Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 71: Phiên Ngoại 4 Tháng Đổi Năm Dời


Đọc truyện Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 71: Phiên Ngoại 4 Tháng Đổi Năm Dời


~~~
Hầu như tất cả mọi người đều nhận ra.
Từ hôm Lâm Nhiên ăn sinh nhật xong đến giờ, sắc mặt vô cùng kém, dù có ở đâu thì cũng chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt, chỉ khi gần Thịnh Thanh Khê anh mới giống người, lúc nào cũng như một khối băng.
Tạ Chân cân nhắc: “Người thay đổi rồi, trước kia tuy tính tình Nhiên ca cũng không tốt, nhưng ít ra sẽ phát giận.

Còn giờ thì sao, cứ trưng cái mặt khiến người khác lạnh căm, để người ta nhìn mặt đoán ý.”
Cũng quá khiến người mệt mỏi rồi, nhưng lại xuống tay không nổi.
Thật ra Hà Mặc cũng lờ mờ biết được gì đó, cậu ấy đẩy đẩy tiểu mập mạp: “Aizzz, A Chân này.

Qua sinh nhật này Nhiên ca đã 22, nhưng giờ còn chưa tới ngày 7, chắc là việc mãi nhớ thương ngày sinh nhật bị hỏng rồi.”
Tạ Chân vẻ mặt mê mang: “22 thì sao? Không sớm thì muộn cũng sẽ 22, ăn sinh nhật rồi còn không vui à? Mà liên quan gì đến ngày 7 nữa, có năm nào ăn Tết mà giống nhau đâu.”
Má nó ngu, người thế này mà cũng có bạn gái.
Bái phục.
Hà Mặc thở dài, ngậm miệng, không nói.
Hai người chuyển chủ đề khác.
Tạ Chân cắn hạt dưa, mắt nhỏ tin tít: “À mà sao, năm nay Nhiên ca với tiên nữ còn chưa tới đây nhỉ.

Mình nghe Yên Yên nói hôm 29 Nhiên ca đưa người về nhà cũ, bàn chuyện cưới xin rồi à?”
“Cậu nói xem có thể xảy ra cái chuyện trong phim truyền hình 8 giờ tối không, lão gia tử ném một tờ chi phiếu cho tiên nữ, nói lập tức chia tay với cháu tôi gì gì đó.

Sau đó Nhiên ca và tiên nữ bị ép chia lìa, nhiều năm sau lại tương phùng.

Chậc chậc, ngẫm lại còn có chút ý tứ nha.”
Hà Mặc mặt đầy vạch đen.
Từ lúc Tạ Chân yêu đương vào, não động thật đúng là càng lúc càng lớn, mới đầu năm đã nghĩ gì đâu không.
Cậu ấy cầm điện thoại ấn mở nhóm ra, đáp: “Đừng nghĩ nữa, loại chuyện này không thể xảy ra đâu.

Từ năm thi đại học, Nhiên ca đã nói rõ ngọn ngành với người trong nhà cả rồi, lão gia tử đã sớm đồng ý.”
Tạ Chân ngẫm nghĩ, cũng đúng.
Lâm Nhiên cũng sẽ không đánh mà không chuẩn bị, đó không phải tính cách của anh.

Đêm mùng 6, Lâm Nhiên gọi hết mấy người bạn tới cửa hàng xe ăn uống, nói là muốn tụ tập, anh tự mình xuống bếp nấu ăn chiêu đãi họ.

Chuyện này đúng là khó gặp, nên dù vướng bận chuyện gì thì mọi người cũng đến cả.
Lâm Yên Yên vẫn luôn ở cửa hàng xe, ai mà muốn về kia để ăn cơm chó của Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê chứ.
Người khác không biết, còn cho rằng Lâm Nhiên ở nhà cũ hoặc là ở Thịnh Khai, nhưng sao cô ấy không biết được chứ.

Hai tuần nay, Thịnh Thanh Khê luôn ở lại biệt thự bên Tây thành, hai người bước chân ra khỏi cửa cũng rất ít.
Lâm Yên Yên quả thực không tưởng tượng nổi, không biết còn gì lưu luyến nhiều thế, chẳng phải đã ở chung bốn năm rồi à.
So với chuyện này, càng phiền hơn là đêm nay phải chạm mặt Tống Hành Ngu.
Hai người họ đang cãi nhau, đây là lần đầu tiên họ cãi vã từ lúc yêu đương.

Cô biết Tống Hành Ngu không ôn nhu như ngoài mặt, nhưng khi anh ấy ở cạnh cô, cơ bản là không biết giận.
Đây cũng là lí do lần này hai người cãi nhau.
Lúc Tống Hành Ngu đi thi đấu, bên cạnh luôn có con gái đi theo, tuy không phải anh bảo, nhưng Lâm Yên Yên vẫn không vui.

Trong lúc bức bối cô đã nói ra lời chia tay.
Đó là lần đầu cô nhìn thấy Tống Hành Ngu xé xuống lớp mặt nạ ôn hòa lia, tháo kính xuống.
Anh nắm cằm mềm nhẹ mà hôn cô, nhưng lời nói lại khiến người ta phát run.

Anh gằn từng chữ từng chữ bên tai cô, dịu dàng gọi tên cô, nói cô suy nghĩ cẩn thận, một tuần sau anh sẽ hỏi lại.
Mà hôm nay, chính là ngày cuối cùng trong giao ước của họ.
Một tuần này, Lâm Yên Yên không đi tìm Tống Hành Ngu, anh vẫn gửi tin nhắn đều đặn, như thể chuyện một tuần trước chưa từng xảy ra vậy.

Lâm Yên Yên không trả lời tin nào, Tống Hành Ngu cũng không tới tìm cô.
Hôm nay là Lâm Yên Yên bị ép ra ngoài đón nhóm bạn thân của Lâm Nhiên.
Nói là bạn thân thế chứ, Tạ Chân và Hà Mặc vốn đã ở đây, người cần tiếp đón cũng chỉ còn mỗi Tống Hành Ngu.

Trừ anh ra Lâm Nhiên không gọi thêm ai khác, chẳng khác gì mấy năm cấp ba cả.
Chỉ là Lâm Nhiên còn chưa biết, em gái bảo bối và người anh em cột chèo đã gian díu sau lưng anh ấy.
Hai người kia còn cùng lừa dối anh ấy.
Gần 6 giờ chiều, trời đã tối đen.
Hà Mặc và Tạ Chân ở phòng khách chơi game, còn Lâm Nhiên một mình đứng trong bếp.

Thịnh Thanh Khê và Tống Hành Ngu đều chưa tới, Lâm Yên Yên ghé vào lan can tầng hai, ngơ ngác nhìn cửa lớn.
Chỗ này đối diện với cánh cửa lớn kia, dưới đó có động tĩnh là cô đều có thể thấy được.
Hơn 6 giờ một chút.
Tiếng động cơ quen thuộc vang lên, như dã thú đang rít gào.
Lâm Yên Yên ngây người chốc lát, anh lái xe phân khối lớn tới à.
Mấy năm nay Tống Hành Ngu rất ít khi lái xe này, chỉ khi tâm trạng cực xấu mới đi.

Mấy ngày nay anh không vui sao?
