Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 67: Đốt Cháy 67 Lâm Nhiên Của Em


Đọc truyện Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 67: Đốt Cháy 67 Lâm Nhiên Của Em


~~~
Thịnh Thanh Khê không biết sao sự tình lại đột nhiên biến thành thế này.
Trước đó Lâm Nhiên còn ép cô ở trên cửa, nhưng lại cứ như ngại nói chuyện như vậy rất mệt, nên tay vốn vòng bên hông cô lại dùng chút sức ôm cả người cô lên, một tay khác hơi trượt xuống dưới nâng chân cô lên vòng qua eo anh.
Thịnh Thanh Khê vô thức đi theo động tác của Lâm Nhiên, hai chân kẹp lên eo anh.
Hai người cứ vậy mà thân mật khăng khít dán vào nhau, cánh tay mạnh mẽ của thiếu niên kẹp chặt eo cô, nhiệt độ cực nóng xuyên qua lớp vải mỏng chạm tới mảng da nhỏ của Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê mím môi, có hơi nóng.
Vì không để trượt xuống khỏi người anh, cô đành duỗi tay bám lấy bả vai rộng lớn kia.

Thân trên rắn chắc ẩn chứa sức lực mạnh mẽ, đem cô ôm vào trong ngực.
Chờ hai người đứng vững xong cô mới bất giác nhận ra tư thế này hình như có hơi…!mờ ám.
“Lâm Nhiên.” Thịnh Thanh Khê bất an gọi một tiếng.
Khoảng cách lúc này của cô và Lâm Nhiên gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp lướt qua gò má cô, cô cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh không ngừng di chuyển khắp mặt cô, từ khóe mắt đến đuôi lông mày rồi lại đến môi, lưu luyến không rời.
Lâm Nhiên tối mắt, tầm mắt yên lặng dừng lại trên mặt Thịnh Thanh Khê, thanh âm trầm thấp: “Lặp lại lần nữa đi.”
Hiện giờ Thịnh Thanh Khê có chút không dám đối diện với Lâm Nhiên, trạng thái của Lâm Nhiên bây giờ khiến cô cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng hôm nay đối với cô và Lâm Nhiên mà nói đều là ngày đặc biệt quan trọng.

Cô kìm chế bản thân, cố gắng để mình nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhiên.
Ánh mắt thiếu niên giống như chứa lửa.
Thịnh Thanh Khê mím môi, giọng nói còn nhỏ hơn vừa nãy: “Lâm Nhiên, lời hôm đó cậu nói ở công viên giải trí, mình đồng ý yêu đương với cậu.

Cậu…!Sau này cậu chính là bạn trai của mình.”
Nói tới đây, Thịnh Thanh Khê còn có chút vui mừng trong lòng.
Sau này Lâm Nhiên chính là bạn trai cô.
Của cô.
Lâm Nhiên hơi cúi đầu, hai người càng gần sát nhau.
Chỉ cần anh muốn là có thể lập tức chạm đến môi cô, nhưng anh còn chưa kịp động, tay Thịnh Thanh Khê đã chuyển qua đầu vai anh như muốn đẩy anh ra vậy, nhìn trong mắt còn có hơi lo sợ.
Lâm Nhiên cười nhẹ: “Sợ thế cơ à?”
Thịnh Thanh Khê đỏ mặt không nói.
Nụ hôn ở bánh xe đu quay ngày đó có hơi dọa đến cô.
Quá thân mật, cô có chút…!Không quen lắm.
Thật ra Lâm Nhiên cũng không tính làm gì cô cả, trạng thái hiện giờ của anh không thích hợp thì bản thân anh rõ nhất.

Đặc biệt là trong lúc này, địa điểm và anh còn không mặc áo.

Đúng là tự mình chuốc lấy khổ mà, rốt cuộc anh vẫn luyến tiếc chạm vào cô.
Cuối cùng nháo ra lửa thì vẫn là tự thân anh giải quyết, tránh cho lại dọa người chạy mất.
Nhưng Lâm Nhiên không tính buông tha Thịnh Thanh Khê dễ dàng như vậy, anh ôm người đi tới mép giường ngồi xuống, trực tiếp hỏi: “Thịnh Thanh Khê, sau khi vào đại học dọn ra ngoài ở với mình đi?”
Nghe vậy Thịnh Thanh Khê hai mắt mở to, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Dọn, dọn ra ngoài ở, chỉ có hai người chúng ta thôi à?”
Lâm Nhiên nhướng mày: “Cậu còn muốn ở cùng ai nữa?”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Cô muốn giãy giụa chống cự một chút: “Một phòng sao?”
Một phòng?
Lâm Nhiên thật ra cũng muốn.
Nếu thật sự một phòng, hai người bọn họ ai cũng đừng nghĩ ngủ.
Lâm Nhiên hừ nhẹ: “Còn muốn cùng một phòng à, cậu nghĩ hay lắm.”
Thịnh Thanh Khê mặt đỏ lên giải thích: “Mình không phải có ý kia.”
Thấy gương mặt trắng nõn của Thịnh Thanh Khê đều đã đỏ thành như vậy, Lâm Nhiên cũng không trêu cô nữa, nhanh chóng giải thích tình huống một chút: “Bọn A Chân nói muốn ở gần chúng ta chút, nên tính trực tiếp tìm phòng gần Ninh Đại để ở, anh họ mình bên kia vừa lúc có hai phòng, cùng tầng.

Nhưng nếu cậu không muốn, ở trường học cũng được, mình cũng ở trong trường, cùng cậu.”
Đời trước, khi Thịnh Thanh Khê điều tra cũng đã hiểu biết thói quen sinh hoạt suốt 18 năm của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên không thích hoàn cảnh quá ồn, chưa từng ở ký túc xá trong trường.
Ngày thường, chỉ cần nhìn vào phòng Lâm Nhiên là cũng biết anh thích nơi ngăn nắp sạch sẽ, nghĩ đến chắc là không quen ở ký túc xá nam, bởi rốt mấy chàng trai ở tuổi này chuyện gì cũng có thể bày ra được.
Tuy rằng náo nhiệt, nhưng không hợp với Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê giơ tay ôm cổ Lâm Nhiên cổ, dựa đầu lên đầu vai anh, dùng giọng nói mềm nhẹ thì thầm: “Lâm Nhiên, mình cùng cậu ra ngoài ở.

Mình không biết nấu cơm, nhưng có thể dọn dẹp nhà cửa.”
