Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 38: Đốt Cháy 38 Có Phải Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 38: Đốt Cháy 38 Có Phải Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau


Bởi vì mấy tin nhắn của Tống Thi Mạn, cả đêm Lâm Nhiên không thể ngủ ngon được.
Lúc anh lạnh mặt rời giường ra ngoài, Tạ Chân và Hà Mặc đã sớm dậy, tiểu nha đầu Lâm Yên Yên tay chân nhỏ xíu cũng đang ở bên cạnh giúp họ bê đồ vật xuống dưới.
Lâm Nhiên bước xuống tới trước mặt Lâm Yên Yên, tay dài đưa ra đón lấy món đồ ở trong vòng tay cô bé.
Anh nghênh ngang hất cằm, “Đi vào xe chờ.”
Lâm Yên Yên thoáng đắn đo, trên mặt là bộ dáng em không muốn xuống dưới đâu.
Bởi vì Tống Hành Ngu cũng ở dưới đó, ở riêng một chỗ thì thật ngượng ngùng, mà cũng không biết anh ấy còn nhớ mình hay không.
Lâm Yên Yên lắc đầu, “Anh ơi, em muốn giúp anh.”
Lâm Nhiên biết tính tình Lâm Yên Yên chính là như vậy, vừa hướng nội vừa nhát gan.
Tay anh xoa đầu cô bé, “Ra sô pha ngồi một lát đi, chơi điện thoại hay làm bài tập gì đó cũng được, tùy em đấy.”
Lâm Yên Yên nhấp môi, nhỏ nhẹ nói: “Anh ơi, hay là em làm bữa sáng cho anh nha.”
Lời này của Lâm Yên Yên rất có ý tứ, bởi từ mấy tháng trước Lâm Nhiên đã bắt đầu không cho cô bé đến gần phòng bếp, bất luận là ở đâu hay lúc nào.
Một đoạn thời gian này, anh trai bé trở nên vô cùng mẫn cảm.
Nghe vậy Lâm Nhiên liếc tiểu nha đầu một cái, “Ngồi.”
Lâm Yên Yên chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.
Không nhắc lại chuyện này nữa vậy.
Dưới tầng, Tống Hành Ngu đem hành lý mà mấy người Lâm Nhiên mang xuống chất hết lên xe.

Còn may hôm nay lái một chiếc việt dã đến đây, bằng không đúng là không có cách nào chứa được nhiều đồ như vậy.
Anh lướt mắt nhìn qua, mấy thằng nhóc này còn nhỏ nhưng cũng biết hưởng thụ quá nhỉ.
Thu xếp xong tất cả, mấy người Lâm Nhiên lục tục xuống dưới chuẩn bị xuất phát.
Lâm Yên Yên nắm tay theo Lâm Nhiên xuống dưới, cô bé lặng lẽ thăm dò chàng trai đứng ngoài cửa chờ bọn họ.
Hôm nay Tống Hành Ngu ăn mặc cũng rất thoải mái, áo phông ngắn tay cùng với quần vải.

Có lẽ vì đi ra đảo chơi, nên anh ấy còn đặc biệt thay đổi phong cách khác mang sắc thái biển, đại loại là quá sặc sỡ và nổi bật.
Nhưng mà không hợp với anh ấy.
Lâm Nhiên đã thấy nhiều thành quen.
Anh duỗi tay kéo tiểu nha đầu sau lưng ra, bàn tay to vỗ vỗ đầu cô bé, giới thiệu với Tống Hành Ngu: “Đây em gái tôi, Lâm Yên Yên.”
Vừa rồi Tống Hành Ngu đã thấy một cô gái nhỏ trốn sau lưng Lâm Nhiên, chỉ lộ ra nửa cái đầu xù xù.
Anh ấy đã sớm đoán ra đây là em gái Lâm Nhiên, nhưng lại không nghĩ mình đã từng gặp cô gái nhỏ này rồi.
Tống Hành Ngu che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ đơn giản gật đầu một cái với Lâm Yên Yên, sau đó ôn hòa nói: “Xin chào Yên Yên, anh là Tống Hành Ngu, bạn của anh trai em.”
Lâm Yên Yên mấp máy môi, cô bé chỉ dám liếc nhìn một cái liền cúi đầu, nhỏ giọng gọi: “Anh Tống.”
Tống Hành Ngu không nghĩ em gái Lâm Nhiên lại là tính cách này, hai anh em nhà này đúng là một trời một vực.
Nhưng ngay sau đó anh ấy liền nghĩ tới, nếu khi đó “Độc” thật sự làm ra cái gì với Lâm Yên Yên, hiển nhiên hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của anh ấy.
Anh ấy bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Lâm Nhiên.
Khó trách lúc đó thái độ Lâm Nhiên lại không rõ, hóa ra là nghĩ cho Lâm Yên Yên.
Tống Hành Ngu hơi hơi nhíu mày, chuyện này là anh ấy không cân nhắc kỹ lưỡng rồi.
Cũng may khi ấy Lâm Yên Yên không có chuyện gì.
Chờ mấy bạn nhỏ này lên xe, Tống Hành Ngu lấy ra bữa sáng tiện đường mua ra đưa cho họ, “Mấy đứa ăn đi cho nóng, tôi đã ăn trên đường rồi.