Lâm Yên Yên bỗng có chút thấp thỏm, cô không tự giác cắn môi dưới.
Còn chưa đợi cô chuẩn bị xong, người đàn ông một tuần không thấy đã sải bước đi vào.
Hình như anh cảm giác được, ngước mắt thẳng tắp lên nhìn về phía cô.
Sau khi ở bên cô, Tống Hành Ngu không còn nhuộm tóc nữa, đầu tóc đen trên người anh chỉ có thể đè đi chút kiêu ngạo.

Anh khoác một cái áo khoác nâu sẫm, tóc bị anh tùy tiện hất ra sau đầu, cặp mắt sau tròng kính kia nhìn có vẻ ôn hòa bình tĩnh.
Chỉ liếc mắt qua, dù là ai cũng sẽ cảm thấy đây là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc, văn nhã vô cùng.
Nhưng đây chỉ là mặt nạ của anh mà thôi.
Lâm Nhiên biết, Thịnh Thanh Khê biết.
Lâm Yên Yên cũng biết.
“Yên Yên.”
Anh dịu dàng gọi tên cô, không khác gì ngày thường.
Tống Hành Ngu nhìn cô gái nhỏ trên tầng hai không chớp mắt, khuôn mặt bình thản.

Không ai biết rằng trong lòng anh đang phát hỏa sắp nổ tung luôn rồi, suốt bảy ngày, một câu cô cũng không trả lời, một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Quyết tâm muốn chia tay rồi?
Lâm Yên Yên mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu.

Nên cứ vậy mà rũ đầu đối diện với người dưới tầng, rất lâu sau, hai người vẫn luôn nhìn nhau như thế.
“Yên Tên, Tống ca tới à?”
Tiếng nói của Tạ Chân vang lên đúng lúc, đánh gãy sự giằng co giữa hai người họ.
Lâm Yên Yên nghiêng đầu, đáp: “Vâng, tới rồi.”
Trong nhóm họ không ai nhận ra, đã rất lâu rồi, Lâm Yên Yên không còn gọi Tống Hành Ngu là “Anh Tống” nữa.

Có vài chỗ đã thay đổi trong vô thức, lặng yên không một tiếng động nhưng lại khắc sâu vô cùng.
Tống Hành Ngu dời mắt, chậm rãi đi lên trên tầng.
Không biết sao, Lâm Yên Yên vô cùng hồi hộp, cô có hơi sợ.

Tiếng bước chân càng gần thì cô càng muốn trốn, cô nhẫn nhịn, không nhịn được, đi tới ngồi xuống cạnh Tạ Chân với Hà Mặc.
Tống Hành Ngu vừa lên tới nơi đã nhìn thấy Lâm Yên Yên trốn tránh mình, ngồi cạnh hai đứa nhóc kia.
Mắt anh sầm xuống, tay đút trong túi nắm chặt thành quyền.
Tạ Chân và Hà Mặc thấy Tống Hành Ngu tới thì vô cùng niềm nở: “Tống ca, mau mau ngồi.”
Tống Hành Ngu cười cười, đáp: “Được.”
Tuy rằng anh đáp lời bọn họ, nhưng mắt lại luôn dừng trên người Lâm Yên Yên, không nóng không lạnh nhưng như hình với bóng.

Lâm Yên Yên cảm thấy mình như bị con thú dữ nào đó nhìn chằm chằm, sau gáy cũng lạnh căm căm.
Miệng Lâm Yên Yên méo xệch, quay đầu trừng mắt nhìn Tống Hành Ngu một cái: Không được nhìn em!
Tống Hành Ngu câu câu môi, biết nghe lời dời tầm mắt đi.
Lửa trong lòng anh đã nghẹn một đoạn thời gian, bắt đầu từ khi Lâm Yên Yên đi Ninh Thành đã nghẹn, sau đó lại đến lúc cô đăng bài lên vòng bạn bè, rồi một tuần trước cô nói chia tay, cuối cùng anh đã không nhịn nổi nữa.
Lâm Yên Yên kém anh tám tuổi.

Tuy rằng họ đã ở bên nhau, nhưng anh cảm thấy Lâm Yên Yên vẫn là một bé con, anh muốn cho cô tự do nhất có thể.


Cho nên dù trong lòng không dễ chịu, anh cũng chịu đựng.
Từ tận xương tủy, Tống Hành Ngu là một người có dục vọng chiếm hữu cực lớn, anh không dám để Lâm Yên Yên nhìn thấy tất cả, sợ một khi cô thấy, sẽ không muốn ở gần anh nữa.

Anh nặng nề thở dài, Tống Hành Ngu vậy mà cũng có một ngày này, bị một cô nhóc ăn ăn đến gắt gao.
Từ lúc Tống Hành Ngu tới, Lâm Yên Yên có chút đứng ngồi không yên.
Cô đành phải lấy điện thoại ra bắt đầu thúc giục Thịnh Thanh Khê, Thịnh Thanh Khê rất ít khi tới muộn như vậy.

Vài phút trước, cô chạy tới phòng bếp hỏi Lâm Nhiên mới biết, hôm nay Thịnh Thanh Khê đi dạo phố với Tống Thi Mạn.
Thịnh Thanh Khê trả lời rất nhanh, nói là đã tới cửa rồi.
Hai mắt Lâm Yên Yên sáng lên, cuối cùng cô cũng không phải một mình chịu đựng nữa rồi!
Tống Hành Ngu ngồi đối diện Lâm Yên Yên, anh không trắng trợn táo bạo nhìn cô, nhưng khóe mắt lại luôn chú ý tới cử chỉ nhỏ của cô.

Lúc này thấy hai mắt cô sáng bừng lên, anh khép hờ mi mắt.
Hình như cô rất vui, nhưng không phải vì anh.
Còn đang nghĩ ngợi, Lâm Yên Yên chợt đứng dậy chạy xuống dưới tầng.
Động tác của Tống Hành Ngu hơi cứng lại, ngay sau đó liền đứng dậy đi tới chỗ lan can, lướt mắt nhìn xuống dưới.
Không bao lâu sau, Lâm Yên Yên đã như con thỏ tung tăng nhảy tới cửa, còn dò đầu dòm ra ngoài.

Lúc anh tới cô cũng không có như vậy, chỉ ở tầng hai xa xa mà nhìn.
Tống Hành Ngu chỉ nhìn một lát rồi tránh đi.
Anh biết Lâm Yên Yên đi đón ai, ngoài Thịnh Thanh Khê ra thì không có ai khác.
“Tống ca, anh nhìn cái gì thế?”
Tạ Chân thuận miệng hỏi một câu, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình.
Trên mặt Tống Hành Ngu không lộ ra chút mảy may, cười nói: “Không có gì.”

Dưới tầng.
Lâm Yên Yên thấy Thịnh Thanh Khê còn thoáng sửng sốt, cô ấy đi đến cạnh Thịnh Thanh Khê cẩn thận ngắm nghía, đáy mắt là sự tò mò không giấu nổi: “Chị Thịnh, dạo này chị ngủ không ngon ạ?”
Da Thịnh Thanh Khê vốn trắng, quầng thâm dưới mắt không thể nào rõ ràng hơn.
Người khác liếc mắt cái là có thể nhìn ra.