Lâm Nhiên lập tức bóp hai má của đứa nhỏ này, như uy hiếp nói: “Ai dám để cậu làm việc nhà mình đánh gãy chân nó.

Cậu không phải nhọc lòng gì cả, chỉ cần ở đó thôi.”
Chỉ cần ở bên cạnh anh.
Lâm Nhiên ngả người về trước, trán chạm trán Thịnh Thanh Khê, bổ sung nói: “Cùng mình ở chung.”
Lông mi Thịnh Thanh Khê run rẩy, nhỏ giọng đáp ứng: “Được, cùng cậu.”

Một đêm này, người đến rạng sáng rồi còn chưa ngủ không chỉ có Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê.
Mà còn có Lâm Hữu Thành cùng Từ Nghi Dung.
Mặt sàn vốn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nay lại tràn mảnh vỡ thủy tinh, nước trong bình hoa đổ đầy đất, hoa tươi rơi lả tả cách đó không xa, nhìn qua héo rũ đáng thương, phòng khách nhìn lướt qua như một bãi chiến trường.
Nếu là trước kia, người hầu chắc chắn sẽ chạy ra quét dọn luôn, nhưng hôm nay không ai dám tới gần phòng khách.
Lâm tiên sinh chưa từng giận dữ tới mức này.
Từ Nghi Dung mặt trắng bệch ngồi trên sàn nhà lạnh băng, bên tai là tiếng Lâm Hữu Thành đang mất khống chế chất vấn: “Hai đứa nhỏ con tôi đều đã dọn đi, bà còn có gì không hài lòng nữa?!”
Lâm Hữu Thành hung hăng ném báo cáo điều tra vào người Từ Nghi Dung, máu không ngừng dâng lên, đầu ngón cũng tay run rẩy: “Tôi làm sai thì bà cứ trả thù tôi, còn con tôi làm sai gì chứ?”
Tiểu Tống nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Lâm Hữu Thành.
“Rốt cuộc bà làm gì!”
Từ khi Lâm Hữu Thành nhìn thấy kết quả đến giờ, trong lòng trừ tức giận ra thì càng nhiều hơn là khiếp sợ, người phụ nữ này từng ấy năm đều là vẻ mặt dịu dàng săn sóc, việc bọn họ chung sống không phải một sớm một chiều nữa, mà đã là mười năm.
Người bên gối sao có thể nói thay đổi là thay đổi đâu.
Từ Nghi Dung như chấp nhận nhắm mắt lại, nước mắt vô lực chảy xuống theo gò má, so với Lâm Hữu Thành cuồng loạn, ngữ khí bà ta rất bình tĩnh: “Ông cho rằng tôi muốn sao?”
“Nếu không phải ông giấu tôi đem hơn nửa tài sản chia hết cho Tiểu Nhiên và Yên Yên, sao tôi có thể bị ông bức đi đến nước này.”
Lâm Hữu Thành không dám tin những gì mình vừa nghe được: “Bà chỉ vì chút tiền ấy? Trước khi kết hôn bà đã nói thế nào với tôi, mấy năm nay Lâm gia bạc đãi bà sao?”
Từ Nghi Dung bỗng nhiên cười lớn, tay trái xoa bụng, châm chọc nói: “Chút tiền ấy?! Con của ông sau này đều không cần lo cơm áo, còn con tôi thì sao? Con của chúng ta thì sao?!”
Sắc mặt Lâm Hữu Thành hơi cứng lại, chậm rãi nhìn tới bụng Từ Nghi Dung bụng: “Con?”
Từ Nghi Dung lúc này mới chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, tiện tay lau đi nước mắt trên mặt, hơi ngẩng đầu bước tới sô pha ngồi xuống, mặt không cằm xúc nói: “Tôi mang thai, bốn tháng rồi.”
Nói đến đây, cuối cùng Lâm Hữu Thành cũng hiểu vì sao Từ Nghi Dung lại làm ra những việc này.

Ông hận nhất chính là việc đoạt quyền dơ bẩn trong gia tộc, vậy mà Từ Nghi Dung lại dám liên lụy bọn nhỏ vô tội cuốn vào.
Lâm Hữu Thành rời mắt, nhắm mắt lại.
Mọi việc xảy ra đều tại ông, nếu không phải năm ngoái ông ngu muội giúp đỡ Trình Giai Nguyệt, Từ Nghi Dung cũng sẽ không vi phạm hiệp ước trước hôn nhân, dùng tới biện pháp mang thai để củng cố địa vị của bản thân.
Ông không thể gánh vác được trách nhiệm của một người chồng, càng không có tư cách làm một người cha tốt.
Lâm Nhiên nói rất đúng, ông quá ích kỷ.
Lâm Hữu Thành mệt mỏi xua tay: “Đứa nhỏ này muốn sinh hay không tùy bà, luật sư sẽ liên hệ giải quyết việc ly hôn.

Cuộc hôn nhân này là tôi đã làm sai, nhưng mười năm nay hai đứa Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên đều tôn trọng gọi bà một tiếng dì, sự việc ba năm trước cũng là hai đứa nhỏ nhượng bộ.

Chúng không làm sai gì cả, cũng không nợ bà cái gì.”
Nói xong Lâm Hữu Thành xoay người lên tầng.
Tiểu Tống hơi khom lưng, nói chuyện theo lẽ việc công: “Phu nhân, cảnh sát đang ở ngoài cửa chờ ngài.”
Từ Nghi Dung cắn môi dưới, móng tay cơ hồ sắp ghim vào trong lòng bàn tay.
Bà ta bình tĩnh cử động cổ, không đợi tiểu Tống mở miệng nhắc đã tự giác đi ra bên ngoài.

Những lễ nghi bà ta khổ học bao năm qua đã khắc vào trong xương cốt.
Chỉ cần còn một ngày bà ta chưa ly hôn với Lâm Hữu Thành, bà ta vẫn là Lâm phu nhân.

Nửa tháng sau.
Thịnh Thanh Khê lấy thành tích Thủ khoa thi đại học toàn thành phố được nhóm ông bà ở Tây thành quan tâm, hôm đó không đếm xuể có bao nhiêu rau dưa và hoa quả đưa tới Viện phúc lợi Thịnh Khai, còn có không ít người ôm con tới nhờ Thịnh Thanh Khê xoa xoa đầu mấy cái.
Mấy ngày nay, gần như lúc nào cũng có người tới cửa tìm Thịnh Thanh Khê, thậm chí buổi sáng khi Thịnh Thanh Khê đang chạy bộ trên đường cũng có người nhét đồ vào tay cô, cười tủm tỉm chúc mừng cô.