Từ đây tới bến cảng còn một tiếng đi đường nữa, ăn xong có thể nghỉ ngơi một lát.”
Tạ Chân ngồi trên ghế phụ, nhanh chóng đi đầu nhận lấy bánh bao trong tay Tống Hành Ngu, cậu nhếch miệng khen: “Tống ca thật tri kỷ.”
Lâm Nhiên nhận lấy mấy cái túi, để Lâm Yên Yên chọn trước.
Lâm Yên Yên cầm một cái sandwich và một lọ sữa lắc lắc, ý bảo mình không cần nữa.
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm sandwich trong tay Lâm Yên Yên một hồi.
Thịnh Thanh Khê cũng thích ăn mấy thứ này.

Chín giờ sáng, đoàn người Lâm Nhiên tới bến cảng.
Vừa xuống xe Tạ Chân đã ngây dại, bến cảng trước mắt chỉ dừng một chiếc du thuyền xa hoa.
Thiết kế kiểu mới, màu sắc tươi sáng, vô cùng đẹp mắt.
Du thuyền xanh trắng đan xen nhìn qua xa hoa như có thể chứa một vạn mập Tạ Chân.
Tạ Chân ngơ ngác quay đầu hỏi Hà Mặc: “Mặc tử, đây là thuyền bạn cậu tìm sao? Người bạn kia của cậu họ Tống à?”
Hà Mặc chỉ là nhờ bạn bè tìm giúp một cái du thuyền thường thường, ai mà ngờ được cậu bạn lại tìm cái đại choác vậy chứ.


Dưới ánh nắng nhạt nhòa, dòng chữ Du thuyền Tống gia chói muốn mù mắt rồi đó nha.
Hà Mặc vô thức nhìn qua Lâm Nhiên, cậu nuốt nuốt nước miếng, giải thích nói: “Nhiên ca, tôi vô tội nha.”
Lâm Nhiên nhàn nhạt liếc nhìn chiếc du thuyền kia im lặng không nói.
Lâm Yên Yên cũng cẩn trọng nhìn anh trai nhà mình.
Tống Hành Ngu thấy loại phản ứng này thì không khỏi nhướng mày, mấy đứa nhóc này còn có nhiều yêu hận tình thù vậy à?
Hà Mặc cảm thấy tên bạn quèn này của mình quá không đáng tin, cậu nghĩ nghĩ, nói: “Mọi người lên xe chờ tôi một lát nhé, tôi đi gọi điện hỏi một chút.

Chắc là thuyền còn chưa đến đâu.”
Nói xong, Hà Mặc chạy đi gọi điện, bên kia nghe máy rất nhanh.
Hà Mặc hạ giọng hỏi: “Người anh em, thuyền cậu tìm đâu rồi?”
Bên kia truyền đến thanh âm vui sướng hớn hở: “Mặc tử, cậu thấy gì chưa? Anh em quá tốt rồi đúng không, tối qua mình đi liên hệ giúp cậu thì lại thấy trong vòng phát ra một tin.

Nói hôm nay du thuyền Tống gia cũng ra biển, là đi cái đảo các cậu muốn đó.

Không phải quá khéo rồi à?”
Hà Mặc đang muốn sẵng giọng chửi tục, đang chuẩn bị mở miệng thì thấy một chiếc xe bus dừng ở bãi đỗ xe.
Tầm mắt cậu bất giác dừng trên chiếc xe này.
Giây tiếp theo, Hà Mặc nhanh chóng lên tinh thần.
Đây không phải quá khéo rồi à!!
Cậu lập tức thay đổi sắc mặt, trả lời: “Anh em, cậu làm việc quá đáng tin cậy rồi.

