Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 33: Đốt Cháy 33 Không Ngoan
~~~
Sinh hoạt đầu tuần.
Lâm Nhiên nhắm mắt lại, hai tay đút túi, thần sắc lười biếng đứng dưới ánh mặt trời, bên tai là tiếng nói ầm ĩ của Tạ Chân và Hà Mặc.
Triệu Thư Nguyệt đứng trên bục đang thông báo việc thứ Bảy du xuân vừa rồi, có học sinh ngoài ý muốn bị đuối nước, trước đó anh đã đánh tiếng với Triệu Thư Nguyệt, bản thân Thịnh Thanh Khê không hy vọng tên cô sẽ xuất hiện trong trường.
Dù danh tính của người cứu người đã được mơ hồ cho qua, nhưng cũng không làm khó được người có tâm muốn biết.
Tống Thi Mạn không nghĩ tới chỉ là đi chơi có chút thời gian vậy mà Thịnh Thanh Khê lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy xụ mặt giáo huấn Thịnh Thanh Khê, “Tiểu Khê, ở đó nhiều người như vậy, đến lượt cậu xuống nước cứu người sao?”
Lúc này vẫn chưa hết giờ sinh hoạt, giọng nói của Tống Thi Mạn lại không nhỏ, rất nhiều người lớp sáu nghe được động tĩnh đều quay đầu liếc nhìn các cô một cái.
Thịnh Thanh Khê duỗi tay kéo kéo tay áo Tống Thi Mạn, cô nhỏ giọng nói: “Thi Mạn, mình không làm sao đâu.”
Cố Minh Tễ ở bên cạnh cũng giúp Thịnh Thanh Khê nói chuyện, cậu đẩy kính giải thích: “Lúc ấy tình huống khẩn cấp, hai nam sinh trên bờ đều không biết bơi đều.
Tiểu Khê cũng là nhất thời nóng vội.”
Tống Thi Mạn trừng cậu, “Cậu ngậm miệng.”
Cố Minh Tễ: “……”
Cậu yên lặng ngậm miệng lại, không muốn chọc đại tiểu thư này tức giận.
Khi nói chuyện lần nữa Tống Thi Mạn đã tự giác mà hạ thấp âm lượng, “Hôm qua mình muốn để cậu nghỉ ngơi thật tốt nên mới không hỏi nhiều, chuyện Lâm Nhiên xuống cứu cậu là thế nào? Cậu như vậy mà cũng dám nhảy xuống cứu người à?”
Thịnh Thanh Khê đang do dự có nên nói cho Tống Thi Mạn tình huống hôm trước hay không.
Hôm đó không chỉ vì rong xoắn ở trong hồ, nhưng cô lại không thể nói ra nguyên nhân sâu hơn được.
Không đợi cô do dự xong, cô đã bị thân hình cao lớn của một người bao phủ.
Giọng nói lười nhác của Lâm Nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu, mái tóc của cô bị lòng bàn tay ấm áp của anh bao phủ, “Tống Thi Mạn, cô hung dữ cái gì? Tôi xuống nước có phải cứu cô ấy đâu.”
Tống Thi Mạn không thể hiểu được mà nhìn Lâm Nhiên một cái, “Vậy cậu xuống nước làm gì?”
Lâm Nhiên không chút để ý đáp lại: “Người thấy nóng nên nhảy xuống hồ bơi một vòng không được à?”
Tống Thi Mạn: “……”
Mẹ nó, Lâm Nhiên này có phải bệnh thần kinh rồi không.
Bị Lâm Nhiên phân tán như vậy một hồi, Tống Thi Mạn cũng không rối rắm việc Thịnh Thanh Khê xuống nước cứu người nữa, cô ấy chỉ dặn dò: “Về sau gặp loại chuyện này thì gọi người tới biết chưa, trước tiên phải đảm bảo an toàn của mình đã.”
Nghe vậy Lâm Nhiên nhướng mày, “Lời này thì cậu phải nghe đấy.”
Anh vỗ vỗ đầu Thịnh Thanh Khê, “Mình về đây, cậu nhớ ngoan một chút.”
Tống Thi Mạn oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng Lâm Nhiên một cái, cô ấy đang nói chuyện với Thịnh Thanh Khê mà mắc gì anh cứ phải chen vào một hai câu mới chịu được chứ.
Hai tuần trước Lâm Nhiên rõ ràng còn cố ý trốn tránh Thịnh Thanh Khê, thế mà giờ đây lại nhảy nhót tới quấy rầy các cô.
Tống Thi Mạn thật sự không hiểu được trong đầu Lâm Nhiên suy nghĩ cái gì.
