Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 31: Đốt Cháy 31 Lại Đây Để Mình Ôm Một Cái


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 31: Đốt Cháy 31 Lại Đây Để Mình Ôm Một Cái


~~~
Chờ Lâm Nhiên rửa bát xong đi ra ngoài, Hà Mặc và Tạ Chân vẫn đang đứng ở huyền quan miệng mở lớn mắt to trừng mắt nhỏ với Thịnh Thanh Khê, tròng mắt của hai tên nhóc như muốn rớt xuống.
Lúc này, Tạ Chân cũng đã chú ý tới Lâm Nhiên đang dựa ở cửa bếp, thiếu niên mặc áo cộc tay trắng dùng vẻ mặt nhàn nhạt nhìn bọn họ, trên bàn tay thon dài vẫn còn mang theo bọt nước.
Tạ Chân kinh hãi phát hiện Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê thế mà lại mẹ nó mặc đồ tình nhân?
Cậu lập tức không nghẹn nữa, nhìn Lâm Nhiên, “Nhiên ca? Cậu làm gì tiên nữ rồi đây?”
Lâm Nhiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt mang theo dục vọng chiếm hữu lộ liễu nhìn về phía Thịnh Thanh Khê, khóe môi anh gợi lên một độ cung kiêu ngạo, thản nhiên nói, “Không phải cậu đều thấy rồi à?”
Tạ Chân nuốt nuốt nước miếng, sao Nhiên ca cười lại giống biến thái thế nhỉ.
Lúc này Hà Mặc đã phản ứng lại, tối qua tiên nữ còn phát sốt đấy.

Dù Lâm Nhiên có thật sự là cầm thú đi nữa thì cũng sẽ không chọn bắt nạt người ta dưới tình huống thế này.
Còn Thịnh Thanh Khê ngồi xếp bằng trên sô pha còn vô cùng nhiệt tình mà vui vẻ chào buổi sáng với bọn họ: “Hà Mặc, Tạ Chân.

Buổi sáng vui vẻ.”
Giọng nói vừa phát ra, ba nam sinh lập tức đồng loạt quay đầu nhìn cô, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Thịnh Thanh Khê bị phản ứng của họ làm cho ngẩn người, không rõ mình nói cái gì sai cái gì rồi sao.
Hà Mặc và Tạ Chân là kinh ngạc vì Thịnh Thanh Khê lại nhớ rõ tên bọn họ, còn Lâm Nhiên lại là bất mãn bởi Thịnh Thanh Khê nhớ tên hai đứa kia.

Rõ ràng hai đứa này rất ít khi xuất hiện trước mặt cô.
Mỗi ngày anh dãi nắng dầm mưa đưa đón cô ấy đi học, sao cô ấy lại đi nhớ tên của mấy người râu ria chi?
Lâm Nhiên không vui quét mắt nhìn hai người một cái, “Mới sáng ra tới đây làm cái gì? Chẳng phải ngày thường giờ này hai người mới đi ngủ à?”
Hà Mặc:???
Tạ Chân: người da đen mặt khó hiểu đầu đầy dấu chấm hỏi.
Nhiên ca thế này là sao? Có thể chừa cho bọn họ chút mặt mũi trước mặt tiên nữ hay không? Ngày nghỉ không phải chính cậu ấy cũng giờ này mới ngủ à?
Nhưng Hà Mặc và Tạ Chân cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, không dám đem mấy câu kia ra chất vấn Lâm Nhiên.
Tạ Chân cọ tới cọ lui đi tới ngồi xuống mép sô pha, còn đặc biệt thẹn thùng ngồi cách Thịnh Thanh Khê một khoảng xa, miễn cho dấm vương Lâm Nhiên này lại phát điên tới đánh bọn họ.
Hiện giờ Tạ Chân và Hà Mặc đều còn rất trẻ, mỗi người đều mang bộ dáng tràn trề sức sống.

Chỉ có Thịnh Thanh Khê biết, sau khi Lâm Nhiên qua đời, Tạ Chân và Hà Mặc đã biến thành bộ dáng gì.
Tiết Thanh minh mỗi năm đều có thể gặp được họ ở trước mộ Lâm Nhiên.
Mười năm kia, bọn họ mặc nắng gió, kệ bão dông.
Cũng vì như vậy, nên sau đó quan hệ của Thịnh Thanh Khê với bọn họ cũng không tồi, thỉnh thoảng rảnh rỗi ba người họ còn đi ăn khuya cùng nhau.

Cho nên khi cô thấy bọn họ ngồi xuống liền theo bản năng mà cười với họ.