Đến tận hôm tới trường điền nguyện vọng Thịnh Thanh Khê mới có thể thở dốc.
Sớm hôm đó Lâm Nhiên đi đón Thịnh Thanh Khê, vừa nhìn thấy cô thì bật cười, cô gái nhỏ này giữa mùa hè oi bức lại mặc hoodie trùm mũ kín mít, trên mặt còn đeo cả khẩu trang nữa, như hận không thể bọc mình thành kén vậy.
Lâm Nhiên buồn cười kéo mũ trên đầu cô xuống, ngón tay cong lại điểm nhẹ chóp mũi cô, như trêu chọc nói: “Cậu đừng làm bạn gái mình nóng đến choáng đâu nhé, cậu không đau lòng nhưng mình xót lắm đấy.”
Càng ở chung với cô gái ngốc này càng cảm thấy cô đáng yêu, trên thế giới sao lại có đứa nhỏ đáng yêu thế này chứ.
Lâm Nhiên hoài nghi là ông trời cứng rắn rạch cuộc đời thảm hại của anh ra, rồi nhét một điều tốt đẹp nhất trên thế giới vào vậy.

Anh vừa thấy cô, đã không cách nào động đậy.
Giờ Thịnh Thanh Khê còn đâu tâm tình nói giỡn với Lâm Nhiên nữa, cô tay chân mau lẹ bò lên xe, vỗ vỗ ghế bắt đầu thúc giục: “Lâm Nhiên Lâm Nhiên, nhanh nhanh! Nhanh lên đi!”
Lâm Nhiên cố gắng nghẹn cười đội mũ bảo hiểm cho cô: “Mua cho cậu nhiều váy như vậy mà không mặc, sao cứ phải hành hạ mình hử.”
Không sai.
Lâm Nhiên vẫn nhớ rõ việc mùa xuân vừa rồi Thịnh Thanh Khê muốn mặc váy tới trường mà anh không cho.

Vì thế, sau khi thi đại học chưa được mấy ngày, anh đã đưa một xe những mẫu váy mới nhất tới Thịnh Khai.
Hôm đó có rất nhiều người tới hóng trò vui, xong việc Thịnh Thanh Khê còn gọi điện tới nhỏ giọng thì thầm nói nhét đầy phòng cùng chưa hết váy anh mua tới nữa.
Lâm Nhiên nghe xong chỉ cười.
Hôm nay họ phải tới Nhất Trung điền nguyện vọng, điểm thi cả Lâm Nhiên thấp hơn 3 điểm so với điểm Thịnh Thanh Khê dự đoán, điểm của anh vượt điểm chuẩn của Đại học Ninh Thành 13 điểm.
Anh có thể học cùng một trường với Tiểu Khê lưu nhà anh rồi.
Đây là chuyện một năm trước Lâm Nhiên nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng giờ nó đã thành sự thật.
Lâm Nhiên không lái xe tới Nhất Trung luôn, và chuyển hướng tới trung tâm thương mại mua cho Thịnh Thanh Khê một cái váy khác, anh thật sự đến giữa trưa bạn gái anh sẽ bị cô tự mình làm cho cảm nắng mất.
Lần quay lại Nhất Trung này, trong lòng Lâm Nhiên vô cùng thoải mái.
Bởi vì anh có thể quang minh chính đại nắm tay Thịnh Thanh Khê đi vào trường, tuy trước kia anh cũng quang minh chính đại, nhưng lần này là anh nắm tay bạn gái đấy.

Khác hoàn toàn so với mọi lần trước đây.
Không nói tới người khác, lão Khuất nhìn ra được hôm nay thằng nhóc này chỉ kém không viết bốn chứ xuân phong đắc ý lên mặt.

Bất quá nể mặt của Thủ khoa thi đại học, lão Khuất cũng nhân nhượng cho Lâm Nhiên một túi kẹo.
Lúc Thịnh Thanh Khê điền nguyện vọng, Lâm Nhiên đứng một bên ngó ngó, nhưng chưa nhìn được lâu đã bị đẩy ra ngoài.
Thầy cô trong văn phòng đều vây quanh Thịnh Thanh Khê, mỗi người một câu, hận không thể cho Thịnh Thanh Khê tám cái đầu để học hết các chuyên ngành trong một lần.

Nhưng cuối cùng họ vẫn tôn trọng lựa chọn của cô gái nhỏ.
Lúc trước Lâm Nhiên cũng đoán Thịnh Thanh Khê sẽ điền chuyên ngành nào, đoán tới đoán lui cũng không thể đoán ra cô lại chọn ngành Nhân học.
Lâm Nhiên đứng gần đó nhìn khuôn mặt an tĩnh của cô gái nhỏ nhà anh, khẽ cười.
Thật tốt.
Hai người điền nguyện vọng xong, nói lời tạm biệt với từng thầy cô trong văn phòng, rồi họ giống như khi tới, mười ngón tay đan vào nhau đi về phía cổng trường, phảng phất trên con đường này chỉ có hai người họ mà thôi.
Cơn gió mang theo cái nóng ngày hè cuốn qua.
Lâm Nhiên nghiêng đầu hỏi Thịnh Thanh Khê: “Du lịch tốt nghiệp cậu muốn đi đâu?”
Thịnh Thanh Khê nắm tay Lâm Nhiên quơ quơ: “Đi đâu cũng được, chỉ cần cùng cậu, tất cả đều có thể.”
Lâm Nhiên nắm tay cô càng chặt: “Đợi con nhóc Yên Yên kia nghỉ rồi đi nhé, bằng không con nhóc kia chắc chắn sẽ ghi hận, bọn A Chân cũng cùng đi.”
Thiếu niên dừng một chút, hạ thấp giọng, nói từng chữ: “Mãi mãi, mãi mãi ở cạnh nhau.”
Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng mỉm cười, ứng hắn: “Được, mãi mãi ở cạnh nhau.”

Tháng Chín, đúng vào độ cuối hè.
Thời tiết Ninh Thành và Sơ Thành rất khác, tiết trời nóng bức đã dần lui đi, tới gần đầu thu.

Tuy vậy, cái khô nóng ở làng đại học cũng không hề giảm bớt, đây chính mùa khai giảng.
Chiếc Hummer màu đen chạy nhanh vào Ninh Đại, cực kỳ kiêu ngạo lướt qua các đàn anh đàn chị tới đón tân sinh viên, nửa phần lưu luyến cũng không có, đi thẳng một mạch tới bãi đỗ xe.

