịu không nổi.”
Hừ hừ, đàn ông thật là chán ghét!
Cố Sanh hôm nay uống rượu xong, vừa rồi cùng Ôn Thành lộn xộn nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, con đường truy phu của cô thật là gập ghềnh.
Đợt huấn luyện quân sự 9 tháng của Đại học B mới bắt đầu. Vào ngày đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự, Ôn Thành đã xuất hiện trong sân thể dục của Đại học B, hận không thể mọi người biết rằng Cố Sanh là người của anh.
Trong trường hợp có người tỏ tình với Cố Sanh, anh dứt khoát đánh đòn phủ đầu, ngày kết thúc khóa huấn luyện quân sự, anh đã cầu hôn cô trước toàn trường, ngay cả nhà họ Tô cũng mời qua để chứng kiến.
Nói theo cách này, Cố Sanh đã trở thành tiểu tiên nữ mà hầu hết các thiếu niên B muốn đến gần, nhưng không dám đến gần.
Ôn Thành bay đến thành phố B nửa tháng một lần, anh và Cố Sanh rất thân thiết, nhưng họ không bao giờ đến được bước cuối cùng cho đến học kỳ thứ nhất năm 2 của Cố Sanh, truước lễ trưởng thành của cô.
Chương Văn Hào cũng đến đây. Lễ trưởng thành của Cố Sanh rất sôi nổi, nữ sinh trong lớp đều biết Cố Sanh có một vị hôn phu rất đẹp trai, lại còn rất giàu, dù không thể đào góc tường vẫn có thể nhìn vài lần.
Sau lễ trưởng thành, Cố Sanh muốn trở về ký túc xá, cô đã mong chờ đến ngày trưởng thành, nhưng khi ngày này đến, cô thực sự có chút sợ hãi.
Ôn Thành hiếm khi uống rượu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu ngoan, hôm nay em đã trưởng thành. Anh sẽ tặng quà cho em, em nhất định sẽ hài lòng.”
Tim Cố Sanh nhảy thẳng, theo kịch bản, Ôn Thành sẽ tự mình trao bản thân cho cô.
Thực ra, Cố Sanh cũng không có nhiều kinh nghiệm, thế giới đầu với BạchTử Thanh cũng bất ngờ xảy ra nhưng đột nhiên …
Hai người đến khu dân cư, ngay khi cánh cửa được mở ra, Cố Sanh đã bị đẩy vào cánh cửa gỗ, bị hôn một cách cuồng nhiệt và dồn dập.
Cố Sanh chưa bao giờ nhìn thấy Ôn Thành như thế này trước đây, như thể những thân thiết trước đây của hai người đều là mây bay vậy.
Khi bị ném lên giường, cả người đều mông lung.
Ôn Thành đứng bên giường cởi dây thắt lưng trước mặt cô …
…
Cố Sanh cuối cùng cũng biết rằng mình đã sai.
10 phần sai lầm.
Có lẽ tình yêu plastic mới phù hợp với cô. Cô không biết bây giờ là mấy giờ hay đã bao lâu rồi. Cổ họng cô không thể phát ra âm thanh, chỉ là mơ mơ màng màng được Ôn Thành ôm lấy, anh đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, giọng khàn khàn nói: “Ngay sau khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn.”
Cố Sanh muốn khóc, ngày hôm sau không thể rời khỏi giường, hóa ra đó là sự thật.
Ôn Thành như trở thành một con người khác chỉ sau một đêm, sảng khoái và tràn đầy sức xuân …
Trước khi đi Ôn Thành có nhắc tới một chuyện, “Không được uống thuốc, không tốt cho sức khỏe, có liền sinh.”
Cố Sanh mặt đỏ bừng, cử động một chút liền có thể cảm thấy rõ ràng cơn đau ở chỗ đó. Cuối cùng cô cũng bắt được Ôn Thành, nhưng cô không thể kiêu ngạo được một chút nào, nghĩ đến đêm qua, Cố Sanh dường như gặp lại Bạch Tử Thanh và Cơ Mặc, cánh tay rắn chắc và thân hình nóng bỏng.