A, đàn ông.
–
Chuyến du xuân kết thúc không lâu thì Nhất Trung cũng nghênh đón kỳ thi tháng đầu tiên của năm 2019, vốn dĩ ngày này không có liên quan gì đến mấy người Lâm Nhiên cả.
Nhưng lần này đã khác.
Đặc biệt là sau khi Lâm Nhiên biết được Thịnh Thanh Khê và anh thi cùng một phòng.
Thời điểm biết được tin này, Lâm Nhiên đang ở trên sân chơi bóng với bọn Tạ Chân, thừa dịp nghỉ giữa trận Hà Mặc mở nhóm lớp ra xem tin nhắn, trong nhóm đang gửi danh sách phòng thi.
Chỗ ngồi là dựa theo thành tích của lần kiểm tra cuối kỳ 1, Lâm• đến tên còn lười viết •Nhiên đương nhiên sẽ ở top 1 từ dưới đếm lên.
Sau khi Hà Mặc xong danh sách phòng thi, không nhịn được mà nhếch miệng cười, cậu cố ý nói thầm lớn tiếng: “Phòng 10, dãy 6 bàn 7, Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên:???
Thằng này lại làm cái gì đấy?
Hà Mặc niệm xong thì tạm dừng vài giây, cậu liếc liếc mắt nhìn Lâm Nhiên, tiếp tục thì thầm: “Phòng 10, dãy 6 bàn tám, Thịnh Thanh Khê.”
Lâm Nhiên: “…….”
Ngụm nước đang trong miệng nhổ ra thì không được, nuốt xuống cũng không xong, Lâm Nhiên bỗng cứng đờ.
Vừa rồi anh không nghe nhầm đâu nhỉ? Tiểu Khê lưu của anh ngồi ngay sau anh à?
Tạ Chân nghe xong còn cổ quái nói: “Tiểu tiên nữ sao có thể ngồi đằng sau Nhiên ca được?”
Hà Mặc mặt đầy hắc tuyến, “Tiểu tiên nữ mới vừa chuyển trường tới thì không phải xếp vào phòng cuối à, nhưng cậu yên tâm đi, chỉ một lần này thôi.
Về sau Nhiên ca sẽ không bao giờ gặp được tiểu tiên nữ ở trong cùng phòng thi nữa.”
Tạ Chân lập tức cho Hà Mặc một ngón tay cái: Huynh đệ trâu bò a, dám làm trò trước mặt Nhiên ca.
Lúc này Lâm Nhiên lại không rảnh lo nhiều như vậy, anh nhăn mày túm lấy điện thoại của Hà Mặc.
Phóng to ảnh xác nhận lại một lần, mới thật sự tin tưởng Thịnh Thanh Khê không những thi cùng phòng mà còn ngồi ngay đằng sau anh.
Giờ phút này, Lâm Nhiên không khỏi nhớ lại vài lần kiểm tra trước mình đã làm gì.
Đến phòng thi, ngồi xuống ghế, sau đó gục đầu xuống bàn bắt đầu ngủ, đợi hết giờ rồi đi về.
Toàn bộ quá trình đều như nước chảy mây trôi, không những có một giấc ngủ chất lượng cao, còn thư thái hơn so với khi đi học.
Lâm Nhiên còn rất tự hào, khẳng định toàn trường không ai có thể đẹp trai bằng mình.
Nhưng hiển nhiên, lần này anh tuyệt đối không thể làm vậy nữa.
Sau khi về phòng học, Lâm Nhiên liền lôi những bài kiểm tra và vở ôn tập Thịnh Thanh Khê viết cho anh ra, anh còn hận không thể mang theo sách vào WC để ôn tập.
Buổi tối ở phòng tự học thì càng miễn bàn anh có bao nhiêu nghiêm túc, chuông tan học vang lên mà Lâm Nhiên vẫn còn đang cau mày làm bài thi.
Cố Minh Tễ không khỏi hoài nghi Lâm Nhiên có phải bị ai đó xuyên vào rồi không.
Thịnh Thanh Khê thấy Lâm Nhiên nghiêm túc như vậy thì cũng không quấy rầy anh, cô tiếp tục viết kiến thức trọng tâm đề hình cho Lâm Nhiên.
Lịch thi đã được định vào thứ Sáu và thứ Bảy, ngày mai là thứ Năm, trường cho học sinh nghỉ một ngày để ôn tập.
Nhưng thời gian dành cho Lâm Nhiên cũng không nhiều, dù sao thì anh căn bản chưa từng nghe giảng.