Hà Mặc: “……”
Tạ Chân: “……”
Lâm Nhiên:???
Hà Mặc và Tạ Chân không hiểu mà hoảng loạn liếc nhìn nhau, sau đó nhất nhất quay đầu nhìn Lâm Nhiên.

Hai người điên cuồng lắc đầu, “Nhiên ca, không liên quan gì đến hai đứa tôi, bọn tôi không biết gì cả.”
Lâm Nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm khóe môi cong lên đầy dịu dàng kia, vật nhỏ này sao nhìn ai cũng đều cười đẹp như vậy?
Lâm Nhiên biết bọn Tạ Chân đến đây là vì việc Tống Hành Ngu tới Quang Niên.

Mà rạng sáng nay anh vừa mới đáp ứng Thịnh Thanh Khê, một năm tới đây phải thật tốt ngốc ở bên cạnh cô rồi.
Cho nên anh cũng không sợ mất mặt, dù có ở trước mặt Hà Mặc cùng Tạ Chân đi nữa, dùng ngữ khí lười nhác hỏi Thịnh Thanh Khê: “Cô chủ nhỏ à, đêm nay tôi có thể đến Quang Niên đua xe không? Cái loại đua xe có chừng mực ấy.”
Đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Thanh Khê nhìn thẳng vào Lâm Nhiên, đáy mắt anh mang theo ý cười rải rác, ánh mắt nhẹ nhàng, anh đang chờ cô trả lời.
Thịnh Thanh Khê nhấp môi, “Cậu muốn đi thì đi, không cần phải đợi mình đồng ý.”
Lâm Nhiên cười nhẹ một tiếng, anh cười như không cười nhìn Thịnh Thanh Khê, giọng nói còn mang theo trêu chọc, “Thế thật khó nha, thời gian một năm này cậu chỉ hướng Đông sao mình dám quẹo hướng Tây đây.”
Anh nhìn sâu vào mắt Thịnh Thanh Khê, gằn từng chữ: “Về sau chuyện của mình, cậu quyết định.”
Ánh mắt Lâm Nhiên quá mức nóng bỏng, Thịnh Thanh Khê chỉ kiên trì được vài giây liền dời tầm mắt.
Trên mặt Hà Mặc và Tạ Chân tràn ngập bốn chữ tôi muốn ăn dưa.
Nhưng Lâm Nhiên lại không có thói quen để cho người khác hóng chuyện của mình, anh nheo mắt nhìn hai người ngồi trên sô pha đối diện một cái, “Việc này buổi chiều nói sau, bây giờ tôi phải đưa cậu ấy về, sau đó sẽ đón Yên Yên đến cửa hàng tìm các cậu.”
Những lời này hàm ý quá rõ ràng: Các cậu mau cút đi.
Hà Mặc cùng Tạ Chân thở dài một hơi, hai người kề vai sát cánh đi ra ngoài.
Hà Mặc: “Ôi, nhìn cái tình huynh đệ mong manh này đi.”
Tạ Chân: “Hai anh em ta nhanh chóng quay về ngốc ở lãnh cung đi thôi.”
Lâm Nhiên: “Tôi đếm tới ba.”

Vừa dứt lời, Hà Mặc và Tạ Chân đi như chạy ra bên ngoài, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Sau khi hai người họ rời đi, Lâm Nhiên lên tầng lấy một cái áo khoác đồng phục phủ lên đầu Thịnh Thanh Khê, cách áo xoa xoa đầu cô: “Mặc áo vào đi, đưa cậu về nhà.”
Hôm nay là cuối tuần, thông thường cuối tuần Thịnh Lan đều sẽ mang theo bọn nhỏ đi công viên ở trung tâm thành Tây chơi, sau đó còn mang chúng đi ăn bên ngoài xong mới trở về.

Cho nên Thịnh Thanh Khê cũng không sợ sẽ bị Thịnh Lan phát hiện.
Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê vào trong đóng cửa lại cẩn thận mới lái xe rời đi.

Xe phân khối lớn màu bạc rít gào chạy đến biệt thự ở lưng chừng núi, bảo vệ dưới chân núi nhìn thấy đại ma đầu này tới cũng không dám cản lại, dù mấy năm nay họ rất ít khi thấy bá vương Lâm gia, nhưng lần nào anh đến kiểu gì cũng nháo đến kinh thiên động địa.
Cũng như lúc này vậy.
Không ít người hầu trong biệt thự cũng tò mò thò đầu xem là ai đến.
Lâm Yên Yên đang ngồi ở bàn ăn đã nghe thấy tiếng động cơ thuộc về riêng Lâm Nhiên, cô bé đặt thìa xuống nói với Lâm Hữu Thành ở đối diện: “Ba ba, anh trai tới đón con rồi.”
