Đọc truyện Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi – Chương 28Người Trong Lòng Của Đại Lão Đầu Táo Bạo 22
Editor: Nha Đam
Không lâu sau khi khai giảng, đã đến lượt đi du xuân hàng năm của trường Tứ Trung.
Các cô gái cởi bỏ bộ quần áo mùa đông dày cộp, và tất cả đều mang vẻ ngoài lộng lẫy. Các thiếu niên muốn phong độ chứ không cần độ ấm, một đám đem mình trang điểm như nhân mô cẩu dạng.
Bất chấp bao nhiêu quy tắc học đường đè nặng, các thiếu niên luôn có những biện pháp đối phó để bản thân tận hưởng thanh xuân của mình.
Cố Sanh chưa bao giờ có thể bắt được Ôn Thành, điều này khiến cô rất chán nản. Không phải cô quá ham muốn, mà là kinh nghiệm của hai kiếp trước mang lại di chứng cho cô, vì sợ sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng tách cô ra khỏi thiếu niên của mình.
Vì vậy, Cố Sanh, giống như mọi cô gái đang cuồng nhiệt trong tình yêu, hận không thể thời thời khắc khắc đều nhìn thấy đối phương.
Vào ngày đi du xuân, Ôn Thành đã hứa với cô rằng anh sẽ tham gia cùng cô.
Nhưng khi xe buýt từ trường Tứ Trung rời trường đến vùng ngoại ô, Cố Sanh đã không thấy Ôn Thành, cô biết Ôn Thành rất bận, ngoài chuyện của Chương gia ra, anh còn có công ty riêng cần lo, nhưng trên thực tế, anh vẫn còn là một thiếu niên!
Lần trước nhìn thấy Ôn Thành, không biết anh đã nghỉ ngơi được bao lâu, hai mắt đỏ ngầu.
Cố Sanh cảm thấy rằng, là một tiểu tiên nữ ở Ôn Thành, cô ấy nên xem xét các vấn đề từ góc độ của anh ấy, vì vậy cô đã gửi một tin nhắn wechat đầy yêu thương, 【Ôn oppa, luận gia đang đợi anh đến đây đó. 】
Ôn Thành đang ở trong phòng họp đưa ra tổng kết cuối cùng, liếc mắt nhìn điện thoại, đôi môi mỏng đột nhiên giật giật.
Để có thể tham gia buổi du xuân ngày hôm nay, anh đã tiến hành cuộc họp trước hai giờ, ngày thường chín giờ mới đi làm, nhưng hôm nay cuộc họp đã bắt đầu từ bảy giờ.
Ôn Thành dường như có thể cảm nhận được biểu hiện của tiểu tiên tử lúc này qua lời nói.
Anh ta đang mặc vest, đột nhiên cảm thấy nóng, liền thản nhiên kéo cà vạt.
Năm phút sau, một tin nhắn văn bản khác đến, 【Ôn nồi nồi, sao anh còn chưa đến? 】
Cô luôn có thể giở trò.
Ôn Thành may mắn là anh đủ mạnh mẽ, nếu không … Thật sự không biết một ngày nào đó sẽ bị cô giết chết.
Lại trôi qua vài phút, điện thoại lại vang lên, Ôn Thành mở ra, lập tức cảm giác được người kia tức giận, 【Ôn Thành! Rốt cuộc thì anh có đến đây không?! Angry Birds JPG】
Ôn Thành: “…”
Cuộc họp tạm thời bị chấm dứt với lý do Ôn tổng sẽ tham gia chuyến du xuân.
Mọi người: “…” Ok! Không sao, Ôn tổng vẫn còn là học sinh, tham gia du xuân là chuyện bình thường, nhưng… anh không cần chạy ra như điên đi ra ngoài như vậy?!
…
Cố Nhiễm mặc một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, đem mình bọc kín, với một con dao dài sắc bén được giấu trên tay. Khuôn mặt cô đã bị hủy hoại, dáng người cũng bị hủy hoại, và ngay cả trung tâm thương thành nơi cô trao đổi bàn tay vàng cũng biến mất.
Cô và Anna bây giờ chính là chuột ra ngoài đường, mọi người thấy là đòi đánh. Là đứa con gái ngoài giá thú của tiểu tam ti tiện nhất trong miệng thế nhân,
Cố Nhiễm nhớ lại tất cả mọi chuyện và cuối cùng cô cũng chải chuốt mọi chuyện, tất cả là do lỗi của Cố Sanh.