Hôm nay Thịnh Thanh Khê còn đặc biệt trang điểm, không nghĩ vẫn bị Lâm Yên Yên nhìn ra.

Cô sâu kín thở dài: “Yên Yên, gần đây anh trai em không có việc gì để làm?”
Mấy ngày nay cô không muốn gặp anh chút nào, anh thật sự rất phiền.
Đồng hồ sinh học Thịnh Thanh Khê duy trì nhiều năm như vậy, thế mà mới có mấy ngày ngắn ngủi Lâm Nhiên đã phá vỡ hết thảy.

Không chỉ phá vỡ, thậm chí còn khiến cô ngày đêm đảo lộn.
Vài hôm nay cô đều không rõ ngày đêm, cho đến hai ngày trước cô về Thịnh Khai thì mới tốt hơn chút.

Hai ngày cô không chạy bộ, khiến Thịnh Lan cảm thấy lạ, lo cô có phải bị ốm rồi không.
“Nhưng mà thôi, anh ấy mới tiếp quản việc trong công ty, nhiều chuyện chưa chu toàn là bình thường mà.

Người làm ăn bọn họ đều thế cả, dù sao chị cũng không rõ, mà chị cũng chẳng cần để ý.”
Thịnh Thanh Khê kín miệng, không muốn nói ra nguồn căn một chút nào.
Để họ hiểu lầm như vậy cũng tốt, cô không muốn bị người này người kia trêu ghẹo tí nào.
Thịnh Thanh Khê mím môi, nói: “Ngày mai là tốt rồi.”
Mai là mùng bảy, Cục Dân Chính bắt đầu làm việc.

Sáng hôm sau ngày sinh nhật của Lâm Nhiên, sáng sớm đã lắc lắc nhấc cô ra khỏi giường, mà không nói là đi làm gì.

Thịnh Thanh Khê đành phải mơ màng theo anh ra ngoài, đến tận khi xe dừng trước cửa Cục Dân Chính cô mới bừng tỉnh đại ngộ.
Kết quả là, hai người ngẩn tò te đứng trước cửa Cục Dân Chính đóng chật, kế đó là mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Nhiên lập tức xẹp lép.
Lâm Nhiên đã xin sổ hộ khẩu ở chỗ Thịnh Lan từ sớm, hôm 29 Tết thì đưa Thịnh Thanh Khê về nhà cũ nói chuyện muốn kết hôn, đây không tính là trưng cầu ý kiến của họ, mà chỉ là thông báo một câu.

Ông nội với Lâm Hữu Thành còn nói được gì nữa, chỉ có thể nghẹn.
Đêm 30 Lâm Nhiên lại về Thịnh Khai nói chuyện với Thịnh Lan, hận không thể đưa toàn bộ của cải cho Thịnh Thanh Khê ngay tức thì.

Thịnh Lan không đồng ý ngay, mà hỏi ý kiến Thịnh Thanh Khê trước rồi mới tính.
Qua năm mới hai người đã định xong chuyện này.

Chỉ là Thịnh Thanh Khê cảm thấy nhẫn quá gây chú ý, nên không đeo, thật ra hôm nay cô cũng mang theo nhưng không đeo lên, bởi Lâm Nhiên muốn tuyên bố chuyện này với cả nhóm.
Nhất thời, Lâm Yên Yên không thể hiểu được ý tứ của Thịnh Thanh Khê, thầm nói: “Sao ngày mai lại tốt? Ngày mai là ngày đặc biệt gì sao? Aiz, thôi, kệ đi, hai mình lên tầng đi chị.”
Sau khi lên tầng, Lâm Yên Yên vẫn luôn trốn bên cạnh Thịnh Thanh Khê, rồi lại bám mông dạo một vòng quanh bếp, tiếp đó là cả hai cùng bị Lâm Nhiên đuổi ra ngoài.

Hai cô đành phải thành thật ngồi xuống sô pha.
Tống Hành Ngu nhìn Lâm Yên Yên vài giây, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Nếu cô ấy thấy không được tự nhiên, thì anh sẽ tránh mặt vậy.

Dù sao đêm nay anh vẫn sẽ có đáp án, không vội vài phút này.

Nửa giờ sau.
Lâm Nhiên và Tống Hành Ngu bưng đồ ăn ra.

Hai người này ném ở đâu cũng dễ thấy được, vai rộng eo hẹp chân dài, giờ đây đứng chung một chỗ còn có loại cảnh đẹp ý vui đến lạ.
Lâm Yên Yên cũng nhịn không được mà liếc bạn trai mình vài cái.
Thầm nghĩ, tới ăn có bữa cơm thôi, mặc đẹp thế làm gì.
Dọn đồ ăn xong, cả đám vừa ngồi ăn vừa trò chuyện, không khí náo nhiệt.
Mấy năm nay, bọn họ đều đã trưởng thành, tụ tập thế này cũng không phải hiếm khi, bởi họ vẫn thường xuyên như vậy.

Nhưng sau này đi làm rồi thì không nói trước được, cuộc sống luôn tràn ngập đủ loại biến hóa khôn lường.
Trên bàn đặt không ít rượu, bia hay rượu trái cây đều có.
Ở đây đều đã thành niên cả rồi, ngay cả Lâm Yên Yên muốn uống cũng không ai cản cô ấy.

Lâm Nhiên cảm giác có chuyện gì đó, nhưng anh không biết rằng Tống Hành Ngu cũng nghĩ như vậy.
Người nhạy bén duy nhất – Thịnh Thanh Khê, cô liếc mắt đánh giá hai người đàn ông này một cái, không nói gì.
Đám người họ tụ tập đều không thiếu chuyện, vốn đã thân quen.

Còn Tống Hành Ngu thì có thể nói chuyện với bất kỳ ai, đây là bản lĩnh luyện được từ thuở thiếu thời, thật ra Lâm Yên Yên rất thương anh ấy.
Hôm nay, Thịnh Thanh Khê vừa tới đã nhân ra Lâm Yên Yên có gì đó sai sai.
Con nhóc này rõ ràng là đang trốn người, mà người ở đây, còn có thể trốn ai chứ.
Lâm Yên Yên ngồi ngay bên cạnh, Thịnh Thanh Khê thò lại gần nhỏ giọng hỏi: “Yên Yên, cãi nhau à?”
Lâm Yên Yên rũ đầu, cũng nhỏ giọng đáp: “Vâng, hôm đó em vừa đến nơi đã thấy một cô gái kéo tay anh ấy, anh ấy tránh đi không nắm lại.

Nhưng em không vui, dù sao cũng là không vui.”
Thịnh Thanh Khê nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh ta có dỗ em không? Có giải thích không?”
Lâm Yên Yên gật đầu: “Nhưng chúng em lại nói đến chuyện em ở Ninh Đại, em hỏi vì sao anh ấy lại không ghen hay tức giận, anh ấy không nói.

Em tức liên liền muốn chia tay.”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Con nhóc này, nghĩ cũng thật nhiều.
Nhưng thật sự là kinh nghiệm yêu đương của cô không phong phú lắm, cái cách ở chung của họ hoàn toàn khác cô với Lâm Nhiên.

Rốt cuộc mỗi người mỗi khác, trong giây lát cô cũng không nghĩ ra cách nào cả.
