Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Chương 28: Đốt Cháy 28 Cô Ấy Khóc


Bạn đang đọc Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh – Chương 28: Đốt Cháy 28 Cô Ấy Khóc


~~~
Bờ hồ.
Một tay Thịnh Thanh Khê cố hết sức ôm nữ sinh bơi về bờ, nhưng người trong lòng ngực lại giãy giụa vô cùng lợi hại, làm cô thiếu chút nữa đã bị nữ sinh kéo cùng nhau chìm xuống.
Nước tuy rằng trong vắt, nhưng dưới đáy lại mọc đầy rong xoắn, dưới đáy hồ, đồng phục xanh trắng thấm ướt cũng đã không thể phân biệt rõ màu sắc.
Thịnh Thanh Khê cơ hồ dùng toàn bộ lực mới đẩy được nữ sinh lên bờ, lập tức đã có người đến kéo nữ sinh lên.
Khi cô muốn trèo lên trên, bỗng nhiên cảm giác được một lực kéo chân lại, Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu nhìn xuống, đám rong dưới đáy hồ quanh quanh quấn lấy cẳng chân cô, cô chỉ có thể bơi về hướng ngược lại.
Sức lực còn lại của Thịnh Thanh Khê không nhiều lắm, cô chỉ có thể quay đầu gỡ rong quấn trên đùi ra, thứ này mà càng giãy dụa nó càng quấn chặt.
“Mau mau tản ra ngoài! Đừng vây quanh một chỗ, để không khí còn lưu thông!”
Người trên bờ đều vây quanh nữ sinh đuối nước kia để sơ cứu, hai nam sinh nhìn Thịnh Thanh Khê nhảy xuống kia dường như họ đã quên mất cô còn chưa lên bờ, không một ai nhớ đến cô đã đi lên hay chưa.
Thời khắc Lâm Nhiên chạy đến bờ hồ, người vây bên cạnh nữ sinh kia không ít, anh đẩy đám đông ra tìm hình bóng Thịnh Thanh Khê, nhưng anh tìm đi tìm lại hai lần cũng không thấy Thịnh Thanh Khê đâu.
Sắc mặt Lâm Nhiên âm trầm, anh tiện tay túm lấy một nam sinh, đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt cổ áo đối phương, lạnh giọng hỏi: “Thịnh Thanh Khê đâu? Thịnh Thanh Khê cậu ấy đang ở đâu?!”
Lúc đầu nam sinh kia sửng sốt một chút: “Thịnh Thanh Khê? Ai là Thịnh Thanh..

A, cô gái cứu người kia đâu rồi?”
Cậu ta hoảng loạn quay đầu ngang dọc để tìm hình dáng Thịnh Thanh Khê, khi không thấy người thì cậu ta đã ra một thân mồ hôi lạnh, ngơ ngác đáp lại: “Hình như người đó còn chưa lên bờ.”
Lâm Nhiên ném cậu ta sang một bên rồi lập tức nhảy xuống nước.
Lão Khuất ở trên bờ nghe thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu nhìn vào trong hồ, ông hoảng hốt không rõ hỏi: “Ai lại nhảy xuống đấy? Người không phải đã cứu lên rồi sao?”
Nam sinh đã nhanh chóng bị sự thật này dọa khóc: “Thầy ơi, còn một cô gái ở trong nước, người cứu bạn này còn chưa có lên bờ.”
Cái gì?
Lão Khuất cắn răng đem lời răn dạy nuốt xuống bụng: “Chuyện lớn như vậy mà các em cũng quên cho được! Ai nhảy xuống rồi?”
Nam sinh lắp ba lắp bắp: “Lâm..

Lâm Nhiên nhảy xuống.”
Nữ sinh đuối nước đã tỉnh, đang ôm một cô giáo khóc lớn, các thầy cô khác đưa nữ sinh về nơi tập trung trước.

Còn lão Khuất nôn nóng chờ ở trên bờ, gắt gao nhìn xuống động tĩnh nơi đáy hồ.
Sau khi cởi bỏ hết đám rong, Thịnh Thanh Khê đã dần kiệt sức, lúc này cô có chút hoảng hốt, nhất thời không rõ mình đang chìm ở đáy hồ hay là ở đáy biển.

Đời trước cô lôi nghi phạm cột bom trên người rơi từ đỉnh núi xuống đáy biển cũng như thế này, giữa lúc mông lung ở nơi đáy biển cô còn có thể thấy được ánh sáng nhỏ vụn trên mặt nước, nước lạnh băng làm cảm giác của cô trở nên chậm chạp.