Lâm Hữu Thành tháo kính xuống hướng mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa, không có biểu tình gì mà chỉ nghiêng đầu nói với Từ Nghi Dung: “A Dung, đi lấy thêm cho một bộ bát đũa cho Tiểu Hỏa.”
Đáy mắt Từ Nghi Dung xuất hiện một tia bất an, từ khi gả đến Lâm gia, bà ta đã có chút sợ đứa bé Lâm Nhiên kia.

Rõ ràng lúc ấy nó còn nhỏ, nhưng ánh mắt nhìn về phía bà ta lại khiến cho bà ta kinh hoảng.
Hung ác, cáu kỉnh, như một con sói nhỏ bị thương.
Trước khi kết hôn, Lâm Hữu Thành cũng đã thương lượng không muốn sinh thêm con sau khi kết hôn, Từ Nghi Dung biết ông làm vậy là vì Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên.
Khi đó Từ Nghi Dung không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, bà ta nguyện ý xem hai đứa nhỏ đáng thương này như con ruột mình.

Đáng tiếc không như mong muốn, hai đứa nhỏ này đều không thích bà ta.
Mấy năm nay bà ta đã có chút hối hận, cũng không được Lâm Hữu Thành yêu thương, cho nên ở Lâm gia bà ta cái gì cũng không có.
Lâm phu nhân cũng chỉ là một cái hư danh.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên trước cửa, đám người hầu sớm đã mở cửa đợi nghênh đón Lâm Nhiên.
Mà Lâm Nhiên lại không tính vào trong, anh nhàn nhạt nhìn lướt qua ba người ngồi trong phòng ăn cách đó không xa.

Anh ôm mũ đứng ở cửa, lười nhác gọi: “Lâm Yên Yên, ra ngoài.

Về nhà.”
Lâm Yên Yên cẩn thận ngước mắt lên nhìn Lâm Hữu Thành.
Sắc mặt Lâm Hữu Thành cứng nhắc đặt đũa xuống, thiếu niên đang đứng ở cửa như vạch rõ ranh giới của bốn người họ.

Từ sau khi Lâm Nhiên rời khỏi nhà, thì anh chưa từng đặt chân tới nơi này thêm lần nào nữa.
Lâm Hữu Thành trầm giọng nói: “Tiểu Hỏa, đây là nhà của con.”
Lâm Nhiên nghe xong câu này, sắc mặt cũng không thay đổi, tâm tình của anh từ khi đưa Thịnh Thanh Khê về đến nay đều rất tốt.

Anh cũng không nghĩ làm hỏng tâm tình của mình vì mấy chuyện gạo xưa thóc cũ này.
Không khí trở nên cứng đờ ngượng ngùng.
Lâm Yên Yên bất an mím môi, ngay sau đó liền đứng dậy nhỏ giọng nói với Lâm Hữu Thành: “Ba ba, con về trước đây ạ.”
Nói xong, Lâm Yên Yên đi đến sô pha túm lấy cặp sách của mình rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, sợ Lâm Hữu Thành và Lâm Nhiên lại cãi nhau.

Hai người này mà đơn độc ở chung thì có lẽ còn có thể bình tĩnh nói chuyện, nhưng dưới tình huống có Từ Nghi Dung ở đây, Lâm Nhiên tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp.
Lâm Hữu Thành đang định nói gì đó, nhưng Từ Nghi Dung ở bên cạnh đã đè tay ông lại, bà ta nhẹ giọng nói: “Hữu Thành, hiếm khi Tiểu Hỏa mới tới một lần mà, đừng phát giận với con.”
Tiếng động cơ ngoài cửa một lần nữa vang lên, dần dần đi xa.
Cuối cùng, chờ khi âm thanh kia hoàn toàn biến mất Lâm Hữu Thành mới nặng nề thở dài, vẻ mặt ông mệt mỏi tháo kính xuống đặt lên bàn: “Chuyện lần đó, Tiểu Hỏa vẫn là không tha thứ tôi.”
Từ Nghi Dung nắm chặt tay Lâm Hữu Thành: “Chuyện đó là tôi sai.”
Lâm Hữu Thành lắc đầu: “Không có liên quan gì đến bà cả.”
Đây là vấn đề giữa hai ba con họ.

Bảy giờ tối, Cửa hàng xe Quang Niên.
Lâm Nhiên rũ mắt nhắn tin với Thịnh Thanh Khê.
[Firegun: Cô chủ nhỏ, 8 giờ mình đua rồi đấy.