Ôn Thành biết mùi vị của nó. Anh ấy thường đến thành phố B nửa tháng một lần. Sau lễ trưởng thành của Cố Sanh, anh sẽ đến vào thứ 7 hàng tuần, cho đến tối Chủ nhật mới bay đi. Anh luôn tràn đầy năng lượng và Cố Sanh cảm thấy rằng mình lên học một lớp Taekwondo để nâng cao thể lực.
Khi mùa tốt nghiệp đang đến gần, Ôn Thành nói rằng anh sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của Cố Sanh, vào ngày này, Cố Sanh đang đứng trước trường chờ Ôn Thành trong bộ đồng phục cử nhân.
Cố Sanh vô tình nghe thấy Lương Hạo nhắc đến việc Ôn Thành đã âm thầm lên kế hoạch cho đám cưới ở Nam Thành.
Ý nghĩ rằng cô sẽ sớm kết hôn với Ôn Thành khiến tâm trí cô trở nên phức tạp, vừa sợ hãi, vừa hy vọng, vừa lo lắng, cũng mơ hồ có chút thỏa mãn.
Lúc này, một chiếc xe địa hình màu đen từ từ tiếp cận cổng trường đại học B.
Anna nhìn thoáng qua người đã từng là con gái kế của mình. Bà cực kỳ ghét Cố Sanh. Điều đáng ghét là Cố Sanh mạng lớn đến mức bà không thể giết cô ta!
Cố Nhiễm đã bị nhốt trong bệnh viện tâm thần được nhiều năm, và gần đây đã đập đầu vào tường và tự tử.
Anna trước đây cũng là một mỹ nhân, nhưng sau khi bị Cố Trường Phong phong sát, cuộc sống của bà cũng không được như một phụ nữ trung niên bình thường, thậm chí người tình cũ Tào Khôn của bà cũng mất hết cơ hội việc làm.
Mặc dù danh tiếng của Cố Trường Phong không tốt nhưng ông vẫn có địa vị trong làng giải trí, các đạo diễn lớn nhỏ đều không muốn xúc phạm ông, vì vậy, sau khi danh tính của cha ruột Cố Nhiễm được tiết lộ, chẳng khác nào phán Anna và Tào Khôn án tử hình
Anna chỉ tay về phía Cố Sanh đang nở mày nở mặt ở cổng trường, nghiến răng căm phẫn nói: “Đến rồi! Cô ta là người đã giết con gái chúng ta! Đáng lẽ năm nay Nhiễm Nhiễm đã tốt nghiệp trong bộ đồng phục cử nhân. Cô ta mạnh hơn con mụ kia về mọi mặt. căn bản không nên có kết cục như vậy! Còn chần chờ gì nữa? Giết cô ta đi! Cùng lắm thì đồng quy vu tận! Dù sao chúng ta sống cũng không có ích lợi gì! “
Người mà Tào Khôn ghét nhất trong cuộc đời mình là Cố Trường Phong.
Ông ta một lòng tin rằng chính Cố Trường Phong là kẻ chiếm đoạt tài sản và quyền lực của mình nên mới cướp đi người tình và con gái của ông ta.
Bây giờ con gái đã chết, sự nghiệp của ông đã tiêu tan từ lâu.
Dù Tào Khôn không thể giết Cố Trường Phong, nhưng ông có thể giết con gái duy nhất của Cố Trường Phong và để Cố Trường Phong cũng phải nếm mùi mất đưa con gái yêu quý của mình!
Đúng lúc này, Tào Khôn nhấn ga lao thẳng vào Cố Sanh.
Cố Sanh nhìn thấy Ôn Thành và ra hiệu với anh, cô ấy thấy sắc mặt của Ôn Thành đột nhiên thay đổi, và lao về phía cô.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Cố Sanh lại chết một lần nữa
Linh hồn của cô thoát ra ngoài, cô nhìn thấy Ôn Thành ôm cô, trên lưng cô đầy máu, đang khóc …
Càng ngày càng có nhiều người xem, Cố Sanh càng lúc càng trôi đi xa hơn, và khi tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi, cô nghe thấy giọng nói của hệ thống thiểu năng quen thuộc, “Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành.”
