Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 9: Đốt Cháy 9 Tôi Không Yêu Sớm


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 9: Đốt Cháy 9 Tôi Không Yêu Sớm


~~~
So với việc người khác để tâm đến chuyện bát quái kia, thì với Thịnh Thanh Khê lại chẳng có ảnh hưởng gì, ngược lại cô còn cảm thấy thoải mái hơn chút so với bình thường.
9 giờ 50 phút tiếng chuông tan học vang lên, phòng học vừa rồi còn vô cùng yên tĩnh chỉ trong một khắc đã trở nên ầm ĩ.
Sau khi Thịnh Thanh Khê nộp lại bài tập cho tổ trưởng, sau đó sắp xếp lại balo chuẩn bị về nhà.
Trần Di do dự một lát, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, nhỏ giọng hỏi: “Thịnh Thanh Khê, tiết Toán hôm nay thầy Tưởng có cho một đề tự hỏi, cậu có thể cho tôi mượn xem được không? Tôi suy nghĩ cả buổi tối vẫn chưa nghĩ ra phương pháp giải bài.”
Mấy ngày nay, Trần Di xem như đã cảm nhận được trình độ của học bá đệ nhất Nhị Trung.
Vở của Thịnh Thanh Khê đều được ghi chép tỉ mỉ không chút cẩu thả, chưa từng bỏ lỡ bài nào trên lớp, kiến thức của mỗi môn học đều được phân loại kỹ càng.
Cô ấy cũng chưa từng thấy Thịnh Thanh Khê trốn một tiết học nào, đến hiện tại số đề bị sai của Thịnh Thanh Khê vẫn là không, cô chưa từng làm sai một đề nào.
Trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu, Thịnh Thanh Khê sẽ làm xong tất cả bài tập về nhà.
Đối với một người đã khắc chế cực hạn như Trần Di, nhưng cô ấy cảm thấy con người Thịnh Thanh Khê còn tự khắc chế đến đáng sợ.
Nhưng khi vào giờ tự học buổi tối, Thịnh Thanh Khê lại không giống như trong tưởng tượng của cô ấy.
Đây như là thời gian riêng tư của Thịnh Thanh Khê, cô sẽ xem sách ngoài, sẽ vẽ vời lên chỗ trống trên giấy nháp, cũng sẽ ngẫu nhiên viết lên giấy một vài thứ.
Bắt đầu tiết tự học buổi tối cô sẽ không làm bất cứ cái gì liên quan đến học tập.
Việc này chỉ có Trần Di biết, đây là bí mật riêng giữa hai người bọn họ.
Thịnh Thanh Khê rút vở bài tập Toán của mình ra đặt trên bàn, vô cùng tri kỉ mà lật đến trang đó: “Cậu xem xong cứ để đây, không cần quá để ý đến nó.”
Trần Di mím môi, cô ấy biết là do Thịnh Thanh Khê để tâm đến thói quen của cô ấy, đành nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Thịnh Thanh Khê cười cười nhìn cô ấy rồi đeo balo rời đi.
Trần Di quay đầu nhìn bóng dáng của Thịnh Thanh Khê, cô ở trong đám đông thoạt nhìn vừa gầy yếu vừa vô cùng đơn bạc.
Thịnh Thanh Khê rốt cuộc là người thế nào?

Thịnh Thanh khê đeo balo chậm rãi đi xuống cầu thang tối tăm, khối 12 tan học muộn hơn 40 phút so với các khối khác, cho nên Tống Thi Mạn bây giờ vẫn đang ở trong lớp học.
Đối với Thịnh Thanh Khê mà nói, có bạn thân là việc mà ở kiếp trước cô chưa từng được trải nghiệm.
Lúc đầu cũng có không ít người muốn làm bạn với cô, nhưng sau khi biết cô là trẻ mồ côi, những bạn nhỏ đó đều bị ba mẹ cưỡng chế họ tránh xa cô.

Tình huống như vậy vẫn luôn kéo dài đến tận cấp ba.
Bản thân cô đối với phương diện này cũng không có quá nhiều nhu cầu, mấy năm nay ở trong trường cô đều một mình.


Sau đó, cô lại mang toàn bộ tâm tư dồn hết vào công việc và điều tra vụ cháy năm đó.
Nghĩ đến đây, bước chân đang đi ra ngoài của Thịnh Thanh Khê dừng lại, cô xoay người đi đến một hướng khác.
Mười phút sau.
Thịnh Thanh Khê xách theo một cốc trà sữa đứng ở cửa sau lớp 12.1.
Cô nhìn qua cửa sổ thấy Tống Thi Mạn.