]
[Firegun: Có phải cậu nên tới giám sát mình hay không? ]
[ Tiểu Khê lưu: Buổi tối mình đã đáp ứng chơi cùng các bạn nhỏ rồi, không thể qua đó được.


]
[Firegun: Cô chủ nhỏ, mình cũng là bạn nhỏ nha.

]
[ Tiểu Khê lưu: Cậu ngoan nào.

]
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình, nhất thời cứ như bị quỷ ám.

Tự nhiên anh muốn gặp cô ngay lúc này, chẳng sợ chỉ có thể nhìn cô ở xa xa, mà chỉ cần liếc nhìn cô một cái để làm dịu đi dòng máu nóng bỏng xao động của anh là đủ.
Đầu ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, Lâm Nhiên gõ gõ mấy chữ gửi qua liền ném điện thoại sang một bên.
Đêm nay Tống Hành Ngu đến đây là vì chuyện trước đó Lâm Nhiên đã đáp ứng, hai người đã nói dù anh có nguyện ý gia nhập Thượng Ẩn hay không, thì đều phải ra sân đua với Tống Hành Ngu một trận.
Lâm Nhiên cầm quần áo đua đi đến trường đua cách vách.
Dù là đời trước hay đời này thì Tống Hành Ngu đều cho Lâm Nhiên sự kiên nhẫn đến cực hạn.

Đời trước sau khi Lâm Yên Yên xảy ra chuyện, Tống Hành Ngu đã tự mình dẫn người đi xử lý đám người kia.
Tống Hành Ngu vẫn luôn muốn đền bù cho họ, một năm đó anh ấy tìm bác sĩ tâm lý nổi danh khắp cả nước, Lâm Yên Yên mỗi ngày một tốt lên.

Về tình về lý, Lâm Nhiên đều rất nể mặt Tống Hành Ngu.
Lâm Nhiên rời đi không lâu, điện thoại bị anh ném ở phòng khách bắt đầu không ngừng kêu lên.

Hiện giờ trong cửa hàng xe trừ Lâm Yên Yên đang ở trên tầng hai thì không còn một ai, tất cả đều đã tới trường đua cách vách xem đấu.
Khi tiếng chuông kêu lên lần thứ hai, Lâm Yên Yên xuống dưới cầm lấy điện thoại, cô bé ra khỏi cửa hàng chạy chậm đến trường đua.

Cô bé vội vàng, cũng không để ý đường, nên khi vừa rẽ vào cửa đã đụng đầu vào một người khác.
Pha va chạm này làm Lâm Yên Yên sững sờ trong giây lát, lực lớn đụng vào làm cô bé mất thăng bằng.

Mắt thấy cô bé sắp ngã xuống đất, người nọ đã ôm eo kéo người trở về.
Lâm Yên Yên ngẩng đầu nhìn lên, là một chàng trai trẻ tuổi đeo kính cúi đầu nhìn cô bé, con ngươi màu hổ phách mang chút quan tâm, khuôn mặt tuấn tú thanh nhã dưới ánh đèn hành lang có vẻ thật ôn nhu.
Tống Hành Ngu thả cô nhóc trong lòng xuống, chờ cô bé đứng vững mới buông tay ra, anh ấy dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Lâm Yên Yên lắc đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi xong liền bỏ chạy.
Chờ chạy đi rất xa Lâm Yên Yên mới dừng lại ôm lấy trái tim đang dập dữ dội, điện thoại nắm chặt trong tay đã sớm ngừng kêu.
Trừ Lâm Nhiên và Lâm Hữu Thành, đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc với người khác giới ở khoảng cách gần như vậy.
Lâm Nhiên thay đồ đua xong còn chưa đi đến khán đài đã liếc thấy Lâm Yên Yên đang ngồi xổm ở một góc, nha đầu này giống như cây nấm rũ đầu yên lặng ngồi xổm ở đó.
Lâm Nhiên nhíu mi đi qua xách tiểu nha đầu lên, vẻ mặt anh tìm tòi nghiên cứu quét mắt nhìn Lâm Yên Yên một cái, “Em ngồi ở đây làm gì đấy? Sao mặt lại đỏ thành như vậy rồi?”
Nghe vậy, Lâm Yên Yên mới hậu tri hậu giác dùng tay sờ sờ mặt mình, cô bé hoảng loạn nhét điện thoại trong tay mình cho Lâm Nhiên, “Em về làm bài tập đây, điện thoại của anh đã kêu rất lâu ấy.”
Nói xong Lâm Yên Yên liền chạy, như con thỏ chạy trốn thợ săn.