Nếu không phải cô ta cướp đi giá trị hào quang nữ chủ như vậy thì Cố Nhiễm vẫn là một nửa của nữ chủ, chỉ cần có hào quang của nữ chủ thì sẽ không bao giờ gặp tình cảnh bi đát như ngày hôm nay.
Cố Nhiễm không cam lòng.
Lúc trước cô đã cướp đi 50% giá trị hào quang của nữ chủ, chỉ cần đoạt được một nửa, cô hoàn toàn có thể trở thành nữ chủ!
Cố Nhiễm làm nửa nữ chủ đã hơn mười năm, đã quen với việc được mọi người hoan nghênh.
Cô đương nhiên không cam lòng!
Cố Nhiễm nắm giữ tia hy vọng cuối cùng, cô đoán rằng chỉ cần Cố Sanh bị giết và cô ta biến mất hoàn toàn trên thế giới này, thì mình có thể sẽ thay thế Cố Sanh và trở thành nữ chủ của thế giới này.
Rốt cuộc, nếu một thế giới không có nữ chủ, thì thế giới đó không hoàn thiện.
Nghĩ đến điều này, Cố Nhiễm đã chờ đợi cơ hội, cuối cùng cũng đến ngày mà cô ta chờ đợi.
Mặc dù cô đã nghỉ học nhưng du xuân ở trường cấp 4 là một thông lệ và cô đã mong chờ ngày này từ lâu.
Cố Nhiễm giấu con dao trong chiếc áo khoác đen và lên xe buýt, chuyến đi này khiến cô cảm thấy hy vọng trở lại. Như thể ánh sáng, đồ trang sức và sự yêu thích từng sở hữu sẽ sớm trở lại trong lòng bàn tay cô.
Ôn Thành bảo tài xế đưa đến ngoại ô thành phố, thiếu niên ngồi ở ghế sau, mặc một bộ đồ đắt tiền, là tổng tài phong độ, lúc này, điện thoại di động vang lên, Ôn Thành trả lời.
“Ôn tổng, người mà ngài yêu cầu chúng tôi tìm đã xuất hiện rồi. Cô ta vừa mới tới ngoại ô thành phố và dường như đang tiếp cận Cố đại tiểu thư.”
Ôn Thành cầm chặt điện thoại.
Điều mà anh lo lắng sắp xảy ra, giọng nói trầm và từ tính của người đàn ông: “Nhìn chằm chằm cô ta, đừng để cô ta đến gần Cố Sanh! Một khi anh nhận thấy bất kỳ hành động nào, hãy lập tức ngăn lại!”
“Được rồi, Ôn tổng!”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Thành cau mày, anh không muốn làm cho Cố Sanh sợ hãi, cho nên anh mới sửa một tin nhắn không liên quan cho cô, 【Giận sao? 】
Cố Sanh cố tình trì hoãn một lúc trước khi trả lời, 【Không, em có bao giờ là người lì lợm la liếm, em là một cô gái dè dặt. 】
Quả nhiên là rất tức giận.
Ôn Thành sẽ không dỗ người ta, anh cũng không biết mười năm qua anh đã dỗ Cố Sanh như thế nào.
Anh cũng thích cô chọc phá anh, nhưng Ôn Thành sẽ chỉ đáp lại sự nhiệt tình của Cố Sanh bằng hành động, ví dụ như lúc này, nếu đem Cố Sanh chộp tới và hôn mạnh, hai người sẽ nhanh chóng làm hòa.
Sau đó Ôn Thành trả lời, 【Đúng vậy, bảo bảo của chúng ta là người dè dặt nhất. 】
Anh ta đã học được không ít lời nói bậy, Cố Sanh dường như rất hưởng thụ, mỗi khi nói ra, cô ấy luôn có thể ngoan ngoãn một lúc.
Tuy nhiên, Hôm nay Ôn Thành đã tính sai rồi.
Cố Sanh nhanh chóng gửi một tin nhắn khác, 【Anh đang mỉa mai → _ → Ý anh nói em không rụt rè! Ôn Thành, nhớ, anh đừng mong lại hôn em! 】
Ôn tổng, người được hàng nghìn người của Chương thị ngước nhìn, bỗng nhiên rơi vào tình thế khó xử.