Cố Sanh hồi phục và nhận ra rằng mình đã đến Cục Thời Không, cô nhấc hệ thống lên và bóp cái bụng chim cánh cụt của nó, “Để tôi quay lại! Tôi không thể chết! Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ bãi công! “
Hệ thống: “Này đừng đánh tôi, chuyện gì cũng phải từ từ!”
Cố Sanh: “Bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức, đưa tôi trở lại! Tôi còn chưa kết hôn nữa!”
Hệ thống: “Ký chủ, cô rất muốn trở về sao?”
Cố Sanh: “Nếu tôi không thể trọng sinh, cậu cũng đừng nghĩ sống một mình.”
Hệ thống: “(¬_¬) Không phải là không thể quay lại, nhưng … Ước chừng cô sẽ không thể trở lại dáng vẻ của người bình thường. Phải biết rằng cô đã chết một lần, cho dù là cô lại trọng sinh, trí não cũng không được đầy đủ? “
Cố Sanh: “Tôi sẽ bị ngốc một chút sao?”
Hệ thống: “Không, không, không, loại trường hợp này, lúc trước ở Cục Thời Không cũng từng phát sinh. Sau khi ký chủ trọng sinh, trí nhớ chỉ còn lại 24 giờ, tức là trí nhớ của cô chỉ có thể tồn tại trong 24 giờ. Đây là cái giá phải trả cho việc trọng sinh, cô thật sự muốn đi trở về sao? Còn sợ bị vai phản diện bán đứng sao? “
Cố Sanh thả hệ thống ra, “Sẽ không, cậu cho tôi trở về đi. Cho dù là kẻ ngốc, tôi cũng sẽ cùng anh ấy đi qua kiếp này.”
Người ta nói cả đời không thể thiếu một giây nào.
Hệ thống thở dài và bắt đầu hoạt động.
…
Đầu Cố Sanh bị một trận đau đớn, khi tỉnh dậy, đập vào mắt là một màu trắng. còn có tiếng tích tích của máy móc.
Gương mặt của một thiếu niên đập vào mắt, anh rất đẹp trai, Cố Sanh nhìn đến ngây người.
Người đàn ông mạnh mẽ gọi cô, nói đi nói lại: “Bảo bối! Đừng đi, em không được đi!”
Cố Sanh không biết người đàn ông đó là ai, và cô cũng không biết mình là ai, nhưng người đàn ông ấy lại gọi cô là bảo bối …
Cố Sanh mở miệng, hôn mê mấy ngày, giọng có hơi khàn khàn, “Ba?”
Ôn Thành sững người, bác sĩ xông vào cũng sửng sốt.
Phải biết rằng, chỉ nửa tháng trước, Cố Sanh đã bị chuẩn đoán là chết não, đời này không thể tỉnh lại, chứ đừng nói là nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, Cố Sanh đã tự mình ngồi dậy, cô nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên, trên khóe mắt anh có một nốt ruồi đen nhỏ, điểm xuyết trên khuôn mặt tuấn tú của anh, trông gợi cảm lạ thường.
“Ba.” Cô gọi lại.
Cố Trường Phong, người đã canh gác bên ngoài phòng bệnh, vội vàng chạy đến khi biết tin.
Cố Sanh là con gái duy nhất của ông, bị giết bởi hai người Tào Khôn và Anna, Cố Trường Phong cảm thấy tội lỗi, khi nghe Cố Sanh gọi ba, ông dường như đã trở lại nhiều năm trước, lúc đó con gái vẫn là áo bông nhỏ của mình, rất nghe lời và ngoan ngoãn.
Cố Trường Phong hai mắt đỏ lên, “Ba đến rồi! A Sanh đừng sợ.”
Cố Sanh không hiểu tại sao người đàn ông trung niên lại khóc với cô, cô cảm thấy có chút không thích ông ta, sau đó chui tọt vào vòng tay Ôn Thành, “Ba, ông ta là kẻ xấu, ba mau bảo ông ta đi đi! Mau cho ông ta đi đi! Con không muốn gặp ông ta! “
Ôn Thành: “…”
Cố Trường Phong: “…”
Bác sĩ và y tá: “…”
Mười phút sau, Ôn Thành an ủi Cố Sanh và đến gặp bác sĩ.