Lâm Nhiên thấy Lâm Yên Yên chạy không còn bóng dáng mới mở điện thoại nhìn thoáng qua, là Lâm Hoàng gọi tới.

Lâm Nhiên gọi lại nhưng bên kia không có ai nghe.
“Nhiên ca! Chuẩn bị xong rồi!”
Tiếng hét của Tạ Chân lướt qua khán đài náo nhiệt truyền tới tai Lâm Nhiên, Lâm Nhiên ôm mũ bảo hiểm đi về phía sân thi đấu.
Thấy Lâm Nhiên đã chuẩn bị xong, Tạ Chân nhảy nhót chạy theo.

Lâm Nhiên cũng không quay đầu lại mà đem điện thoại ném vào trong ngực Tạ Chân, không chút để ý nói: “Nếu Tiểu Khê lưu của tôi gọi đến, tôi sẽ dừng lại bất kể khi nào.”
Tạ Chân còn chưa phản ứng lại, cậu khó hiểu gãi gãi đầu, “Tiểu Khê lưu của cậu? Nhiên ca, Tiểu Khê lưu là ai? Còn tiên nữ thì làm sao đây, sáng nay cậu còn…”
Tạ Chân còn chưa nói xong đã bị Hà Mặc đi phía sau búng một phát vào trán, Hà Mặc hơi mím miệng, “A Chân, cậu có thể động não trước khi nói được không? Cậu ngẫm lại xem tên tiên nữ là gì.”
“Tên tiên nữ là gì? Tiên nữ là, là…!á”
Tạ Chân bừng tỉnh đại ngộ.
Cậu thăm dò liếc mắt nhìn Lâm Nhiên đi phía trước một cái, thầm nói: “Mặc tử, tình huống hiện tại của Nhiên ca với tiên nữ là thế nào?”
Hà Mặc vẻ mặt thần bí lắc đầu, “Không biết, không rõ ràng lắm, đừng hỏi nhiều.”
Gần đây tính tình của Lâm Nhiên còn kém hơn so với trước kia, dù là chuyện gì cũng có thể ngoài ý muốn xảy ra.

Còn mối quan hệ với Thịnh Thanh Khê mà nói, tốt nhất bọn họ không nên dính líu đến quá nhiều.
Rốt cuộc sáng nay tiên nữ chỉ là cười với họ có một chút, Lâm Nhiên đã bày ra một bộ dáng như muốn giết người.

Hà Mặc hừ nhẹ ở trong lòng, còn có thể có tình huống thế nào? Tôi chịu.

Đây không phải lần đầu tiên Tống Hành Ngu thấy Lâm Nhiên, năm ngoái anh ấy đã từng tới Quang Niên xem Lâm Nhiên thi đấu.

Lâm Nhiên chơi vừa điên lại vừa cuồng dã, liếc mắt đã có thể nhìn ra được thiếu niên này khác với những tay đua khác.
Anh có một nguồn năng lượng đặc biệt.
Nhưng hôm nay, Lâm Nhiên hiển nhiên quá khác so với ký ức của năm ngoái, hôm nay anh đi chậm như bà lão tản bộ ở công viên vậy.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Tống Hành Ngu còn thật sự nghi ngờ Lâm Nhiên vẫn đang tức giận vì chuyện của Lâm Yên Yên.
Tống Hành Ngu dựa bên chiếc xe cưng của mình nhìn lướt qua thời gian trên màn hình, anh ấy cảm thấy bản thân đã chờ đến thiên hoang địa lão Lâm Nhiên mới chậm rì rì cưỡi con cừu nhỏ kia về đích.
“Cạch” một tiếng.
Ngọn lửa mỏng manh bừng lên trong đêm tối, mùi khói và hơi nóng dần tản ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Hành Ngu lộ ra một tia tà ác không rõ, anh ấy liếc mắt nhìn Lâm Nhiên đang tháo mũ bảo hiểm kia, cắn cắn điếu thuốc lá lầm bầm nói: “Hai ngày này hoàn lương bỏ cừu con luôn rồi?”
Lâm Nhiên nhìn chiếc xe giương nanh múa vuốt kia, giống như một con quái thú đang diễu võ dương oai.

Nhưng cứ đến miệng Tống Hành Ngu đều biến thành cừu con.
Nhưng một câu này lại khiến Lâm Nhiên nhìn ra được một điểm quen thuộc ở đời trước.

Tống Hành Ngu vẫn như vậy, thoạt nhìn bên ngoài là bộ dáng một anh trai nhà bên dịu dàng kiên nhẫn, còn thực chất bên trong chính là một tên văn nhã bại hoại.
Ác liệt mà thẳng thắn.