Mẫu xe ngầu lòi này hấp dẫn rất nhiều ánh mắt xung quanh.
Không ít người đoán tân sinh viên kiêu ngạo như vậy là ai, có chút cảm giác mấy năm kế tiếp họ sẽ không được yên ổn.
Tạ Chân ngồi ở ghế sau nhỏ giọng loa loa: “Không phải chỉ là tới báo danh à, Nhiên ca làm tới mức này?”
Hà Mặc trợn mắt: “Cậu nghĩ xem trước kia cậu ấy chơi cái xe gì, đây đã rất nhẹ nhàng rồi.”
Thiếu niên ngồi trên ghế lái mặc áo phông đen đơn giản, đeo kính râm, đường nét nửa dưới khuôn mặt sắc nét tinh xảo đến không thể bắt bẻ.

Cánh tay chắc khỏe hờ hững nắm tay lái.
Chỉ tiếc rằng người nên thưởng thức cảnh đẹp này đang nghiêng đầu ngủ tít mít rồi, đến tận khi xe chậm rãi dừng lại ở bãi đỗ xe rồi mà vẫn không lay tỉnh nổi cô.
Tạ Chân và Hà Mặc ở trường bên cạnh đã báo danh xong rồi ở.
Mấy hôm trước họ đã sắp xếp xong phòng ở bốn năm tới tại Ninh Thành, hai người cũng không muốn về một mình, vậy nên dứt khoát chạy theo Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê tới Ninh Đại tham quan một vòng.
Trải qua kỳ nghỉ quái quỷ, hai người vô cùng tự giác mở cửa xuống xe trước.
Miễn cho lại thấy Lâm Nhiên tới tới lui lui mệt mỏi, rốt cuộc tên này không biết xấu hổ, sẽ không suy xét đến cảm thụ của hai người họ.


Lúc du lịch sau tốt nghiệp họ đã chịu đủ rồi.
Lâm Nhiên tùy ý tháo kính râm xuống ném sang một bên, nghiêng người bên kia.
Thịnh Thanh Khê đội mũ rơm nhỏ trên đầu ngủ ngon lành, làn da trắng nõn, chút màu xanh xanh dưới mắt đặc biệt dễ thấy, xuống chút nữa là môi cô, thoa son môi màu mật đào.
Lâm Nhiên biết môi cô có bao nhiêu mềm mại.
Tối qua anh ấn người trên sô pha lăn lộn quá nửa đêm mới thả người đi, suýt nữa đã nhìn không được.

Việc này khác một trời một vực với khung cảnh sống chung trong tưởng tượng của Lâm Nhiên, anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy vật nhỏ này thật giống con 2018 kia, thỉnh thoảng lại vươn móng vuốt tới cào anh một cái.
Sức chống cự với Thịnh Thanh Khê của anh vốn đã bằng không, thật sự không thể chịu thêm sự trêu chọc nào nữa.
Lâm Nhiên thoáng nhìn qua thời gian, còn nửa tiếng nữa.
Tạ Chân và Hà Mặc đang đứng cạnh bãi đỗ xe ngắm mấy cô gái nhỏ thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hai người cho rằng có thể đi rồi, ai ngờ chỉ thấy có một mình Lâm Nhiên.
Tạ Chân mắt nhỏ ngó ngó ra sau lưng Lâm Nhiên: “Nhiên ca, tiên nữ đâu?”
Hà Mặc nhìn cái bộ dáng cảnh giác này của Tạ Chân, thì ở một bên nói mát: “Mỗi lần gặp tiên nữ cậu đều căng thẳng như này, tôi thậm chí còn nghi ngờ cậu yêu thầm tiên nữ đó.”
Nghe đến đó, Lâm Nhiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tạ Chân một cái.
Mắt đen rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy cả người ớn lạnh.
Lông tơ sau cổ Tạ Chân lập tức dựng đứng cả lên.
Đệt, tên chó Hà Mặc này dám hại mình!
Tạ Chân ho nhẹ một tiếng, ăn nói nghiêm chỉnh: “Lớp 12 tiên nữ vất vả dạy kèm chúng ta như thế, quan tâm không phải là chuyện nên làm sao! Chưa kể, chúng ta đã ở nơi đất khách quê người, nơi nơi xa lạ, hỏi thăm thêm một câu thì sao chứ?!”
Hà Mặc vừa nghĩ đã biết Thịnh Thanh Khê chắc chắn còn đang ngủ, đành duỗi tay kéo kéo tiểu mập mạp: “Đi, anh đây mang em đi mua kem ăn.

Lúc chúng ta quay lại chắc tiên nữ cũng tỉnh rồi.

Nhân tiên đi dạo quanh đây luôn, giúp Nhiên ca thám thính tình hình.”
Nói rồi hai người khoác vai đi xa.
Lâm Nhiên cũng không thèm để ý hình tượng bản thân, dứt khoát ngồi xuống bậc thềm cạnh đó, mắt nhìn cái xe đối diện, ngẩng mặt là có thể thấy động tĩnh rồi.
Không phải Lâm Nhiên không muốn ở trong xe đợi Thịnh Thanh Khê, mà là ở trong không gian kín mít như thế, anh sợ mình lại phát điên.
Lâm Nhiên lấy điện thoại ra, lật xem ảnh mới chụp Thịnh Thanh Khê vào kỳ nghỉ vừa rồi.
Tiểu Khê lưu nhà anh, nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Mùa khai giảng là thời điểm người đến người đi.
Lâm Nhiên ngồi một lúc thì cảm thấy có gì đó sai sai, người đi qua anh càng đi càng chậm, thậm chí còn ngày càng nhiều người, có ánh mắt còn nhìn anh mãi không rời.
Khuôn mặt đẹp trai của Lâm Nhiên chính là ném đâu cũng dễ thấy, ném anh đến cửa lớn công ty giải trí còn có thể trực tiếp đóng gói xuất đạo, huống chi là ở Đại học Ninh Thành.
Anh không biết, bây giờ gần như tất cả các nhóm đều đang lan truyền ảnh của anh.
Thậm chí đã có người lần sờ đến diễn đàn tân sinh viên muốn xin phương thức liên hệ, nhất thời tốc độ truyền tải thông tin của Ninh Đại tăng vọt.
Lâm Nhiên mặt vô cảm cầm kính râm đeo lên, tiện tay nhét điện thoại vào túi, đứng dậy nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe.

Những người này đã nhắc nhở anh một việc.