Chỉ thấy yêu đương còn khó hơn học hành rất nhiều.
Thịnh Thanh Khê lặng lẽ nhìn thoáng qua Lâm Nhiên bên cạnh, lại cọ cọ Lâm Yên Yên bên này: “Vậy anh ta nói thế nào?”
Thịnh Thanh Khê vốn ngồi gần sát Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cũng không quản hai cô thì thầm to nhỏ cái gì, nhưng cô cứ dịch ra xa làm anh không vui, tóm lấy tay cô đem người kéo về.
“Trốn cái gì?” Lâm Nhiên nhướng mày.
Thịnh Thanh Khê giãy giụa một chút, liếc anh một cái: “Em nói chuyện với Yên Yên chút, anh buông ra.”
Lâm Nhiên hừ nhẹ: “Không buông, em nói của em, anh nghe đâu.”
Thịnh Thanh Khê đành để kệ anh nắm tay cô, cô nói chuyện với Lâm Yên Yên về Tống Hành Ngu nên cũng chẳng nhìn Lâm Nhiên làm cái gì.

Lâm Nhiên thừa cơ lấy nhẫn trong túi Thịnh Thanh Khê ra, đeo lên tay cô, cô không hề phát hiện.
Thịnh Thanh Khê còn đang nghe Lâm Yên Yên nói chuyện đây.

“Một tuần, là hôm nay à?”
Lâm Yên Yên gật gật đầu, ủ rũ nói: “Chính là hôm nay.

Em còn chưa nghĩ xong phải nói cái gì, lần trước anh ấy…!anh ấy không giống ngày thường lắm.”
Nhớ tới ánh mắt u ám khi đó của Tống Hành Ngu, Lâm Yên Yên không khỏi cắn cắn môi.
Nghe vậy, Thịnh Thanh Khê thoáng giật mình.
Tuy cô có hơi chút lo lắng, nhưng cũng không sợ Tống Hành Ngu sẽ bắt nạt Lâm Yên Yên.

Cô an ủi: “Lát nữa hai người nói chuyện thật tốt nhé, đừng nóng nảy, cố gắng bình tĩnh.

Muốn hỏi gì thì hỏi, em nói muốn biết, để anh ta nói.”
Lâm Yên Yên thở dài, cũng chỉ có thể như vậy.
Chờ mọi người ăn đã gần như xong xuôi.
Lâm Nhiên yên lặng một cái chớp mắt, bỗng nói: “Tôi muốn kết hôn.”
Mọi người: “……”
Trong phòng vốn náo nhiệt lại lặng ngắt như tờ.

Tạ Chân và Hà Mặc trợn mắt há mồm nhìn Lâm Nhiên, Lâm Yên Yên cũng ngây dại, chỉ có Tống Hành Ngu và Thịnh Thanh Khê là bình tĩnh.
Nói là Thịnh Thanh Khê bình tĩnh chứ, cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Rốt cuộc đối tượng của Lâm Nhiên cũng là cô, tay cô bị anh nắm chặt đặt lên bàn, tất cả mọi người đều nhìn chiếc nhẫn trên tay cô.
Lâm Yên Yên ngây ngốc nhìn một hồi, chợt phản ứng lại: “Anh à, hai ngày nay anh bực bội không phải vì Cục Dân Chính không đi làm đấy chứ? Nhưng chuyện này chẳng phải không sớm thì muộn rồi à?”
Càng nói về sau giọng Lâm Yên Yên càng yếu dần, bởi vì Lâm Nhiên đã liếc một cái.
Cô ấy tự giác ngậm miệng lại.
Tạ Chân “Đù” một tiếng: “Tôi nói này, hai ngày cậu bày sắc mặt ra cho ai xem chứ.

Đã muốn kết hôn rồi à? Hai người quá nhanh rồi, kim cương cũng to quá đi, đẹp đẹp!”
Hà Mặc đã sớm đoán được, rót chén rượu nói chúc mừng.
Tống Hành Ngu cũng cười chúc phúc, đôi mắt sau tròng kính có chút men say.
Nếu không lầm, vừa rồi anh ấy đã thấy Lâm Yên Yên ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn kia.
Những khó khăn, khúc mắc giữa hai người Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê họ đều thấy được, có thể nói là người làm chứng, quãng đường dài như vậy, cũng không quá dễ dàng.

May mắn thay, họ vẫn luôn có thể cùng đồng hành và vượt qua tất cả, hy vọng tương lai sau này hai người đều có thể tốt đẹp như vậy.
Lâm Nhiên nói xong việc chính thì lại nâng chén uống với từng người một, uống xong liền dắt Thịnh Thanh Khê đi mất.
Anh cũng còn có việc muốn làm.
Hai người Tạ Chân và Hà Mặc vừa uống vừa tán gẫu, họ còn ăn được thêm hai tiếng nữa.

Giờ này trên bàn cơm chỉ còn bốn người, Lâm Yên Yên không muốn ở lại, tìm cớ rồi trốn lên nhà ấm trên sân thượng.
Tống Hành Ngu nhẫn nại ngồi thêm một lát, rồi thừa dịp hai người nọ không để ý liền chạy theo.

Sân thượng.
Mùa đông ở Sơ Thành năm nay đổ tuyết rất lâu, trên sân thượng vẫn đọng lại một lớp tuyết khá mỏng.

Bầu trời đêm âm u che khuất mây đen, tối nay ánh trăng không lên, chỉ có ánh sáng hắt ra từ nhà ấm trồng hoa, như là một vì âo sáng giữa đêm đen.
Tống Hành Ngu không đi vào ngay.
Anh trầm mặc đứng giữa trời tuyết, nhìn Lâm Yên Yên ở trong nhà ấm, cô đang thẫn thờ ngồi trên xích đi.

Một tuần không gặp, thoạt nhìn cô đã gầy đi, cũng không vui vẻ.
Ba năm trước, anh chưa từng nghĩ tới sẽ phát triển thành như bây giờ với cô gái nhỏ.
Nhớ lại, nhìn qua thì như là Lâm Yên Yên theo đuổi anh, nhưng rõ ràng anh đã rung động trước.

Chỉ là khoảng cách giữa họ quá xa, anh chưa từng nghĩ tới việc một ngày khát khao thành sự thật.
Tống Hành Ngu biết rõ bản thân.
Anh là một người lạnh nhạt khô khan vô cùng, khác hẳn so với Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên vẫn có một trẻ con vô tư, anh cũng từng rất hâm mộ Lâm Nhiên có thể làm chính mình, huống chi còn có Thịnh Thanh Khê bên cạnh.
Qua từng ấy năm, không phải anh chưa từng yêu đương, nhưng mỗi đoạn quan hệ đều rất ngắn ngủi.
Sau này, anh lại cảm thấy không cần thiết, giả vờ quá mệt, ứng phó cũng quá mệt mỏi, chẳng bằng một người tự do tự tại.
Anh vốn tưởng rằng bản thân sẽ không yêu, cho đến khi gặp được Lâm Yên Yên.
Tống Hành Ngu thở dài.
Gió tuyết lạnh như băng áp đi chút thô bạo đang dâng lên trong lòng anh.

Anh không thể xác định mình có thể khống chế tốt cảm xúc nếu Lâm Yên Yên lại nói chia tay lần nữa hay không, loại cảm xúc quá xa lạ với anh.