Lâm Nhiên không đáp lời ấy, chỉ hất cằm nói về chuyện đoàn xe, “Việc gia nhập đoàn xe đợi đến tháng sau năm sau rồi nói, nhưng nếu ngày thường các cậu thiếu người thìcũng có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Tống Hành Ngu là người thông minh, lời nói của Lâm Nhiên rõ ràng là có ý tứ đáp ứng gia nhập.
Còn vì sao lại đến tháng sáu năm sau là chuyện riêng của Lâm Nhiên.
Nghe vậy Tống Hành Ngu khẽ cười một tiếng, mặt mày ôn nhu như ẩn như hiện giữa làn khói thuốc, giọng nói thanh lãnh lướt qua như một ngọn gió cuối xuân, “Tháng sau ở Dương Sơn có một trận đấu, có rảnh thì tới đi.”
Lâm Nhiên: “……”
Người này thật đúng là không khách khí chút nào.
Tống Hành Ngu rút một điếu thuốc ra từ hộp, đáy mắt hàm chứa ý cười, “Làm một điếu không?”
Lâm Nhiên ôm mũ bảo hiểm lướt qua Tống Hành Ngu, đưa lưng về phía anh ấy tùy ý phất phất tay, giọng nói hơi lạnh, “Không được, hôm nay còn có việc, hôm khác lại tìm cậu đua xe sau.

Chơi vui vẻ.”
Tống Hành Ngu khẽ nhướng mày, sáng nay Lâm Nhiên không có nửa điểm do dự đã đáp ứng anh ấy.

Tối thì người cũng tới nhưng lại cố tình nói có việc, xem ra chắc đúng là có việc gấp rồi.
Trên khán đài, Tạ Chân và Hà Mặc cũng ngây ngốc.
Hà Mặc dùng khuỷu tay thúc Tạ Chân một cái, “Nhiên ca như này là sao, theo lý thuyết thì tiên nữ cũng không có ở đây.

Cậu ấy còn giả vờ cái gì?”
Tuy rằng mắt Tạ Chân có hơi nhỏ, nhưng đôi mắt nhỏ này lại rất linh động.

Khóe mắt đã nhạy bén liếc thấy Lâm Nhiên đang đi đến chỗ họ, cậu ho nhẹ một tiếng, “Mặc tử, đêm nay chúng ta làm một đôi chơi game thật vui nhé?”
Hà Mặc cũng rất có linh tính, lời nói mắc kẹt trong cổ họng nhanh chóng xoay chuyển, “Hừm, trước mắt là đẳng cấp đại sư, mục tiêu là top 1.”
Tạ Chân:???
Tạ Chân dựng mi bất mãn nói: “Cậu thế này là có ý gì?”
Hà Mặc nói thầm: “Cậu nói xem tôi có ý gì?”
Lâm Nhiên mới vừa đến gần, đã nghe thấy hai đứa học sinh tiểu học này ồn ào nhốn nháo không yên, anh cũng không nghĩ sẽ tham gia vào cái náo nhiệt này.
Lâm Nhiên nhấc mi mắt lên liếc Tạ Chân đang cãi nhau đến đỏ mặt với Hà Mặc một cái, “A Chân, đưa điện thoại tôi đây, tôi gọi lại một cuộc.”
Tạ Chân rút phăng cái điện thoại từ trong túi ra ấn thẳng vào ngực Lâm Nhiên, nước miếng thiếu chút nữa đã phun đầy lên mặt anh, “Cầm đi!”
Lâm Nhiên nhướng mày, cũng không muốn so đo với thằng nhóc này.
Mười phút sau.
Lâm Nhiên từ phòng thay quần áo ra ngoài, một tay xách theo mũ bảo hiểm, một tay khác bấm điện thoại.

Thanh âm của Lâm Hoàng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tiểu Hỏa, bây giờ em đang rảnh sao?”
Nghe ngữ khí của Lâm Hoàng hơi kỳ quái.
Lâm Nhiên nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình, 8 rưỡi tối.
Anh đáp: “Anh nói đi.”
Lâm Hoàng chần chờ một lát, hình như anh ấy đang ở nơi không tiện nói chuyện cho lắm, thanh âm hơi đè thấp nói: “Tiểu Hỏa, chiều nay người ba kia của em đến nhà cũ.

Bây giờ ông nội đang nổi trận lôi đình ở đây này.”
Lâm Nhiên nhíu mày, “Sao lại thế?”
Từ Nghi Dung trừ những ngày lễ Tết hoặc những ngày đặc thù thì rất ít khi tới nhà cũ, người ở Lâm gia đối xử với bà ta đều có thái độ giống nhau, bà ta cũng sẽ không đi mặt nóng dán mông lạnh làm gì.