Anh có cảm giác rất không ổn.
Năm phút sau.
Thịnh Thanh Khê còn đang ngái ngủ đã bị Lâm Nhiên vớt ra khỏi xe.
Vì mới vừa tỉnh giấc, cô có hơi ngây ngốc, nên tùy ý để Lâm Nhiên nửa ôm nửa dắt cô đi về phía trước, cô ngoan ngoãn duỗi tay kéo tay Lâm Nhiên, nửa dựa vào cánh tay anh.
Lâm Nhiên ý xấu cởi mũ rơm trên đầu cô xuống, để cho khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hoàn toàn lộ ra ngoài.
Nếu đổi lại trong quá khứ, Lâm Nhiên hận không thể giấu Thịnh Thanh Khê đi.
Nhưng hiện tại, anh không những không giấu, mà ngược lại muốn cho tất cả mọi người biết Thịnh Thanh Khê bạn gái của Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê một mặt tiên nữ như này so với Lâm Nhiên ở dưới đất vừa rồi, hiệu quả còn chấn động gấp bội.
Nam nữ sinh Ninh Đại chỉ trong thời gian năm phút ngắn ngủi, đã trải qua một quá trình yêu rồi thất tình thất tình rồi yêu rồi lại thất tình rất phức tạp, khiến cho bọn họ càng tức giận chính là, hai vị thần nhan sắc vậy mà lại về chung một ổ rồi.
Đương nhiên tất cả chuyện này Thịnh Thanh Khê cũng không biết.
Cô dụi dụi mắt, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Nhiên, đến trường rồi sao?”
Lâm Nhiên bất động thanh sắc đội lại cái mũ rơm kia cho cô, thấp giọng đáp: “Ừ, tới rồi.

Chờ báo danh xong sẽ đưa em đi ăn cơm, muốn ăn ở đâu?”
Thịnh Thanh Khê ngáp một cái nhỏ, nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Đi nhà ăn đi, đến nhà ăn xem có cái gì ngon không.”
Lâm Nhiên thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Thịnh Thanh Khê tỉnh táo lại mới nhận ra Tạ Chân và Hà Mặc không ở đây, đang muốn hỏi Lâm Nhiên thì đã nhìn thấy hai người xách cái túi nhỏ đi tới chỗ họ, hình như là kem.
Tay Thịnh Thanh Khê lôi kéo Lâm Nhiên lập tức siết chặt, cô muốn ăn.
Lâm Nhiên thấy Thịnh Thanh Khê rụt rè nhìn anh thì không khỏi cảm thấy buồn cười, giơ tay búng búng trán cô: “Sao phải sợ vậy hử? Để em ăn, bà dì qua là có thể ăn.”
Thịnh Thanh Khê rầu rĩ nhăn mặt lại, Lâm Nhiên thật phiền.
Lâm Nhiên bên này búng trán cô búng thật thuận tay, còn quần chúng bên kia đã sôi trào
“A a a a a a tên đó vậy mà dám búng trán tiên nữa! Cậu ta không biết tiên nữ hạ phàm rất vất vả sao! Cẩu nam nhân!”
“Tên cẩu nam nhân rốt cuộc lấy dũng khí từ đâu mà dám hạ thủ!”
“Hu hu cũng không biết tiên nữ có đau không nữa.”
“Này, hai người các cậu có thể bớt khoa trương lại không.

Vừa nhìn đã biết là không dùng lực rồi.”
“Nam câm miệng!” “Nam câm miệng!”
“……”
Bọn Tạ Chân đi về bãi đỗ xe thấy Thịnh Thanh Khê đã đi ra, Tạ Chân nhanh chân cầm túi chạy tới nhét vào tay Lâm Nhiên: “Nhiên ca, hai cậu tự chọn đi.

Vị gì cũng có, ăn không hết để tiểu mập mạp tôi ăn.”
Vốn dĩ Tạ Chân muốn đưa luôn cho Thịnh Thanh Khê, nhưng trải qua chuyện vừa rồi cậu cảm thấy giữ mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Lâm Nhiên đưa túi sang, nhìn Thịnh Thanh Khê cúi đầu lục lọi trong túi, tìm nửa ngày mới tìm ra một que kem vị dâu, đây còn chưa đủ, còn xách thêm một que vị kem nữa.
Lâm Nhiên nhẫn nhịn không lên tiếng.
Người bên cạnh thấy anh không phản ứng thì vui vẻ mà xé gói kem ra bắt đầu ăn, Lâm Nhiên thấy cô híp mắt vui vẻ như vậy thì đành bỏ ý nghĩ muốn đoạt que kem còn lại tron tay cô.
Trước đây Lâm Nhiên cảm thấy con nhóc Lâm Yên Yên kia đã rất khó quản, cho đến khi ở cùng với Thịnh Thanh Khê một tuần mới phát hiện ra, cô gái bướng bỉnh này còn khó chiều hơn Lâm Yên Yên nhiều.
Vấn đề lớn nhất của cô nàng Thịnh Thanh Khê này chính là không nói một tiếng đã chạy lung tung.
Mặc kệ đêm trước mấy giờ mới ngủ, thì hôm sau sáng sớm cô vẫn sẽ bò dậy, sợ động đến anh nên không chạy trên máy chạy bộ trong nhà, mà thay quần áo vèo vèo chạy xuống dưới đường, hơn nữa còn không có tuyến đường cố định.
Chỗ nào có chuyện cô liền rẽ hướng chạy lệch chỗ đó.
Rất nhiều lần anh không tìm thấy người, vật nhỏ này đến một tin nhắn cũng không để lại cho anh.

Có một lần anh tìm cả buổi sáng vẫn không thấy người, thiếu chút nữa đã gấp đến điên rồi.

Sau đó lại nhận được điện thoại của cảnh sát, mới biết hóa ra vật nhỏ này đuổi theo tên ăn trộm vài con phố, đuổi tới tận gần Cục Cảnh Sát.:)?
Anh đón được người về thì lại không nỡ mắng, đành phải hàng ngày dậy sớm chạy bộ với cô.
Lâm Nhiên biết việc này liên quan rất lớn với cuộc sống đời trước của Thịnh Thanh Khê, nên anh không muốn thay đổi nó, tất cả đều là dấu vết sinh hoạt của cô.

Anh chỉ muốn để cho cô biết, sau này cô sẽ luôn có anh ở cạnh.