Có một số điều mà thực sự không thể nói chuyện với bạn gái của mình một cách tùy tiện.
Anh ta đã tự đập đá vào chân mình.
Hơn nửa tiếng sau, tài xế đậu xe ở vườn bách thảo Nam Thành trong chuyến du xuân trường Tứ Trung. Ôn Thành không trực tiếp đến gặp Cố Sanh, anh bí mật bố trí vệ sĩ cho Cố Sanh, vị bảo tiêu kia gửi anh vị trí cụ thể của Cố Sanh.
Cố Nhiễm! Mẹ kiếp!
Ôn Thành tìm kiếm theo vị trí trên điện thoại, nhanh chóng kết nối với vệ sĩ.
“Ôn tổng, là cô ta!”
Theo sự chỉ dẫn của vệ sĩ, Ôn Thành nhìn thấy Cố Nhiễm, thành thật mà nói, mặc dù anh rất nhạy bén nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã không nhận ra Cố Nhiễm.
Chỉ trong vài tháng, Cố Nhiễm dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay cả phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ không có tác dụng như vậy …
Ôn Thành trong lòng có chút nghi hoặc.
Anh không muốn Cố Sanh biết chuyện này, cô ấy luôn ngốc nghếch, cô vẫn luôn là tiểu tiên nữ hung bạo thì tốt rồi.
Cố Nhiễm dường như định đến nơi dùng bữa của các học sinh, nhưng Ôn Thành đã dẫn người đến ngăn cô ta lại.
Mặc dù tất cả mọi người ở Nam Thành đều biết Ôn Thành, nhưng Cố Nhiễm vẫn là nhơ ngẩn.
Người trước mặt không còn là thiếu niên ngây ngô, anh trầm ổn, anh tuấn, chỉ cần đứng ở nơi đó, liền có thể làm nổi bật khí chất trưởng thành hoàn toàn khác.
Hơn nữa anh là một người con trai tuổi trẻ tài cao!
Mũi Cố Nhiễm chua xót, Ôn Thành đáng lẽ phải thuộc về cô!
Ôn Thành nên yêu cô!
Cô và Ôn Thành rõ ràng là con ngoài giá thú, tại sao cô lại là đối tượng bị gạt sang một bên, trong khi Ôn Thành bây giờ được vạn người ngưỡng mộ?!
Cố Nhiễm dùng khăn lụa che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt khá sáng, cô hy vọng Ôn Thành không nhìn thấy cô như thế này, chỉ cần Cố Sanh bị giết, cô có thể trở nên xinh đẹp, lúc đó, Ôn Thành chắc chắn sẽ thích cô.
“Lấy dao ra!” Ôn Thành nghiêm nghị nói.
Chuyện này không cần an tự làm, nhưng vì sự an toàn của Sanh nên anh không thể không tự mình xử lý. Anh đã hứa với Tô Thiến nhiều năm trước rằng sẽ chăm sóc Cố Sanh đến hết đời. .Điều này đã trở thành chấp niệm suốt đời của anh, tận xương nhập tủy, không thể thay đổi.
Cố Sanh chưa bao giờ làm điều gì sai với Cố Nhiễm và Anna, họ mới là người ngoài và là thủ phạm phá hoại gia đình Cố Sanh, nhưng những người này không biết hối cải, thậm chí bây giờ họ còn muốn làm tổn thương cô ấy! Ôn Thành vẫn chưa quên Cố Sanh khi còn nhỏ dễ thương và ấm áp như thế nào, nhưng điều đó đã hoàn toàn thay đổi bởi sự xuất hiện của Cố Nhiễm và Anna.
Đó là điều không thể tha thứ!
Cố Nhiễm giãy giụa lần cuối cùng, “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!”
Vệ sĩ lúc này mới nói: “Đừng giả vờ nữa, tôi theo dõi cô mấy tháng rồi. Sáng nay cô ra ngoài mua một con dao, giấu trong áo khoác. Nếu cô không lấy ra, chúng tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát. “
Cố Nhiễm nhìn Ôn Thành gần như tuyệt vọng.