Trước nay anh luôn thích khống chế toàn cục, dù là quá khứ hay hiện tại, mấy năm nay chỉ có Lâm Yên Yên là anh không thể.
Lâm Yên Yên đang ngây người, trong đầu đều là dáng vẻ một tuần trước của Tống Hành Ngu.
Cô vừa nghĩ đến người này, anh liền xuất hiện.
Trước mắt Lâm Yên Yên mơ hồ.

Không biết anh đã hứng tuyết bao lâu, áo khoác nỉ kia đã dính đầy tuyết, trên tóc đen cũng đọng đầy bông sương, chỉ đang yên lặng nhìn cô.
Cô cắn cắn môi, do dự chốc lát, rồi đứng dậy chạy tới cửa nhà ấm.
“Tống Hành Ngu.” Lâm Yên Yên buồn bực gọi anh, “Anh làm gì đấy? Tính làm người tuyết à?”
Tống Hành Ngu đứng im nhìn cô một lúc lâu, không có chút ý tứ muốn đi vào.
Thật sự giống như một người tuyết, lặng lẽ ẩn mình trong đêm tối.
Lâm Yên Yên tức giận, dứt khoát chạy ra lôi kéo anh vào, ngược lại lôi không tốn chút sức nào, người đàn ông đi theo bước chân cô về phía nhà ấm, ánh mắt luôn dán trên người cô.
Trong nhà ấm có máy sưởi.
Khác biệt hoàn toàn với trời tuyết ngoài kia, tựa như cuộc sống của anh và Lâm Yên Yên.
Họ luôn ở hai thái cực khác nhau.
Lâm Yên Yên tìm chiếc khăn lông sạch sẽ, nhón chân ghé sát vào Tống Hành Ngu, lau hết đi tuyết dính trên người anh.

Đến khi cô duỗi tay muốn hướng lên trên, lại bị anh nắm chặt cánh tay.
Làn da tiếp xúc với đầu ngón tay lạnh băng, khiến cô thoáng run rẩy.
Cô ngước mắt, đối diện với đôi mắt của người đàn ông.
“Yên Yên, nghĩ kỹ rồi sao?”
Ngữ khi vẫn dịu dàng trước sau như một, nhưng cảm xúc trong mắt lại khiến Lâm Yên Yên cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Yên Yên bất mãn nhíu mày, tên này cả đêm không nói với cô câu nào, vừa lên tới nói đã hỏi luôn câu này.

Anh gấp gáp muốn chia tay với cô vậy à?Thật quá đáng mà.
Lâm Yên Yên quay đầu ném phăng khăn lông lên bàn, rồi nhìn chằm chằm Tống Hành Ngu.
Nhớ tới lời Thịnh Thanh Khê nói, cô có thêm chút dũng khí.
“Tống Hành Ngu.”
Cô căng mặt gọi.
Hai mắt Tống Hành Ngu băn khoăn nhìn qua khuôn mặt nhỏ căng chặt một lượt, nhìn đến sự nghiêm túc trong đó thì đột nhiên không còn dũng khí nghe tiếp.

Ngày đó, anh cũng rất sợ.
Hồi lâu, anh nhẹ giọng trả lời: “Anh đây.”
Lâm Yên Yên ngẩng đầu đối diện với anh, hỏi: “Anh yêu em sao?”
Tống Hành Ngu ngẩn người.
Cái gì?
Không gian vô cùng im ắng, im đến mức Lâm Yên Yên có thể nghe rõ tiếng hít thở của anh.

Rất lâu sau anh vẫn không trả lời câu hỏi của cô, vậy thì trừ không yêu thì còn gì nữa đâu, bỗng nhiên cô không muốn hỏi gì khác nữa.
Ngay phút ban đầu, đã là cô cưỡng cầu.
Lâm Yên Yên xoay người, không nhìn Tống Hành Ngu, trong lòng lại ngày càng ủy khuất.
Cô ghét anh!
Sự yên tĩnh trong nhà bị đánh vỡ.
Tống Hành Ngu cũng phản ứng lại, anh nghe được tiếng nức nở.
Lâm Yên Yên khóc.
“Yên Yên?” Tống Hành Ngu ôm Lâm Yên Yên nhỏ xinh vào lòng.

Đợi khi ôm trọn cả người cô vào rồi, anh mới bất lực buông ra tiếng thở dài, “Yên Yên, ý anh không phải vậy ta.”

Anh duỗi tay nâng mặt cô lên, nắm cằm cô, cúi đầu hôn lên nước mắt trên gương mặt nhỏ xinh ấy.
Nụ hôn mềm nhẹ dịu dàng như bông tuyết đậu xuống khuôn mặt Lâm Yên Yên.
Người trong ngực vẫn khóc rất nghiêm túc, để kệ có phải anh đang hôn cô hay không.
Tống Hành Ngu thở dài: “Yên Yên, không phải anh không ghen.

Chỉ là anh không muốn trói buộc em, em còn nhỏ, anh sợ em thấy anh kiểm soát quá mức, sẽ chê anh phiền.

Em biết mà, tính tình anh cũng không tốt, tuần trước có phải đã dọa đến em rồi không?”
“Sau này anh sẽ không bảo em nhìn người khác nữa, anh sai rồi.”
Giọng nói trầm thấp theo đó là hơi ấm phả lên vành tai Lâm Yên Yên.

Cô nhỏ giọng khóc nức nở: “Có phải anh không yêu em không? Khi ấy yêu đương cũng là em miễn cưỡng đúng không?”
“Không phải, không đúng.”
Tống Hành Ngu siết chặt ôm tay cô.
Lâm Yên Yên ngơ ngẩn: “Vậy anh yêu em sao?”
Cô hỏi lần thứ hai.
Lúc này đây, Tống Hành Ngu không có cách nào trốn nữa rồi.

Thật ra anh chỉ không biết nên nói thế nào, không biết phải biểu đạt ra sao, thậm chí còn lo nội tâm cuồng dã này sẽ Lâm Yên Yên dọa chạy mất.

Nhưng lại muốn cô biết tất cả.
Tống Hành Ngu rũ mắt, tay ôm eo cô bỗng dùng sức.
Lâm Yên Yên bị đè lên cửa kính trong suốt.
Hơi thở người đàn ông áp xuống như núi, bàn tay to luồn vào tóc cô, một tay khác khóa chặt hai tay cô lên đỉnh đầu.

Tư thế này là Tống Hành Ngu hoàn toàn áp đảo khống chế.
Anh tùy tiện thảo kính xuống, ném sang một bên, không che giấu cảm xúc trong mắt mình.
Chiếm hữu, u ám, xâm lược, giống như thủy triều cuồn cuộn, tình yêu và mê luyến.
Lâm Yên Yên mở to hai mắt nhìn, môi lưỡi nóng bỏng môi lưỡi hung hăng áp xuống.

Cô không kìm chế được, nức nở ra tiếng.
Hôn như này là lần đầu tiên.
Từ trước đến nay Tống Hành Ngu luôn hôn rất dịu dàng, anh chưa bao giờ đối xử tùy hứng với cô.