Lâm Nhiên đưa Thịnh Thanh Khê đi báo danh, mọi chuyện tiếp theo đều rất thuận lợi, một bóng người đến hỏi Wechat Thịnh Thanh Khê cũng không có, nữ sinh không dám nam sinh lại càng không.
Bởi đâu Lâm Nhiên một dáng vẻ lạnh như tiền đã đủ dọa người, mới nhìn đã cảm thấy đây chính là lão đại mà.
Ban đầu Thịnh Thanh Khê muốn tới nhà ăn, nhưng vì hôm nay có rất nhiều phụ huynh tới đây, nên trên đường tới nhà ăn ngùn ngụt biển người.

Cô nghĩ một hồi rồi kéo vạt áo Lâm Nhiên, nhỏ giọng làm nũng: “Lâm Nhiên, muốn về nhà ăn cơm.”
Lâm Nhiên nghe xong cũng không hỏi tại sao, liền nắm tay người đi về.
“Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn rau trộn.”
“Mùa hè cũng sắp qua rồi còn ham lạnh.”
“Muốn ăn mà.”
“Được rồi, về nhà làm cho em.”
Tạ Chân với Hà Mặc an tĩnh như gà theo sau, cảm thấy về sau họ vẫn nên ít ở cùng một góc với hai người kia thôi, tình huống như vậy ngày nào cũng phải trình diễn một lần mới chịu.
Là game chơi không vui sao? Hay là Weibo lướt không vui chắc?
Vậy tại sao bọn họ lại vác thân tới chịu loại khổ ải này chứ!

Thu đi Đông tới, ngày tới trăng tan.
Thời gian chớp mắt qua đi, chốc lát đã vào Đông.
Hai năm cứ vậy mà chậm rãi trôi qua.
Ninh Thành khác biệt với Sơ Thành, mới vào Đông mười ngày thì đã có bảy ngày tuyết rơi.

Bây giờ đã đến gần kỳ nghỉ đông, Hà Mặc với Tạ Chân học xong một tiết cuối liền đội tuyết nhanh chóng chạy về nhà.
Bọn họ từ xa xa đã nhìn thấy đèn phòng trên nhà đã sáng lên.

Hai người đã làm hàng xóm với hai người Lâm Nhiên được gần hai năm, vẫn luôn tuân thủ một nguyên tắc: Không có việc gì thì đừng gõ cửa.
Hậu quả bọn họ đã nếm qua vài lần rồi.
Hai người mỗi người một câu, vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy.
“Mặc tử, cậu nói xem thời gian trôi thật nhanh.

Đảo mắt đã lên năm ba rồi.”
“Tôi cảm thấy không đúng, cân nặng của cậu chưa thay đổi tí nào cả.”
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu, tôi phải về nhà tim Tiểu Thân Thân của tôi.”
Không sai, sau hai năm, Tạ Chân cuối cùng cũng đã gặp được chân mệnh nữ thần của đời mình.
Cô gái kia bọn Lâm Nhiên đều đã gặp qua, vóc người nho nhỏ, đứng cạnh nhìn Tạ Chân có hơi bự.

Nhưng tính tình cô ấy lại không hề nhỏ, đặc biệt là ai dám nói Tạ Chân béo một mình cô ấy có thể mắng ba người.
Cô gái này và Hà Mặc không thể ngồi chung bàn, bởi ngày nào Hà Mặc cũng bắt nạt tiểu mập mạp kia.
Mà Hà Mặc lại ngượng cãi nhau với con gái, nên chỉ có thể yên lặng chờ lúc chơi game trả đũa Tạ Chân.

Mỗi lần hai người chơi game đều có thể cãi lên tận trời, không coi ai ra gì cứ cãi nhau liên tục như vậy.
Nhưng chút việc nhỏ này không hề ảnh hưởng tới quan hệ giữa bọn họ.

Lúc này, trong phòng Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê đại não trống rỗng nằm trên sô pha, ngẩn ngơ nhìn trần nhà, thở hổn hển, tiếng tim đập kịch liệt cũng dần vững vàng theo bước chân Lâm Nhiên rời đi, áo lông trên người đã loạn thành một cục.
Người vốn vừa đè trên người cô thở dồn dập, vậy mà không nhìn cái nào đã buông cô ra chạy biến.
Chỉ chốc lát sau, phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.
Tình huống như vậy đã không phải lần đầu.
Thịnh Thanh Khê cảm thấy Lâm Nhiên như này chính là tự mình tìm khổ, vừa nãy cô đang ngồi trên thảm ăn dâu tây rất ngon lành, đột nhiên lại ấn cô ra hôn, không báo trước câu nào.
Liên quan đến phương diện này, Thịnh Thanh Khê cũng đã mập mờ hỏi qua Tống Thi Mạn, Tống Thi Mạn bảo cô không cần để ý đến Lâm Nhiên.

Thịnh Thanh Khê cũng không biết làm như vậy với Lâm Nhiên là tốt hay xấu nữa.
Chung quy mấy bữa nay, tần suất Lâm Nhiên tắm nước lạnh càng ngày càng cao.
Chờ hơi thở bình ổn lại, Thịnh Thanh Khê mới đứng dậy chậm chạp kéo quần áo về chỗ cũ, cảm giác nóng bỏng vừa nãy đã dần giảm xuống, bởi cái lò sưởi nhỏ kia đã chạy mấy rồi.
“Meo meo meo!”
Cách cánh cửa truyền đến tiếng mèo cào, tiếng kêu thê lương!
Thịnh Thanh Khê lúc này mới nhớ ra 2018 đã sớm bị Lâm Nhiên ném vào làm bạn với 2009.

2009 là một con mèo vàng nhỏ Lâm Nhiên ôm về hồi năm nhất, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, nuôi hai năm đã trưởng thành.
Nhưng mà Thịnh Thanh Khê nghĩ mãi vẫn không ra vì sao anh lại gọi hai đứa nó như thế, một con gọi 2018 một con gọi 2009, sao lại có người lấy cái tên kỳ quái vậy chứ.

Hỏi Lâm Nhiên anh cũng không nói, chỉ nói cô để tự nghĩ.
Thịnh Thanh Khê nghĩ hai năm cũng chưa nghĩ ra được vì sao.
Nếu Lâm Nhiên không muốn nói, cô cũng chẳng thèm hỏi.
Vừa mở cửa ra, 2009 đã nhào lên trước, cái đuôi nhỏ dài phấn khích phe phẩy, nhếch miệng cười với cô.

2018 vừa vào thì đã đi tìm tên đầu sỏ nhốt nó lại trước tiên.