Có lẽ do thời gian tự học buổi tối quá dài, Tống Thi Mạn gục trên bàn học phát ngốc.
Thịnh Thanh Khê nhẹ giọng nói một câu với người ngồi gần cửa sổ, người đó gọi to tên Tống Thi Mạn.
Thời điểm Tống Thi Mạn nghe được có người tìm, căn bản không nghĩ tới Thịnh Thanh Khê, mấy ngày nay đều là cô ấy tung tăng chạy xuống dưới tầng.

Cho nên khi nhìn thấy Thịnh Thanh Khê bên ngoài, cô ấy vừa mừng vừa lo.
Thịnh Thanh Khê đưa trà sữa cho cô ấy, cong cong môi: “Mình nhớ rõ cậu thích uống cái này.”
Tống Thi Mạn thoáng nhìn thời gian, nhận trà sữa xong liền đẩy cô đi: “Đã hơn 10 giờ, cậu mau đi bắt xe về nhà đi.

Để lỡ chuyến này cậu lại phải đợi thêm mười lăm phút.”
Cô ấy nhỏ giọng lầu bầu: “Vốn dĩ đã không được ngủ nhiều, trà sữa lúc nào mà không uống được?”
Tuy nói là vậy, nhưng trong lòng Tống Thi Mạn lại rất cao hứng.
Sự cao hứng nhất thời này đã làm cô ấy quên mất rằng hai người đang cùng thích Lâm Nhiên.
Tống Thi Mạn đưa Thịnh Thanh Khê xuống dưới tầng, nhìn cô dần hòa mình vào đêm tối.
Cô ấy ôm trà sữa ấm áp trong tay nghĩ, nam nhân thì có chỗ nào tốt đâu?
Lâm Nhiên sẽ đến chờ cô ấy sao? Sẽ mang trà sữa đến sao? Sẽ bồi cô ấy mặc váy nhỏ xinh đẹp sao?
Đáp áp rõ ràng.
Tống Thi Mạn ẩn ẩn cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, theo đúng kế hoạch là cô ấy đi công lược Thịnh Thanh Khê, nhưng tình huống hiện tại thế nào lại có vẻ đi ngược?
Cô ấy hút một ngụm trà sữa ngọt ngào, hương vị thơm ngọt làm cô ấy quên mất vấn đề này trong nháy mắt.
Nhất Trung có ba cổng ra vào, phía Nam chính là cổng lớn, phía Tây là cổng phụ, còn lại phía Bắc là cổng chuyên dụng của trường, ngày thường chỉ dùng để vận chuyển vật tư, cho nên ít khi đi lại.
Thường học sinh đều ra vào bằng cổng Nam và cổng Tây.
Từ trước đến nay Thịnh Thanh Khê đều đi cổng Nam, vì trạm dừng xe bus ở ngay cổng Nam.


Từ tòa Mẫn Học đến cửa Nam có hai con đường, đường lớn rộng rãi sáng trưng, mà lối nhỏ vòng qua sân vận động, đường đen tối không ánh có đèn.
Thịnh Thanh Khê đi lối nhỏ, bởi vì lối này cách cổng Nam gần hơn.
Con đường này vốn ít người đi, hôm nay cô lại trì hoãn không ít thời gian với Tống Thi Mạn, cho nên đường đi chỉ còn một mình cô.
Nhưng không biết từ khi nào, phía sau Thịnh Thanh Khê nhiều hơn một tiếng bước chân.
Người đi cách cô không xa không gần, hắn cũng không che giấu động tĩnh của mình.

Ngược lại, như là cố tình tạo ra một ít động tĩnh, nhắc nhở cô rằng có người ở phía sau.
Thịnh Thanh Khê hít nhẹ một hơi, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân phía sau.
Không phải Cố Minh Tễ, tiếng bước chân so với ngày đó không giống nhau.
Thịnh Thanh Khê có thể cảm nhận tầm mắt hắn đang dừng trên người cô, căn bản có thể xác định, hắn đi theo cô tới đây.
Nhưng cô lại có cảm giác, người này đến không mang ác ý, đây là sự nhạy bén nhiều năm trong nghề cho cô biết.
Thịnh Thanh Khê suy nghĩ một lát, dứt khoát dừng bước chân.
Cô đứng ở giữa đường chờ người phía sau đi lên.
Người đó thấy cô bỗng dưng dừng bước, cười nhẹ một tiếng, thanh âm lười biếng hơi khàn của nam sinh nổ vang bên tai cô: “Bây giờ không chạy nữa?”
Thịnh Thanh Khê hơi cứng người, chớp mắt một cái, cảm giác lạnh lẽo từ bên tai vẫn luôn lan tràn, lan ra khắp toàn thân, hai tay đặt bên người không tự giác mà nắm chặt.