Lúc nào về mời cậu ăn cơm!”
Thịnh Thanh Khê xuống xe đầu tiên, sau đó là đám nhỏ cũng lon ton theo xuống, cô như đếm từng củ cải nhỏ một không xót nhóc nào.
Thịnh Lan và hai dì khác xen giữa hàng ngũ, còn Tống Thi Mạn đi sau cùng.
Đồ đạc của họ đã được chuyển lên thuyền từ trước, cho nên giờ chỉ cần thuận lợi đưa đám củ cải nhỏ này lên thuyền là xong.
Nhưng hiển nhiên củ cải nhỏ rất hưng phấn, vừa xuống xe đã náo loạn banh chành.
Thịnh Thanh Khê ngăn một đứa nhỏ muốn chạy đến mạn thuyền, lại đỡ thêm một nhóc suýt chút nữa tự mình vấp ngã.

Cô kiên nhẫn nói: “Chúng ta xếp thành hàng đi theo sau mẹ Thịnh nha, lên thuyền rồi lại chơi được không nào?”
Đáp lại là âm thanh ríu rít của đám củ cải nhỏ.
“Chị ơi, quái thú lớn chưa kìa!”
“Chị ơi, biển kia rộng quá đi!”
“Chị ơi, đây là lần đầu em được ngồi thuyền đó nha!”
Thịnh Thanh Khê nghe xong không khỏi cong môi cười.
Khác với Thịnh Thanh Khê, Tống Thi Mạn lại cảm thấy chua xót, so sánh với cuộc sống của người thường, cuộc sống của bọn nhỏ có một khoảng cách rất tàn khốc.
Tống Thi Mạn không khỏi nhìn Đô Đô, có lẽ vì kỳ hè này người nhận nuôi muốn đón cô bé đi, nên mấy ngày nay Đô Đô yên tĩnh hơn không ít.
Đô Đô ôm chân cô ấy lén lút nhìn lên mạn thuyền, trong mắt chất chứa sự tò mò và chờ mong, nhưng đứa nhỏ này cái gì cũng không nói câu gì cũng không hỏi.
Tống Thi Mạn duỗi tay xoa xoa đầu Đô Đô.
Dù ở đâu thì trẻ con cũng xoát cảm giác tồn tại rất mạnh.
Khi tiếng ồn ào của đám nhỏ vang lên, mấy người Tạ Chân đã đồng loạt nhìn về hướng đó.
Ban đầu Lâm Nhiên cũng không nhìn sang đó, nhưng tiểu nha đầu Lâm Yên Yên ngồi cạnh lại kéo kéo tay áo anh.
Lâm Nhiên thoáng nghiêng đầu, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe.
Ánh mắt lãnh đạm của thiếu niên bỗng chốc khựng lại.
Dưới nắng, Thịnh Thanh Khê hơi ngẩng đầu, hình như cô đang nhìn du thuyền đậu cạnh đó.
Ánh nắng trong suốt tùy ý chiếu lên gương mặt xinh đẹp thuần khiết của cô, cô đang đứng cười, khóe môi nhu hòa cong lên, toàn bộ đường cong trên gương mặt đều căng tràn sức sống khiến cả người cô trở nên sinh động.
Lâm Nhiên ngẩn ngơ nhìn Thịnh Thanh Khê.
Trái tim bắt đầu mất khống chế đập bang bang trong lồng ngực.
Một chớp nhoáng này, Lâm Nhiên muốn biến thành tia nắng kia.
Lâm Nhiên mở cửa xe, nhanh chân đi đến chỗ Thịnh Thanh Khê, Lâm Yên Yên thuận thế bò sát lên cửa sổ bắt đầu hóng hớt.
Đây là lần đầu Tống Hành Ngu thấy Thịnh Thanh Khê, anh không nghĩ tới Lâm Nhiên cũng thích con gái.
Anh giơ tay đẩy đẩy kính, đáy mắt nhiều ra một tia hứng thú.