Thịnh Thanh Khê ngồi xổm xuống hôn hôn xoa xoa cái trán mềm mại của 2009.
2009 và 2018 không giống nhau, từ khi Lâm Nhiên ôm nó về nó rất ngoan ngoãn, đến giờ cũng không thay đổi.

Đứa nhỏ này vừa ngoan vừa dễ ăn, mỗi buổi sáng đều đi theo hai người chạy bộ.
Chẳng qua nó thường xuyên bị 2018 bắt nạt.
Cũng may nó không phải đối tượng duy nhất mà 2018 bắt nạt, kẻ địch lớn nhất của 2018 chính là Lâm Nhiên.

Từ ánh mắt đầu tiên hai bên đã định là kẻ địch một mất một còn.
Thịnh Thanh Khê con mèo đen nhỏ đang giương móng vuốt cào cào cửa phòng tắm.
Nhất thời không thể liên hệ với tiểu đáng thương run bần bật nằm trong tay cô khi đó.
“Răng rắc”.
Cửa phòng tắm mở ra.
Vì một nguyên nhân nào đó mà tâm tình Lâm Nhiên không tốt lắm, giờ đây nhìn đứa nhóc đang hung dữ này, hừ nhẹ một tiếng liền cúi người xách mèo lên, mặc kệ bốn chân nó khua khoắng trong không khí..
Anh nhẹ nhàng nhìn lướt qua con mèo kiêu ngạo này một cái, chậm rãi đi đến cạnh Thịnh Thanh Khê: “Thịnh Thanh Khê, cá khô nhỏ và đồ hộp mua hôm trước có phải giao tới rồi không?”
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt, phối hợp nói: “Ừm, em còn chưa mở hộp.”
Lâm Nhiên nhéo sau gáy 2018, ngữ khí nhàn nhạt như ngầm quyết định: “Hay là bỏ đi nhỉ, loại đồ đó thứ này chắc ăn không quen đâu.

Đứa nhỏ này con nói xem nào, có phải nên ném hết hay không hử?”
“Meo meo meo ~”
Mèo con vừa mới hung thần ác sát nháy mắt đã biến thành đứa nhỏ mềm mỏng đáng thương kêu to với Lâm Nhiên, nói cúi đầu liền cúi đầu, một chút cốt khí cũng không có, tất cả chỉ vì cá khô nhỏ.
Lâm Nhiên hừ nhẹ: “Lần sau còn dám cào cửa sao?”

2018 mở to đôi mắt ậng nước nhìn anh: “Mieo ~”
Lâm Nhiên mới vừa buông 2018 ra, vật nhỏ như trốn chạy mà nhanh chân vụt tới chỗ Thịnh Thanh Khê, hơn nửa người núp sau 2009, bày ra cái vẻ Lâm Nhiên là ác bá bắt nạt nó.
Thịnh Thanh Khê bất đắc dĩ sờ sờ cằm nhỏ của 2018, dỗ xong tiểu nhân rồi mới nói chuyện: “Lâm Nhiên, ngày mai về nhà rồi, anh thu xếp đồ hết chưa?”
Lâm Nhiên ngồi trên sô pha nhìn cô, nhìn rất lâu mới nói: “Anh mang theo em là được rồi, thứ khác trong nhà đều có.”
Từ sau khi Hoa viên Nam thành bị cháy, ông nội Lâm đã mua một căn nhà khác cho Lâm Nhiên, không biết là vô tình hay cố ý, nhà mới ở ngay Tây thành.

Còn mấy chiếc xe bảo bối của Lâm Nhiên, ông nội Lâm đưa lại cho anh không thiếu chiếc nào.
Thịnh Thanh Khê gật gật đầu: “Chúng ta đi ăn cơm tối thôi, bọn A Chân đã về chưa nhỉ?”
Lâm Nhiên nhìn thoáng qua thời gian: “Anh đi xem xem.”
Đêm nay bọn họ đã hẹn cùng nhau ra ngoài ăn ăn cơm, ngoài bốn người họ ra thì còn vài bạn học nữa, gom lại cũng được mười mấy người.
Mấy năm nay, thời gian đã đi, bọn họ đã thay đổi.
Duy nhất không đổi, đó là mỗi năm bọn họ đều tụ tập lại với nhau.
Thịnh Thanh Khê hy vọng dù cho tháng đổi năm dời đều có thể tốt như vậy.

30 Tết.
Hàng năm, đây là thời điểm Thịnh Khai náo nhiệt nhất, Lâm Nhiên không biết từ đâu chở một xe đồ chơi tới đây, mấy đứa nhỏ chơi vui muốn điên rồi.
Thịnh Lan và mấy dì đang vội tiếp mấy vị tới thăm hỏi và tặng quà.
Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên chạy tới phòng bếp làm sủi cảo.

Mấy năm nay, Lâm Nhiên đã nấu cho ba người không biết bao nhiêu bữa cơm, trù nghệ có thể nói bay lên như ngồi hỏa tiễn vậy, chứ đừng nói là làm sủi cảo.

Chỉ mỗi Tạ Chân thôi đã không biết ăn bao nhiêu rồi, không đến một nghìn thì cũng mấy trăm cái, đều là anh gói.
So với độ thuần thục của Lâm Nhiên, thì động tác của Thịnh Thanh Khê có vẻ rất vụng về.
Cái sủi cảo nào cũng gói xiêu xiêu vẹo vẹo, xếp vào một chỗ còn tưởng rằng mười một người gói luôn ấy chứ.

Cô vừa gói vừa nhìn động tác của Lâm Nhiên, nhưng Lâm Nhiên gói một cái chỉ mất có vài giây.
Chưa đợi cô thấy rõ, Lâm Nhiên đã làm xong một cái..
Cô đờ người vài giây, đành phải chờ Lâm Nhiên gói cái mới.
Nói thật, cô đã theo Lâm Nhiên học hai năm, nhưng cô cảm giác mỗi lần động tác của anh mỗi khác, nếu không sao hai năm nay sao cô còn chưa học được chứ hả.
Lâm Nhiên thấy nhìn cô hung hăng nhìn chằm chằm anh như vậy, nhưng cũng không dạy cô.
Nói mãi thì Lâm Nhiên cũng không hiểu lắm, ngày thường không có việc gì là cô gái nhỏ này không làm tốt, nhưng cứ dính đến phòng bếp là cô như biến thành một người khác, mấy năm qua nhờ áp dụng Toán học đã biết nấu mì rồi.
Đầu ngón tay thon nhỏ đều dính bột mì trắng trắng.