Suy nghĩ vừa rồi bị gián đoạn, cô không biết nên phản ứng thế nào.
Thanh âm của Lâm Nhiên, cô chỉ nghe qua một lần liền không có biện pháp quên.
Mỗi lần cô nhìn thấy Lâm Nhiên đều vô cùng khẩn trương, dù là kiếp trước, hay là đời này.
Kiếp trước cô không chuyển trường, lúc đến cửa Nhất Trung nhìn lén Lâm Nhiên, cô khẩn trương.

Hiện tại mỗi ngày đều có khả năng sẽ nhìn thấy Lâm Nhiên, cô càng khẩn trương.
Lâm Nhiên nhìn cô gái người cứng đờ trước mặt, tầm mắt di chuyển xuống dưới, cho dù là trong bóng tối anh cũng có thể nhìn thấy hai tay cô đang nắm chặt.
Anh dứt khoát cất bước đi đến trước mặt cô, đạm thanh nói: “Cùng tôi ra đây, có chuyện cần hỏi cậu.”
Thịnh Thanh Khê nhớ tới mình ôm trộm anh hai lần kia, cô bấm bấm đầu ngón tay mình, vô cùng không có cốt khí bắt đầu nhận sai: “Thực xin lỗi Lâm Nhiên, xin lỗi cậu.”
Cô tiếp tục nhỏ giọng bảo đảm: “Sẽ không có lần sau.”

Lâm Nhiên cười nhạo một tiếng, không đáp lời.
Hai người một trước một sau đi đến cổng trường.
Thịnh Thanh Khê cất bước đi phía sau Lâm Nhiên, anh đi phía trước một bước cô liền theo sau một bước.
Rõ ràng chỉ là đơn thuần đi đường, vậy mà trong lòng cô lại có chút vui mừng không rõ.
Đời trước cô thỉnh thoảng chạy tới Nhất Trung trộm nhìn Lâm Nhiên, chỉ ở cổng trường nhìn anh ở xa xa rồi rời đi, không dám đến gần.
Nhưng giờ khắc này cô lại có thể ở gần anh đến như vậy, một bước không xa.
Đi qua lối nhỏ tối tăm rồi vòng qua đường lát đá trong vườn là tới cổng Nam, càng gần cổng lớn ánh đèn càng sáng, ánh sáng xuyên qua tán cây chiếu lên người bọn họ, bóng của họ hắt dài trên mặt đất.
Lâm Nhiên nghiêng nhìn một cái, vật nhỏ này cúi đầu đi dẫm lên bóng của anh đến là vui vẻ, từng bước từng bước mềm mại.
Hình như cô một chút cũng không hề sợ anh.
Từ lần ôm trộm đầu tiên đến lần thứ hai, đến cả đêm nay.
Chờ đến khi sắp ra tới cổng trường, Lâm Nhiên mới thuận miệng hỏi: “Cậu về nhà thế nào? Người trong nhà đến đón hay tự mình trở về?”
Thịnh Thanh Khê thành thật trả lời anh: “Tôi tự mình đi xe bus về nhà.”
Lâm Nhiên: “Được, vậy đến trạm dừng nói hai câu.”
Nói xong Lâm Nhiên trực tiếp đi ra khỏi cổng trường, không quẹt thẻ mà bảo vệ cũng không ngăn cản anh.
Thịnh Thanh Khê lấy thẻ học sinh từ trong cặp sách ra quẹt, sau đó mới đi ra, lúc này Lâm Nhiên đã cách cô một khoảng khá xa.
Cô chạy chậm đuổi theo đến gần.
Lâm Nhiên nghe được tiếng bước chân chạy phía sau thì nhướng mày.
Vật nhỏ này còn rất ngoan.
Lúc này một chuyến xe đã chạy qua, trong trạm dừng không có ai.
Lâm Nhiên đi đến trạm dừng thì ngừng lại, anh xoay người nhìn về phía Thịnh Thanh Khê vẫn luôn rũ mắt, cằm khẽ nâng, nhìn đến ghế ngồi, ngữ khí không nóng không lạnh: “Ngồi đi.”
Thịnh Thanh Khê nhìn thoáng qua cái ghế, liền thuận thế ngồi xuống.
Lâm Nhiên đang xem các chuyến xe trên bảng trạm dừng, tầm mắt đảo qua từng tuyến đường: “Ngồi tuyến xe nào?”
Thịnh Thanh Khê thấp giọng đáp lại anh: “Tuyến 113.”
Lâm Nhiên nâng tay lên nhìn thoáng qua thời gian: “Còn năm phút, hỏi xong tôi liền đi.”