Chờ Lâm Nhiên làm xong bài thi Toán đã gần 11 giờ, toàn bộ phòng tự học chỉ còn mỗi anh và Thịnh Thanh Khê.
Bởi vì khối 12 cũng vừa tan học, đèn Tòa Mẫn học vẫn còn bật sáng trưng.
Lâm Nhiên rũ mắt nhìn đồng hồ, anh lập tức ngẩng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê đang đóng bút, nhíu mi hỏi: “Sao không gọi mình một tiếng?”
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt, “Chờ cậu viết xong.”
Lâm Nhiên dọn bài thi trên bàn, đứng dậy nhét vở và bút trước mặt Thịnh Thanh Khê vào cặp sách, sau đó xách lên và túm tay kéo Thịnh Thanh Khê đi ra ngoài.
Thịnh Thanh Khê vội vội vàng vàng tắt đèn và đóng cửa lại.
Lâm Nhiên xem như đã hiểu được, cô gái nhỏ này chính là điểm mấu chốt của anh.
Chờ tới cạnh xe, Lâm Nhiên xách Thịnh Thanh Khê đặt lên ghế sau, rồi thuần thục đội mũ cho cô.
Làm xong tất cả, anh lại không tiếp tục động tác tiếp theo, chỉ đứng như vậy chăm chú nhìn Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê bị Lâm Nhiên nhìn có chút sợ hãi, lúc cô muốn nói gì đó thì Lâm Nhiên bỗng giơ tay cách mũ bảo hiểm gõ gõ đầu cô.
Có lẽ là vì cách mũ bảo hiểm, thanh âm mát lạnh thường ngày của Lâm Nhiên truyền tới tai Thịnh Thanh Khê nghe có hơi khác, mang theo một chút trầm thấp, còn nghe ra như có một chút dung túng: “Không ngoan.”
Thịnh Thanh Khê không nói chuyện, chỉ vỗ vỗ lên chỗ ngồi đằng trước.
Trong đôi mắt Lâm Nhiên tràn ngập bóng dáng nho nhỏ, ban đầu anh không có biểu cảm gì, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng ngoan như vậy của cô vẫn là luyến tiếc nặng nề trách mắng.
Anh thở dài, ngồi lên xe như cô gái nhỏ này mong muốn.
Sau khi Lâm Nhiên lên xe liền chờ Thịnh Thanh Khê ôm anh, chờ cô ôm chắc mới khởi động xe.
Anh cảm thấy bản thân thật khổ, thật vất vả mới không cần làm bảo mẫu cho tiểu nha đầu Lâm Yên Yên kia nữa, thế mà giờ lại tự chui đầu vào lưới.
Cố tình anh lại vui vẻ chịu đựng.
–
Ngày đầu kiểm tra tháng, Nhất Trung Sơ Thành.
Thịnh Thanh Khê cắn bánh bao đi theo sau Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên nhăn mi xem kiến thức đề hình cô viết tối hôm trước, cả đêm qua anh bận ngồi xem lại những bài bị sai.
Lần kiểm tra này, nếu Lâm Nhiên này không thể thi vào top 300 thì anh sẽ không mang họ Lâm.
À đúng rồi, tổng sĩ số cả khối 11 có tận 308 người cơ.
Lâm Nhiên chỉ lo nhìn đề, nghiễm nhiên không phát hiện họ đã đi tới đầu cầu thang.
Thịnh Thanh Khê kéo đồng phục của Lâm Nhiên để cho anh không đi tiếp về đằng trước, miễn cho anh lại ngã sấp mặt trước toàn dân.
Cô nhắc nhở nói: “Lâm Nhiên, nhấc chân, lên cầu thang.”
Lâm Nhiên nhấc chân đi lên trên, nhưng vẫn cúi đầu xem.
Thịnh Thanh Khê ưu sầu nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Nhiên, nếu ngày thường lúc đi học nếu anh có được nửa sự nghiêm túc này thì tốt rồi.
Nghe Hà Mặc nói, chỉ khi ở phòng tự học anh mới nghiêm túc làm bài.
Thịnh Thanh Khê suy nghĩ một lát, nhẹ giọng hỏi: “Lâm Nhiên, về sau cậu muốn thi trường nào?”
Bước chân Lâm Nhiên đang đi bỗng ngừng lại, bàn tay cầm vở chậm rãi buông xuống, anh không quay đầu nhìn Thịnh Thanh Khê.
Về sau, anh sẽ có về sau sao?
Lâm Nhiên không có biện pháp trả lời vấn đề của Thịnh Thanh Khê, anh không biết tương lai của mình ở đâu, thậm chí còn không nhìn thấy nó.