Nhưng là lúc này đây, anh hoàn toàn phóng túng bản thân, nội tâm tràn ngập tình yêu điên cuồng chỉ muốn để cô biết, muốn để cô biết rốt cuộc anh có yêu cô hay không.
Rất lâu sau.
Tống Hành Ngu buông Lâm Yên Yên ra, cả người cô mềm nhũn, cơ hồ không đứng nổi, chỉ có thể dựa vào ngực anh, há miệng thở hổn hển.
Hai mắt anh cụp xuông, khàn giọng hỏi: “Yên Yên, anh yêu em không?”
Lâm Yên Yên muốn khóc, cô không bao giờ hỏi nữa, hức hức.
Thiếu chút nữa cô đã chết trong lòng anh.

Sáng sớm mùng 7.
Thịnh Thanh Khê đang ngủ dở mắt thì bị Lâm Nhiên tinh thần sáng láng lắc ra khỏi chăn.

Cô mềm mại ôm cổ anh, để mặc anh ôm cô tới phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Mấy ngày nay cô đã quen để Lâm Nhiên phục vụ như vậy.
“Lâm Nhiên, chỉ hai mình đi thôi hả?”
Thịnh Thanh Khê nhắm mắt hỏi một câu.
Lâm Nhiên nâng mặt cô cẩn thận lau lia, giọng điệu đương nhiên đáp: “Hai người kết hôn em còn muốn gọi ai nữa, tất nhiên là chỉ có hai chúng ta rồi.

Những người khác đều không quan trọng.”
Thịnh Thanh Khê thầm nghĩ cũng phải.
Cô ngáp ngáp: “Em buồn ngủ quá.”
Thế nhưng Lâm Nhiên một chút cũng không thế, anh khom lưng cười hôn hôn mặt cô, rất tự hào nói: “Sao lại vậy chứ, đêm qua anh cũng có chạm vào em đâu, chẳng lẽ gặp ác mộng?”
Thịnh Thanh Khê lắc lư đầu: “Gần đây luôn ngủ không đủ.”
Lâm Nhiên trầm ngâm một lát: “Dù sao cũng đã ngủ không đủ, không ấy hay mình là chút chuyện vui sướng nhé?”
Thịnh Thanh Khê nghe rồi lập tức tỉnh táo, cô nhấc mí mắt lên liếc Lâm Nhiên, hừ nhẹ: “Không cần, em phải về Thịnh Khai.

Sắp khai giảng rồi, em phải về với mẹ Thịnh, tự anh chơi đi.”
Lâm Nhiên nhéo nhéo mặt cô: “Xong việc công ty anh sẽ về ngay.”
Hai người dính nhau trong phòng tắm một hồi, xuống tầng ăn sáng xong liền khởi hành.
Hôm nay tuyết đã tan, trời không còn lạnh như mấy hôm trước, nhưng trong không khí vẫn lưu lại cái ẩm ướt lạnh lẽo.

Thịnh Thanh Khê mở cửa sổ xe, ghé đầu nhìn ra bên ngoài, gió lạnh ào ào thổi vào trong.
Lâm Nhiên nhìn cô: “Lạnh không em?”
Thịnh Thanh Khê lắc đầu: “Không lạnh, em thích mùa đông.”
Nếu là ngày thường, chắc chắn Lâm Nhiên sẽ không dung túng cô như thế, nhưng hôm nay là ngày họ đi lãnh chứng, tâm tình anh thật sự rất tốt.

Thôi thì tùy ý cô một lát, tránh để cô không được vui.
Thịnh Thanh Khê không hưng phấn như là Lâm Nhiên, đời trước cô không nghĩ tới chuyện kết hôn, đời này cũng không nghĩ tới.
Cô và Lâm Nhiên có thể đi đến hôm nay, thật ra là Lâm Nhiên nỗ lực rất nhiều.

Tuy rằng người khác không thấy vậy, nhưng cô biết rõ, từng ấy năm Lâm Nhiên đã đặt bao nhiêu tâm tư lên người cô.
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, trong quan hệ của họ quyền chủ động chưa từng đổi tay, mọi quyền vẫn luôn ở trong tay Thịnh Thanh Khê.

Lâm Nhiên cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn giành quyền đó về tay, anh cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.
Chuyện kết hôn đối với Thịnh Thanh Khê, có hay không cũng được.
Cô cảm thấy tất cả đều được, chỉ cần ở cạnh Lâm Nhiên, kết hôn cũng được, mà không kết cũng không sao.
Bọn họ có thể ở bên nhau, là vì cảm giác tin tưởng mà Lâm Nhiên cho cô.
Song song với Thịnh Thanh Khê bình tĩnh, thì Lâm Nhiên lại kích động muốn chết.

Mấy hôm trước anh còn hận muốn bay ra nước ngoài để kết hôn luôn, nếu không phải ông nội ngăn cản, anh đã dẫn người bay thật rồi.

Vài hôm nay Lâm Nhiên sống thật gian nan, dù Thịnh Thanh Khê có ngày ngày ở cạnh anh đi nữa, anh vẫn không thấy vui, tích tắc đó còn nghĩ tại sao sinh nhật mình không thể sớm hơn chút chứ.
Thịnh Thanh Khê cũng khó thấy được dáng vẻ này của Lâm Nhiên, từng ngày nôn nóng bất an, như một chú chó điên cuồng phá đồ vậy.

Cô dỗ dành một chút thì tốt, nhưng cứ không ở cạnh vài giây thôi là lại bứt rứt.

Thật giống một đứa trẻ mà.
Không biết nghĩ đến cái gì, cô chọn môi cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiên: “Lâm Nhiên.”
“Ơi?” Lâm Nhiên không chút để ý lên tiếng, trong lòng còn tính xem bao lâu nữa mới tới Cục Dân Chính.
“Chúng ta sinh con đi.”
Thịnh Thanh Khê thanh âm nhẹ nhàng, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Tiếng phanh xe chói tai bất chợt vang lên, Thịnh Thanh Khê ngẩn ra.
Xe vốn đanh lao nhanh đùng cái ngoẹo dừng lại theo quán tính, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng ngừa.
Trong đầu Lâm Nhiên như có pháo hoa nổ tung, lỗ tai ong ong.

Anh bần thần hồi lâu mới quay đầu, lắp bắp hỏi: “Nguyện Nguyện, em vừa…!vừa mới nói gì cơ?”
Thịnh Thanh Khê chớp mắt, không chút do dự lặp lại: “Chúng ta sinh con đi.”
Bốn năm này, Lâm Nhiên được năm tháng mài dũa mà Thịnh Thanh Khê thấy dường như đã biến mất, anh lại biến thành Lâm Nhiên khi ấy, thẳng thắn mà nóng nảy.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Khê, hỏi: “Vì sao?”
Như Thịnh Thanh Khê hiểu anh, anh cũng hiểu rõ Thịnh Thanh Khê.
Anh không nghĩ rằng Thịnh Thanh Khê đã suy xét cẩn thận chuyện này từ trước, trước nay cô đều nghĩ gì là sẽ làm ngay.

Chuyện này cũng không phải là nhỏ, anh chưa nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ.

Ở trong mắt anh, Thịnh Thanh Khê là của riêng anh.
Nhưng anh cũng biết, thật ra cô không thuộc về anh, cô là của chính cô.