Thằng nhóc ngày thường lúc nào cũng thờ ơ lạnh như băng vậy mà cũng có thời điểm gấp gáp vậy nha, nhìn qua như hận không thể bay đến bên người cô gái kia.
“Chị ơi chị ơi, chị ôm em xem quái thú khổng lồ với!”
“Chị ơi, ôm bé ôm bé!”
Lúc Lâm Nhiên đến gần, Thịnh Thanh Khê đang bị một tên nhóc quỷ quấn lấy đòi ôm, chân anh nhanh hơn một bước, khi Thịnh Thanh Khê khom lưng muốn ôm tiểu quỷ kia, anh đã hớt tay trên xách nhóc lên cao.
Cây củ cải nhỏ này đột nhiên bị treo lơ lửng trên không, ngây như phỗng một hồi.
Méo miệng muốn khóc.
Nhưng còn chưa kịp khóc thành tiếng, đã nghe được một giọng nam lười nhác truyền đến: “Tiểu quỷ, ngẩng đầu nhìn thuyền.”
Sự chú ý của củ cải nhỏ nháy mắt đã bị quái vật đang diễu võ dương oai kia hấp dẫn, tạm thời quên phải khóc thút thít.
Thịnh Thanh Khê nhìn thấy Lâm Nhiên, cô kinh ngạc hồi lâu, vô thức gọi tên anh: “Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên híp mắt nhìn cô, “Cậu đi đâu đây?”
Thịnh Thanh Khê không nghĩ lại gặp được Lâm Nhiên ở chỗ này, cô nhẹ giọng giải thích: “Thi Mạn nói muốn mang bọn nhỏ ngồi du thuyền đến hòn đảo gần đây chơi, mẹ Thịnh cũng đi theo nữa.”
Lâm Nhiên nghe tên Tống Thi Mạn, giữa mày hơi giật giật, anh có một loại dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo tiếng rống muốn hộc máu của Tống Thi Mạn đã vang lên.
“Lâm Nhiên, sao cậu cũng ở chỗ này hả?”
Tống Thi Mạn trừng mắt tức giận nhìn Lâm Nhiên.

Nhưng ngay sau đó liền phát hiện ra, không chỉ có mình Lâm Nhiên, mà Hà Mặc và Tạ Chân cũng ở đây, còn có em gái Lâm đang bừng bừng hứng thú hóng chuyện nhìn họ.
Tống Thi Mạn: “……”
Kỳ nghỉ này của mình đến đây là hết thật rồi!!!
Một đám người mơ mơ hồ hồ lên thuyền.
Trong nhà ăn xa hoa đã sớm làm xong điểm tâm, một góc nhà ăn đã được bố trí riêng cho nhóm bạn nhỏ.
Nhưng hiển nhiên đám tiểu gia hỏa này còn chưa có hứng thú với ăn, bọn nhóc còn ồn ào muốn chạy lên boong thuyền ngắm biển lớn.
Hiện giờ ở Thịnh Khai có hai mươi đứa trẻ, nếu đồng loạt muốn lên trên boong thì mấy người bọn cô không đủ để khống chế, vì thế Tống Thi Mạn kêu quản gia sắp xếp thêm vài người đi cùng họ.
Lâm Yên Yên cũng lo lắng nhìn đám nhỏ, bày ra cái dáng vẻ em cũng muốn đi.
Lâm Nhiên liếc liếc nhìn tiểu nha đầu đang sốt ruột, “Em tự mình hỏi chị Thịnh xem, nếu chị ấy đồng ý thì em có thể đi.”
Lâm Yên Yên vốn thân thiết với Thịnh Thanh Khê, giờ đây nghe Lâm Nhiên nói vậy, liền nhảy nhót chạy qua bên đó, hướng nội sợ người biến mất không thấy bóng dáng đâu rồi.
Tống Hành Ngu, vẫn luôn yên lặng quan sát, chậm rãi đi đến phía sau Lâm nhiên, anh ấy cười nhẹ: “Lâm Nhiên, cậu xem, so với chọn xe, ánh mắt chọn người của cậu càng tốt hơn.”
Lâm Nhiên không trả lời, chỉ nhìn và nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Khê.
Cô gái nhỏ vô tâm vô phế, ở dưới thuyền cũng chỉ nói với anh hai câu.

Rồi nhảy tót lên thuyền không thèm để ý anh nữa, chỉ lo chăm đám tiểu quỷ kia, còn không quan tâm đến bạn nhỏ lớn này của cô.
Lâm Nhiên hừ nhẹ, anh không tin ngày kế tiếp anh lại không bắt được cô.