Thịnh Thanh Khê ngơ ngẩn mà nhìn ánh sáng dần ảm đạm trên đỉnh đầu, nơi đáy lòng cô trộm gọi một câu: Lâm Nhiên.
Ánh sáng trên mặt hồ bỗng bị đánh tan, một thân ảnh nhảy vào trong hồ.

Rõ ràng lúc này ánh sáng đã hoàn toàn tan nát, nhưng Thịnh Thanh Khê lại cảm thấy đáy hồ ngày càng rực rỡ.
Anh cách cô ngày càng gần.
Thẳng đến khi eo cô được người ôm lấy, cô bị người đó gắt gao ôm vào trong lòng, dòng nước lạnh băng được cơ thể nóng bỏng thay thế.

Cô được người đó ôm theo bơi lên phía trước, càng ngày họ càng đến gần ánh sáng.
Lâm Nhiên gắt gao ôm chặt Thịnh Thanh Khê bơi lên bờ, cô nhắm mắt an tĩnh dán mặt ở bên gáy anh.
Lão Khuất thấy Lâm Nhiên ôm được người lên mới thở phào nhẹ nhõm, ông vội cong lưng muốn đón lấy cô gái nhỏ, nhưng Lâm Nhiên lại tránh khỏi tay ông.
Lão Khuất ngẩn ra, lúc này ông mới nhìn rõ biểu tình của thiếu niên ướt đẫm cả người này.
Mặt anh đầy lệ khí không thể che giấu, vẻ mặt so với hồ nước còn muốn lạnh hơn, đường môi mím chặt lại.

Nhìn kỹ còn có thể thấy đôi tay anh ôm Thịnh Thanh Khê có hơi run rẩy.
Lão Khuất lặng lẽ thở dài, đứa nhỏ này.
Lâm Nhiên vừa mới ôm Thịnh Thanh Khê lên bờ, đã nghe thấy người trong lòng anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo dán lên gáy anh, cô nhỏ giọng gọi tên anh: “Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên siết tay chặt ôm cô, khàn giọng đáp: “Tôi đây.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, trường học đã gọi xe cứu thương tới, may mắn hai nữ sinh không làm sao, xe cứu thương còn nửa giờ nữa sẽ đến chân núi.
Lâm Nhiên lại không thể chờ lâu như vậy, anh cõng Thịnh Thanh Khê lên chuẩn bị mang cô xuống núi.
Tạ Chân và Hà Mặc nghe được tin tức đều đã chạy tới đây, hai người nhìn Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê đều ướt rượt thì giật nảy mình.

Tạ Chân lấy điện thoại gọi xe, Hà Mặc đi lên giúp Lâm Nhiên một tay.
Hà Mặc thấp giọng gọi: “Nhiên ca.”
Lâm Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói khàn đục: “Đi cầm balo của cậu ấy đi, tôi đưa người đi bệnh viện.

Cậu nói với lão Khuất tạm thời đừng thông báo với người trong nhà Thịnh Thanh Khê, nguyên nhân cụ thể thì tôi sẽ gọi giải thích với thầy ấy sau.”

Hà Mặc gật gật đầu.
Lâm Nhiên nói xong cũng không quản tình huống đằng sau, anh lập tức cõng Thịnh Thanh Khê xuống núi.
Hiện tại đã gần 5 giờ, sắc trời dần tối, hơn nữa trong rừng cành lá rậm rạp đã che khuất phần lớn ánh sáng.

Lâm Nhiên vội vã xuống núi, không đi theo đường chính, mà chuẩn bị xuyên qua cánh rừng cõng cô xuống dưới.
Ý thức của Thịnh Thanh Khê vẫn còn hơi mơ hồ, sườn mặt dán lên da thịt ấm áp.
Cô thì thào hỏi: “Lâm Nhiên, cậu còn sống sao?”
Lâm Nhiên không ngừng bước, đôi mắt anh hơi phiếm hồng, thấp giọng đáp: “Tôi còn sống.”
Lâm Nhiên đi bộ nhanh hơn về phía trước, nhưng anh chợt hơi dừng bước chân, có giọt nước nóng bỏng rơi trên cổ anh, từng giọt từng giọt, trượt theo cổ anh đi xuống.
Cô ấy đang khóc.
Lâm Nhiên lớn tiếng lặp lại một lần: “Thịnh Thanh Khê, tôi còn sống.”
Cô gái trên lưng nhỏ giọng đáp lại anh: “Cậu còn sống.”