Trong văn phòng của chuyên gia, Cố Trường Phong lo lắng nói: “Bác sĩ, con gái tôi đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Bác sĩ kinh ngạc lấy làm lạ, “Tôi vừa mới kiểm tra cơ thể của cô Quý, xem ra mọi mặt không có vấn đề gì. Chỉ là … Hiện tại việc cô ấy nhận sai người, không thể xác định được là do nguyên nhân gì. Còn cần phải kiểm tra thêm. Nhưng trước khi quyết định kế hoạch điều trị, ông Cố không nên chọc tức cô ấy. “
Cố Trường Phong muốn nói lại thôi, rồi trừng mắt nhìn Ôn Thành, tuy rằng hận Ôn Thành nhưng thật sự không có cách nào được bây giờ. Làm sao Cố Sanh có thể nhận Ôn Thành là cha của mình?!
Có lẽ đây là sự trừng phạt của Chúa dành cho ông!
Ôn Thành một mình nói thêm vài câu với bác sĩ, “Thân thể cô ấy thực sự không sao chứ?”
Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, rất khỏe mạnh.”
Mãi cho đến giờ phút này, Ôn Thành mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, trên cằm thiếu niên lún phún có râu, chỉ cần người quay về là được, mọi chuyện khác đều không thành vấn đề. Cho dù không biết anh cũng không sao.
Ôn Thành đi ra khỏi phòng làm việc, Triệu Lương chạy chậm tới, hạ giọng nói: “Ôn tổng, đã thu dọn sạch sẽ. Trên đời không có hai người như vậy.”
Ôn Thành nhẹ nhàng đáp lại, không nói nhiều.
Trở lại phòng bệnh, Cố Sanh đã ra khỏi giường, cô ngước nhìn Ôn Thành, cô gái đã ngủ được nửa tháng, xinh đẹp nhưng yếu ớt.
Ôn Thành chậm rãi đến gần.
Không thể tin rằng tất cả đều là sự thật.
Cô tỉnh dậy và trở về bên anh!
Khi Ôn Thành đến gần, Cố Sanh vẫn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi ở khóe mắt, cô không nhớ gì, nhưng cô nhớ nốt ruồi. Cố Sanh đưa tay chạm vào nó, hôn nó vài cái rồi khoan vào vòng tay của Ôn Thành . “Ba–“
Ôn Thành ôm lấy tiểu tiên nữ đã mất đi rồi lại quay về, sửa lại lời nói của cô, nói: “Ngoan, anh không phải ba của em, anh là chồng của em.”
“Chồng?” Cô gái nhỏ kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng chấp nhận sự thật.
Ngón tay mảnh khảnh của Ôn Thành lướt qua mắt cô, cười dịu dàng, “Đúng vậy, anh là chồng của em, em có thể gọi anh là A Thành.”
Cố Sanh cho rằng nam nhân rất đẹp trai, cô rất thèm muốn anh …
Cô đưa tay chạm vào nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt người đàn ông, đột nhiên cúi người liếm một cái, “A Thành.”
Ôn Thành thấp thấp cười, đem tiểu cô nương vào lòng, “Đúng vậy, rất ngoan.”
Hệ thống: “Ký chủ, ký chủ, cô không sao chứ? Thật sự không nhớ gì sao?”
Cố Sanh cau mày, ủy khuất nói, “Có ai đó trong đầu em đang ầm ĩ.”
Ôn Thành giật mình, “Đừng sợ, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em.”
Hệ thống: “Này, khi nào thì cô mới nhớ ra tôi?!!!”
Cố Sanh lần này càng chắc chắn rằng có ai đó trong đầu mình, “Trong đầu em đang giấu một người, ồn ào quá, mau đuổi nó đi.”
Hệ thống: “Meo meo, ký chủ, là tôi, tôi là tiểu khả ái của cô đây.”