Lâm Hoàng thở dài, “Ba cậu…!Gần đây ông ấy đang giúp đỡ một nữ sinh viên của Đại học Sơ Thành.”
Nghe đến đó Lâm Nhiên không đáp lời, Lâm Hoàng đợi hồi lâu mới thấp thỏm mà bất an nói ra: “Nhìn từ ảnh mà nói, nữ sinh kia lớn lên giống…!Giống thím hai.”
Tay anh cầm điện thoại bỗng nắm chặt, con ngươi Lâm Nhiên siết lại, giọng nói căng chặt lạnh lẽo, “Anh nói cái gì?”
Lâm Hoàng vội giải thích: “Ông nội đã tìm người điều tra qua, chỉ là giúp đỡ đơn thuần thôi.

Người được giúp đỡ kia cũng không biết thân phận của ba cậu, ba cậu thỉnh thoảng sẽ đến Đại học Sơ Thành, nhưng cũng chỉ nhìn từ xa mà thôi.”

Đáp lại anh ấy chính là âm thanh kết thúc cuộc gọi.

Thịnh Thanh Khê đứng một bên nhìn Thịnh Lan vội vàng đưa đám tiểu gia hỏa đi tắm rửa, đám nhóc này nô đùa như một đàn vịt con, tiếng nói cười ríu rít cùng nhau náo nhiệt chơi đuổi bắt vòng quanh.
Thịnh Thanh Khê lúc này mới có thời gian rảnh nhìn điện thoại.
Khung thoại của cô và Lâm Nhiên vẫn dừng lại ở tin nhắn kia: Cậu ngoan nào.
Thịnh Thanh Khê rũ mắt chăm chú nhìn tin nhắn Lâm Nhiên gửi tới, suy nghĩ một lát cô vẫn quyết định đi xem bạn nhỏ này một cái, rốt cuộc bạn nhỏ này tuy rằng ngoan nhưng cũng rất khó dỗ dành.
Gió đêm thổi tung áo đồng phục to rộng trên người Thịnh Thanh Khê, hương vị nhàn nhạt thuộc về Lâm Nhiên cũng bị gió thổi tan.
Cô đút hai tay vào túi áo, Thịnh Thanh Khê chạy chậm xuống xe.
Phố xá ồn ào được ánh đèn đường chiếu sáng rực rỡ, Thịnh Thanh Khê lập tức đi vào trường đua.

Nhưng cô tìm khắp khán đài và sân đấu cũng không thấy Lâm Nhiên, cả Tạ Chân và Hà Mặc cũng không thấy bóng dáng đâu.
Thịnh Thanh Khê do dự một lúc lâu, sau đó rẽ sang cửa hàng xe cách vách.
Âm thanh ầm ĩ của nam sinh từ tầng hai truyền xuống, là Tạ Chân đang chơi game với Hà Mặc.
“Mặc tử cứu cứu cứu tôi, mau cứu tôi, a a a a a tôi cảm thấy tôi vẫn có thể cứu được chút!”
“Chạy nhanh đến đây đi!!! Cậu đang đi bộ đấy à!”
“Cậu không nhìn thấy tôi đang rất nỗ lực sao!”
Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng đi lên tầng hai, cô vịn vào lan can màu đen lặng lẽ nhìn về phía phòng khách, Lâm Nhiên không có ở đây.
Cô chớp mắt, đang định xoay người rời đi thì lại nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp đang ngó xuống.
Lâm Yên Yên từ tầng ba ngó đầu xuống nhìn cô, như sợ quấy rầy đến Tạ Chân và Hà Mặc, nên tiểu nha đầu này chỉ thì tháo gọi: “Chị ơi, anh em đang ở trên ban công, chị lên đây đi.”
Khi Lâm Nhiên lên tầng vừa lúc Lâm Yên Yên liếc mắt nhìn đến, cô bé rất ít khi thấy sắc mặt Lâm Nhiên khó coi như vậy, lần đầu thấy chính là thời điểm anh đang ôm Thịnh Thanh Khê bị thương lần trước.
Thịnh Thanh Khê nghe vậy liền không do dự đi lên tầng.
Lâm Yên Yên thấy Thịnh Thanh Khê không rời đi mới nhẹ nhàng thở ra, cô bé kéo góc áo Thịnh Thanh Khê đi lên ban công tầng bốn, sau đó cô bé hạ giọng nói: “Chị ơi, anh em trông rất lạ.”
Thịnh Thanh Khê ngẩn ra, “Cậu ấy sao vậy?”