Thịnh Thanh Khê thấy Lâm Nhiên không để ý tới cô, nhanh chóng duỗi tay quẹt qua mặt Lâm Nhiên một cái, má anh dính đầy bột mì, anh không trốn cũng không tránh để kệ cô cào cào.
Lâm Nhiên bỏ ra vài giây nhìn cô một cái.
Tết năm nào cô cũng mặc đồ Thịnh Lan mua cho, anh đã nhìn rất nhiều năm, năm nào cũng là màu đỏ.

Áo lông vũ màu đỏ, áo khoác gió, áo lông, váy đỏ….
Năm nay Thịnh Lan mua áo khoác màu đỏ đậu, cổ áo có một vòng lông nhung giống lông hồ ly, bám bám lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, nhìn xa thật giống xa búp bê sứ.
Bây giờ búp bê sứ này đang mở to đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn cô, trong mắt còn có hân hoan và chờ mong.
Lâm Nhiên đang định nói gì đó thì Thịnh Lan đã đi vào.
Bà vốn muốn vào xem hai đứa gói sủi cảo thế nào rồi, ai dè vừa vào cửa đã thấy Thịnh Thanh Khê chọt chọt ngón tay vẽ vẽ lên mặt Lâm Nhiên, Lâm Nhiên đứng im, cứ thế dung túng cô.
Thịnh Lan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngay sau đó bà xụ mặt: “Nguyện Nguyện! Con lại bắt nạt Tiểu Nhiên, thường ngày thì thôi đi, Tết nhất rồi còn dám bắt nạt thằng bé, lấy tay về mau.”
Thịnh Thanh Khê không tình nguyện thu tay lại, nhỏ giọng nói thầm: “Con không bắt nạt anh ấy.”
Rõ ràng là Lâm Nhiên bắt nạt cô, không dạy cô gói sủi cảo thì thôi đi, nhìn sủi cảo cô gói còn muốn cười.
Lâm Nhiên cười cười: “Mẹ Thịnh, cô ấy không bắt nạt con, chỉ đùa giỡn thôi mẹ.

Sủi cảo gói xong rồi, nửa hấp nửa nấu, lát nữa là xong hết rồi, để mấy đứa nhỏ ăn trước đi ạ.”
Thịnh Lan biết có Lâm Nhiên trong phòng bếp thì sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn lướt qua rồi rời đi, trước khi đi còn lải nhải dặn dò Thịnh Thanh Khê không được quậy Lâm Nhiên nữa.

Thịnh Thanh Khê héo hon ủ rũ vâng dạ.
Lâm Nhiên thấy Thịnh Lan vừa đi thì lại hướng mặt tới chỗ cô: “Còn muốn vẽ không? Cho em vẽ này.”
Thịnh Thanh Khê mím môi, cười nhẹ, vẽ lên mặt Lâm Nhiên một trái tim nhỏ.
Lâm Nhiên thấy cô cười mới bưng sủi cảo đi tới bệ bếp, “Thịnh Thanh Khê, đi rửa tay đi, nhớ dùng nước ấm.

Rửa xong thì về phòng bóc quà năm mới, anh đặt ở trên bàn.”
“Quà gì thế anh?”
Thịnh Thanh Khê suy nghĩ nửa ngày, không nhớ ra Lâm Nhiên đi mua quà cho cô từ khi nào.
Động tác trong tay Lâm Nhiên không ngừng, chuẩn bị ăn hết mấy cái sủi cảo cô gói, “Em đi xem đi.”
Rửa tay xong, Thịnh Thanh Khê cũng không kịp lau khô đã chạy đi, Lâm Nhiên có thể nghe thấy cái chuông trên giày cô kêu leng ka leng keng, cô gái nhỏ chạy càng lúc càng nhanh.
Anh yên lặng cong cong môi cười.
Ngốc.

Thịnh Thanh Khê một mạch chạy về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy hộp quà nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn, giấy gói quà đỏ trắng đan xen cột một cái nơ rất to.
Nhìn qua chỉ to bằng bàn tay.
Mấy năm nay, quà Lâm Nhiên tặng cô nhiều đếm không xuể, cái nào cô cũng rất thích.
Thịnh Thanh Khê cúi đầu nghiêm túc tháo nơ con bướm xinh đẹp ra, khi cô cẩn thận cởi xong mở hộp ra mới thấy bên trong đặt hai đồng tiền xu, trừ vật này ra thì không còn gì khác.
Cô đặt hai đồng xu vào lòng bàn tay, mới nhận ra đáp án mình đang tìm kiếm đang ở ngay đây.
Hai đồng này chính là 2009 và 2018.
“Hôm đó trời mưa, anh tới Thịnh Khai đón em, em cho anh hai đồng tiền, chúng ta cùng ngồi xe bus tới trường.

Thịnh Thanh Khê, hai đồng xu này là khi đó em tận tay cho anh, cho đến bây giờ.”
“Giờ anh đem chúng tặng lại cho em.”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ ngoài cửa.
Hai năm qua đi, tiếng nói Lâm Nhiên vẫn mát lạnh như xưa, nhưng nhiều thêm chút từ tính.
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhiên.
Anh dựa trên cửa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, thấy cô nhìn tới mới thấp giọng nói: “Nguyện Nguyện, năm mới vui vẻ.”
Thịnh Thanh Khê rũ mắt, mi mắt nhẹ nhàng run rẩy.
Cô chậm rãi nắm bàn tay lại, nắm chặt hai đồng tiền xu trong lòng bàn tay, từng bước chạy đến nhào vào lòng người đang đứng ngoài cửa, giây tiếp theo cô đã bị Lâm Nhiên bế lên.
Hương vị thuộc về Lâm Nhiên nháy mắt lôi cuốn cô.
Khí chất thiếu niên trên người anh rất ít, mà nhiều hơn là một người đàn ông thành thục.
Thịnh Thanh Khê ôm cổ Lâm Nhiên, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Lâm Nhiên, tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn được không?”
Lâm Nhiên của cô khàn giọng đáp lại: “Được.”

Lâm Nhiên, em từng một mình trải qua khoảng thời gian chơi vơi không lối thoát.
Em đem tất cả bỏ lại phía sau, mông lung đi qua từng bụi gai.

Không có ai đồng hành cùng em.
Vạn vật hư không, chỉ có ánh lửa lập lòe nơi chân trời–
Lâm Nhiên, của em.
HOÀN CHÍNH VĂN.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Ta! Viết!! Xong!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.