Dải mây nơi phía chân trời dần theo thời không mà hạ xuống kéo dài trên mặt biển trong xanh.
Gợn sóng biển khiến cho đường chân trời trở nên mơ hồ, gió biển thổi trôi tầng mây, để ánh nắng không chút cố kỵ, tự do tiêu sái chiếu lên khắp mặt biển.

Gợn sóng mang theo vài ba tia nắng lăn lăn theo gió.
Lâm Nhiên đứng trên đầu thuyền, chân hơi gập ngả người về phía trước, hai tay cùng chống lên lan can.
Lẳng lặng nhìn người dưới boong.
Thời điểm Tống Hành Ngu và Lâm Nhiên ở gần nhau đều không thể che giấu bản thân.

Vẻ mặt anh ấy nhàn nhạt dựa lưng vào lan can, thanh âm trầm thấp mang theo vị gió biển thổi đến tai Lâm Nhiên, “Sao phải là tháng sáu năm sau?”
Tháng sáu năm sau.
Tống Hành Ngu đang muốn hỏi gì, trong lòng Lâm Nhiên biết rất rõ.
Lâm Nhiên hơi cuộn đầu ngón tay, ánh mắt nhìn xuống.
Thịnh Thanh Khê đang cùng một cô bé ghé vào lan can nhìn xuống biển, hai cái đầu một lớn một nhỏ ghé sát vào nhau, không biết đang thì thầm gì nữa.
Lâm Nhiên thu mắt lại, xoay người nhìn Tống Hành Ngu, lười nhác nói: “Bởi vì tháng sáu năm sau tôi muốn thi đại học, nên phải phấn đấu mỗi ngày, học tập thật tốt, tích cực hướng về phía trước, anh hiểu không? Hừ, tôi có nói anh cũng chẳng hiểu.”
Tống Hành Ngu: “……?”
Nhất thời anh ấy đã nghi ngờ bản thân đang nghe nhầm.
Tống Hành Ngu đỡ kính, ánh mắt chân thành, đôi môi cười giống cho có lệ, “Ngượng ngùng, Lâm Nhiên, cậu vừa mới nói gì cơ? Trên này gió lớn quá, anh đây nghe không rõ.”

Lâm Nhiên nhìn Tống Hành Ngu, không chút nề hà nhanh chóng lặp lại: “Tôi phải học tập thật tốt, mỗi ngày tiến về phía trước.”
Tống Hành Ngu trầm mặc một lát, Lâm Nhiên căn bản là nghiêm túc.
Cũng không phải đang chọc ghẹo anh ấy cho vui.
Trên boong ánh nắng gay gắt, gió biển cũng lớn.
Thịnh Lan không chiều chuộng đám nhỏ, chỉ chơi hơn nửa giờ liền kéo hết chúng vào bên trong.
Vừa vào trong, các bạn nhỏ này liền trở nên ngoan ngoãn, xếp hàng theo trình tự ngồi xuống ghế nhỏ chờ cơm trưa, tay nhỏ bụ bẫm tự bưng bát nhỏ của bản thân.
Tạ Chân và Hà Mặc không biết những đứa nhỏ này tới từ đâu, nhưng cũng cảm thấy khá bất ngờ.
Tạ Chân cong môi nhìn đến đám nhỏ, “Mặc tử, mấy đứa nhỏ bên kia ngoan thật đấy.

Tôi còn tưởng sau khi lên thuyền, sẽ trải qua một ngày cùng với tiếng kêu la khóc lóc chói tai, nhưng xem ra chiều nay tôi có thể ngủ ngon rồi ha ha.”
Hà Mặc lại cảm thấy sai sai chỗ nào đó, nhưng ngay lúc này cậu ấy không thể nói rõ được.
Cậu ấy nghĩ nghĩ, đáp: “Đúng thật là rất ngoan, nhưng tôi lại cảm thấy quái quái thế nào ấy nhỉ.”
Tống Hành Ngu thong thả cắt bít tết, thịt bò trên thuyền được máy bay vận chuyển tới, chất thịt tươi mới mềm mại ngon miệng, hương vị rất tốt.
Nghe Tạ Chân và Hà Mặc thảo luận về mấy đứa nhỏ, anh ấy ngước mắt nhìn thoáng qua.
Trước lúc lên thuyền, anh ấy đã để ý tới, tuy rằng quần áo giày dép của bọn nhỏ cùng một kiểu dáng, nhưng hiển nhiên đó không phải đồng phục.