Nghĩ một lúc lâu anh mới tiếp tục đi về phía trước, Thịnh Thanh Khê không thấy được biểu tình của anh, chỉ nghe thấy anh dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Vấn đề này tạm thời mình chưa suy xét qua.”
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng nói: “Vậy cậu cứ nghĩ kỹ rồi nói cho mình cũng được.”
Mắt Lâm Nhiên tối lại, tâm tình có chút buồn bực, “Nói cho cậu, sau đó thì sao?”
Cô gái nhỏ phía sau nghe anh nói vậy tựa như rất cao hứng, cô lập tức duỗi tay kéo tay áo anh lắc lắc, giọng nói không ngăn được vui sướng: “Chúng ta sẽ cùng đi.”
Hầu kết Lâm Nhiên lăn lăn, anh muốn mở miệng đáp ứng Thịnh Thanh Khê.
Đáp ứng cô anh và cô sẽ luôn ở bên nhau, nhưng hiện tại cái gì anh cũng nói không nên lời.
Anh không thể hứa hẹn với cô, không thể tiến một bước kia về phía cô, chỉ có thể chờ.
Lâm Nhiên khép hờ mắt, cuộc đời anh sao lại biến thành như vậy.
…
Tám giờ rưỡi, thí sinh lục tục vào phòng thi.
Phòng thi cuối của khối 11 đều là những gương mặt thân quen, trong lòng ai nấy đều tự hiểu rõ.
Bọn họ vô cùng tự giác mà duy trì trạng thái an tĩnh như gà, bởi vì Lâm Nhiên đã sắp đi đến cửa.
Nhưng khác những lần trước chính là cô gái đi cùng Lâm Nhiên, phàm là người có để ý đến bát quái trong trường gần đây thì đều biết học sinh chuyển trường này có quan hệ ái muội với Lâm Nhiên.
Mọi người nhìn thì như an tĩnh làm việc của mình, nhưng khóe mắt lại không kiềm chế được mà nhìn hai người họ, sức lực toàn thân như dồn hết vào mi mắt vậy.
Lâm Nhiên mang Thịnh Thanh Khê đến chỗ ngồi ngồi xuống, anh nhìn sơ sơ, toàn bộ phòng thi trừ anh ra thì không có ai mang vở vào trong, bao gồm cả Thịnh Thanh Khê.
Trên bàn sạch sẽ, chỉ đặt xuống hai cái bút.
Lâm Nhiên: “……”
Đây mẹ nó suýt làm cho anh tưởng mình là đệ nhất phòng thi rồi chứ.
Môn thi đầu tiên là môn Văn, Lâm Nhiên chưa từng cảm thấy viết chữ lại mệt mỏi như vậy.
Anh còn phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ lời Thịnh Thanh Khê nói, không được nguệch ngoạc cho qua.
Đợi viết xong phần đọc hiểu tay Lâm Nhiên như muốn lìa khớp, còn viết xong phần văn thì thiếu chút nữa đã khiến anh nghẹn chết.
Lấy đâu ra nhiều chuyện để viết như vậy?
Anh buông bút nhìn thoáng qua thời gian, còn 45 phút nữa mới hết giờ.
Lâm Nhiên không khỏi nghiêng đầu nhìn Tiểu Khê lưu của mình.
Cô hơi cúi đầu, đoan đoan chính chính ngồi thẳng, viết từng nét lên bài thi, bộ dáng còn nghiêm túc hơn cả học sinh tiểu học.
Lâm Nhiên nhìn một lát liền thu hồi tầm mắt, đang lúc xoay người lên bỗng có một cục giấy ném lên mặt bàn anh, phát ra tiếng kêu không nhỏ.
Một cục cực lớn, muốn giả vờ không để ý đến cũng khó.
Tạ Chân ở một góc làm mặt quỷ với anh.
Đầu ngón tay thon dài cầm lấy cục giấy, Lâm Nhiên thần sắc nhàn nhạt mở ra nhìn lướt qua, chỉ thấy bên trên viết một hàng xiêu xiêu vẹo vẹo: Nhiên ca, trưa nay chúng ta ăn gì?
Lâm Nhiên còn chưa có cơ hội đáp lại, đã nghe thấy giọng nói của Triệu Thư Nguyệt từ ngoài cửa sổ truyền đến ——
“Lâm Nhiên! Em cầm cái gì trong tay đấy!”
Thoáng cái cả phòng thi đều quay đầu nhìn Lâm Nhiên, bao gồm cả Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên: “……”
Mẹ nó.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hỏa: Chương này tôi không muốn nói chuyện:)
~Hết đốt cháy 33~.