Thịnh Thanh Khê thong thả chớp mắt, cô nghiêng đầu nhìn ánh sáng mờ ảo chiếu xuống rừng rậm ở phía trên, suy nghĩ và cơ thể lại trở nên nặng nề, không ngừng kéo cô lao xuống dưới.
Cô đã rất nhiều lần cảm tạ trời đất.
Lâm Nhiên còn sống đến hiện tại.

Sau lúc khám xong, Thịnh Thanh Khê đã hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Cô đang nằm trên giường bệnh, ánh đèn trong phòng có hơi chói mắt, ngay sau đó, cô quay đầu thoáng nhìn qua ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Nhiên đứng cách đó không xa gọi điện thoại.
“Vâng, tình huống trong nhà cậu ấy có chút phức tạp.” Lâm Nhiên đứng ngoài cửa thấp giọng đáp lời lão Khuất: “Cậu ấy không muốn để người trong nhà biết, ngày mai em sẽ đưa cậu ấy về.”
Lâm Nhiên nói thêm vài câu liền cúp máy.
Anh xoay người đẩy cửa mở ra liền đối diện với đôi mắt long lanh của Thịnh Thanh Khê, chính xác là cô đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, so với sự lạnh nhạt ban ngày thì bây giờ cô ngoan đến mức chịu không nổi.
Lâm Nhiên lại không vì vậy mà mềm lòng, anh đi đến trước giường bệnh, từ trên cao mà nhìn xuống con mèo nhỏ đáng thương yếu ớt này.
Ánh sáng lạnh chiếu đến khiến sắc mặt cô tái nhợt.
Đáy mắt Lâm Nhiên không gợn sóng, anh lạnh nhạt hỏi: “Thịnh Thanh Khê, cậu không biết bơi mà còn dám nhảy xuống? Không muốn sống nữa?”
Thịnh Thanh Khê mấp máy môi, nhỏ giọng phản bác: “Tôi có biết bơi mà.”
Lâm Nhiên nghe xong vẻ mặt vẫn không chút biến hóa: “Cứ cho là biết bơi thì có thể nhảy xuống cứu người sao? Cậu không suy tính đến hậu quả à, nếu tôi không đến, thì cậu tính làm thế nào đây?”

Thịnh Thanh Khê trầm mặc không lên tiếng.
Nghề nghiệp nhiều năm đã khiến cô hình thành thói quen, dưới tình huống như vậy, cô không thể không làm gì.

Chỉ là cô đã đánh giá quá cao thể lực của mình, cô hiện giờ, vẫn là Thịnh Thanh Khê ở tuổi 17.
Thịnh Thanh Khê im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Bạn nữ kia sao rồi?”
Lâm Nhiên hừ một tiếng, sau đó kéo ghế cạnh giường bệnh ra ngồi xuống: “Không có vấn đề gì cả, hiện tại đã được đưa về nhà rồi đã bị.

Bây giờ cậu hãy tự lo cho bản thân phải làm gì trước đi.”
Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn xin lỗi: “Lâm Nhiên, thật xin lỗi.”
Lâm Nhiên nhìn vào đôi mắt cô: “Chiều nay cậu nói với tôi thế nào? Nói tôi không nên tự tổn thương bản thân đấy, thế mà đảo mắt một cái cậu đã tự đưa mình lên nằm trên giường bệnh rồi này.

Cậu như vậy thì sao tôi có thể nghe lời cậu được?”
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt nhìn anh, con ngươi xinh đẹp lấp lánh.
Lâm Nhiên thấy đã được lợi liền ngừng, nói lảng sang chuyện khác: “Có đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?”
Thịnh Thanh Khê lại thật sự nghiêm túc tự hỏi một hồi, cô thành thật trả lời Lâm Nhiên: “Muốn ăn lẩu lắm.”
Lâm Nhiên: “……?”
Cô nhóc này thật ra cũng rất ngứa đòn, hiện giờ không nghĩ húp cháo ăn rau mà còn muốn ăn lẩu.
Anh nhíu mày, nhìn đến ánh mắt chờ mong của cô: “Thật sự muốn ăn?”
Thịnh Thanh Khê gật đầu: “Muốn ăn thịt.”
Lâm Nhiên càng cau chặt mày hơn, anh cẩn thận nhìn cô hồi lâu.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cả mặt đều viết Tôi muốn ăn thịt.
Nhìn bộ dáng nhỏ này là thật sự muốn ăn thịt, anh trầm ngâm một lát: “Chờ tôi mười phút, cậu thành thật ngồi im ở đây đấy.”