Thịnh Thanh Khê giơ tay ra với Lâm Nhiên, Lâm Nhiên tự nhiên nắm lấy.
Hai người nắm chặt tay nhau.
Thịnh Thanh Khê chăm chú nhìn Lâm Nhiên, đem ý tưởng chân thật ở sâu trong lòng mình nói với anh: “Lâm Nhiên, về sau anh có nhà, em cũng vậy.

Em muốn hai đứa con, muốn có nhà của chúng ta.”
Nói tới, hai người họ đều có vận mệnh đầy chông gai, lênh đênh như lục bình trên sông.
Lâm Nhiên đột nhiên siết chặt tay.
Khi Thịnh Thanh Khê một câu “Về sau anh có nhà” đó.
Đúng vậy, nói tới anh và Thịnh Thanh Khê, đúng là đều không có người nhà.

Nguyện Nguyện nhà anh còn khổ hơn, nếu không nhờ Thịnh Lan, khả năng cô không thể sống tới ngày hôm nay.

Thịnh Thanh Khê là món quà mà ông trời đã ban tặng cho anh.
Lâm Nhiên trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười.
Anh lại khôi phục cái bộ dáng ngả ngớn, rướn môi kia hỏi: “Muốn hai đứa? Được, về nhà rồi anh trai cho em nhé.”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Còn nói đến là đứng đắn, người này, thật là.
Hai người nói xong, Lâm Nhiên khởi động xe lần nữa, trong lòng nghĩ bây giờ chưa được, chí ít cũng phải chờ Thịnh Thanh Khê tốt nghiệp đã.

Tuy việc này không nói trước được, nhưng vẫn phải để ý.
Chưa kể anh mua không ít đồ, phải thử từng cái mỗi, nếu không thi lãng phí quá rồi.
Tới Cục Dân Chính, hai người đi vào đầu tiên, ông nội đã sắp xếp hết thảy.


Toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, lúc chụp ảnh Lâm Nhiên còn cười rất ngu, Thịnh Thanh Khê ngồi sát bên cạnh nhoẻn miệng cười.
“Tách” một tiếng, ảnh chụp đã xong.
Cuối cùng Lâm Nhiên cũng đạt được ý nguyện lấy được giấy kết hôn.

Một tay anh nắm chặt tay Thịnh Thanh Khê, một tay căng cứng nắm chặt hai cuốn sổ kia, nhẫn nhịn, ầy, không nhịn nổi, phải chụp đăng vòng bạn bè mới được.
[Firegun: Không hẹn】
Cùng với hai cuốn sổ đỏ là đôi tay nắm chặt của hai người.
Đăng lên vòng bạn bè không lâu, tin tức đã lan ra cả Sơ Thành.

Thái Tử gia của Lâm thị vừa lên ngôi đã kết hôn, nhà gái bốn năm trước hay bốn năm sau chưa từng thay đổi, hôm nay không ít danh viện ở Sơ Thành vỡ mộng.
Điện thoại của Lâm Nhiên cũng oanh tạc.
Anh mặc kệ, vứt điện thoại sang một bên, dắt theo vợ mình về nhà.
Nói về nhà chưa phải, hai người vẫn phải về Thịnh Khai trước.

Trước đó, Lâm Nhiên đã sớm chuẩn bị xong quà tặng, tặng cho đám nhóc xong, sau đó thì cợt nhả bắt chước Thịnh Thanh Khê gọi to một tiếng “mẹ Thịnh”.
Thịnh Lan cũng rất vui, cười đáp lại.

Bà biết hai đứa nhỏ còn phải đi gặp người nhà Lâm Nhiên, nên cũng không giữ họ ở lại lâu.
Lâm Nhiên mãn nguyện dắt theo vợ mình về nhà cũ.
Tuy rằng Lâm gia đã sớm đồng ý, nhưng không nghĩ tới Lâm Nhiên sẽ gấp thành thế này.

Gấp thì cũng không sao, nhưng tốt xấu cũng phải báo với họ một câu chứ, để họ còn nói với trợ lý một tiếng, mà chuẩn bị đón tiếp xã giao cho tốt.
Giờ này, hình chụp đều lan truyền đến điên rồi, các ngành sản xuất đều gọi điện tới Lâm gia.

Bọn họ tìm không thấy người, cũng chỉ có thể tìm lão gia tử vàLâm Hữu Thành, nhất thời hai người này buồn phiền không ngớt.
Ông nội hận không thể tóm Lâm Nhiên về tẩn cho một trận, thằng nhóc thối không tim không phổi này!
Nhưng đến khi Lâm Nhiên dắt theo người về, ông nội là nhiệt tình, nhìn cô cháu dâu xinh đẹp rạng ngời, cuối cùng còn cười tủm tỉm gọi người vào thư phòng.

Ông chuẩn bị rất nhiều đồ cho cháu dâu đấy nhé!
Tình cảm vài năm nay của hai đứa ông đều đã thấy, cũng rất cảm động vì hai đứa.
Lâm Nhiên thấy ông nội kéo người vào thư phòng cũng không nói cái gì, chỉ xua xua tay nói lát nữa sẽ tìm cô, anh nói chuyện với Lâm Hữu Thành vài lời.

Tình cảm cha con hai người vẫn cứ vậy, cũng không kém đi.
Bởi những lúc tới đây, gặp mặt gọi tiếng ba, thu thoảng gọi điện đã là tất cả kiên nhẫn của Lâm Nhiên.

Chỉ gần đây vù việc của công ty, hai người mới nói nhiều thêm vài câu, nhưng thái độ Lâm Nhiên vẫn vậy, không nóng không lạnh.
Lâm Hữu Thành cũng nghĩ tới, không bắt buộc.
Hai người ở lại nhà cũ ăn một bữa cơm, xong liền rời đi.
Rốt cuộc hôm nay vẫn là ngày thuộc về hai người họ, Lâm Nhiên có thể bỏ ra nữa ngày để chạy đây chạy đó là đã quá tốt rồi.
Hôm nay, Lâm Nhiên kết hôn.
Anh có được cả thế giới.
Hôn lễ được cử hành vào tháng Sáu.
Ngay sau khi hai người tốt nghiệp.
Ngày hôn lễ, không biết có bao nhiêu xa hoa, cơ bản ai đến mời Lâm Nhiên cũng không từ chối, kính rượu liền uống, bởi cả đời cũng chỉ có một ngày như vậy.

Thịnh Thanh Khê cũng ở cạnh chăm sóc anh, Lâm Nhiên không để cô uống một giọt rượu nào.
Thẳng đến khi trăng đã treo trên đầu cành, ngày cuồng hoan này mới kết thúc.
Tạ Chân vac bạn gái cùng về nhà, Hà Mặc uống xong nhìn lên bầu trời đêm cười, Tống Hành Ngu nắm tay Lâm Yên Yên thả chậm bước chân dưới bóng đêm.

Hôm đó ai ai cũng rất vui vẻ.
Đương nhiên, vui nhất vẫn là Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên cùng Thịnh Thanh Khê ngồi xe về phòng tân hôn của họ.
Phòng tân hôn của hai người cũng ở Tây thành, là Lâm Nhiên tự mình thiết kế.