Giết Cố Sanh là hy vọng cuối cùng của cô, tại sao Ôn Thành lại chặn cô vào lúc này?!
Hai mắt cô đỏ ngầu, giống như một người điên, “Ôn Thành, đừng chặn tôi, phải tin tôi, chúng ta sẽ ngay lập tức ở bên nhau, chỉ cần giết Cố Sanh, không ai có thể ngăn cản chúng ta đến với nhau!”
Vệ sĩ liếc mắt nhìn Ôn Thành, trong đầu tràn ngập chuyện tình tay ba cẩu huyết giới hào môn.
Ôn Thành cau mày nhìn vẻ mặt buồn nôn và kinh tởm của Cố Nhiễm, nói với vệ sĩ: “Tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức và nói … có kẻ điên muốn làm gì đó với học sinh trường Tứ Trung.”
Ngữ khí của Ôn Thành quá lạnh lùng và mạnh mẽ, vệ sĩ cũng lập tức làm theo.
Nhưng lúc này, Cố Nhiễm thực sự như muốn nổi điên, cô lấy một con dao dài từ trong quần áo ra chém về phía Ôn Thành.
“Tôi không lấy được, Cố Sanh cũng đừng nghĩ tới!”
“Nếu các người đối xử không tốt với tôi, tôi liền giết ngươi!”
“Miễn là vai phản diện là anh chết, Cố Sanh sẽ không còn là nữ chủ!”
Ôn Thành trời sinh mạnh mẽ nên dễ dàng tránh được con dao, Cố Nhiễm như bị ma nhập, nhìn thấy vật gì liền chém, khi tranh cãi với vệ sĩ thì bị trượt chân ngã xuống sông.
Lúc này, nước sông rất cạn, Cố Nhiễm chỉ cần chìm trong nước là đã ngoi đầu lên, còn đang nói mấy câu không thể giải thích được, “Cô ta chỉ là một người thực hiện nhiệm vụ. Anh nghĩ cô ta thực sự quan tâm đến anh sao? Cô ta luôn như vậy. Một ngày nào đó anh sẽ rời xa anh! “
Rời xa anh?!
Câu nói này rốt cuộc đã kích thích Ôn Thanh, anh đứng bên sông sắc bén hỏi: “Cô nói cái gì?”
Cố Nhiễm vẫn còn đang vùng vẫy, khi vệ sĩ nhìn thấy điều này, anh không biết mình có cứu hay không, hơn nữa Cố Nhiễm vẫn đang cầm một con dao trên tay, lại là một kẻ mất trí, cô ta sẽ chém mình nếu anh không cẩn thận.
“Ôn tổng, làm sao bây giờ?”
“Giao cho cảnh sát!”
Đông sang xuân tới nước sông chưa dâng, khi cảnh sát ập đến, Cố Nhiễm vẫn đang ở dưới nước diễn kịch, như thể trước mặt cô là tất cả kẻ thù, chém lung tung.
Ôn Thành lông mày nhíu chặt, cũng không có rời đi, sau khi Cố Nhiễm bị kéo lên, trên mặt lộ ra vẻ khó nhận ra, cô cười với Ôn Thành, “Xem ra anh thật sự không biết Cố Sanh là ai, cô ta là người như thế nào. Cô ta giống tôi, tiếp cận anh là có mục đích, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, cô ta sẽ rời đi, sau đó cũng chỉ có anhở lại thế giới này một mình! “
“Cô ta không yêu anh! Cô tachưa bao giờ yêu anh!”
“Anh chỉ là mục tiêu trong nhiệm vụ của cô ta thôi!”
“Hahaha, Ôn Thành, nếu anh không tin tôi, anh có thể hỏi Cố Sanh, có phải cô ta từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng anh để làm nhiệm vụ không!”
Cố Nhiễm cầm dao chém người và bị cảnh sát bắt đi.
Ôn Thành đứng trên bờ hồ, đối mặt với gió xuân ấm áp, không biết từ lúc nào mà hô hấp trở nên không êm đềm.
Vệ sĩ nói: “Ôn tổng, từ nay anh có tiếp tục đi theo Cố đại tiểu thư không?”
Ôn Thành nhìn chằm chằm mặt hồ hít thở vài cái, ngây ngốc nói: “Có, tiếp tục đi theo.” Cho dù Cố Nhiễm bị bắt, vẫn còn Anna, anh đều phải loại bỏ hết thảy nguy cơ. Anh ấy không thể mất Cố Sanh!