Còn chưa nói đến vòng tay trên tay chúng nữa.
Hơn nữa, lúc nãy trên mũi thuyền anh ấy cũng nghe được rõ ràng, tất cả bọn nhỏ đều gọi người phụ nữ trung niên kia là “mẹ Thịnh”.
Ngay cả…!cô gái mà Lâm Nhiên thích kia cũng gọi như vậy, mà Tống Thi Mạn lại gọi bà là “dì Thịnh”.
Tống Hành Ngu nghe Tạ Chân và Hà Mặc nghi hoặc khó hiểu, liền thấp giọng giải thích nói: “Chúng hẳn đều là trẻ mồ côi.”
“Lạch cạch” một tiếng.
Nĩa trong tay Tạ Chân rơi xuống bàn, cậu không nhịn được lại liếc nhìn bọn nhỏ.
Lâm Nhiên nhăn mi, “A Chân.”
Tạ Chân ngượng ngùng rụt tầm mắt về, nhỏ giọng nói thầm: “Nhiên ca, tiên nữ và Tống Thi Mạn đến làm tình nguyện ở viện phúc lợi hả? Nhìn qua các cô ấy ở cùng với bọn nhỏ rất tự nhiên thân thiết.”
Hà Mặc chốt vấn đề, “Tiên nữ không phải ở Tây thành sao? Tôi nhớ ở đó có một cái viện phúc lợi đấy.”
Cậu ấy không khỏi cảm thán: “Xem ra tiên nữ hẳn là thường xuyên đến thăm bọn nhỏ, tiên nữ thật là thiện lương.”
Đề tài lại chuyển lên trên người Thịnh Thanh Khê, Tống Hành Ngu duy trì trầm mặc, không nói ra suy đoán của bản thân.
Sắc mặt Lâm Nhiên không tốt lắm, anh biết Thịnh Thanh Khê không để ý đến việc người khác biết chuyện, đối với thân thế của mình, cô vẫn luôn rất thản nhiên.
Nhưng anh lại không muốn nghe người khác bàn tán về cô.
Tầm mắt Lâm Nhiên lướt qua mấy người Tạ Chân, dừng lại trước Thịnh Thanh Khê ở bàn bên cạnh, ba người các cô ngồi một bàn, nhẹ nhàng hạ giọng thì thầm to nhỏ.
Thịnh Thanh Khê mi mắt cong cong, kiên nhẫn nghe Lâm Yên Yên nói.
Lâm Nhiên có chút hoảng hồn nghĩ, cứ như bây giờ thật tốt.
Sau giờ cơm trưa, các bạn nhỏ xếp hàng đi ngủ.
Tạ Chân và Hà Mặc vì sáng nay dậy sớm nên cũng về phòng.

Tống Hành Ngu thì không có thói quen ngủ trưa, nên anh ấy về phòng cầm quần bơi xong tự mình tới khu bơi lội chơi.
Tống Thi Mạn ngáp một cái nhỏ, hàm hồ hỏi: “Tiểu Khê, cậu có muốn đi ngủ một lát không, mình buồn ngủ quá rồi.”
Từ nhỏ Thịnh Thanh Khê đã không thích ngủ trưa, đời trước vì yêu cầu công tác nên thời gian nghỉ ngơi cũng ít ỏi vô cùng, khi đó chỉ cần có thời gian là phải nắm chắc để nghỉ ngơi, không phân đêm ngày sáng tối.
Thịnh Thanh Khê đưa Lâm Yên Yên đi theo Tống Thi Mạn đi vào khoang, “Cậu ngủ cùng Yên Yên lát đi, mình về phòng làm bài tập nghỉ lễ đã.”
Tống Thi Mạn đã quen với việc Thịnh Thanh Khê chăm chỉ cày bài tập, cô ấy xua xua tay: “Bọn mình đi ngủ đây.”
Tới khoang, Thịnh Thanh Khê nhìn Tống Thi Mạn và Lâm Yên Yên vào phòng đóng cửa xong, mới xoay người đi sang phòng bên cạnh, phòng ba người liền kề nhau, cũng chỉ cách có vài bước chân mà thôi.
Khóa cảm ứng mở ra, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Trên hành lang được trải thảm mềm, tiếng bước chân nhẹ khó lòng nghe được.
Thịnh Thanh Khê buông mắt xuống, lông mi thoáng run rẩy.
Bầu không khí nháy mắt thay đổi, tay phải Thịnh Thanh Khê khẽ động, trước khi người đó tới gần cô, cô nhanh chóng vươn tay chế trụ cổ tay hắn, đồng thời đôi chân phía dưới cũng ra đòn.
Nhưng đòn chưa kịp ra đã dừng lại.
Cô mở to mắt nhìn thiếu niên nhăn mặt trước mắt, “Lâm Nhiên, mình…”
Không biết là cậu đâu.
Cô lập tức buông bỏ lực đánh.
Cổ tay Lâm Nhiên vẫn còn bị Thịnh Thanh Khê nắm chặt trong tay, vừa rồi khi cô ra đòn về phía anh, anh đã tự giác tiến vào trạng thái chiến đấu, tính toán kìm lại động tác phòng ngự của cô.
Con gái học thuật phòng thân cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Nhưng một loạt động tác này của Thịnh Thanh Khê không phải là thuật phòng thân bình thường phòng nữa, càng giống cách chiến đấu trong quân cảnh* hơn.