Ôn Thành đã nói với bác sĩ về sự việc và sau khi được các chuyên gia trong bệnh viện nhất trí, anh quyết định điều trị sốc điện cho Cố Sanh.
Hệ thống biết sự thật rơi lệ, “Không …”
May mắn thay, phương án điều trị này đã bị Ôn Thành từ chối ngay tại chỗ, “Không! Tuyệt đối không thể chữa trị theo cách này!”
Hệ thống: “Ký chủ, lần đầu tiên tôi cảm thấy vai phản diện đáng yêu.”
…
Vài ngày sau, sau khi Cố Sanh tỉnh dậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã nhìn thấy Ôn Thành với đôi mắt đỏ ngầu, cô nghĩ người đàn ông đó đẹp trai và có chút quen mắt, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ trên khóe mắt. Cô chắc chắn đã gặp anh ở đâu đó.
“Anhlà ai?” Cố Sanh đã hỏi câu này không dưới một lần.
Ôn Thành biết về quy luật của cô, trí nhớ của cô dường như chỉ tồn tại trong 24 giờ. Ngày hôm sau, mọi thứ trên thế giới này đều mới với cô.
Ôn Thành rất kiên nhẫn nói: “Ngoan, anh là chồng của em, hôm nay chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Kết hôn với một người đàn ông đẹp trai như vậy!
Cố Sanh không hề chống cự và hợp tác rất tích cực.
Sau khi hai người tổ chức hôn lễ, Ôn Thành luôn canh giữ cô, gần như không thể tách rời. Ngay cả mở họp cũng mang theo cô. Mỗi ngày thức dậy cô không biết Ôn Thành là ai. Mỗi ngày Ôn Thành đều tự giới thiệu bản thân từ đầu, “Cố Sanh, anh là chồng của em.”
Theo thời gian, tất cả mọi người ở Nam Thành đều biết rằng Ôn Thành luôn nuông chiều một người phụ nữ chỉ có trí nhớ một ngày.
Ai đã từng gặp Cố Sanh đều biết rằng cô ấy rất xinh đẹp, và có người trên mạng đã đặt cho cô một biệt danh là mỹ nhân đãng trí.
Năm thứ hai kết hôn, Cố Sanh mang thai đứa con đầu lòng, sau khi mang thai cô trở nên rất lười biếng, mỗi sáng thức dậy cô không hỏi Ôn Thành là ai, thỉnh thoảng nhìn Ôn Thành rồi nhìn xung quanh. Dường như đã chấp nhận sự thật là đương nhiên.
Tuy rằng chỉ có trí nhớ một ngày, nhưng tính tình bạo ngược của Cố Sanh vẫn không thay đổi, ngoại trừ Ôn Thành, cô sẽ không nghe lời bất cứ ai.
Chương Văn Hào biết rất rõ tính khí của Cố Sanh, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần anh đến tìm anh trai, Cố Sanh sẽ luôn nhìn chằm chằm vào anh một cách hung dữ.
Nếu ở lâu, Cố Sanh sẽ trực tiếp đuổi người.
Chương Văn Hào cảm thấy tủi thân, trước đây cũng thôi đi, là bởi vì anh không đáng tin cậy, nhưng về sau mình đã thay đổi, trở thành một người đàn ông có phép tắc, làm sao có thể không thích được cơ chứ?!
Con đầu lòng của Cố Sanh là một cậu con trai, và Ôn Thành đặt tên nó là “Ôn Tư”.
Đứa con thứ hai của họ là con gái, và Ôn Thành lại lấy “Ôn Niệm”.
Chương Văn Hào luôn tò mò, bệnh tình của Cố Sanh vẫn không thuyên giảm và cô ấy luôn có thể quên mọi thứ vào ngày hôm sau. Anh trai của anh đã sống với Cố Sanh như thế nào?
Nhưng nhiều năm sau, khi nhìn thấy anh trai mình cười vì Cố Sanh, Chương Văn Hào nhận ra rằng có một số người thật sự có duyên phận, bất cứ ai cũng không thể thay thế được.
Lương Hạo trở thành thư ký trưởng của Chương Văn Hào, Chương Văn Hào sẽ hỏi anh ấy bất cứ khi nào anh gặp điều gì đó khó hiểu.