Nếu cô dám rời đi … Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho cô!
…
Những người được sủng ái là những người kiêu ngạo nhất.
Cố Sanh cuối cùng cũng đợi được Ôn Thành, thấy anh vẫn mặc vest và giày da, thậm chí còn không thay quần áo, biết rằng anh ta không coi trọng buổi du xuân hôm nay. Xoay người rời đi, Ôn Thành đột nhiên bước tới nắm lấy, vừa kéo cô vào lòng, vừa cúi đầu, miệng hơi nhếch lên.
Ôn Thành hôn rất mạnh, cực kỳ mãnh liệt, trong chốc lát, nuốt chửng tất cả sự hoang dại, Cố Sanh cảm thấy một mùi tanh lan ra giữa môi và răng …
Khi hai người tách ra, rất nhiều bạn cùng lớp đang chụp ảnh bằng điện thoại di động của họ, Cố Sanh quả thực rất háo hức với Ôn Thành, nhưng cô không phải không biết xấu hổ, con gái vẫn sẽ xấu hổ chứ.
Sau khi hôn xong, Cố Sanh cũng quên giận, đỏ mặt đi theo Ôn Thành, vô cớ ngoan ngoãn.
Sau chuyến du xuân, Ôn Thành không hề nhắc đến Cố Nhiễm, nhưng anh đang cân nhắc những lời nói của Cố Nhiễm.
Người thực hiện nhiệm vụ?
Một ngày nào đó sẽ rời đi?
Ôn Thành không tìm ra câu trả lời hợp lý, kể từ hôm nay, anh lấy lý do kiểm tra bài tập, bảo Cố sanh mỗi tối phải báo cáo tiến độ học tập cho anh.
Nháy mắt đã đến ngày thi đại học, Ôn Thành sáng sớm đã tới đón Cố Sanh, bản thaanh anh cũng chuẩn bị thi đại học, anh nói sẽ cùng cô học đại học, và anh chắc chắn sẽ làm điều đó.
Sau khi kết quả thi vào đại học được công bố, Cố Sanh đỗ vào đại học B như ý nguyện, Ôn Thành quá hiểu tiểu tiên nữ có bao nhiêu mê người, nên phải học đại học B với cô.
Sinh viên đại học phải có một tình yêu oanh liệt, Ôn Thành cảm thấy rằng anh phải thỏa mãn Cố Sanh về điều này.
Vào buổi tối khi giấy báo nhập học được gửi xuống, Cố Sanh uống vài ly rượu trái cây, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa gợi cảm và cố ý xịt nước hoa quyến rũ để lấy can đảm.
Ôn Thành đi tới, cô lập tức đi đến, “Một năm nữa chúng ta sắp đến tuổi trưởng thành rồi, có thể … châm trước…”
Giọng mũi của cô lượn lờ, quyến rũ.
Ôn Thành không chắc mình có thể bám trụ hay không. “Đừng có hồ nháo nữa, có điều muốn nói với em rằng lần này tổng điểm của Chương Văn Hào lần này chỉ có 200, cậu ta lại không chịu ra nước ngoài. Anh đã đã cho cậu ta vào tập đoàn. Đến lúc đó anh có thể đến đại học B học với em rồi. “
Đề cập đến Chương Văn Hào, trái tim của Cố Sanh rất mệt mỏi.
Ôn Thành vốn là người duy nhất trong lòng cô, nhưng từ khi Chương Văn Hào bắt đầu lì lợm la liếm, mặc dù Ôn Thành ngoài mặt lạnh lùng, nhưng lần nào anh cũng sẽ ra tay giúp đỡ cậu ta.
Cố Sanh: “Em hiểu rồi, anh không cần phải nói với em chuyện này, chúng ta vẫn là làm chuyện đứng đắn đi.” Vừa nói, cô vừa bắt đầu cởi thắt lưng của Ôn Thành.
Ôn Thành: “Em còn nhỏ…”
Cố Sanh: “Như thế nào, anh xem em có chỗ nào nhỏ? Ôn Thành, anh không muốn làm sao?”