“Em không biết ạ, rõ ràng trước đó vẫn rất tốt.” Lâm Yên Yên thành thật lắc đầu, “Chị ơi, chị có thể đi nhìn anh em được không? Em sợ anh ấy lại suy nghĩ lung tung.”
Trong khoảng thời gian này, Lâm Yên Yên luôn để ý đến thái độ kỳ lạ của Lâm Nhiên, nhưng cô bé suy đi tính lại vẫn không rõ là vì nguyên do gì.
Thịnh Thanh Khê giơ tay xoa xoa má Lâm Yên Yên, “Đừng lo lắng, để chị đi xem cậu ấy.”
Bàn tay mềm ấm nhẹ nhàng chậm rãi đặt lên xoa đầu Lâm Yên Yên, cô bé mờ mịt nhìn Thịnh Thanh Khê.

Giờ khắc này trong lòng cô bé bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ dị, tựa như trước kia Thịnh Thanh Khê cũng đã từng ôn nhu xoa đầu cô bé như vậy.
Rõ ràng là không thể, nhưng sao cô bé lại có ý nghĩ này chứ?
Đến tận lúc Thịnh Thanh Khê đi lên tầng bốn Lâm Yên Yên mới hồi thần mà sờ sờ đầu mình.

Ban công tầng bốn được thiết kế rất đẹp, nhà kính trong suốt trồng đầy hoa, ánh đèn sáng ngời, bàn ghế tinh xảo, một cái đu dây nhỏ.

Nhưng Lâm Nhiên lại cố tình ngồi ở một góc tối tăm.
Thiếu niên không sợ gì mà thờ ơ ngồi khóa trên lan can, anh ngửa đầu nhìn bóng đêm nặng nề.
Cả người như được ánh trăng nhuộm sáng, bóng dáng anh tựa hồ lung lay sắp đổ trong gió.
Thịnh Thanh Khê khẽ nhấp môi, trên lan can đặt mấy lon bia, còn trên mặt đất thì bình rượu ngã trái ngã phải.

Cô chưa đến gần Lâm Nhiên đã nghe thấy mùi thuốc lá từ đó bay tới.
Nồng nặc, khó ngửi.
Thịnh Thanh Khê đến gần Lâm Nhiên, anh như là không để ý đến ở đây đã dư ra một người, vậy nên tư thế cũng không đổi.
“Lâm Nhiên.”
Thịnh Thanh Khê đi đến cách Lâm Nhiên khoảng hai mét thì dừng lại, cô nhẹ giọng gọi tên anh, luôn giống như trong quá khứ.
Ban đầu Lâm Nhiên còn tưởng mình uống nhiều quá sinh ra ảo giác, đợi cô gọi đến lần thứ hai.

Anh mới như tỉnh mộng quay đầy nhìn Thịnh Thanh Khê đứng phía sau mình.
Cô gái xinh đẹp an tĩnh đứng nhìn anh, ánh mắt vẫn mềm mại như lúc ban đầu, trong ánh mắt mang theo sự lo lắng rõ ràng.

Thử‎ đọc‎ ????r????????ệ????‎ khô????g‎ q????ả????g‎ cáo‎ ????ại‎ ﹏‎ Tr????mTr‎ ????????ệ????.????????‎ ﹏
Lâm Nhiên lập tức dập thuốc lá.
Sau khi dập điếu thuốc xong anh cũng không nhúc nhích, chỉ là thay đổi hướng nhìn đến Thịnh Thanh Khê.

Vẫn ngồi ở trên lan can như cũ, bóng tối sau lưng anh phảng phất có thể cắn nuốt người ta bất cứ lúc nào.
Bất luận Thịnh Thanh Khê nhìn thế nào, cũng thấy cảm xúc của Lâm Nhiên lúc này không ổn cho lắm.
Hai mắt anh hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt yếu ớt mà lại cố chấp, lúc ngước mắt lên nhìn cô còn mang theo một ý vị mềm mại.
Rõ ràng trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng Thịnh Thanh Khê lại cảm tưởng như anh đang khóc.
Lâm Nhiên cho rằng Thịnh Thanh Khê sẽ đi đến chỗ anh, đến gần anh.
Nhưng cô lại không đi đến.
Cô chỉ đứng tại chỗ nhìn anh chòng chọc hồi lâu, sau đó dang hai tay về phía anh, hai mắt cong lên, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, giọng điệu thân mật nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Lâm Nhiên, lại đây để mình ôm một cái.”
Lâm Nhiên bỗng chốc ngừng thở.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa: Tôi đến đây!
~Hết đốt cháy 31~
Hí hí hôm nay là một ngày khá tuyệt:>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.