Bác của Lâm Nhiên làm trong quân đội, khi còn nhỏ anh thường đến nhà bác chơi, cũng thường xuyên nhìn thấy ông luyện quyền ở trong sân.
*quân cảnh: quân đội & cảnh sát.
Đối với loại kỹ thuật chiến đấu này, Lâm Nhiên không hề xa lạ.
Mà nhìn tốc độ phản ứng của Thịnh Thanh Khê, rõ ràng không phải là người mới học nghề.
Trước khi Thịnh Thanh Khê bỏ tay mình ra, Lâm Nhiên đã phản công nắm chặt tay cô, lắc lư kéo cô vào trong phòng.

Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn theo sau Lâm Nhiên, cô mím môi, không biết nên giải thích thế nào cho phải.
“Cạch.”

Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng tự động đóng lại.
Trong phòng rất sạch sẽ, Lâm Nhiên thô bạo quét qua một vòng rồi buông Thịnh Thanh Khê ra.
Thịnh Thanh Khê cẩn thận ngẩng đầu liếc liếc Lâm Nhiên: “Lâm Nhiên, rất xin lỗi cậu.”
Trên mặt Lâm Nhiên không có cảm xúc gì, chỉ híp híp mắt nhìn cô: “Vì sao phải xin lỗi?”
Thịnh Thanh Khê nhìn cổ tay của anh, nhỏ giọng nói: “Mình sợ làm cậu đau.”
Thịnh Thanh Khê có thể làm đau Lâm Nhiên sao?
Việc này Lâm Nhiên cũng không có biện pháp đánh giá chuẩn xác, góc độ ra tay của cô quá mức xảo quyệt.

Lần đó ở hẻm nhỏ, cô không kịp cản lại nên mới mạnh mẽ mà chịu một gậy của tên đó.
Từ đầu tới cuối, cô gái nhỏ cũng không hề than đau.
Thêm việc hôm nay, Lâm Nhiên không có khả năng không nghĩ nhiều.
Anh nhăn mày lại, cảm xúc trong giọng nói có phần bị đè nén, “Cậu thường xuyên bị thương sao?”
Lâm Nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng lại khiến Thịnh Thanh Khê hơi mất tập trung.
Hai năm đầu ở trường cảnh sát, khắp người Thịnh Thanh Khê đầy những vết thương sưng tấy lớn bé, khi đó cô không dám lãng phí một phút giây nào, đến cả thời gian tới phòng y tế cũng không có.

Cuối cùng, vẫn là bạn cùng phòng không nhìn nổi nữa nên mua thuốc cho cô, mấy người bạn cùng phòng nhìn cô thuốc thang đầy đủ mới thả cô đi chạy bộ hoặc luyện quyền.
Về sau đi làm, dao đâm hay đạn bắn cô đều đã chịu qua.

Nhiều khi hoàn cảnh không tốt, cô chỉ có thể qua loa xử lý miệng vết thương.
Thịnh Thanh Khê vốn rất sợ đau, lúc bé khi bị ốm Thịnh Lan còn phải dỗ rất lâu cô mới chịu tiêm thuốc.