Ôn Thành rất thích dáng người của Cố Sanh, cô lại ăn mặc bộ dáng mê hoặc như vậy, Ôn Thành cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Lúc này chóp mũi đột nhiên nóng lên, từ trong lỗ mũi có thứ gì đó trào ra, Ôn Thành giật mình, không muốn Cố Sanh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Cố Sanh ôm anh, “Nhìn anh xem, thật sự là không thành thật… Ngoài miệng không muốn không muốn, thân thể so với cái gì đều thành thật!”
Hầu kết của Ôn Thành lăn lộn, lý trí của anh dần dần tiêu tan.
Đúng lúc này, Chương Văn Hào gọi điện thoại đến, Ôn Thành không muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng anh sắp vì tiểu tiên nữ mà phát điên mất.
Anh ấy biết … Vẫn chưa phải lúc, anh không thể cứ như vậy muốn cô.
Ôn Thành trả lời điện thoại, tiếng kêu van xin của Chương Văn Hào vang lên từ đầu dây bên kia.
“Anh, anh nhất định phải giúp em, em bị hội đồng quản trị đánh chết tại chỗ rồi!”
“Anh, em phải làm sao đây! Cứu em! Em vẫn còn là một đứa trẻ … Em muốn đi học, nhất định sẽ chăm chỉ học tập, em không muốn đi làm!”
“Hai người đều đã đến thành phố B, một mình em ở đây thật sự chịu không nổi!”
“Hay là … Anh ơi, buổi tối đến ngủ với em đi!”
Ôn Thành: “…”
__________
Tác giả có chuyện muốn nói: Tái bút: Truyện này sẽ viết chương tăng trưởng, các bạn quan tâm có thể sưu tầm trước. 《 Xuyên thành bạn gái cũ của lão đại hung bạo》, Lão đại hung dữ bệnh kiều VS Bạn gái cũ mềm mại xinh đẹp, Ngọt sủng tuyệt đối (╥﹏╥) o, nội dung không giống nhau nhé.
Văn án: 《 Xuyên thành bạn gái cũ của lão đại hung bạo》
Sau khi xuyên không, Cố Sanh rất nhanh liền phát hiện ra một số sự kiện gây sốc
Một, cô đã xuyên vào một quyển sách
Hai, cô là nữ chủ yểu mệnh có một kết thúc bi thảm
Ba, nhân vật phản diện trong cuốn sách vừa bị cô đá
Bốn, không lâu nữa, cô ấy sẽ bị anh ta tra tấn đến chết
Cố Sanh, người biết sự thật, rơi nước mắt
Nhìn đến nhân vật phản diện vẫn là học sinh lớp 11, Cố Sanh bắt tay nhét một quyển 《 Đề thi thử Đại học》 , “Này bạn học, làm câu hỏi này làm như thế nào?” … “
“Tôi hiện tại đối xử tốt với cậu, sau này cậu nhất định phải bảo vệ tôi đấy.”
Cố Sanh: Kể từ bây giờ, tôi muốn quyến rũ – bảo vệ – yêu thương lão đại
Ôn Thành: “…”
N năm sau, Lão đại chặn Cố Sanh vào góc tường, “Cho em hai lựa chọn, một là em gả cho tôi! Hai là tôi cưới em!”
Cố Sanh thẹn thùng JPG, “Có lựa chọn thứ ba không?”
Lão đại đột nhiên nghiêng người, ghé sát môi vào tai cô, giống như một tay chơi dày dặn kinh nghiệm, “Em có dám thử cái thứ 3 không?”
【Hướng dẫn đọc】
1. 1 chọi 1, HE, ngọt sủng
2. Giai đoạn đầu vườn trường, giai đoạn sau xã hội, lấy tình yêu làm chủ đạo, cốt truyện làm phụ bản.
3. Lão đại hung bạo VS Tiểu tiên nữ bề ngoài mềm mại, nội tâm hung dữ
~~~~~~
Ấu ấu, tôi mà tìm được truyện này của tác giả thì sẽ mở hố ngay !!!!!!!!!
Thêm: Nãy tui đi tìm rồi mà chả thấy truyện này gì cả T^T, bạn nào tìm thấy bản raw truyện này thì ib cho mình, mình sẽ mở hố ngay ♥
Hẹn các bạn ngày mai hoàn thế giới này nhé, còn 2 chương nữa thui 😄