Thịnh Thanh Khê nhấp nhấp môi: “Cậu hỏi đi.”
Hai tay Lâm Nhiên khoanh tay lại trước ngực từ trên cao nhìn xuống Thịnh Thanh Khê ngồi trên ghế, anh đi thẳng vào vấn đề: “Lời đồn nói cậu chuyển tới Nhất Trung vì tôi? Đây là thật hay giả?”
Nếu là hay qua lại thì Lâm Nhiên tuyệt đối sẽ không hỏi cái dạng này, anh không có chứng rối loạn nhân cách tự luyến.
Nhưng với việc Thịnh Thanh Khê liên tiếp hai lần chạy đến ôm trộm anh, anh hoàn toàn có lý do hoài nghi chuyện này là sự thật.
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhiên một cái, anh đứng trước mặt cô, ánh đèn từ sau lưng hắt tới khiến hơn phân nửa khuôn mặt anh đều chìm trong bóng tối, chỉ có chiếc cằm sắc bén bị ánh sáng chiếu vào.
Chỉ liếc mắt qua một cái cô liền cúi đầu: “Là sự thật.”
Lâm Nhiên: “……”
Thật mẹ nó lại đúng là thật.

Lâm Nhiên nhăn mày lại, anh cố gắng giáo dục vật nhỏ này một chút: “Cậu bây giờ còn nhỏ, tâm tư nên để vào việc học.

Ba mẹ cậu không nói với cậu, ở trường phải học tập thật tốt tiến bộ mỗi ngày sao? Không nên yêu sớm.”
Thịnh Thanh Khê dừng một lát: “Tôi không yêu sớm.”
Lâm Nhiên: “……”
Lâm Nhiên lần đầu trải nghiệm cảm giác cạn lời, anh đau đầu mà xoa xoa ấn đường.
Sao cô gái nhỏ này so với Lâm Yên Yên càng khó quản, giao tiếp cùng Tống Thi Mạn so với cô còn dễ dàng hơn.
Anh nhìn cô một cái: “Không yêu sớm vậy cậu ôm tôi làm gì? Lần đầu ở trường học liền thôi, lần thứ hai vậy mà còn chạy tới trường đua chặn tôi.

Đây là phi lễ cậu biết không?”
Thịnh Thanh Khê thanh âm mềm mại xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Cô lại bổ sung nói: “Tôi đảm bảo sẽ không có lần thứ ba, thực xin lỗi.”
Môi Lâm Nhiên hơi mím lại: “Được rồi.

Còn có, về sau tan học muộn như vậy đừng đi một mình ở nơi tối tăm như vậy.”
Vật nhỏ rũ đầu nửa ngày cũng không đáp lại, có lẽ đợi một lát thấy anh còn chưa đi, mới ngẩng đầu lên như đúng rồi mà liếc anh một cái, cô đáp: “Cậu đi đi, tôi không sợ tối.”
Lâm Nhiên cũng không có kiễn nhẫn quản một người xa lạ, anh xoay người rời đi.
Trong lòng lại có chút không cao hứng, vật nhỏ này còn không hiểu chuyện bằng Lâm Yên Yên, đây là vấn đề sợ tối hay không sao?
Hiện tại mấy cô gái nhỏ đều không có chút ý thức an toàn nào.
Nghĩ đến hơn nửa tháng sau sự việc của Lâm Yên Yên có khả năng sẽ phát sinh anh càng phiền, buổi chiều lúc đưa Lâm Yên Yên về nhà xong, anh dừng xe ngay ở gara phía sau cổng trường.
Lúc Lâm Nhiên chạy xe ra đến cổng, nhìn thấy Thịnh Thanh Khê vẫn ngồi ở trạm dừng, cô rũ đầu nhìn bàn tay mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Nhiên giơ tay kéo kính chắn gió xuống, không tiếp tục nhìn cô.
Chiếc xe kiêu ngạo lướt về phía xa.
Vào lúc này, ở trạm dừng, Thịnh Thanh Khê cảm thụ được bàn tay đầy mồ hôi của chính mình, cô quá khẩn trương.
Thẳng đến khi thanh âm động cơ nổ vang biến mất cô mới dám ngẩng lên nhìn đường phố vắng vẻ.
Không lâu sau, xe 113 chậm rãi dừng lại.

Ngã tư đường, một người ngồi trên chiếc phân khối lớn ngừng ở trong bóng tối nhìn thân hình mảnh khảnh trên xe 113, chờ khi xe đi qua ngã tư, người đó mới chậm rãi khởi động chiếc xe rồi phóng đi như bay.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Ô ô ô tiểu Hỏa ôn nhu quá nha.
~Hết đốt cháy 9~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.