Mười phút sau.
Lâm Nhiên dùng áo khoác mới mua bọc Thịnh Thanh Khê lại không một kẽ hở, anh chặn ngang bế cô lên đi ra ngoài.

Hà Mặc và Tạ Chân đã chuẩn bị xe chờ họ dưới tầng.
Trên đường người đến người đi, không ít người tò mò mà nhìn chằm chằm vào người trong lòng Lâm Nhiên.
Thiếu niên thiếu nữ đều đang là độ tuổi đẹp nhất.
Thịnh Thanh Khê khẽ nhúc nhích, cô vươn tay nhỏ nắm chặt lấy áo của Lâm Nhiên, sau đó vùi đầu vào trước ngực anh không động đậy nữa.
Lâm Nhiên buồn cười dùng áo khoác che cô lại kín mít.

Hà Mặc cùng Tạ Chân dựa lên xe đợi Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê, nhìn thấy họ xuống thì vội phất phất tay: “Nhiên ca, ở bên này!”
Lâm Nhiên ôm Thịnh Thanh Khê đi về phía chiếc xe.
Hà Mặc thấy thế vô cùng phối hợp mà mở cửa ghế phụ ra, Lâm Nhiên đem người đặt vào trong, sau đó khom lưng xuống thắt dây an toàn giúp cô.

Lúc anh tới gần, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô.
Hương rễ vây cùng hoa diên vĩ, đây là cô đã lây dính mùi hương từ anh.
Nhưng mùi hương này đến trên người cô, thì hoàn toàn không có tính xâm lược áp bách, mà chỉ còn lại ngọt ngào.
Lâm Nhiên thắt đai an toàn cho cô xong, sau đó ghi thù đưa tay lên xoa loạn tóc cô, anh và cô nhìn nhau hồi lâu, thấp giọng nói: “Thành thật ngồi im cho tôi.”
Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lâm Nhiên tâm tình rất tốt mỉm cười, sau đó đóng cửa lại vòng ra ghế sau lên xe.
Sau khi xe chạy, Hà Mặc mới nói sự việc xảy ra vào buổi chiều: “Nhiên ca, nữ sinh đuối nước lúc chiều là do không cẩn thận trượt chân rơi xuống, còn mấy nam sinh kia không để mắt tới, nên chờ đến lúc nhìn thấy thì đã không kéo kịp được.”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, người cũng không có vấn đề gì.”
Việc này Lâm Nhiên đã nghe lão Khuất nói qua, nhưng điều làm anh tức giận cũng không phải chuyện này.
Anh tức giận là do không ai để ý Thịnh Thanh Khê đã đi lên hay chưa, sự thật làm anh khó có thể chấp nhận.
Lâm Nhiên ngước mắt chăm chú nhìn cô gái an tĩnh ngồi trên ghế phụ, anh dùng ngữ khí bình tĩnh, không nghe ra được cảm xúc gì: “Tên và lớp học của mấy nam sinh đứng trên bờ kia cậu biết không?”
Chân mày Hà Mặc nhảy dựng, Nhiên ca này không phải là muốn đi đánh người đấy chứ?
Bất quá không đợi cậu suy nghĩ miên man, giọng nói lạnh như băng của Lâm Nhiên đã vang lên: “Để cho họ chép phạt mười lần quy định phòng chống đuối nước đi, thứ Hai tôi sẽ tự mình kiểm tra.”
Hà Mặc: “……”
Từ khi nào mà Nhiên ca bắt đầu chơi cái chiêu số này? Cậu thế nhưng không hiểu sao lại còn cảm thấy Nhiên ca lan truyền năng lượng tích cực?
Một hồi sau, trong xe trở nên yên lặng.
Hà Mặc cho rằng cái đề tài này đã kết thúc.

Không nghĩ Lâm Nhiên vẫn còn một thao tác lẳng lơ khác, anh liếc nhìn Thịnh Thanh Khê bị bọc thành một đống ở đằng trước, thản nhiên nói: “Thịnh Thanh Khê, cậu cũng chép lại một lần cho tôi.”
Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn đáp ứng: “Được.”
Lâm Nhiên: “Hừ.”
Hà Mặc và Tạ Chân: “……”
Tính tình iên nữ thật là tốt, nếu đổi thành bọn họ thì đã sớm bóp chết Lâm Nhiên rồi.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Hừ, ta mang Tiểu Hỏa cùng Tiểu Khê lưu đi ăn lẩu!
~Hết đốt cháy 28~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.