Chương Văn Hào: “Cố Sanh không nhớ ai, chỏ nhớ rõ anh trai mình. Cậu có thấy kỳ lạ không?”
Lương Hạo nheo lại miệng, “Cũng bình thường.”
Chương Văn Hào: “Nếu ai đó luôn nhớ đến mình, mình cũng sẽ kết hôn với anh ấy.”
Lương Hạo: “…” → _ →
…
Vài năm sau, Ôn Thành giao lại sự nghiệp cho con, đưa Cố Sanh đi sơn ngoạn thủy, và thường gặp những giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, anh có lúc là một kiếm khách, có khi là một vị vua hung bạo, mỗi khi mơ thấy nửa đêm anh sẽ cảm thấy lạc lõng, nhưng khi nhìn thấy Cố Sanh bên cạnh, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cố Sanh tóc đều bạc trắng, Ôn Thành hôn lên lông mày của cô, dù đã nửa thế kỷ trôi qua, cô vẫn là cô gái anh yêu nhất và là cô gái tốt nhất trên thế giới này.
“Tiểu ngoan, kiếp sau nhất định phải nhớ em.” Ôn Thành lẩm bẩm nói.
Đầu xuân năm đó lạnh lẽo vô cùng, Cố Sanh ngồi trước giường bệnh, cảm giác bất lực như một đứa trẻ, mặc kệ ai dỗ dành cũng không được.
Ôn Thành đưa tay ra vuốt ve gương mặt Cố Sanh, “Ngoan, chờ đến ngày mai em sẽ không thấy đau.” Cô sẽ quên anh, vậy cũng tốt.
Vào ngày Ôn Thành rời đi, ánh chiểu tà đã thắp sáng cả ngôi biệt thự, Cố Sanh ngồi dưới ánh hoàng hôn, gào khóc. Bọn trẻ nghĩ rằng chỉ cần sau 24 giờ cô sẽ tốt hơn, nhưng không, rõ ràng là cô rõ ràng cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng sau khi Ôn Thành qua đời, Cố Sanh vẫn luôn như vậy, bọn trẻ không biết phải làm gì.
Vào ngày tang lễ ở Ôn Thành, Cố Sanh mặc một bộ sườn xám đen với mái tóc bạch kim và gương mặt thanh tú.
Cả đời cô được Ôn Thành chăm sóc cẩn thận, chẳng khác gì một đứa trẻ mãi không lớn.
Chạng vạng hôm nay, mưa nhỏ tí tách tí tách, Cố Sanh được cô cháu gái đỡ, nhìn về phía cổng biệt thự chờ một người không bao giờ trở lại, một tay ôm ngực. Thật lâu sau, dùng sức đâm, một lúc sau, bọn trẻ mới nghe rõ cái tên mà cô nói, “A … A Thành, tôi muốn A Thành.”
Cô không nhớ gì cả, nhưng trong lòng cô vẫn có một người tên là “A Thành”.
Đó chính là chồng cô, vai phản diện mà cô bảo vệ đời đời kiếp kiếp.
Thiếu niên của cô.
—Hoàn thế giới 3—
(27/02/2021 – 07/03/2021)
Mặc dù HE nhưng mà buồn quá 😭😭😭
Thế giới này rất hợp gu mình nên mình edit nhanh để mình đọc chủ yếu nên có nhiều lỗi sai. Mong các bạn thông cảm nhé ♥
Sau khi hoàn thế giới này thì mình không biết bao giờ mới edit tiếp được nữa T^T. Tại vì mình đang làm đồ án tốt nghiệp rồi với lại đang học tiếng Hàn nữa nên cũng k có nhiều thời gian rảnh.
Nếu bạn nào cảm thấy truyện này hay mà muốn edit truyện này cùng mình thì có thể đăng ký edit cùng mình nhé. Truyện này edit cũng hơi khó nếu các bạn có năng lực thì hẵng đăng ký nhé.
Mình cũng chỉ hỏi thế thôi chứ từ trước đến giờ tớ vẫn thích làm việc một mình cho đỡ lằng nhằng 😄