Từ phải có người dỗ mới tiêm đến lúc đau đớn tột cùng không rên một tiếng, Thịnh Thanh Khê dùng mười năm.
Thịnh Thanh Khê từ ký ức hỗn loạn thoát ra ngoài, cô trầm mắt nhìn Lâm Nhiên.
Muốn nói bản thân rất ít bị thương, nhưng đối diện với ánh mắt âm trầm của Lâm Nhiên, cô lại nói không nên lời, cô không muốn nói dối Lâm Nhiên.
Vì thế Thịnh Thanh Khê chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Lâm Nhiên cũng không tính hỏi đến tận cùng vào lúc này, anh ngồi xuống mép giường, lái sang đề tài khác, “Không đi ngủ trưa còn về phòng tính làm gì à?”
Lâm Nhiên biết Thịnh Thanh Khê không có thói quen ngủ trưa, mỗi lần anh lang thang đến lớp sáu vào thời gian nghỉ trưa, lúc nào cũng thấy cô thức.

Dù ở trong lớp học, phần lớn người đều gục xuống bàn ngủ thì cũng không mảy may ảnh hưởng đến cô.
Thịnh Thanh Khê thành thật nói: “Làm bài tập.”
Lâm Nhiên nghe vậy thì nhướng mày, đôi chân dài khẽ nhúc nhích, nghiêng người ngả lên giường, giống mấy tên lưu manh chơi xấu, “Vậy cậu đừng quấy rầy mình ngủ, lúc làm bài an tĩnh chút nhé.”
Thịnh Thanh Khê: “……”
Cô do dự một lát, như xác nhận hỏi: “Cậu ngủ ở đây à?”
Lâm Nhiên lười nhác mà cười một chút, “Trưa vui vẻ.”
Nói xong anh liền nhắm mắt lại.
Thịnh Thanh Khê thở dài trong lòng, xoay người đi kéo chặt rèm cửa.

Căn phòng vốn đã không sáng cho lắm lại bỗng chốc tối sầm, trong nháy mắt không khí đã đổi sang ý vị khác.
Lâm Nhiên tuy rằng đã nhắm mắt, nhưng anh nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô.
Tiếng vải dệt nhẹ nhàng cọ sát, ghế dựa được cẩn thận kéo ra, đèn bàn sáng lên, ngòi bút lướt trên trang giấy.
Trong không khí có vị ngọt nhàn nhạt.
Lâm Nhiên dần dần thiếp đi trong hoàn cảnh an yên này.
Ba giờ chiều du thuyền sẽ tới đảo, lúc hai rưỡi chiều tiếng còi báo hiệu sắp cập bến vang lên.
Ồn ào tỉnh giấc sau giờ nghỉ trưa ngủ say tĩnh lặng.
Trên giường, Lâm Nhiên bỗng mở mắt, hô hấp thoáng dồn dập.
Lúc này, trong đầu anh vẫn còn vang vọng tiếng kêu khóc của Thịnh Thanh Khê, cô hoảng loạn vô thố gọi tên anh.

Gào giọng gọi từng tiếng từng tiếng ——
Lâm Nhiên, Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê chuyên tâm đọc câu hỏi trong bài, không chú ý tới tiếng còi nặng nề.
Cô cụp mắt, vài giây sau đã viết ra trình tự giải bài rõ ràng rành mạch.
Có lẽ Thịnh Thanh Khê biết có Lâm Nhiên ở đây, nên lúc này cô không chút phòng bị ngồi trên bàn học.

Bởi vậy, cô cũng không để ý thấy thiếu niên vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ mơ đang dần tới gần cô.
Thẳng đến khi trước bàn rũ xuống một cái bóng, Thịnh Thanh Khê mới bất giác phát hiện có người đứng phía sau.
Cô xoay người, ngẩng đầu lên nhìn.
Lâm Nhiên hơi khom người, từ phía sau nhìn đến, anh với Thịnh Thanh Khê như dính vào một chỗ, cô ngồi trong ngực anh.
Hơi thở ấm áp của Thịnh Thanh Khê gần trong gang tấc.
Hiện giờ Lâm Nhiên tựa hồ không quá tỉnh táo, ánh mắt anh âm u, mang theo cảm xúc phức tạp nhìn cô.
Trong khi Thịnh Thanh Khê còn đang ngây người, giọng nói khàn khàn của Lâm Nhiên đã vang lên từ đỉnh đầu cô: “Thịnh Thanh Khê, trước kia có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không? Không phải năm nay, là…!Rất lâu trước kia ấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.