Trong khoảng thời gian nửa năm bận rộn như vậy, mà anh vẫn bớt được thời gian để thiết kế nhà của họ và váy cưới cho Thịnh Thanh Khê.
Đêm hè khô nóng, xe vững vàng đi trên đường.
Lâm Nhiên uống rất nhiều, cả người đều chôn vào lòng Thịnh Thanh Khê.

Anh không say bất tỉnh nhân sự, mà chỉ muốn được cô ôm, chỉ muốn lặng lẽ ngây người với cô mà không cần làm gì.
Thịnh Thanh Khê cúi đầu, sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của Lâm Nhiên, thấp giọng hỏi: “Anh khó chịu không?”
Lâm Nhiên không nói lời nào, nhắm mắt dán bên gáy cô.
Thịnh Thanh Khê bất đắc dĩ, đành phải vỗ vỗ vai dỗ anh: “Sắp về đến nhà rồi, về em sẽ nấu ít canh giải rượu cho anh, anh tắm xong có thể uống rồi.

Anh ngoan chút, không được làm bậy.”
“Cùng tắm.”
Người giả chết nhỏ giọng nói một câu.
Thịnh Thanh Khê cong môi, sau đó vô tình từ chối anh: “Không được, sáng mai chúng ta còn phải đi gặp mẹ, không thể muộn được.

Tắm xong liền đi ngủ.”
Mẹ ở đây chính là mẹ của Lâm Nhiên.

Thịnh Thanh Khê đi thăm bà rất nhiều lần, có lúc thì đi với Lâm Nhiên cùng nhau, đôi khi lại tự mình đi.

Ở trong hồi ức của Lâm Nhiên, bà là một người mẹ rất dịu dàng.
Thịnh Thanh Khê từng nghĩ tới, mẹ cô có phải là một người tốt hay không.
Chuyện này với cô mà nói, là hoàn toàn xa lạ.

Nhưng may mắn, còn có Lâm Nhiên ở bên cạnh cô, những chỗ cô làm không tốt, Lâm Nhiên sẽ sửa cho cô.

Trên phương diện này họ phối hợp rất thực ăn ý.
Tiệc rượu buổi tốt, Thịnh Thanh Khê đã thay một chiếc sườn xám mỏng.
Phong cảnh dưới lớp sườn xám này không ai rõ hơn Lâm Nhiên, chỉ cần vừa nghĩ tới là đã phát hỏa.
Lâm Nhiên mở mắt ra, mắt đen nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.
Sau một lúc lâu, cất giọng khàn khàn: “Chúng ta phải nắm chắc thời gian.”
Thịnh Thanh Khê ngẩn người, nắm chắc thời gian cái hì?
Cô không có nhiều thời giờ để tự hỏi, bởi vì Lâm Nhiên đã lấy hành động thực tế để cho cô bết cái gì gọi là nắm chắc thời gian, anh thậm chí còn không đợi được đến lúc về.

Tất cả đối với Thịnh Thanh Khê quá mức thẹn thùng.
“Lâm Nhiên.”
Cô nghiêng mặt tránh cái hôn của anh.
Lâm Nhiên đã làm nhiều lần, anh biết đâu là nơi nhạy cảm nhất của cô, cắn cái là mềm.

Anh nhéo cằm cô muốn làm gì thì làm, hơi thở nóng bỏng cùng mùi rượu truyền tới môi răng Thịnh Thanh Khê, mùi rượu tràn ngập khắp khoang miệng.
Tiếng quần áo cọ xát cũng vang lên.
Lâm Nhiên giơ tay tắt đèn xe, đặt người vào giữa lưng ghế và anh, bàn tay dò xét ở nơi tối tăm, như chỗ không người mà tự do tự tại đến đi.

Thanh âm của Thịnh Thanh Khê bị phủ kín toàn bộ, bị hôn đến tàn nhẫn mới được buông ra, còn chưa thở được mấy hơi lại đã bị anh ngậm lấy.
Xe không biết đã dừng lại tự khi nào, tài xế cũng đã đi xa.
Hai người cũng không rảnh lo mấy cái đó, đây là lần đầu hai người ở cái địa phương này.

Thịnh Thanh Khê cực kỳ căng thẳng, Lâm Nhiên lại vô cùng hưng phấn, hai người đều khó nhịn.
“Lâm Nhiên, anh nhẹ chút!”
Thịnh Thanh Khê bám vào cổ Lâm Nhiên, nhịn không được lên tiếng mắng hắn.
Lâm Nhiên tàn nhẫn, sao mà nhịn được chữ.

Anh trầm giọng hỏi: “Em gọi anh là gì?”
“Lâm Nhiên.”
Thịnh Thanh Khê đứt quãng kêu.
Lâm Nhiên tìm được cắn lên vành tai cô một ngụm, dùng khí âm phát ra tiếng cười, giọng nói khàn đặc đều là ý cười cùng lửa nóng lan tràn khắp đồng cỏ, anh nói: “Không đúng, nghĩ lại.”
Thịnh Thanh Khê cắn môi, cô chưa gọi thế bao giờ.
Nhưng trong không gian chật hẹp này, cô cơ bản không có chỗ trốn, Lâm Nhiên lại ôm cô đổi tư thế, cô bị ép ngồi trên người Lâm Nhiên, hai người ngồi đối mặt với nhau.

Rõ ràng trong xe là một mảnh tối tăm, nhưng tầm mắt của họ lại vẫn giằng co với nhau.
Lâm Nhiên hôn hôn mặt cô, rồi hôn hôn cái trán ướt mồ hôi của cô, thở gấp cười: “Vợ, em gọi anh thế nào?”
Thịnh Thanh Khê nức nở, anh dùng sức quá mạnh.
Sức lực eo của người đàn ông như muốn đâm xuyên người cô.
Cuối cùng, giữa việc kêu khóc và thỏa hiệp, Thịnh Thanh Khê vẫn chọn vế sau, cô vô lực dựa vào sườn vai Lâm Nhiên, gần như dán sát môi vào tai anh nói ra, giọng cũng nhỏ đến đang thương, còn mơ hồ mang theo chút nức nở.
Cô đang thương vô cùng mà gọi: “Chồng ơi.”
Trong bóng tối, Lâm Nhiên thấp giọng cười một tiếng, cười mãi vẫn muốn cười, độ cung khóe môi không hề hạ xuống.

Anh sẽ không nói cho cô vợ ngốc này biết, ở thời điểm này mà gọi như vậy chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng mà không sao cả, đêm còn dài, anh sẽ để cô hiểu rõ.
Ngoài cửa sổ xe, trăng đêm treo cao.
Họ ôm nhau, ở cùng nhau, trải qua từng đêm từng đêm.
Đối Lâm Nhiên mà nói, dù tháng có đổi năm có dời, cuộc sống anh vẫn sẽ mãi tốt như vậy, bởi vì anh luôn có Thịnh Thanh Khê ở bên cạnh.
Họ sẽ mãi mãi yêu thương nhau, đôi trái tim sẽ mãi mãi cháy bỏng như phút ban đầu.
Anh nguyện ý làm thiếu niên của cô mãi mãi.
Là Lâm Nhiên của cô, là lửa của cô.
Chỉ cần cô cười, anh sẽ cúi đầu, cô là thần của anh.
_____________.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.